ZingTruyen.Com

Sơ Cửu của Lục Hào

251 -> 260

huongthao2601

Nhân vật chính trong bức ảnh mà Tiểu Quách đang nhìn bây giờ đang tạo mối quan hệ với Trần Hoa. Tuy vừa giành được danh hiệu ảnh đế nhưng mà vẫn có tâm tư tạo mối tạo mối quan hệ với đạo diễn nổi tiếng là Trần Hoa.

Lục Dao từ xa đã nhìn thấy Trần Hoa, bây giờ cô đang mặc một chiếc váy mềm mại như có tiên khí đứng ở ngoài cùng nhìn mấy người bên trong với tâm trạng nặng nề...

Tại sao trên mặt mấy người này đều có dấu hiệu của tai họa liên quan đến máu?

Lục Dao muốn đi nói gì đó nhưng cô biết nếu mạo muội qua đó như vậy sợ rằng sẽ để lại ấn tượng không tốt, mà lúc này cuối cùng Trần Hoa cũng thoát thân và tìm được Lục Dao.

Từ sau khi Di Tiên Truyện kết thúc, Trần Hoa đã lâu không gặp Lục Dao. Tuy trước đây Trần Hoa thấy cô hợp với hình mẫu con gái mình thích nhưng sau khi biết Lục Dao là bạn gái của Hạ Thần Phong, hơn nữa còn có bản lĩnh cao cường thì tâm trạng của anh ta chuyển từ có thiện cảm sang kính sợ. Đúng! Là kính sợ, vậy mà lại có người có thể kiểm soát được Hạ Thần Phong, đúng là một sự tồn tại đáng sợ.

"Cô Lục Dao, đã lâu không gặp." Trần Hoa đi tới với nụ cười thân thiện, không quan tâm đến ánh nhìn đang dần dần tập trung ở phía sau, "Đạo diễn Trần." Lục Dao khẽ cười đáp lại.

"Ôi chao, cô còn gọi tôi là đạo diễn Trần à, gọi tôi là Tiểu Trần là được rồi. Tôi là bạn của anh Phong, cô là chị dâu của tôi. Trước đây thật ngại quá, nếu không phải tôi cứ bắt cô phải đi quay phim truyền hình có lẽ cô sẽ không gặp phải tên Triệu Lập Khôn biến thái đó..."

Trần Hoa biết rất rõ ràng về vụ việc phát trực tiếp xảy ra vào khoảng thời gian trước. Vì tình hình này mà anh ta biết sau khi làm xong việc có lẽ Hạ Thần Phong sẽ đến tìm mình tính sổ, cho nên ngay khi sự việc xảy ra thì Trần Hoa đã thuê seeder để dìm bình luận xấu xuống. Chỉ có điều, khoảng thời gian này Lục Dao không online cho nên sau khi nhận được tin tức của Trần Hoa thì Hạ Thần Phong mới biết những việc Trần Hoa làm này nhưng anh không trả lời lại, còn Lục Dao thì thật sự không biết còn có việc này.

Nhưng mà việc Trần Hoa là anh em của Hạ Thần Phong thì Lục Dao đã nghe nói rồi. Tuy Trần Hoa đã không khách sáo như vậy rồi nhưng Lục Dao không phải là người dễ thân thiết với người khác cho nên khi nghe anh ta nói như vậy cô cũng chỉ khẽ cười mà thôi.

Nhưng mà... Lục Dao cau mày, "Đạo diễn Trần, tôi muốn hỏi anh việc này."

Trần Hoa cau mày vì nghe thấy Lục Dao vẫn gọi mình là "đạo diễn Trần", sau đó nghe thấy cô có việc muốn hỏi liền lập tức tiếp lời, "Cô muốn hỏi gì?"

Lục Dao chỉ về phía mấy nhân viên kia, "Anh quen mấy người này không?"

Trần Hoa nhìn theo ngón tay của Lục Dao, "Mấy người này? Sao thế?"

Lục Dao khẽ lắc đầu, "Anh có quen không?"

"Có mấy người cũng tính là gặp mấy lần, hình như là đồng nghiệp trong Tinh Thần... Đều là nhân viên công tác đi theo đoàn làm phim."

Đi theo đoàn làm phim? Lục Dao cau mày, lẽ nào là chỗ đoàn làm phim có vấn đề? Lục Dao vẫn chưa chắc chắn về tướng mạo này nên bây giờ cô vẫn chưa thể nói gì, nhưng đã biết là nhân viên của Tinh Thần, Lục Dao dự định đợi đến sau cuối tuần này khi đi làm trở lại thì sẽ đi hỏi xem sao.

Trần Hoa lo lắng nhìn Lục Dao, "Cô sao vậy?"

"Không sao... Lục Dao nói, tuy trông cô có vẻ không có việc gì nhưng trong lòng lại thầm cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì.

Chắc chắn là đêm nay thuộc về Tập đoàn Tinh Thần ở thành phố Tô, vì có vô số ngôi sao nổi tiếng cho nên rất nhiều phóng viên cũng vác theo các loại thiết bị phục vụ cho công việc đến thành phố Tô, họ hy vọng có thể tìm được tin hot ở đây.

Nhưng mà cho dù phóng viên đã chuẩn bị rất đầy đủ nhưng các nghệ sĩ cũng đã quen rồi cho nên họ cũng phòng bị rất đầy đủ, các phóng viên không chụp được tin tức nổi bật nào cả, tin đồn đáng ngạc nhiên nhất có thể nghe được lại đến từ phía cảnh sát.

Đúng vào lúc Tiểu Đao tưởng rằng dịp Tết năm nay cậu có thể về thị trấn Thanh Diệp nghỉ ngơi với bố mẹ mình rồi thì thật sự không ngờ được là vào sáng sớm thứ bảy cậu lại nhận được điện thoại của Cục Cảnh sát nói là phát hiện một thi thể nữ ở bên đường vùng ngoại ô hoang vắng.

Hơn nữa thi thể nữ này còn có chút đặc biệt...

Đặc biệt? Tiểu Đao mang theo vẻ nghi hoặc đi đến hiện trường, Hạ Thần Phong và Hầu Tử cũng vừa đến không lâu, "Haiz, Cục Cảnh sát nói là thi thể này có chút đặc biệt, đặc biệt ở đâu vậy?"

Tiểu Đao vừa nói vừa chạy đến, Hạ Thần Phong cau mày, "Nạn nhân là Phó Văn Tịnh."

"Phó Văn Tịnh?" Tiểu Đao gãi đầu rồi quay đầu lại hỏi, "Phó Văn Tịnh là ai?"

Hầu Tử nhún vai quay đầu nói với Tiểu Đao, "Cậu tìm trên mạng là biết liền."

Tiểu Đao nghe thấy liền lấy điện thoại ra tìm, mắt cậu lập tức mở to ra, "Phó Tuệ Văn? Là Phó Tuệ Văn trong 'Trầm Oan Lục'?"

"Trầm Oan Lục" là bộ phim truyền hình chiếu vào ba năm trước, các kỹ thuật phá án trong phim đều là do đạo diễn đã nhờ đồng nghiệp trong Cục Cảnh sát chỉ dạy. Cho đến tận bây giờ mà rating(*) của bộ phim truyền hình này vẫn rất cao, có thể đây coi là tác phẩm kinh điển rồi. Mà Phó Văn Tịnh tuy diễn vai nữ phụ trong bộ phim này nhưng mà nhờ tính cách nhân vật rất được yêu thích, lại thêm cách nhân vật Phó Tuệ Văn trong phim ngoan ngoãn hiền lành nên đã thu thút được rất nhiều fan hâm mộ trong thời gian ngắn.

(*) Rating: Là một đơn vị đo lường khán giả, dùng để chỉ số lượng khán giả bình quân trên 1 phút của một phương tiện truyền thông, của một chương trình hay thậm chí một mẩu quảng cáo tính bằng % dân số hoặc nhóm đối tượng mục tiêu cụ thể. Rating được thể hiện theo tỷ lệ phần trăm tương đối (Rtg%) hoặc số lượng tuyệt đối Rtg(000).

"Thì ra tên thật của người đóng vai Phó Tuệ Văn là Phó Văn Tịnh... Không đúng, anh biết cơ à..."

Trịnh Hoa thầm cảm thấy bất lực trước hành vi ngốc nghếch của Tiểu Đao, "Trên mạng có mà, vừa rồi người phát hiện ra thi thể đã tung ảnh thi thể lên rồi, các fan của Phó Tuệ Văn liền gọi điện thoại tới, có lẽ sẽ có một lượng lớn người đến đây xem đấy."

Trình Tuấn Kiệt cầm hộp dụng cụ tiến lại gần thi thể, thi thể được vất trong đám cỏ dại khô héo. Buổi sáng, người phát hiện ra thi thể này đang chuẩn bị trốn vé đi khu danh thắng Viên Lâm nhưng không ngờ lại phát hiện ra thi thể này.

Sắc mặt của Phó Văn Tịnh trắng bệch, bình thản nằm trên bãi cỏ, quần áo trên người hơi nhăn lại. Cô ta mặc một chiếc áo phao dáng dài màu trắng nhưng không kéo khóa lên, áo bên trong cài sai một cúc áo, nửa thân dưới mặc một chiếc quần bó, chân đi một đôi boot, đế boot rất sạch sẽ, không nhìn ra có vết bùn đất nào, hoặc là đôi boot này sau này mới đeo hoặc là đây là đôi boot mới, Phó Văn Tịnh chưa đi qua nơi nào rất bẩn.

Trình Tuấn Kiệt đứng dậy, "Thần Phong, lại đây đi."

Lúc này nhóm của Hạ Thần Phong mới đeo ủng đi vào, "Thế nào rồi?"

"Nguyên nhân cái chết có lẽ là phần đầu bị va đập mạnh, anh xem." Trình Tuấn Kiệt vén tóc của Phó Văn Tịnh lên, tóc của Phó Văn Tịnh nhuộm màu xanh rêu, tức là một chút màu vàng pha với một ít màu xanh. Lúc này sau khi vén tóc ra, nhóm của Hạ Thần Phong nhìn thấy rất rõ ràng là có một vết thương, chỗ đó dường như bị lõm xuống, còn có một thứ màu trắng chảy ra từ trong màu đỏ.

Trình Tuấn Kiệt nói sơ qua về mặt ngoài vết thương, "Mặt ngoài vết thương khá bằng phẳng nhưng cũng có một góc độ, có thể thấy hung thủ gây ra vết thương như vậy chỉ trong một lần, có lẽ sức lực của hung thủ không nhỏ đâu." Hạ Thần Phong gật đầu, "Thời gian tử vong thì sao?"

"Cơ cứng tử thi(*) đã hình thành một cách hoàn chỉnh, hồ máu tử thi(**) cũng rất rõ ràng, tôi dự đoán là nạn nhân bị sát hại vào khoảng từ 2 giờ đến 2 rưỡi sáng." Trình Tuấn Kiệt cúi đầu nhìn Phó Văn Tịnh, trước đây anh còn nhìn thấy dáng vẻ năng nổ hoạt bát của Phó Văn Tịnh trên ti vi, bây giờ lại cô ta yên lặng nằm ở đây, đúng là thế sự vô thường mà.

(*) Cơ cứng tử thi: hiện tượng diễn ra khoảng ba tiếng sau khi tử vong, nhưng độ cứng chỉ đạt tới mức cực đại vào mười hai tiếng sau. Nơi bị co cứng đầu tiên là mặt, sau đó lan ra khắp thi thể.

(**) Hồ máu tử thi: khi trái tim ngưng đập và thôi bơm máu, trọng lực kéo các tế bào hồng cầu xuống phần thấp nhất của cơ thể. Máu bị đông lại gây ra các vệt màu tím, thường được gọi là hồ máu tử thi hay vết hoen tử thi.

Phó Văn Tịnh không phải người thành phố Tô, chắc chắn là bây giờ cô ta xuất hiện ở thành phố Tô là vì hôm qua được mời đến tiệc cuối năm của Tinh Thần. Bình thường Tập đoàn Tinh Thần đều sắp xếp cho những nghệ sĩ được mời ở trong khách sạn phía dưới tập đoàn. Mà sau khi thi thể của Phó Văn Tịnh được chuyển về cục cảnh sát, phía cảnh sát thông báo cho người quản lý của cô ta là Từ Dung, đối phương mới biết nghệ sĩ của mình mất tích, phải bất cẩn và chẳng ngó ngàng gì đến nghệ sĩ nhà mình thế nào mới không phát hiện ra chứ.

Từ Dung cũng coi như là một người quản lý lão làng, tuy không đào tạo ra được nghệ sĩ làm thiên hậu, ảnh đế nhưng cũng có mấy nghệ sĩ phát triển khá tốt. Phó Văn Tịnh là một trong số đó, cho nên khi khi phía cảnh sát thông báo là Phó Văn Tịnh đã chết, Từ Dung không tin. Nhưng cảnh sát sẽ không nói dối, Hầu Tử đã đưa cảnh sát đến khách sạn để tìm xem trong phòng của Phó Văn Tịnh có manh mối gì không.

Từ Dung sắc mặt trắng nhợt, mái tóc xoăn dài đến tai rối bù, còn chưa kịp trang điểm đã bị đưa đến cục cảnh sát.

Hạ Thần Phong và Tiểu Đao cầm giấy tờ đi vào, "Xin chào, tôi là Hạ Thần Phong - cảnh sát phụ trách vụ án này." Hạ Thần Phong đưa thẻ cảnh sát cho đối phương xem.

Toàn thân Từ Dung khẽ run lên, móng tay sơn màu xanh đen lúc này run cầm cập lấy ra một điếu thuốc dài, "Cậu không ngại tôi hút một điếu chứ?"

Hạ Thần Phong vươn tay ra, "Được."

Từ Dung bấm lửa bật mấy lần vẫn không được nên đành vứt điếu thuốc đi, "Các cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi..."

"Tại sao Văn Tịnh lại chết? Hôm qua bà có gặp Văn Tịnh không?"

"Văn Tịnh... Không, tối qua sau khi buổi tiệc kết thúc tôi đã không thấy Văn Tịnh đâu nữa, lần cuối cùng tôi nhìn thấy chắc là hơn mười một giờ tối... Tôi đưa cô ấy về phòng."

"Bà đưa Phó Văn Tịnh về phòng? Vậy cô ta có nói là buổi tối muốn ra ngoài không?"

Từ Dung nghĩ ngợi, do dự một lát, "Có lẽ là Văn Tịnh đi tìm chồng của cô ấy rồi."

Tiểu Đao đột nhiên ngẩng đầu lên, "Cô ta bí mật kết hôn?"

Sắc mặt của Từ Dung rất khó coi, "Đúng, Văn Tịnh ra mắt được bảy tám năm rồi, nếu không phải nhờ bộ phim truyền hình ba năm trước nổi tiếng thì cô ấy vẫn còn là một nghệ sĩ vô danh, hơn một năm trước cô ấy giấu tôi lén lút kết hôn."

"Người chồng đó là ai?" Hạ Thần Phong cau mày, bởi vì tài liệu về Phó Văn Tịnh vẫn đang được chỉnh sửa cho nên cảnh sát không chú ý nhiều đến mảng hôn nhân.

Hai tay Từ Dung nắm chặt vào nhau, "Là... Mạc Đình."

"Khụ khụ khụ..." Lần này Tiểu Đao thật sự thất lễ, "Mạc Đình? Anh ta là chồng của Phó Văn Tịnh?"

Phải biết rằng Mạc Đình chính là ảnh đế nổi tiếng mà hôm qua Tiểu Quách vẫn nói là hoa vẫn chưa có chủ, tuổi tác cũng khoảng ba mươi lăm, Phó Văn Tịnh thì hai mươi chín tuổi, cũng hợp nhau đấy. Nhưng mà, trông bề ngoài thì hai người này không hề có gì liên quan tới nhau, tại sao lại là vợ chồng được...

Tiểu Đao lặng lẽ cầm cốc trà ra xa một chút, cậu sợ lát nữa còn nghe được tin sốc gì nữa, uống mà phun ra thì không hay.

"Đúng vậy, chồng của Văn Tịnh là Mạc Đình, tình hình cụ thể thì tôi không rõ lắm. Lúc đó hai người này kết hôn rất vội vàng, gần như cả giới giải trí đều không ai biết, chỉ có tôi và quản lý của Mạc Đình coi như là người biết chuyện, còn lại thì họ đều giấu giếm." Tiểu Đao nghe thấy liền nghĩ tin này đúng là được giấu rất kỹ.

Hạ Thần Phong nhìn Tiểu Đao, cậu hiểu ý liền đi ra ngoài tìm người liên lạc với Mạc Đình.

Từ Dung nhìn Hạ Thần Phong ở phía đối diện, "Cậu cảnh sát, việc này có thể đừng vội tiết lộ ra không? Chúng tôi cần bàn bạc trước đã."

Hạ Thần Phong chỉ ngẩng đầu lên nhìn Từ Dung, "Bình thường Phó Văn Tịnh có quan hệ không tốt với ai không?"

Sắc mặt Từ Dung hơi khó coi, "Có, tính tình của Văn Tịnh không tốt lắm cho nên đắc tội với rất nhiều người, nhưng phần lớn đều là nghệ sĩ. Việc vì tài nguyên mà giở chút thủ đoạn là bình thường, không đến mức phải lấy mạng người khác."

"Bà có nhớ là có những ai cũng có mặt ở hiện trường buổi tiệc không?"

Từ Dung nói ra tên của mấy nữ nghệ sĩ, "Có nam nghệ sĩ nam không?"

"Nghệ sĩ nam?" Từ Dung lắc đầu, "Nghệ sĩ nam thì thật sự là không có, giữa nghệ sĩ nữ và nghệ sĩ nam không có xung đột lợi ích nào quá lớn cả. Hơn nữa, Văn Tịnh ở trước mặt người khác giới cũng khá biết đều cho nên quan hệ với nghệ sĩ nam khác vẫn ổn, không có gì đặc biệt không tốt."

Qua lời nói của Từ Dung thì về cơ bản Hạ Thần Phong đã phác họa được hình tượng của Phó Văn Tịnh, không có bạn nào là nghệ sĩ nữ nhưng đối với người khác phái thì lại khá được.

"Xin hỏi từ một rưỡi sáng đến hai rưỡi sáng bà ở đâu?"

Ban đầu Hạ Thần Phong hỏi câu hỏi này chỉ là làm theo quy định của công việc nhưng Từ Dung lại cắn môi, lắp bắp rất lâu, anh cau màu hỏi lại lần nữa bằng giọng điệu lạnh lùng, "Xin hỏi từ một rưỡi sáng đến hai rưỡi sáng bà ở đâu?"

"Tôi ngủ ở trong phòng..." Từ Dung cúi đầu nói.

"Có người chứng minh không?"

Sau một lúc im lặng Từ Dung khẽ mở lời, "Có..."

Hạ Thần Phong nhìn bà ta, "Ai?"

"Là... Là..." Ánh mắt của Từ Dung hơi dao động, bà ta hiểu là buộc phải chứng minh bản thân mình trong sạch, nếu không sẽ rất dễ bị coi là kẻ tình nghi.

"Là một nghệ sĩ nam..."

Tiểu Đao vừa mới đẩy cửa bước vào đã lại một lần nữa nghe được tin tức sốc như vậy. Vào giây phút này cậu thấy thời gian mình đi ra ngoài thật tốt, về cũng thật đúng lúc, không sớm không muộn đúng lúc tin sốc kia được nói ra, hơn nữa lúc này cậu cũng không uống trà.

"Ai? Tên là gì?"

Đối diện với câu hỏi của phía cảnh sát, Từ Dung vốn dĩ đang cảm thấy bất an vì Phó Văn Tịnh chết quá đột ngột thì làm sao có thể chống cự được.

"Tôn Văn Binh."

Hạ Thần Phong khẽ nhướng mày lên, "Được rồi, làm phiền bà rồi, chúng tôi sẽ đi xác minh điều này, trong khoảng thời gian này làm phiền bà đừng rời khỏi thành phố Tô."

Tiểu Đao đi vào phòng thẩm vấn, trên mặt vẫn còn vẻ tò mò, "Em cạn lời rồi, giới giải trí này đúng là loạn thật. Cái bà Từ Dung đó năm nay cũng phải bốn mươi tuổi rồi, em nhớ cái cậu Tôn Văn Binh kia bây giờ chỉ có hai tư hai nhăm tuổi thôi thì phải?" Tuy Từ Dung bình thường trông có vẻ rất trẻ trung nhưng hôm nay không trang điểm đến đây, nếp nhăn ở khóe mắt rất rõ ràng, da ở trên mặt cũng nhăn nheo, mất đi độ bóng, khoảng cách giữa số tuổi của hai người chắc là phải tầm ba mươi năm...

Nghĩ đến đây trong lòng Tiểu Đao còn gì không hiểu nữa, đây nào phải tình yêu không phân biệt tuổi tác, nói trắng ra là một nghệ sĩ nam bán thân vì sự nghiệp của mình mà thôi.

Nghĩ đến đây, Tiểu Đao cảm thấy toàn thân ớn lạnh, trên mặt cũng tỏ vẻ khinh thường, "Anh nói xem, những người này ai cũng đấu đến đầu rơi máu chảy, có ý nghĩa gì chứ?"

Hạ Thần Phong cúi đầu nhìn đồng hồ, "Thời gian vẫn còn sớm, Mạc Đình đã đến chưa?" Anh không trả lời câu hỏi của Tiểu Đao. Đối với vấn đề này, mỗi người đều có một đáp án khác nhau, có người thấy xứng đáng, có người thấy không xứng đáng. Bởi vì quan niệm về giá trị, đạo đức của mỗi người là khác nhau. Là người ngoài, có rất ít lập trường để phán xét cách nghĩ và cách làm của người khác, đặc biệt là những hành vi này chưa chạm đến pháp luật.

Tiểu Đao vẫn lẩm bẩm đi về văn phòng, không bao lâu sau Mạc Đình thật sự đã xuất hiện, anh ta giấu mình thật kỹ bằng cách mặc quần áo đen đội mũ đen, trên mặt còn đeo khẩu trang, đeo kính. Vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác, lần này anh ta đến đây một mình, cả quản lý lẫn trợ lý đều không đi cùng.

Tiểu Quách vốn dĩ đang sắp xếp tài liệu, "Xin chào, tôi tìm cảnh sát Hạ."

Có người nói nhan sắc của Mạc Đình không phải là đẳng cấp nhất trong giới giải trí nhưng giọng nói của anh ta là chiếc loa trầm quyến rũ nhất, chỉ cần nghe một lần thì cả đời sẽ ghi nhớ giọng nói này.

Bình thường Tiểu Quách cũng rất thích diễn viên Mạc Đình, cô biết rất rõ giọng nói của anh ta, lúc này đột nhiên nghe thấy giọng nói mà mình rất quen thuộc, Tiểu Quách ngạc nhiên ngẩng đầu lên khẽ cau mày nhìn người đang ăn mặc kín đáo này.

Mạc Đình chậm rãi tháo kính và khẩu trang trên mặt mình, để lộ khuôn mặt, "Tôi là Mạc Đình."

Mạc Đình? Mạc Đình!

Mặt của Tiểu Quách lập tức đỏ lên, "Xin chào, xin chào, tôi là fan của anh..."

"Khụ, khụ, khụ!" Tiểu Đao khẽ ho làm cho Tiểu Quách hoàn hồn, sắc mặt cô lại càng đỏ hơn, "Xin lỗi..."

Khóe miệng Mạc Đình nhếch lên tạo thành một nụ cười, tuy anh ta vẫn có vẻ mệt mỏi nhưng vẻ mặt đã có chút ấm áp.

"Xin chào anh Mạc Đình, tôi là Phương Phong Lợi cũng phụ trách vụ án này. Đội trưởng Hạ đã đợi anh ở bên trong rồi, phiền anh đi vào cùng với tôi. Trước khi đi vào, Tiểu Đao nhìn Tiểu Quách với ánh mắt "khinh bỉ", mà Mạc Đình cũng cười với đồng chí Tiểu Quách.

Khi đi đến cửa, Mạc Đình nhìn thấy Từ Dung với vẻ mặt thê thảm từ trong phòng đi ra, trong lòng dường như đã hiểu ra gì đó.

Đi vào trong phòng, Hạ Thần Phong ngẩng đầu lên nhìn Mạc Đình đứng dậy, "Chào anh, tôi là Hạ Thần Phong."

"Chào anh đội trưởng Hạ." Mạc Đình là một người đàn ông rất lịch sự, cho dù đi ra ngoài rất vội vã nhưng hành vi của anh ta vẫn rất đúng mực.

"Không biết có phải đội trưởng Hạ tìm tôi có phải vì việc của Văn Tịnh không?" Vừa nãy khi đi qua hành lang, Mạc Đình đã nhìn thấy người quản lý của Phó Văn Tịnh. Mà trước đó, người gọi điện thoại thông báo cho anh ta cũng không nói rõ ràng mà chỉ yêu cầu anh ta đến ngay.

"Đúng vậy. Lần cuối cùng anh nhìn thấy Phó Văn Tịnh là lúc nào?" Hạ Thần Phong hỏi thẳng.

Mạc Đình có chút khó hiểu, "Đội trưởng Hạ, có thể nói với tôi là đã xảy ra chuyện gì trước không?"

"Phó Văn Tịnh chết rồi."

"Gì cơ?" Gương mặt của Mạc Đình có vẻ thật sự kinh ngạc, con ngươi lập tức nhanh chóng mở to ra, "Sao... Sao lại như vậy?"

"Nói đi, lần cuối cùng anh gặp Phó Văn Tịnh là bao giờ."

Mạc Đình cau mày, trên mặt vẫn có vẻ kinh hoàng, "Khoảng mười hai giờ đêm chúng tôi gặp nhau một lần."

"Gặp ở đâu?"

"Khách sạn Nghi Tân."

Hạ Thần Phong nhìn bản ghi chép của Tiểu Đao, "Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm qua hai người đều tham gia buổi tiệc của Tinh Thần, bên tổ chức đều sắp xếp phòng cho hai người rồi, tại sao hai người còn muốn ra ngoài thuê phòng?"

Hai tay Mạc Đình đan vào nhau, "Các anh đã tìm đến tôi rồi vậy thì đương nhiên là biết quan hệ giữa tôi và Văn Tịnh rồi. Chúng tôi là vợ chồng bí mật, về cơ bản thì người trong giới giải trí không ai biết quan hệ của chúng tôi. Tinh Thần đã sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi nhưng ở đó có quá nhiều người trong giới giải trí nên chúng tôi liền chuyển ra ngoài."

Mạc Đình nói xong liền ngẩng đầu lên, "Quan hệ giữa tôi và Phó Văn Tịnh không phải như các anh tưởng tượng đâu, thực ra trong cuộc hôn nhân này tôi cũng không còn cách nào khác."

Hạ Thần Phong cau mày không hiểu tại sao Mạc Đình lại nói ra lời như thế này, "Không còn cách nào khác?"

Anh nghĩ đến bây giờ tin tức Phó Tịnh Văn chết đã lan tràn trên mạng rồi, nhưng quản lý và người được gọi là chồng của cô ta lại không ai biết cả.

Mạc Đình gật đầu, trên mặt cũng hiện lên vẻ được giải thoát, "Trước đây tôi và Phó Văn Tịnh gần như không xuấn hiện cùng nhau. Ba năm trước, sau khi nổi tiếng, cô ta tuy nhận được nhiều tài nguyên nhưng phim không có mấy bộ phim có chất lượng nên cứ sống sự nghiệp cứ không nổi không chìm. Một năm trước, tôi nhận được cơ hội thử vai khách mời trong một bộ phim điện ảnh, cho nên chúng tôi có một lần đi ăn cùng nhau..."

Thực ra câu chuyện này phát triển theo hướng rất máu cún, bởi vì một vài nguyên nhânmà theo Mạc Đình nói, lúc đó sự nghiệp của anh ta đang trong thời kỳ đỉnh cao, không thể có chút sai lầm và vết nhơ nào. Đúng lúc đó Phó Văn Tịnh đột nhiên xuất hiện, anh ta mới tránh được mối nguy xuất hiện trên mấy tờ báo lá cải. Nhưng Mạc Đình và Phó Văn Tịnh lại có quan hệ không bình thường ngay trong đêm đó.

(*) Máu cún - nguyên văn là cẩu huyết: chỉ những chuyện, những tình huống lặp đi lặp lại nhàm chán, không có gì mới mẻ và nhiều khi là vô lý, điên rồ.

Dường như là vì để bản thân yên tâm hoặc là để vỗ về Phó Văn Tịnh, không bao lâu sau hai người liền bí mật kết hôn. Mạc Đình hứa là sẽ giúp đỡ và đưa tài nguyên cho Phó Văn Tịnh, còn việc cô ta phải làm chỉ có một, đó là giữ bí mật.

Bản hợp đồng hôn nhân này chỉ có thời hạn năm năm, sau năm năm cho dù Phó Văn Tịnh lăn lộn như thế nào thì hai người đều có dự định ly hôn. Hơn nữa sau khi ly hôn, Phó Văn Tịnh có quyền phơi bày quá khứ này để cô ta một lần nữa nhận được sự chú ý.

Nghe xong tất cả Tiểu Đao cảm thấy Mạc Đình rất có động cơ gây án, trong toàn bộ sự việc này người chịu thiệt thòi là Mạc Đình, "Anh Mạc, tại sao anh lại đồng ý với một thỏa thuận có vẻ rất bất công như vậy?"

Đúng vậy, đây là chỗ tất cả mọi người đều nghi ngờ, bao gồm cả người quản lý sau này mới biết, bản thân Mạc Đình bằng lòng sao?

Đáp án đương nhiên là không bằng lòng rồi, Mạc Đình không phải lòng Phó Văn Tịnh nhưng cho dù anh ta có không bằng lòng với thỏa thuận này thì cũng không còn cách nào khác. Anh ta cúi đầu nặn ra một nụ cười khổ, "Lẽ nào tôi lại bằng lòng, lúc đó tôi bị cô ta ép buộc, cũng sốt ruột nữa... Cho nên mới rơi vào cái bẫy này. Lúc đó, sự nghiệp của tôi đang ở thời kỳ phát triển nhanh nhất, nếu không cẩn thận tôi sẽ mất đi cơ hội. Ở cái giới giải trí này, chỉ cần anh lơ là chút thôi là sẽ rất dễ bị người khác vượt qua. Tôi đã mất đi rất nhiều cơ hội rồi, tuổi cũng không còn trẻ nữa, không so được với những nghệ sĩ nam vừa mới ra mắt kia. Cho nên lúc đó tôi đã bất chấp tất cả và đồng ý nhưng không ngờ rằng đây là cái bẫy do chính Phó Văn Tịnh bày ra.

Mạc Đình ổn định lại tâm trạng, "Tối qua, chúng tôi cũng vì chuyện này nên mới cãi nhau. Vốn dĩ cái bẫy đó là do Phó Văn Tịnh bày ra, tôi yêu cầu ly hôn nhưng cô ta không đồng ý, chúng tôi cãi nhau sau đó cô ta liền rời đi trước."

"Cô ta rời đi vào lúc nào, anh có ấn tượng gì không?" Chỉ căn cứ vào tình hình hiện tại thì Mạc Đình chính là kẻ tình nghi lớn nhất, dù sao thì giữa hai người cũng có vấn đề rất lớn, hơn nữa anh ta cũng có đủ động cơ gây án.

Thế nhưng Hạ Thần Phong cũng hiểu là trừ khi đầu óc của tay ảnh đế này bị úng nước mới ra tay vào thời điểm nhạy cảm ngày hôm qua, nếu không thì hung thủ sẽ không phải anh ta.

Mạc Đình không quá chú ý đến thời gian Phó Văn Tịnh rời khỏi nhưng anh ta đã cung cấp số phòng anh ta ở, Hạ Thần Phong và Tiểu Đao liền căn cứ theo điểm này để xem camera giám sát.

Camera giám sát cho thấy khi rời đi sắc mặt Phó Văn Tịnh rất khó coi, cô ta đã mất đi sự nho nhã vốn có. Hơn nữa, hơn một tiếng sau khi Phó Văn Tịnh rời đi lại có một người phụ nữ đi đến cửa phòng của Mạc Đình, khi hai người rời khỏi là hơn năm giờ sáng hôm sau.

Tiểu Đao sờ căm, "Buổi tiệc này lại khiến những ngôi sao lớn này rất bận rộn..."

Lúc Hạ Thần Phong trở về văn phòng sau khi ăn qua loa bữa tối liền thấy bầu không khí là lạ, "Có chuyện gì vậy?"

Hẩu Tử ngẩng đầu lên từ trước máy tính, "Anh Phong, tin tức bùng nổ trên mạng rồi."

Hạ Thần Phong khẽ nhướng mày lên, "Đây chẳng phải chuyện nằm trong dự đoán của chúng ta sao? Sau khi trở về thì tất nhiên Từ Dung sẽ đăng tải thông cáo, bây giờ có lẽ bà ta sẽ tung ra một chút tin tức..."

"Nhưng việc này có có ảnh hưởng đến tiến trình phá án của chúng ta không?"

"Đương nhiên là có nhưng là rất ít, chúng ta chỉ cần nắm được manh mối đầy đủ thì có thể trực tiếp bắt được hung thủ."

Trình Tuấn Kiệt sắc mặt phờ phạc cầm bảo cáo khám nghiệm tử thi đi qua đó, Tiểu Đao nhận lấy rồi chuyển sang cho Hạ Thần Phong, "Ôi chao, tôi nói này Lão Trình, sắc mặt anh sao tệ thế, lẽ nào là bị dọa rồi?"

Trình Tuấn Kiệt trừng mắt tỏ vẻ bất lực, "Tôi đang đói, tôi không nói với hai người nữa, tôi đi ăn cơm đây, còn không ăn thì tôi sẽ thật sự chết đói mất."

Gần đây Tiểu Viên luôn chạy đến bệnh viện, tay của Tạ Điền đã bắt đầu hồi phục rồi, tay đang lật kẹp tài liệu của Hạ Thần Phong dừng lại, "Tiểu Đao, có thời gian thì cậu đến thăm Tạ Điền đi."

Từ sau lần cắt đứt quan hệ ở bệnh viện, Hạ Thần Phong không nhắc đến Tạ Điền nữa, nhưng trong lòng anh ít nhiều cũng cảm thấy hối tiếc. Anh thật lòng coi Tạ Điền là chiến hữu của mình, nhưng thật không ngờ cuối cùng người làm chiến hữu tổn thương nhất lại là chính anh.

Mở báo cáo khám nghiệm tử thi ra, thông tin ở trong đó viết rất đơn giản nhưng trong cả vụ án lại có một điểm đáng nghi khác, "Khám nghiệm cho thấy nạn nhân có dấu vết bị tấn công tình dục nhưng không tìm thấy ADN tương ứng trong cơ thể nạn nhân..."

"Có lẽ nào là Mạc Đình?"

Sắc mặt Tiểu Quách khẽ nặng nề, video trước đây đã cho thấy thời gian Phó Văn Tịnh vào phòng và ra khỏi phòng chỉ có nửa tiếng đồng hồ, nam thần của cô "kém" như vậy sao?

Hạ Thần Phong khẽ lắc đầu, "Kết hợp với lời khai vừa nãy của Mạc Đình, hai người bọn họ không thể nào, nhưng cũng chưa chắc được..." Hạ Thần Phong nói xong liền tiếp tục nhìn xuống dưới, đầu lông may cau cặt lại, "Trên cánh tay Phó Văn Tịnh có dấu vết bị trói, hơn nữa có thai rồi..."

Tiểu Đao thấy mình bắt buộc phải đi hỏi Mạc Đình về chuyện này một lần nữa...

Mạc Đình đã về khách sạn nhưng theo thông lệ thì anh ta không được rời khỏi thành phố Tô. Cho dù không muốn nhưng người quản lý của anh ta cũng phải từ chối rất nhiều hoạt động.

Thứ bảy, Lục Dao đến công ty tăng ca, đồng nghiệp nữ trong công ty ai cũng bàn tán xôn xao về tin tức này. Thực ra cũng không thể trách bọn họ, dù sao thì hôm qua mấy người bọn họ còn nhìn thấy Phó Văn Tịnh, bọn họ không ngờ được một ngôi sao nữ hôm qua có vẻ lộng lẫy xinh đẹp là thế mà hôm nay đã bị đưa tin là chết rồi.

"Nghe nói là bị phát hiện vào buổi sáng... Chết rất thảm..."

"Em dâu nhà cậu tôi nhìn thấy, phần đầu cũng không còn, thật sự rất đáng thương..."

Lục Dao cau mày, rõ ràng là cô không quá quan tâm đến lời bọn họ nói, dù sao thì bọn họ cũng thêm chút mắm muối vào rồi. Cô tìm kiếm trên mạng ba chữ "Phó Văn Tịnh", chỉ một cú click chuột là đã xuất hiện rất nhiều tin tức. Lục Dao mở đại một trang ra, thông tin bên trên đã cập nhật ngày mất, thời gian vừa hay là hôm nay.

Lục Dao nhìn bức ảnh đó, dường như là muốn nhìn rõ tướng mạo của người này, nhưng cô cũng không biết có phải bức ảnh này được chụp từ rất lâu trước đây rồi hay không mà cô không thể phát hiện được gì ở trong đó cả.

Tiểu Mỹ đồng nghiệp ở phía sau Lục Dao nhìn thầy hành động của cô, "Này, Lục Dao, cô cũng đang tìm kiếm à? Nhắc mới nhớ, hình như hôm qua cô đứng ở chỗ không xa cô ta lắm, cô không chú ý đến sao?"

Lục Dao quay đầu, "Hôm qua?"

Đồng nghiệp Tiểu Mỹ gật đầu, "Đúng vậy, hình như là sau khi đạo diễn Trần Hoa rời đi, tôi thấy cô đứng ở gần ban công, lúc đó Phó Văn Tịnh cũng đứng ở bên cạnh gọi điện thoại thì phải."

Đồng nghiệp nói như vậy làm Lục Dao nhớ ra một việc, lúc đó sau khi Trần Hoa rời khỏi thì Lục Dao thấy bữa tiệc này cũng không có ý nghĩa lắm liền ra ban công hít thở không khí và nghe được một vài việc ở đó.

Lục Dao khẽ cười, "Có thể lúc đó tôi không để ý đến..."

Lúc ở ban công...

Lục Dao nhớ ra cô đã nghe thấy một cuộc nói chuyện qua điện thoại ở đó, hình như bên nữ rất kích động, cô ta tức giận nói với ở đầu dây bên kia điện thoại là sẽ trả tiền ngay...

Vậy điều này có liên quan gì đến vụ án không?

Lục Dao chìm vào trong suy nghĩ của mình, đồng nghiệp nữ bên cạnh cũng lại một lần nữa tham gia vào cuộc bàn tán, còn Lục Dao thì cầm điện thoại lên đi đến phòng uống trà.

Tuy khi xử lý vụ án chưa chắc Hạ Thần Phong sẽ nghe điện thoại, nhưng biết đâu đây là một manh mối thì sao?

"Thần Phong, có phải các anh đang xử lý vụ án của Phó Văn Tịnh không?"

Hạ Thần Phong nhướng mày lên, "Đúng vậy, em phát hiện ra điều gì à?"

"Vâng, ở buổi tiệc hôm qua em nghe thấy một vài việc, hình như là Phó Văn Tịnh vay tiền ở bên ngoài, hôm qua đối phương gọi điện thoại đến đòi nợ, hai người cãi nhau một lúc, em không biết đây có thể coi là một manh mối không."

Vay tiền? Tranh chấp tài chính?

Đây là manh mối mới từ sau thông tin Phó Văn Tịnh mang thai.

Hạ Thần Phong mím môi, "Được, bọn anh sẽ đi điều tra rõ điểm này, bây giờ em thế nào rồi? Có ai đáng nghi xuất hiện không?"

Cho đến bây giờ vẫn không có manh mối gì về người giết Triệu Lập Khôn và Bùi Văn Quân, đôi lúc Hạ Thần Phong rất lo lắng Lục Dao sẽ bị người khác theo dõi.


Lục Dao nghe thấy câu hỏi này liền thấy ấm áp trong lòng. Cô hiểu rõ Hạ Thần Phong là người đàn ông như thế nào, khi phá án anh còn không quan tâm đến bản thân mình, nhưng bây giờ cho dù đang phá án thì Hạ Thần Phong vẫn sẽ lo lắng cho cô.

"Em cứ yên tâm làm việc đi, trong thời gian ngắn đám người của Hoàng Diệp sẽ không xuất hiện đâu."

Nếu như khoảng thời gian này đám người của Hoàng Diệp thực sự dám xuất hiện lần nữa, vậy thì thật sự là bọn họ muốn chết. Bây giờ cảnh sát chú ý bọn họ trên toàn diện, chỉ chờ bọn họ ló đầu ra là lập tức một mẻ tóm gọn.

Gọi điện thoại với Hạ Thần Phong xong, Lục Dao nhớ đến mấy gương mặt xuất hiện ở buổi tiệc hôm qua, cô do dự một lát rồi chuẩn bị đi gặp Mã Thắng hỏi han tình hình.

Hạ Thần Phong cất di động rồi hỏi người bên cạng, "Tình hình tài chính của Phó Văn Tịnh thế nào rồi?"

Tiểu Quách cầm tài liệu lên, "Tình hình tài chính rất tốt, có rất nhiều tiền tiết kiệm, sao thế anh Phong?"

"Lục Dao nghe thấy Phó Văn Tịnh gọi điện ở buổi tiệc, chắc là có tranh chấp nợ nần, cô đi điều tra di động của cô ta."

Tiểu Quách gật đầu.

"Tiểu Đao đâu?"

"Tiểu Đao và Hầu Tử đi điều tra chi tiết về tình hình liên lạc của Phó Văn Tịnh tối qua rồi."

Mà vì buổi tối hôm đó là thời điểm các ngôi sao tụ họp, cho dù là không chộp được tin tức gì nhưng có rất nhiều nhà báo túc trực ở bên ngoài khách sạn, ngược lại bây giờ đã cho cảnh sát rất nhiều manh mối.

Sau nửa ngày tìm kiếm, Hạ Thần Phong tìm được bức ảnh kia, kết hợp với thời gian trước đó thì người xuất hiện hình như chính là Phó Văn Tịnh bị giết hại sau này.

Phó Văn Tịnh ở trong ảnh mặc bộ quần áo khi thông tin cô ta bị sát hại được truyền ra cho nên bây giờ cũng rất dễ nhận ra, Hạ Thần Phong chỉ vào người mặc áo phao màu trắng, "Phó Văn Tịnh."

Chất lượng của bức ảnh không rõ ràng lắm, bởi vì đối phương không coi người này là ngôi sao, ống kính chủ yếu tập trung vào ba người đàn ông phía trước, bọn họ là mấy ngôi sao có tiếng, hình như là hẹn nhau ra ngoài uống rượu.

Mà góc dưới bên trái bức ảnh, Hạ Thần Phong nhìn thấy Phó Văn Tịnh sắc mặt đầy vẻ đề phòng đã ngồi vào trong xe và vẫn luôn chờ đợi ở trong xe, "Kiểm tra camera giao thông về hành trình của chiếc xe này."

Tìm được một điểm đột phá này, mọi người đều rất kích động, quả nhiên là ở mấy đường giao nhau hướng đến khách sạn Nghi Tân có khung cảnh như vậy. Người lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi, không nhìn thấy Phó Văn Tịnh ngồi trên ghế lái phụ, chắc là ngồi cô ta ở đằng sau, sau khi xe dừng ở khách sạn Nghi Tân, tài xế không rời khỏi mà khóa xe lại, hình như là hắn đi ăn khuya ở gần đó. Lúc Phó Văn Tịnh quay lại thì cô ta vẫn gọi điện thoại, không lâu sau đó tài xế lại một lần nữa xuất hiện trong camera, hai người lái xe rời khỏi.

Khi một lần nữa tìm được hành tung của chiếc xe, Hạ Thần Phong phát hiện được một điểm đáng nghi. Vốn dĩ trước đó khi Phó Văn Tịnh lên xe, cô ta ngồi ở ghế sau nhưng khi một lần nữa xuất hiện trong camera thì Phó Văn Tịnh lại ngồi ở ghế lái phụ. Chiếc xe không về thẳng khách sạn Tinh Thần mà đi đến mấy nơi, cuối cùng chiếc xe biến mất khỏi camera giám sát, cảnh sát tìm kiếm rất lâu cũng không tìm được hành tung của chiếc xe.

"Tìm ra người lái chiếc xe này." Hạ Thần phong bóp mũi nói, "Bây giờ chúng ta có thể xác định là khi rời khỏi khách sạn Nghi Tân thì Phó Văn Tịnh chưa chết, mà trong camera cũng có chút phát hiện, dựa theo bản khám nghiệm của bên pháp y, ít nhất thì mấy lần cuối Phó Văn Tịnh xuất hiện trong camera thì cô ta chắc hẳn đã chết rồi."

Khi Phó Văn Tịnh ở trong xe, cô ta đã chết rồi nhưng tài xế lại vẫn chở thi thể đi khắp nơi, là vì che mắt người khác hay là vì tìm nơi vứt xác đây?

Có biển số xe, tìm được chủ chiếc xe tất nhiên sẽ trở nên rất dễ dàng, chủ sở hữu của chiếc xe Sedan này là người bản địa thành phố Tô, tên là Triệu Dân, anh ta sử dụng chiếc xe làm xe taxi dù, đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta gặp Phó Văn Tịnh. Lần nào đến thành phố Tô, Phó Văn Tịnh đều gọi taxi dù của anh ta. Nói xong, Triệu Dân còn lấy di động của mình ra, đưa cho cảnh sát xem tin nhắn lúc đó Phó Văn Tịnh gửi cho mình.

Hạ Thần Phong chỉ liếc nhìn sau đó lấy ra mấy tấm ảnh, trong ảnh do camera HD quay được cảnh Triệu Dân đang lái xe rất rõ ràng, Phó Văn Tịnh lại ngồi trên ghế lái phụ.

"Trước đây khi ở khách sạn Nghi Tân, Phó Văn Tịnh ngồi ở phía sau, Phó Văn Tịnh trong tấm ảnh này đã chết rồi phải không?"

Ánh mắt Triệu Dân trốn tránh, "Đồng chí cảnh sát, anh đang nói chuyện cười gì vậy, nếu Phó Văn Tịnh chết rồi, làm sao tôi còn dám để người đó ở bên cạnh mình chứ..."

Triệu Dân không dám nhìn Hạ Thần Phong mà đảo mắt nhìn sang chỗ khác. Hai tay Hạ Thần Phong khoanh trước ngực nhìn người trước mặt vẫn không thức thời mà nói thật, "Người của chúng tôi đã đến điều tra khám xét xe của anh rồi, chẳng lẽ anh tưởng rằng chỉ cẩn đổi đệm lót trong xe, sau khi giặt sạch là chúng tôi liền không tìm được bằng chứng nữa sao?"

"Tôi... Tôi không hiểu anh nói cái gì..."

"Triệu Dân, tôi hy vọng tốt nhất anh nên trả lời thành thật, có phải do anh giết Phó Văn Tịnh hay không?"

"Không phải tôi... tôi... tôi... Lúc tôi đi vào, cô ta đã hôn mê rồi..."

Hạ Thần Phong gõ bàn, "Thành thật nói hết cho tôi xem nào!"

Tối hôm qua, sau khi quay về sau cuộc cãi nhau với Mạc Đình, tâm trạng của Phó Văn Tịnh rất tệ, cô ta liền bảo Triệu Dân chở mình đi đến một ngôi nhà nhỏ rất bí mật. Ban đầu Phó Văn Tịnh nói là chỉ mười mấy phút sẽ đi ra nhưng đã hơn nửa giờ rồi Triệu Dân vẫn không thấy Phó Văn Tịnh đâu. Triệu Dân cẩn thận đi vào, vì trước đó Phó Văn Tịnh đã nói là không cho anh ta đến gần cho nên anh ta đi qua đó rất cẩn thận.

"Lúc đó quần áo của Phó Văn Tịnh đã có chút xộc xệch, ngực vẫn phập phồng, chỉ là gọi thế nào cô ta cũng không tỉnh... Cho nên tôi..."

Nói xong sắc mặt Triệu Dân liền xuất hiện vẻ sự hối hận và hoảng sợ, miệng cũng run rẩy...

"Cho nên anh thấy sắc đẹp liền nảy sinh ham muốn?"

Triệu Dân cúi đầu, đột nhiên vỡ òa, "Tôi! Tôi thực sự không cố ý mà... Tôi chỉ... Tôi chỉ thấy quần áo của Phó Văn Tịnh đã bị cởi hết ra, tôi gọi cũng không tỉnh, tôi cũng luống cuống, tôi chỉ muốn sửa sang quần áo cho cô ta ổn thỏa một chút..." Triệu Dân nói đến đây liền không nói tiếp được nữa, anh ta cúi đầu, khóc ầm lên.

Nếu không biết nguyên nhân mà chỉ nghe tiếng khóc đó thì có lẽ ai cũng sẽ tiến lên an ủi nhưng bây giờ anh ta đã vi phạm pháp luật rồi.

"Sau đó thì sao..."

Hạ Thần Phong lạnh lùng nhìn Triệu Dân, hỏi bằng giọng điệu bình thản.

"Sau đó, tôi bình tĩnh lại, tôi phát hiện ra Phó Văn Tịnh đã không còn hô hấp nữa, phía dưới đầu đều là máu... Tôi liền cuống cuồng, tôi cũng hoảng sợ... Nhưng đồng chí cảnh sát, tôi thực sự không giết người mà! Người đó không phải do tôi giết, tôi không có lá gan đó đâu..."

"Ha ha, anh đã có ham muốn, có gan đi cưỡng hiếp người khác lại không có gan thừa nhận chuyện giết người..." Tiểu Đao hừ lạnh nói.

Lời khai của Triệu Dân có rất nhiều chỗ không hợp lý, ví dụ như là Phó Văn Tịnh mới đi vào nửa tiếng, anh ta đã đi vào theo nhưng không phát hiện bất kỳ người nào đáng nghi?

Ai lại ném người phụ nữa sắp chiếm được rồi mà bỏ chạy đây?

"Tôi thực sự không nói dối mà, camera hành trình của tôi có thể chứng minh, đúng là sau khi Phó Văn Tịnh đi vào được khoảng nửa tiếng thì tôi mới đi vào, thật đó."


"Nhưng cũng không thể chứng minh anh không phải là hung thủ. Dù sao anh đã nói rồi, thời điểm anh đi vào thì Phó Văn Tịnh vẫn còn sống." Lời nói của Tiểu Đao làm cho Triệu Dân chỉ có thể khóc ầm lên.

Sau khi lấy được địa chỉ hiện trường xảy ra vụ án, Hạ Thần Phong và Tiểu Đao lái xe mang theo cả nhân viên đi đến đó trước, "Anh Phong, anh bảo Triệu Dân có phải là hung thủ hay không?"

Bây giờ có vẻ như cảnh sát nắm được rất nhiều nhưng thực ra những gì họ có được lại rất ít, chuỗi bằng chứng của họ thiếu mắt xích rất nghiêm trọng.

"Khó nói, nhưng có thể khẳng định một điều, Triệu Dân không có động cơ giết người trực tiếp."

Tiểu Đao trợn mắt, "Làm sao lại không có, cưỡng hiếp giết người, giết người trong lúc cảm xúc tăng cao đó..."

"Cậu không nhìn thấy dáng vẻ của tên Triệu Dân này sao, anh ta rất nhát gan, hơn nữa nếu như anh ta thực sự có ý muốn giết người vậy thì vì sao phải giết người ở nơi này chứ?"

Nhân lúc đèn đỏ, Hạ Thần Phong chỉ địa chỉ trên tờ giấy và nói.

"Sao em lại chưa từng nghe đến nơi này nhỉ?"

"Nơi này là câu lạc bộ tư nhân, có vẻ như nơi này rất náo nhiệt..." Hạ Thần Phong lái xe về phía trung tâm thành phố. Ban đầu anh cho rằng câu lạc bộ này là một nơi rất lớn nhưng không ngờ rằng nó lại ở trong một xóm nhỏ trong thành phố. Họ không thể lái xe vào nên chỉ có thể dừng xe ở nơi Triệu Dân đỗ xe đêm qua và đi bộ vào.

Bên trong câu lạc bộ rất yên tĩnh, đi vào đều không có âm thanh hay người nào cả, Hạ Thần Phong cau mày nhìn cách trang trí ở sân nhỏ và cửa sổ, "Chỗ này đã bỏ hoang một thời gian rồi. Chúng ta đi vào xem xem..."

Tiểu Đao gật đầu đi vào căn nhà mà Triệu Dân nói lúc trước, tuy căn nhà đã bỏ hoang một thời gian nhưng trang trí vẫn không tệ, trên mặt đất là thảm trải sàn lông dê, bước trên đó không phát ra chút tiếng động nào. Mà trên thảm trải sàn, màu đỏ tươi ở trong căn phòng đó có một chỗ đỏ đen. Hạ Thần Phong ngồi xổm xuống xem xét, "Chỗ này chắc là hiện trường xảy ra vụ án rồi..." Đồng nghiệp phòng khám nghiệm hiện trường cũng bắt đầu xem xét xung quanh.

"Anh Phong, có lẽ đây là hung khí... Anh xem, phía trên có vết máu." Một đồng nghiệp lấy một cái gạt tàn rắn chắc từ trên cái bàn trà nhỏ lên, cái gạt tàn không phải hình vuông, cũng không phải hình tròn, mà là một cái hình quạt, chỉ là phía dưới không phải là hình tam giác mà là hình thang, chiếc gạt tàn này chắc hẳn là đồ được làm riêng. Hạ Thần Phong cho cái gạt tàn vào trong túi đựng chứng cứ, cầm trên tay nặng trịch, mà trên cái gạt tàn đúng là có vết máu và sợi tóc, mặt trên của gạt tàn cũng có một vết nứt, cho nên rất có khả năng cái gạt tàn này chính là hung khí.

Tiểu Đao thở hổn hển chạy đến, "Em đã kiểm tra rồi, cả cái khu nhà này chỉ có một lối ra, nếu như Triệu Dân không nhìn thấy có người đi ra vậy thì người này sẽ đi đâu?"

Căn nhà này là căn nhà kiểu cũ, cũng là khu vực duy nhất còn lưu lại mấy căn nhà nhỏ trong thành phố. Ban đầu khi đi vào ngõ rất nhỏ, mà Tiểu Đao cũng đã xem xét rồi, nếu tiểu viện này chỉ có một lối ra như vậy, mà cả khu nhà cũng chỉ có một lối ra... Sau khi Triệu Dân để Phó Văn Tịnh đi vào, trên camera hành trình không nhìn thấy người khác đi vào thì chứng tỏ hung thủ đến sớm hơn nạn nhân. Mà sau khi Triệu Dân đi vào hoàn toàn chú ý đến cơ thể Phó Văn Tịnh, không hề chú ý đến người nào khác, cho nên có khả năng lúc đó hung thủ cũng ở trong căn phòng đó nhìn thấy Triệu Dân cưỡng hiếp Phó Văn Tịnh đã không còn chút ý thức nào.

"Cung ứng điện ở nơi này như thế nào?"

"Đã không còn nữa rồi, nhưng nến trong căn phòng này không có vết tích bị đốt cháy."

Hạ Thần Phong gật đầu, sau đó bắt đầu đi loanh quanh căn phòng này, câu lạc bộ này được trang trí theo phong cách dân tộc cho nên rất nhiều đồ đạc đều có bình phong vải mành che chắn. Hạ Thần Phong đi đến sau một tấm rèm cửa, nhìn thấy một dấu chân mờ mờ trên tấm thảm. "Chỗ này, lúc đó hung thủ đứng ở chỗ này nhìn mọi việc mà Triệu Dân làm với Phó Văn Tịnh..."

Tiểu Đao bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Ý của anh là thời điểm Triệu Dân đi vào, rất có khả năng đã quấy rối việc hành hung của hung thủ cho nên hắn ta mới trốn đi, nhưng không ngờ rằng tên Triệu Dân đến sau đó cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp cả..."

"Cả khu vực này không có camera theo dõi trên đường, e rằng chúng ta không tìm ra được tài liệu hình ảnh, nhưng mà Phó Văn Tịnh đã biết rõ nơi này như vậy, chắc hẳn hung thủ này là người quen của Phó Văn Tịnh rồi..."

Thân thiết với Phó Văn Tịnh, hai người đã nhiều lần hẹn hò, hoặc là người yêu mến Phó Văn Tịnh, vụ án này lại lần nữa từ có manh mối trở thành không có manh mối.

"Trước tiên, chúng ta hãy nghĩ cách xác đinh đứa con trong bụng của Phó Văn Tịnh là của ai." Phát hiện được hiện trường xảy ra vụ án, cũng coi như là một bước tiến khá có giá trị.

Ngày hôm sau Từ Dung bị gọi đến lần nữa, lần này bà ta đã trang điểm rồi, mà mấy người Hạ Thần Phong lại vì khổ sở phá án liên tục nên có vẻ hơi nhếch nhác, cả người có chút khó chịu.

"Từ Dung, chúng tôi cũng không vòng vo nữa, thời điểm Phó Văn Tịnh tử vong thì cái thai trong bụng đã gần hai tháng rồi, bố của đứa trẻ là ai?"

Sắc mặt Từ Dung có sự thay đổi lớn, "Cái gì, cô ấy mang thai, đứa bé không phải của Mạc Đình sao?"

Hạ Thần Phong không trả lời mà chỉ nhìn bà ta, Từ Dung đành chịu thua trước ánh mắt đó, "Việc này tôi cũng không rõ lắm, Phó Văn Tịnh là một người rất có chủ kiến, bình thường nghệ sĩ tôi phải dẫn dắt không chỉ có mình Phó Văn Tịnh, cho nên có lúc tôi cũng không biết chuyện của cô ấy. Hay là cậu đi hỏi trợ lý của Phó Văn Tịnh về chuyện này đi, tôi đã thông báo cho cô ấy đến đây ngay rồi."

Hạ Thần Phong và Tiểu Đao bất lực, chỉ có thể tiếp tục chờ người đến, lúc này Tiểu Quách lại chạy đến, "Anh Phong, tra ra rồi, hôm qua anh bảo em điều tra tình hình nợ nần của Phó Văn Tịnh, không sai, ở bên ngoài cô ta còn nợ một khoản khoảng hơn ba trăm nghìn tệ..."

"Ba trăm nghìn tệ? Nhưng chẳng phải cô nói Phó Văn Tịnh có một triệu tệ tiền tiết kiệm sao? Phó Văn Tịnh có khả năng trả mà?" Hạ Thần Phong cau mày. Trước đó anh nghe Lục Dao nói, lúc đó Phó Văn Tịnh đang cãi nhau với người trong điện thoại, rõ ràng là có khả năng trả nợ nhưng Phó Văn Tịnh lại không muốn trả lại món nợ đó.

"Đối phương là ai?"

"Cũng là một nghệ sĩ, tên là Mạnh Du Nhiên, là một diễn viên hạng ba."

Tiểu Đao sờ cằm, trên mặt xuất hiện biểu cảm khó hiểu, "Một tiểu hoa đán vay tiền một diễn viên hạng ba mà không trả? Hừ, rốt cuộc Phó Văn Tịnh nghĩ cái gì vậy?"

"Cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì, đưa người đó đến đây rồi hỏi là được rồi mà?" Hạ Thần Phong lười phải đoán già đoán non, bây giờ cần sắp xếp lại toàn bộ bằng chứng một lần nữa.

Trợ lý của Mạnh Du Nhiên và Phó Văn Tịnh đều chưa đến, mà anh cũng vừa mới nhận được ADN của Mạc Đình. Hạ Thần Phong hiếm khi có thời gian rảnh liền tìm một nơi yên tĩnh gọi điện thoại cho Lục Dao.

Hôm nay hiếm có được một ngày cuối đúng nghĩa, vốn dĩ Lục Dao định ra khỏi nhà đi gặp Đỗ Hiểu Lan, dù sao cô cũng được coi là đã tốt nghiệp rồi, mà Đỗ Hiểu Lan cũng có dự định về quê làm việc cho nên sau này hai người sẽ có rất ít cơ hội gặp nhau.

"A lô, Thần Phong, vụ án của anh thế nào rồi?" Lục Dao nghe điện thoại, vốn dĩ Hạ Thần Phong bận như thế e rằng không có thời gian gọi điện cho cô, nhưng bây giờ anh lại gọi, có phải chứng tỏ rằng vụ án đã sắp kết thúc rồi không.

"Vẫn chưa có tiến triển, có thể bây giờ anh phải thay đổi phương hướng điều tra một lần nữa..."

Lục Dao nghe ra được giọng nói của Hạ Thần Phong có chút thất vọng, cô do dự một chút, "Cần... Cần em giúp không?"

Đương nhiên Hạ Thần Phong hiểu sự giúp đỡ này có nghĩa là gì. Đúng là có những suy tính bí ẩn của Lục Dao, rất nhiều việc đều sẽ trở nên đơn giản hơn, có lúc căn bản sẽ không phải đi vòng vèo. Nhưng Hạ Thần Phong cũng có tâm tư riêng, anh không muốn Lục Dao gặp nguy hiểm nào nữa. Trái tim Lục Dao khẽ căng thẳng, cô chỉ nghe đầu kia truyền đến cười trầm thấp, "A Dao, chẳng lẽ em xem thường anh như vậy sao?"

"Không, em không có ý đó..."

"Anh biết, anh chỉ nói đùa thôi. A Dao, anh là một cảnh sát, trước khi em xuất hiện anh cũng phá án như vậy, mỗi một bằng chứng mới xuất hiện có thể mang lại manh mối mới, có lúc sẽ phủ định những cố gắng của anh trước đó. Nhưng tất cả đều xứng đáng, bởi vì chỉ có như vậy, sự thật mới từ từ xuất hiện. Sau khi em xuất hiện, đúng là đã hỗ trợ rất nhiều cho cảnh sát bọn anh, nhưng mà A Dao à, anh cũng là một người ích kỷ, anh không muốn em lại gặp phải nguy hiểm nào nữa..."

Chính vì sự ích kỷ đó cho nên Hạ Thần Phong không mong muốn Lục Dao lại tham dự vào việc phá án. Mà Lục Dao nghe được những lời này, trong lòng cũng ấm áp, giống như là được uống một cốc ca cao nóng vào ngày mùa đông vậy.

"Vậy... được rồi, vụ án vẫn chưa phá xong, cảnh sát Hạ, anh cần phải cố gắng thật nhiều vào, tranh thủ phá án trước Tết đi!" Lục Dao dịu dàng cười nói.

Chỉ còn năm ngày nữa là đến Tết, Hạ Thần Phong nhìn trời mùa đông ấm áp ở bên ngoài, nhẹ giọng đáp, "Ừ."

***

Hôm nay là ngày có thời thiết đẹp hiếm có trong mùa đông, Đỗ Hiểu Lan mặc áo phao màu đỏ đứng ở giao lộ trung tâm thành phố, từ xa đã nhìn thấy Lục Dao mặc áo phao màu đen đội mũ chạy đến.

"Ôi chao, con người bận rộn của tớ! cuối cùng cũng đợi được cậu rồi." Từ sau vụ án của Triệu Lập Khôn đến bây giờ Đỗ Hiểu Lan mới gặp được Lục Dao. Tuy thời gian không lâu lắm nhưng nghĩ đến sau này cơ hội gặp nhau của hai người e là rất ít, trong lòng cả hai đều có chút tiếc nuối. Hai người tìm đến một quán lẩu, Đỗ Hiểu Lan tháo khăn quàng cổ xuống.

"Học đại học nhiều năm như vậy nhưng mà đây là lần đầu tiên cậu và tớ đi ăn ở ngoài đó, còn là cậu mời nữa chứ!" Đỗ Hiểu Lan vẫn nhớ năm nhất hồi mới đến trường, Lục Dao nghèo thảm hại. Chỉ cần nhớ đến những việc trước đây là lại khó tránh khỏi việc nhớ đến hai người khác ở ký túc xá, Ngũ Gia Mẫn đã chết, còn Ngô Thiến thì nghe nói là phải chịu sang chấn tâm lý rất nghiêm trọng, sau khi về nhà rất it khi ra ngoài, chỉ nhốt mình lại trong phòng, e rằng cuộc đời sau này của cô ta cũng hỏng bét rồi.

Đỗ Hiểu Lan thở dài một tiếng sau đó lập tức lấy lại tinh thần, "Nhưng mà nói ra thì tớ học đại học cũng không uổng phí. Cậu nói xem chúng ta đều đã gặp phải bao nhiêu chuyện rồi, không ngờ sắp tốt nghiệp mà trong ký túc xá còn xảy ra chuyện như vậy."

Đỗ Hiểu Lan hoàn toàn không muốn nói rõ đó là chuyện gì, dù sao đó cũng là một cảnh tượng đáng sợ, cảnh tượng một nửa cơ thể người lúc đó đúng là tình cảnh máu me đầm đìa.

Bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy thật sự đáng sợ, không thể không nói sau hôm đó Đỗ Hiểu Lan đã gặp phải ác mộng một thời gian, nhưng cùng với việc vụ án được phá, cảm xúc của cô dần dần bình phục lại. Tuy nhiên, dù thế nào Đỗ Hiểu Lan vẫn quyết định rời khỏi thành phố Tô, lúc đầu cô một lòng muốn ở lại phát triển ở thành phố lớn, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy thị trấn nhỏ cũng là một lựa chọn rất tốt.

Lục Dao đương nhiên cũng đã nghe nói về những chuyện này, cô cười, "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tớ mời người khác ăn cơm, cậu không cần tiết kiệm cho tớ đâu đấy."

"Phải phải phải, bây giờ cậu là người nổi tiếng rồi, lương cũng rất cao, hôm nay tớ nhất định phải ăn cho đã đời!" Đỗ Hiểu Lan nói xong cũng gọi một đống đồ ăn. "Đúng rồi, nghe nói tiệc cuối năm vào thứ sáu công ty cậu đã mời một người có tiếng trong giới giải trí. Nói đi, cậu có gặp được ngôi sao lớn nào không vậy..."

Lục Dao nhìn nước lẩu cay trong nổi lẩu đã sôi ùng ục, nước lẩu không cay vẫn chưa sôi, "Ngôi sao? Cậu đã nói là tai to mặt lớn rồi đương nhiên đều là ngôi sao lớn..."

Đỗ Hiểu Lan cau mày, "Ý tớ là ngôi sao nam đẹp trai, nhưng nói cũng phải, trong mắt trong tim cậu đều là đội trưởng Hạ nhà cậu rồi, các cậu đã ngủ với nhau chưa thế?"

"Cậu nói cái gì vậy?" Sắc mặt Lục Dao đột nhiên đỏ rực lên, giống như mèo bị giẫm phải đuôi vậy, đôi mắt trừng thật to.

"Cậu đỏ mặt gì chứ, đã yêu đương gần nửa năm rồi, làm sao lại chưa có phát triển đột phá thế?"

Lục Dao cảm thấy sau khi có bạn trai thì Đỗ Hiểu Lan đã cởi mở hơn rất nhiều, nhưng cô làm sao có thể thừa nhận mình rất ngại ngùng chứ, "Tớ đây là ăn phải đồ cay chứ bộ!" Nói xong cô cầm cốc nước ở một bên lên uống ừng ực mấy ngụm.

Đỗ Hiểu Lan nhìn bát đũa vẫn còn sạch sẽ ở trước mặt của Lục Dao rồi "ồ" lên một tiếng sâu xa.

Bữa tiệc liên hoan ở bên này rất náo nhiệt, mà Hạ Thần Phong cũng đợi được hai nhân chứng quan trọng, người đến trước là diễn viên trẻ Mạnh Du Nhiên, tuy cái tên có vẻ rất văn nghệ cổ điển nhưng lại là một cô gái vui vẻ, đi giày cao gót, mặc một chiếc áo kiểu gi-lê, tóc nhuộm ba loại màu, cứ thế ngả ngớn đi vào.

"Tôi là Mạnh Du Nhiên, các anh tìm tôi?"

Tiểu Đao đánh giá trên dưới một lượt, cậu nhìn chứng minh thư và người thật thì mặt mũi hơi nhăn lại, "Cô và người trong chứng minh thư là một?"

Mạnh Du Nhiên liếc mắt, "Chưa nghe đến con gái tuổi mười tám có sự thay đổi bao giờ à!"

Trong lòng Tiểu Đao cười lạnh một tiếng, thay đổi vào tuổi mười tám? E rằng là chịu mười tám dao thì có, "Đi thôi, làm một bản lời khai."

Nói Mạnh Du Nhiên được xem là diễn viên tuyến mười tám là coi trọng cô ta rồi. Bởi vì từ đầu đến cuối cô gái này chỉ diễn hai bộ phim truyền hình, một bộ đóng vai một đặc vụ nữ mới xuất hiện trong ba cảnh quay đã bị phần tử thù địch hung hăng giết chết rồi. Một bộ khác là nha hoàn diễn được ba tập phim thì chết. Nói thẳng ra thì Mạnh Du Nhiên chính là một người chuyên diễn vai người "linh cơm hộp" (người bị giết).

Vừa mới ngồi xuống, Mạnh Du Nhiên đã vỗ bàn, bày ra một tờ giấy nợ, "Các anh nói người này chết rồi, khoản tiền này của tôi có thể đòi lại được không?"

Tiểu Đao cầm tờ giấy, vừa nhìn mấy lần, Hạ Thần Phong cầm cốc trà tiến vào, ánh mắt Mạnh Du Nhiên sáng lên, trực tiếp nhìn chăm chú vào Hạ Thần Phong, không ngừng đánh giá anh từ trên xuống dưới.

Ánh mắt đó làm cho Hạ Thần Phong ngồi bên cạnh Tiểu Đao cảm thấy lông tơ dựng ngược cả lên, "Nhìn cái gì mà nhìn! Giấy nợ này của cô là thế nào?"


Hạ Thần Phong nhận lấy giấy nợ kia xem một chút, phía trên viết Phó Văn Tịnh nợ Mạnh Du Nhiên ba trăm mười nghìn tệ, mấy chữ này đều được viết in hoa, chứng tỏ rằng Mạnh Du Nhiên là người rất cẩn thận.

Mạnh Du Nhiên nhìn Hạ Thần Phong và trả lời câu hỏi của Tiểu Đao, "Còn có thể là chuyện gì nữa, tôi và Phó Văn Tịnh quen biết từ hồi học cấp ba. Trước đây tôi bán căn hộ được hơn bảy trăm nghìn tệ, chúng tôi dự định đi phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt của bản thân sau đó thì có thể ra mắt. Cái người nghèo rớt mồng tơi Phó Văn Tịnh, lúc trước ăn cơm của tôi dùng đồ của tôi, vậy mà bây giờ lại quỵt nợ, khoản tiền này là chi phí cô ta dùng để phẫu thuật thẩm mỹ, đến bây giờ vẫn chưa trả tiền cho tôi."

Lúc trước, vẻ ngoài của Phó Văn Tịnh trông cũng bình thường nhưng sau khi trải qua ca phẫu thuật thẩm mỹ, vốn chỉ có ba phần xinh đẹp lại được tăng lên thành bảy phần, sau khi trang điểm càng trở nên xinh đẹp động lòng người. Tiểu Đao nhìn bức ảnh trước đây của Phó Văn Tịnh, lại nhìn bức ảnh bây giờ đang ở trong tay cậu, trong lòng không nhịn được cảm thán. Con người thời nay, đến cái mặt hiện giờ cũng thực sự khó xác định là thật hay giả nữa. Sau đó cậu ngẩng đầu nhìn Mạnh Du Nhiên, có lẽ cô gái này cũng đã phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng xem ra vẻ ngoài bây giờ cũng có vẻ bình thường, vậy thì dáng vẻ trước khi phẫu thuật thẩm mỹ sẽ như thế nào đây?

Hạ Thần Phong không để ý điểm này, anh nhìn tài liệu, "Ý của cô là khoản nợ ba trăm mười nghìn tệ này Phó Văn Tịnh vẫn chưa trả lại cho cô?"

"Ha ha, nếu như trả rồi tôi còn vui vẻ chẳng hết ấy, cô ta là người thế nào chứ, chỉ sợ các anh đều bị lừa rồi, con người này nhìn thì có vẻ vô hại thực ra lòng dạ lại đen tối mưu mô. Trước đây, để có được những vai diễn mà cách gì cô ta cũng dùng đến. Cũng nhờ da mặt dày mà bây giờ cô ta đã trở thành tiểu hoa đán, địa vị tăng lên vù vù, nhưng cũng là người vong ơn phụ nghĩa, sau khi thành danh rồi liền giả vờ không quen biết tôi nữa... Anh nói lương tâm của người này có phải là đã bị chó ăn mất rồi không? Cô ta chết rồi, bây giờ tôi chỉ quan tâm đến việc có phải tôi có thể lấy lại tiền của mình không?"

Hạ Thần Phong ngẩng đầu nhìn Mạnh Du Nhiên, "Tối hôm kia cô ở đâu?"

Mạnh Du Nhiên do dự một lát, "Tối hôm kia? Tôi ở quán internet... Không phải các anh nghi ngờ tôi chứ? Các anh đùa gì vậy? Tôi chỉ muốn lấy tiền, nếu như cô ta chết rồi thì tiền của tôi phải làm sao đây."

"Trước đây cô và Phó Văn Tịnh có đắc tội với ai không?" Hạ Thần Phong tiếp tục hỏi một câu.

Mạnh Du Nhiên là một người dễ dàng tức giận, lúc này nghe thấy câu hỏi này, tuy đã gạt được hiềm nghi cô ta là hung thủ nhưng trong lòng cô ta vẫn không thoải mái, "Đắc tội? Cho dù tôi biết cũng là chuyện rất lâu trước đây rồi, sau khi nổi tiếng cô ta liền cắt đứt quan hệ với người quen trước đây, cho dù là bạn trai cũ, nói cắt đứt liền cắt đứt luôn, đúng là tuyệt tình."

"Bạn trai cũ?"

Hạ Thần Phong và Tiểu Đao nhìn nhau, chi tiết mà họ nắm được bây giờ là hung thủ chắc hẳn là một người đàn ông, nếu không thì quần áo của Phó Văn Tịnh cũng không bị kéo xuống.

"Là Trần Quân nhưng tôi cũng không gặp Trần Quân mấy năm rồi, có lẽ anh ta đã không còn ở thành phố Tô nữa rồi."

Kết quả cuối cùng chính những thông tin mà Mạnh Du Nhiên cung cấp không có ích cho lắm nhưng cũng làm cho cảnh sát biết được một dáng vẻ khác của Phó Văn Tịnh, có lẽ người phụ nữ này cũng không an phận như trước đây cô ta thể hiện ra bên ngoài.

Mà ở phía khác, trợ lý thân cận của Phó Văn Tịnh cũng chạy đến từ một nơi khác, bởi vì Phó Văn Tịnh vẫn còn một quay một bộ phim khác cho nên sát giờ bữa tiệc bắt đầu cô ta mới đến. Trợ lý thân cận ở lại đoàn làm phim, lúc này được thông báo mới thì lập tức quay lại. Nhưng bây giờ lại đang là mùa xuân vận(*), vé đi lại rất khó kiếm, rất nhiều vé tàu hỏa và vé máy bay đều không mua được, khó khắn lắm mới nghĩ được một cách là bay ra nước ngoài rồi lại đổi máy bay quay trở về thành phố Hải sau đó liền vội vã đến thành phố Tô.

(*) Xuân vận: là cuộc đại di chuyển của người dân Trung Quốc mỗi dịp Tết đến xuân về. Vào Tết Nguyên đán, hàng trăm triệu người dân Trung Quốc xa quê sẽ đổ về quê đón Tết dẫn đến tình trạng ách tắc giao thông nghiêm trọng. Đây cũng được coi là đặc trưng của Trung Quốc.

Vốn dĩ cảnh sát còn tưởng rằng trợ lý của Phó Văn Tịnh là một người có năng lực làm việc rất mạnh, cho nên chắc hẳn là một người có vẻ ngoài lão làng, rất giàu kinh nghiệm, nhưng nhìn cô gái dáng người nhỏ bé trước mặt, Tiểu Đao đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, "Cô là trợ lý của Phó Văn Tịnh?"

Cô gái thấp bé gật đầu, "Xin chào, tôi là Lạc Vân, trợ lý của Văn Tịnh."

Trên mặt Lạc Vân mang theo sự mệt mỏi, dù sao cùng vì đổi máy bay trở về từ nước ngoài, giờ đã là hai ngày chưa được nghỉ ngơi tử tế rồi, ở trên máy bay cô luôn nghĩ đến vì sao Phó Văn Tịnh lại xảy ra chuyện thế này.

Tiểu Đao chuẩn bị cho Lạc Vân một cốc cà phê, "Cô Lạc Vân, chắc hẳn cô biết nguyên nhân chúng tôi gọi cô đến rồi chứ?"

Nói đến đây, Lạc Vân cắn môi gật đầu, "Chị Dung đã nói với tôi rồi, tôi thực sự không nghĩ ra vì sao. Trước đó, tôi và chị Tuệ Văn vẫn liên lạc với nhau qua điện thoại, không ngờ..."

Lạc Vân nói, mắt bắt đầu đỏ lên, "Tôi thực sự không dám tin, sau đó nhận được điện thoại rồi, tôi mới không thể không tin mọi chuyện."

"Cô nói cô và Phó Văn Tịnh liên lạc qua điện thoại..."

"Văn Tĩnh? Đúng, chị Tuệ Văn..." Dường như là bọn họ quen gọi Phó Văn Tịnh với cái tên là Phó Tuệ Văn hơn, "Chính là thời điểm tối thứ sáu, chị ấy gọi điện thoại nói với tôi chuẩn bị một vài món quà mà người già cần."

"Quà tặng mà người già cần?" Hạ Thần Phong cau mày, vì sao Phó Văn Tịnh muốn chuẩn bị quà tặng cho người già.

Lạc Vân do dự một chút, "Chị Tuệ Văn nói là muốn đi thăm người già, là người nhà của bạn trai chị ấy."

"Bạn trai? Mạc Đình?"

"Mạc Đình?" Lạc Vân cau mày, trên mặt toàn là vẻ nghi hoặc, tại sao bạn trai của Phó Văn Tịnh lại liên quan đến Mạc Đình, "Bạn trai của chị Tuệ Văn họ Ngô..."

Ngô...

Giờ lại xuất hiện một nhân vật mới, Phó Văn Tịnh có nhiều "bạn" khác giới thật đấy...

"Cô có quen biết người đàn ông họ Ngô kia không?"

Sắc mặt Lạc Vân có chút lúng túng, "Người này là người sản xuất 'Tinh Mật' mà thời gian trước chị Tuệ Văn quay... Anh ta... hình như anh ta có vợ rồi nhưng mà bây giờ đang ở giai đoạn ly hôn, tôi cũng chỉ nghe được một chút qua điện thoại, cụ thể thì tôi không biết rõ lắm."

Có vài thông tin này rồi, nhóm của Tiểu Đao điều tra cũng thuận lợi hơn rất nhiều. Vừa hay trong khoảng thời gian này, người sản xuất họ Ngô đó đang ở thành phố Hải, cách thành phố Tô rất gần, cho nên tìm đến cũng là chuyện rất nhanh.

Mà lúc này cũng đã có kết quả giám định ADN đứa bé trong bụng của Phó Văn Tịnh, đúng là không phải Mạc Đình. Mạc Đình biết tin thì đen mặt, "Đã chứng minh được sự trong sạch của tôi, có phải tôi có thể đi rồi không, tôi đã từ chối mấy thông cáo và chương trình giải trí rồi, những thiệt hại này không nhỏ chút nào."

Hạ Thần Phong nhìn báo cáo, "Đương nhiên có thể, đến lúc đó nếu như chúng tôi còn cần đến sự phối hợp của anh Mạc, mong anh có thể phối hợp." Hạ Thần Phong khách sáo nói, Mạc Đình cũng chỉ có thể nén giận, đen mặt rời đi.

Lần này Từ Dung đúng là rất quá đáng, thời điểm đăng tải cáo phó của Phó Văn Tịnh, lại còn phơi bày mối quan hệ hôn nhân của anh ta và Phó Văn Tịnh, bọn họ đúng là đã tính toán rất kỹ, đâu vào đấy. Lần này, không cần biết Phó Văn Tịnh là người như thế nào, ít nhất thời điểm Phó Văn Tịnh chết thì hình tượng của cô ta vẫn tốt, mọi người đều sẽ đồng cảm với Phó Văn Tịnh, mà bản thân anh ta chỉ có thể... Chỉ có thể sắm vai một người chồng yêu vợ.


Mạc Đình có linh cảm cuộc sống sau này của anh ta sẽ rất phiền muộn, nhưng vì địa vị bây giờ anh ta có vất vả thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng thôi.

Trên mạng bây giờ đã rất hỗn loạn, dù sao thì Mạc Đình cũng là ảnh đế, có rất nhiều fan hâm mộ, trước đây anh ta cũng nói mình còn độc thân. Nhưng bây giờ lại bị tiết lộ bản thân đã bí mật kết hôn, hơn nữa đối phương còn là một tiểu hoa đán, bây giờ lại chết, mấy tin tức có tính bùng nổ như vậy lập tức chiếm trang đầu của vô số trang thông tin giải trí và xã hội.

Tên của nhà sản xuất là Ngô Phi Phàm, quan hệ của người này và Trần Hoa cũng không tệ, sau khi Trần Hoa nhận được điện thoại của Ngô Phi Phàm liền rơi vào trầm tư. Trong điện thoại, đối phương nói muốn mượn năng lực của Tinh Thần làm cho cảnh sát bỏ qua bản thân mình nhưng Trần Hoa đã từ chối một cách khéo léo. Anh ta cầm lấy di động, đầu lông mày nhíu lại, "Chẳng lẽ tên háo sắc họ Ngô này là hung thủ, nhưng bình thường chỉ có chút háo sắc, chắc hẳn không có lá gan giết người đó đâu?"

Trần Hoa đang bối rối, anh ta sắp phải quay một bộ phim mới rồi, người tên là Ngô Phi Phàm này trước đây cũng là một trong những sự lựa chọn. Tất nhiên là nhân phẩm người này chẳng ra làm sao cả nhưng làm việc đến nơi đến chốn, nếu như thực sự phạm phải chuyện gì, đột nhiên phải đổi người cũng là một việc khá phiền phức với anh ta.

Đột nhiên Trần Hoa nhớ đến một đàn anh trước đây đã từng cho anh ta thông tin liên lạc, người đó là một nhà đầu tư, cũng muốn thử sức ở phương diện sản xuất phim ảnh. Tuy bộ phim điện ảnh này đã có nhà đầu tư lớn là Tinh Thần rồi, nhưng chỉ cần là một người đạo diễn thì đương nhiên sẽ hy vọng khoản đầu tư của mình dồi dào một chút, đến lúc quay phim sẽ tốt hơn nhiều. Càng quan trọng hơn là, nhà đầu tư đó nói có thể mang đến người sản xuất có tiếng tăm là Lục Ca. Trần Hoa cũng đã nghe nói đến Lục Ca, khả năng làm việc tốt hơn nhiều so với Ngô Phi Phàm. Tóm lại, không cần biết Ngô Phi Phàm có vấn đề hay không thì Trần Hoa cũng cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Tuy Ngô Phi Phàm tự biết mình trong sạch, nhưng cho dù cuối cùng chứng minh bản thân trong sạch nhưng e là trên thân mình cũng đã có vết nhơ. Ngô Phi Phàm hiểu, có lẽ bản thân sẽ bị loại ra khỏi bộ phim điện ảnh của Trần Hoa.

Ngô Phi Phàm không đến cục cảnh sát một mình, Chu Kiều Kiều vợ của anh ta cũng đến, lúc Tiểu Đao vừa nhìn thấy đôi vợ chồng này liền hiểu rõ, Ngô Phi Phàm là một người sợ vợ, nhưng cũng chính người sợ vợ này lại nuôi cô bồ nhí là ngôi sao ở bên ngoài. Tiểu Đao cũng có thể tưởng tượng ra được, lúc Chu Kiều Kiều biết chồng mình lại có phụ nữ ở bên ngoài sẽ tức giận thế nào, điều này hoàn toàn có thể trở thành một động cơ giết người.

Tiểu Đao sờ cằm nhìn Hạ Thần Phong làm đăng ký thủ tục cho hai người, sau đó dẫn vào hai căn phòng riêng biệt. Hình như Chu Kiều Kiều đã có chuẩn bị từ sớm rồi, cô ta nhìn Hạ Thần Phong đi vào, đôi mắt được chuốt mascara dày nhắm lại, "Tôi không biết vì sao các anh tìm chồng tôi? Nếu như vì vụ án của Phó Tuệ Văn vậy thì tôi nói cho các anh biết, tôi biết giữa hai người bọn họ có quan hệ nhưng như vậy thì đã sao? Đàn ông mà có tiền rồi ở bên ngoài gặp dịp thì chơi, ai cũng đều hiểu, chỉ cần không đe dọa đến địa vị của tôi, tôi mắt nhắm mắt mở cho qua cũng không có gì khác biệt."

Hạ Thần Phong cười nhẹ một tiếng nhưng trong mắt không có ý cười, "Cô đã nghĩ được lý do thoái thác rất tốt, nhưng cô hãy giải thích với tôi vì sao tối thứ sáu tuần trước, cô và chồng cô lần lượt chia nhau ra lái xe từ thành phố Hải đến thành phố Tô? Điều này là vì sao vậy?"

Dường như Chu Kiều Kiều không ngờ rằng cảnh sát đã tìm hiểu hành tung của hai người rồi, Chu Kiều Kiều vẫn luôn ngẩn người, cô ta một mực khẳng định, "Sao vậy? Hai vợ chồng chúng tôi không thể đến thành phố Tô à? Tôi đến thành phố Tô rồi thì có thể có ảnh hưởng gì? Lẽ nào đến thành phố Tô là có liên quan với vụ án của Phó Tuệ Văn à, logic của cảnh sát các anh kiểu gì vậy, đúng là vô lý thật."

Người vô lý thật sự phải là Chu Kiều Kiều mới đúng. Người bình thường, nếu như gặp phải người đàn mà chanh chua vô lý như thế này đều không biết làm thế nào, nhưng Hạ Thần Phong lại đâu phải người bình thường, anh căn bản không thèm đề ý đến hành vi khóc lóc, làm loạn om sòm của Chu Kiều Kiều, chỉ lạnh lùng liếc nhìn đối phương, "Cô đã nói đến thành phố Tô rồi, vậy thì cô nói thử xem tối hôm đó cô đã đi đâu, có ai làm chứng, nếu không cô không tránh được sự hiềm nghi này đâu. Dù sao thì nơi cô xuất hiện chắc hẳn cũng không phải là nơi tốt lành gì..."

Sắc mặt Chu Kiều Kiều đỏ rực, "Tôi làm sao, không phải tôi chỉ đến đường Chung Diệu thôi sao, buổi tối con đường đó có bao nhiêu người đi qua mà, sao anh không bắt hết tất cả về cho tôi vậy?"

Nghe vậy, Tiểu Đao đột nhiên cười rồi chợt nghĩ ra, "Đường Chung Diệu? Chúng tôi chưa nói nơi xảy ra vụ án ở gần đó nha, tin tức này bây giờ chỉ có cảnh sát chúng tôi mới biết? Chu Kiều Kiều, sao cô lại biết được vậy?"

Sắc mặt Chu Kiều Kiều chuyển từ đỏ sang trắng, cô ta cắn chặt răng, cô đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi, nhưng không ngờ rằng tâm lý vẫn chưa được chuẩn bị đầy đủ, cô ta cũng không ngờ rằng cảnh sát vòng vo như vậy liền tìm đến chồng mình.

Tiểu Quách gõ cửa đi vào, cầm tài liệu trong tay, so với Chu Kiều Kiều thì việc phải làm đầu tiên khi Ngô Phi Phàm đến không phải để thấm vấn mà là để kiểm tra ADN. Thật không may, anh ta đã trúng chiêu, đứa con trong bụng Phó Văn Tịnh và ADN của anh ta tương đồng với nhau, điều này chứng tỏ cái gì đây?

Hạ Thần Phong ngẩng đầu lên gật đầu với Tiểu Quách, anh xoay người nhìn Chu Kiều Kiều đã dần dần có chút hoảng loạn, "Cô có biết đây là cái gì không?"

Chu Kiều Kiều nhìn tệp hồ sơ đó, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, nhưng cô ta vẫn cứng miệng, "Làm sao tôi biết được đây là cái gì..." Hạ Thần Phong vừa lật giở hồ sơ vừa nói, "Đây là báo cáo kiểm tra ADN, cô muốn xem kết quả trên đó không?"

Lúc này, thực ra trong lòng Chu Kiều Kiều đã hoảng rồi, Chu Kiều Kiều là một người phụ nữ quý phái, tuy không có sở trường gì nhưng cô ta rất giỏi trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Sắc mặt Hạ Thần Phong là kiểu đã có chứng cứ rành rành, trong lòng cô ta bắt đầu lo lắng. Hình như Chu Kiều Kiều đang nghĩ có phải mình thực sự bị người ta phát hiện ra bí mật gì rồi không...

"Có thể có kết quả gì, dù sao tôi cũng không có qua đó, tôi chỉ nhận một cuộc điện thoại..."

"Điện thoại?"

Hạ Thần Phong nhướng mi, "Điện thoại gì..."

Bây giờ Chu Kiều Kiều mới ý thức được mình đã lỡ mồm rồi. Cô ta muốn thu hồi lại câu vừa mới nói của mình, nhưng đây là cục cảnh sát. Mỗi một câu nói đã nói ra đều được ghi chép lại, huống chi là có liên quan đến vụ án. Cho dù bây giờ Chu Kiều Kiều biết mình lỡ lời rồi nhưng không thể làm gì được nữa, cô ta liền ngậm chặt miệng, không nói nữa.

Hạ Thần Phong dường như rất kiễn nhẫn, "Cô có biết bộ luật hình sự xử tội giết người như thế nào không? Chu Kiều Kiều, nếu cô thành thật một chút, thái độ tốt một chút, có lẽ có thể giảm án. Nếu cô vẫn một mực không chịu hợp tác, hậu quả tự cô cũng biết rõ. Chồng cô đối với cô thế nào, có xứng đáng để cô phạm tội không?"


Chu Kiều Kiều đỏ mắt, ngẩng đầu lên, "Tôi không giết người, tuy tôi rất hận Phó Tuệ Văn đó nhưng một người phụ nữ như tôi lấy đâu ra khả năng đi giết người chứ! Đừng thấy vẻ bề ngoài người phụ nữ Phó Tuệ Văn này như con gái nhà lành mà lầm, thực ra bên trong chính là đồ phóng đãng. Ngô Phi Phàm cũng là một tên háo sắc, nếu không phải bị Phó Tuệ Văn dụ dỗ thì anh ta nào có lá gan ra ngoài chơi bời như vậy. Tôi chỉ nhận được điện thoại của một người phụ nữ nói rằng tôi phải dùng danh nghĩa Ngô Phi Phàm hẹn Phó Tuệ Văn đến gặp mặt ở chỗ cũ, nói là có thể cho tôi xả giận. Đến thứ sáu, vốn dĩ tôi và Ngô Phi Phàm đều ở thành phố Hải chuẩn bị ra nước ngoài đón năm mới nhưng tên chết tiệt này lại nhận được cuộc gọi của Phó Tuệ Văn liền vội vã ra ngoài. Thấy thế tôi liền đồng ý với người gọi điện thoại kia, sau đó nhanh chóng đến thành phố Tô làm một trận ra trò với Ngô Phi Phàm..."

Chu Kiều Kiều cảm thấy có lẽ Ngô Phi Phàm đã giết chết Phó Văn Tịnh, cho nên trước đó cô ta đều cố gắng ngậm miệng không nói, nhưng chỉ với một câu mà người cảnh sát này đã nói ra được tâm tư trong lòng mình. Tên đàn ông cặn bã Ngô Phi Phàm này liệu còn xứng đáng để cô ta mạo hiểm, nếu như cảnh sát thực sự cho rằng cô ta có tội vậy thì thật sự là...

Tuy Chu Kiều Kiều thật sự thích Ngô Phi Phàm, nhưng những chuyện mà Ngô Phi Phàm làm khiến Chu Kiều Kiều cũng thấy cay đắng, cho nên do dự mãi cuối cùng cô ta cũng nói ra sự việc này.

"Tôi chặn xe của Ngô Phi Phàm ở đường Chung Diệu, tôi biết khu nhà nhỏ đó là chỗ cũ của bọn họ. Trước đây, câu lạc bộ này thuộc sở hữu của một người anh em của Ngô Phi Phàm. Sau đó không mở cửa, vẫn luôn bị bỏ hoang, thực ra khóa của căn nhà là giả, không có mật khẩu, người quen đều có thể đẩy cửa đi vào. Sau khi gọi điện thoại, tôi vì muốn chắc chắn rằng Phó Tuệ Văn đúng là đã nhận được một bài học nên mới từ thành Phố Hải đến đó.

Chu Kiều Kiều nói xong liền ngẩng đầu lên, "Điều tôi nói là sự thật, không phải các anh có thể kiểm tra camera giám sát sao? Sau đó, tôi lôi Ngô Phi Phàm đến ngồi cả đêm ở một cửa hàng ăn nhanh mở cửa 24 giờ phía Đông đường Chung Diệu, các anh toàn toàn có thể đi điều tra. Trong thời gian đó, Ngô Phi Phàm có ra ngoài khoảng bốn mươi phút, tôi cũng mải gọi điện với bạn thân."

Hạ Thần Phong ngẩng đầu lên, đẩy tài liệu đến trước mặt Chu Kiều Kiều, "Bản xét nghiệm ADN này đã chứng minh đứa con trong bụng Phó Văn Tịnh là của Ngô Phi Phàm chồng cô."

Chu Kiều Kiều sững sờ nhìn tài liệu trước mặt, trên đó có bao nhiêu là thuật ngữ chuyên ngành, cô ta không hiểu những thứ này nhưng khi nhìn tờ kết quả kia, trên đó viết rõ cái thai trong bụng Phó Văn Tịnh phù hợp với ADN của Ngô Phi Phàm. Bỗng nhiên Chu Kiều Kiều thấy bản thân thật ngu ngốc, vì người đàn ông như vậy mà khiến bản thân thảm hại như vậy, cô ta vừa khóc vừa chửi rủa, "Tên khốn nạn đó! Con tiện nhân này chết đúng là đáng đời..."

Trong những lời nói đó mang theo một cảm xúc thỏa mãn. Nếu như Phó Văn Tịnh còn sống, khi Chu Kiều Kiều biết được chuyện này, e rằng cũng khó nén được phẫn nộ trong lòng mà làm ra chuyện gì đó.

Chu Kiều Kiều trong sạch nhưng cô ta cũng đã nói rồi, khi hai người ở cửa hàng ăn nhanh, Ngô Phi Phàm đã rời khỏi đó bốn mươi phút. Đi từ cửa hàng ăn nhanh đến câu lạc bộ đó chỉ cần mười phút, tổng cả đi cả về chỉ cần hai mươi phút, vậy hai mươi phút còn lại Ngô Phi Phàm đã làm gì?

Tiểu Đao đi ra khỏi phòng thẩm vấn, cậu sờ cằm, "Hai mươi phút, chẳng nhẽ tên Ngô Phi Phàm này là hung thủ?" Vì mấy ngày nay bận không được nghỉ ngơi tử tế, cằm Tiểu Đao đã mọc râu lún phún, sờ vào lại phát ra âm thanh "sạt sạt", "Nhưng mà phải trừ đi thời gian hai người tranh chấp trong hai mươi phút này, tên Triệu Dân đó thì mấy phút?"

Nghĩ đến đây, Tiểu Đao nhìn Hạ Thần Phong một cách rất bỉ ổi, ý tứ trong mắt không hề che giấu.

"Ngô Phi Phàm không phải hung thủ, thời gian không khớp. Hơn nữa, vừa nãy cậu cũng đã nghe Chu Kiều Kiều nói về chuyện nghe điện thoại, người trong điện thoại chắc hẳn mới là hung thủ."

Nếp nhăn giữa lông mày của Hạ Thần Phong đã sâu đến mức có thể kẹp được con ruồi. Vụ án này trông có vẻ rất đơn giản, nhưng càng điều tra những uẩn khúc bên trong càng làm cho người ta phiền muộn. Khó khăn lắm mới tìm được một manh mối là manh mối liền đứt đoạn, sau đó lại tìm được manh mối mới, manh mối này lại đứt tiếp, lặp đi lặp lại hai lần như vậy. Nhưng cũng may là không có gì ngoài ý muốn xảy ra, chỉ cần tìm ra người phụ nữ trong điện thoại kia liền có thể phá được án.

"Nhưng mà, Chu Kiều Kiều cũng nói rồi, người trong điện thoại kia là phụ nữ? Người phụ nữ này có ý muốn làm cho Phó Văn Tịnh bị cưỡng hiếp không? Trong lời khai của Triệu Dân, thời điểm mới nhìn thấy Phó Văn Tịnh, quần áo của cô ta đã bị cởi gần hết rồi. Hơn nữa, bên cạnh còn có chiếc áo khoác mới bị xé ra, cho nên anh ta mới nhất thời không kiềm chế được mà làm ra hành vi như vậy. Nếu như người đó là phụ nữ thì chẳng lẽ cô ta là người đồng tính à?"

"Không phải, tuy thân hình Phó Văn Tịnh hơi gầy nhưng dáng người không phải kiểu nhỏ nhắn. Vết thương của cô ta ở nửa phía trên sau ót, dựa theo góc độ này thì chắc hẳn hung thủ thấp hơn nạn nhân khoảng mười centimet. Hơn nữa, đối phương phải có sức khống chế được Phó Văn Tịnh, dù sao thì vết thương đó không phải được tạo thành trong chốc lát, hung thủ đã dùng chiếc gạt tàn đó đập nhiều lần mà tạo thành." Hạ Thần Phong cau mày nói, người gọi điện đến là phụ nữ nhưng hung thủ rõ ràng là đàn ông, cho nên bên trong vẫn còn có uẩn khúc?

"Dù thế nào đi nữa thì trước tiên chúng ta cần tìm hiểu là trong bốn mươi phút ra ngoài đó, Ngô Phi Phàm đã đi đâu." Tiểu Đao vươn tay mở cửa một phòng thẩm vấn khác.

So với người không nói lý như Chu Kiều Kiều thì Ngô Phi Phàm đúng là nhát gan hơn nhiều.

Ngô Phi Phàm là nhà sản xuất phim truyền hình, cũng có chút danh tiếng trong giới. Tuy tên là Ngô Phi Phàm nhưng điểm duy nhất có thể gọi là phi phàm ở người đàn ông gần bốn mươi tuổi này có lẽ chỉ có cái tên đó.

Tướng mạo không có gì hơn người, mà thông thường, người có vẻ ngoài trông thật thà lại là người giả dối nhất.

Lúc này Ngô Phi Phàm trông có vẻ thành thật lại lo lắng đến mức vén cả tay áo lên trong ngày mùa đông, mái tóc bóng lộn bết dính xoắn lại với nhau, ánh mắt mơ hồ, trông rất sợ hãi.

"Ngô Phi Phàm, anh tự mình nói rõ hay là chúng tôi mang từng bằng chứng một đặt trước mặt anh?"

"Tôi... Tôi không biết các anh đang nói cái gì, tôi và Phó Văn Tịnh cũng không thân thiết lắm, chỉ giao lưu mấy lần trên phương diện công việc. Thứ sáu, tôi đến thành phố Tô vốn là công việc bình thường, các anh đừng có... Đừng có tùy tiện vu oan cho người khác! Tôi muốn tìm luật sư!"

"Ha ha, anh muốn tìm luật sư à? Được, nhưng mà tôi cảm thấy anh vẫn nên trực tiếp tìm một luật sư biện hộ thì hơn." Tiểu Đao nói một cách không kiêng dè, câu này làm cho Ngô Phi Phàm cảm thấy có áp lực rất lớn, mồ hôi sau gáy ngày càng nhiều.

"Anh... Các anh..."

Ngô Phi Phàm lắp bắp đến mức nói chuyện không còn lưu loát nữa, anh ta hung hăng nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong mắt có vẻ đấu tranh dữ dội.





Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com