ZingTruyen.Com

Soojun Rang Nanh Nho

Ngoài việc Soobin thỉnh thoảng vô cùng ngứa đòn thì Yeonjun cảm thấy hắn chẳng có gì là không tốt cả.

Đúng như lời Wooyoung nói, tên nhóc này xuất sắc thật đấy.

Ôn tập cho mấy đứa năm 3 thi cuối kì, cứ tiết dạy lớp có Soobin là Yeonjun nhàn hạ biết bao nhiêu khi mà phân nửa thời gian người đứng trên bục giảng là Soobin.

Anh gọi hắn lên chữa bài.

Yeonjun thực ra cũng muốn gọi mấy đứa khác lắm mà chẳng đứa nào dám giơ tay, chỉ có mỗi cánh tay lẻ loi của Soobin giơ cao, vừa mới làm xong lại giơ tay tiếp.

Tiết nào có Soobin, tiết đó Yeonjun lại hào hứng vô cùng.

"Choi Soobin, ây da... phải làm sao đây, sổ của tôi hết chỗ ghi điểm cho bạn rồi." Yeonjun đặt bút ghi một điểm tốt vào trong sổ của mình, hàng ghi điểm cho Soobin đã chật cứng rồi.

"Chắc do trường tính toán hơi sai, phải để ô điểm của em rộng ra thêm một chút." Soobin đáp.

"Ừm. Điểm của bạn, tôi nghĩ đủ chia cả lớp luôn đấy. Làm sao đây, bạn Soobin làm tôi cảm động quá, rốt cuộc môn học phụ không ai để ý của tôi cuối cùng cũng có một sinh viên yêu thích. Soobin sau giờ ở lại gặp tôi nhé." Yeonjun ngân thật cao cái từ 'môn học phụ' cố tình để cho cả lớp học nghe thật là lâu cụm từ đó.

"Dạ." Yeonjun đột nhiên bảo Soobin ở lại, hắn liền cực kì mong chờ xem anh sẽ nói gì với hắn.

Sau giờ, Soobin theo Yeonjun đến phòng làm việc của giảng viên, các giảng viên khác đều dùng chung một phòng làm việc lớn, duy chỉ có Yeonjun là một mình một phòng. Đấy là do anh yêu cầu nhà trường như thế thì anh mới đồng ý vào dạy.

"Ngồi đi." Anh nói.

Yeonjun để Soobin ngồi đó và lục trong tủ một tập phiếu, đưa cho hắn.

"Phiếu ôn tập thêm, vài hôm trước cậu mới nhắn Kakao cho tôi xin phiếu."

"Dạ? À... em cảm ơn ạ." Soobin hụt hẫng cầm tập phiếu trên tay, thôi được rồi, chấp nhận thôi, ai bảo ngựa ngựa kiếm cớ nhắn tin làm gì.

Hắn lấy phiếu rồi vẫn ngồi lì ở đó, suy nghĩ mãi mới hỏi: "Giáo sư, thầy vẫn chưa ăn sao?"

"Hả? Sáng nay tôi vừa mới ăn cơm sườn xong, trưa định đi ăn mì, cậu muốn đi cùng à?"

"Ý em là... máu cơ."

Yeonjun ngơ ra rồi mới hiểu hắn định nói gì: "Chưa, tôi chưa ăn. Dạo này đang bận làm đề thi cho mấy đứa với cả cũng nhiều việc quá rồi nên chưa có thời gian. Dù sao thì vẫn chịu được, ma cà rồng phải hút máu 1 tuần 1 lần nhưng sau 3 tuần thì mới nguy hiểm cơ. Tôi mới có 2 tuần."

Hoá ra đây là lý do vì sao Soobin thấy Yeonjun đột nhiên thiếu sức sống hẳn đi, trông hai mắt như không ngủ đủ giấc, mặt mày chẳng có tí thần sắc nào cả.

"Lúc nào giáo sư cần thì cứ gọi em nhá."

"Biết rồi. Chừng nào tôi có kế hoạch hút cạn cậu thì nhất định sẽ gọi." Yeonjun bĩu môi một cái.

"Giáo sư sao mà nỡ hút cạn em được cơ chứ." Hắn cười.

Bình thường nếu chỉ có hai người với nhau, Yeonjun sẽ để lộ ra vài mặt đáng yêu của mình ngoại trừ sự cao lãnh khi ở trên lớp. Ví dụ như đôi khi anh sẽ ngơ ngác và mãi mới hiểu được chuyện gì đang diễn ra, ví dụ như Yeonjun thi thoảng sẽ bĩu môi cáu kỉnh vài cái trông rất trẻ con.

Soobin ngắm Yeonjun đến say mê, hắn thích sự quá thích con người này, thích anh từ hồi mới vào trường cho đến tận bây giờ đã thành công tiếp cận anh rồi. Soobin lại càng vui vẻ hơn nữa khi nghĩ đến việc mình được Yeonjun cho biết bí mật, cho khám phá một phần khác của vị giáo sư khó tính ở giảng đường.

"Này Soobin, sao cậu cứ nhìn tôi mãi thế?" Yeonjun cảm nhận được ánh mắt của người đối diện, anh hỏi.

"Bởi vì giáo sư đẹp quá, em không dứt ra nổi." Soobin thật thà đáp lại.

Điều đó làm cho Yeonjun đỏ mặt.

Anh được nhiều người khen đẹp lắm rồi, ở thế giới ma cà rồng, có ai quen biết anh mà lại không khen anh đẹp đâu, người lạ còn khen nữa là. Thế mà chẳng hiểu kiểu gì, cứ đến lượt Soobin khen là trái tim Yeonjun lại đập nhanh hơn bình thường. Kiểu như là... vừa thích thú vừa hồi hộp í. 

Hiện tượng gì kì cục thế nhỉ. Khoa học của nhân loại đã lý giải được chưa? Hay hiện tượng này chỉ xuất hiện đối với ma cà rồng thôi ta...

"Choi Soobin, đừng có khen tôi đẹp nữa. Cậu nói đi nói lại rất nhiều lần rồi." Anh che mặt đi và lên tiếng.

"Nhưng giáo sư đẹp thật. Em tưởng điều gì quan trọng thì mình nên nhấn mạnh nhiều lần?" Soobin chống cằm tỏ vẻ vô tội trả lời.

"Ừ thì... nói nhiều quá mất giá trị. Hiểu không?"

"Dạ hiểu."

Hắn rồi lại lấy lý do thân thể không khoẻ, rất đau đầu, rất mệt nên cần phải nằm đây nghỉ một tí. Yeonjun mặc dù nghe được cả một bầu trời gian dối trong lời nói của hắn nhưng đành mắt nhắm mắt mở cho qua, đằng nào Soobin cũng giúp anh kha khá việc rồi, có mỗi một chỗ ngồi thôi mà, làm gì phải keo kiệt.

Cho đến khi cửa phòng làm việc của Yeonjun mở ra, một vị giáo sư đi vào. 

Soobin thấy giáo sư khác đến vội vã đứng thẳng dậy chào, hắn có thể thoải mái trước mặt giáo sư Choi của hắn một chút nhưng với người ngoài thì nhất định không thể ăn nằm cái kiểu không phòng bị gì được.

"Ra ngoài." Yeonjun nheo mắt nói.

"Thầy bảo sinh viên đi ra ngoài thì cũng nhẹ nhàng thôi, sao phải nặng nề thế? Ra ngoài đi em." Thầy giáo kia thở dài nói với Soobin.

"Không, tôi bảo thầy đi ra ngoài. Còn em ấy ở lại hay không thì tùy." Anh chỉ thẳng mặt người kia.

Soobin trông hai người có vẻ căng thẳng và rõ ràng Yeonjun không thích con người này cho lắm. Hắn biết giáo sư kia, gã tên Lee Dongju, là giáo sư dạy môn logic học, Soobin từng có ý định đăng ký học môn này nhưng hắn thấy mình có thừa tính logic rồi nên bỏ qua luôn.

Bây giờ đối diện với giáo sư, Soobin thực sự không thể nào làm cái gì đao to búa lớn được, chẳng nhẽ hắn đuổi giáo sư Lee ra ngoài à? Đuổi xong chắc Soobin cũng cuốn gói đi là vừa.

"Soobin, nãy không phải em bảo muốn ăn mì với thầy sao, đi thôi, thầy mời." Yeonjun cầm mấy thứ đồ cá nhân của mình lên, ngoắc tay với Soobin.

"Dạ vâng. Thầy, em muốn ăn mì hải sản." 

"Không, kệ em. Thầy thích ăn mì tương đen." 

Lee Dongju đứng như trời trồng nhìn anh và hắn nói chuyện, gã không chịu được việc mình bị ngó lơ một cách hoàn hảo nên phải xen vào: "Hai người chuẩn bị đi ăn trưa hả? Vừa hay tôi cũng đang định đi ăn, chúng ta đi ăn mì tương đen nhé."

"Không, tôi thèm mì hải sản. Chúng ta không chung thực đơn rồi. Thầy đi thêm tôi bao không nổi thêm một miệng ăn nữa." Yeonjun nhìn lại, một sự phản đối cực kì rõ ràng thể hiện trong ánh mắt và cả lời nói của anh.

"Mì hải sản cũng được, tôi trả tiền."

"Không, tôi không có thói quen được người khác bao ăn. Thầy ra ngoài đi cho tôi còn khóa cửa."

Anh đuổi gã ra ngoài, đẩy cả Soobin ra luôn rồi khóa cửa phòng mình lại. Không quay lại nhìn vị giáo sư mới đến tìm mình kia một giây phút nào, Yeonjun lôi Soobin đi ngay lập tức còn chẳng để cho hắn kịp mở mồm ra mà chào giáo sư nữa.


-----

Sorri mọi người hum nay tui đăng muộn quá :(((

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com