ZingTruyen.Info

[Soojun] - Only you, no others [Hoàn]

22.

RyeoHaemyung

"Choi Yeonjun, tôi có hai yêu cầu." Hắn đứng trước mặt anh, nghiêm túc nói.

"Chuyện gì cậu phải nghiêm trọng thế? Nói đi xem nào." Yeonjun bỏ tai nghe ra khỏi tai, cái tên này định làm cái gì mà khuân vác hết sách vở sang đây thế này.

"Để có thế chuẩn bị cho một kì thi tốt đẹp nhất có thể, tôi muốn được ngủ lại phòng của cậu trong suốt khoảng thời gian ôn thi và trong suốt thời gian đó thì cậu phải cùng với tôi ôn tập." Hắn đặt chồng sách lên bàn, mặt nặng mày nhẹ nói.

"Cậu có bị điên cái gì không vậy? Học cho cậu, thi cho cậu chứ tôi thì liên quan cái gì mà cậu lại sang đây tìm tôi?" Yeonjun cảm thấy ngay lúc này muốn đấm cho Soobin một trận bay luôn ra khỏi vũ trụ, cái kiểu ăn nói ngang ngược gì thế này.

"Không biết, tôi chỉ cần như vậy, cậu nhất định phải giúp tôi. Sau hôm ngủ ở phòng cậu xong tôi về lại phòng mình ăn không ngon ngủ không yên, tất cả là do cậu. Cậu chịu trách nhiệm đi." Soobin ngang nhiên ôm mọi trách nhiệm ụp lên đầu Yeonjun rồi chui lên giường nằm đắp chăn kín mặt.

"Tên điên này, thèm đòn đấy à? Có phòng rộng rãi lại không thích mà cứ chui vào đây là sao?" Anh đau đầu hỏi hắn.

"Tại vì cậu đấy chứ. Rõ ràng là tôi và cậu dùng cùng một loại sữa tắm mà có đúng không? Tại sao trên người cậu lại có mùi man mát vậy nhỉ? Tôi ngửi thấy mùi đấy lâu rồi nhưng mà hôm đó hình như lỡ hít hơi nhiều nên thành ra nghiện. Tại cậu." Soobin ôm gối đáp lại, hắn không biết vì sao mà trên người của Yeonjun cứ có một mùi gì đấy như mùi cỏ thơm vậy, không phải ngọt ngào nồng nàn như nước hoa, đó là mùi man mát dịu dàng mang lại cảm giác thoải mái.

"Thầy giáo chủ nhiệm chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng về cậu, mùi man mát là mùi gì hả? Có loại mùi nào như thế à?" Yeonjun khó hiểu.

"Tôi đang sử dụng biện pháp ẩn dụ chuyển đổi cảm giác đó. Bình thường sẽ không ai miêu tả một mùi hương bằng tính từ của xúc giác cả nhưng tôi đã áp dụng biện pháp nghệ thuật ấy để chuyển đổi khứu giác và xúc giác mang lại một cảm giác hoà quyện bay bổng trong lời nói. Sao? Thấy tôi giỏi không?" Hắn cười lưu manh vặn lại câu hỏi của Yeonjun.

"... Bạn là nhất, nhất bạn rồi, không ai bằng bạn cả." Yeonjun bất lực bật ngón cái lên với Soobin.

"Thế có cho tôi ở lại đây không?" Hắn hỏi.

"Muốn làm gì thì làm, tôi không cho chắc cậu dừng lại." Anh phẩy phẩy tay đáp, anh mà không đồng ý thì có phải bây giờ dưới nhân của anh xuất hiện thêm một con cún bự dính người không.

"Hề hề hề, tôi biết là cậu sẽ đồng ý mà. Tắt game đi, kể từ hôm nay cậu sẽ cần phải học chung với tôi." Hắn vui vẻ ngồi dậy ghé sát bàn học của Yeonjun, nói.

"Không tắt, cậu học phần cậu, tôi chơi việc tôi." Anh từ chối.

"Cậu có tắt không?"

"Không."

"Được." Hắn không nói hai lời lập tức lấy cái máy ra khỏi tay của Yeonjun nhanh chóng shut down đi rồi vứt qua một bên.

"Làm cái trò gì đấy hả?" Yeonjun bị cướp máy khỏi tay liền bực tức đứng dậy.

"Ngoan nào, ngồi xuống học đi. Ác bá cậu vẫn phải chăm chỉ trong thời điểm này thôi. Huống hồ cậu thông minh như vâỵ, chắc chắn học không phải là một chuyện khó rồi." Hắn nói, vô cùng cưng chiều mà xoa đầu anh.

"Cậu... Nhưng tôi không muốn học." Anh khoanh tay lắc đầu.

"Vẫn phải học, học đi rồi chơi. Nếu như lần thi này điểm của cậu mà tốt thì tôi sẽ mua cho cậu kem mint choco." Soobin bắt đầu lôi đồ ăn ra để dỗ ngọt.

"Kem mint choco thì tôi cũng tự mua được. Cần gì đến cậu?" Yeonjun bĩu môi.

"Đồ ăn miễn phí bao giờ cũng ngon hơn mà."

"Nhưng tôi không chỉ muốn ăn mỗi kem."

"Thế cậu còn muốn ăn gì nữa?" Vừa mới nghe Yeonjun nói câu này, Soobin đột nhiên cảm thấy rất vui mừng, anh muốn ăn gì hắn nhất định sẽ đưa anh đi ăn cái đó, phải ăn thật nhiều để tăng cân mới được.

"Tôi thèm thịt bò, thịt bò quay, thịt bò nướng, thịt bò xào, thịt bò chiên giòn, mì thịt bò, canh giá thịt bò, cơm trắng." Yeonjun chọn ngay món thịt đắt nhất, trả lời hắn.

"Cậu có chắc là sẽ ăn hết tất cả chỗ đó không?"

"Chắc chứ."

"Được, điểm thi lần này mà tốt thì tôi sẽ đem cậu đi ăn hết tất cả những thứ đó." Soobin liền đồng ý ngay tắp tự.

"Tôi đã hứa rồi thì bây giờ cũng phải đến lượt cậu thực hiện thôi. Đây, đầu tiên là làm toán trước, có gì không hiểu thì hỏi." Hắn lấy quyển đề ra, mở trang đề ôn toán để bắt đầu làm.

Yeonjun bất đắc dĩ cũng phải lấy vở ra để ghi chép. Biết bao nhiêu lâu rồi không viết bài không làm bài nên tự dưng anh cấn ghê, cầm bút cũng không quen tay nữa. Yeonjun nhìn cái đề toán rồi tự nhiên mù tịt hẳn, phải rồi, anh chỉ giỏi từ lớp 1 đến nửa năm lớp 10 thôi chứ còn lại thì ngu lắm.

"Sao vậy? Không làm được à?" Soobin hỏi.

"... Không." Anh thành thật trả lời.

"Vậy để tôi hướng dẫn cho." Hắn không hề chê bai, không hề tức giận ngược lại còn vô cùng tận tình chỉ bảo.

Chất giọng trầm ấm dịu dàng của hắn cứ văng vẳng bên tai giống như một liều thuốc khiến cho anh trở nên nghiện nó. Tại sao trên đời này lại có thể có một con người có chất giọng ấm áp đến như vậy cơ chứ.

Mải suy nghĩ về hắn mà quên không tập trung vào bài, thành ra đến lúc giảng xong anh vẫn chưa kịp ngấm vào đầu.

"Hiểu chưa vậy?" Hắn nhìn anh.

"Chưa, chưa hiểu. Cậu giảng từ từ thôi não tôi chưa chạy được." Yeonjun đáp.

Soobin tặc lưỡi lại một đầu giảng lại từ đầu cho Yeonjun, thậm chí còn ghi ra các bước giải của từng dạng bài một cách chi tiết cho anh. Nhờ đó mà Yeonjun cũng làm được kha khá bài, anh rất thông minh chỉ là không muốn học thôi nhưng khi đã được giảng rồi thì nắm bài rất nhanh, hoàn thành các bài tập.

Thấy Yeonjun đã bắt đầu tự làm được rồi, Soobin không còn lo lắng quá nhiều nữa mà cũng bắt đầu làm bài của mình.

Hai người yên tĩnh làm bài, thi thoảng gặp bài không hiểu Yeonjun sẽ hỏi hắn, thi thoảng hắn sẽ xem thử xem anh có gì cần giúp đỡ hay không để chỉ.

"Yeonjun, cậu làm xong bài 3 chưa?" Hắn vừa cắm cúi giải đề nâng cao vừa hỏi.

"Yeonjun?" Không có cần trả lời lại, hắn ngẩng lên nhìn thử.

Yeonjun đã gục xuống bàn ngủ mất tiêu luôn rồi còn đâu, anh không còn sức để tiếp tục làm bài nữa rồi. Nhìn vào đồng hồ điện thoại, Soobin chợt nhận ra là hiện tại đã quá muộn rồi, tận hơn 12 giờ đêm rồi. Hắn nhìn con người đang gục xuống bàn ngủ kia, bàn tay khẽ vuốt lên má anh, có nên lợi dụng lúc mà Yeonjun đã ngủ rồi để làm một chút chuyện xấu không đây?

Soobin biết mình đổ trước Yeonjun từ lâu rồi, sau hôm làm hoà vài ngày thì hắn liền biết được điều đó. Hiện tại người hắn thích đang ngủ ngay ở đây như thế này, không ăn chút đậu hũ thì không phải là hắn rồi. Nghĩ đến đây, Soobin cúi xuống hôn lén lên mái tóc của Yeonjun một cái.

Dọn dẹp sách vở gọn vào rồi bế Yeonjun về giường, đắp chăn, hắn chỉnh lại tư thế nằm cho anh rồi tắt điện đi. Soobin mò lên giường nằm cạnh Yeonjun, ôm chặt anh vào lòng như cái cách mà hắn đã làm thời gian trước.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info