ZingTruyen.Com

[Soojun] - Răng nanh nhỏ

19.

RyeoHaemyung

Câu chuyện giáo dư Choi dẫn theo sinh viên đến phòng giáo vụ doạ cho trưởng phòng giáo vụ xanh mặt rầm rộ khắp cả trường. Từ một nguyên bản lan truyền ra hằng sa các dị bản.

Nào là giáo sư Choi một chuyện nhỏ xé ra to, bắt nạt trưởng phòng giáo vụ rồi đến giáo sư Choi đòi lại công bằng cho sinh viên, chuyện hiếm có chưa từng thấy. Không chỉ Yeonjun, Soobin cũng dính đạn. Choi Soobin nhân tố bí ẩn nhưng nổi tiếng khiến giáo sư Choi yêu thương, ừ thế thì còn tạm chấp nhận một chút nhưng Choi Soobin thao túng tâm lý, chơi ngải, bỏ bùa giáo sư thì là ý gì vậy trời????

Đại học này mặc dù đang trong thời gian nghỉ hè nhưng sinh viên vẫn không ngừng cập nhật những tin tức mới nhỉ. Đúng là những thế hệ hiện tại và tương lai của tổ quốc.

Thế mà hai con người là nhân vật chính trong câu chuyện thì lại không hề hay biết gì cả.

"Soobin, nay cậu về đúng không?" Yeonjun dựa lưng vào tường nhìn Soobin gấp mấy bộ quần áo. Hắn mặc đồ anh không có vừa nên mấy hôm ở nhà Yeonjun, Soobin toàn phải chạy qua chạy lại lấy quần áo.

"Vâng. Hôm nay em mà không về là thằng em trai em nó đấm chết em luôn." Hắn đêm hôm qua nhận thư sấm của Choi Beomgyu, cậu nói nếu như hắn không về trong hôm nay thì không xong với cậu đâu. Soobin thì không có sợ lời đe doạ của một thằng nhóc cấp ba nhưng hắn sợ thằng nhóc cấp ba này lại có chuyện gì, hai tuần rồi Soobin có biết chuyện gì đang diễn ra đâu.

Ăn bám ở nhà Yeonjun nửa tháng, đã đến lúc phải cuốn gói đi về rồi. Soobin thực ra không nỡ, hắn rất rất rất muốn ở lại nhà anh đến hết hè luôn rồi comeback to school bằng việc được giáo sư Choi đưa đến trường trên con xe Ferrari trắng tinh. Nhưng ý chỉ thì đã đưa ra, không làm theo thì bị cắt tiết.

"Em về nha." Soobin nói với anh.

"Ừ, tạm biệt." Yeonjun gật đầu.

1 phút.

2 phút.

3 phút.

Soobin vẫn đứng đực ra đó không di chuyển, nhìn Yeonjun chằm chằm làm anh khó hiểu: "Sao còn chưa về nữa, đứng đây làm cái gì?"

"Răng nanh nhỏ, em về rồi giáo sư có nhớ em không?" Hắn lại hỏi.

"Sao phải nhớ? Cậu đi tôi vui chết đi được."

"Ơ thế ạ..." Trước mắt Yeonjun bây giờ là một chiếc cún siêu to siêu bự siêu khổng lồ Soobin đang vô cùng ủ rũ, chán chường. Anh còn cảm giác được nếu như phía sau có cái đuôi thì cái đuôi ấy đang rủ xuống đầy buồn bã.

"Giáo sư không nhớ em thật ạ?" Soobin bày ra một bộ mặt tủi thân kinh khủng.

"... Nhớ." Đối diện với gương mặt đẹp trai buồn bã sadboiz của Soobin, Yeonjun rốt cuộc cũng mềm lòng, gật đầu cho vừa ý hắn.

Và ngay lập tức, khi Yeonjun vừa mới nói nhớ cái là Soobin liền ôm chầm lấy anh: "Em ôm giáo sư cho giáo sư đỡ nhớ em nè."

Yeonjun đơ ra, ngơ ngác vòng tay ôm lại hắn. Đến lúc Soobin vui vẻ rời đi, anh vẫn còn ngẩn người.

Soobin... đẹp trai nhỉ?

Hắn ngồi xe bus trở về nhà trọ của mình. Lách cách chiếc chìa khoá mở cửa nhà, đập vào mặt Soobin một cảnh tượng choáng váng. Sao mà hắn có duyên với mấy cái cảnh này thế không biết???

Beomgyu và Taehyun đang hôn nhau ở ghế sofa, nghe tiếng mở cửa thì giật mình tránh ra mỗi đứa một góc. May mà quần áo trông có vẻ còn ngay ngắn chứ không Soobin chắc đánh cho hai đứa một trận nên thân.

"Anh tưởng mày gọi anh về gấp có chuyện gì cơ, hoá ra là xem hai đứa chúng mày làm cái này." Hắn nói.

"Ầy... Thì ai mà biết anh về lúc này đâu." Beomgyu gãi đầu ái ngại, chuyện xui rủi có ai biết trước được gì đâu.

"Còn cái gì bất ngờ thì hai đứa chúng mày làm luôn đi để anh bất ngờ một thể." Soobin xua xua tay, ngồi phịch xuống ghế. Beomgyu và Taehyun nhìn nhau. Taehyun chột dạ quẹt môi mình mấy cái.

"Anh... Em đi về nha?" Taehyun chỉ tay ra cửa, nói với hắn.

"Ơ không, mày ở lại. Anh mới là người phải đi." Soobin đáp.

Biết thằng anh mình lại lên cơn dở người, Beomgyu thở dài: "Ông hơn hai chục tuổi rồi đấy, bày đặt giận dỗi với hai thằng cấp ba là sao?"

"Ơ anh mày có giận dỗi gì đâu? Hâm à?"

"Không mà cái mặt như đưa đám. Phét nó vừa." Beomgyu khinh bỉ trề môi.

Bởi vì đã quá rõ cái tính dở dở ương ương của thằng anh nên cậu mặc kệ luôn, lại nói tiếp: "Anh về là không đi nữa hay về lấy quần áo như mấy hôm trước đấy?"

"Về luôn. Sao? Có cản trở công việc của chúng mày không?"

"... Thôi anh trai, em sai rồi được chưa? Em rất rất sai rồi, anh đừng có đá qua đá lại nữa."

Hắn hừ một tiếng không rõ ý tứ là gì. Em trai đấy, nuôi nó lớn từng ấy rồi, đầu tư bao nhiêu rồi, vốn liếng dồn hết vào mà chưa thu được cái gì thì đã bị bắt đi mất. Củ cải trắng nhà trồng chưa gì đã bị heo ăn mất rồi.

"Thôi chúng mày làm gì thì làm, anh vào phòng đây." Soobin đem đồ vào trong phòng của mình.

Hắn nằm phịch xuống cái giường lâu lắm rồi mới gặp lại, mới về được có một tí đã nhớ Yeonjun lắm rồi đây này. Bây giờ hắn nhắn tin thì anh có mắng phiền không nhờ? Chắc không đâu.

Và thế là với chiếc điện thoại còn 3% pin, bất chấp việc vừa sạc pin vừa dùng điện thoại sẽ có nguy cơ bị nổ Soobin vẫn hăng hái nhắn tin cho giáo sư.


---

Sb:

giáo sư

giáo sư

Yj:

mới về à 

Sb:

dạ

nhớ giáo sư quá nên em nhắn tin liền

Yj:

hâm nó vừa

mới gặp xong đã bảo nhớ

Sb: 

thật mà 

em có đùa đâu

Yj:

cậu nhớ thì kệ cậu

liên quan gì đến tôi :))))

Sb:

giáo sư thay lòng nhanh thế á :(((

tối nay giáo sư có đi bar ko?

Yj:

cậu gọi tôi là giáo sư rồi hỏi tôi có đi bar không

nghe không thấy cấn à 

Sb:

ủa ừ nhỉ 

em sai

em xin lỗi

răng nanh nhỏ tối nay có đi bar ko?

Yj:

cút :))))

Sb:

thôi mà

em xin lỗi

giáo sư trả lời em đi

Yj:

nhưng không đến chỗ cậu làm đâu

còn lâu

Sb:

sao thế ạ

Yj:

đến chỗ cậu để đang làm giữa chừng cậu xen vào à?

Sb:

Nếu giáo sư muốn làm với người ta thật thì em xen vào hay không cũng đâu có quan trọng?

Yj:

...

thôi cút đi

Sb:

thôi mà

em nói thế thôi chứ có gì đâu

em đợi giáo sư nhá

em về làm lại ca cũ rồi

20h - 23h

em đợi giáo sư 3 tiếng

Yj:

muốn làm gì thì làm

3 tiếng hay 5 tiếng thì có làm sao

dù sao cậu bị leo cây thì tôi cũng đâu có ảnh hưởng gì 

Sb:

vâng

chỉ có eo của giáo sư là bị ảnh hưởng

Yj đã chặn Sb

---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com