ZingTruyen.Info

So Cuu Cua Luc Hao

Đạo diễn Vương đã suy nghĩ rất lâu, và ông đã nhanh chóng đưa ra quyết định, cho dù không cho Chu Tiếu diễn vai Phó Ngọc Nhi thì cũng vẫn còn nhiều diễn viên khác diễn được, nhưng nếu thực sự bộ phim của mình bị liên luỵ gặp rắc rối, thì đúng là khóc không ra nước mắt.

"Vậy... Chúng ta tiếp tục casting."

Trong cuộc casting tiếp theo, mỗi khi ông định quyết định chọn một ai đó thì đều vô thức quay lại nhìn Lục Dao. Nếu thấy Lục Dao hơi nhíu mày, thì trong lòng liền sợ Lục Dao lại nói ra cái gì, nhưng rất may, đến cuối buổi casting, ngoại trừ Chu Tiếu, Lục Dao không nói gì cả.

Ban đầu Chu Tiếu nghĩ mình nhất định không có vấn đề gì, vì vừa nãy phó đạo diễn kia nở một nụ cười rất an tâm với cô ta, vì vậy sau khi kết thúc buổi casting, cô ta rất vui vẻ về nhà, sẵn sàng nhận thông báo.

Buổi tối, điện thoại di động của cô ta reo lên, cô ta nhìn màn hình, đúng là số của phó đạo diễn. Cô ta đắp mặt nạ, cầm điện thoại di động, nằm trên ghế xô pha, vắt đôi chân dài trẵng nõn lên nhau, "Anh Lâm. Sao rồi, lấy được vai Phó Ngọc Nhi không?"

Phó đạo diễn xoay người lại và nhìn xuống dưới, ông ta lén gọi điện thoại cho Chu Tiếu, khuôn mặt ông ta rầu rĩ, "Bà nội của tôi ơi! Còn Phó Ngọc Nhi cái gì nữa, sợ rằng con đường trở thành ngôi sao sau này của em sắp tiêu tùng rồi..."

"Cái gì?" Chu Tiếu đang vắt chéo hai chân, nghe thấy vậy liền trực tiếp ngồi thẳng người dậy, dùng một tay kéo chiếc mặt nạ xuống, "Anh Lâm, anh có ý gì? Sao lại nói vai Phó Ngọc Nhi mất rồi, con đường trở thành ngôi sao của em cũng không còn, chuyện này không giống trước đó anh đã nói với em, chẳng phải là vai diễn Phó Ngọc Nhi kia không có vấn đề gì sao? Lúc nãy ở buổi casting, anh cũng đã..."

"Bà nội của tôi ơi! Bây giờ anh không có thời gian nói chuyện tin tưởng nhau, em nói đi, có phải là em đã đắc tội gì với cái cô tên Lục Dao kia hay không..."

Lục Dao?

Chu Tiếu nhớ lại lúc đó Lục Dao ngồi ở phía sau đạo diễn, lúc bước vào mình đã rất kinh ngạc, nhưng đến khi kết thúc thì cô gái tên Lục Dao đó cũng không nói gì. Chu Tiếu cũng trực tiếp ném chuyện này ra sau đầu, bây giờ phó đạo diễn lại nhắc lại, chẳng lẽ chuyện mình bị mất vai diễn này có liên quan đến Lục Dao...

Nếu như nói đến chuyện đắc tội Lục Dao, thì đúng là có, lúc sáng mình đi trên hành lang...

Nghĩ đến những việc mình vừa làm, Chu Tiếu vội vàng đứng lên, "Anh Lâm, rốt cuộc Lục Dao là ai, sao có thể..."

Đúng vậy, làm sao có thể... Lục Dao chỉ là một người bình thường, tại sao lại có quyền hạn lớn như vậy, nghĩ đến Lý Bách ngồi bên cạnh Lục Dao, Chu Tiếu cắn răng.

"Ôi thôi, tôi đang họp cũng phải lẻn ra ngoài gọi điện cho em đây này, tuyệt đối không thể trêu vào cô gái tên Lục Dao này. Chu Tiếu này, e rằng em không lăn lộn được trong giới này nữa rồi, ngày hôm nay bát tự tướng mạo gì gì đó của em bị lọt ra ngoài, chắc sẽ không còn đạo diễn nào tìm em... Em... Em nên sớm có dự tính đi."

Phó đạo diễn không còn gì để nói nữa, chắc là người quản lý của Studio Thanh Y cũng đã biết chuyện này. Sợ rằng Chu Tiếu không chỉ bị mất vai diễn này, mà sẽ còn bị mất đi sự bảo vệ của Studio.

Ông ta thở dài, điều duy nhất mà ông có thể làm cho Chu Tiếu chính là báo trước cho cô ta biết chuyện này.

Cúp điện thoại, ông ta nhìn vào phòng trong, mặc dù Lục Dao chưa đến, nhưng đạo diễn Vương và một số nhân viên đang nói về "chiến tích huy hoàng" của Lục Dao ở trong phòng trong.

Nếu cô gái tên Lục Dao đó lợi hại như vậy, có lẽ ông ta có thể hiểu được vì sao Lý tổng của Tinh Thần lại khách khí với Lục Dao như vậy. Dù sao thì cũng không thể đắc tội với người như vậy được.

Không nói đến chuyện phó đạo diễn và đạo diễn đang vô cùng cảm thán, Chu Tiếu bị cúp điện thoại đang cảm thấy khó có thể chấp nhận được tin đó...

Chỉ vì lúc đó trên hành lang mình nói như vậy, vậy mà nó không chỉ khiến mình mất đi vai diễn còn đi tong cả sự nghiệp diễn xuất, lúc này Chu Tiếu cảm thấy lồng ngực của mình như thể bị một khối bông chặn lại, làm thế nào cũng không thở được.

Chiếc điện thoại trong tay Chu Tiếu lại rung lên, cô ta cúi đầu nhìn, thấy một dãy số lạ. Bây giờ Chu Tiếu không còn khả năng phán đoán, thấy có cuộc gọi đến chỉ theo bản năng mà cầm lên nghe.

"Ai..."

"Chu Tiếu, tôi là Đổng Vũ."

Đổng Vũ, hiện là nghệ sĩ nữ nổi tiếng nhất của Tinh Thần, so với Chu Tiếu thì như là hai đường thẳng song song, không có bất kỳ điểm giao gì, nhưng lần này Đổng Vũ lại chủ động gọi điện thoại cho mình.

"Cô tìm tôi có chuyện gì?"

Nếu như đổi vào lúc khác, Chu Tiếu nhận được cuộc gọi từ một ngôi sao nổi tiếng Đổng Vũ, ít nhiều gì cũng sẽ khách sao vài câu, dù sao thì cũng không có nhiều cơ hội để đu được mối quan hệ này. Nhưng bây giờ, giấc mộng của Chu Tiếu đã vừa bị cuộc điện thoại của phó đạo diễn đập tan tành.

"Không có chuyện gì, chỉ là gọi để xem, nữ nghệ sĩ bị Lục Dao đả kích có còn sống hay không..." Giọng điệu của Đổng Vũ rất lạnh, dường như có một thái độ thờ ơ với mạng sống của Chu Tiếu.

Đúng vậy, bây giờ Đổng Vũ coi thường việc giả vờ làm người tốt, Triệu Lập Khôn không ra tay làm, bản thân không muốn tiếp tục chờ đợi, chờ đợi lâu đã khiến cho Đổng Vũ mất đi sự kiên nhẫn và lý trí, cho nên lần này cô ta có ý định dựa vào chính mình.

Phải thừa nhận rằng, mặc dù chỉ sống chung với nhau một thời gian ngắn, Đỗng Vũ đã học được một chút gì đó từ Triệu Lập Khôn. Ví dụ như mượn dao giết người, bản thân mình đứng ở phía sau và sai khiến một người đứng ra, đương nhiên, cái người bị trở thành con dao đó phải có đầu óc không được thông minh hơn so với mình.

Mà Chu Tiếu này chính là một con dao tốt, ngực lớn nhưng không có não. Bây giờ lại có một khoảng cách với Lục Dao, chỉ cần khiêu khích một chút thôi là cũng có thể khiến Chu Tiếu nổi giận.

Nghiến chặt răng, Chu Tiếu dường như có thể nghe thấy tiếng răng kêu "kèn kẹt kèn kẹt", "Cô... Cô... Các người đừng có mà khinh người quá đáng! Các người đã từng bị khinh thường như vậy chưa?"

"Ha ha, khinh thường người khác, nhưng tôi có khinh thường cô chưa, người thật sự khinh thường cô không phải là Lục Dao sao? Chu Tiếu, đều là phận con gái với nhau, chẳng lẽ cô không biết Triệu Lập Khôn lúc trước bây giờ có kết cục gì?"

Lời nói của Đổng Vũ như một chậu nước lạnh, trực tiếp đổ xuống làm cả người của Chu Tiếu rét run, sao cô ta lại không biết chuyện của Triệu Lập Khôn được chứ. Lúc trước Triệu Lập Khôn còn nổi tiếng hơn cả Đổng Vũ, nhưng lại biến mất không biết tung tích chỉ sau một scadal nhỏ nhoi, nghe nói là công ty quản lý cũng đã hủy bỏ hợp đồng với anh ta.

Một ngôi sao đang nổi như vậy chỉ trong một thời gian ngắn đã bị mất ánh hào quang, chứng tỏ người kia phải có thế lực lớn thế nào, Triệu Lập Khôn có kết cục như vậy, vậy còn bản thân mình thì sao?

Chu Tiếu tự hỏi, sự nổi tiếng của mình không thể so sánh với Triệu Lập Khôn. Hình như vừa rồi trong điện thoại phó đạo diễn có nói một câu, sự nghiệp diễn xuất của mình có thể sẽ phải kết thúc ở đây. Vì vậy, sau khi giải quyết xong Triệu Lập Khôn, mục tiêu tiếp theo của Lục Dao chính là mình?


Chỉ cần nghĩ đến đó, Chu Tiếu gần như không thể khống chế được sự run rẩy, "Không... Không phải... Tôi chưa từng đắc tội với Lục Dao..." Chu Tiếu theo bản năng đã quên mất chuyện ban trưa xảy ra ở hành lang, một chuyện nhỏ đơn giản như vậy, căn bản là không thể nói là đắc tội với Lục Dao.

"Sao biết được? Chẳng phải Triệu Lập Khôn là một ví dụ minh họa đó sao? Chu Tiếu, chẳng lẽ cô định trơ mắt nhìn sự nghiệp của mình bị đứt gánh giữa đường như này sao?"

Không, đương nhiên là không muốn, "Tôi... Tôi phải làm gì?"

Chu Tiếu cũng không ngốc, bình thường Đổng Vũ với mình không bao giờ liên lạc với nhau, hôm nay lại gọi điện thoại cho mình, vậy chắc chắn là có ý gì đó, Đổng Vũ muốn coi mình thành một công cụ để sai khiến, nhưng bây giờ, cho dù biết bản thân bị lợi dụng, thì cũng chỉ có thể để người ta lợi dụng thôi.

Đổng Vũ cũng không quan tâm lắm, chi cần Chu Tiếu chịu cắn câu, vậy Lục Dao sẽ không được sống yên ổn qua ngày nữa.

Gần đây Lục Dao cảm thấy được có gì đó không tốt, mặc dù Hạ Thần Phong rất bận rộn trong việc xử lý vụ án, nhưng từ hôm mình đến cục cảnh sát về sau, không có một chút tin tức gì về anh nữa. Lúc trước, cho dù có bận rộn, một ngày cũng gửi ít nhất một tin nhắn. Có vẻ như giữa hai người đang có sự hiểu lầm, nhưng Lục Dao cũng không biết sự hiểu lầm này đến từ đâu.

Mà lúc này, đề cương đồ án của mình cũng gặp vấn đề.

Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của cô luôn đặc biệt rối ren. Chu Văn khó khăn lắm mới quay lại trường để sửa đồ án tốt nghiệp cũng không nhìn nổi cảnh này nữa.

Mái tóc dài lúc trước của cậu ta đã được thay bằng mái tóc húi cua, làn da cũng đen đi không ít, cậu ta bất đắc dĩ ném bút, "Lục Dao, mặc dù bây giờ tôi nói buông tay cậu, nhưng cậu cũng không cần ở trước mặt tôi kích thích tôi đâu."

Lục Dao thất thần quay đầu lại, dường như là không hiểu lớp trưởng của mình đang nói gì.

Chu Văn vươn tay lấy chiếc điện thoại trong tay Lục Dao, sau đó đặt lên mặt bàn, "Từ lúc mới vào, căn bản là cứ cách mười phút cậu lại nhìn điện thoại một lần. Mặc dù bây giờ hai người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, nhưng cậu phải nghĩ một chút cho con chó độc thân bị cậu từ chối là tớ đây chứ."

Chu Văn thở dài, lúc trước Lục Dao có bao nhiêu bình tĩnh, quả nhiên bây giờ khi yêu vào đều thành ngốc, nhìn khuôn mặt mơ mơ hồ hồ của Lục Dao, cậu thở dài, "Hai người xảy ra chuyện gì à?"

Lục Dao thở dài, cầm bút lên, cố gắng đem sự tập trung dồn vào bản thảo thiết kế, cô hơi lắc đầu, "Không xảy ra chuyện gì cả..."

"Không xảy ra chuyện gì, vậy cậu biết vẻ mặt lúc này của cậu đang biểu hiện gì không?"

Lục Dao nghi ngờ ngẩng đầu, "Vẻ mặt gì?"

"Vẻ mặt bị người ta bỏ rơi."

Lục Dao sờ mặt, nghi ngờ nghiêng đầu, "Thế sao?"

Với câu hỏi thẳng thừng như vậy của Lục Dao, Chu Văn không trả lời, mà thay vào đó là cho cô một ánh mắt, Lục Dao nhìn ánh mắt khẳng định đó, trong lòng cảm thấy buồn phiền.

"Tớ và anh ấy không có chuyện gì, chỉ là gần đây anh ấy tương đối bận rộn xử lý vụ án, tớ cũng có tương đối nhiều việc, nên trong lòng có chút buồn phiền." Lục Dao thở dài, tiếp tục cầm bút lên. Chu Văn biết Lục Dao là người có tương đối nhiều biện pháp, nên cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người đều đang bận rộn với đồ án tốt nghiệp.

Ở bên này Lục Dao không bình tĩnh, ở phía Tiểu Đao cũng cảm nhận rõ rằng được dạo gần đây tâm trạng của anh Phong rất xấu, mấy ngày nay đều điều tra vụ án của Hà Vĩ. Cậu cầm tài liệu, cẩn thận bước đến gần, nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Hạ Thần Phong, nuốt nước bọt, cẩn thận đưa tài liệu đến, giọng nói cũng được hạ thấp xuống rất nhiều, "Anh Phong, anh... Anh nhìn một chút xem, cái này do bộ phận kỹ thuật cung cấp, họ đã khôi phục được dữ liệu trong máy tính của Hà Vĩ."

Nhìn vẻ mặt thận trọng của Tiểu Đao, sự hỗn loạn trong đầu của Hạ Thần Phong dần tan biến. Bây giờ không phải là lúc để rầu rĩ chuyện của mình và Lục Dao, anh nhận lấy tài liệu và mở nó ra nhìn, "Tất cả đều là thông tin về Đổng Vũ?"

Chắc Hà Vĩ này là fan cuồng của Đổng Vũ, tất cả trang web đều là tin tức về Đổng Vũ, gần đây đã duyệt một bài đăng, và thông tin trên đó cũng rất hữu ích.

"Nhìn cái này đi."

Hạ Thần Phong mở tài liệu ra, chỉ vào một chỗ và nói, "Thông tin này rất giống với thời điểm nạn nhân mất tích hoặc nên nói là rất gần với thời gian tử vong. Giả thiết nạn nhân nhìn thấy tin tức này trước khi chết, sau đó bị hung thủ giết hại..."

Tiểu Đao và Hầu Tử đều vây lại nhìn, bài đăng này là tin tuyển dụng, nói là để chuẩn bị cho buổi fanmeeting của Đổng Vũ, thời gian là tám giờ ngày chủ nhật, cũng chính ba tiếng sau khi Hạ Vĩ và Tạ Điền tạm biệt nhau.

Hạ Thần Phong liếc nhìn, "Hầu Tử, cậu bắt đầu đi điều tra từ manh mối này, điều tra xem trong ngày hôm đó nạn nhân đã làm những gì. Tiểu Đao, cậu cùng tôi đi đến nhà xác của bệnh viện, chúng ta đến đó xem có manh mối nào không."

"Tuân lệnh!" Tiểu Đao vỗ vai Hầu Tử, quay người sang lấy hộp thuốc lá và đi theo Hạ Thần Phong đến bãi đỗ xe. Trường Y của Đại học Thanh Hà hợp tác với bệnh viện thành phố Tô, thi thể lần này ở phòng thí nghiệm cũng là do các tình nguyện viên của bệnh viện cung cấp.

Người tiếp đón Hạ Thần Phong và Tiểu Đao là một người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi, mặt chữ quốc(*), làn da rất trắng, tên là Thang Nhân, đã nghe nói về vụ án này từ trước, nên khi thấy Hạ Thần Phong và Tiểu Đao cũng rất phối hợp làm đăng ký.

(*) Mặt chữ quốc - 国: là khuôn mặt vuông vức.

Hạ Thần Phong ký tên xong, nhìn cuốn sách trước mặt, "Ai đến đây cũng đều phải ký tên xác nhận sao?"

Tiểu Đao còn đang ký tên, ở đây không chỉ phải ký tên mà còn phải cung cấp giấy tờ chứng nhận, người đàn ông mặt chữ quốc gật đầu, "Đúng vậy, đây là quy định của bệnh viện, đặc biệt là đối với các tình nguyện viên ở đây, tất cả mọi người vào đây đều phải ký tên."

"Thi thể ở Đại học Thanh Hà kia là do ai đến chọn?"

"Là do chủ nhiệm Tạ tự mình đến. Nạn nhân là một người đàn ông - tài xế taxi hơn ba mươi tuổi, chết vì làm việc quá sức, lúc trước sức khỏe của người đàn ông này đã không tốt, nên bệnh viện chúng tôi đã sớm viết một danh sách hiến tạng trước, ban dầu dự định cấy ghép cho bệnh nhân. Nhưng chỉ số sức khỏe trong cơ thể không đạt tiêu chuẩn, vì vậy mới xảy ra chuyện này." Người đàn ông mặt chữ quốc nói và lấy ra một tệp tài liệu, " Đây là thông tin về nạn nhân, tôi cũng biết chuyện này, nghĩ chắc cảnh sát các anh muốn đến tìm tôi để làm rõ chuyện này, nên đã chuẩn bị xong trước một phần."

Hạ Thần Phong liếc nhìn người đàn ông mặt chữ quốc, nhìn thông tin kết quả, "Cảm ơn."

Trước tiên, có hai điều mà Hạ Thần Phong muốn tìm ra. Thứ nhất là, hung thủ đã tráo đổi thi thể này với Hà Vĩ như thế nào; Thứ hai, thi thể bị đánh tráo kia đang ở đâu?

Nếu có thể làm rõ được hai nghi vấn này, có lẽ vụ án này sẽ có tiến triển. Vì mặt ngoài của thi thể này cũng được xử lý rất sạch sẽ, nên hầu như không thể tìm thấy được manh mối gì.

"Chúng ta vào trong xem đi." Tiểu Đao đã ký tên xong. Hạ Thần Phong dẫn theo Tiểu Đao đi vào, bởi vì nơi này cần phải đảm bảo rằng cơ thể không bị thối rữa, nên mùi formalin rất nồng trộn với mùi thuốc khử trùng. Bên trong rất lạnh, cho dù Tiểu Đao mặc một chiếc áo bông to nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh. Báo lỗi chương Bình luận



Hạ Thần Phong nhìn xung quanh, xung quanh đều là tủ đông lạnh, phía trên đều có dán chữ, mỗi một chiếc tủ đều có thông tin về thi thể, mặc dù thời gian ở đây không dài lắm, nhưng vẫn thu thập được một số thông tin hữu ích.

"Bây giờ ở đây có tổng cộng bao nhiêu thi thể?" Hạ Thần Phong nhìn xung quanh, xoay người lại và hỏi Thang Nhân cũng đi vào cùng.

"Ở đây có tổng cộng ba mươi hai thi thể, mỗi người đều có một hồ sơ, nếu cảnh sát không yên tâm, chúng tôi có hồ sơ lưu trữ ở đây."

Đột nhiên điện thoại di động của Tiểu Đao vang lên, cậu cầm điện thoại di động lên và đi ra ngoài nghe điện thoại, một lúc sau lại đi vào, "Anh Phong..." Nói đến đó liền ghé sát vào Hạ Thần Phong và nói nhỏ, "Đã xảy ra chuyện, Hầu Tử tìm ra được một thi thể khác."

Hầu Tử đã đi đến nơi mà Hà Vĩ đi vào hôm chủ nhật, nhưng sao lại tìm ra được một thi thể khác cơ chứ?

Hạ Thần Phong biết chuyện này cấp bách hơn, "Được rồi, cảm ơn tài liệu ông Thang đã cung cấp. Nếu chúng tôi vẫn còn cần thêm thông tin, chúng tôi sẽ quay lại."

Thang Nhân nhìn hai người đàn ông vội vã rời đi một lần nữa, ông xoay người lại và đi ra khỏi nhà xác, sau đó khoá cửa lại.

Hầu Tử tìm ra được một thi thể phụ nữ, nói chính xác phải là một thi thể trần truồng.

Dựa theo thông tin trong tài liệu, cậu tìm ra được căn phòng đó, căn phòng đã lâu không có ai ở. Hầu Tử cũng xuất phát từ tính cẩn thận, đi đến quầy lễ tân sau đó mới đến cửa phòng này, ban đầu chỉ là muốn nhìn cấu trúc của căn phòng, nhưng sau đó lại muốn nhân tiện nhìn xem có tìm ra được manh mối gì không, nhưng lại không ngờ mở cánh cửa ra lại có một phát hiện to lớn cho chính mình như vậy.

Trên nền đất nâu, một cơ thể trắng nõn nằm bất động ở đó, không hề nhúc nhích, máu trên cổ tay giống như một tấm vải lụa đỏ, phủ kín toàn bộ lối đi, và quần áo của nạn nhận được đặt gọn gàng trên giường.

Lúc Tiêu Thần đến, Tiểu Đao và Hạ Thần Phong cũng đã đến rồi.

Nhìn căn phòng, cả phòng đều là máu đỏ, Tiêu Thần nhíu mày ngồi xổm xuống nhìn một lúc, "Đây... Nhìn sơ bộ thì là tự tử, anh nhìn vào miệng vết thương này đi, bên ngoài tương đối to, bên trong tương đối nông, đây là tự mình cầm dao cắt mà thành, nhưng không thể xác định được, vẫn phải khám nghiệm xong mới có kết quả chính xác được."

"Phán đoán sơ bộ, thời gian tử vong chưa đầy năm tiếng, tức là vào khoảng lúc sáu giờ sáng. Nạn nhân đã quan hệ tình dục trước khi chết, bây giờ vẫn chưa xác định được là có phải là bị cưỡng chế hay là tự nguyện. Trên cơ thể rất sạch sẽ, còn có thuốc khử trùng..."

Tiêu Thần nói xong đứng dậy và đi đến bên giường, "Trên quần áo không có mùi thuốc khử trùng." Hạ Thần Phong nghe thấy vậy, xoay người đi vào phòng tắm, nhìn thoáng qua thì phòng tắm cũng rất sạch sẽ, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy nó sạch sẽ quá mức.

Tiêu Thần cũng đi vào, nhìn xung quanh, ánh mắt tập trung vào lỗ thoát nước dưới vòi hoa sen, "Tiểu Dương, cầm một cái nhíp và túi đựng bằng chứng vào đây."

"Hẳn là nạn nhân tắm rửa ở đây, sau khi tắm xong còn dọn dẹp lại phòng tắm, chúng ta nhìn xem có thể tìm ra được chứng cứ gì đó ở miệng cống thoát nước hay không."

Nhờ vào việc tìm trong túi xách của nạn nhân mà Tiểu Đao tìm ra được danh tính của nạn nhân, "Nạn nhân tên là Đỗ Vân Hỉ, năm nay hai mươi mốt tuổi, là người Vân Phưởng, đang theo học chuyên ngành kinh tế du lịch ở Phi Châu." Tiểu Đao nhìn xuống, ngẩng đầu, "Phi Châu cách chỗ này ít nhất ba tiếng đi đường sắt cao tốc, nay lại không phải ngày nghỉ, sao đột nhiên Đỗ Vân Hỉ lại ở chỗ này, lại còn chết ở đây nữa chứ."

"Anh Phong, hình như Đỗ Vân Hỉ này chính là người có nick 'Thích em/anh mười nghìn năm' trên Tieba(*), 'Thích em/anh mười nghìn năm' chính là người khởi xướng hoạt động này, tìm kiếm trên internet đều là hình đại diện của người này." Hầu Tử nhìn vào bức ảnh và nói.

(*) Tieba: là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ (Baidu) của Trung Quốc lập ra.

Tieba, nước khử trùng, những điều này đã chứng minh một tình huống, vụ án của Hà Vĩ và của Đỗ Vân Hỉ có cùng một ẩn tình.

Tiểu Đao tiếp tục tìm kiếm thông tin, và đã tìm ra được một bằng chứng kinh người trong điện thoại di động của Đỗ Vân Hỉ, "Có phát hiện, trong điện thoại của Đỗ Vân Hỉ có ảnh Hà Vĩ, hơn là còn là ảnh chụp sau khi chết của Hà Vĩ..."

Hạ Thần Phong đeo găng tay vào và tiếp nhận lấy điện thoại di động để nhìn. Điện thoại di động không cài mật khẩu, chỉ cần ấn một cái liền nhìn thấy một bức ảnh trong album ảnh, một bức ảnh Đỗ Vân Hỉ và Hà Vĩ chụp chung với nhau, bức ảnh cuối cùng là chụp Hà Vĩ nằm trong bể bơi, nhìn vào có thể nhìn ra được Hà Vĩ đã chết, và đang được tắm rửa.

Lúc Hà Vĩ chết, Đỗ Vân Hỉ có mặt ở đấy!!!

Đỗ Vân Hỉ này biết sự thật về cái chết của Hà Vĩ, nhưng tại sao Đỗ Vân Hỉ lại muốn tự tử, chẳng lẽ là bị giết?

Hạ Thần Phong nhìn chiếc điện thoại di động trong tay, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cẩn thận lật lại nhìn, dãy số đúng là dãy số cũ, nhưng thông tin bên trong gần như bị xóa gần hết, giống như máy tính của Hà Vĩ, chiếc điện thoại này đã bị định dạng lại.

"Bây giờ chúng ta hợp vụ án của Hà Vĩ và Đỗ Vân Hỉ lại thành một vụ án. Hầu Tử, cậu tiếp tục điều tra hành tung sau đó của Hà Vĩ, và xem liệu có phải đều là sự trùng hợp với Đỗ Vân Hỉ hay không."

Xem camera giám sát của khách sạn, Đỗ Vân Hỉ cầm theo một chiếc túi đi lên, thẻ mở cửa trong tay là thẻ sao chép, do đó không cần phải đi qua quầy lễ tân. Và thời gian từ bốn giờ sáng đến năm giờ sáng là thời điểm buồn ngủ nhất của người trực ca trong sảnh, vào thời điểm đó Đỗ Vân Hỉ đi vào, và thậm chí không ai nhìn thấy cô ta.

Sau đó vào khoảng sáu giờ, cũng chính là thời gian Đỗ Vân Hỉ tử vong, Tạ Điền cũng xuất hiện trong video, cô đi vào căn phòng đó, lúc đi vào phòng có người đi ra mở cửa, nhưng không lâu sau đó liền vội vàng chạy ra ngoài.

"Đây..." Tiểu Đao không thể tin được, "Chủ nhiệm Tạ?"

Sao chủ nhiệm Tạ lại xuất hiện ở đây, vì tính đặc thù của vụ án này, nên trong cục đã sắp xếp cho Tạ Điền nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Vào lúc sáu giờ sáng, người đáng lẽ nên nghỉ ngơi đang ở một khách sạn nhỏ cách nhà mình hơn ba mươi kilomet.

Đây đúng là một chuyện khó có thể giải thích, Hạ Thần Phong lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Tạ Điền, ban đầu nghĩ rằng Tạ Điền sẽ không nghe máy, nhưng thật không ngờ, lại có người nghe máy, nhưng âm thanh bên trong rất ồn ào.

Dường như có thể loáng thoáng nghe thấy Tạ Điền đang nói chuyện với một người nào đó...

"Hà Vĩ... Chết... Cậu..." Giọng nói đứt quãng, hoàn toàn không nghe rõ được người bên kia nói gì, sau đó trong điện thoại truyền ra tiếng tạp âm, "Inh inh..." Người nghe cũng cảm thấy đau tai.

Cuối cùng, hình như điện thoại bị rơi xuống đất, Hạ Thần Phong từ khi phát hiện có vấn đề liền bật loa ngoài điện thoại, tất cả mọi người đều nín thở và lắng nghe tiếng bước chân từ từ bước đến...

Mọi người chợt nghe thấy tiếng điện thoại được nhặt lên, sau đó có một giọng nói thô ráp vang lên, "Cảnh sát?"

Nhóm người Tiểu Đao đều nhìn Hạ Thần Phong, khẩn trương đến mức không dám hô hấp, "Cậu là ai..."

"Ha ha.. Tôi là ai... Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... Tạ Điền, cô ta đáng chết!" Nói xong liền cúp điện thoại. Báo lỗi chương Bình luận
Những người có mặt ở đây đều hoảng sợ, "Tạ Điền... Làm thế nào mà Tạ Điền lại đắc tội với người như thế... Bây giờ phải làm sao đây!"

Tiêu Thần trầm mặc, "Giọng nói này... Tôi nghe rất quen tai..."

Mặc dù giọng nói trong điện thoại đã được cố ý đè thấp xuống, nhưng nghe vẫn có chút quen tai, Hạ Thần Phong lấy lại bình tĩnh, "Cậu nghe thấy quen tai?"

Tiêu Thần nhíu mày gật đầu, "Đúng là hơi quen..."

"Giọng nói này mang theo một chút giọng điệu của vùng thị trấn miền núi, hơn nữa cậu và Tạ Điền đều biết người này. Như vậy chứng tỏ là lúc học đại học cậu đã từng tiếp xúc với người này rồi, cậu có ấn tượng gì không?"

Sau khi được Hạ Thần Phong chỉ ra chi tiết đó, Tiêu Thần vỗ tay, "Ôi! Tôi nghĩ ra rồi! Đó là Vương Nho!"

"Vương Nho?"

Tất cả mọi người đều thắc mắc, rốt cuộc Vương Nho này là ai, tại sao lại làm ra những chuyện này với Tạ Điền chứ. Thậm chí còn giết hại cả Hà Vĩ...

Hiển nhiên là Tiêu Thần cũng cảm thấy bất ngờ, "Năm đó Vương Nho cũng là sinh viên cùng chuyên ngành với chúng tôi, nhưng sau khi bạn gái của cậu ta tự tử, bệnh trầm cảm... Trước khi chết cảm thấy mình rất bẩn, nên đã dùng nước khử trùng để tắm, lúc đó Tạ Điền ở cùng một chỗ với bạn gái của cậu ta. Vương Nho nghĩ rằng Tạ Điền đã giết bạn gái của mình, nên cậu ta gây chuyện trong trường, sau đó bị đuổi học..."

Tiêu Thần nói rất ngắn gọn, đó là Vương Nho nghĩ rằng Tạ Điền là hung thủ, bây giờ muốn trả thù. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Hà Vĩ và Đỗ Vân Hỉ chứ?

Tại sao lại biến một vụ án giết người đơn giản thành phức tạp như vậy chứ?

Tiêu Thần thở dài, "Lúc trước, Vương Nho đã nhiều lần tìm Tạ Điền, nhưng mấy người chúng tôi đều giữ bí mật chuyện này. Bởi vì tính khí của Vương Nho đã thay đổi, ban đầu cậu ta vốn là một người trầm mặc ít nói, nhưng sau sự cố đó, tính khí của cậu ta càng trở lên kỳ lạ, trên cơ bản là không có ai chơi với cậu ta."

Nếu bây giờ đã biết được thông tin của hung thủ, vậy chuyện này dễ xử lý hơn nhiều, "Tình hình hiện tại của Vương Nho như thế nào? Tiểu Đao, cậu lập tức đi điều tra làm rõ..."

"Không cần phải điều tra..." Tiêu Thần mở miệng, "Năm ngoái chúng tôi đến nhà Vương Nho để tìm cậu ta, nhưng lúc đến đó thì không ai biết Vương Nho đã đi đâu. Trong lớp có một bạn ở cùng một thị trấn với Vương Nho, vẫn luôn chú ý đến tình hình của Vương Nho. Mọi người đều lo lắng cho cậu ta, nhưng cho đến bây giờ, vẫn chưa có tin tức gì về Vương Nho."

"Không hẳn, các cậu không tìm ra được, nhưng không có nghĩa là hệ thống của cảnh sát không có thông tin gì cả." Tiểu Đao cũng lo lắng, nói xong câu đó thì cũng vội vội vàng vàng đi ra ngoài gọi điện thoại.

"Đội trưởng Hạ, nhất định tốc độ của chúng ta phải nhanh, e rằng Vương Nho này vẫn chưa nghĩ thông, cho rằng Tạ Điền là hung thủ, tôi lo..." Tiêu Thần sốt ruột, anh không nghĩ rằng đến giờ mà Vương Nho vẫn không chịu buông bỏ vụ án năm đó.

Lúc Tạ Điền tỉnh lại, cả người đều có mùi nước khử trùng, "Khụ khụ..." Một nửa mái tóc ướt nhẹp dán chặt vào mặt.

"Vương Nho..." Tạ Điền từ từ nhắm mắt lại sau đó lại mở mắt ra, nhìn người đàn ông gầy gò ngồi ở phía nguồn sáng đối diện, đó chính là Vương Nho người đã biến mất từ lâu. Lúc này Vương Nho ngồi ở một chỗ, trong tay cầm một hộp cơm, đang ăn ngấu nghiến không có chút hình tượng nào. Nhìn thấy Tạ Điền đã tình lại, cũng chỉ liếc nhìn và tiếp tục vùi đầu vào ăn.

Tạ Điền thở hổn hển, cảm giác đầu mình sưng lên và đau đớn, hơn nữa còn kèm theo triệu chứng chóng mặt, Vương Nho ra tay không hề nhẹ một chút nào...

"Vương Nho... Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cậu vốn học luật, đừng có làm điều gì để phải hối hận..." Tạ Điền vốn đang nghỉ ngơi ở nhà, nhưng đột nhiên cô nhận được tin nhắn từ một cô gái, yêu cầu cô sáng sớm đi đến một khách sạn, lúc cô đến thì thấy một cô gái trần truồng đi ra từ phòng tắm và đưa cho cô một mảnh giấy.

Có lẽ là bởi vì tính huống đó quá gây xấu hổ, cũng là bởi vì nội dung trên tờ giấy khiến cô ngạc nhiên, cô vội vội vàng vàng chạy ra ngoài và tìm thấy Vương Nho.

Trước đó khi Hạ Thần Phong gọi điện thoại đến, cô vừa ấn nút nghe thì đã bị Vương Nho ngăn cản, lúc đó cô mới phát hiện ra tất cả đều là kế hoạch của Vương Nho.

Vương Nho không trả lời, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng nuốt và nhai thức ăn không ngừng của Vương Nho và tiếng thở hổn hển của Tạ Điền.

Vương Nho ăn hết sức bình tĩnh, sáng sớm lúc ra khỏi nhà Tạ Điền vẫn chưa ăn cái gì. Bị hôn mê trong một khoảng thời gian, vốn không cảm thấy gì, nhưng lúc này ngửi thấy mùi thức ăn, cũng hiểu được trong bụng trống rỗng, dạ dày cũng đang biểu tình.

Cuối cùng, Vương Nho ăn xong, anh ta ném hộp cơm trưa dùng một lần đi, sau đó đứng dậy và đi đến gần Tạ Điền.

"Cô vừa nói gì? Biết luật mà phạm luật?" Giọng điệu mang theo sự giễu cợt của Vương Nho vang lên, "Tôi hỏi cô, năm đó Lý Duyệt chết như thế nào! Cô và cô ấy ở cùng một phòng, chẳng lẽ cô lại không biết gì ư!"

Kể từ khi Tạ Điền biết là Vương Nho liền biết chắc chắn là vì chuyện của Lý Duyệt năm đó. Nhưng thực sự là Lý Duyệt tự tử, vì sự công bằng của vấn đề này, năm đó Vương Nho còn theo dõi toàn bộ quá trình giải phẫu, chỉ muốn anh ta nhìn rõ được, không ai giết Lý Duyệt cả.

"Năm đó khi khám nghiệm tử thi Lý Duyệt... Cậu... Chính cậu cũng có mặt ở hiện trường, chẳng lẽ cậu vẫn chưa hiểu rõ?"

"Ha ha ha, khám nghiệm tử thi... Cô có biết, nhìn một người thân quen nằm trước mặt cô, cô có cảm giác gì, cô cũng cảm nhận được cảm giác đó rồi nhỉ, cô là người giải phẫu cho Hà Vĩ mà đúng không?"

Tạ Điền thở hổn hển, "Chuyện năm đó, cậu vẫn... Vẫn chưa hiểu đúng không?"

"Hiểu! Hiểu? Tôi phải hiểu thế nào hả!" Vương Nho rống lên, "Khám nghiệm tử thi năm đó, không có manh mối gì, cơ thể bị nước khử trùng rửa sạch sẽ, cái gì cũng bị mất... Lý Duyệt là một cô gái hướng nội, cô nghĩ cô ấy sẽ chết trong trạng thái trần truồng không có chút tôn nghiêm nào như vậy ư?"

Vương Nho cho rằng chính người ở chung phòng - Tạ Điền đã giết Lý Duyệt, sau đó xóa sạch chứng cứ. Khiến họ không tìm ra được manh mối gì. Vương Nho giống như bị ma nhập, anh ta cho rằng mọi chuyện đều là do lỗi của Tạ Điền, cho nên anh ta muốn Tạ Điền cũng phải cảm nhận cảm giác tuyệt vọng này một lần.

Mà trong Cục Cảnh sát, Tiểu Đao vội vàng nhìn camera giám sát, Tạ Điền lái xe rời đi, cho nên chỉ cần tìm được camera giao thông, thì có thể dễ dàng tìm thấy nơi cuối cùng mà Tạ Điền xuất hiện.

Từ lối vào cửa khách sạn, họ vẫn đang tìm xe của Tạ Điền, nhưng dần dần ra khỏi phạm vi của thành phố Tô, "Thông báo cho thành phố Hải, xin điều chỉnh dữ liệu!" Điện thoại di động của Hạ Thần Phong rung lên và phía trên hiện lên một dãy số lạ, lúc này anh không quan tâm được nhiều như vậy, trực tiếp từ chối.

Nhưng số điện thoại kia vẫn tiếp tục kiên nhẫn gọi lại lần nữa, Hạ Thần Phong tiếp tục ấn từ chối.

Lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn hơn, "Mau tìm!" Thời gian từng giây từng phút không chờ một ai. Nếu Vương Nho này đúng như lời Tiêu Thần nói, e rằng Tạ Điền đang thực sự gặp nguy hiểm. Báo lỗi chương Bình luận



Dữ liệu được thành phố Hải nhanh chóng chuyển đến, xe của Tạ Điền đi vào trong thành phố Hải sau đó lại vòng ra sau đó tiếp tục quay về thành phố Tô, cuối cùng dừng lại trước cửa một quán net, sau đó không ra nữa.

"Quán net?" Hạ Thần Phong nhìn đoạn video đó, "Cậu xem đằng sau quán net này có camera giám sát không, có lẽ nơi này không phải nơi gọi điện thoại lúc đó."

Điện thoại của Hạ Thần Phong vang lên lần thứ ba, đây là lần thứ ba số điện thoại lạ này gọi cho anh rồi, anh đang định nghe máy thì Tiểu Đao đột nhiên phấn khích kêu lên, "Tìm được rồi!"

Hạ Thần Phong tiện tay ngắt máy, anh nhìn đoạn video đó, Tạ Điền và một người đàn ông rất gầy lên một chiếc xe tải, sau đó chiếc xe tải dừng ở trong một khu dân cư đang chờ dỡ bỏ.

"Chuẩn bị, chúng ta lập tức xuất phát, cậu thông báo cho cảnh sát ở gần đó nhất bảo bọn họ qua đó trước." Bây giờ không thể chậm trễ được nữa.

"Hạ Thần Phong đâu! Đội trưởng của các anh đang ở đâu!"

Đột nhiên có một cô gái tóc dài chạy vào trong đại sảnh, cô vừa chạy vừa hét lớn, Hạ Thần Phong vừa xuống bên dưới liền nhìn thấy Đỗ Hiểu Lan.

"Đỗ Hiểu Lan?"

Cô gái tóc dài đang hoảng hốt này chính là Đỗ Hiểu Lan, Hạ Thần Phong ngạc nhiên cau mày, "Sao cô lại đến đây?"

"Tôi mà không đến thì có phải là Lục Dao xảy ra chuyện rồi mà người làm bạn trai như anh vẫn sẽ mặc kệ không?" Đỗ Hiểu Lan đi thẳng từ bệnh viện đến đây, Chu Văn đã nhập viện vì bảo vệ Lục Dao rồi, vậy mà bạn trai chính thức của cô lại không biết bạn gái mình đang gặp nguy hiểm!

Hạ Thần Phong bước nhanh xuống dưới, "Việc này là sao? Sao Lục Dao lại gặp nguy hiểm? Cô nói rõ ràng cho tôi biết đi."

Đỗ Hiểu Lan vừa khóc vừa nói, "Tôi gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại rồi... Lục Dao... Lục Dao bị người ta bắt đi, Chu Văn vì bảo vệ cậu ấy mà bị thương, còn bạn trai chính thức như anh lại không biết gì cả!"

Lục Dao bị bắt...

Lần này thì Hạ Thần Phong thật sự hoang mang, "Ai?"

"Nếu biết là ai thì tôi còn đến tìm anh làm gì!" Đỗ Hiểu Lan hừ một tiếng, "Chu Văn thông báo cho tôi, cậu ấy được đưa vào bệnh viện, nói là bị một nhóm người đánh, cậu ấy nhớ biển số xe là..."

Khi Đỗ Hiểu Lan nói ra biển số xe thì Tiểu Đao cũng vừa xuống dưới, "Anh Phong đừng lo lắng, em sẽ đi điều tra ngay!"

"Đúng, cứ để mấy người bọn em đi tìm chủ nhiệm Tạ là được rồi, anh ở đây phụ trách vụ án của Lục Dao." Hầu Tử vội vàng nói, việc này cũng trùng hợp thật đấy, Tạ Điền vừa mới bị bắt cóc, Lục Dao cũng bị bắt cóc luôn.

Lúc này Hạ Thần Phong thật sự không biết phải làm thế nào, lửa giận nổi lên trong lòng anh, anh hận mình mấy hôm nay đã đối xử như vậy với Lục Dao. Lục Dao không có lỗi, nhưng tại sao bản thân anh lại trở nên như vậy?

Tiểu Viên vẫn luôn đợi tin tức kể từ khi biết Tạ Điền mất tích, "Em đi!"

Hạ Thần Phong cau chặt mày nhìn Tiểu Viên, "Anh Phong, thể lực của em đạt tiêu chuẩn!" Tiểu Đao vội vàng nhìn hai người, "Đi đi, đi đi, có Hầu Tử ở đây, không sau đâu!"

Bây giờ Hạ Thần Phong cũng không quan tâm được nhiều như vậy, "Các cậu phải cẩn thận đấy." Nói xong anh quay nhìn Đỗ Hiểu Lan, "Tôi sẽ không để cho Lục Dao xảy ra chuyện gì đâu!"

Đỗ Hiểu Lan khóc, cô nhìn thấy mặt của Chu Văn bị người ta đánh sưng vù lên, cô lo sẽ có chuyện xảy ra với Lục Dao, bây giờ có câu này của Hạ Thần Phong, dường như cô đã nhìn thấy hy vọng.

Bởi vì đã có biển số xe nên việc tìm ra tung tích của Lục Dao cũng rất thuận tiện. Chưa đầy mười phút Hạ Thần Phong đã đưa Tiểu Đao và vài cảnh sát lái xe đến một nhà kho.

Tiểu Đao nhìn Hạ Thần Phong đạp mạnh vào chân ga ô tô, trong lòng cậu cũng sốt ruột nhưng ngoài miệng vẫn nói lời an ủi Hạ Thần Phong. "Anh Phong, anh đừng sốt ruột, anh biết Lục Dao là ai mà, bản lĩnh của cô ấy lớn như vậy, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."

Hạ Thần Phong nhìn chiếc xe phía trước, tay nắm chặt vô lăng, anh gắng sức bấm còi, hy vọng rằng xe phía trước lái nhanh một chút.

Tuy Lục Dao có bản lĩnh nhưng trước đây Hạ Thần Phong cũng đã từng nói cho dù cô tính quẻ giỏi đến đâu, có thể tính ra mình gặp nguy hiểm ở đâu, nhưng dù sao thì cô cũng là con gái, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm gì thì cũng khó mà phản kháng được.

Chu Tiếu nhìn Lục Dao bị người ta bắt cóc đến đây, cô ta cầm cái túi du lịch ở bên cạnh đưa cho bọn họ, "Trong này là năm trăm nghìn tệ, các anh đếm đi."

Ba tên lưu manh cười nhận lấy cái túi, "Chuyện Đường gia dặn dò, chúng tôi nhất định sẽ làm giúp cô, nhưng... cô gái này cũng lợi hại lắm, nếu không phải chúng tôi đánh thằng nhóc bên cạnh bầm dập thì có khi chúng tôi không bắt được cô ta đâu."

Chu Tiếu nhìn Lục Dao bị che mắt vứt ở một bên, sau khi ba tên lưu manh kia rời đi cô ta kéo miếng vải bịt mắt Lục Dao ra. Nhìn thấy Lục Dao vẫn hôn mê bất tỉnh cô ta liền hung hăng giật tóc, tát vào mặt Lục Dao.

Cuối cùng Lục Dao cũng dần dần tỉnh lại vì cơn đau dữ dội trên mặt, cô nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Chu Tiếu. Lúc này cô ta còn không trang điểm, nếu không phải Lục Dao biết xem tướng e rằng cô không thể nhận ra ngay được.

Lúc này Lục Dao không hề sợ hãi, lúc đó vốn dĩ cô cũng có thể chạy đi nhưng Chu Văn bị bắt cho nên cô mới tự chui vào lưới. Trong kiếp nạn này cùng lắm cô chỉ bị thương ngoài ra, còn có thể vì gặp tai họa mà có được phúc, "Chu Tiếu..."

"Ha ha ha, một người nổi tiếng như cô vậy mà lại vẫn còn nhớ diễn viên vô danh tiểu tốt như tôi..." Chu Tiếu hung hăng giẫm chân lên vai Lục Dao.

Lục Dao hít vào một hơi lạnh, giày của Chu Tiếu là loại giày cao gót mảnh, lúc này cô ta đang hung hăng chọc đế giày vào vai cô, dường như sắp kẹt vào trong thịt rồi.

Nhưng cơn đau này cũng làm cho Lục Dao trở nên rất tỉnh táo, "Chu Tiếu, tôi biết tại sao cô lại muốn bắt tôi..."

"Cô biết?"

Lục Dao khẽ nhắm mắt lại, "Đổng Vũ dạy cô bắt cóc tôi phải không..."

Lục Dao tính ra được kiếp nạn ngày hôm nay là tai họa liên quan đến phụ nữ, cho nên khi nhìn thấy Chu Tiếu cô đã đoán được. Tuy Chu Tiếu là người hành động nhưng đằng sau cô ta vẫn có người khác. Người này có quen biết với Lục Dao nên đương nhiên cô sẽ nghĩ tới Đổng Vũ.

Đã bị Lục Dao nói trúng rồi thì Chu Tiếu cũng không che đậy làm gì nữa, hôm nay cô ta không nuốt được cục tức này! "Ha ha, thì ra cô cũng biết mình bị người khác ghét thế nào nhỉ! Nhìn đi, không phải chỉ có tôi ghét cô thôi đúng không?"

Chu Tiếu nói sau đó dùng sức dí gót giày, cô ta ngồi xổm xuống, tất cả trọng lượng đều dồn lên người Lục Dao, "Cô biết chúng tôi làm diễn viên mệt mỏi thế nào không? Vì một vai diễn thôi mà chúng tôi phải hy sinh bao nhiêu, còn cô thì sao? Cô dựa vào gì mà có được những thứ này! Dựa vào cái gì mà cướp đi nhiều tài nguyên của chúng tôi như vậy? Tôi thấy cô là ngứa mắt!"

Chu Tiếu nói hết tất cả bất mãn trong lòng mình ra, tại sao Lục Dao lại có được những thứ này cơ chứ?

Lẽ nào là vì gương mặt này sao?

Đúng vậy! Nhất định là vì gương mặt này, nếu không thì tại sao đám người đó lại để ý đến Lục Dao chứ?

"Cô muốn hủy hoại gương mặt của tôi?" Không phải Lục Dao lợi hại thế nào mà là ánh mắt của Chu Tiếu điền cuồng, đáng sợ ra sao.


"Đúng vậy! Cô nói xem tôi nên phá hủy mắt cô hay là cả gương mặt cô?" Chu Tiếu dùng ngón tay dài cào vào má của Lục Dao và để lại một vết cào dài.

Lục Dao khẽ cười nhìn Chu Tiếu với vẻ thương hại, "Cô biết cô thua ở đâu không? Không phải vẻ bề ngoài mà là nhân phẩm của cô..."

Tâm địa quyết định tướng mạo, câu nói cổ này không sai chút nào. Khuôn mặt, khí chất, tinh thần của một người đều được phát ra từ tâm địa của người đó. Chỉ cần tâm địa của bạn lương thiện thì gương mặt tự nhiên sẽ hồng hào, mang lại cho người khác cảm giác thân thiện, người như vậy rất dễ có được thiện cảm của người khác. Nhưng nếu tâm địa của bạn hẹp hòi, cho dù phẫu thuật thẩm mỹ thành người đẹp tuyệt trần thì khí chất trên người bạn, ánh mắt của bạn đều không thể thay đổi được.

Chu Tiếu không thua Lục Dao về diễn xuất, về khuôn mặt mà thua về tâm địa.

"Ban đầu quẻ xem mệnh của cô không phải là tuyệt đối, tâm quyết định tướng mạo... Nếu cô tấn công tôi, cô thấy con đường diễn xuất của mình còn có hy vọng không?" Lục Dao chỉ hy vọng thời gian trôi chậm một chút, tại sao quý nhân trong quẻ bói đó vẫn chưa đến...

Tâm địa quyết định tướng mạo...

Câu này của Lục Dao đã hoàn toàn chọc giận Chu Tiếu, trước đây Chu Tiếu chỉ cho rằng vẻ bề ngoài của cô ta không bằng Lục Dao, bây giờ lại bị Lục Dao nói là cô ta không xinh đẹp bằng mình, đã thế lòng dạ còn độc ác...

Lục Dao đã nói Chu Tiếu là lòng dạ độc ác, vậy thì cô ta sẽ độc ác cho Lục Dao xem, "Tâm địa quyết định tướng mạo, cô nói hay lắm, đã vậy thì tôi sẽ làm cho cô không bao giờ nói được nữa!"

Có thể nói Chu Tiếu đã tức giận đến cực điểm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Dao vậy. Lục Dao muốn vùng vẫy nhưng tay chân cô đều bị trói chặt, thủ pháp của những người này rất thuần thục, về cơ bản là kiểu trói không dễ thoát ra được.

Chu Tiếu lấy một con dao gọt hoa quả từ trong túi ra, bây giờ Chu Tiếu đã hoàn toàn mất đi lý trí, cô ta chỉ nghĩ phải làm cho Lục Dao phải nhận kết cục thế nào mới có thể giải tỏa cơn uất hận trong lòng.

Lục Dao nhìn con dao gọt hoa quả sáng bóng từ từ tiến gần mắt của mình, cô cắn chặt răng, toàn thân không nhịn được dần dần run lên, trong con ngươi chỉ có bóng một con dao, mũi dao dần dần lại gần, dần dần phóng to lên...

Lục Dao sợ rồi, vào khoảnh khắc này, cô thật sự sợ rồi...

Hạ Thần Phong... Tại sao đến bây giờ anh vẫn không xuất hiện... Tại sao anh vẫn chưa đến...

Có lẽ là ông trời đã nghe thấy lời kêu gào này của Lục Dao, cảnh cửa vốn dĩ được khóa chặt bị một chiếc xe từ bên ngoài tông thẳng vào trong.

Một cánh cửa vốn được làm làm bằng sắt khi bị chiếc xe việt dã ở bên ngoài đâm vào hoàn toàn không còn tác dụng gì nữa.

Hành động đột ngột này làm cho Chu Tiếu giật nảy mình, cô ta cúi xuống và quay người lại thì nhìn thấy một chiếc xe phần đầu đã bị biến dạng, tiếng phanh xe lớn vang vọng trong nhà kho cũ kỹ.

Tiểu Đao ôm ngực xuống từ ghế lái phụ, trái tim nhỏ của cậu đập thình thịch, Hạ Thần Phong đúng là điên thật rồi, nhìn thấy cảnh cửa thế này mà cứ thế xông thẳng vào, cậu đau đớn vì bị đai an toàn thít chặt vào người.

Lúc này Hạ Thần Phong lại không sốt ruột nữa, anh nhảy xuống xe nhìn thấy Chu Tiếu chật vật ngồi xổm ở đó, một chân cô ta giẫm lên vai Lục Dao. Nếu ánh mắt của Hạ Thần Phong có khả năng sát thương thì có lẽ bây giờ Chu Tiếu đã chết rồi.

Hạ Thần Phong cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Chu Tiếu, vì trước đây anh nghe Đỗ Hiểu Lan nói là có ba người đàn ông lực lưỡng đưa Lục Dao đi, nhưng bây giờ không nhìn thấy đàn ông ở đây mà chỉ nhìn thấy một người phụ nữ điên.

Tuy ở đây không có ba người đàn ông mà chỉ có một người phụ nữ nhưng mọi người đều không dám thả lòng, vì dù sao thì người phụ nữ kia còn cầm một con dao gọt hoa quả, mũi dao kia dường như sắp chạm vào mặt của Lục Dao.

"Dừng lại, bỏ con dao xuống cho tôi!"

Tiểu Đao thấy bất an hoảng hốt khi nhìn thấy con dao gọt hoa quả kia. Lần này nếu mấy người bọn họ đến muộn một chút vậy thì con dao này đã đâm vào mặt Lục Dao rồi. Rốt cuộc người phụ nữ này là ai, có thù oán gì với Lục Dao mà lại bắt cóc và làm ra việc tổn thương cô như vậy?

Hạ Thần Phong từ từ chuyển tầm nhìn xuống bên dưới của người phụ nữ kia và bắt gặp ánh mắt của Lục Dao. Anh phải nắm thật chặt tay mình mới có thể giữ được bình tĩnh trong một khoảng thời gian ngắn.

Lục Dao thấy Hạ Thần Phong đến rồi thì cô chẳng những không thấy an toàn mà còn thấy tủi thân. Cô thấy lòng mình chua xót, cô chớp mắt nhìn cái trán đang cau chặt lại của Hạ Thần Phong, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.

Dường như là do nhìn thấy nước mắt của Lục Dao mà Hạ Thần Phong bất giác tiến lên trước một bước, "Anh đứng lại cho tôi! Anh còn tiến về trước thêm một bước tôi sẽ chọc con dao vào mắt cô ta!"

Nhìn thấy có người xông vào Chu Tiếu đã thấy căng thẳng rồi, lúc này nhìn thấy người phía sau cầm súng mặc đồng phục cảnh sát, cô ta liền hiểu là mình đã bị cảnh sát phát hiện ra rồi.

Chu Tiếu thấy mình đã không còn đường lui nữa thì đôi tay vốn dĩ đang run rẩy đột nhiên không run nữa, cô ta cúi đầu nói, "Tất cả là vì Lục Dao! Nếu không phải vì cô ta thì làm sao tôi lại mất việc được!"

"Cô bình tĩnh lại trước đã, cô làm ở phòng thiết kế của tập đoàn Tinh Thần à?" Tiểu Đao hít sâu một hơi, bây giờ cậu đang cứu mạng người phụ nữ điên rồ này đấy. Cậu nhìn thấy gân xanh trên tay anh Phong đã nổi hết rồi, nếu người phụ nữ này còn không biết điều thì sợ rằng anh Phong sẽ ra tay với cô ta mất.

"Phòng thiết kế?" Chu Tiếu trừng đôi mắt hung ác của mình với Tiểu Đao, "Con mắt chết tiệt nào của anh nhìn thấy tôi làm ở phòng thiết kế chết tiệt nào chứ! Tôi là Chu Tiếu! Là Chu Tiếu đóng vai Đông Hoàng Vân Phi!"

Tiểu Đao ngậm miệng lại, tuy cậu chưa xem Đông Hoàng Tây Vương gì đó nhưng cũng có thể nghe ra người phụ nữ này là nghệ sĩ, như vậy thì cậu càng không thuyết phục được.

"Được rồi, Chu Tiếu cô bình tình lại đã, cô xem bây giờ cho dù cô gây khó dễ Lục Dao như vậy cũng không được lợi lộc gì cả. Nếu bây giờ cô lấy dao chọc vào mắt Lục Dao thật thì tương lai của cô cũng chấm dứt, sau này cô sẽ trực tiếp bị cấm đóng phim..."

"Tôi đã bị vứt bỏ rồi! Tất cả là lỗi của người phụ nữ này!" Chu Tiếu càng nói càng thấy phẫn nộ. Bây giờ e rằng cô ta phải vào cục cảnh sát nhưng Lục Dao vẫn yên ổn sống ở bên ngoài, cho dù thế nào cô ta cũng không nuốt được cục tức này.

Chu Tiếu quay đầu nhìn Lục Dao, cô ta cầm con dao gọt hoa quả lên định chọc vào mắt Lục Dao. Hạ Thần Phong nhìn thấy cô ta quay đầu, anh xông lên giơ chân lên đá thẳng vào vai của Chu Tiếu. Chu Tiếu đi một đôi giày cao gót đế mảnh nên khi bị Hạ Thần Phong dùng sức đá như vậy liền cô ta liền thấy mình giống như sắp bay ra ngoài.

"Vút!"Con dao gọt hoa quả cứ thế bay ra ngoài, Hạ Thần Phong kéo Lục Dao ôm chặt vào lòng mình.

Hai cảnh sát đằng sau Tiểu Đao trực tiếp đi lên và bắt được Chu Tiếu. Họ muốn kéo cô ta lên nhưng lại phát hện ra mắt cá chân của cô ta sưng lên, rõ ràng là cô ta vừa bị trật chân. Báo lỗi chương Bình luận
"Lục Dao! Cô chết không yên đâu! Đồ đàn bà đê tiện, sớm muộn gì cô cũng chết không yên!" Chu Tiếu vừa cười vừa khóc, còn Lục Dao thì được Hạ Thần Phong ôm chặt trong lòng mình.

"Đưa đi!"

Cơ thể Hạ Thần Phong khẽ run rẩy, tim anh đập mạnh giống như là vọt lên cổ họng rồi. Về cơ bản thì chiếc xe không thể lái được nữa, Tiểu Đao ở một bên gọi điện thoại bảo người trong cục lái một chiếc xe nữa đến đây.

Gọi điện thoại xong, Tiểu Đao đi vào lo lắng nhìn Lục Dao, "Anh Phong, anh đưa Lục Dao đi bệnh viện khám trước đi." Một bên mặt của Lục Dao đã sưng lên rồi.

Lúc này Lục Dao im lặng rơi nước mặt, cô để mặc cho Hạ Thần Phong ôm chặt lấy mình. Được Tiểu Đao nhắc nhở, lúc này Hạ Thần Phong mới nhớ ra Lục Dao có thể đã bị thương. Anh cẩn thận dìu cô, "Chỗ này giao cho các cậu xử lý, tôi đến bệnh viện trước."

Dọc đường đi, hai người không nói gì cả. Hạ Thần Phong chỉ ôm chặt Lục Dao, tài xế taxi cũng không nói câu nào vì bị khí lạnh trên người anh dọa sợ mà trực tiếp lái xe nhanh như bay đến bệnh viện.

Lục Dao đi vào phòng cấp cứu nhưng bước chân của cô lại đột nhiên dừng lại, cô cúi đầu, "Khoan đã, em muốn đi thăm lớp trưởng..."

Vì bảo vệ Lục Dao nên Chu Văn mới bị đánh. Tuy lúc đó, nếu Chu Văn không xuất hiện thì rất có khả năng là cô có thể chạy thoát được nhưng cậu cũng thực lòng muốn bảo vệ cô.

Nhưng chính vì biết những việc này mà Hạ Thần Phong càng khó chịu hơn, bản thân anh vì một vài xích mích mà cắt đứt liên lạc với Lục Dao, không ở bên lúc cô cần anh nhất. Lúc trước Lục Dao cũng bị bắt cóc, Hạ Thần Phong đã nói với chính mình rằng chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, nhưng việc này cứ lại một lần nữa xảy ra...

Còn lúc này, người đã từng là tình địch của anh lại ở bên cạnh Lục Dao, mạo hiểm tính mạng của mình để bảo vệ cô...

Hạ Thần Phong nén cơn giận dữ với chính mình lại, "Em đi khám xem vết thương thế nào trước đi, vết thương của Chu Văn không nặng, em đừng lo..."

Nhưng Lục Dao cứ đứng ở trước cửa không đi, không biết vì sao mà cô thấy rất tủi thân, hoặc là vì khoảng thời gian này Hạ Thần Phong đột nhiên thờ ơ với cô, hoặc là khi cô cần anh nhất, anh lại không có ở bên...

Hạ Thần Phong dìu Lục Dao, "Lục Dao, chúng ta đi khám vết thương trước, khám xong rồi nói được không?" Y tá từ lâu đã chú ý đến bên này, nhưng hai người này cứ đứng ở cửa, không những không vào mà còn cản trở những người ở phía sau.

"Này hai anh chị có định vào không đấy? Không vào thì cũng đừng cản trở người khác chứ!" Nói xong, y tá trưởng kia liền kéo Lục Dao vào, khi nhìn thấy vết thương trên mặt cô liền nói, "Ôi chao, đây là bạo lực gia đình à?"

Y tá trưởng vừa nói vừa ném một ánh nhìn sắc như dao nhọn về phía Hạ Thần Phong, anh lấy thẻ cảnh sát ra, "Chúng tôi cần khám nghiệm vết thương."

Hạ Thần Phong cần khám nghiệm viết thương là vụ án, Lục Dao bị Chu Tiếu đối xử như vậy sao anh có thể bỏ qua cho cô ta được.

Nhưng cũng may là lần này Lục Dao chỉ bị thương ngoài da, nghiêm trọng nhất có lẽ là vết thương tụ máu trên vai cô.

Lục Dao vừa mới quay về phòng bệnh sau khi xử lý xong vết thương lại một lần nữa không nhịn được nói, "Em muốn đi thăm lớn trưởng."

Lục Dao nói xong câu này thì cả cô và Hạ Thần Phong đều im lặng, anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lục Dao muốn nói lại thôi, trong mắt anh toàn là vẻ đau khổ và buồn phiền, "Xin lỗi, anh đã nói là sẽ bảo vệ em nhưng anh lại chẳng làm được gì..."

Nghe thấy Hạ Thần Phong nói vậy Lục Dao không nói gì mà chỉ cúi đầu, nhưng nước mắt trong hốc mắt lại sắp trào ra, "Anh không tin em..."

Nếu giữa hai người có sự hoài nghi, dù tình cảm giữa hai người có nhiều có sâu đậm thế nào thì cũng không tránh khỏi việc bị phai nhạt. Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao, "Anh... Anh sợ..."

Hạ Thần Phong nói xong liền vùi mặt thật sâu vào trong lòng bàn tay, "Lục Dao, anh luôn rất sợ..."

Lần này Lục Dao từ từ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thần Phong, hai người quen biết nhau đã được gần một năm rồi, anh luôn mang lại cảm giác an toàn, dũng cảm chính nghĩa cho Lục Dao. Nhưng lần này anh đã để lộ mặt yếu đuối nhất của mình trước mặt cô.

"Tất cả mọi người bên cạnh anh, tất cả người anh quan tâm cuối cùng đều sẽ bỏ anh mà đi. Lễ Giáng Sinh mười ba năm trước, bố mẹ anh vì về nhà đón năm mới đã gặp chuyện trên đường núi..." Hạ Thần Phong luôn cho rằng cái chết của bố mẹ mình không đơn giản như vậy, cho nên anh đã làm cảnh sát, thậm chí còn gần như cắt đứt quan hệ với người nhà, nhưng cho dù có tìm thế nào vẫn không tìm được chứng cứ...

"Ban đầu anh gần như không hỏi nguyện vọng của em vì anh không biết em sẽ ở bên cạnh một người tối tăm như anh bao lâu... Lục Dao, cho dù anh ở bên ngoài lợi hại thế nào nhưng trong chuyện tình cảm anh lại là người không có lòng tin..."

Lục Dao không ngờ Hạ Thần Phong lại đột nhiên nói ra phần bí mật sâu kín nhất trong lòng anh. Cô chưa bao giờ biết Hạ Thần Phong lại có một mặt như vậy.

Yếu đuối, nhát gan...

Đây không phải Hạ Thần Phong mà Lục Dao biết, cô chỉ thấy anh đột nhiên cười tự giễu, "Có phải nhìn thấy anh như vậy em cảm thấy anh rất hèn nhát, căn bản không xứng để có được tình yêu của em? Đúng vậy, ngay cả anh cũng thấy mình dáng ghét, chỉ vì một nghi ngờ cỏn con mà anh đã xa lánh em, việc anh hứa với em anh lại không làm được. Rõ ràng anh nói là sẽ bảo vệ em vậy mà khi em cần anh nhất, anh lại không ở bên cạnh em... Anh như vậy thì có tư cách gì chứ..."

"Không đâu..." Lục Dao đột nhiên lên tiếng, cô nhìn Hạ Thần Phong, "Không đâu, anh như vậy mới là anh chân thực nhất..."

Hạ Thần Phong ngẩng đầu lên nhìn Lục Dao, thì ra ở nơi người khác không thấy được, anh đã rơi nước mắt từ lâu rồi. Tục ngữ nói đúng lắm, đàn ông không rơi nước mắt là vì chưa chạm đến nỗi đau trong lòng.

Cũng có nghĩa là chỉ có ở trước mặt người mình tin tưởng nhất, Hạ Thần Phong mới bộc lộ mặt yếu đuối nhất trong anh, giống như là nhím gai để lộ bụng mình trước mặt con người vậy.

Hạ Thần Phong trước đây đều luôn đứng ở vị trí phía trên người khác, anh gần như có thể tính toán trước tất cả. Người như vậy quả thực xứng đáng được người khác tin tưởng, nương tựa nhưng lại thiếu mất sức sống.

Hạ Thần Phong cứ như vậy nhìn Lục Dao, anh thấy cuối cùng Lục Dao cũng nhìn mình thì đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô, "Lục Dao, anh..."

Lục Dao khẽ lắc đầu, "Em luôn đợi anh nói ra quá khứ của mình, ban đầu khi nhìn tướng mặt của anh em đã biết bố mẹ anh đã mất từ lâu, nhưng anh vẫn luôn giả vờ như không có việc gì xảy ra. Thần Phong, em rất vui vì anh có thể nói với em những việc này..."

"Trước đó anh nghe người khác nói em đã đến gặp Tạ Điền và nói cô ấy bị cuốn vào một vụ án mạng... Bây giờ cô ấy thật sự bị bắt cóc..." Hạ Thần Phong khẽ cau mày, anh đột nhiên nhớ ra tại sao đến bây giờ Hầu Tử vẫn chưa truyền tin tức đến.

Lục Dao nghe Hạ Thần Phong nói vậy, "Trước đó em nói với chủ nhiệm Tạ chỉ là muốn cô ấy chú ý đến người bên cạnh... Lẽ nào vì em đi gặp chủ nhiệm Tạ nên anh mới xa lánh em?" Tuy Lục Dao biết việc Hạ Thần Phong đột nhiên không liên lạc với mình nhưng cô không biết nguyên nhân. Bây giờ nghe thấy anh nói những lời này Lục Dao mới đột nhiên phải ứng lại được... Báo lỗi chương Bình luận



Nhưng không đúng! Lục Dao liên lạc với Tạ Điền, chủ nhiệm Tạ là con gái mà, việc gì Hạ Thần Phong phải ghen với cô chứ? Nhưng cũng chính vì hình như chuyện không thể này lại là sự thật, cô hơi đỏ mặt lên, dường như là muốn trốn tránh chủ đề này.

"Nhưng việc này không đúng, chủ nhiệm Tạ là con gái mà..."

"Không phải việc nam hay nữ, Lục Dao, anh hy vọng em vẫn có thể dựa vào anh... Nói một cách khác là nếu có việc gì thì em có thể bàn bạc với anh... Nếu lại có chuyện gì xảy ra với em, anh thật sự không biết là mình có phát điên lên không nữa..."

Hai người dần dần nói ra khúc mắc của mình, "Em biết bình thường anh không thích việc em xem quẻ tính thời vận cho anh, nhưng mỗi lần anh có vụ án em lại lo lắng cho anh... Hơn nữa, sau khi ở bên anh, em càng ngày càng không đoán ra được thời vận của anh..."

Những lời còn lại Lục Dao không cần nói thì Hạ Thần Phong cũng hiểu, anh vươn tay ra vuốt tóc Lục Dao ra phía sau, anh nhìn gương mặt đỏ rực của cô, "Sau này đi đâu anh cũng sẽ nói với em một tiếng, em yên tâm, lần này Chu Tiếu sẽ không ra khỏi Cục Cảnh sát dễ dàng như vậy đâu..."

Lục Dao nghe Hạ Thần Phong nói đến chuyện chính thì cũng cau mày, "Chu Tiếu cũng chỉ bị người khác lợi dụng, có lẽ là Đổng Vũ đứng ở phía sau sai khiến cô ta..."

"Em đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết tốt việc này. Chẳng phải em muốn đi thăm Chu Văn sao? Để anh đưa em đi thăm cậu ấy..." Hạ Thần Phong biết rằng lúc này anh bắt buộc phải giả vờ mình rất rộng lượng. Dù sao thì Chu Văn vì Lục Dao nên mới bị thương, cho dù thế nào cũng phải đi thăm cậu ta, thay vì Lục Dao đi thăm Chu Văn vào lúc anh không có mặt, chi bằng bây giờ mình đưa cô đi thăm Chu Văn.

Thực ra Chu Văn không sao cả, cậu chỉ bị thương ngoài ra, chỉ là trông cậu hơi thảm một chút. Lúc này Đỗ Hiểu Lan biết được Lục Dao không sao thì mới yên tâm chuẩn bị nghỉ ngơi.

Đúng vào lúc Hạ Thần Phong đưa Lục Dao đến cửa phòng bệnh thì Hầu Tử gọi điện đến, anh liền để cô vào một mình.

"Anh Phong, chủ nhiệm Tạ về rồi, chỉ là trạng thái không được tốt lắm..." Hầu Tử nói với vẻ lo lắng.

Cơ thể Hạ Thần Phong lập tức cứng lại, "Có chuyện gì vậy?"

Tuy Hầu Tử đã cố gắng đến thật nhanh nhưng khi đến nơi thì Vương Nho đã ngồi bệt xuống dưới đất, còn hai tay của Tạ Điền thì bị dao đâm xuyên qua, mấy ngón tay cô cũng bị chặt.

Hành vi này đã trực tiếp làm tổn thương đến gân cốt, cho dù là nối lại được thì sau này Tạ Điền sẽ không thể dùng dao để thực hiện giải phẫu tinh vi được nữa...

Hầu Tử thở dài, cậu nhớ lại vừa rồi Tiểu Viên đỏ mắt dìu Tạ Điền, cầm mấy ngón tay bị chặt bằng đôi tay run rẩy của mình, hận thù trong mắt dường như có thể giết chết Vương Nho đã trở nên điên cuồng.

"Cô ấy đâu?"

"Đang điều trị trong bệnh viện thị trấn, sau này sẽ chuyển về bệnh viện thành phố." Hầu Tử nhìn về phía sau, toàn thân Tạ Điền toàn mùi thuốc sát trùng, cho dù không được gây mê nhưng cô giống như không cảm nhận được đau đớn vậy... Chủ nhiệm Tạ như vậy làm Hầu Tử cảm thấy lòng mình khó chịu vô cùng.

Hạ Thần Phong trầm mặc, "Còn Vương Nho thì sao?"

"Đang bị đưa về Cục Cảnh sát rồi, anh Phong, e rằng chuyện này không đơn giản... Hình như Vương Nho biết rất rõ chuyện trong Cục Cảnh sát của chúng ta, lần này anh ta cũng cố ý đưa manh mối cho chúng ta biết."

Hầu Tử nhìn thấy tin tức Vương Nho vẫn chưa bị loại bỏ liền thấy phía sau chuyện này còn có thông tin rất lớn.

Hạ Thần Phong nghe xong điện thoại thì Lục Dao cũng đi ra ngoài, cô khẽ cau mày hỏi, "Anh làm sao thế?"

Cô lắc đầu, "Hầu Tử vừa gọi điện cho anh à? Chủ nhiệm Tạ thế nào rồi?"

Hạ Thần Phong dìu Lục Dao, "Không tốt lắm, lát nữa anh phải về Cục ngay, một mình em ở đây có được không? Anh sẽ bảo người mời một hộ lý đến đây."

Tuy vết thương của Lục Dao không nghiêm trọng lắm nhưng Hạ Thần Phong vẫn không yên tâm khi để cô một mình ở đây. Nếu thật sự có người ở đằng sau thao túng tất cả vậy thì tất nhiên là anh sẽ không bỏ qua cho kẻ đó. Anh phải tự tay tìm ra và loại bỏ tất cả nhân tố đe dọa đến sự an toàn của Lục Dao.

Triệu Lập Khôn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phạm sai lầm không đáng có, hơn nữa lại còn là người mà hắn coi thường. Hắn vốn nghĩ rằng Vương Nho căm hận cảnh sát như vậy nhất định sẽ là quân cờ rất tốt. Nhưng khi tính toán, hắn đã quên một việc rất quan trọng đó là Vương Nho cũng là người từng học về luật pháp.

Vương Nho là người hiểu biết về luật pháp, chính vì sự cố chấp với chứng cứ, với pháp luật nên anh ta mới trở nên cực đoan. Vụ án của Lý Duyệt trong điều kiện thiết bị năm đó rất khó tìm được chứng cứ quan trọng, nhưng khi đối mặt với Tạ Điền, vào giây phút cuối thì lý trí của Vương Nho đã chiến thắng sự cố chấp trong lòng mình.

Triệu Lập Khôn muốn lợi dụng Vương Nho, còn Vương Nho cũng muốn lợi dung Triệu Lập Khôn. Bao nhiêu năm nay Vương Nho luôn tìm Tạ Điền nhưng chẳng ai nói cho anh ta biết cô đã đi đâu. Anh ta thật sự không ngờ cả nhà Tạ Điền lại chuyển đến thành phố Tô xa xôi như vậy.

Khi Triệu Lập Khôn tìm được Vương Nho, thực ra trong lòng anh ta cũng đã có dự định của riêng mình. Cho dù báo được thù rồi thì anh ta cũng sẽ không để kẻ nguy hiểm như Triệu Lập Khôn nhởn nhơ ở ngoài vòng pháp luật.

Mà Triệu Lập Khôn cũng quá tự tin, hắn vốn cho rằng chắn chắc sẽ thắng trong việc này, lợi dụng việc của Hà Vĩ làm Tạ Điền hoảng sợ, lợi dụng Tạ Điền để Lục Dao và tay cảnh sát kia có khoảng cách với nhau. Triệu Lập Khôn đã tính toán hết tất cả, nhưng hắn đã quên một điểm rất quan trọng.

Bản thân phong thủy vốn dĩ là thiên cơ, thuận theo ý trời, cho dù là cao nhân thời cổ đại cũng không dám tự ý thay đổi vận mệnh của một người. Rất nhiều lúc cho dù là đi sửa mệnh thì người đi hỏi quẻ cũng chỉ muốn hỏi xem làm thế nào để tránh được tai họa. Còn việc này thì tuyệt đối không được làm.

Dùng nó để hỏi về việc đánh cược hoặc việc đi ngược lại đạo lý, làm tổn hại đến lợi ích của người khác, người xưa dạy rằng: "Âm tà bất chiếm, tiên thánh hữu linh, duy chính thị phù." Kinh Dịch tuân thủ đạo lý thiên tượng(*), đạo lý thiên tượng hứng đến lẽ phải, nó sẽ không ủng hộ quẻ bói với mục đích xấu.

(*) Thiên tượng: Chỉ các hiện tượng thiên văn.

Hơn nữa, rất nhiều người khi dạy phong thủy cho thế hệ tiếp theo đều sẽ nói với con cháu của mình rằng việc muốn xem phải là việc không được trái pháp luật, không được đồng thời suy luận quẻ bói với người khác, nếu không thì quẻ bói sẽ thay đổi. Khi việc này xảy ra thì quẻ tượng suy luận được không phải dành cho bạn mà là quẻ tượng phức tạp dành cho người trong ngành.

Triệu Lập Khôn chưa chính thức bước vào giới xem phong thủy, đương nhiên là người thầy kia sẽ không nói cho hắn biết những việc này. Triệu Lập Khôn không hề biết, khi hai người cùng biết phong thủy đồng thời xem quẻ, vậy thì đương nhiên người có thiên phú tu vi tốt sẽ giành chiến thắng.

Triệu Lập Khôn chủ yếu học phong thủy âm trạch và dương trạch từ người thầy kia, hai kiểu xem phong thủy này vốn dĩ tương thông với Kinh Dịch cho nên người đoán quẻ cũng biết chút ít về bát tự. Nhưng cho dù họ biết gieo quẻ bằng tiền cổ thì cũng không thể chính xác bằng những kiến thức mà ông nội Lục Dao dạy cho cô.

Trình độ nửa vời đương nhiên là không được rồi.

Không chỉ có Triệu Lập Khôn mà Đổng Vũ cũng đen đủi không kể xiết. Quả thực Chu Tiếu hận Lục Dao nhưng cô ta không biết Chu Tiếu lại là một kẻ vô tích sự như vậy. Đổng Vũ đã chuẩn bị tất cả cho Chu Tiếu nhưng cuối cùng Chu Tiếu vẫn không làm tốt được.

Đổng Vũ quả thực là người đẹp não ngắn, uổng cho cô ta có một gương mặt đẹp như vậy, bây giờ cô ta chỉ sợ có khi nào Chu Tiếu sẽ khai cô ta ra không? Báo lỗi chương Bình luận
Người quản lý của Đổng Vũ bước vào nhìn thấy cô ta đang ngồi một mình trên ghế xô pha cắn móng tay không biết đang nghĩ gì. Còn trợ lý thì đang nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc cho cô ta ở bên cạnh, "Cô chuẩn bị đi đâu vậy?"

Khoảng thời gian này, tuy Đổng Vũ đã ngoan ngoan hơn rất nhiều, tài nguyên cũng không bị giảm đi bao nhiêu, nhưng dù sao thì cô ta còn đã không còn chỗ dựa lớn nữa rồi. Sự yêu chiều trước đây của Lý Bách có thể khiến cô ta có được nhiều tài nguyên như bây giờ, nhưng đồng thời cũng khiến cô ta trở nên không biết điều...

"Tôi hỏi cô, tại sao trước đây cô lại từ chối đóng phim điện ảnh của đạo diễn Vương? Cô phải biết bây giờ Lý tổng không còn ở phía sau cô nữa, sau này tài nguyên sẽ càng ngày càng ít đi, cô phải cố gắng nắm bắt cơ hội bây giờ, nhân lúc có thể lộ mặt để khán giả quen thuộc với cô, thích cô. Như vậy, khi không còn Lý tổng nữa cô mới có thể tiếp tục tồn tại trong giới này."

Trước đây khi Đổng Vũ và Lý Bách ở bên nhau, người quản lý của cô ta có thể ưỡn thẳng lưng làm người khi ở bên ngoài. Bây giờ nghệ sĩ của mình đã trở thành người vô giá trị, người làm quản lý như anh ta cũng trở thành hàng hết hạn sử dụng. Nhưng cũng may Lý Bách vẫn còn chút lương tâm, không trực tiếp cắt đứt đường sống của Đổng Vũ.

Đổng Vũ nhìn cảnh đêm ở bên ngoài, trong lòng bồn chồn bất an, giống như là sắp có chuyện gì đó xảy ra với cô ta vậy, "Đinh đông, đinh đông."

Bây giờ đã gần mười một giờ đêm rồi, rốt cuộc là ai đến tìm Đổng Vũ vào giờ này? Ba người cùng nhìn đối phương, trợ lý cũng đứng lên với vẻ nghi hoặc, "Ai lại đến vào lúc này được nhỉ?"

Đổng Vũ đi vào phòng trước, còn trợ lý và người quản lý thì ở trong phòng khách, "Ai đấy?"

Một tay Tiểu Đao vắt lên trên cổ, cậu lấy ra một tờ văn bản để ở chỗ mắt mèo trên cửa, "Cảnh sát!"

Người quản lý và trợ lý của Đổng Vũ đều tỏ vẻ khó hiểu, nửa đêm nửa hôm cảnh sát tìm đến đây chắc chắc không phải chuyện gì tốt. Người quản lý cố gắng ổn định lại tinh thần, anh ta quay người nói với trợ lý ở bên cạnh, "Cô đi hỏi người ở bên trong kia xem có phải cô ta lại làm ra chuyện ngu ngốc gì nữa không!"

Người quản lý nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, anh ta đã có dự cảm nhất định là Đổng Vũ lại làm ra chuyện gì đó rồi. Trước đây, khi vụ việc Đổng Vũ thuê người hãm hại Lục Dao qua đi chưa được bao lâu cũng là Lý Bách ra mặt cô ta mới có thể bình yên thoát nạn. Nhưng lần này cảnh sát trực tiếp tìm đến đây rồi thì bộ phận quan hệ công chúng của người quản lý không dùng được nữa...

Người quản lý mỉm cười mở cửa nhìn ba người đang ở bên ngoài, "Mấy đồng chí cảnh sát, muộn thế này rồi..."

Tiểu Đao đưa văn bản cho người quản lý, "Đổng Vũ bị tình nghi có liên quan đến việc bắt cóc người khác, đe dọa sự an toàn của người khác."

Người quản lý không nghe rõ gì cả, anh ta chỉ hiểu ra một chuyện, Đổng Vũ gây chuyện phải vào...

"Việc này... Việc này... Có phải các anh nhầm lẫn gì không, Đổng Vũ sao có thể làm ra việc này... "Người quản lý nhìn trợ lý với sắc mặt trắng bệch từ trong phòng đi ra khẽ lắc đầu với anh ta, lúc này người quản lý đã hoàn toàn chán nản và thất vọng.

Tiểu Đao hừ một tiếng, cậu quay người đi không nhìn người đàn ông đang chắn trước của nữa, "Đổng Vũ đâu?"

Tiểu Đao chuyển tầm nhìn sang các kiểu quần áo rơi vãi trên xô pha và trong va ly, lại nhìn người trợ lý tóc ngắn đang căng thẳng đứng ở cửa phòng, "Sao vậy, đang chuẩn bị chạy trốn à? Đổng Vũ đâu?"

Tiểu Đao giận giữ khi nói ra hai chữ cuối cùng, đây cũng là lần đầu tiên cậu biết việc Đổng Vũ gây ra. Thì ra cô ta cũng đổ dầu vào lửa trong chuyện ở trên mạng trước kia. Lục Dao là ai, Lục Dao là thần toán tử Tiểu Đao kính nể nhất, đồng thời cô cũng là bạn của cậu.

Nhưng đến bây giờ cậu mới biết, người phụ nữ trông thì đáng yêu trên ti vi nhưng ở ngoài đời thực lại độc ác như vậy. Lý Bách thật sự phải cải thiện mắt nhìn người của mình, người phụ nữ như vậy không xứng đáng để anh ta bảo vệ.

Nhìn ánh mắt dao động của trợ lý, Tiểu Đao gật đầu với hai đồng nghiệp ở phía sau, chắc hẳn Đổng Vũ đang trốn ở trong phòng không chịu ra.

Tiểu Đao đi đến trước mặt trợ lý, cậu nhìn người trợ lý chỉ cao đến ngực mình, "Đổng Vũ đang ở bên trong?" Trợ lý cúi đầu không dám nói chuyện. Tiểu Đao kéo người trợ lý đang có ý định chắn ở trước cửa, cậu kéo cửa ra thì một chiếc đèn bàn liền bay thẳng vào mắt. Tiểu Đao vô thức khom lưng xuống, nhưng người trợ lý ở bên cạnh cậu lại không may mắn như vậy, cô ta bị chiếc đèn bàn kia đập thẳng vào mặt liền kêu lên thảm thiết, "Á!"

Đế của đèn bàn làm bằng sắt khá nặng, cứ như vậy làm mặt của trợ lý chảy đầy máu, người quản lý vội vàng chạy đến, cầm quần áo ở một bên lên ấn vào chỗ chảy máu trên trán trợ lý.

"Đổng Vũ, cô đang làm gì vậy!"

Đổng Vũ không ngờ rằng cô ta lại ném trúng người khác, lúc này cô ta còn cầm mấy chiếc hộp chuẩn bị quăng qua đó, "Tôi... Tôi không cố ý đâu..." Môi cô ta mấp máy một lúc mới phát ra tiếng.

Tuy cảnh sát đột nhiên tìm đến chỗ ở của Đổng Vũ nhưng lúc này tại chỗ ở của cô ta ngoài nghệ sĩ ra còn có phóng viên đang tụ tập ở dưới lầu. Ngay từ khi xe cảnh sát xuất hiện, đám phóng viên này đã bắt đầu rục rịch rồi, bọn họ đã đánh hơi được đây sẽ là một tin tức rất lớn.

Quả nhiên không bao lâu sau bọn họ nhìn thấy Đổng Vũ bị hai cảnh sát đưa xuống dưới.

Nhìn thấy xe cảnh sát nhanh chóng rời đi, hai phóng viên kích động ôm máy quay phim, "Trúng số rồi, trúng số rồi! Ngôi sao ngoại tình làm gì có sức hút bằng tin nghệ sĩ của Tinh Thần bị cảnh sát bắt chứ! Đi! Tin hot của tuần này chắc chắn là tin này rồi!"

Hạ Thần Phong về cục cảnh sát, bây giờ cả hai vụ án đều đang được tiến hành, Tiểu Quách tiến lên phía trước hỏi anh, "Lục Dao thế nào rồi anh?"

Cởi chiếc áo khoác dày trên người ra, Hạ Thần Phong xắn tay áo lên, "Đang ở bệnh viện tĩnh dưỡng, đây là báo cáo kiểm tra vết thương vùng mặt của cô ấy... Vương Nho và Chu Tiếu đều ở trong cục à?"

"Vâng, anh Phong, anh đi đâu trước ạ?"

Hạ Thần Phong im lặng một lát, tuy bây giờ anh rất muộn trực tiếp đi hỏi cung Chu Tiếu nhưng lý trí nói với anh rằng anh phải đến chỗ Vương Nho trước, anh ta có liên quan đến hai vụ án mạng.

"Cứ để Chu Tiếu đợi..."

Hạ Thần Phong và Tiểu Quách đi vào phòng thẩm vấn số 1, Vương Nho im lặng, khi Hạ Thần Phong đi vào anh ta liền ngẩng đầu lên sau đó mở lời nói, "Anh là đội trưởng Hạ Thần Phong phải không?"

Tuy Hạ Thần Phong cũng có chút danh tiếng nhưng cũng chỉ là danh tiếng trong đội cảnh sát, còn Vương Nho đã mất tích nhiều năm như vậy rồi sao lại biết được tên của anh chứ?

"Vương Nho?"

Vương Nho gật đầu, "Tôi biết các anh muốn hỏi điều gì, Hà Vĩ là tôi giết, còn Đỗ Vân Hỉ là tự sát."

"Tại sao anh lại giết Hà Vĩ?"

Hà Vĩ và Vương Nho chưa đồng thời xuất hiện lần nào, giữa hai người căn bản không có vấn đề gì. Khả năng duy nhất chính là vì Tạ Điền, nhưng vì Tạ Điền mà giết một người vô tội thì dường như đây cũng là việc hết sức miễn cưỡng.

"Không giết cậu ta thì làm sao tôi tìm được Tạ Điền..." Vương Nho cứ như đang nói đến một việc rất đơn giản, nhưng Hạ Thần Phong lại cảm thấy khó hiểu, "Lý do?" Báo lỗi chương Bình luận



"Năm đó sau khi sự việc xảy ra tôi đã nghĩ đến việc kháng án, nhưng rất nhiều lần rồi tôi vẫn không nhận được một đáp án rõ ràng. Sau này tốt nghiệp, Tạ Điền cũng biến mất, bao nhiêu năm nay tôi vẫn muốn tìm được Tạ Điền. Nhưng cho dù có tìm thế nào tôi vẫn không tìm được. Một tuần trước, bỗng có một người đàn ông đến tìm tôi..."

Vương Nho đưa điện thoại của mình cho Hạ Thần Phong, "Hoặc là trong tâm hồn tôi vẫn là người năm đó ở trong trường học... Hắn ta tưởng rằng đã hủy bỏ tin tức rồi nhưng tôi đã chụp lại được bằng một chiếc điện thoại khác."

"Triệu Lập Khôn?" Dường như Hạ Thần Phong đã nhận ra từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đó, người này chính là Triệu Lập Khôn. "Tôi không nhìn thấy hình dáng của người này. Giết Hà Vĩ là yêu cầu của hắn ta, chỉ cần giết Hà Vĩ thì tôi sẽ dần dần tìm được Tạ Điền."

"Các anh đổi thi thể Hà Vĩ như thế nào?

"Là người của nhà xác bệnh viện, anh ta giúp chúng tôi đổi thi thể trong nhà xác."

Vương Nho nói xong mấy nhân viên cảnh sát ở bên ngoài lập tức quay người đi ra ngoài. Nếu đi muộn thì cái tên Thang Nhân kia sẽ chạy trốn mất.

"Tại sao Đỗ Vân Hỉ lại tự sát?"

"Đỗ Vân Hỉ vốn là một người muốn tự sát, chỉ là người này đã làm giao dịch với cô ta, hình như là hoàn thành tâm nguyện gì đó của cô ta cho nên cô ta mới đồng ý phối hợp với chúng tôi tái hiện hiện trường vụ án Lý Duyệt chết vào năm đó... Đội trưởng Hạ, nhìn thấy hiện trường đó anh cảm thấy thế nào? Có phải cả đời này anh cũng không quên được không?"

Hạ Thần Phong không trả lời, anh không hiểu suy nghĩ của Vương Nho, nhưng anh có thể hiểu được tâm trạng của anh ta. Năm đó Lý Duyệt là bạn gái của Vương Nho, tình cảm của hai người rất tốt thì bạn gái đột nhiên qua đời. Đổi lại là Hạ Thần Phong nếu Lục Dao xảy ra chuyện gì thì sợ rằng anh còn điên cuồng hơn cả anh ta.

"Vậy tại sao cuối cùng anh lại tha cho Tạ Điền..."

"Tại sao lại tha cho Tạ Điền à..." Vương Nho ngẩng đầu lên nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, "Có lẽ là vì.. Cô ta là một bác sĩ pháp y xứng đáng với chức vụ..."

Cho dù Vương Nho đã phạm tội nhưng trong người anh ta vẫn còn giữ dòng máu của một bác sĩ pháp y. Cho nên khi anh ta điều tra thành tích của Tạ Điền ở thành phố Tô mấy năm nay, Tạ Điền rất yêu công việc bác sĩ pháp y của mình...

"Nhưng bây giờ anh đã hủy hoại công việc cô ấy yêu thích nhất!" Hạ Thần Phong nhớ đến việc Hầu Tử nói trong điện thoại rằng tay của Tạ Điền bị thương rồi, sau này cho dù là cầm đũa cũng sẽ run tay, đôi tay như vậy thì làm sao làm bác sĩ pháp y được nữa.

Vương Nho nghe Hạ Thần Phong nói như vậy liền cười lên, "Ha ha ha, đúng, tôi đã phá hủy cơ hội tiếp tục làm bác sĩ pháp y của cô ta, nhưng so với việc Lý Duyệt đã mất mạng thì đây là sự trừng phạt nhẹ lắm rồi...".

Đến bây giờ mà Vương Nho vẫn cho rằng năm đó Lý Duyện bị Tạ Điền hại chết, suy nghĩ này đã bám rễ trong đầu óc của anh ta, căn bản không thể xóa bỏ được. Suy cho cùng thì Vương Nho là một người rất mâu thuẫn, thậm chí ở một vài phương diện nào đó anh ta đã có suy nghĩ bệnh hoạn.

Nhưng điều Hạ Thần Phong không ngờ được là anh ta lại giữ bằng chứng của Triệu Lập Khôn vào khoảnh khắc cuối cùng. Trước đây Triệu Lập Khôn đã bắt cóc Lục Dao một lần, nhưng cho dù nhóm của Hạ Thần Phong có cố gắng thế nào thì những chứng cứ họ tìm được cũng bị cắt đứt. Giống như là có một bàn tay vô hình luôn kiểm soát tất cả, có thể dự đoán trước mọi thông tin của anh vậy.

Không có chứng cứ có nghĩa là tạm thời không thể bắt được Triệu Lập Khôn, nhưng bây giờ thì khác, chứng cứ của Vương Nho đã chứng minh Triệu Lập Khôn chính là người đứng sau vụ án này.

"Cho nên ý của anh là đằng sau anh còn có Triệu Lập Khôn?"

Vương Nho nhìn bức ảnh, "Nếu các anh có thể chứng minh người này là Triệu Lập Khôn vậy thì chính là Triệu Lập Khôn."

Anh ta không nói phải, nhưng cũng không nói là không phải. Bao nhiêu năm nay anh ta không hề quan tâm đến ngôi sao trên ti vi gì gì đó, cho nên cho dù Triệu Lập Khôn đứng trước mặt thì anh ta cũng chẳng gọi được tên.

Hạ Thần Phong đi ra ngoài bảo đồng nghiệp trực tiếp đi tìm Triệu Lập Khôn, còn Tiểu Đao thì đưa Đổng Vũ đến cục cảnh sát. Đây là lần thứ hai mọi người trong cục nhìn thấy cô ta, nhưng Đổng Vũ lúc này đã không còn ánh hào quang ở trên ti vi lúc đó nữa. Cô ta mặc quần áo ở nhà, mặt cũng trang điểm nhẹ, nhưng mà đường kẻ mắt đã bị lem, mi giả cũng rụng mất một cái, cô ta cứ thế bị đưa vào cục cảnh sát.

Hạ Thần Phong cau mày nhìn Tiểu Đao, "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Đao chỉ vào Đổng Vũ, "Anh biết không, trước đây chúng ta đã tha cho người phụ nữ này một lần rồi nhưng cô ta không hề hối cải chút nào, cô ta đã xúi giục Chu Tiếu bắt cóc Lục Dao. Anh nói xem sao con người này có thể độc ác như vậy được, thật uổng cho cô ta có một gương mặt vô tội như vậy."

Trước đây cũng đã nhắc đến rồi, Đổng Vũ đi theo phong cách ngọc nữ thuần khiết, chính là bông hoa trắng lương thiện yếu đuối, con đường này rất được yêu thích. Nhưng đồng thời, người đi theo con đường này nếu chỉ có một vết nhơ cỏn con thôi vậy thì trước đây fan hâm mộ ủng hộ người đó bao nhiêu thì sau này sẽ ghét người đó bấy nhiêu.

Ban đầu, tuy Tiểu Đao không phải là fan trung thành nhưng cậu vẫn rất thích phương hướng phát triển của Đổng Vũ. Nhưng bây giờ khi biết được Đổng Vũ là loại người độc ác như vậy trong lòng Tiểu Đao liền có cảm giác rất coi thường cô ta. Cảm giác này cũng giống như là một quả táo trước đây cậu ngày nhớ đêm mong muốn ăn được nó lại bị thối rữa, cái cảm giác kinh tởm đó không thể nào quên được.

Hạ Thần Phong không ngờ trên đường về Chu Tiếu đã nói hết mọi chuyện ra, anh cứ như vậy nhìn Đổng Vũ, "Đưa đi thẩm vấn."

Một câu nói lạnh lùng của Hạ Thần Phong khiến Đổng Vũ cảm thấy hoang mang, "Anh không thể đối xử với tôi như vậy! Tôi biết quan hệ giữa anh và Lý Bách! Tôi là người của Lý Bách, anh không thể đối xử như vậy với tôi!"

"Hạ Thần Phong! Nếu anh không muốn tôi nói ra quan hệ của anh và Lý Bách thì anh hãy gọi anh ta đến đây! " Bây giờ Đổng Vũ không hề quan tâm đến hình tượng gì nữa, cô ta chỉ muốn gọi Lý Bách đến đây.

Mọi người đều nhìn Hạ Thần Phong với vẻ nghi hoặc, anh quay người nhìn Đổng Vũ, "Lý Bách lại đây thì cũng phải gọi tôi một tiếng anh, cô có tư cách mà nói với tôi bằng ngữ khí ra lệnh như vậy?"

Hạ Thần Phong nói xong câu này cả văn phòng liền trở nên yên tĩnh, chỉ có Tiểu Quách đang đừng ở bên cạnh máy in không nghe thấy lời này, cô quay người nhìn mọi người đang đứng hình.

Tiểu Đao là người đầu tiên bình tĩnh lại, cậu lớn giọng nói, "Sao thế, không làm việc nữa à? Mau đưa cô ta vào, mau đưa cô ta vào!" Nếu như mấy chữ đầu tiên Tiểu Đao không nói lắp ba lắp bắp thì mọi người đều tưởng cậu thật sự rất bình tĩnh.

Đổng Vũ còn nhớ trước đây Lý Bách đã từng nói với cô ta, người anh này của Lý Bách mới là người thừa kế của Tinh Thần. Nhưng bây giờ người anh này chống đối lại gia đình nên mới đến thành phố Tô làm cảnh sát hình sự. Còn người trong nhà vì muốn kích thích Hạ Thần Phong nên mới xây dựng một chi nhánh của Tinh Thần ở thành phố Tô. Báo lỗi chương Bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info