ZingTruyen.Asia

Sơ Cửu của Lục Hào

191 -> 200

huongthao2601

Nhưng bây giờ anh lại dễ dàng nói ra bí mật này như vậy... Trong lòng Tiểu Đao cũng thấy khó tin, cậu lén nhìn Hạ Thần Phong, sao anh Phong của mình lại trở thành anh của Lý Bách vậy?

"Anh Phong, anh thật sự là anh của Lý Bách sao?" Tiểu Đao cẩn thận hỏi, mọi người đều nghe nói rằng người sáng lập của Tinh Thần mang họ Hạ. Nếu Hạ Thần Phong thật sự là anh của Lý Bách, vậy thì anh có quan hệ gì với người sáng lập của Tinh Thần?

"Người đứng đầu của nhà họ Hạ là ông nội tôi, được rồi, cậu đã hài lòng chưa! Làm việc!"

Hạ Thần Phong nói xong rồi nhưng người ở trong văn phòng đều muốn lấy tay để đỡ cái cằm sắp rớt xuống của mình. Mấy cảnh sát ngày thường nói rất nhiều đều liếc mắt với nhau, đúng thật là!

Con cháu của Tinh Thần đang ở trong văn phòng của mình...

"Haiz... Ừm... Không phải..."

Tiểu Đao gần như nói không thành câu, "À ờm... Anh Phong, anh không đùa đấy chứ?"

Hạ Thần Phong làm công việc trong tay, "Cho dù ông nội tôi có bao nhiêu gia sản thì đó đều là của ông ấy, không liên quan gì đến tôi." Nói xong anh quay người, đi thẳng vào phòng thẩm vấn.

Toàn thân Đổng Vũ run lên, căng thẳng nhìn Hạ Thần Phong vừa mới đi vào. Môi cô ta run run, lần này cô ta mới hiểu tại sao Lý Bách nhìn thấy Hạ Thần Phong cũng phải sợ rồi. Anh là con cháu thật sự của nhà họ Hạ, là người thừa kế của Tinh Thần. Ban đầu Đổng Vũ tưởng Hạ Thần Phong không dám nói nên cô ta mới dám to tiếng như vậy, nhưng lúc này thấy anh nói ra thân phận của mình một cách nhẹ nhàng như vậy Đổng Vũ liền thấy sợ rồi.

Hạ Thần Phong kéo ghế nhìn Đổng Vũ, trong mắt không hề có vẻ thương hoa tiếc ngọc nào. Đổng Vũ bị Hạ Thần Phong nhìm chằm chằm căn bản không dám nhúc nhích, cô ta chỉ cúi đầu cắn chặt ngón tay.

"Cô tự nói hay để tôi nói?"

Lúc này cả phòng thẩm vấn đều yên tĩnh, cho dù là cảnh sát ở một bên cũng không dám nói nhiều. Lần này Hạ Thần Phong thật sự tức giận, tuy anh không thể hiện ra ngoài nhưng những người quen thân với anh đều biết lần này anh giận thật rồi. Toàn thân anh đều tỏa ra cảm giác đáng sợ "cô chết chắc rồi", ngay cả Tiểu Đao vừa nãy cũng ăn nói cẩn thận hơn.

Đến lúc này Đổng Vũ gần như không còn sự lựa chọn nào khác, cô ta nắm chặt tay của mình, "Đây là do Lục Dao tự chuốc lấy, cô ta quyến rũ Lý Bách, xen vào tình cảm của tôi và Lý Bách, mọi thứ của tôi đều bị cái người tên là Lục Dao đó hủy hoại, lẽ nào tôi không nên ra tay sao?"

Hạ Thần Phong lạnh lùng nhìn cô ta, "Cô cho rằng Lục Dao xen vào chuyện tình cảm của cô và Lý Bách, vậy cô có chứng cứ gì không?"

"Chứng cứ, cần chứng cứ gì chứ? Lục Dao chính là kẻ nghèo rớt mùng tơi, suốt ngày mặc quần áo ngoài vỉa hè. Cô ta có bản lĩnh gì mà được đóng phim của Trần Hoa, cô ta có bản lĩnh gì mà làm người phỏng vấn trong buổi casting của đạo diễn Vương? Mọi thứ này đều là vinh quang Lý Bách cho cô ta mà thôi, nếu không có Lý Bách thì sao cô ta lại có bản lĩnh lớn như vậy được?"

Đổng Vũ tưởng rằng suy đoán của cô ta rất chính xác nhưng những thứ này trong mắt Hạ Thần Phong thực ra là không ra gì cả, "Lẽ nào cô thật sự cho rằng Lý Bách vì Lục Dao nên mới chia tay với cô?"

Đổng Vũ ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Phong, miệng cô ta hơi mở ra, trong mắt có vẻ hoảng loạn. Đúng! Còn một lý do khác khiến Lý Bách chia tay với cô ta, nhớ đến tấm ảnh lúc đó, cô ta không dám nhìn Hạ Thần Phong thêm nữa mà chỉ có thể lắc lư cơ thể mình.

"Tuy Lý Bách không phải người của nhà họ Hạ nhưng cậu ta cũng có cổ phần trong Tinh Thần. Mà nhà họ Lý từ lâu đã định hôn ước cho Lý Bách rồi, lúc đó cậu ta đối xử thật lòng với cô. Nhưng Đổng Vũ, từ xưa đến nay cô chỉ là một diễn viên biết đóng kịch mà thôi, cô tưởng cô lừa được Lý Bách thì có thể lừa được tất cả mọi người sao?"

Sao Hạ Thần Phong lại không biết trước đây Đổng Vũ đã làm những việc gì chứ, nhưng lúc đó Lý Bách đã chìm đắm vào trong chuyện tình rồi. Nếu lúc có ai nói với Lý Bách thì chỉ khiến Lý Bách càng thêm ác cảm, cho nên anh muốn Lý Bách tự mình phát hiện ra.

"Tôi... Tôi không biết anh đang nói gì..."

Hạ Thần Phong nhìn đồng nghiệp bên cạnh rồi quay đầu nói, "Tiểu Đỗ, nói cho cô Đổng Vũ đây biết, bạn trai của Lục Dao là ai?"

"Là anh Phong!" Đồng nghiệp nam tên là Tiểu Đỗ đứng thẳng người trực tiếp nói ra.

Lúc này khí thế của anh Phong lớn như vậy, mặc dù chuyện này không hợp quy tắc cho lắm. Nhưng đã có đầy đủ chứng cứ tố cáo Đổng Vũ rồi, cũng phải để cho cô ta biết tại sao mình phải vào đây chứ.

Đổng Vũ nhìn Hạ Thần Phong, dường như không khí đang tắc trong ngực khiến cô ta không thể hít thở được nữa, "Thảo nào... Thảo nào..."

Thảo nào... Nếu là bạn gái của Hạ Thần Phong... Vậy thì gần như hoàn toàn không cần đi tìm Lý Bách nữa...

"Nói đi, cô tìm được Chu Tiếu và bày ra tất cả như thế nào?" Hạ Thần Phong cảm thấy nói chuyện với người như Đổng Vũ là lãng phí IQ của anh.

Ban đầu, sau khi bị Lý Bách từ chối lần đầu tiên thì Đổng Vũ đã từng nghĩ đến việc hay là từ bỏ đi, nhưng Triệu Lập Khôn đã khiến cho cô ta một lần nữa không cam tâm.

Đúng vậy, tại sao Đổng Vũ là kẻ thất bại còn Lục Dao lại trở thành người thắng cuộc. Bây giờ Đổng Vũ hối hận rồi, nếu cô ta không nghe theo lời của Triệu Lập Khôn thì có phải cô ta đã không nhận lấy kết cục thế này không?

Bây giờ đừng nói là Lý Bách, ngay cả sự nghiệp của mình, cuộc sống của mình đều kết thúc rồi. Mà tất cả là lỗi của cô ta sao? Không! Đổng Vũ là người chưa bao giờ thừa nhận lỗi lầm của mình.

"Là Triệu Lập Khôn..."

Vậy là Đổng Vũ nói hết những lời Triệu Lập Khôn nói với cô ta, không sợ kẻ thù mạnh như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo, bây giờ câu nói này hoàn toàn chính xác về Triệu Lập Khôn.

Quả thực Triệu Lập Khôn sắp xếp rất tốt, nhưng Vương Nho và Đổng Vũ lại là đồng đội heo, là cái hố chôn người.

Tiểu Đao ở bên ngoài trực tiếp cười ha ha, phải biết trước đây bọn họ biết Triệu Lập Khôn có vấn đề nhưng lại không thể tìm được chứng cứ, bây giờ thì chứng cứ tìm đến tận nơi rồi.

Hơn nữa còn kéo theo cả vấn đề của Đường Diệp, ông ta vì việc của Diệp Hâm mà cũng bị Triệu Lập Khôn lợi dụng. Tay Triệu Lập Khôn này đúng là có chút bản lĩnh nhưng nói trắng ra là hắn quá nóng vội.

***

Cho dù trong toa tàu tối đen vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ, "Anh yên tâm, tôi sẽ không để cho kế hoạch của chúng ta có bất cứ vấn đề gì."

Có giọng nói nhỏ nhẹ của một cô gái truyền đến mang theo cảm giác hơi lạnh lẽo giống như trời thu bên ngoài cửa sổ xe.

Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ của cảnh sát thành phố Tô, tất cả mọi người đều đang tìm Triệu Lập Khôn lúc này đang đứng ở trên cây cầu cao nhất ở thành phố Tô nhìn dòng sông đen sì ở phía dưới, cả người bị gió thổi gần như sắp rơi xuống sông. Báo lỗi chương Bình luận



Triệu Lập Khôn cúi đầu lấy di động ra, thật lâu sau mới bấm số.

Lục Dao tỉnh dậy lúc giữa đêm, cô nhìn di động bên cạnh giường bệnh của mình vẫn cứ vang lên, y tá cũng bị đánh thức, cô ta đứng lên bật đèn, với vẻ không vui, "Muộn như vậy rồi ai còn gọi điện thế?"

Y tá giúp Lục Dao ngồi dậy, cô nhìn dãy số đó rồi đột nhiên cau mày, cô ấn nút nhận điện thoại sau đó ấn nút ghi âm, "A lô..."

Triệu Lập Khôn bỗng nhiên cười lên, "Ha ha ha, tôi còn tưởng cô sẽ không nghe điện thoại cơ."

Y tá lo lắng nhìn Lục Dao, cô gật đầu, bịt loa di động lại, "Làm ơn rót cho tôi ít nước." Y tá thấy Lục Dao muốn nói chuyện điện thoại một mình, cũng biết ý cầm lấy ấm nước vẫn còn hơn nửa đi ra ngoài rót nước.

"Người đứng sau lưng Đổng Vũ là anh phải không?"

"Ha ha ha, vẫn không giấu được cô cái cái gì... Cô bắt đầu nghi ngờ tôi từ lúc nào vậy?" Triệu Lập Khôn cảm thấy mình không có sơ hở nào, nhưng dường như Lục Dao đã bắt đầu cảnh giác với hắn từ rất sớm.

Đến lúc này rồi, hình như không có gì phải giấu giếm nữa, "Bắt đầu từ lúc anh đến phòng tôi tìm tôi."

"Ồ? Tôi lại thấy lạ, cô phát hiện ra thế nào?" Bình thường Triệu Lập Khôn che giấu rất kỹ, cho dù là người trợ lý luôn theo sát bên cạnh cũng không phát hiện được gì nhưng mà Lục Dao lại phát hiện được.

"Mùi trên tay anh là mùi dầu bảo dưỡng tiền cổ..." Lục Dao nhìn gốc cây hoa bách hợp trước mặt mình, cả căn phòng bệnh thoang thoảng mùi thuốc và hương hoa.

Triệu Lập Khôn nhìn tay mình rồi chậm rãi đưa tay lên đặt dưới mũi, "Hóa ra là cái này..."

Hắn nhìn bầu trời phía trên, hôm nay là một ngày u ám, đêm nay trời không có ngôi sao nào, "Cô có từng nghĩ vì sao tôi lại nhằm vào cô không?"

"Là vì người được gọi là thầy kia phải không?"

"Đúng vậy, Lục Dao, tôi không cam tâm. Thầy nói cô là thiên tài, nhưng thiên tài thế này không có mấy người, tôi cố gằng bao nhiêu năm như vậy vẫn không tiến vào được thế giới đó, nhưng cô lại bước vào giới đó một cách dễ dàng."

Lục Dao cau mày, "Ý anh là giới âm dương, tôi chưa từng tiến vào..."

Cái tên này cô cũng được biết thông qua đám người đội mũ đen kia. Vốn dĩ Lục Dao không muốn quan tâm đến giới âm dương này, không cần biết là giới gì thì ở trong xã hội bây giờ đều giống nhau hết.

Quan niệm của nhóm người kia và Lục Dao hoàn toàn khác nhau. Nhà họ Lục đã có quy định rất nghiêm ngặt về việc dùng kỹ năng phong thủy để hại người. Nhưng đám người kia dường như lại lấy nó làm công cụ kiếm tiền, chẳng cần biết vì lý do gì, chỉ cần có tiền thì đều có thể đi đoán quẻ, Lục Dao thấy hành vi này thật vô liêm sỉ.

Triệu Lập Khôn nghe nói vậy, "Chưa từng tiến vào, cô không biết đâu, bên trong đó đều nói cô là thần đồng của nhà họ Lục đấy..."

"Nhà họ Lục, nhà họ Lục nào?" Lục Dao nghe được một điểm quan trọng ở trong này, nhà họ Lục?

Có phải điều này có nghĩa là ở bên trong này có dấu tích của ông nội cô...

Nhưng Triệu Lập Khôn lại không nói nữa, "Lục Dao, lần này tôi thua rồi nhưng lần sau nhất định tôi sẽ đòi lại! Tôi muốn thầy tôi biết rằng, tôi mới là người đầu tiên có được thân phận học trò..."

Lục Dao nhìn di động đã bị ngắt trong tay, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn bay sạch, nhà họ Lục...

Y tá lấy nước trở về thì thấy Lục Dao đã nghe điện thoại xong rồi, "Cô Lục, cô vẫn còn bị thương, gần bốn giờ rồi, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Lục Dao nhìn di động, cô đặt sang một bên sau đó nằm xuống.

Lục Dao vốn cảm thấy mình sẽ mất ngủ nhưng ngày hôm nay cô lại một lần nữa ngủ thiếp đi dưới tác dụng của thuốc. Đợi đền lúc tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời đã phủ kín phòng bệnh, âm thanh "xoẹt xoẹt" truyền đến bên tai, Lục Dao xoay đầu nhìn Hạ Thần Phong cúi đầu, ngón tay thon dài đang cầm dao gọt hoa quả gọt táo, vỏ quả táo kia bị gọt thành một dải dài, từ từ rủ xuống.

Như cảm giác được Lục Dao đã tỉnh, Hạ Thần Phong gọt xong nhát dao cuối cùng rồi bỏ quả táo xuống, bỏ vỏ vào thùng rác ở bên cạnh, "Đói chưa?"

Lục Dao lắc đầu, "Tay của chủ nhiệm Tạ thế nào rồi anh?"

Hạ Thần Phong đặt quả táo vào trong cái bát ở bên cạnh và lấy khăn ướt ra lau tay, "Chiều nay Tạ Điền sẽ được đưa đến đây chữa trị, bây giờ về cơ bản đã không sao rồi, chỉ là..."

Chỉ là sợ rằng sau này cô ấy sẽ không thể làm công việc bác sĩ pháp y nữa rồi...

Câu này Hạ Thần Phong không nói nhưng Lục Dao lại có thể đoán được.

"Vậy... Hung thủ thì sao?"

"Đã bắt được hung thủ rồi, kẻ đứng sau vụ này và người đứng đằng sau việc bắt cóc em là một người... Triệu Lập Khôn." Hạ Thần phong thấy tay mình đã sạch, anh bước lên đỡ Lục Dao từ từ ngồi dậy. Anh lấy một cái gối lót sau lưng cô, sau đó vươn tay lấy một chiếc áo hở cổ khoác lên vai Lục Dao, còn cẩn thận tránh vết thương trên vai cô.

Tuy trong phòng bệnh có điều hòa nhưng kiểu gì thì từ trong chăn chui ra vẫn thấy hơi lạnh. Hạ Thần Phong sắp xếp xong cho Lục Dao thì mới ngồi xuống.

"Triệu Lập Khôn?" Lục Dao nhớ đến cuộc gọi lúc sáng sớm, trong điện thoại Triệu Lập Khôn nói là không cam lòng, cô lo hắn sẽ làm ra chuyện gì đó, "Đã bắt được Triệu Lập Khôn chưa?"

Hạ Thần Phong không nói gì mà bật ti vi lên chuyển đến một bản tin. Lục Dao nhìn thấy trong màn hình Triệu Lập Khôn đứng trên một cây cầu lớn giống như muốn nhảy xuống. Mà có người ở bên cạnh không ngừng khuyên giải, cuối cùng Triệu Lập Khôn rơi xuống giữa dòng sông dưới sự lôi kéo của một người đàn ông...

"Đây..." Lục Dao ngạc nhiên nhìn bản tin, "Không đúng! Không đúng! Anh ta không phải là người sẽ đi tìm cái chết. Thần Phong, điện thoại của em."

Hạ Thần Phong thấy hơi khó hiểu, vụ nhảy sông tự vẫn này xảy ra ở trước mặt rất nhiều người, vì sao bây giờ Lục Dao lại nói Triệu Lập Khôn sẽ không tìm đến cái chết, "Lúc hơn bốn giờ sáng, Triệu Lập Khôn có gọi điện thoại cho em, em ghi âm lại rồi, anh nghe đi..." Lục Dao mở ra rồi đưa cho Hạ Thần Phong nghe.

Đoạn đối thoại của hai người truyền đi trong phòng bệnh, "Ở thời điểm đó, Triệu Lập Khôn không hề có suy nghĩ muốn tự tử nào, hắn cũng không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc."

"Ý của em là... trong chuyện này có vấn đề?" Hạ Thần Phong bỏ di động xuống, xoay người nhìn bản tin đó, rất nhiều fan hâm mộ của Triệu Lập Khôn tụ tập khóc lóc ở bên bờ sông.

Trước đó công ty của Triệu Lập Khôn đã bị bao vây tấn công, mà Weibo của Lục Dao cũng trở thành bãi chiến trường. Rất nhiều người nhớ ra, lúc đó ngòi nổ ban đầu khiến Triệu Lập Khôn rời khỏi giới giải trí là chuyện của Lục Dao.

Cái tên trên mạng Lục Dao nhìn thấy cũng xuất hiện trong bản tin, biểu cảm trên mặt cô cũng không tốt lắm.

"Hung tinh nhập mệnh(*)"

(*) Hung tinh nhập mệnh: Một quẻ đoán vận mệnh của con người, quẻ xấu, dữ.

Lục Dao đột nhiên lên tiếng, "Dấu hiệu ngũ quỷ thâm nhập vào vận mệnh, không phải điều may mắn trái lại chỉ toàn tai họa, cho dù là đóng cửa ngồi trong nhà thì chuyện tai họa thị phi vẫn từ trên trời rơi xuống... Triệu Lập Khôn không tránh được kiếp nạn này, có cao nhân ở phía sau thao túng..."

"Thao túng?" Hạ Thần Phong không hiểu, lần trước trong những người tiến lên muốn cứu Triệu Lập Khôn có vài người là cảnh sát, cũng có vài người dân chính nghĩa.

(*) Tiểu nhân: Chỉ người reo rắc thị phi, hoặc người bí mật mưu hại người khác, tương phản với quý nhân.

Lục Dao gật đầu, "Anh còn nhớ trước đây em đã đoán mệnh cho Triêu Lập Khôn không... Năm Ất Sửu, tháng Quý Mùi, ngày Tân Hợi, giờ dương ngày âm tháng dương năm âm. Người làm tiêu tán gia sản tổ tiên để lại, bố mẹ không có chí tiến thủ, thậm chí còn tướng khắc bố mẹ, vợ chồng tương khắc. Mệnh xung lưu niên chết già chết trẻ, hạn xung lưu niên chết trẻ, bây giờ hắn đã tiến vào ngũ quỷ quan phù(*)..."

(*) Ngũ quỷ quan phù: Ngũ quỷ là một sao thuộc sao Liêm Trinh, là sao xấu, làm chủ về những điều xấu. Trong phong thủy bát trạch, đây là hướng mang đến những tai họa.

Quan phù: trong tử vi, là một trong mười hai ngôi sao thuộc vòng sao Thái Tuế, thuộc hành Hỏa, là một phù tinh và hình tinh. Đặc tính: lý luận, quan tụng thông minh, sắc bén.

"Ngũ quỷ quan phù?" Đây là lần đầu tiên Hạ Thần Phong nghe thấy cách nói này.

"Ngũ quỷ cũng gọi là ngũ ôn(*), chính là ôn thần mà mọi người đều biết rõ. Ở trên trời là sao ngũ quỷ, dưới đât là ngũ ôn thần, bệnh dịch vào mùa xuân Trương Nguyên Bá, bệnh dịch vào mùa hè Lưu Nguyên Đạt, dịch bệnh vào mùa thu Triệu Công Minh, dịch bệnh vào mùa đông Chung Sĩ Quý, tổng quản ôn dịch ở giữa Sử Văn Nghiệp. Sao ngũ quỷ âm khí rất nặng, làm đảo loạn phúc vận(**) của bát tự vốn có, âm dương luôn có sự cân bằng, vận thế đi xuống sẽ gặp tiểu nhân. Bị ôn thần tìm đến cửa, vô vùng xui xẻo mà mọi người thường nói chính là đạo lý này. Phạm vào ngũ quỷ, vận khí trở nên càng ngày càng kém, hơn nữa tiểu nhân ở bên cạnh rất nhiều, thậm chí sẽ chết."

(*) Ngũ ôn sứ giả hay còn gọi là ôn thần, được dân gian Trung Quốc tôn thờ như thần của ôn dịch. Người xưa hay gọi ôn dịch bằng một từ là ôn hoặc dịch. Là một loại bệnh truyền nhiễm cấp tính, trong thởi cổ đại chưa được khai phá, trong tình hình điều kiện chữa bệnh nghèo nàn thiếu thốn, mọi người rất sợ những bệnh tật này. Họ rất dễ cho rằng ôn dịch xảy ra là do quỷ thần quấy phá, vì vậy nên mới cầu thần linh bảo hộ...

(**) Phúc vận: chỉ vận may, những điều tốt lành sẽ đến trong cuộc sống.

Lục Dao thở dài, "Nhưng bát tự một người sẽ không vô duyên vô cớ trở thành như vậy... Đáng tiếc là không tìm được âm trạch của nhà Triệu Lập Khôn... Có lẽ trong số mấy người đó có một người là tiểu nhân."

Vậy thì kẻ tiểu nhân kia mới là người dẫn đến cái chết cuối cùng của Triệu Lập Khôn.

Hạ Thần Phong nhìn mấy người trong bản tin, "Bây giờ nhìn từ manh mối chúng ta có được, người được gọi là thầy này luôn áp dụng thủ đoạn cắt đứt tất cả đối với người sắp bị bại lộ. Chắc chắn Triệu Lập Khôn biết rất nhiều, hắn thân thiết với người thầy kia hơn so La Phượng Linh."

Lục Dao cắn môi, "Người được gọi là thầy này... Chắc chắn biết chuyện của ông nội em."

"Em dưỡng thương cho tốt trước đã, bọn anh chắc chắn có thể tra ra được người thầy kia rốt cuộc là ai." Hạ Thần phong nhíu mày, nếu như Triệu Lập Khôn bị người khác đẩy xuống, vậy chuyện này buộc phải điều tra lại cẩn thận.

Tiểu Đao mang theo một giỏ hoa quả và một hộp giữ nhiệt bước nhanh đến, "Anh Phong, bao giờ anh mới về vậy, trong cục cảnh sát có nhiều báo cáo phải làm lắm."

Cậu vừa mới vào cửa đã bắt đầu oán trách, Hạ Thần Phong thì tốt rồi, vụ án vừa kết thúc đã chạy đến bệnh viện. Bây giờ mọi người đều biết, Hạ Thần Phong là con cháu của Tinh Thần, ngay nói chuyện cũng không dám.

Mặt Lục Dao vẫn sưng đỏ, cô vừa mới bôi thuốc mỡ, cả gương mặt trông rất thê thảm, "Ôi chao, cái cô Chu Tiếu kia ra tay thật à!"

Tiểu Đao cau mày nhìn Lục Dao, "Vết thương không sao chứ?"

Hạ Thần Phong mở hộp giữ nhiệt ra, nhìn thấy cháo rau của mình, "Cậu làm à?"

"Em nào biết làm!" Tiểu Đao trợn mắt, trong phòng bệnh rất nóng, cậu cởi áo bông bên ngoài xuống một cách khó khăn, "Tiểu Quách làm đó, cô ấy nói Lục Dao mới tỉnh lại nên ăn thanh đạm một chút." Sau khi cởi áo xong lại đưa tay bị thương treo lên cổ.

Quách Hiểu Hiểu cũng cảm thấy có lỗi với Lục Dao, trước đó còn hiểu lầm Lục Dao. Bây giờ nhìn thấy cô nằm viện, bản thân lại bận rộn không được để đi thăm cô nên chỉ có thể để Tiểu Đao mang ít đồ qua.

Hạ Thần Phong nhướng mày múc cháo ra, Tiểu Đao nhìn dáng vẻ vụng về lại thuần thục của Hạ Thần Phong, "Hi hi hi, Lục Dao à, bây giờ cũng chỉ có cô mới sai khiến được anh Phong thôi."

"Vì sao?" Lục Dao nhìn khuôn mặt tươi cười không có ý tốt của Tiểu Đao, "Cô có biết thân phận của anh Phong không?"

"Ý anh là chuyện anh ấy là con cháu của nhà họ Hạ phải không?"

Vốn dĩ Tiểu Đao còn muốn khoe khoang trước mặt Lục Dao một chút, nhưng cậu không ngờ rằng cô đã biết rồi. Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng phải, bây giờ hai người là người yêu, những chuyện như thế này chắc hẳn là anh Phong sẽ nói thật với cô.

"Cô biết lúc nào vậy?"

Lục Dao định vươn tay ra nhận lấy bát và thìa trong tay Hạ Thần Phong nhưng anh lại tránh được, nhìn dáng vẻ muốn bón cho mình ăn của Hạ Thần Phong, cô liền đỏ mặt, "Bắt đầu từ lúc biết Chủ tịch của Tinh Thần mang họ Hạ."

"Cái gì?" Tiểu Đao cau mày, "Việc này thì có liên quan gì?"

"Rất đơn giản, tướng mạo, tướng mạo anh Phong của anh giàu sang phú quý có vận quý nhân, hơn nữa anh ấy và Lý Bách có cùng huyết thống, như vậy chẳng phải là biết rồi sao?" Lục Dao xoay đầu uống một ngụm cháo, nói một cách hết sức đương nhiên.

Hạ Thần Phong ném cho Tiểu Dao một ánh mắt, Tiểu Đao bị nhìn đến mức xấu hổ, "Đúng đúng đúng, tôi có việc cứ quên không hỏi cô. Lục Dao à, cô bảo con gái thế nào mới không hám của vậy, cô xem lương của tôi bình thường như vậy, cho nên vẫn nên tìm một cô gái không ham hư vinh mới tốt."

Lục Dao nhìn Tiểu Đao, cô biết nếu mình không nói rõ ràng, sợ là khoảng thời gian cô nằm viện, cậu ấy đều sẽ đến hỏi, "Nhìn sống mũi... Sống mũi thường bộc lộ rõ ràng dục vọng và cách hiểu của một người đối với tiền bạc. Sống mũi thẳng chứng tỏ khát vọng và ham muốn chiếm hữu tiền bạc của người đó tương đối mãnh liệt. Nhưng đồng thời, chóp mũi hẹp nhọn không có thịt, lại thêm hai bên cánh mũi có vẻ nhỏ hẹp không nhô lên, loại người này thường vì tiền mà không từ một thủ đoạn nào, là nhân vật điển hình của chủ nghĩa tôn thờ đồng tiền.

Lục Dao vừa nói Tiểu Đao vừa sờ vào mũi mình, sau đó cậu lấy di động ra tìm ảnh của mấy nữ nghệ sĩ bây giờ, trong đó có một tấm là Đổng Vũ.

Cậu ngẩng đầu lên với vẻ rối rắm, "Lục Dao, theo như cô nói, bây giờ mũi của rất nhiều cô gái đều có kiểu mũi như vậy, hơn nữa cho dù không có kiểu mũi như vậy cũng sẽ chỉnh thành kiểu như vậy..."

Hạ Thần Phong chuyên tâm bón cháo, nhìn thấy dáng vẻ giống như con khỉ của Tiểu Đao liền không nhịn được cười giễu một tiếng, "Cậu cũng bớt xem mấy thứ ở trên mạng này đi, báo cáo trước đó đã viết xong chưa?"

Tiểu Đao hung hăng lườm Hạ Thần Phong, cậu nhấc cánh tay vẫn còn treo trên cổ của mình lên, "Anh muốn em dùng tay trái viết đến cuối tháng à! Hơn nữa... Anh Phong à... Em đã không được nghỉ ngơi hai tháng rồi! Sau khi vụ án này kết thúc em muốn xin nghỉ phép!"

Lục Dao đã sớm quen với sự thay đổi thất thường của Tiểu Đao, cô ra hiệu cho Hạ Thần Phong mình đã ăn no rồi. Hạ Thần phong cầm lấy chiếc thìa, hoàn toàn không quan tâm đây là đồ ăn thừa của Lục Dao, ăn hết cháo trong mấy miếng, sau đó anh bình tĩnh đặt hộp giữ nhiệt xuống dưới ánh mắt ngượng ngùng của Lục Dao, "Cậu cho tôi một lý do có thể thuyết phục được tôi xem nào!"

Lần nào Tiểu Đao đều viện đủ cớ để xin nghỉ dài ngày, đến bây giờ đã cậu lấy rất nhiều cớ rồi. Lúc này Hạ Thần Phong còn muốn hỏi lý do của Tiểu Đao, cậu đã dùng gần hết lý do rồi, phải nói ra cũng chẳng có gì mới cả.

Tiểu Đao nhìn Lục Dao đang nhịn cười nhìn mình rồi đảo mắt sag nhìn Hạ Thần Phong, "Anh Phong, anh xem, năm ngoái hai bô lão chúng ta còn cùng nhau đón lễ độc thân. Năm nay chỉ có một mình em, tốt xấu gì em cũng lớn tuổi rồi không còn nhỏ nữa, có phải là cũng đã đến lúc em tìm một người bầu bạn rồi không! Anh Phong, Lục Dao, hai người cũng không thể tàn nhẫn như vậy chứ... Hai người thì suốt ngày ngọt ngọt ngào ngào với nhau, bỏ lại một thằng FA là em... Em thật là đáng thương mà, tay gãy mà vẫn không có người chăm sóc... Em cũng muốn có người dịu dàng bón cháo cho em..."

Lời này của Tiểu Đao không chỉ có vị chua, mà lúc nói cậu cũng luôn nhìn chằm chằm vào Lục Dao và Hạ Thần Phong, làm cho anh dở khóc dở cười. Vốn dĩ sau khi vụ án này kết thúc, anh sẽ chuẩn bị để cho Tiểu Đao nghỉ ngơi, cánh tay của cậu hồi phục không tốt lắm, cần nghỉ ngơi tốt một thời gian, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, "Được, chỉ cần cậu gõ xong hai bản báo cáo đó tôi sẽ cho cậu nghỉ một tuần, để tránh việc cậu không tìm được đối tượng lại đổ lỗi cho tôi. Báo lỗi chương Bình luận



"Một lời đã định!" Tiểu Đao nghe thấy Hạ Thần Phong nói như vậy liền lập tức đồng ý, cậu chỉ vào Hạ Thần Phong sau đó nói với Lục Dao, "Này này này Lục Dao cô cũng nghe thấy rồi nhé, cô phải làm chứng cho tôi đấy! Anh Phong tự đồng ý, nếu đến lúc đó không cho tôi nghỉ, cô phải phân xử cho tôi đấy!"

Nói xong, Tiểu Đao liền cười hì hì ngồi xuống xô pha, cậu nhìn bản tin trên ti vi, tâm trạng vốn tốt lập tức bị phá vỡ, "Triệu Lập Khôn đúng là kẻ giảo hoạt, thật sự không nhìn ra hắn lại nhúng tay vào cả hai vụ án này đấy."

Triệu Lập Khôn nhúng tay vào vụ bắt cóc Lục Dao lần này thì không nói làm gì vì dù sao thì trước đây hắn đã từng làm chuyện như vậy, chỉ là lần này hắn xúi giục người khác đi làm, nhưng phía sau lưng Vương Nho thì sao?

Tiểu Đao nghĩ mãi không ra vì sao sau lưng Vương Nho có bóng dáng Triệu Lập Khôn, Tạ Điền và Triệu Lập Khôn có quan hệ gì với nhau đâu.

Lục Dao xem bản tin, "Triệu Lập Khôn thất bại rồi nhưng có thể nói là thiếu chút nữa hắn đã thành công."

Thành công?

Hạ Thần Phong đột nhiên hiểu ra động cơ của Triệu Lập Khôn, trong khi đó Tiểu Đao lại xoay đầu với vẻ nghi hoặc, "Sao thế?"

"Ý của cô là Triệu Lập Khôn tìm Vương Nho, mục tiêu cuối cùng vẫn là cô?"

Lục Dao gật đầu, "Kế hoạch đầu tiên của Triệu Lập Khôn trước đây không thành công, hay nói cách khác là đám người của người thầy kia chưa bao giờ thành công đều là vì các anh. Có các anh bên cạnh, bọn họ căn bản không động được vào tôi, cho nên nếu như các anh và tôi có khoảng cách, tiểu nhân có thể nhân cơ hội thâm nhập vào..."

Lần này Triệu Lập Khôn thực sự nghiêm túc bày mưu, nếu lúc đó Hạ Thần Phong và Lục Dao thật sự có khoảng cách vì Tạ Điền, như vậy cô sẽ mất đi sự che chở của quý nhân, sau đó Triệu Lập Khôn ra tay là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Ha ha, người đàn ông này thật đáng sợ nhưng cũng may là hắn đã chết rồi. Tuy vẫn chưa tìm được thi thể nhưng dòng nước chảy rất xiết, nhảy xuống từ nơi cao như thế này thì khả năng sống sót sợ là rất thấp."

Tiểu Đao quay đầu nhìn cây cầu lớn trong ti vi.

Lục Dao cũng xem bản tin, cô nhớ đến cuộc gọi kia. Cô nhìn Hạ Thần Phong, thấy Hạ Thần Phong khẽ lắc đầu, Lục Dao khẽ cúi đầu. Đến chiều, Đỗ Hiểu Lan mới đến bệnh viện thăm Chu Văn trước, thấy Chu Văn đã không còn gì đáng ngại cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chu Văn, hôm qua cậu làm tớ sợ chết đi được!" Đỗ Hiểu Lan biết bây giờ đã chẳng có ai chăm sóc cho Chu Văn, cho nên cô mang đến cho cậu một ít đồ ăn.

Chu Văn vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy giọng nói của Đỗ Hiểu Lan liền xoay đầu và khẽ cười, "Thật làm phiền cậu quá!"

Tay Đỗ Hiểu Lan khựng lại, thực ra cô và Chu Văn không quá thân thiết, lúc đầu Chu Văn là đại tài tử của khoa Kiến trúc Đại học Thanh Hà mà cô thì lại chẳng có danh tiếng gì. Nếu không phải có liên quan đến Lục Dao, có lẽ cô và Chu Văn sẽ chẳng có quan hệ gì với nhau.

Mặc dù bây giờ quan hệ giữa hai người cũng không sâu sắc lắm, nhưng vào thời điểm này, cũng chỉ có mỗi mình Đỗ Hiểu Lan đến chăm sóc Chu Văn.

"Cậu đừng nói nói phiền phức, việc này toàn là do bạn cùng ký túc xá kia của tớ gây ra, cậu nói xem Lục Dao cũng thật xui xẻo, bắt đầu từ năm thứ ba đã gặp phải đủ chuyện phiền phức. Lần này cái tay Hạ Thần Phong kia thật làm tớ tức chết. Nếu không phải là cậu, cô ngốc Lục Dao kia vẫn không biết phải làm sao đây."

Đỗ Hiểu Lan nhớ đến lúc đó cô gọi mấy cuộc điện thoại như vậy mà tay Hạ Thần Phong đó lại không nhận cuộc nào. Nếu không phải khí thế của Hạ Thần Phong quá mạnh mẽ thì lúc cô gặp anh ta ở cục cảnh sát thật là muốn tát cho anh ta một cái thật mạnh.

Chu Văn cúi đầu cười, đêm khuya hôm qua vừa đến bệnh viện Lục Dao đã đến tìm cậu. Vốn dĩ Chu Văn cho rằng trải qua chuyện này Lục Dao sẽ có ý kiến gì đó với Hạ Thần Phong, nhưng giữa hai người không có vấn đề gì, trái lại lại càng loại bỏ được rất nhiều hiểu lầm...

"Cô ấy... Hạnh phúc là tốt rồi." Chu Văn thở dài nói, cậu đã thực sự từ bỏ, cậu đã đối xử với Lục Dao như một người bạn trong thời gian dài. Cho dù cậu có không cam lòng thế nào, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lục Dao cười nói rằng cô rất hạnh phúc, Chu Văn đã hoàn toàn từ bỏ được.

Kể từ sau khi bản thân rời khỏi nhà, cậu đã mất đi thân phận là cậu chủ của Kiến trúc Văn Lâu, nhìn được rất nhiều thứ mà trước đây cậu chưa từng nhìn thấy, bản thân làm thuê ở ngoài cũng học được cách nhìn người khác, phân biệt được người này có phải là thật lòng hay không, lúc Lục Dao nói ra những lời nói đó, sự hạnh phúc và yên bình trong mắt không lừa được bất kỳ ai.

Cô muốn ở bên Hạ Thần Phong, cho dù có gặp khó khăn, nhưng cô cũng thấy ngọt như đường.

Đỗ Hiểu Lan khẽ thở dài, những lời này cô cũng chỉ nói trước mặt Chu Văn, tình cảm giữa hai người người ngoài vốn không biết được, cũng không quyết định được.

Giống như uống nước ấm hay lạnh cũng chỉ có người đó biết được, tình cảm này có thực sự thích hợp với mình hay không, có thực sự đáng giá hay không, chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được.

"Haiz, những lời này tớ chỉ nói bây giờ thôi, cậu ăn trước đi, tớ còn muốn đi thăm Lục Dao. Tuy cậu ấy gọi điện nói là không có vấn đề gì, nhưng tớ vẫn không yên tâm." Đỗ Hiểu Lan cầm lấy đồ đạc của mình cẩn thận đóng cửa, Chu Văn xoay đầu, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời bên ngoài cửa sổ màu xám giống như sắp mưa vậy...

Lúc Tạ Điền được đưa đến bệnh viện thành phố, phía bên ngoài mưa đã bắt đầu rơi tí tách, hai tay cô đã được băng bó cẩn thận, bố mẹ Tạ Điền mắt đỏ hoe đi theo bác sĩ đưa cô vào phòng bệnh.

Lúc Hạ Thần Phong và Tiểu Đao đến nơi, bác sĩ vừa mới kiểm tra xong, ông cau mày đi ra, sau khi đóng cửa, nhìn bố mẹ Tạ Điền, "Anh Tạ, trước đây anh cũng học y, hẳn là anh cũng nhìn thấy tấm phim chụp X-quang này anh hẳn nhìn rồi, e rằng sau này tay của Tiểu Điền không làm được những việc tỉ mỉ nữa, nhưng anh yên tâm, sinh hoạt thường ngày thì không ảnh hưởng chút nào."

Bố mẹ Tạ Điền hai mắt đỏ hoe, gật đầu, "Cám ơn!"

"Ông à, con gái còn sống là tốt rồi, tôi vốn phản đối nó làm nghề bác sĩ pháp y, lần này cứ để nó ở nhà nghỉ ngơi đi!" Trước đây gia đình cũng mong Tạ Điền đi làm bác sĩ, nhưng lúc đó cô là một đứa cứng đầu, dám tự mình lặng lẽ sửa bản nguyện vọng thành học pháp y. Sau này Tạ Điền thực sự yêu thích công việc này, tuy gia đình rất phản đối nhưng sau khi cô làm ra nhiều thành tích như vậy, người trong nhà cũng dần dần chấp nhận nghề nghiệp của Tạ Điền.

Bố mẹ Tạ Điền xoay đầu nhìn Hạ Thần Phong và Tiểu Đao, "Hai cậu là đồng nghiệp của Tạ Điền phải không?"

Hạ Thần Phong khẽ gật đầu, "Chào chú, cháu là Hạ Thần Phong, đây là Phương Phong Lợi, bạn của Tạ Điền trong cục cảnh sát..."

Mẹ Tạ Điền ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn kỹ Hạ Thần Phong, "Cậu chính là Hạ Thần Phong?"

Tâm tư của con gái, người làm mẹ làm sao không cảm nhận được, sau khi biết được thân phận của Hạ Thần Phong, đầu tiên trong lòng mẹ Tạ Điền tức giận sau đó thì cảm thấy tiếc nuối... Báo lỗi chương Bình luận
Mẹ Tạ Điền tức giận vì người đàn ông này lại từ chối con gái mình, bà đã một lần nhìn thấy con gái mình khóc trong đêm khuya vì người đàn ông này. Sau khi hỏi, từ đầu đến cuối Tạ Điền đều không muốn nói, nếu bà không vô tình nhìn thấy cái tên Hạ Thần Phong được vô thức viết đầy trong một cuốn vở của con gái mình thì bà còn không biết người được người này.

Mà tiếc là Hạ Thần Phong này là một người đàn ông có vẻ rất xuất sắc, nhưng lại không phải người của con gái mình. Hơn nữa bây giờ Tạ Điền gặp phải chuyện như thế này, sau này e rằng hai tay không còn được nhanh nhẹn như người bình thường, sợ là muốn tìm được đối tượng vừa ý cũng là vấn đề.

Nghi vấn của mẹ Tạ Điền làm bố Tạ Điền quay đầu lại, "Sao thế?"

Mẹ Tạ Điền khẽ lắc đầu, "Chỉ là đã từng nghe Tiểu Điền nhắc đến tên người cảnh sát này..."

Tiểu Đao xoay đầu liếc nhìn Hạ Thần Phong, sau đó cười, "Ha ha ha, vậy chắc chắn cô cũng từng nghe về cháu rồi, nhưng không phải là Phương Phong Lợi mà là Tiểu Đao, mọi người trong cục cảnh sát đều gọi cháu là Tiểu Đao."

Mẹ Tạ Điền cười gật gật đầu, "Các cháu đến thăm Tạ Điền phải không, cô cùng với bố Tiểu Điền theo bác sĩ đi xem phương pháp điều trị cụ thể, các cháu vào đi."

Bố mẹ Tạ Điền biết người của cục cảnh sát tìm Tạ Điền, e là có chuyện gì đó. Khi Tạ Điền ra viện, cô không thể làm bác sĩ pháp y được nữa, e rằng cơ hội gặp mặt cũng rất ít, cho nên lần này hai ông bà cũng không làm khó Hạ Thần Phong và Tiểu Đao.

Tiểu Đao và Hạ Thần Phong nhìn hai người đi xa, "Anh Phong?"

Hạ Thần Phong vươn tay năm lấy nắm cửa, "Tôi đi vào thăm cô ấy."

Tiểu Đao vươn tay kéo Hạ Thần Phong lại với vẻ nặng nề, "Anh Phong, em biết tình cảm giữa anh và Lục Dao, nhưng Tạ Điền cũng thật lòng với anh, cho dù anh không thể đáp lại cô ấy, nhưng mong rằng anh có thể dứt khoát cắt đứt ý suy nghĩ của cô ấy, để sau này cô ấy được tự do."

Hạ Thần Phong không trả lời mà dùng sức mở cửa ra, Tiểu Đao khẽ thở dài nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt mình rồi tìm ghế dựa ở hành lang ngồi xuống.

Tạ Điền khẽ nhắm mắt, cô căn bản không biết ai tiến vào, hai tay được bọc kín, "Đi ra, tôi muốn yên tĩnh."

Bây giờ cô chẳng muốn gặp ai cả, Vương Nho giữ lại tính mạng cho cô, nhưng cô còn khó chịu với kết cục bây giờ hơn là cô bị mất mạng, cô là người vô tội trong chuyện này...

Trong vụ án cửa Lý Duyệt năm đó, Tạ Điền cũng là người bị hại. Tuy Lý Duyệt và Tạ Điền ở cùng phòng nhưng quan hệ của hai người vốn không hợp, cũng rất ít giao lưu. Sau này Lý Duyệt tự tử, Tạ Điền không biết gì cả. Cô không biết vì sao cô phải chịu đựng những đau khổ vốn không phải thuộc về mình như vậy.

Ngón tay tê tê luôn nhắc nhở cô ngón tay mình đã bị hỏng rồi, cô chỉ muốn nỗi đau xuyên tim này làm mình ngất đi luôn. Nhưng Vương Nho không để cô ngất đi mà cứ thế để cô nhìn chằm chằm bốn ngón trên hai bàn tay bị chặt.

Đáng giận nhất là lúc Tiểu nửa hôn mê Tạ Điền nghe thấy điện thoại của Hầu Tử, người đàn ông đó không đến bởi vì Lục Dao cũng gặp nguy hiểm...

Thì ra Tạ Điền đã không chỉ thua Lục Dao một chút...

Tạ Điền không muốn gặp bất kỳ ai, cô vốn nghĩ rằng mình bảo người kia ra đi ra ngoài rồi thì người đó sẽ đi ra, nhưng cô lại nghe thấy tiếng kéo ghế.

"Tôi nói là! Muốn anh ra ngoài!" Tạ Điền xoay người hét lớn, khi nhìn thấy Hạ Thần Phong mặc áo khác màu xám ngồi bên cạnh biểu cảm của cô khựng lại.

Mái tóc dài ngang vai của Tạ Điền đã bết thành từng lọn, môi đã khô nứt nẻ, kết thành vảy đen, gương mặt tái xanh, trong mắt toàn tia máu.

Hạ Thần Phong bình tĩnh nhìn Tạ Điền, Tạ Điền muốn cắn môi mình nhưng lại run rẩy mấy lần không thể cử động. Thật lâu sau cô mới nói ngắt quãng "Anh... Anh còn đến làm gì! Bây giờ anh qua đây còn tác dụng gì nữa! bây giờ anh đến còn tác dụng gì!"

Nói xong, Tạ Điền như muốn vươn tay ra đánh Hạ Thần Phong. Anh đứng dậy, giơ tay ra giữ cánh tay cô lại, cả người ở ngay phía trên Tạ Điền, anh cứ thế nhìn cô, "Cô bình tĩnh lại đi!"

Người Tạ Điền vẫn cứ run rẩy, cô nằm trên giường nhìn Hạ Thần Phong ở phía trên, trong mắt đều là sự oán hận, "Bình tĩnh... Anh bảo tôi phải bình tĩnh thế nào! Tay tôi mất rồi! Không còn nữa rồi!" Tạ Điền nói xong liền khóc lớn lên.

Tạ Điền chưa bao giờ khóc, cho dù là trước mặt bố mẹ cô cũng chưa khóc lần nào. Nhưng lần này cô lại gào góc thật lớn, trong tiếng khóc đều là sự tuyệt vọng, bi thương.

Mẹ Tạ Điền cũng đã quay lại ngồi bên cạnh Tiểu Đao, nghe thấy con gái mình khóc như thế này bà cũng che miệng, cong người, không kiềm chế được mà khóc nức nở ở hành lang.

Tạ Điền là cốt nhục bà dứt ruột đẻ ra, là một cục thịt cắt ra từ trên người mình, cho dù là lúc Tạ Điền ngỗ ngược hồi còn học cấp ba bà cũng không nỡ đánh mà chỉ mắng vài câu. Nhưng lần này con gái gặp phải chuyện đau khổ như vậy, tim bà đau như bị ai đó dùng dao cứa vào.

Bố Tạ Điền ngửa đầu, mím môi, mắt đỏ hoe nhìn lên trần nhà. Ông kéo bà vợ vào lòng vỗ nhẹ mấy cái lên người bà nhưng cũng không ngăn được nước mắt của mình chảy ra.

Một mình Tiểu Đao ngồi bên cạnh bọn họ, cậu dựa đầu vào bức tường lạnh lẽo phía sau, dường như cậu đang nhớ đến hồi đó mẹ mình cõng mình mà lau trộm nước mắt, tâm trạng của cậu cũng chua xót như vậy.

Cậu cúi đầu, hít mũi, chớp mắt mấy lần, cố gắng chuyển sự chú ý của mình ra chỗ khác.

Mà Hạ Thần Phong cứ giữ tay Tạ Điền như vậy, anh nhìn cô khóc dữ dội.

"Còn tác dụng gì... Tôi... Tôi không thể làm bác sĩ pháp y nữa rồi... Tay tôi đã vô dụng rồi... Tại sao anh không đến! Tại sao không đến!"

"Xin lỗi... Xin lỗi..." Hạ Thần Phong chỉ có thể cúi đầu nói xin lỗi không ngừng...

Lúc này Hạ Thần Phong thực sự cảm thấy có lỗi...

Lục Dao đi đến hành lang liền nghe thấy tiếng khóc đó, cô nhớ đến suy cho cùng thì Tạ Điền vì mình mới bị Triệu Lập Khôn chú ý đến cho nên mới muốn sang thăm cô ấy.

Đỗ Hiểu Lan đỡ Lục Dao đứng lại, từ hành lang đã nghe thấy tiếng khóc này. Nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của bố mẹ Tạ Điền, nước mắt cô cũng dâng đầy trong mắt.

Lục Dao cắn môi suy nghĩ nhiều lần rồi khẽ đẩy Đỗ Hiểu Lan ra, cô khẽ lắc đầu khi cảm nhận được ánh mắt ngăn cản của Đỗ Hiểu Lan, đi đến trước mặt bố mẹ Tạ Điền.

Một lúc sau mẹ Tạ Điền mới nhìn thấy một cô gái trẻ mặt quần áo bệnh nhân đứng trước mặt mình, nhìn thấy bà đang nhìn mình, cô gái trẻ cúi người thật sâu.

"Thật xin lỗi!"

Tiểu Đao cũng hoàn hồn, "Lục Dao cô..."

"Thật xin lỗi!" Một giọt nước mắt từ trong mắt Lục Dao rơi xuống nền trên hành lang

"Đây..." Mẹ Tạ Điền mắt đỏ hoe, bà nhìn Tiểu Đao và Đỗ Hiểu Lan đứng ở bên cạnh.

"Lục Dao..." Tiểu Đao và Đỗ Hiểu Lan kéo Lục Dao nhưng họ cũng không dám dùng sức, vì dù sao vết thương trên vai Lục Dao cũng không nhẹ nhưng cô lắc đầu và ngẩng đầu lên, "Thật xin lỗi, nếu không phải vì cháu, có lẽ chủ nhiệm Tạ sẽ không bị chú ý đến..." Báo lỗi chương Bình luận



Bố mẹ Tạ Điền ngạc nhiên nhìn Lục Dao, "Việc này là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bố Tạ Điền nhíu mày, "Cô gái, cháu quen Vương Nho à?"

"Không quen... Nhưng Vương Nho cũng bị người khác sai khiến..."

"Vậy chuyện này không liên quan đến cháu..." Bố Tạ Điền cắt đứt câu nói của Lục Dao, trong mắt có sự sáng tỏ, "Sự việc năm đó hai bác đều biết, Vương Nho cũng đã tìm Tạ Điền rất lâu. Hai bác cũng biết, cho dù không có người đứng sau sai khiến kia, chỉ cần để Vương Nho tìm được Tạ Điền, kết cục của con bé cũng sẽ thế này thôi... Người sai duy nhất là hai bác... Năm đó hai bác không nên để Tạ Điền học làm bác sĩ pháp y..."

Nếu như năm hai ông bà không cho Tạ Điền học pháp y gì đó mà ngoan ngoãn học làm bác sĩ thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.

Lục Dao cúi đầu, trong lòng vẫn buồn bã không thôi...

Mà Tạ Điền trong phòng bệnh dường như khóc đã mệt rồi, dần dần bình tĩnh lại.

Hạ Thần Phong từ từ buông cánh tay tạ Điền ra, anh đứng bên cạnh giường bệnh của cô, "Vương Nho đã nhận tội rồi, anh ta đã giết Hà Vĩ..." Tạ Điền cứ nghe, không có bất kỳ hành động gì...

Hạ Thần Phong nhìn cô, "Tay của cô... Thật xin lỗi, nếu như chúng tôi phát hiện ra chân tướng sớm một chút, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra..."

Tạ Điền nhắm mắt, "Muốn trách... Có lẽ chỉ có thể trách chính tôi ngốc..."

Nếu như sau khi phát hiện ra manh mối, cô không một mình đi tìm Vương Nho mà đưa manh mối cho mấy người Hạ Thần Phong, có lẽ có đã vượt qua được nạn này...

"Hạ Thần Phong, tôi chỉ muốn hỏi một câu, có phải... anh chưa từng thích tôi hay không?"

Tạ Điền mở mắt, cứ thế nhìn Hạ Thần Phong, "Thật xin lỗi..."

Đây là câu trả lời duy nhất mà Hạ Thần Phong có thể cho Tạ Điền...

Tạ Điền nhắm mắt, "Tôi hiểu rồi... Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh..."

Hạ Thần Phong nhìn cô, cuối cùng anh thở dài xoay người rời khỏi phòng bệnh, vừa mới ra ngoài liền nhìn thấy Lục Dao vốn phải ở trong phòng bệnh lại ở đây, "Sao em lại ra đây?"

Mẹ Tạ Điền nhìn thấy Hạ Thần Phong nói với cô gái ở trước mặt mình như vậy, đương nhiên hiểu rõ quan hệ của hai người, bà đứng dậy lau qua nước mắt, "Các người đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa!"

Bố Tạ Điền cũng không hiểu vì sao bà bạn già của mình lại trở nên hung hăng như vậy, nhưng ông biết lúc này mình không thể nói gì. Ông hiểu tính khí của vợ mình, ông thở dài chậm rãi đứng dậy, chân loạng choạng, chống eo, "Tôi đi vào trước, các cậu... đi đi."

Nói xong liền đi vào trong, mà mẹ Tạ Điền hung hăng trừng mắt đi vào theo ông bạn già của mình.

Tâm tình Lục Dao sa sút, chặt chẽ nhíu mày, Hạ Thần Phong đỡ Lục Dao, "Đây không phải là lỗi của em..."

Mọi việc đều có nhân có quả, mà chuyện của Tạ Điền tuy đã có quả nhưng nhân lại do mấy nguyên nhân tạo thành. Trong đó có một nguyên nhân là vì Lục Dao. Lục Dao dường như đã cảm nhận được cảm giác bất lực và tự trách khi mình không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân(*) lại vì mình mà chết.

(*) Điển tích của người Trung Quốc: ý nói mình không giết người khác, nhưng người đó lại chết vì mình.

Cái chết của Triệu Lập Khôn gây ra ảnh hưởng rất lớn trong giới giải trí, chủ đề nóng đó vẫn luôn đứng chễm chệ ở vị trí top 1 hot search rất lâu mà vẫn không chìm xuống. Tương tự, Triệu Lập Khôn cũng dẫn đến sóng gió trong giới âm dương.

Nhưng động tĩnh ở đây nhỏ hơn so với bên ngoài nhiều, mấy người già đều tính ra đây là cái chết do ngũ quỷ quan phù nhập mệnh gây ra, trong lòng họ đều biết rõ nhưng không ai nói gì thêm.

Tam gia nhìn thấy bản tin vẫn ở vị trí hàng top, ông ta đặt ly rượu vang xuống với tâm trạng rất tốt, nhìn bầu trời bên ngoài tối đo, "Tuyết sắp rơi rồi."

A Hoa ngẩng đầu, "Đúng vậy, tuyết năm nay... Dường như đến cực kỳ sớm." Nói xong hắn cúi đầu xuống, "Ba năm, chuyện của Triệu Lập Khôn..."

Tam gia nhìn sắc trời bên ngoài, "Không cần nghĩ quá nhiều, chúng ta đều làm theo lời thầy mà thôi. Hơn nữa đây là số mệnh của A Khôn, con đường này cũng do chính cậu ta chọn."

Nhưng A Hoa cũng biết, trước đó Tam gia đã hẹn với Triệu Lập Khôn phải xem phong thủy trên cây cầu lớn này... Đây cũng là nhiệm vụ mà thầy sắp xếp, mạch nước này vốn là nhiệm vụ của Tam gia nhưng ông ta lại giao cho Triệu Lập Khôn.

Tam gia nhìn bóng dáng lui ra của A Hoa, ông ta biêt A Hoa đã đoán ra được điều gì đó nhưng vậy thì đã sao chứ?

Triệu Lập Khôn là đúng là đàn em của Tam gia nhưng người đàn em này chẳng nghe lời chút nào, hắn muốn vượt ông ta, tất nhiên là ông ta phải vứt bỏ loại sủng vật không nghe lời này.

Nghĩ đến đây khóe miệng Tam gia nhếch lên tạo thành một nụ cười, ông ta đã đợi ngày này rất lâu rồi...

Ông ta chẳng sợ cái chết của Triệu Lập Khôn, ai bảo hắn gây chuyện chứ? Nếu như trước đây Triệu Lập Khôn ngoan ngoãn nghe lời không đi trêu chọc Lục Dao thì bây giờ hắn vẫn còn làm một ngôi sao lớn, tận hưởng đãi ngộ đặc biệt tốt(*).

(*) Nguyên văn: tiền hô hậu ủng: chỉ phong quang, quang cảnh của đoàn rước vua quan ngày xưa đi thường có người đi trước dẹp đường, hộ vệ theo sau, khua chiêng gõ trống, uy nghi, rầm rộ.

Nhưng Tam gia hiểu, Triệu Lập Khôn không chịu được kích thích, ông ta chỉ cần nói mấy câu nghe qua có vẻ như lời nói "Tận tình khuyên bảo", tự nhiên hắn sẽ có lòng phản kháng.

Tất cả những thứ này không cần phải dùng đến phong thủy gì, chỉ cần dùng chút mưu kế là được rồi, nếu như dùng phong thủy trái lại sẽ khiến người ta nắm được thóp.

Vết thương của Chu Văn và Lục Dao đều là vết thương ngoài da, ba ngày sau là xuất viện. Sau đó, Hạ Thần Phong đi tìm Tạ Điền lần nữa nhưng đã bị cô từ chối, ngay cả Tiểu Đao cũng không vào được, chỉ có Tiểu Viên là vẫn có thể vào thăm cô.

Mà cái chết của Triệu Lập Khôn cũng làm mất đi đường lui cuối cùng của Đổng Vũ. Cô ta từng khóc lóc yêu cầu Lý Bách đến gặp mình một lần, Hạ Thần Phong biết nhưng không ngăn cản Đổng Vũ mà chỉ gửi cho Lý Bách một mẩu tin nhắn.

Sau khi đọc tin nhắn đó, Lý Bách nhắm mắt một mình ở trong văn phòng rất lâu. Mãi cho đến khi Mã Thắng lo lắng xông vào, Lý Bách mới mở của văn phòng. Anh ta nói với Mã Thắng, Tinh Thần hủy bỏ hợp đồng với Đổng Vũ, đồng thời tiến hành kiểm kê tổn thất do Đổng Vũ gây ra cho công ty, yêu cầu khởi tố Đổng Vũ, tiến hành xử lý bồi thường.

Lục Dao ngồi trong phòng trà nhìn người đi đường muôn màu muôn vẻ qua cửa sổ sát sàn. Cái lạnh cóng cuối tháng mười một ở thành phố Tô vẫn như trước, Lục Dao đột nhiên nhớ lại, cô và Hạ Thần Phong gặp nhau đã được một năm rồi.

Trong thời gian một năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện. Đôi khi Lục Dao sẽ nhớ lại khoảng thời gian này một năm về trước có lẽ cô chỉ là một sinh viên đại học bình thường. nếu như lúc ấy cô không nói những lời đó với Trương An An thì có phải cảnh ngộ của mình sẽ hoàn toàn khác hay không?

Nhưng mà bây giờ Lục Dao cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, cô không thể có cơ hội làm lại chuyện mình đã chọn được. Ngay từ lúc Lục Dao lựa chọn nói ra những lời đó với Trương An An, vận mệnh của cô và Hạ Thần Phong đã bắt dầu dây dưa với nhau rồi.

Gió lạnh rít gào bên ngoài phòng, người Hạ Thần Phong đầy khí lạnh tiến vào phòng trà, mang theo vào cảm giác mát lạnh, mà Lý Bách đeo khẩu trang và kính râm cũng theo anh đi vào. Báo lỗi chương Bình luận
Lục Dao đã làm ấm hai cốc trà cho hai người, lúc này độ ấm vừa vặn. Lý Bách nhận lấy uống mấy ngụm, thở ra một hơi nặng nề. Bây giờ anh ta mới cảm thấy sống lại, nhìn Hạ Thần Phong đang cầm lên cốc trà uống trà, Lý Bách bắt tréo hai chân cười nói với Lục Dao, "Thế nào rồi? Thân phận của ông anh họ này của tôi không dọa cô chứ?"

Lúc này Hạ Thần Phong mới bỏ cốc trà xuống, anh mặc áo len cao cổ màu đen, tóc được vuốt tùy ý. Lúc này anh đang nghỉ ngơi nên khí thế không sắc bén bằng lúc làm việc, điều này làm cho người ta càng thêm chú ý đến ngoại hình của anh. Vừa nãy trên đường đến đây có mấy cô gái bên ngoài đều chăm chú nhìn anh mấy lần.

"Vì sao lại bị dọa?"

Nghe Hạ Thần Phong hỏi ngược lại, đầu tiên Lý Bách sững sờ sau đó anh ta vỗ bàn cười lớn, "Ha ha ha ha, anh họ, e là anh muốn giấu cũng không giấu được, có lẽ Lục Dao liếc một cái đã nhìn ra rồi!"

Lý Bách lúc này đã gỡ lớp ngụy trước mặt người ngoài trước đây xuống, ở trước mặt Hạ Thần Phong anh ta vẫn là cậu bé nghịch ngợm năm đó luôn đi theo sau gọi Hạ Thần Phong là anh.

Lục Dao khẽ mím đôi môi đỏ của mình lại, thật ra trước đây cô có chút không hài lòng với Lý Bách vì dù anh ta cũng lấy thân phận cấp trên bắt cô đi làm người phỏng vấn.

Nhưng bây giờ xem ra thì dường như Lý Bách đã để những ngại ngùng trước đây ở trong lòng, có lẽ là anh ta giả vờ hồ đồ. Lục Dao cầm cốc trà trước mặt lên, mùi vị thơm mát đập vào mặt, nhìn nước trà hơi vàng, cô khẽ nhắm mắt uống một ngụm.

Hạ Thần Phong liếc nhìn cô, tay gác lên bàn trà, "Tiểu Bạch, Lục Dao đã làm trong phòng kiến trúc, vậy không cần tham gia vào việc của phòng giải trí gì đó nữa. Mấy lần trước cô ấy gặp nguy hiểm, cậu đều phải chịu trách nhiệm."

Nụ cười trên mặt Lý Bách từ từ cứng lại, anh ta đã cố gắng hết sức không đề cập đến việc này, nhưng đúng là hai lần Lục Dao bị bắt cóc trước đây đều vì người ở trong giới này.

"Việc này là do trước đây em làm không đúng!"

Lục Dao mở hai mắt, bỏ cốc trả xuống, ngẩng đầu lên, "Đây là kiếp nạn của em... Có lẽ bát tự của em không hợp với giới giải trí..."

Bây giờ nhìn lại thì đúng là như vậy, hơn nữa có vẻ như quan hệ của Hạ Thần Phong và Lý Bách khá tốt, nếu vì Lục Dao mà hai người có khoảng cách, như vậy thì cô và mấy người đó có gì khác nhau đâu?

Lý Bách thở dài, "Anh nói xem, có phải em ngốc lắm không, bình thường trên thương trường có người gọi em là kẻ nham hiểm, nhưng mà... lăn lộn trên đó lâu như vậy rồi, không ngờ lại trực tiếp gặm phải một miếng bùn trong cống ngầm, chắc chắn là đám người trong nhà sẽ cười em rụng răng mất thôi."

Chuyện Lý Bách nói đương nhiên là chuyện của Đổng Vũ rồi. Phải biết lúc ấy Đổng Vũ "dịu dàng hiểu chuyện" như vậy, Lý Bách còn tưởng mình đã gặp được tình yêu chân thành. Kết quả là trong chuyện tình cảm này e là chỉ có mình Lý Bách nhiệt tình. Uổng công anh ta lại một lần mữa mềm lòng, không ngờ rằng điều đó lại làm Lục Dao thiếu chút nữa thì gặp nạn. Hôm nay Hạ Thần Phong và Lục Dao không trách cứ anh ta, e rằng đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.

Lục Dao nhìn Lý Bách khẽ lắc đầu, "Có lẽ bản tính của Đổng Vũ không như vậy, tuy tướng mạo của cô ta năm đó cho thấy cô ta không thật lòng trong chuyện tình này nhưng tư tưởng của cô ấy vốn không..."

Lục Dao do dự nhìn Lý Bách một lúc rồi nói tiếp, "Không hề... Xấu như vậy, e rằng là do Triệu Lập Khôn..."

Lý Bách biết có lẽ lúc đó Đổng Vũ không có suy nghĩ gì muốn hại người khác, nhưng nếu nói lần thứ hai là bị người người khác xúi giục, vậy lần đầu tiên thì sao?

Ruồi bọ vốn dĩ không chích vào quả trứng không có khe hở, là vì Đổng Vũ nổi lên ý xấu nên mới để Triệu Lập Khôn có cơ hội lợi dụng, suy cho cùng thì nguyên nhân cũng là do cô ta.

"Haiz, hai người không cần phải an ủi tôi, tôi đã nhìn rõ rồi, phụ nữ ấy mà... một khi đã nhẫn tâm e là đàn ông chúng ta cũng không sánh kịp, Đổng Vũ... em không mắc nợ cô ta bất cứ thứ gì..." Trong mối tình này, Lý Bách có vẻ như không đáng tin lại là nạn nhân lớn nhất, dốc hết tất cả nhiệt tình và sự chân thành vào mối tình này, nhưng kết quả là anh ta lại phải chịu đả kích rất lớn.

Có lúc trong đêm khuya, Lý Bách chỉ nằm mà không ngủ. Anh ta chỉ nghĩ rốt cuộc Đổng Vũ của lúc ấy có thật sự thích mình hay không, nhưng sau này cẩn thận suy nghĩ lại thì cho dù thật sự biết được kết quả thì đã sao chứ?

Hạ Thần Phong nghe Lý Bách nói vậy liền vươn tay ra vỗ vai Lý Bách an ủi anh ta trong im lặng. Tuy ngay từ đầu Hạ Thần Phong đã biết mối tình này của Lý Bách chắc chắn sẽ không có kết quả, nhưng dù sao cậu em này cũng đã đặt hết tâm tư vào đó. Anh em thất tình, Hạ Thần Phong không thể cười trên nỗi đau của người khác.

Lý Bách cười lắc đầu, "Được được được, hai người đừng thương hại em nữa, cái này là em tự chuốc lấy! Không nói nữa! Không nói nữa!" Lý Bách xua tay, thở dài thật sâu và nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Xe của anh e là hỏng rồi, anh cũng không cần trả chiếc xe đó lại cho em đâu, dù sao em cũng có nhiều xe." Vừa rồi Hạ Thần Phong đến chỗ Lý Bách để mượn xe.

Lúc đó đi tìm Lục Dao, Hạ Thần Phong bắt buộc phải tông chiếc xe vào chiếc cổng sắt, gần như toàn bộ đầu xe bị lõm vào. Muốn sửa chữa cũng mất một khoản tiền, vừa tốn tiền lại vừa tốn thời gian. Ban đầu anh muốn mượn xe cửa Lý Bách trước, khi nào sửa xong xe thì trả lại.

Hạ Thần Phong lại không hề khách sáo, anh cười rồi cầm cốc trà lên, "Hôm nay bảo cậu đến đây cũng không phải vì chuyện xe cộ, chuyện trước đó làm thế nào rồi?"

Sắc mặt Lý Bách trầm xuống, trong mắt có vẻ khổ sở, "Việc này tôi đã tra ra được một điểm, Vương Kha là nhân viên lâu năm của Tinh Thần."

Vương Kha là Giám đốc Vương lúc đó vẫn luôn làm khó Lục Dao, Lục Dao xoay đầu nhìn Lý Bách, "Lý Tổng, ý của anh, nội gián đó là Giám đốc Vương Kha?"

Lý Bách lấy một bức thư từ trong túi trong ra, "Tuy tôi cũng không muốn tin vào việc này, như ng Vương Kha..." Lý Bách nhìn Hạ Thần Phong, thấy sắc mặt anh vẫn bình thường liền nói tiếp, "Từ lúc bác còn sống, Vương Kha đã là nhân viên kỳ cựu của công ty. Ai tôi cũng nghi ngờ hết rồi nhưng chưa bao giờ nghĩ người này lại là Vương Kha."

Bác của Lý Bách chính là bố của Hạ Thần Phong, năm đó Vương Kha chỉ là một trưởng phòng cỏn con ở công ty. sau này vẫn nghiêm túc cần mẫn làm việc ở công ty. Bây giờ công ty cũng cho cổ phần, cho đãi ngộ đáng ghen tỵ, mà bình thường trừ những lúc cố chấp ương ngạnh, gần như có thể nói Vương Kha là một nhân viên lâu năm toàn tâm toàn ý vì tương lai phát triển của công ty.

Lúc đó cuộc thi bị tiết lộ thì Lý Bách đã bắt đầu điều tra rồi. Nhưng thời điểm đó anh ta thực sự không ngờ được sẽ là Vương Kha. Lục Dao nhìn bức thư trên bàn trà, rất rõ ràng là Hạ Thần Phong cũng biết tin này, tuy lúc này cô cảm thấy bầu không khí có chút khác lạ nhưng sắc mặt vẫn tĩnh lặng như nước.

Di chuyển bức thư ở trên bàn sang, phòng trà rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hơi nước bốc lên từ cốc trà ấm giữa bàn trà và tiếng ma sát của bức thư bị di chuyển trên bàn trà. Báo lỗi chương Bình luận



Lục Dao mở bức thư ra, bên trong không viết bằng chứng cụ thể, chắc hẳn bằng chứng đã bị gom lại cùng với những thứ khác rồi.

Càng đọc sắc mặt Lục Dao càng khó coi...

Cuối cùng cô nhíu mày lại đập lá thứ xuống bàn trà, "Nội dung của bức thư này đều là sự thật?"

Lý Bách nhắm mắt, chậm rãi gật đầu, "Mã Thắng đích thân đi điều tra, xem ra không phải là giả đâu..."

"Vốn dĩ trong tay Vương Kha có 1,5% cổ phần, tuy không nhiều nhưng lợi nhuận mỗi năm ít nhất cũng khoảng một triệu tệ... Bây giờ ông ta đã tặng hết toàn bộ cổ phần đi rồi."

Lục Dao nhìn bức thư trong tay, đúng là tặng, chẳng lấy một xu tiền.

"Lý Mộ Sinh là...?"

"Là bố tôi..." Dường như Lý Bách không muốn thừa nhận là người đứng đằng sau lại có liên quan đến bố mình.

Lý Bách cúi đầu, "Anh, lẽ nào tất cả giữa bố mẹ em đều là giả sao?" Hạ Thần Phong im lặng, trong một gia đình như vậy, rốt cuộc là tình cảm quan trọng hay lợi ích càng quan trọng, vấn đề này đã dằn vặt Hạ Thần Phong suốt hơn mười năm qua rồi, bây giờ nó lại bắt đầu giày vò Lý Bách.

Không chỉ cổ phần của Vương Kha mà bây giờ mấy cổ đông hoặc là cổ phần của mấy vị trí chủ chốt đều cho bố mình, hơn nữa họ còn lén lút tiến hành.

Điều khó chấp nhận là người đứng đằng sau này có liên quan đến nhiều vụ án mạng, vậy thì bố của Lý Bách cũng có liên quan sao?

"Lục Dao, cô là cao thủ, cô tính giúp tôi xem bố tôi..."

Lý Bách cũng sốt ruột, anh ta đột nhiên nhớ đến Lục Dao, vốn cho rằng Lục Dao sẽ nể tình vụ án này thực sự rất cấp bách mà sẽ cho mình một chút gợi ý. Nhưng lần này Lục Dao lại buồn rầu lắc đầu, "Thực xin lỗi..."

"Vì sao phải nói xin lỗi..."

"Tôi không tính được tình hình bố mẹ anh..."

"Sao lại thế..."

Lục Dau cau mày, "Ông nội tôi từng nói, có một số người không tính được thời vận. Ví dụ như lúc Ngũ Gia Mẫn nửa sống nửa chết, tôi không xem được thời vận của cậu ta, bởi vì tại thời điểm đó, cô ta có thể chết cũng có thể sống... Còn một loại nữa đó là họ vốn đang ở trong bố cục phong thủy, bên cạnh cũng có cao nhân..."

Hạ Thần Phong xoay đầu nhìn Lý Bách, "Thời gian này, cậu làm xong việc ở đây thì trở về thủ đô đi, nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong công ty."

Tuy chuyện này là bố Lý Bách làm ra, nhưng đến bây giờ Hạ Thần Phong chưa một lần nghi ngờ Lý Bách mà vẫn tin tưởng anh ta.

Lý Bách sờ mặt mình rồi nhìn Hạ Thần Phong, "Nghe nói gân đây các anh đang điều tra công ty của Đường Diệp?"

Lúc đó, hai cô gái Đổng Vũ và Chu Tiếu làm sao lại có bản lĩnh lớn như vậy, trực tiếp đến tìm người của Đường Diệp. Tuy bề ngoài ông có ta có vẻ như đã hoàn lương, bây giờ làm rất nhiều những công việc chính đáng. Nhưng chỉ cần người có lòng đều biết, Đường Diệp chỉ chuyển công việc trước đây vào trong bóng tối mà thôi. Mấy năm nay ông ta làm rất bí mật, nhưng bắt đầu từ sự việc của Diệp Hâm thì vẫn tìm được rất nhiều sơ hở.

Hạ Thần Phong cầm ấm trà lên rót trà nóng cho ba người, "Sao vậy, cậu có dự định gì?"

Lý Bách khoanh tay trước ngực, "Tuy bên trong Đường Diệp không sạch sẽ lắm nhưng giá trị tiềm năng của mấy công ty đó lại không tệ, lần này cổ phiếu rớt giá nên em có ý định mua lại."

"Việc trên thương trường cậu tự quyết địnhlà được rồi, chỉ là đến lúc tiếp nhận nhớ xem cho rõ ràng, đừng có cái gì cũng nhận."

Lục Dao cau mày, "Ý của anh là... Hai người bắt cóc em trước kia là người của Đường Diệp gì đó kia à? Không phải Chu Tiếu bỏ tiền ra thuê người sao?"

"Thuê là một phần nhưng cũng phải có sự đồng ý của Đường Diệp, nếu không làm sao có thể sai khiến được..."

Lý Bách hừ lạnh một tiếng sau đó cầm cốc trà lên.

Lục Dao nghiêng đầu, "Nhưng vì sao Đường Điệp lại đồng ý?"

Lần này đến lượt Hạ Thần Phong giải thích, "Có nhớ ông chủ cửa hàng màu vẽ kia không? Hắn là cháu của Đường Diệp... Chắc chắn Triệu Lập Khôn đã điều tra ra được gì đó nên mới lợi dụng được ông ta."

Nghe Hạ Thần Phong nói như vậy, Lục Dao liền hiểu. Lúc đó, nhóm của Hạ Thần Phong có thể tìm ra được hiện trường vụ án bức tranh máu người nhanh như vậy thật sự cũng do cô báo cho anh.

Có lẽ vì vậy nên Đường Diệp muốn trả thù cô.

"Anh nói xem, tại sao người đứng đằng sau lại làm như vậy? Vì cổ phần của Tinh Thần à? Nhưng bây giờ cổ phần đều ở trong tay của bố em rồi... Lẽ nào lại là hắn?"

Hạ Thần Phong lắc đầu, "Hắn ta tuy có tham dự nhưng có lẽ hắn không phải người được gọi là thầy kia... A Dao, La Phượng Linh đồng ý gặp em rồi."

Hạ Thần Phong vẫn luôn tìm người đi làm việc này, nhưng La Phượng Linh luôn từ chối gặp Lục Dao. Sau này anh cho người báo tin tức của chồng và con La Phượng Linh đến cho cô ta, vì muốn trả lại ân tình này nên La Phượng Linh mới đồng ý với đề nghị của anh.

Lục Dao cảm thấy rất vui mừng vì La Phượng Linh đồng ý gặp cô. Dù sao thì chuyện này cũng đã qua rất lâu rồi nhưng không có chút tin tức nào cả. Lục Dao không dám tính vì dù sao thì điều này cũng là sự tôn trọng đối với thầy xem quẻ.

Hôm nay nghe thấy La Phượng Linh đồng ý gặp mình, Lục Dao lại có chút kích động.

"Thật sao? Lúc nào?"

"Một rưỡi chiều mai ở thành phố Hải." Hạ Thần Phong cũng vừa mới biết tin này.

"Nếu La Phượng Linh có thể nói cho chúng ta thêm nhiều tin tức, như vậy việc chúng ta tìm được người sau màn kia càng đơn giản hơn rồi." Lục Dao ổn định lại tâm trạng kích động của mình.

Nhưng cô cũng biết chắc chắn cơ hội La Phượng Linh mở miệng rất nhỏ, nhưng mà cơ hội này có nhỏ đến mấy cô cũng phải thử một lần.

Sau khi Lục Dao và Hạ Thần Phong chia tay Lý Bách, A Hoa nhìn bóng lưng của hai người, nghĩ đến tin tức mình vừa mới nhận được hắn liền lấy di động ra, "Tam gia, La Phượng Linh đồng ý gặp Lục Dao rồi."

"Cô nói cái gì? La Phượng Linh gặp Lục Dao?"

Lúc này Tam gia lại mất đi sự bình tĩnh thường ngày. Thực ra, La Phượng Linh có tiếng nói với thầy hơn là Triệu Lập Khôn, hơn nữa ngộ tính(*) cũng cực cao. Có một dạo thầy rất cưng chiều cô ta, nhưng người này cũng có điểm yếu đó chính là chồng và con cô ta.

(*) Ngộ tính: sự lĩnh ngộ, hiểu biết của một người đối với một vấn đề hay lĩnh vực nào đó.

Vì việc này thậm chí thầy còn bố trí cả tai nạn giao thông nhưng bản lĩnh của La Phượng Linh lại không nhỏ, cứ liên tục có thể thay đổi đường đi, tuy chồng con cô ta không chết nhưng lại thành người thực vật. Nhưng việc này đối với thầy mà nói chẳng có gì khác nhau cả, đương nhiên là mấy việc này La Phượng Linh đều không nhận ra được.

Mà La Phượng Linh là kẻ phạm tôi duy nhất bị bắt vàcòn sống, nếu như cô ta thực sự giúp Lục Dao, vậy thì có rất nhiều chuyện thầy sẽ bị lộ ra.

Tam gia nhanh chóng bình tĩnh, "Bọn họ gặp nhau lúc nào?"

"Một rưỡi chiều mai, vừa mới nhận được tin tức." A Hoa là một hacker, kẻ này vẫn giám sát tin tức của mấy người này, cho nên mới nghe được cuộc điện thoại trước đó của Hạ Thần Phong liền nắm được tin tức như vậy.
A Hoa sợ mình bị bại lộ dấu vết nên không dám đến gần hai người. Hạ Thần Phong là cảnh sát, khả năng quan sát giỏi hơn người bình thường, chỉ cần anh ta đi gần hơn một chút, sợ rằng sẽ bị phát hiện.

Hơn nữa, thiết bị theo dõi điện thoại này không được cài đặt trên số điện thoại di động của Hạ Thần Phong. Lúc trước khi La Phượng Linh bị đưa đi, chồng và con của cô ta đã sớm bị A Hoa và Tam gia cho người theo dõi, điện thoại của luật sư bào chữa cho La Phượng Linh cũng bị theo dõi. Từ đó ông ta biết được Hạ Thần Phong muốn đi gặp La Phượng Linh, vì vậy trong khoảng thời gian này A Hoa đã cho người theo dõi hai người.

"Tam gia, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? La Phượng Linh ở trong đó, người của chúng ta không thể vào được."

A Hoa lo sợ La Phượng Linh sẽ khai mọi chuyện ra, bởi vì so với những người khác, La Phượng Linh chỉ quan tâm đến chồng và con của mình. Nhưng bây giờ hai người này đều đang hôn mê, không còn thứ gì có thể khống chế cô ta nữa.

Phải nói là lúc này Tam gia cũng rất bực, Lục Dao đã gây cản trở giống hệt như lời Triệu Lập Khôn nói. Lúc đó nếu thằng nhóc Triệu Lập Khôn có chút tài cán thì đã trực tiếp loại trừ được Lục Dao, như vậy là xong hết mọi chuyện. Bây giờ thì hay rồi, Triệu Lập Khôn đã bị bỏ rơi vì gây chuyện với Lục Dao. Vấn đề lớn nhất bây giờ là cái con quỷ nhỏ Lục Dao này vẫn không chịu an phận một chút nào, lại còn có ý định gặp La Phượng Linh.

"Cậu đến bệnh viện, trừ khử hai người đó cho tôi!"

Trong mắt của Tam gia hiện lên vẻ hung ác, nếu vì người phụ nữ này mà gặp nguy hiểm, vậy thì trực tiếp trừ khử là được! Mà chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là phải ngăn cản Lục Dao gặp La Phượng Linh.

Tuy cuộc hẹn diễn ra vào lúc một rưỡi chiều nhưng Lục Dao đã kích động rời khỏi giường sớm, chờ Hạ Thần Phong đưa cô đến thành phố Hải gặp La Phượng Linh.

So với ô tô riêng của Hạ Thần Phong, mặc dù anh chọn lựa một lần ở trong chỗ để xe của Lý Bách, nhưng Lý Bách là người có tính cách khá màu mè, có rất ít xe có vẻ ngoài khiêm tốn, vất vả lắm mới tìm được một chiếc màu đen, vừa nhìn vào đã thấy giá trị của chiếc xe này không rẻ. Thật ra chiếc xe việt dã lúc trước của Hạ Thần Phong cũng không hề rẻ, nhưng là thương hiệu mọi người ít gặp, hơn nữa do thói quen quanh năm không rửa xe, nên mọi người đều không nghĩ xe của anh là xe đắt tiền.

Tuy nhiên xe của Lý Bách thì lại khác, đó là một chiếc xe bóng loáng và chói mắt, Hạ Thần Phong khẽ nhíu mày nhìn đường cong đen bóng của thân xe, nhưng bây giờ không có cách nào khác, xe của anh vẫn đang sửa, chỉ có thể đi xe của cậu ta.

Thành phố Hải và thành phố Tô rất gần nhau, lái xe nhanh thì mất một tiếng là có thể đến nơi. Vừa đi vào thành phố Hải không được bao lâu, điện thoại di động của Hạ Thần Phong đã vang lên, Lục Dao cầm điện thoại lên nhìn, "Là Lý Bình."

Lý Bình là luật sư bào chữa của La Phượng Linh, ban đầu họ hẹn với Lý Bình gặp ở trước cửa nhà tù nữ, "Em nghe đi."

Lục Dao nghe theo ấn nút nghe điện thoại, cô vốn tưởng rằng người này sẽ hỏi bao giờ Hạ Thần Phong đến, nhưng Lục Dao còn chưa mở miệng thì biểu cảm trên khuôn mặt đã đông cứng lại, "Bây giờ đang ở bệnh viện nào?"

Lý Bình sửng sốt, đưa điện thoại ra xa nhìn, số điện thoại mình gọi đúng là số của Hạ Thần Phong. Lý Bình lập tức nghĩ rằng lần này Hạ Thần Phong đi cùng một người quan trọng, nếu vậy thì có lẽ chính là cô gái nghe điện thoại này.

"Ở bệnh viện nhân dân thành phố Hải." Lý Bình cũng mới nhận được thông báo, thời gian xảy ra vụ việc là vào buổi sáng, ngày hôm qua La Phượng Linh vẫn trò chuyện bình thường với mình, sao hôm nay lại có hành vi muốn tự tử được cơ chứ.

Lục Dao cúp điện thoại, "Đến bệnh viện nhân dân thành phố Hải, La Phượng Linh đã xảy ra chuyện."

Hạ Thần Phong vừa nghe đến hai chữ bệnh viện đã biết chuyện này không đơn giản như vậy, "Có chuyện gì vậy?"

Lục Dao cất điện thoại đi và thở dài một tiếng, "Chúng ta đến bệnh viện nhân dân thành phố Hải đi, La Phượng Linh xảy ra chuyện rồi."

Chiếc ô tô màu đen trên đường cao tốc tăng tốc đi về hướng bệnh viện nhân dân thành phố Hải.

Không lâu sau khi ăn xong bữa sáng, La Phượng Linh được phát hiện ngất xỉu trong toilet, cô ta bị dị ứng nghiêm trọng với lạc, vì vậy trong thức ăn của cô ta không được cho lạc vào. Vào sáng sớm hôm nay, La Phượng Linh nhận được một bức thư, sau đó cô ta lấy trộm thức ăn của người khác, trong đó vừa hay lại có lạc, cô ta giấu lạc đi, nhân lúc mọi người không chú ý đã ăn nó.

Đến khi mọi người phát hiện ra thì La Phượng Linh đã rơi vào trạng thái nguy hiểm, khó thở, sốc liên hoàn.

Bởi vì tình hình rất nguy kịch nên sau khi xử lý khẩn cấp, La Phượng Linh đã được đưa đến bệnh viện để điều trị. Khi Hạ Thần Phong và Lục Dao đến thì cô ta sắp không xong rồi.

Lý Bình thở dài đứng ở trước cửa phòng bệnh, "Đội trưởng Hạ, chuyện này... Chúng tôi cũng không muốn như vậy."

Hạ Thần Phong gật đầu, nhíu mày, "Cô nói rõ cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì." Hạ Thần Phong không tin người này đang yên đang lành lại đột nhiên muốn tự tử. Hơn nữa, nhìn từ tình hình bây giờ, La Phượng Linh rất coi trọng chồng và con của mình, cô ta sẽ không đành lòng bỏ mặc chồng và con của mình ở bệnh viện, còn bản thân thì đi tìm cái chết.

Sau khi biết La Phượng Linh có hành vi quá khích như vậy là vì một bức thư, Hạ Thần Phong nhìn cửa phòng bệnh sau lưng Lý Bình, "Vậy bức thư kia đang ở đâu?"

"Cô ấy đã nuốt nó, lúc nãy rửa ruột mới phát hiện ra." Lý Bình cũng biết chắc chắn bức thư đó có vấn đề gì đó, nhưng bây giờ bức thư đã bị tiêu hủy, không thể biết trong đó viết gì, "Chẳng phải là có sổ đăng ký sao, là ai đưa đến."

Đương nhiên Lý Bình cũng nghĩ đến điều này rồi, "Tôi kiểm tra rồi, sử dụng tên văn phòng luật của tôi."

Đối phương sử dụng tên văn phòng luật của Lý Bình, nhưng thông thường văn phòng luật cũng có đăng ký con dấu riêng, vậy thì đối phương có được nó thế nào?

"Chồng và con của La Phượng Linh thế nào rồi?" Hạ Thần Phong vừa nói xong, Lý Bình ngay lập tức nhớ ra, "Không ổn rồi! Sợ rằng họ đã gặp nguy hiểm!"

Lý Bình chạy nhanh ra ngoài, Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao, "Em ở lại đây!"

Nói xong cũng nhanh chóng rời khỏi, Lục Dao xoay người nhìn cửa phòng bệnh đóng kín nhưng trong lòng có cơn tức giận không che đậy được. Những người này thế mà lại đoán được cô muốn tìm gặp La Phượng Linh, nếu lần này La Phượng Linh thực sự xảy ra chuyện, trong lòng Lục Dao cảm thấy đau buồn, bất lực, áy náy, vì cô nên chuyện này mới xảy ra. Nếu cô không nói là muốn đến gặp La Phượng Linh thì cho dù cô ta bị kết án tử hình nhưng vẫn có thể sống ở trong tù thêm một thời gian nữa.

Hạ Thần Phong rời đi, Lục Dao đứng ở hành lang bệnh viện chờ bác sĩ ra khỏi phòng bệnh và nói rằng La Phượng Linh đã an toàn. Nhưng nguyện vọng này không thành hiện thực, bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh với vẻ mặt nặng nề, cảnh sát ở bên cạnh đi đến hỏi về tình hình, sắc mặt của hai bên đều không được tốt lắm.

Lục Dao đứng cách đó không xa, cô nhíu mày nhìn, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng, một nữ cảnh sát bước đến, "Cô là Lục Dao đúng không, đi theo tôi vào trong."

Hạ Thần Phong gọi điện đến, tình hình không được tốt lắm, lúc nãy bác sĩ kia cũng chỉ nói tình hình của La Phượng Linh không được tốt lắm, ban đầu chỉ là dị ứng với lạc nhưng lại không được cứu chữa kịp thời dẫn đến suy tim. Bác sĩ cũng đã cố gắng hết sức nhưng ý thức muốn sống của La Phượng Linh không mãnh liệt cho nên e rằng không sống được bao lâu. Báo lỗi chương Bình luận

Đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, mùi nước khử trùng nồng đậm xộc thẳng vào mũi, trong khoảng thời gian nửa năm ngắn ngủi, La Phượng Linh từ một người phụ nữ xinh đẹp trở thành một người phụ nữ gầy gò tóc hoa râm.

Bởi vì cổ họng bị phù nề nghiêm trọng nên bây giờ La Phượng Linh không thể nói chuyện được, mũi cô ta cũng bị cắm ống thở. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy điện tâm đồ và tiếng máy thở oxy chạy, Lục Dao và nữ cảnh sát đều vô thức đi nhẹ nhàng, người nằm trên giường bệnh gắng sức mở hai mắt ra giống như nghe thấy gì đó.

Miệng của cô ta mấp máy giống như là muốn nói chuyện, cô ta mở miệng ra rồi lại không nói được tiếng nào, dù vậy Lục Dao vẫn hiểu, cô ta đang nói "thầy".

Bây giờ La Phượng Linh đã không nói được gì nữa. Lục Dao bước nhanh về phía trước, cầm lấy cánh tay muốn nâng lên của cô ta, bàn tay lạnh ngắt cứng đờ, nhìn sắc mặt xám xịt của La Phượng Linh, Lục Dao biết cô ta thực sự không còn nhiều thời gian nữa.

"Cô La..." Lục Dao không biết phải nói gì, ban đầu cô muốn hỏi cô ta về tin tức liên quan đến người thầy kia, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ này của La Phượng Linh, trong lòng cô cảm thấy nghẹn ngào.

"Xin lỗi... Nếu không phải vì tôi muốn gặp cô... Thì có lẽ cô sẽ..." Lục Dao không nói tiếp nữa, bởi vì cô cảm nhận được tay của mình đang bị giật nhẹ, cô ngẩng đầu lên nhìn La Phượng Linh.

Chỉ thấy cô ta khẽ lắc đầu, dường như trong mắt có muôn vàn điều muốn nói, nhưng thời gian không còn nhiều nữa, đầu ngón tay của cô ta liên tục viết nhẹ những đường ngang lên lòng bàn tay của Lục Dao.

Lục Dao nhìn La Phượng Linh, đây là mật mã nhưng mật mã này được viết bằng hào(*), một đường ngang dài, hai đường ngang ngắn... Hào dương, hào âm...

(*) Hào: nét hào là những vạch ngang liền hoặc ngang đứt tạo ra Bát Quái; Hào dương (vạch đứt), hào âm (vạch liền).

Khi Hạ Thần Phong và Lý Bình chạy đến bệnh viện thì thấy hai người nắm chặt tay nhau, còn cơ thể của La Phượng Linh thì ngày càng càng run rẩy. Lục Dao là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này, cô đứng lên, "Mau gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ!" Lý Bình đứng ở cửa nghe thấy tiếng của Lục Dao liền lập tức mở cửa đi ra gọi bác sĩ.

La Phượng Linh nhìn Lục Dao, một giọt nước mắt rơi ra khỏi khoé mắt, "Tách..."

Lục Dao nhắm chặt hai mắt lại, để mặc bác sĩ vừa chạy vào kéo mình ra, Hạ Thần Phong cau mày, tiến lên và kéo Lục Dao sang một bên, anh đưa tay ôm đầu cô, để cô khóc trong vòng tay của mình.

Bác sĩ đã cố gắng cứu chữa nhưng cũng đã đến giây phút cuối cùng rồi, còn La Phượng Linh sau khi giải quyết xong chuyện cuối cùng thì không còn vướng bận gì nữa, cô ta đã hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống.

Bác sĩ đầu đầy mồ hôi quay người lại và lắc đầu đầy tiếc nuối, "Bệnh nhân bị dị ứng nghiêm trọng... Suy tim..." Nói xong, bác sĩ lắc đầu, để lại y tá ở lại trong phòng bệnh dọn dẹp. Hạ Thần Phong liếc nhìn La Phượng Linh đã chết nhưng hai mắt vẫn chưa khép lại hoàn toàn.

Lục Dao đi ra khỏi phòng bệnh, cô vẫn không thể tha thứ cho chính mình, "Thần Phong, đây là người thứ hai..."

Trước đây vì cô mà Ngũ Gia Mẫn chết, bây giờ cũng vì cô mà La Phượng Linh chết...

Lục Dao cảm thấy, mình càng đến gần chân tướng thì hình như nỗi đau cô phải đối mắt lại càng nhiều hơn. Trong khoảnh khắc này, cô hận sự bất lực của bản thân, hận mình xen vào việc của người khác...

Càng hận bản thân tại sao lại cảm thấy không cam lòng, cô không đối đầu với một người mà là một nhóm người, hơn nữa cô chỉ dựa vào những gì trước đây ông nội dạy mà muốn đấu lại một nhóm người...

Là do mình không biết lượng sức mình sao?

Hạ Thần Phong biết Lục Dao đang tự trách cái gì, anh vỗ vai cô, "A Dao, đây không phải là lỗi của em, nếu không có em thì những vụ án này vẫn sẽ xảy ra, điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ đó chính là tìm ra được nhóm người kia!"

Lục Dao cúi đầu, tay cô lau nước mắt, "La Phượng Linh có một cái hộp mật mã..."

"Hộp mật mã?"

Lục Dao gật đầu, "Vừa rồi La Phượng Linh có viết một chuỗi mật mã trong lòng bàn tay của em, dường như là muốn nói cho em biết cái gì đó."

Vừa lau nước mắt xong, Lục Dao đưa tay ra phía trước, cô nhìn lòng bàn tay, dường như trên lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận được đầu ngón tay của La Phượng Linh chạm vào lòng bàn tay mình.

"Đúng rồi..." Lục Dao biết trước khi chết La Phượng Linh vẫn còn lo lắng cho chồng và con của mình, "Chồng và con của cô ta thế nào rồi?"

Hạ Thần Phong lắc đầu, "Chúng ta đã đến muộn... Cảnh sát thành phố Hải đã lập hồ sơ vụ án, có thể lần này chúng ta phải ở lại thành phố Hải thêm mấy ngày."

E rằng vụ án này liên quan đến thành phố Tô, rốt cuộc là ai muốn giết hai người thực vật không có sức lực chống cự cơ chứ. Có lẽ những người đứng đằng sau làm điều này chủ yếu là để bịt miệng La Phượng Linh.

Cục cảnh sát thành phố Tô cũng rất coi trọng vụ án này. Lúc Hạ Thần Phong đến cục cảnh sát, một người đàn ông cường tráng bước ra, "Tiểu Hạ à, đã lâu không gặp!"

"Anh Mã." Hiếm khi trên khuôn mặt Hạ Thần Phong hiện lên vẻ tôn kính, người được Hạ Thần Phong gọi là anh Mã bước đến ôm chầm lấy anh và dùng sức vỗ vài cái.

"Tốt! Rắn rỏi hơn nhiều rồi!" Anh Mã vui vẻ nhìn Hạ Thần Phong đã cao hơn mình nửa cái đầu, "Thằng nhóc này, bây giờ cậu nổi tiếng hơn tôi nhiều rồi."

Hai người tách nhau ra và lui về sau một bước, Hạ thần Phong khẽ lắc đầu, "Anh Mã, em lợi hại như thế nào đi chăng nữa, cũng không phải là do anh dạy bảo sao?" Năm đó, Hạ Thần Phong mới vào cục cảnh sát liền đi theo sau Mã Văn Phi sau đó mới được điều đến thành phố Tô.

Mã Văn Phi cười ha ha, "Đi vào trong đi, chúng ta vào trong rồi nói!"

Cục cảnh sát thành phố Hải người vào người ra, vô cùng bận rộn, Mã Văn Phi dẫn Hạ Thần Phong vào phòng làm việc của mình, hai người ngồi vào chỗ của mình, "Tôi nghe nói La Phượng Linh của vụ án này chính là chủ mưu của vụ án chặt xác liên hoàn 3.15 trước đây."

Hạ Thần Phong gật đầu, "Đúng vậy, em đã bảo người mang hồ sơ vụ án của La Phượng Linh đến đây. Lý Bình là luật sư bào chữa đến từ văn phòng luật Đức Văn ở thành phố Hải, theo sổ đăng ký của nhà tù nữ, bức thư đó được chuyển đến vào chiều tối hôm qua, sáng sớm làm xong thủ tục đăng ký xong mới đưa nó đến tay La Phượng Linh."

Mã Văn Phi lấy một hộp trà từ trong ngăn kéo sau đó đứng lên và nói, "Tôi đã sắp xếp người đi đến văn phòng luật Đức Văn rồi, đó là một văn phòng luật nổi tiếng lâu năm."

Hạ Thần Phong gật đầu nhìn Mã Văn Phi pha trà rồi đưa anh, "Chỗ tôi không có cà phê, cậu uống chút nước trà đi!"

Hạ Thần Phong nhận lấy chén trà, "Cảm ơn anh, vụ án này cùng vụ án hai người chết trong viện điều dưỡng được điều tra cùng nhau, có manh mối gì ở phía bệnh viện kia không?"

Mã Văn Phi gật đầu, "Tìm được một hộ lý. Lúc đó chỉ có anh ta mới có thời gian gây án, bây giờ đang mất tích, tôi đã sắp xếp người đi tìm..."

"Sắp xếp người đi xem gần đây có phải nhà anh ta có nhận được một khoản phí không..."

Hạ Thần Phong nhớ đến thủ đoạn của nhóm người đó, nếu thực sự dùng tiền, vậy thì nhất định sẽ có người chịu tội thay, "Vâng."

Một mình Lục Dao ở trong khách sạn nhỏ ở gần cục cảnh sát, cô ngồi khoanh chân trên giường, liên tục xoay ba đồng tiền cổ trong tay.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia