ZingTruyen.Info

[Song Tính-Thô tục] Nhiệm vụ tấn công của trà xanh

2-8* [Cổ Đại] Cung Đình

camanvan

Thế giới 2: Cung đình hầu tước
      《Xuất cung vi hành, bị thương, cưỡi ngựa》


Chỉ đăng tại wp @camanvan 
Nghiêm cấm đọc web reup, kiếm tiền bất hợp pháp.
*Chúc mừng bản thân được 100Fl ! thương các bạn lắm lắm, lúc nào cũng cmt ủng hộ mình. Chương này dành cho các bạn, mình sẽ cố gắng đầu tư vào truyện nhiều hơn trong tương lai.
*Cảm ơn reader đã luôn đợi mình nhé ^^





    Sau lần gặp Dương Di Hòa ở Càn Thành điện ngày đó, Dương Minh Vũ vẫn không thả Tú Chiêu về nhà, tiếp tục sung sướng hưởng thụ mĩ nhân trong lòng, không để tâm những lời chỉ trích kia bất hiếu kia. Thế nhưng đây đã là thời kì mấu chốt, có những lúc hắn phải buộc rời xa Tú Chiêu.

    Tam công công bẩm báo, những thị vệ tinh nhuệ được phái đi cắt đứt nguồn lương thực nuôi quân phía Nam của Ngũ Vương gia gặp trục trặc. Tên Dương Di Hòa này rất cẩn thận, đã tráo đi toàn bộ lương thực, hơn nữa còn thay đổi đường đi vô cùng nhiều, khiến cho quân ta không xác định được phương hướng, kéo dài quá nhiều thời gian. Dương Minh Vũ đã đoán trước được điều này, đây là nguồn lương thực vô cùng quan trọng, hẳn là phải được thực hiện bí mật, đường vận chuyển cũng phải thay đổi liên tục thì mới có thể đảm bảo an toàn. Lúc trước hắn chỉ lệnh cho Tam công công cử người đi nhử mồi chứ thật sự chưa từng ra tay, Dương Di Hòa cẩn thận đến mức này, đương nhiên đã có kế hoạch cẩn thận từ trước.

    Bây giờ đội quân kia đang chờ lệnh hắn, muốn xác định phương hướng chính xác và cắt đứt hoàn toàn nguồn cung thì cần phải có phán đoán chính xác. Những điều này cần phải đích thân Dương Minh Vũ chỉ huy, tuy những thị vệ này được hắn đào tạo chuyên biệt, võ công tuyệt đối là cao thủ, nhưng về mưu lượt tính kế thì còn thua kém rất xa. Nếu không chỉ huy tốt, những thị vệ này không chỉ lạc đường, đánh nhầm mạch phụ mà còn bị tách rời khiến cho kẻ thù phát giác. Bởi vậy dù Dương Minh Vũ có không muốn, hắn vẫn phải đích thân ra trận chuyến này.

    Tú Chiêu vẫn như mọi ngày, tối hôm nay Dương Minh Vũ rất nhiệt tình, vừa đút cậu ăn no đã nhanh chóng ôm người đi tẩy rửa. Hắn chọn cho cậu một bộ y phục màu xanh ngọc mỏng manh, chất vải mềm mịn nhưng lại bán trong suốt, cảnh xuân bên trong lộ ra toàn bộ, ẩn hiện dưới lớp vải xa hoa, cảnh đẹp khiến hắn mau chóng hưng phấn. Chiếc còng bạc được Dương Minh Vũ tỉ mỉ chọn lựa giống như một bộ phận trên cơ thể Tú Chiêu, cậu đi đâu làm gì nó đều rung lên, lắc lư ánh bạc vô cùng đẹp mắt. Hôm nay hoàng thượng không hề nói nhiều, hắn chỉ dùng hành động gấp gáp của mình để chứng minh tình yêu, nhanh chóng lao vào thân thể non mịn kia mà hôn hít.
  
    Tú Chiêu vẫn chưa biết dụng ý của hắn, còn nhiệt tình đáp lại nụ hôn mang đầy tình dục kia, ngoan ngoãn để hắn nút núm xoa lồn. Dương Minh Vũ muốn địt bù cho những ngày tới vắng mặt, vì vậy gấp gáp đem cặc nứng vùi sâu vào lồn non, mau chóng thúc địt dữ dội. Tú Chiêu không quen cách địt này của hắn, mau chóng rên rỉ khóc kêu, hôm nay hoàng thượng bị làm sao vậy? Không thèm nói những lời ngọt ngào âu yếm, cũng không thèm làm màn dạo đầu, đã vội vàng địt mạnh bạo như vậy, không sợ cậu tủi thân sao? Nhưng mà cảm giác cặc bự địt mạnh bạo như vậy cũng rất sướng, khoái cảm lan ra khắp người, nước dâm ứa ra liên tục, gân cặc vì địt nhanh mà liên tục tì vào điểm nứng, tử cung nhạy cảm cũng được hôn  hít nhiệt tình, tất cả đều khiến cho cậu rên rỉ mê mụi, nhanh chóng quên sạch nghi ngờ, chuyên tâm hưởng thụ cuộc vui.

    "Ưmmm~ sao hôn nay ngài lại địt em mạnh thế...aaa...sướng quá~ lồn non sướng~

    "Trẫm lúc nào cũng địt em mạnh bạo thế này, chẳng lẽ em chê những lần trước trẫm chưa đủ mạnh sao? Địt như vậy chưa đủ thỏa mãn lồn non của em sao?"

     "Aaaaa, đừng...đừng địt nhanh vậy mà~....ưmmm không...không có đâu~ Hoàng thượng lúc nào cũng dũng mãnh hơn người....ưmm..địt em sướng muốn chết~"

    Dương Minh Vũ tăng tốc địt lồn, hưởng thụ vô số thớ thịt mềm bao vây lấy cặc bự, hút chặt đến mức muốn bắn tinh. Hắn hung hăng đưa đẩy, đem toàn bộ nước dâm trong lồn đào ra, đầu cặc thăm hỏi tử cung quen thuộc, nhanh chóng chọc ngoáy điên cuồng. Tú Chiêu ưỡn lưng run rẩy, cơn sướng tê dại khiến cho cậu có chút không thở nổi. Cặc bự lúc nào cũng sung sức, hành hạ địt cho lồn non tê nhức sung sướng, phun nước không ngừng.

     Tối nay Dương Minh Vũ phải cùng Tam Độc đi đến bộ phận phía Nam, cho nên hắn muốn địt Tú Chiêu đến ngất, quyết định không nói thẳng bằng miệng mà để lại thư cho cậu. Nói thẳng ra là sợ thấy được vẻ mặt thất vọng của cục cưng, sợ cậu làm nũng đòi đi theo, càng sợ cậu khóc lóc níu kéo. Nếu hắn thật sự nói cho cậu biết, lỡ như cậu khóc lóc đòi đi thật, như vậy hắn cũng chỉ có thể chấp nhận, nước mắt của Tú Chiêu chính là điều hắn không muốn thấy nhất. Nhưng đang lúc nguy hiểm, phía Nam tuy rằng giàu có, nhưng những con đường vận chuyển lương thực này vô cùng khó tìm, tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm rủi ro, hắn không thể ôm theo cục cưng chịu khổ được, vất vả lắm mới nuôi được một chút thịt mềm, chỉ vì đi theo hắn mà mất đi thì hắn nhất định đau lòng muốn chết. Nói gì đi chăng nữa, lần này hắn phải bí mật rời xa cậu vài ngày.

    Dương Minh Vũ nhanh chóng tăng tốc độ, địt đến lồn non nát nhừ, mới chậm rãi xả tinh vào tử cung, đút no cho lồn non đói tinh. Tú Chiêu bị trận địt này làm cho mệt mỏi, nhanh chóng muốn thiếp đi, Dương Minh Vũ cưng chiều hôn má sữa của cậu, sau đó cuối xuống lần lượt hôn từ cổ đến vú mềm, rồi lại hôn khớp xương chân tinh xảo có đeo còng bạc. Lưu luyến một chút thì Tam Độc đã đợi sẵn bên ngoài, hắn để lại một bức thư cho cậu rồi âm thầm rời đi.

    "Tam Độc, ngươi nghĩ xem nếu trẫm không có trong cung. Tú Chiêu sẽ phải làm sao?"

     "Hoàng thượng chớ lo, thần đã an bài sắp xếp người bảo vệ cho an toàn của tiểu thế tử. Hoàng thượng chỉ rời cung vài ngày, không thể tạo sóng gió gì quá lớn. Nhưng thần nghĩ tin tức Tú Chiêu được sủng ái đã lan rộng ra toàn bộ hoàng cung, nhất định Dung phi cũng đã nghe thấy. Dựa vào sự mâu thuẫn trước đây ở nhà với tiểu thế tử, nếu phát hiện ngài không có ở trong cung, nhất định Dung phi sẽ không để cho tiểu thế tử yên ổn. Thần cảm thấy vẫn nên đề phòng một chút."

     Dương Minh Vũ nghe Tam Độc giải thích, hắn gật đầu, trong lòng âm thầm tính toán, mau chóng đẩy nhanh tốc độ đi về phía Nam.

    Bên này Dương Di Hòa đang bàn luận kế sách, gián điệp hắn cài vào hoàng cung đã tới bẩm báo. Hoàng thượng cùng Tam công công nửa đêm xuất cung, không rõ tung tích. Nháy mắt cả khách phòng đều chìm trong yên lặng, hoàng thượng cải trang vi hành, hoạt động bí mật như vậy hẳn là đã có chuyện gì đó. Dương Di Hòa lên tiếng cắt đứt sự im lặng này:

     "Mau phái người đuổi theo, nếu thấy hắn sơ hở thì lập tức tấn công. Nếu bổn vương đoán không nhầm, đây nhất định là chuyện có liên quan đến ta và Văn Thân vương gần đây. Dương Minh Vũ giờ đây đã lộ bộ mặt thật, hắn bắt đầu không tha cho bổn vương và Văn Quý, nếu không phải chuyện quan trọng, hắn nhất định sẽ không tự thân ra trận. Nếu nhân cơ hội này ám sát hắn ở ngoài hoàng cung, chúng ta sẽ không phải hao tâm tổn trí thực hiện kế hoạch trong bóng tối nữa. Dương Minh Vũ không có người thừa kế, sau khi hắn chết bổn vương hiển nhiên có thể lên ngôi. Đó chính là sự thật không thay đổi, lần chạy ra khỏi cung này nhất định phải lấy mạng hắn."

     Ngồi ở đây đều là các vị quan đại thần theo trướng Ngũ vương gia, trước đây đều là bè cánh của mẫu phi Dương Di Hòa mua chuộc được. Sau này bởi vì bị Dương Minh Vũ chèn ép, các vị quan này tuy chức vụ lớn lao, thực quyền trong tay lại bị giới hạn rất nhiều khiến cho bọn họ vô cùng bất mãn. Vốn nên phò trợ tân vương ổn định đất nước, bây giờ lại ngồi đây tụ tập, hiến mưu lập kế cho Ngũ Vương gia cướp ngôi đoạt vị. Dương Di Hòa cũng biết tâm tư mấy lão cáo già này, những loại quan tham được ân sủng mà không biết ơn, bán chủ cầu vinh đứng núi này trông núi nọ như bọn chúng, nếu hắn lên ngôi mà còn tiếp tục trọng dụng, chẳng khác nào lại đem tiền bạc của mình nuôi một đống sâu bọ chỉ biết đục khoét tiền tài. Một khi hắn lên ngôi, những lão già này sẽ hết giá trị lợi dụng, tất nhiên đầu cũng sẽ rơi xuống.

    Dương Di Hòa lập ra kế hoạch, nhân lúc hoàng thượng xuất hành, mau chóng xúi giục đám đại thần này gây sức ép lên hoàng cung, yêu cầu gặp hoàng thượng, bắt ép hắn lập hậu, sinh con nối dõi Dương triều. Đất nước có vua mà không có hậu, đây là một chuyện lớn. Càng không nói hậu cung trống rỗng, Dung phi nhiều năm vẫn chưa có con, càng khiến do thần dân bất an. Ngay lúc hỗn loạn đó, hắn sẽ cùng Dung phi trộm ngân khố ở Nội Vụ phủ, mau chóng đưa ra ngoài. Kế hoạch đã được chu toàn tất cả, thời gian sắp tới chính là những điểm quan trọng để kết thúc trận chiến này.

    Tú Chiêu mơ màng ôm lấy người bên cạnh, muốn làm nũng trên cánh tay rắn chắc quen thuộc. Nhưng chào đón cậu lại là một cuộn chăn lạnh ngắt, Tú Chiêu giật mình tỉnh đậy, cuộn chăn to lớn kia vậy mà không phải là Dương Minh Vũ. Trước khi đi, hắn đã cuộn chăn bằng người mình đặt bên cạnh Tú Chiêu, sợ cậu theo thói quen lăn lộn đặt cả người mình đè lên hắn mà thấy hụt hẫng, nên mới làm một cuộn chăn như vậy. Tú Chiêu khó hiểu, vừa muốn đặt chân xuống giường tìm kiếm bóng hình kia thì bị thu hút bởi lá thư đặt trên bàn. Cậu tò mò mở ra xem, vừa đọc được một nửa đã muốn khóc.

     Nam chủ không chỉ bỏ cậu đi tới nơi nguy hiểm, mà còn mang theo mỗi Tam công công, ông ây già yếu như vậy, làm sao có thể bảo vệ hắn chu toàn được? Kể cả nam chủ sức dài vai rộng nhưng lỡ như người đông hắn địch không lại, bị thương rồi thì phải tính sao? Ai sẽ đút hắn thuốc? Ai sẽ là người chăm sóc hắn, lau mồ hôi cho hắn, xoa bóp mỗi khi hắn mệt? Trong thư chỉ nhắc đến cậu, nào là ngoan ngoãn nghe lời, nào là đừng nhớ hắn nhiều, chỉ đi vài ngày rồi về ngay. Nhưng không có chút nào nhắc về chuyến xuất hành này, hắn đi đến phía Nam, đó chẳng phải là đất phong của Ngũ vương gia sao? Nơi đó nhất định nguy hiểm, cậu lo chết đi được!

    Còng bạc leng keng theo bước chân của chủ nhân, tố cáo tâm trạng không yên ổn của cậu, bước chân qua lại vài vòng, vẫn bực bội quay về, cho dù cậu muốn chạy theo, nhưng bây giờ đã không còn kịp nữa. Cậu không biết phía Nam là ở nơi nào, càng không biết Dương Minh Vũ sẽ đi đâu ở phía Nam kia. Trong lòng rối bời, thị vệ bên ngoài đã đúng giờ gọi cậu, mang đồ ăn sáng đến cho Tú Chiêu.

    "Thế tử, hoàng thượng căn dặn, ngài phải ăn cơm đúng giờ. Ngài ấy sẽ kiểm tra sau khi hồi cung, mong thế tử nghe lời hoàng thượng."

     "Ta bây giờ đang rất lo lắng, người lại bắt ta ăn cơm...Ăn thế nào được chứ! Không có hắn thì ta cũng không muốn ăn cơm."

    Tú Chiêu không nuốt nổi thức ăn nhìn rất ngon miệng kia, vừa đưa lên miệng đã nhớ nhung người ấy đến không chịu được, nhưng vẫn nghe lời ăn vài miếng dưới sự giám sát của thị vệ kia.

    Đúng lúc này, bên ngoài điện đã có tiếng ầm ĩ. Đó chính là Dung Phi, nàng ta đã được Ngũ vương gia thông báo tin tức, biết được hoàng thượng đã xuất cung vi hành, nhanh chóng đến Càn Thành điện gặp Tú Chiêu, nóng lòng muốn dạy dỗ đứa em trai đáng ghét này. Tin đồn cậu được sủng ái đến không có biên giới nàng ta đã nghe, ghen ghét trong mắt càng nồng đậm, tình yêu mà nàng ta không có được, tiện nhân kia cũng đừng hòng có!

    Tú Chiêu nghe thấy tiếng ồn, cậu nhìn thị vệ, biết chắc chắn chính là Văn Dung đến tìm mình, mau chóng đi vào trong tẩm điện, thay một bộ y phục mới, mang giày vào, sau đó ra ngoài gặp mặt. Văn Dung vừa thấy Tú Chiêu bước ra, thân hình mảnh mai vốn đã đẹp mắt, lại được hoàng thượng cưng chiều bồi dưỡng, bây giờ đã nở nang đầy đặn, càng trở nên kiều diễm hơn. Y phục trên người thượng hạng đắt giá, mỗi mũi kim đều tỉ mỉ đẹp đẽ, quý khí đầy người. Văn Dung nhìn thấy một màn này, ghen ghét đố kỵ trong lòng dâng lên, khinh thường mỉa mai:

    "Lâu quá không gặp ngươi, từ một tên phế vật hèn hạ chỉ dám chui rút như chuột trong bếp để vơ vét đồ ăn thừa mà bây giờ đã ra dáng quý tộc, cao quý rồi à? Tỷ tỷ tưởng ngươi thông minh hơn người, nhưng hóa ra cũng giống như gái điếm thấp hèn, bám dính lấy đàn ông để được hưởng vinh hoa phú quý. Tỷ tỷ thật bội phục ngươi đó, Tú Chiêu à~"

     "Tỷ tỷ, ta không biết tỷ đang có ý gì. Nhưng hãy chú ý lấy lời của mình, đừng có đứng đây buông những lời quá đáng với ta."

     "Ây da~ bây giờ còn học được cách cãi lại lời tỷ tỷ rồi à? Hoàng thượng đã xuất cung rồi, để ta xem còn ai dám bênh vực ngươi không? Hôm nay nếu ngươi không quỳ xuống bò tới đây liếm chân ta xin lỗi. Ta sẽ khiến ngươi chết trước khi chờ được hoàng thượng về đó nha."

     Tú Chiêu nhíu mày, cậu không thích nói chuyện với người phụ nữ này. Sự độc ác cay nghiệt trong lời nói của nàng ta làm Tú Chiêu không thích đáp trả nữa, cậu muốn xoay người vào trong tẩm điện, chặt đứt mọi ồn ào bên ngoài. Nhưng vừa thấy cậu muốn chạy, Văn Dung lại càng bám dính không tha, ả ta nhanh chóng bước đến gần Tú Chiêu, muốn lôi kéo cậu đi. Ngay lập tức, hai thị vệ bên cạnh cậu rút kiếm, lạnh lùng kề lên cổ ả ta.

     "Dung phi xin dừng bước. Thế tử muốn nghỉ ngơi, phiền nương nương hồi cung."

     Văn Dung không ngờ hai tên thị vệ thôi mà cũng dám kề kiếm lên cổ mình, tức giận đến mức mắt muốn lồi ra. Ả ta quát lớn:

    "To gan! Các ngươi biết bổn cung là Dung phi mà cũng dám thất lễ. Có tin bổn cung lấy đầu chó của các ngươi không? Mau rút về cho ta!"

     "Nương nương xin hãy hồi cung. Đây là mệnh lệnh của hoàng thượng. Không cho phép bất kì ai quấy rầy giờ nghỉ ngơi của thế tử, nương nương hãy chọn dịp khác."

     Văn Dung bị lưỡi kiếm sắc bén hăm dọa, trong lúc kháng cự đã bị cứa ra máu, ả ta rên la thảm thiết, sợ hãi lùi về sau. Những tên thị vệ này đều không sợ quyền uy của ả ta, chỉ nghe theo lệnh của hoàng thượng và Tú Chiêu. Ả ta độc ác nhìn chằm chằm bóng lưng của Tú Chiêu đi vào trong, bị hai thị vệ che chắn tầm nhìn, đành phải ôm một bụng ghen tức trở về.

     Dương Di Hòa vô cùng nôn nóng, kể từ lúc ở thủy tạ hắn đã không nhìn thấy Tú Chiêu lần nào nữa. Dương Minh Vũ không có trong cung, đây là cơ hội tốt. Hắn vào cung, vừa đến Càn Thành điện đã muốn gặp cậu. Tú Chiêu vừa tiếp vị này đi thì vị khác đã tới, buồn bực đến mức đau đầu, lựa chọn đi ra nói rõ ràng với hắn.

    "Ngũ vương gia, ngài có chuyện gì? Hoàng thượng đã xuất cung, chuyện này vốn là bí mật, nhưng Dung phi đã biết, chắc hẳn là ngài cũng đã biết rồi nhỉ? Lựa chọn lúc hoàng thượng không có ở đây gặp ta, ngài có dụng ý gì?"

     "Tiểu thế tử không cần cảnh giác, bổn vương chỉ là nhớ ngươi cho nên muốn gặp. Sau lần ở thủy tạ hôm đó, bổn vương đối với ngươi nhớ mãi không quên."

      Tú Chiêu sửng sốt, tên Ngũ Vương gia này nói nhớ cậu? Tưởng cậu là đứa ngốc dễ bị lừa lắm sao. Tên Dương Di Hòa này dụ dỗ cậu không vì hoàng thượng, thì cũng chắc chắn vì con cờ là cha mình. Người ham mê ngai vàng như hắn mà cũng coi trọng cậu? Phần tình cảm này có mấy phần thật tâm? Vốn dĩ đã buồn tủi mệt mỏi, liên tiếp gặp phải hai kẻ không muốn gặp nhất, Tú Chiêu gắt gỏng trả lời:

    "Ngũ Vương gia chắc có hiểu lầm. Ngài nên nhìn nhận kĩ hiện tại trước khi nói ra điều gì đó chứ? Ngài cũng biết ta được hoàng thượng ân sủng, đặc cách ở trong tẩm điện của thiên tử. Trái tim Tú Chiêu bây giờ đã có chủ, ta cũng sẽ không mất thời gian nghe người khác bày tỏ lòng mình. Đoạn tình cảm này của vương gia nên bỏ đi thì hơn, thứ lỗi cho Tú Chiêu hôm nay mệt mỏi, cáo từ trước."

     "Ngươi chỉ là một nam sủng, bổn vương tưởng đầu óc ngươi chỉ kém phát triển một chút, ai ngờ lại ngốc đến như vậy. Dương Minh Vũ ôm ấp một nam sủng, chuyện này vốn không phải chuyện trọng đại gì. Nhưng ngặt nỗi hắn là hoàng đế Dương triều, hậu cung lại chỉ có một con gà mái không biết đẻ là Dung phi, nếu hắn thật sự sủng ai một nam sủng là ngươi, vậy hắn nhất định chết chắc. Ngươi không thể sinh con, một khi em trai ta chơi chán, lúc đó ngươi đến một chút địa vị cũng không có. Bây giờ thế tử rũ bỏ cha ruột, có ý không muốn về nhà, thanh danh bất hiếu đã lan ra khắp thành đô. Ngươi còn không biết điều, dám chống đối bản vương?"

    Cái nhà đó cậu đã sớm không cần, nhà mà có một người cha ghẻ lạnh mình, có những tiểu thiếp ác độc ngày đêm bỏ đói, có những anh chị em chỉ trông mong mình chết đi, sống trong ngôi nhà như vậy, cậu thà bỏ đi còn hơn. Dương Di Hòa không hề biết quá khứ của cậu, vậy mà lại dùng ánh mắt của người đời phán xét tội bất hiếu cho cậu. Hoàng cung bây giờ chính là nhà cậu, có Dương Minh Vũ là người thân của cậu, chỉ có hắn mới thương yêu cậu, chăm sóc cho cậu, cho cậu tình yêu thương vô bến bờ, cũng sẽ hiểu cho cậu, không bao giờ nói cậu bất hiếu. Tú Chiêu nhìn Ngũ vương gia trước mắt, bao nhiêu câu nệ tiểu tiết đã bay sạch, chỉ còn lạnh lùng xa cách:

    "Ta thà mang tội danh bất hiếu, mặc kệ miệng đời, còn hơn tự mình chạy vào hang cọp. Nếu vương gia thấy Tú Chiêu không có hiếu đạo, vậy ngài hãy làm gương cho Tú Chiêu đi, đừng mải mê soi mói người khác mà không xem lại mình. Tú Chiêu đã coi hoàng cung và hoàng đế là nhà, sẽ không đi đâu cả. Tú Chiêu dù có là nam sủng, một ngày chưa mất đi sủng ái, Tú Chiêu cũng sẽ tận tâm ở bên cạnh hoàng thượng không xa rời. Con nối dõi đối với ta không quan trọng, đó là chuyện riêng tư của hoàng thượng, không đến lượt ta lo lắng, xin vương gia về cho."

    Dương Di Hòa vốn không định nói ra những lời kia, hắn không kịp rút lại, bây giờ nhìn thấy tiểu thế tử mình ngày nhớ đêm mong đã tức giận đuổi người, hối hận đến xanh ruột. Hắn vốn muốn thuyết phục cậu, muốn cậu theo phe mình, nhưng kết quả lại ngoài ý muốn. Đợi hắn muốn tiến lên kéo người, lại tiếp tục bị hai thị vệ kia rút kiếm đe dọa. Dương Di Hòa biết đã hết đường, đành lui về. Hắn không về phủ, mà là triệu tập các quan đại thần dưới trướng bàn bạc kế sách, chuẩn bị tập kích.

      Sáng hôm sau, Tú Chiêu vì một đêm nữa không ngủ mà mệt mỏi rã rời. Cậu thật sự rất nhớ hoàng thượng, muốn đi gặp hắn ngay lập tức. Thị vệ đúng giờ đưa cơm tới, trong tay còn có một bức thư, Tú Chiêu vui vẻ cầm lấy, đây là thư mà Dương Minh Vũ gửi cho cậu, thấy thư như thấy người, hắn an toàn thì cậu cũng vui theo.

      Dương Minh Vũ đang ở phía Nam, đội quân tinh nhuệ của hắn đã được cử đi, linh hoạt chia ra hai nhánh, một tấn công theo đường thủy và hai tấn công theo đường bộ. Ở phía nam sông ngòi rất nhiều, chia rẽ lớn nhỏ khác nhau, nhưng để vận chuyển được hàng hóa thì phải dùng nhánh sông chính, trải rộng ra biển mới có thể đến được nơi nuôi quân. Dương Minh Vũ lệnh cho Tam Độc chỉ huy cánh đường thủy còn mình thì tấn công theo đường bộ. Vì tránh đêm dài lắm mộng, hắn mai phục sẵn trên địa hình núi cao, quan sát tình hình. Quả nhiên Dương Di Hòa phân làm hai nhánh khác nhau và thêm 3 đội quân đóng vai trò đánh lạc hướng khác. Những tên này đều cải trang thành dân thường đi buôn bán, các cổng thành nhanh chóng được thông qua. Khi lên đến núi Nam, đội vận chuyển đường bộ tách nhánh, Dương Minh Vũ nhanh chóng xác định được mạch chính, lệnh cho người tấn công. Những thị vệ này đều là sát thủ, cắt đứt mạng sống của một người dễ như trở bàn tay, không có tình cảm chi phối, họ giống như một lưỡi dao sắc bén vô tình, cắt đứt mọi thứ mình đi qua. Đây là thứ giúp cho Dương Minh Vũ nắm chắc phần thắng, đập tan một nửa con đường vận chuyển lương thực thuốc men này. Tuy nhiên hắn vẫn quá chủ quan, trong lúc đánh nhau vẫn để bị thương ở cánh tay, lúc này đã rách da chảy máu.

     Tam Độc bên kia cũng không tệ, Dương Minh Vũ đoán rất chính xác, Dương Di Hòa vận chuyển bằng đường thủy, hàng hóa nhiều hơn đường bộ, nhưng hắn lại chọn cách tách lẻ từng phần, chứ không dồn một như đường bộ. Tam Độc nhanh chóng cho người luồn lách vào các thuyền hàng, vừa khởi hành đã cho người tiêu diệt sạch sẽ, đám người trên đường thủy bị tách từng nhóm, sức lực chống trả trước sát thủ là quá yếu, toàn bộ đều bị Tam Độc tiêu diệt, số lương thực này cuối cùng về tay hoàng đế.

     Khi hai người gặp nhau ở căn cứ phía Nam, Tam Độc bị viết thương đầy máu ở cánh tay hắn dọa cho giật mình. Nhanh chóng xử lí vết thương cho hoàng thượng, nhưng Dương Minh Vũ lại không đồng ý, hắn muốn quay về hoàng cung ngay lập tức, không muốn tốn thời gian chữa trị. Tam Độc không hiểu ý thiên tử, nhưng vẫn nghe lệnh nhanh chóng khởi hành, hồi cung ngay trong ngày.

       Tú Chiêu vừa ăn cơm xong, mấy ngày này bên ngoài vô cùng hỗn loạn, cậu không muốn ra khỏi tẩm cung chút nào. Cả ngày như ngọn cỏ thiếu nắng héo úa, ăn không ngon ngủ không yên. Cậu nhanh chóng chui vào chăn, ép mình mau chóng ngủ, lại một ngày nữa thiếu đi hơi ấm của người thương. Nửa đêm, Tú Chiêu vừa mới trở mình, đã bị một vòng tay vững chắc ôm vào lòng. Ngửi được mùi hương quen thuộc, cậu nhanh chóng mở bừng mắt, nhìn thấy Dương Minh Vũ đã trở về, vui mừng đến quên cả thở.

     Dương Minh Vũ ôm cục cưng mình ngày nhớ đêm mong vào lòng, hôn hít đôi môi xinh, mút mát cần cổ trắng ngần của người yêu. Hắn vô cùng nhớ cậu, những ngày ở phía Nam dù cố gắng vùi mình vào công việc, tận lực đi nhanh nhất có thể, nhưng cuối cùng vẫn chậm mất vài ngày, làm hắn nhung nhớ cục cưng đến chết đi được.

     Tú Chiêu đáp lại nụ hôn nông nhiệt kia, cánh tay ôm lấy người hắn, đụng vào vết thương chưa kịp xử lí vẫn đang ứa máu làm hắn hít một hơi. Cậu giật mình, đẩy người đang hôn mình ra, muốn xem thử cánh tay của hắn bị gì. Dương Minh Vũ giống như cố ý, cánh tay máu chảy không ngừng, đã sớm ướt đẫm vải tay áo. Tú Chiêu vừa thấy cánh tay đầy máu của hắn, lo lắng đến mức khóc lớn. Liên tục hỏi hắn đau không, tại sao lại không nói, là tại cậu không chú ý trước sau. Vừa nói vừa gấp gáp nâng niu cánh tay bị thương, đau lòng đến mức tim rỉ máu. Cậu biết ngay phía Nam nguy hiểm mà, chảy máu nhiều như thế này, đau lòng chết cậu rồi.

    "Huhu...sao máu không ngừng chảy vậy? Ngài mau đi kêu ngự y đi mà. Có đau không? Em xin lỗi...huhu"

     Nhìn vẻ mặt gấp gáp lo lắng của cục cưng, Dương Minh Vũ trong lòng vô cùng ấm áp, chỉ cho cậu băng gạc, rượu và thuốc trên bàn. Hắn nói muốn nhanh chóng gặp cậu, chưa kịp xử lí vết thương đã chạy về, muốn Tú Chiêu xử lí cho mình. Tú Chiêu lập tức chạy đi, vừa cởi ra bộ y phục dạ hành kia, cánh tay đầy máu được lộ ra trước mặt cậu, nước mắt lại không tự chủ được rơi ra. Cậu vừa lau máu từ cánh tay hắn vừa khóc, nhìn như nai con hết sức đáng thương, Dương Minh Vũ nhanh chóng đau lòng, không dám lừa gạt cậu kiểu này nữa, ôm Tú Chiêu vào lòng hôn hít.

     Tú Chiêu không cho hắn hôn, cậu lo cho vết thương vẫn đang chảy máu kia. Tỉ mỉ lau sạch vết máu, dùng rượu sát trùng, lâu lâu lại đau lòng hôn lên cánh tay hắn. Xong xuôi mới tìm thuốc bột bôi vào, dịu dàng quấn băng gạc cho hắn. Tuy cậu quấn không đẹp lắm, nhưng dùng lực rất nhẹ nhàng, Dương Minh Vũ không hề cảm thấy đau. Băng bó xong cậu mới thở phào, bao nhiêu đau lòng mới bỏ xuống được một chút, mau chóng ôm cổ hắn. Dương Minh Vũ ôm lấy cục cưng, hôn má sữa của cậu như khen thưởng, dịu dàng xoa bờ lưng mượt mà đến cánh mông. Đã bao nhiêu ngày chưa được chạm vào Tú Chiêu, hắn đã rất thèm thuồng.

    Tú Chiêu ngượng ngùng nhích mông, cậu biết hoàng thượng muốn địt mình. Vì vậy đỏ mặt ngoan ngoãn thuận theo hắn, đem môi mọng của mình ịn lên môi hắn. Dương Minh Vũ xoay người đè cậu xuống, nhưng trong mắt lại xấu xa tính toán. Hắn giả vờ chống mạnh tay xuống giường, viết thương thấm chút máu, sau đó nhăn nhó hít sâu, gục xuống dưới người Tú Chiêu. Làm cho cục cưng hoảng hốt, nhanh chóng hỏi hắn làm sao, đã bắt đầu có dấu hiệu muốn khóc. Dương Minh Vũ hít đủ rồi, yếu ớt kêu lên:

    "Trẫm thèm địt Tú Chiêu, nhưng đáng tiếc hôm nay trẫm đã bị thương, không thể mạnh mẽ địt em được. Trẫm thèm em chết mất, cặc bự cũng thèm lồn nhỏ đến đau nhức, trẫm phải làm sao đây? Hay là để trẫm chịu đau đến chết đi cũng được, từ nay sẽ không đụng được vào người Tú Chiêu nữa."

     Tú Chiêu nghe hắn nói xong, đau lòng muốn chết, nhưng nghe những lời nói dâm dục của hắn lồn nhỏ đã dâm đãng rỉ nước dâm, ngứa ngáy lan tràn. Cậu khẽ nhúc nhích người, mềm mại nói với hắn:

    "Vậy thì để Tú Chiêu tự động được không ạ? Ưmm....hôm nay em hầu hạ ngài nhé? Đừng buồn nữa mà~"

    "Tú Chiêu của trẫm thật ngoan, em đúng là cục cưng của trẫm."

     Dương Minh Vũ nhanh chóng nằm xuống, Tú Chiêu cởi đồ hắn ra, nhìn cặc bự nứng lên đang chọc vào mặt cậu, vừa đỏ mặt vừa thèm thuồng. Cậu nhanh chóng bú lấy đầu cặc, quyết định hầu hạ nó bắn tinh trong miệng mình một lần. Dương Minh Vũ được cục cưng bú cặc sướng tê dại, thở dài thỏa mãn, hắn đã sớm nhớ miệng nhỏ mê người của cậu rồi.

      "Aa...sướng. cái miệng nhỏ hư hỏng của em sao càng ngày ngày chặt vậy? Sướng cặc quá..."

     Tú Chiêu được hắn cổ vũ thêm với trong lòng nhung nhớ đã lâu, nhanh chóng tận tâm bú mút cặc bự. Cả môi xinh ngậm cặc vào trong miệng, đầu lưỡi dính lấy thân cặc xoay tròn, dùng lực hút đầu cặc, mong muốn nó bắn tinh cho mình uống. Cậu nhiệt tình chăm sóc cặc bự, khiến nó nứng đến run rẩy, liên tục co giật trong khoang miệng. Tú Chiêu vô cùng thích căn cặc này, hầu hạ nó đến vô cùng sướng, vui vẻ bú tinh. Tiếng bú mút chụt chụt vang lên khắp tẩm cung, hoàng đế nhìn thấy biểu cảm mê mụi của mĩ nhân, không muốn làm khó cậu, nhanh chóng bắn tinh đút cho miệng nhỏ.

    Tú Chiêu vui vẻ bú tinh, cặc bự đã lâu không giải tỏa, lượng tinh bắn ra vừa nhiều vừa đặc, khiến cho cậu bị sặc. Dương Minh Vũ vừa muốn dỗ dành, đã bị cậu ấn nằm xuống, tự đuổi theo cặc bự liếm láp sạch sẽ. Sau đó ngồi lên hông hắn, dùng lồn non cọ cặc. Dương Minh Vũ bị thịt lồn mềm mụp cọ đến mức cứng đau rỉ nước, nhanh chóng muốn chui vào địt, nhưng Tú Chiêu lần đầu chủ động, chậm chạp sợ hãi, chỉ cọ thôi cũng đã mất rất nhiều thời gian. Hắn nứng đến mức nổ tung, cặc bự co giật kháng nghị, không muốn để lồn non chơi đùa nữa, chỉ muốn thúc vào địt lút cán, bắn tinh vào tử cung. Vì vậy Dương Minh Vũ bất mãn ưỡn hông, dùng giọng điệu đáng thương nhìn Tú Chiêu:

     "Cặc trẫm rất nhớ em, mau mau cho trẫm nếm thử lồn nhỏ. Nếu em không mau giúp trẫm, trẫm nhất định sẽ chết cho em xem."

     Tú Chiêu nghe đến từ chết , hoảng sợ che miệng hắn, cậu không muốn Dương Minh Vũ chết đâu. Lồn non ngoan ngoãn phun nước, nó cũng rất nhớ cặc bự, vì vậy Tú Chiêu nghe lời, chậm rãi để miệng lồn nhắm ngay đầu cặc, chậm rãi đút vào.

     "Ưmm~ to quá....cặc to quá...lồn em bị nong ra rồi~ aaaa...."

     Tú Chiêu thét lớn, cặc bự bất ngờ thúc vào toàn bộ, đầu cặc ngoáy sâu vào tử cung. Dương Minh Vũ chơi xấu, không chịu được tốc độ chậm như rùa bò của cục cưng, chờ cậu đút đầu cặc vào lồn xinh đã nhanh chóng ưỡn hông, đem toàn bộ cặc bự vùi sâu vào trong lồn. Hắn không cho cậu thời gian giận dỗi, liên tục thúc hông bảo cậu tự cưỡi cặc. Tú Chiêu bị hắn đỉnh đến tê dại, chấp nhận tự động để cặc bự càn quét lồn non. Tư thế này làm cặc bự địt vô cùng sâu, dù sức lực cậu yếu đưa đẩy không mạnh bạo bằng hắn, nhưng ở tư thế này lúc nào cặc bự cũng chọc sâu vào lồn cậu mà địt, đầu cặc liên tục chọc ngoáy tử cung, điểm nứng bị gân cặc nghiền qua, sướng đến mức khụy chân. Sức lực của cậu dần dần bị bào mòn, lồn non bị địt đến mỏi nhừ, Tú Chiêu rên rỉ, cậu thật sự bị cặc bự địt chết rồi.

     "Aaa~ sướng...sướng quá...ưmm...cặc bự sâu quá...Minh Vũ~ em động như vậy có sướng không? ưmm... ngài có thoải mái không ạ?"

     "Cục cưng giỏi quá, trẫm rất sướng, em mau nhấp mạnh hơn đi, phải nhanh thì cặc bự mới bắn tinh được. Trẫm bắn cho em rồi thì vết thương mới nhanh khỏi."

    Dương Minh Vũ vô cùng thản nhiên nói dối, mặc dù Tú Chiêu vẫn không hiểu tại sao giúp cặc bự bắn tinh thì có thể giúp vết thương nhanh lành hơn. Nhưng để hoàng thượng bớt đi đau đớn, cậu vẫn tình nguyện bị hắn lừa, dịu ngoan nhấp mạnh hơn nữa, lồn non bị địt đến mức phun nước tưới ướt cặc hắn. Cuối cùng Tú Chiêu bị cặc bự hút đi toàn bộ sức lực, lồn non cố gắng phân bộ toàn bộ thịt mềm bú mút cặc, muốn làm nó nhanh chóng bắn tinh. Nhưng cặc lớn vô cùng dai , lồn non bú đến nát nhừ mà vẫn chưa có dấu hiệu muốn bắn. 

      Tú Chiêu chịu hết nổi, gục xuống người Dương Minh Vũ, bắt đầu khóc lóc làm nũng, cậu thật sự đã hết sức động đậy rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn bú mút cặc trong lồn mà không động đậy. Dương Minh Vũ đang hưởng thụ lồn non chủ động, cặc cũng đã nứng đến sắp bắn tinh, làm sao chịu được cục cưng dừng lại không động đậy nữa? Nhưng hắn vừa thấy vẻ mệt mỏi làm nũng của cậu, đã hết cách mà trở người đè cục cưng xuống, cặc lớn xoay vòng trong lồn. Tú Chiêu rên rỉ, Dương Minh Vũ nhanh chóng tăng tốc địt cậu, cặc bự sảng khoái trở về tốc độ nhanh vốn có, sung sướng đụ vào lồn xinh.

     Dương Minh Vũ mạnh mẽ dùng lực đụ lồn, không hề có dáng vẻ đáng thương bệnh tật như trước đó. Cánh tay đang quấn băng gạc cũng hoạt động bình thường, đối với hắn đây chỉ là một chút vết thương ngoài da mà thôi, không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày. Chẳng qua hắn muốn thử lòng cục cưng, muốn thấy dáng vẻ lo lắng yêu thương của cậu. Tú Chiêu bị lực đụ mạnh mẽ làm cho tê dại, lồn non đã mỏi nhừ lại bắt đầu nứng hơn. Cậu bị địt đến mức quên luôn người kia vừa làm nũng với mình, còn tủi thân đau đớn bắt cậu tự cưỡi cặc. Tú Chiêu nức nở, eo lưng mỏi nhừ, còng bạc trên khớp chân tinh xảo rung lắc dữ dội.

    "ưmmmm~sướng..sướng quá...đừng..đừng địt mạnh như vậy mà...aaa sướng quá...lồn em sướng~ Ngài mau bắn tinh cho em đi mà~ huhu...tê lồn quá~ ưmmm đừng địt nữa..."

    Dương Minh Vũ cũng không vội, nhưng hắn vẫn nghe lời cục cưng bắn tinh, đầu cặc địt sâu vào tử cung bắn ra toàn bộ tinh đặc. Tú Chiêu ưỡn lưng, lồn non lên đỉnh phun nước tưới toàn bộ tên cặc lớn đang xả tinh, ánh mắt tan rã. Dương Minh Vũ hôn môi cậu, yêu thương vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi, nút núm vú thơm mềm của cục cưng. Bây giờ trời đã gần sáng, Tú Chiêu vốn dĩ mấy ngày này đã không được ngủ ngon, cộng với trận làm tình quá dữ dội, cậu đã sụp mí mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Dương Minh Vũ đã nghe về sinh hoạt mấy ngày này của Tú Chiêu, biết cục cưng vắng hơi hắn ăn không ngon ngủ không đủ, cho nên cũng không làm càn nữa, nhanh chóng ôm cậu đi vào giấc ngủ.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info