ZingTruyen.Info

Sơ Cửu của Lục Hào

161 -> 170

huongthao2601

Phong cách trang trí nhà của Hạ Thần Phong rất đơn điệu, căn bản là chỉ có hai màu đen trắng, ngôi nhà trống vắng dường như không có một chút hơi người, trong phong thủy thì ngôi nhà như vậy bị coi là ngôi nhà thiếu sức sống. Toàn bộ căn phòng đều tỏa ra không khí trầm lặng, nếu ở đây trong một thời gian dài, thì sẽ có ảnh hưởng đến sức khỏe của con người.

Cho đến khi vụ án kết thúc, Hạ Thần Phong mới biết chuyện trên mạng của Lục Dao. Anh nhìn tin nhắn của Trần Hoa trong điện thoại, Trần Hoa gửi tin nhắn lấy lòng Hạ Thần Phong nói chính mình đã ra mặt bảo vệ Lục Dao.

Ngón tay của Hạ Thần Phong ấn vài cái xuống màn hình điện thoại và một tin nhắn được gửi đi. Ban đầu Trần Hoa nghĩ rằng tin tức này có thể bù đắp được những sai lầm trước đó, nhưng không nghĩ rằng hành động này đã nhắc nhở Hạ Thần Phong về việc chuyện này xảy ra như thế nào. Nếu như Trần Hoa không mời Lục Dao đóng phim, thì làm sao chuyện này có thể xảy ra được.

Cho nên dù bây giờ Trần Hoa có lấy lòng như thế nào, thì vẫn là một cú tâng bốc trực tiếp vào chân ngựa. Lúc đó Hạ Thần Phong nhớ ra nguyên nhân bắt đầu của chuyện này, tất cả đều là vì sự kích động lúc trước của Trần Hoa.

Ban đầu Trần Hoa nghĩ chuyện này là chuyện đã qua, nhưng khi thấy tin nhắn trả lời của Hạ Thần Phong, anh ta thầm than, "Đồ vô lương tâm!"

Đối với chuyện thế này, nếu Hạ Thần Phong coi đó là kẻ thù của mình, thì anh sẽ không từ thủ đoạn để tiêu diệt nó.

Triệu Lập Khôn này đã trực tiếp chạm vào nghịch lân(*) của Hạ Thần Phong.

(*) Nghịch lân: trong truyền thuyết, dưới cổ của rồng có một lớp vảy, lớp vảy này lại mọc ngược, nên gọi là "vảy ngược", lớp "vảy ngược" này tuyệt đối không được sờ vào. Chỉ cần bạn sờ vào nó thì rồng sẽ đau đớn tận tim gan, nhất định sẽ giãy giụa và điên cuồng đến đảo lộn trời đất.

Lục Dao là người mà Hạ Thần Phong muốn bảo vệ, là người mà anh đặt trong tim, mà Triệu Lập Khôn này không chỉ cố ý muốn làm tổn thương Lục Dao, mà còn là người có hành vi phạm tội, chẳng qua bây giờ chưa bị bắt thôi. Nhưng chỉ cần đó là hành vi phạm tội thì chắc chắn Hạ Thần Phong sẽ tìm ra chứng cứ và bắt hắn lại.

Cho dù bây giờ vẫn chưa có chứng cứ, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn muốn làm gì thì làm.

Khuôn mặt Trần Hoa hiện vẻ đau xót, chỉ cần nghĩ đến trước nay mình có tài nguyên gì thì dùng tài nguyên đó, bây giờ Tinh Thần đã bắt đầu hành động rồi, nhiều tài nguyên của Triệu Lập Khôn đã bị cho dừng lại. Mà chuyện bây giờ Trần Hoa có thể làm chính là lợi dụng mối quan hệ của mình chặn con đường diễn xuất của Triệu Lập Khôn. Còn về phần những người đứng sau buông lời bịa đặt về Lục Dao cũng đã tìm ra được, nhưng Trần Hoa cảm thấy nên giao những người này cho Lý Bách xử lý là thích hợp nhất.

Gần đây trên mạng đang rất náo nhiệt, cùng với đó là chuyện của Triệu Lập Khôn và Lục Dao đã dần lắng xuống, nhưng đột nhiên có rất nhiều tin tức tiêu cực về Triệu Lập Khôn bị tuôn ra, khiến hắn phải tạm thời dừng lại nhiều hợp đồng và công việc, còn chuyện của họa sĩ Phương Phong cũng bị lộ và tạo ra một trận bão lớn.

Nhưng ngay cả chuyện của Phương Phong cũng không đẩy chuyện tiêu cực của Triệu Lập Khôn xuống được. Điều này khiến Triệu Lập Khôn - người luôn tự tin đã bắt đầu trở nên cáu kỉnh.

Bây giờ Triệu Lập Khôn mới thấy tất cả những chuyện này đều không giống như mình đã từng tính. Mặc dù có chọc giận một số người, nhưng Lý Bách này cũng rất kỳ lạ, cho dù lúc trước Lục Dao này thực sự đã giúp anh ta, nhưng bây giờ anh ta đang cố gắng chấm dứt hợp đồng quảng cáo của mình vì một nhân viên cấp dưới.

Người quản lý của Triệu Lập Khôn gần như không ngủ, anh ta chỉ vào cặp quầng mắt thâm đen, nói: "Không phải là trước đây cậu từng gập Lý tổng của Tinh Thần mấy lần rồi sao, cậu chuẩn bị đi rồi tôi dẫn cậu đến Tinh Thần..."

"Đến Tinh Thần làm gì?"

Mặc dù bây giờ mình bị áp chế, nhưng Triệu Lập Khôn không hề có một chút lo lắng nào, hắn nghĩ người đứng phía sau mình sẽ ra mặt giúp mình, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Bây giờ người quản lý của Triệu Lập Khôn cũng mất kiên nhẫn và cẩn thận đối với người này, trực tiếp nghiêm mặt, "Như đã nói ở trên, nếu cậu không lấy được sự ủng hộ của Tinh Thần thì hợp đồng nghệ sĩ sẽ kết thúc kể từ ngày hôm nay."

Nghe thấy người quản lý nói vậy, Triệu Lập Khôn vẫn cảm thấy còn có điều gì đó không được rõ ràng cho lắm, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu. Hắn chỉ không hiểu tại sao công ty lại dễ dàng chấm dứt hợp đồng nghệ sĩ của mình như vậy, chỉ mới có hai ngày thôi mà.

"Công ty không thể làm thế được." Triệu Lập Khôn không thể hiểu, dù nói như thế nào thì hắn cũng là một nghệ sĩ đang nổi, cho dù bây giờ bị công ty lớn chèn ép, nhưng vẫn còn những người hâm mộ hắn, chỉ cần đợi qua một khoảng thời gian, thì mình lại có thể nổi tiếng một lần nữa.

Ý nghĩ này cũng là suy nghĩ trước đây của người quản lý Triệu Lập Khôn. Nhưng mọi thứ xảy ra sau đó có thể nói là đã phát triển theo một chiều hướng rất kỳ lạ. Cấp trên cũng đã biết, bây giờ không chỉ là hợp đồng lao động của Triệu Lập Khôn bị chấm dứt, có rất nhiều nghệ sĩ của công ty bị ngáng đường. Bây giờ đã không phải chỉ là muốn đóng băng Triệu Lập Khôn nữa, mà thậm chí có kẻ nào đó đang nhằm vào công ty, hòng đánh đổ công ty...

Mặc dù công ty môi giới đứng sau Triệu Lập Khôn là một trong những công ty tốt nhất, ngay cả khi thiếu rất nhiều tài nguyên. Bản chất của thương nhân chính là làm vì lợi ích, mà bây giờ lợi ích của họ đã bị ảnh hưởng, và sự ảnh hưởng này lại do sự xốc nổi, không thức thời của khiến Triệu Lập Khôn gây ra.

Cho dù có người đứng sau Triệu Lập Khôn, nhưng công ty quản lý của hắn cũng không thể vì một người nghệ sĩ như vậy mà kéo toàn bộ nghệ sĩ của công ty xuống nước.

Vì vậy, đây là cơ hội cuối cùng để Triệu Lập Khôn đi gặp Lý Bách, nếu Lý Bách nói có thể bỏ qua, thì dù sao cũng còn có một chút hy vọng sống, còn nếu Lý Bách muốn tiếp tục truy cứu chuyện này...

Có đôi khi có thể bỏ qua một số chuyện nhỏ, để có thể bảo đảm lợi ích toàn cuộc.

Bây giờ, người có thể bị bỏ rơi nhất chính là Triệu Lập Khôn... Ban đầu vốn là cây hái ra tiền được nâng trên tay, nhưng chỉ cần không còn giá trị thì ngay lập tức sẽ trở thành người có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.

Triệu Lập Khôn là kiểu người luôn rất kiêu ngạo, hắn chưa bao giờ nếm thử cảm giác thất bại, hắn không hiểu vì sao người đứng sau mình lại không đứng ra ra mặt cho mình.

Người quản lý của Triệu Lập Khôn vốn là người không có kiên nhẫn, nếu không giải quyết được chuyện này, thì sự nghiệp của anh ta sẽ bị ảnh hưởng, anh ta vẫn còn đang nghĩ vì sao không có ai đến giúp Triệu Lập Khôn thoát khỏi chuyện này.

Trên đường đi, Triệu Lập Khôn nhiều lần muốn lấy điện thoại di động khác của mình ra và gọi điện cho Tam gia, nhưng người quản lý của hắn đã không còn như trước, anh ta đã tức giận với việc Triệu Lập Khôn tự ý quyết định, mà mấy vệ sĩ đi cùng đi theo cũng nghe lời của người quản lý, hoàn toàn ngăn cản những hành động lén lút của Triệu Lập Khôn.

Dọc đường đi, Triệu Lập Khôn vẫn chưa nghĩ ra, thu nhập của hắn không thấp, lần nào cũng là đối tượng được Tam gia đặc biệt chiếu cố. Nhưng lúc này, xảy ra chuyện lớn như vậy, phía Tam gia lại không có một chút tin tức, hiển nhiên là điều này rất khác so với trước kia.

Ban đầu nghĩ rằng gặp Lý Bách là một chuyện rất đơn giản, nhưng lần này đã sai. Mã Thắng - trợ lý của Lý Bách trực tiếp đứng ra, vẫn là khuôn mặt tươi cười như thế, nhưng ở đây có ai mà không phải là kẻ lọc lõi đâu, rốt cuộc Mã Thắng có ý gì, đương nhiên trong lòng mọi người đều hiểu.

"Trợ lý Mã, không biết Lý tổng bây giờ có thời gian không? Lúc trước là do Triệu Lập Khôn nhà chúng tôi không hiểu chuyện..." Người quản lý của Triệu Lập Khôn còn chưa nói hết, Mã Thắng cười, "Quản lý Dương, Lý tổng của chúng tôi đang tiếp khách, hay là anh Dương và anh Triệu đến phòng chờ chờ một lát?"

Hai người thấy không bị từ chối thẳng thừng, hẳn là vẫn còn có khả năng xoay chuyển, trong lòng vẫn còn hy vọng, hy vọng rằng Lý tổng này có thể tha cho một mạng.

Người quản lý của Triệu Lập Khôn nói chuyện với Mã Thắng, còn Triệu Lập Khôn thì cầm điện thoại đi vào phòng chờ, muốn nhân cơ hội này gọi điện thoại cho Tam gia.

Điều hắn không nghĩ tới là, phòng nghỉ này không chỉ có một mình hắn, mà còn có trợ lý của Đổng Vũ. Người trợ lý của Đổng Vũ đang ngồi gục xuống ở trong góc, đang toát mồ hôi cầm điện thoại di động gửi tin nhắn, ở chỗ ngồi đã có mấy cái điện thoại đang liên tục nhấp nháy đèn báo có tin nhắn.

Đối phương nhìn Triệu Lập Khôn bước vào, cũng không kịp chào hỏi, tay liên tục bận rộn với việc trả lời tin nhắn. Tin tức Đổng Vũ dùng tiền thuê người viết bài với mục đích là muốn Lục Dao thân bại danh liệt đã bùng nổ trên mạng.

Nhưng Đổng Vũ không ngờ rằng, chỉ vì Lục Dao mà Lý Bách đối xử với mình như vậy, tốt xấu gì giữa hai người cũng có một năm tình cảm. Bây giờ Đổng Vũ thật sự không hiểu nổi, chẳng lẽ tình cảm trong hơn một năm qua là do tự bản thân mình ảo tưởng sao?

Bây giờ cô ta đang đứng trong phòng làm việc của Lý Bách. Trước đây, mỗi khi cô ta đến thì anh đều dừng công việc trong tay lại khi nhìn thấy mình, nhưng bây giờ, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Lý Bách cau mày và nhìn các tài liệu trong tay, dường như không có bất kỳ sự biến động cảm xúc nào với sự xuất hiện của Đổng Vũ. Cuối cùng sau khi đợi một lúc lâu, Đổng Vũ không kiên nhẫn chờ được nữa, cô ta tiến lên một bước, đoạt lấy cái bút ký tên trong tay Lý Bách, "Lý Bách! Rốt cuộc anh muốn tôi thế nào!"

Đổng Vũ biết Lý Bách sợ nhất khi nhìn thấy mình khóc, lần này cô ta mặc một chiếc váy đơn giản, khuôn mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt đẹp long lanh chứa nước, nước mắt cứ như vậy đọng trên lông mi, chỉ cần là một người đàn ông, nhìn thấy thì đều sẽ động lòng.

Lý Bách cắn chặt răng hàm, cố gắng tự nói với bản thân rằng tất cả những điều đang diễn ra này đều là diễn, thầm hít thở sâu mấy lần sau đó quay đầu lại, cuối cùng có thể bình tĩnh ấn Đổng Vũ.

"Đổng Vũ, trước khi chia tay, cô cũng đã đồng ý rồi, tôi sẽ cho cô tài nguyên, sẽ bồi thường cho cô. Nhưng với điều kiện tiên quyết là, cô phải an phận."

Đổng Vũ tưởng sẽ lấy được sự thương hại của Lý Bách, hoặc có lẽ đây sẽ là một cơ hội tốt để hai người tái hợp. Nhưng khi cô ta nhìn vào đôi mắt trấn tĩnh của Lý Bách, trong đó không có một chút tình cảm gì cho mình, không có thương hại, không có cưng chiều, thậm chí còn không có chán ghét, như thể đang nhìn một người xa lạ, không có một chút cảm xúc nào.

Lúc này, Đổng Vũ hiểu, thực sự là Lý Bách không thích cô ta, cô ta bắt đầu kinh hoảng, "Em thật sự sai rồi, về sau em sẽ không như vậy, chúng ta làm hòa được không... Em đã làm món vịt bát bảo mà anh thích nhất..."

Một tay của Lý Bách nắm chặt lại, "Đổng Vũ, chúng ta chia tay..."

"Không!" Đổng Vũ hét lên, "Không! Chúng ta không chia tay, em không đồng ý! Anh chỉ giận, em thực sự, thực sự rất yêu anh... Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, em chỉ muốn đường đường chính chính đứng ở bên cạnh anh! Nếu anh không muốn, em có thể không cần bất cứ thứ gì, em không làm nghệ sĩ nữa, em chỉ cần được ở bên anh..."

Lý Bách không tiếp tục nói, chỉ lấy ra một túi đựng tài liệu từ ngăn kéo, đây là thứ lúc trước mẹ anh cho người đưa đến.

"Nếu cô vẫn muốn tôi giữ lại một chút kỷ niệm đẹp giữa tôi và cô, thì lúc này cô nên im lặng là hơn hết..." Khi Lý Bách nói câu này, trái tim đã nhói đau.

Trong nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên anh cố gắng vì tình cảm của mình, nhưng lại không ngờ tất cả những điều đó đều là dối trá, chỉ có một mình mình là lạc lối trong đó mà thôi.

Đổng Vũ lấy cái túi giấy trên bàn và mở ra xem, bên trong có rất nhiều ảnh chụp, có một vài bức ảnh cô ta và nghệ sĩ nam khác trêu ghẹo nhau, cô ta ném đống ảnh đi trong hoảng loạn, "Không phải vậy! Anh hãy tin em!"

Đổng Vũ sợ, cô ta không biết tại sao Lý Bách lại có những bức ảnh này, chỗ đó là chỗ không ai biết, mặc dù Lý Bách đối xử với cô ta rất tốt, nhưng quan hệ giữa hai người lại là bí mật, cô ta vì scandal, vì lợi ích, hoặc là vì ít nhu cầu, đúng thật là có tìm đến nghệ sĩ nam mới vào nghề và qua lại với họ trong một khoảng thời gian.

Nhưng tất cả những điều này đều được thực hiện trong bí mật, có một số lần đúng là có đi ăn một bữa cơm với một số người.

Lý Bách khẽ nhắm mắt lại và lấy một máy ghi âm từ trong túi tài liệu ra, "Nếu nói ảnh chụp có thể bị chỉnh sửa, vậy còn cái này thì sao?"

Có một cái bút ghi âm trong túi tài liệu, anh ấn nút phát, Đổng Vũ nghe thấy giọng nói của mình truyền ra từ bên trong. Bản ghi âm này là đoạn cô ta nói chuyện phiếm với bạn thân của mình, cô ta không biết vì sao Lý Bách lại có được đoạn ghi âm này, nhưng nội dung của bản ghi âm này lại có thể khiến lòng người lạnh ngắt.

"... Hiện tại Lý Bách đối xử với tớ rất tốt, đương nhiên là tớ có cách rồi... Tớ đã chọn xong vai diễn trong bộ phim truyền hình tiếp theo rồi... Cậu yên tâm, bây giờ tớ đã tóm được anh ta rồi. Nếu lúc trước không phải tớ nói là không muốn công khai... Đương nhiên rồi... Đợi đến khi anh ta không thể rời bỏ được tớ, vậy tớ chính là bà Lý rồi."

Nội dung rất rõ ràng, những gì trước kia Đổng Vũ làm cho Lý Bách đều là giả tạo, dịu dàng gì chứ, hiền lành gì chứ, tất cả đều là mưu kế mà Đổng Vũ dùng để câu được con cá to Lý Bách.

Lý Bách ngẩng đầu, nhìn Đổng Vũ, "Bây giờ... cô có còn muốn nói gì không?"

Đây là lần đầu tiên Đổng Vũ cảm nhận được sự uy nghiêm của Tổng Giám đốc Tinh Thần trên người Lý Bách, đó là sự vô tình và lạnh lùng của một người quản lý cấp cao.

Đối mặt với tất cả những điều này, Đổng Vũ cảm thấy không cam lòng. Ban đầu, tất cả đều được lên kế hoạch rất tốt, nhưng từ khi Lục Dao xuất hiện, Lý Bách lại cứ thế vứt bỏ mình.

Đổng Vũ không biết rằng, tất cả những thông tin này là do mẹ của Lý Bách cung cấp.

Đến bây giờ, chia tay là điều không tránh khỏi. Nhưng cô ta cũng nhận được lợi ích hậu hĩnh từ việc chia tay, nhưng bây giờ lợi ích này đã bị đe dọa.

"Được! Chúng ta có thể chia tay, nhưng những tài nguyên mà anh hứa sẽ cho tôi lúc trước bây giờ đã mất..." Đổng Vũ cắn môi, khuôn mặt hiện ra vẻ tủi thân, chính là kiểu nếu anh đã muốn chia tay, thì tôi sẽ cho anh toại nguyện.

Lý Bách nhìn cô ta, "Đúng vậy, trước đây tôi có hứa với cô một số lời hứa, nhưng cô đã quên rằng, những tài nguyên này có điều kiện tiên quyết..."

Không cần nói hết, Đổng Vũ cũng đã hiểu, tất cả đều có điều kiện tiên quyết. Nghĩa là, mình phải an phận làm việc, nhưng Đổng Vũ không biết mình mắc phải lỗi gì.

Trừ khi... Thật sự là Lục Dao và Lý Bách có quan hệ gì đó.

"Lục Dao... Có phải là liên quan đến Lục Dao hay không, tất cả chuyện này đều liên quan đến Lục Dao đúng không... Nếu không phải vì cô ta, chúng ta sẽ không trở thành như thế này..."

Lý Bách nhíu mày, anh nhìn đồng hồ, lúc nữa mình phải tham gia một cuộc họp khẩn cấp, căn bản là không có nhiều thời gian để nói chuyện với Đổng Vũ.

"Chuyện này không liên quan gì đến Lục Dao... Giữa chúng ta đã không còn chuyện gì để nói, cô đi ra ngoài đi. Chuyện của cô, tôi sẽ giúp cô một lần cuối." Lý Bách nói xong, nhấn số điện thoại nội bộ, gọi Mã Thắng vào, sau đó nhặt bút ký vừa bỏ xuống vì cầm ảnh chụp của Đổng Vũ, tiếp tục duyệt các tài liệu.

Mã Thắng đẩy cửa bước vào, thấy Đổng Vũ đứng ngơ ngác trước bàn làm việc của sếp mình.

"Lý tổng."

"Đưa cô Đổng ra ngoài." Khi Lý Bách nói câu này, đầu không hề ngẩng lên. Mã Thắng nghĩ, cuối cùng ông chủ của mình cũng nghĩ thông rồi, trong cảm thấy vui vẻ, cuối cùng mình cũng không cần phải nhìn cái cô nghệ sĩ trong ngoài bất nhất này nữa.

Anh ta hơi nghiêng người về phía trước, "Lý tổng, anh Triệu Lập Khôn đang ở ngoài..."

"Không gặp, chuẩn bị cho cuộc họp mười phút sau."

Lý Bách có thể đoán được Triệu Lập Khôn tìm mình vì lý do gì, nhưng anh không thể tự quyết định chuyện này được. Không nói về thân phận của Lục Dao, nếu Lục Dao là một thầy phong thủy, chỉ với những thủ đoạn huyền bí, mình càng không thể đắc tội, hơn nữa bây giờ cô còn là người mà Hạ Thần Phong muốn bảo vệ.

Trong mắt Lý Bách, Triệu Lập Khôn chỉ là một diễn viên, là một diễn viên mà lại đi đắc tội với người không nên đắc tội, chỉ có những kẻ ngốc mới làm chuyện đó.

Đổng Vũ siết chặt cái túi giấy ở trong tay và đi ra khỏi văn phòng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Lập Khôn ngồi ở trên ghế xô pha nhìn mình với vẻ mặt như cười như không.

Ban đầu, trong lòng Đổng Vũ còn có lửa giận, nhưng khi nhìn thấy Triệu Lập Khôn, nghĩ đến người này bày tỏ tình cảm với Lục Dao ở trên sóng truyền hình, trong lòng liền cảm thấy khinh thường hắn.

"À!" Mã Thắng đi sau lưng Đổng Vũ, nở một nụ cười, "Anh Triệu, thật xin lỗi, Lý tổng của chúng tôi phải tham dự cuộc họp nội bộ, có lẽ không có thời gian để tiếp anh."

Mặc dù Mã Thắng nói rất khách sáo nhưng sắc mặt của người quản lý của Triệu Lập Khôn đã u ám như mực, có lẽ sự nghiệp đến đây phải kết thúc thật rồi. Nghĩ đến đó, người quản lý hung tợn nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của Triệu Lập Khôn.

"Trợ lý Mã, chúng tôi chỉ xin Lý tổng dành vài phút thôi là được rồi..."

"Tình địch gặp nhau, cực kỳ đỏ mắt(*), anh Dương, anh đưa nghệ sĩ của anh đi ra xa một chút đi, đỡ làm cho Lý tổng phải tức giận, nếu không sẽ không chỉ đơn giản là vấn đề cắt tài nguyên như vậy đâu." Đổng Vũ hung hăng giẫm mạnh giày cao gót xuống sàn nhà, sau đó xoay người rời khỏi phòng chờ.

(*) Ý muốn nói là khi tình địch gặp nhau sẽ rất ghét nhau, ghét đến mức đỏ mắt, không đội trời chung.

Cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt của nhóm thư ký ở phòng bên cạnh, mang theo sự khinh bỉ và cười nhạo.

Cô ta đeo kính râm lên, nhìn người trợ lý của mình vẫn đang cầm điện thoại chơi game trên ghế xô pha, đột nhiên trong lòng nổi giận đùng đùng, "Chơi chơi chơi, chơi cái gì mà chơi! Còn không đi về, cô định ở lại đây đón năm mới luôn hả!"

Trợ lý của Đổng Vũ ngẩng đầu, trên khuôn mặt vẫn còn vẻ mông lung ngu ngơ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tức giận của nghệ sĩ mình, lập tức liền hiểu ra vấn đề, sau đó liền cầm lấy cái túi, vơ vội mấy chiếc điện thoại di động trên ghế xô pha rồi đứng dậy, đi theo sau Đổng Vũ, mang theo khuôn mặt đau khổ đi ra ngoài.

Người quản lý của Triệu Lập Khôn còn muốn nói gì đó với Mã Thắng nhưng, nhưng đương sự - Triệu Lập Khôn lại đã đi mất rồi.

"Triệu... Lập Khôn!" Sắc mặt người quản lý của hắn trông rất khó coi, nhưng vẫn không ngăn được Triệu Lập Khôn.

"Trợ lý Mã, làm phiền anh và Lý tổng cho một cái hẹn khác, chúng tôi thực sự rất xin lỗi về chuyện lúc trước, nhất định trong chuyện này có hiểu lầm, hai bên giải thích rõ ràng là được." Nói xong, khom người xin lỗi, vội vàng ra khỏi phòng chờ.

Mã Thắng vẫn nở nụ cười khách sáo, cứ như vậy nhìn một nhóm người lần lượt rời đi, anh ta nhìn xung quanh, gọi một trợ lý đến, "Dọn dẹp lại chỗ này đi."

Đổng Vũ đeo kính râm, cả quãng đường đều muốn nhanh chóng rời khỏi đây, "Cô Đổng."

Triệu Lập Khôn tươi cười đi đến, đuổi kịp Đổng Vũ đang đứng đợi thang máy. Đổng Vũ nhìn Triệu Lập Khôn với vẻ khinh bỉ, căn bản là không thèm để ý đến một người như Triệu Lập Khôn.

Triệu Lập Khôn không quan tâm đến thái độ của Đổng Vũ, hắn đứng bên cạnh Đổng Vũ, nhìn thang máy từ từ lên cao, "Cô Đổng, chúng ta có cùng một mục đích."

Đổng Vũ liếc mắt, "Mục đích? Tôi không dám có cùng một mục đích với anh." Triệu Lập Khôn nhướng mày, nhìn người quản lý đang đuổi theo phía sau, "Bảy giờ tối nay, phòng VIP7 ở Mộ Dạ."

Khi Đổng Vũ vẫn còn ngẩn người, sắc mặt người phía sau Triệu Lập Khôn đã đen lại, "Cậu cùng tôi quay về công ty ngay lập tức..."

Triệu Lập Khôn nhún nhún vai chào tạm biệt với Đổng Vũ, sau đó rời đi. Đổng Vũ khoanh hai tay trước ngực, trong ánh mắt mang theo sự khó hiểu, dường như Triệu Lập Khôn này hoàn toàn không để tâm đến chuyện hắn bị đóng băng(*) thì phải.

(*) Đóng băng: thuật ngữ trong giới giải trí, ám chỉ một ngôi sao nào đó bị tạm dừng, cắt bỏ tất cả các hoạt động, bị công ty quản lý bỏ mặc vì một nguyên nhân nào đó.

Sao Triệu Lập Khôn lại không để ý chứ, hắn ngồi vào trong xe, trong đầu nghĩ đến cuộc điện thoại của mình trong phòng họp, lần này Tam gia có ý gì?

Lẽ nào định mặc kệ mình sao? Nếu là vậy thì tự mình sẽ liên hệ với thầy. Triệu Lập Khôn tin rằng chỉ cần thầy ra mặt, thì Lý Bách này chẳng là cái thá gì cả.

Nhưng bây giờ, hắn lại không muốn cho Lục Dao sống dễ chịu, mà Đổng Vũ lại là một công cụ rất tốt.

"Triệu Lập Khôn, cậu cùng tôi trở về công ty ngay lập tức..."

"Anh về đi, ngày mai sẽ có luật sư đến tìm các người." Triệu Lập Khôn nhớ ra, làm diễn viên vốn không phải là nguyện vọng của mình, chẳng qua là vì... nghề này kiếm được tiền nhanh, mà lúc đó hắn rất cần tiền. Mà, ở thời điểm này công lại vứt bỏ mình, trong mắt Triệu Lập Khôn thì loại hành vi này chính là tự diệt, hắn không cần một công ty như vậy. Cùng lắm thì chờ sau khi chuyện này kết thúc, mình sẽ tự thành lập một công ty, bây giờ hắn đã có thể tự chống đỡ nhân mạch(*) của mình.

(*) Nhân mạch: mối quan hệ. Người có "nhân mạch" tốt tức là có mối quan hệ tốt với mọi người, quen biết rộng, được lòng người.

"Cậu có ý gì?" Người quản lý của Triệu Lập Khôn nhíu mày, sắc mặt ngày càng khó coi. Triệu Lập Khôn này vốn là một nghệ sĩ dễ dạy bảo, nhưng đột nhiên gần đây hình như có dây thần kinh nào bị nối sai, thế mà lại làm ra loại chuyện hồ đồ như này, bây giờ thì hay rồi, tự rước lấy tất cả các tai ương vào người.

Triệu Lập Khôn nhướng mày và quay đầu lại, mặc dù khóe miệng đang nhếch lên cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng, "Dương Kiến Ngiệp, chẳng phải là các người muốn hủy hợp đồng với tôi sao? Hay là có ý định đóng băng tôi?"

Nhất thời, người quản lý của Triệu Lập Khôn nghẹn lời, đúng vậy, đây là quyết định của công ty. Nếu Lý Bách không tha thứ cho Triệu Lập Khôn, vì để bảo vệ quyền lợi của những người khác trong công ty thì chỉ có thể hy sinh Triệu Lập Khôn. Dù sao ở trong công ty, tuy Triệu Lập Khôn là người rất nổi tiếng, nhưng không phải là người nổi tiếng nhất, thiếu một Triệu Lập Khôn, sau này vẫn sẽ có vô số Triệu Lập Khôn khác xuất hiện. Cần gì phải hủy hoại tương lai phía trước của mình chỉ vì một người nghệ sĩ chứ.

Dương Kiến Nghiệp cau mày, "Cậu biết mà, đây là biện pháp tạm thời của công ty. Chỉ cần đợi sóng gió này qua đi, mọi người không còn nhớ chuyện này nữa thì cậu vẫn có thể quay trở lại. Nếu trước đây cậu không đắc tội với những người đó sao công ty lại bị người trong ngành tẩy chay như vậy? Bây giờ công ty chỉ có ý định đóng băng mọi hoạt động của cậu đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, cậu phải học cách tự thỏa mãn đi."

Tự thỏa mãn?

Triệu Lập Khôn cúi đầu, dường như đã có rất nhiều người nói với hắn mấy chữ này. Tất cả đều muốn hắn biết thỏa mãn nhưng hắn phải tự thỏa mãn cái gì? Lẽ nào trong mắt người khác, tất cả những thứ hắn có đều là trèo cao? Bọn họ chưa bao giờ cảm thấy tất cả những thứ này là thành tích do sự cố gắng của hắn mang lại, họ chỉ thấy hắn không xứng có được những thứ này mà thôi.

Thỏa mãn, tại sao Triệu Lập Khôn phải thấy thỏa mãn? Rõ ràng hắn có thể có được nhiều thứ hơn nhưng tất cả mọi người đều muốn hắn nên học cách thỏa mãn.

Một công ty quản lý bé tí tẹo vậy mà cũng muốn bảo Triệu Lập Khôn tự biết thỏa mãn, hắn ta thấy tức cười không chịu được.

Dương Kiến Nghiệp nhìn thấy nghệ sĩ của mình cúi đầu liền tưởng những lời anh ta vừa nói lúc này đã có tác dụng. Anh ta thở ra một hơi, dù sao thì đó cũng là nghệ sĩ mà mình dẫn dắt trong khoảng thời gian lâu như vậy. Tuy lần này về công ty, Dương Kiến Nghiệp cũng có khả năng bị giáng chức nhưng anh ta cũng là một nhân viên lâu năm, bên dưới cũng có vài người mới phát triển rất tốt. Cho dù không có Triệu Lập Khôn, anh ta thấy mình vẫn có thể đào tạo ra Triệu Lập Khôn thứ hai.

"Dương Kiến Nghiệp, chúng ta cũng hợp tác hơn ba năm rồi, lẽ nào anh thật sự cho rằng một tờ giấy thỏa thuận là có thể luôn trói buộc tôi sao?" Khi Dương Kiến Nghiệp bắt đầu thả lỏng thì Triệu Lập Khôn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

"Cậu có ý gì?" Dương Kiến Nghiệp quay đầu nhìn thấy Triệu Lập Khôn như cười như không nhìn mình bằng ánh mắt châm biếm. Từ trước đến nay, Triệu Lập Khôn thường mang đến cho người khác cảm giác hắn là là kiểu người tỏa sáng, khi cười lên đặc biệt có sức hấp dẫn, cho nên hắn thường được ví von là người mang đến năng lượng tích cực trong giới.

"Có ý gì à? Bây giờ tôi gọi anh là anh Dương vì dù sao thì hai chúng ta cũng hợp tác với nhau hơn ba năm rồi. Nhưng chắc hẳn là anh cũng biết trong ba năm này tôi kiếm cho công ty bao nhiêu tiền. Khi tôi có giá trị thì các anh cười nói chuyện với tôi, bây giờ chỉ vì một vài chuyện vặt vãnh này mà cách anh lại đẩy tôi ra làm bia đỡ đạn. Anh thấy trên đời này sẽ có chuyện tốt như vậy sao?"

Triệu Lập Khôn đã nói đến mức này rồi, nếu Dương Kiến Nghiệp còn chưa hiểu ra vậy thì khoảng thời gian dài anh ta lăn lộn ngoài xã hội là vô ích rồi.

Rõ ràng là Triệu Lập Khôn không hợp tác, hắn muốn sống mái tới cùng với công ty. Nhưng người này cũng không suy nghĩ xem tại sao công ty lại thành ra thế này. Nếu không phải Triệu Lập Khôn ích kỷ, tự cho mình là đúng thì tại sao hắn lại bị nhiều doanh nghiệp, đạo diễn từ chối như vậy, thậm chí bây giờ còn làm liên lụy đến tất cả nghệ sĩ của công ty.

Dương Kiến Nghiệp bật cười vì quá giận dữ. Không đợi anh ta nói hết, Triệu Lập Khôn lại một lần nữa mở lời, "Cho tôi xuống giao lộ trước mặt, sáng mai sẽ có luật sư đến tìm anh."

Tài xế là trợ lý của Triệu Lập Khôn, lúc này tất nhiên là cũng nghe thấy cuộc cãi vã của hai người ngồi ở phía sau. Anh ta nghe thấy Triệu Lập Khôn nói liền vô thức nhìn Dương Kiến Nghiệp sắc mặt u ám qua gương chiếu hậu.

"Cho cậu ta xuống!"

Sau khi xuống xe, Triệu Lập Khôn đội mũ và đeo khẩu trang gọi xe đến thẳng khu dân cư trung cấp ở gần đó.

Tam gia vốn đang nhàn nhã đọc sách, rõ ràng là không ngạc nhiên chút nào khi thấy Triệu Lập Khôn đến, ông ta gấp sách lại, đưa tay ra, "Ngồi xuống đi, tôi vừa mới pha cà phê Blue Mountain cậu thích nhất rồi đấy."

Triệu Lập Khôn bỏ mũ xuống ngồi trước ly cà phê còn bốc hơi nóng, "Anh Tam, ý anh là sao?"

Tam gia không trả lời ngay mà chỉ cười mà cầm cốc cà phê trước mặt lên uống một ngụm, "A Khôn, cậu vẫn còn nhớ cuộc đối thoại giữa tôi và cậu mấy hôm trước chứ?"

Triệu Lập Khôn cau mày, tất nhiên là hắn nhớ cuộc điện thoại đó, lẽ nào...

"Thầy từng gọi điện đến à?"

Tam gia cười, biểu cảm trên mặt vẫn khó đoán như trước, "Tôi cũng đã nói trong điện thoại rồi, bây giờ Lục Dao vẫn có tác dụng với thầy, cậu không được đụng đến cô ta, nhưng cậu lại cứ thích gây chuyện với cô ta."

Thực ra trong lòng Triệu Lập Không không phục, rốt cuộc cái cô Lục Dao này có gì tốt mà có thể làm cho người thầy mình tôn kính nhất cũng phải kiêng dè. Chính vì có cách nghĩ này cho nên Triệu Lập Khôn mới hết lần này đến lần khác nhắm vào Lục Dao.

"Rốt cuộc cái cô Lục Dao này có bản lĩnh gì, sao tôi chẳng nhìn ra gì cả."

"Cô ta có bản lĩnh gì không phải điều mà cậu có thể nói được. Lập Khôn, thầy của chúng ta đã nói rồi, chúng ta chỉ có thể nghe theo mà thôi. Nghề nghiệp của cậu vốn đã thiếu tính bí mật, nếu thật sự vì cậu mà ảnh hưởng đến thầy, vậy thì phải làm sao..."

Dường như giọng nói của Tam gia có vẻ hơi gấp gáp, dù sao thì phong thủy âm dương cũng không thể công khai với bên ngoài được, nhưng mấy người bọn họ đều biết bản lĩnh của thầy.

Có thể coi Triệu Lập Khôn là học sinh khá thông minh của thầy, nhưng sự thông minh này không chỉ được dùng trong việc tiếp thu kiến thức mà nó đã trở thành dã tâm.

Nghe thấy lời của Tam gia, sau lưng Triệu Lập Khôn liền đổ mồ hôi lạnh. Sao hắn lại quên mất việc này, thầy của hắn là người thế nào chứ? Đó là người sẽ không tha thứ cho bất cứ ai chống đối lại quyết định của mình, càng cung cấp nhiều tiền thì càng được dạy nhiều.

Trước đây Triệu Lập Khôn chọn thân phận nghệ sĩ là vì muốn học được nhiều bí quyết của thầy hơn. Đợi đến lúc hắn thật sự có tư cách bước vào giới đó thì những người như Lý Bách nhìn thấy mình còn phải cúi đầu khom lưng nữa kìa.

Cũng chính vì trong tiềm thức có cách nghĩ này mà Trần Lập Khôn luôn tỏ ra thân thiện, tỏa sáng trước mặt người ngoài, nhưng hắn vẫn vô thức để lộ ra vẻ mặt khinh thường. Cũng may, diễn xuất của hắn cũng khá tốt cho nên mới có thể an toàn sống đến bây giờ.

Nhưng cũng chỉ đến bây giờ mà thôi.

Lời Tam gia vừa nói đã rất rõ ràng rồi, nếu Triệu Lập Khôn thật sự gây ra rắc rối gì đó vậy thì chắc chắn thầy sẽ không cho người ra mặt giải quyết. Cho nên, lần này cho dù người bên ngoài xử lý hắn thế nào họ cũng không muốn ra tay vì sợ bị liên lụy.

Trong giây phút này, trong lòng Triệu Lập Khôn ngập tràn hận thù, bọn họ thật sự lạnh lùng đến mức này...]

Sau khi Triệu Lập Khôn rời đi, Tam gia mỉm cười cầm quyển sách lên tiếp tục đọc giống như trước chưa từng có chuyện không vui nào nào xảy ra. Trong mắt ông ta, bây giờ Triệu Lập Khôn đã không còn tương lai gì nữa rồi, càng để Triệu Lập Khôn biết được địa vị của mình thì càng có thể chọc giận hắn, càng dễ để thầy không còn coi trọng hắn nữa... Có một số vị trí, nếu bản thân đã có được thì đương nhiên sẽ không muốn để cho một người có dã tâm như vậy nhòm ngó.

***

Không biết tại sao mà lần này chất lượng giấc ngủ của Hạ Thần Phong rất tốt, vừa tỉnh lại anh chỉ cảm thấy mình đã ngủ rất lâu rồi. Rèm cửa dày đã chắn tất cả nguồn sáng ở bên ngoài, anh nhìn điện thoại, bây giờ đã là khoảng ba giờ chiều rồi, đây là tình huống xưa nay chưa từng có.

Hạ Thần Phong mở cửa phòng ra, mùi hương của đồ ăn và cây cối tràn ngập trong phòng. Anh dừng động tác bước ra khỏi phòng của mình lại, dường như dáng vẻ của phòng khách đã khác xưa. Lục Dao vừa quay lại từ ban công, tay áo cô xắn lên, tay cô toàn bùn đất, trên trán chảy đầy mồ hồi, gương mặt cô ửng hồng.

Lục Dao dường như cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Thần Phong, "Anh tỉnh rồi à, em có hầm canh cho anh đấy, anh ăn một chút cho ấm dạ dày đi."

Lúc này, dáng vẻ của phòng khách đã có sự thay đổi lớn, tuy bố cục tổng thể không thay đổi nhưng lại có rất nhiều thay đổi ở các chi tiết nhỏ, trên ban công vẫn còn có cây mà Lục Dao vẫn chưa trồng xong.

Anh ngồi ở trước bàn ăn nhìn Lục Dao rửa sạch tay sau đó bưng một bát canh nóng đi ra, nước canh trắng thuần, vừa nhìn là biết cô hầm trong khoảng thời gian rất lâu.

"Nơi này..."

Hạ Thần Phong nhận lấy thìa rồi nhìn phòng khách, lúc này Lục Dao mới nhớ ra hình như cô chưa có được sự đồng ý của Hạ Thần Phong, "À, em... em tự ý quyết định thay đổi đồ đạc trong nhà anh, phong thủy có vẻ sẽ tốt hơn một chút... Anh, không để bụng chứ?" Lục Dao thận trọng nói, cô chỉ sợ Hạ Thần Phong không bằng lòng. Dù sao thì hình như lần này cô thật sự đã tự ý quyết định mà chưa có sự đồng ý của Hạ Thần Phong.

Không thể không nói, vốn dĩ căn hộ của Hạ Thần Phong có vẻ rất sang trọng nhưng, nhưng mà nội thất màu đen và trắng ở đây sạch sẽ quá mức, không có sức sống, chẳng giống như căn hộ có người ở chút nào, hơn nữa ví trị đặt một số đồ vật trong nhà cũng không tốt lắm.

Mà trải qua một buổi chiều dọn dẹp, căn phòng bây giờ đã có sức sống hơn rất nhiều, bên cạnh xô pha có thêm một chiếc đèn sàn, trên tường cũng có thêm vài bức tranh sáng sủa.

"Không đâu, một ngôi nhà phải như thế này, chỉ cần em thích là được." Hạ Thần Phong khẽ nhếch khóe miệng lên, nhìn thấy khung cảnh này trong lòng anh rất cảm động, sao có thể tức giận chứ?

Lục Dao thở ra một hơi, thực ra cô còn đặt tiền đồng Ngũ đế(*) đặt ở phía sau bức tranh treo cửa ra vào, đây cũng là một kiểu phong thủy, cô luôn thấy anh nghỉ ngơi không tốt, do vậy nghĩ nên thay đổi phong thủy một chút.

(*) Tiền Ngũ đế: là đồng tiền lưu hành qua năm đời vua thời nhà Thanh là Thuận Trị, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh. Bản thân tiền Ngũ đế là tiền mà thời nhà Thanh lại là thời kỳ cực thịnh, giàu có, sung túc nên sau này người ta coi đó là vật phẩm phong thủy vượng tài.

"Em đã đặt một vài thứ vào phía sau bức tranh treo ở chỗ cửa ra và có tác dùng cải thiện phòng thủy nhà anh, bình thường anh không được tùy tiện lấy xuống đâu đấy." Lục Dao nhìn thấy Hạ Thần Phong nói như vậy thì cũng yên tâm, hơn nữa còn cảm thấy ngọt ngào, cô ngâm nga một bài hát không biết tên và tiếp tục trồng cây ngoài ban công.

Quả thực, chỗ cửa ra vào có treo một bức tranh để trang trí cho căn hộ, giá thành có vẻ không đắt lắm, bức tranh treo ở đó hơi cao một chút. Nhưng mà Hạ Thần Phong cũng hiểu, ban đầu bức tranh được treo ở đó là để trang trí, thứ đằng sau nó mới là tấm lòng của Lục Dao.

Hạ Thần Phong uống xong canh liền thấy cả người mình thoải mái hơn rất nhiều, ăn xong anh rửa bát, lau sạch tay sau đó đi ra ban công, anh ôm lấy Lục Dao từ phía sau, cằm tựa vào vai cô.

"Tại sao không gọi anh dậy dọn dẹp với em..." Nhiều đồ dùng trong nhà như vậy, nhiêu cây cối như vậy, chỉ cần nhìn phần tóc đã dính lại vì mồ hôi của cô anh cũng hiểu là cô đã bận rộn cả ngày rồi.

Tuy hai người đã xác định mối quan hệ nhưng thân mật như vậy lại là lần đầu tiên.

Lục Dao vẫn đang trồng một số loại cây mọng nước, người cô đột nhiên cứng lại khi Hạ Thần Phong lại gần. bên tai toàn là hơi thở ấm nóng của anh, hai má vốn đã hơi hồng của cô lúc này trở nên đỏ bừng.

Lục Dao hít thở sâu một hơi, kiềm chế sự kích động trong lòng, "Em thấy khoảng thời gian này anh cũng rất mệt, khó khăn lắm mới phá xong án, đương nhiên là phải nghỉ ngơi cho tốt rồi... Hơn nữa những thứ này không nhiều cũng không nặng, trước đây khi em làm nhân viên giao hàng còn mệt hơn thế này nhiều."

Nghe thấy cô nói vậy, Hạ Thần Phong liền nghĩ đến lúc hai người mới quen nhau. Lúc đó Lục Dao thật sự rất vất vả, trong hơn một năm nay cô cũng kiếm được rất nhiều tiền bằng bản lĩnh của chính mình. Cho dù là học phí hay là tiền sinh hoạt sau này cô cũng không cần lo lắng nữa. Nhưng cho dù như vậy Hạ Thần Phong vẫn thấy thương Lục Dao, bây giờ anh đã thật sự quan tâm đến cô gái nhỏ này, cho nên anh cảm thấy rất thương Lục Dao khi nghĩ đến những gì trước đây cô đã trải qua.

Nghĩ đến đây, anh liền từ từ nắm chặt tay cô, "Yên tâm, sau này em còn có anh."

Hạ Thần Phong chưa bao giờ nói một cách rõ ràng là anh yêu Lục Dao nhưng lần nào anh cũng dùng hành động để chứng minh anh quan tâm đến cô thế nào. Anh vốn là một người không giỏi nói nhiều lời, đương nhiên sẽ cảm thấy nếu thích một người vậy thì dùng hành động để chứng minh là được rồi.

Còn Lục Dao cũng đang dần dần quen với cuộc sống có Hạ Thần Phong, có một người có thể dựa vào thực ra cô rất yên tâm, "Vâng..."

Khóe môi của Lục Dao khẽ nhếch lên, đôi mắt cô ướt đẫm...

Ông nội, từ sau khi ông rời đi, cháu lại tìm được một người đáng tin cậy rồi...

Bởi Hạ Thần Phong ngủ đến tận chiều mới dậy cho nên sau khi màn đêm buông xuống, anh thấy tinh thần của mình rất tốt. Anh đi vào phòng sau đó lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra, trước đây hai người không có quan hệ gì cho nên anh không giúp gì cho cuộc sống của Lục Dao. Nhưng bây giờ hai người đã ở bên nhau đương nhiên là anh không muốn nhìn cô phải chịu vất vả thêm nữa.

"Em cầm lấy chiếc thẻ này, mật khẩu chính là mật khẩu của căn hộ này." Lục Dao nhìn chiếc thẻ trước mặt với vẻ nghi hoặc, có vẻ như cô không hiểu tại sao đột nhiên Hạ Thần Phong lại muốn đưa thẻ ngân hàng cho cô.

"Đây là nhà của chúng ta, đồ của anh chính là của em, em cứ yên tâm dùng đi."

Lục Dao đã tốn không ít thời gian và tiền bạc để sắp xếp lại căn phòng này nhưng cô không nói rõ với Hạ Thần Phong. Bây giờ anh đã nói với cô đây là nhà của hai người cho nên cô muốn dọn dẹp thế nào cũng được. Nhưng là một người đàn ông, sao Hạ Thần Phong có thể để Lục Dao bỏ tiền ra được.

Bao nhiêu năm nay, ngoài mua thuốc lá ra thì Hạ Thần Phong gần như cũng chẳng mua gì, bây giờ rốt cuộc trong thẻ ngân hàng này có bao nhiêu tiền anh cũng không rõ lắm.

Lục Dao khẽ cau mày, tất nhiên là cô hiểu ý của Hạ Thần Phong, đã đến lúc này rồi cô cũng không bẽn lẽn nữa. Dù sao thì hai người cũng đã ở bên nhau rồi, quá khách sáo không phải là điều tốt, "Vâng."

Nhìn thấy Lục Dao nhận thẻ ngân hàng, trong lòng Hạ Thần Phong cũng nhẹ nhõm, vừa rồi anh thật sự sợ cô sẽ từ chối, vậy thì anh lại phải nghĩ xem nên lấy cớ gì để cô nhận rồi.

"Buổi chiều khi đi ra ngoài có người đến làm phiền em không?" Hạ Thần Phong nhìn ti vi vẫn đang chiếu về scandal của Triệu Lập Khôn liền đột nhiên cau mày lại, nói.

Lục Dao cười, "Anh yên tâm đi, Hiểu Lan cũng đã gọi điện cho em rồi, cậu ấy nói là tuy vẫn có phóng viên ở cổng ký túc xa nhưng đã ít đi một phần ba rồi, một thời gian nữa thì tin tức này sẽ lắng xuống thôi."

Theo cách nói của Đỗ Hiểu Lan thì tin tức trong giới giải trí nhanh nổi cũng nhanh chìm. Bây giờ, tuy rất nhiều người đều đang tìm Lục Dao nhưng mà qua ba bốn ngày nữa chỉ cần giới giải trí có tin tức mới thì rất nhanh sẽ có nhiều người quên đi vụ việc giữa Triệu Lập Khôn và Lục Dao.

Hơn nữa bây giờ công ty quản lý của Triệu Lập Khôn và Tập đoàn Tinh Thần nơi Lục Dao làm việc cũng đã đứng ra phủ nhận điều này. Còn việc trước đây có người bóc phốt Lục Dao quyến rũ Trần Hoa ở phim trường đã bị các diễn viên như Tiền Húc ra mặt phản bác lại.

Không bao lâu sau, vài cư dân mạng tỉnh táo cũng đã phát hiện ra là sợ rằng có ai đó ghen ghét đố kỵ với cô Lục Dao này nên mới có vụ bóc phốt trước đây. Còn đám seeder(*) do Trần Hoa và Lý Bách thuê về cũng nắm được cơ hội này và xuất hiện trên mạng làm rối loạn cả cục diện.

(*) Seeder: là một nhóm người được thuê để đăng tải và bình luận về một chủ đề nhất định ở trên mạng nhằm làm cho chủ đề đó chuyển theo hướng mình muốn.

Tuy Hạ Thần Phong cũng biết một vài nước cờ trong chuyện này nhưng anh vẫn cảm thấy tức giận, "Tay Triệu Lập Khôn này có lẽ là người của giới âm dương gì gì đó kia."

Lục Dao cau mày nói, "E rằng người này muốn em sống không dễ chịu đây."

"Em yên tâm, Tiểu Đao đã có manh mối rồi, chỉ cần lần theo manh mối là Triệu Lập Khôn thì có lẽ chúng ta sẽ tìm được chút gì đó về thân phận của người thầy kia.

Hạ Thần Phong đã có tính toán của riêng mình, tuy trong khoảng thời này nếu có vụ án xảy ra thì phải tạm dừng việc điều tra, nhưng chỉ cần không có vụ án thì anh và Tiểu Đao sẽ không từ bỏ việc điều tra thân phận của người được gọi là thầy này.

Lục Dao cau mày lấy ra tiền cổ cô luôn mang theo bên mình và xem một quẻ, cô nhìn quẻ tượng sau đó lắc đầu với vẻ thất vọng, "Lần này sợ rằng vẫn chưa thể tìm được người được gọi là thầy này..."

Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao rồi nhìn tiền cổ ở trên mặt bàn, "Tại sao em lại nói như vậy..."

Lục Dao chỉ vào tiền cổ, "Anh xem quẻ này đi... Dưới Khôn trên Cấn, là quẻ Bác(*)."

(*) Quẻ Bác: là quẻ thứ 23 trong Kinh Dịch.

Quẻ này là quẻ dị trùng nhau. Năm âm ở dưới một dương ở trên, âm thị thì dương cô, núi cao gần mặt đất, hai thứ đều là bác lạc tượng, cho nên gọi là "quẻ Bác". Quẻ này âm thịnh dương suy, ý chỉ tiểu nhân đắc ý, quân tử gian nan.

"Chúng ta đã tiếp xúc với người thầy này mất lần rồi qua các vụ án của Trương An An, Ngũ Gia Mẫn, công trường của Tập đoàn Tinh Thần và vụ án của La Phượng Linh, chỉ sợ người thầy này sẽ không dễ dàng xuất hiện như vậy."

Hạ Thần Phong cũng cau mày khi nghe thấy lời nói của Lục Dao. Đúng vậy, phía sau những vụ án này đều có sự hiện diện của người thầy này. Cho dù người thầy này không trực tiếp xúi giục tội phạm gây án nhưng tất cả vụ án này đều có liên quan đến người này. Nhưng rõ ràng là có nhiều manh mối như vậy, đến cuối cùng vẫn bị cắt đứt. Vụ nào cũng có người đứng ra gánh lấy tội danh, người được gọi là thầy đó đã nấp ở phía sau và không có ý định xuất hiện.

Tình hình như vậy có nghĩa là gì, có nghĩa là người được gọi là thầy sẽ không quan tâm đến bất cứ ai. Triệu Lập Khôn học phong thủy giỏi hơn một chút so với mấy người trước đây nhưng còn kém xa so với La Phượng Linh.

Ngay cả La Phượng Linh mà đối phương còn có thể tùy ý vứt bỏ thì e rằng Triệu Lập Khôn đã bị người ta vứt bỏ rồi.

Vì vậy, cho dù Hạ Thần Phong và Tiểu Đao thật sự tìm được manh mối gì đó từ chỗ Triệu Lập Khôn thì manh mối này sẽ nhanh chóng bị đứt hoặc là sẽ có một con dê thế mạng xuất hiện.

Vì vậy quẻ này cũng nói rất rõ ràng, kẻ tiểu nhân này vẫn còn đắc ý ở phía sau, còn mấy người bọn họ thì tiếp tục bị cục diện này trói buộc.

Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Thần Phong gặp phải tình huống này, rốt cuộc người này có bản lĩnh gì mà có thể khiến nhiều người bán mạng vì mình như vậy?

Bây giờ đã là xã hội pháp trị không còn là thời đại của khế ước bán thân gì gì đó nữa, vậy thì rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Tiền tài?

Nhưng điều này không đúng lắm, những tên tội phạm này đều là người giàu có. Cho nên, nếu nói là vì tiền thì cũng không hợp lý lắm...

"Tín ngưỡng..." Lục Dao nhìn tiền cổ rồi đột nhiên nói một câu.

"Tín ngưỡng?" Hạ Thần Phong nhanh chóng hiểu được ý của Lục Dao. Nếu thật sự là như vậy thì việc phá án của bọn họ sẽ càng khó khăn hơn.

Các nhân tố bên ngoài có thể từ từ phá giải nhưng những người này coi người thầy kia thành tín người, tức là họ đã bị tẩy não rồi. Đây giống như là một giáo hội trái phép, tất cả đều sùng bái người thầy kia một cách mù quáng, thậm chí còn có thể hy sinh chính mình vì người đó.

"Đúng, chỉ có thể là tín ngưỡng..." Lục Dao suy nghĩ, "Thần Phong, nếu có thể thì em muốn đi gặp La Phượng Linh... Hơn nữa, anh cũng có thể điều tra tình hình tài chính của mấy người này...

La Phượng Linh là người duy nhất vào lúc đó chịu nói ra một vài điều, Lục Dao muốn tiếp xúc với cô ta một lần nữa để thăm dò.

Người thầy này không phải người bình thường, Lục Dao không biết đối phương có bản lĩnh thế nào. Nhưng nếu kiến thức về phong thủy âm dương của La Phượng Linh đã đạt đến trình độ này, vậy thì người cô ta gọi là thầy kia đương nhiên là biết suy tính. Đây cũng là lý tại sao mà đến bây giờ cô và Hạ Thần Phong cũng chưa tìm được manh mối nào. Đối phương cũng là người có thể biết được tương lai thời vận, tình huống như vậy giống như hai thầy phong thủy lớn đang đấu với nhau vậy.

La Phượng Linh đã vào nhà giam nữ số một của thành phố Hải, nếu muốn gặp cũng không phải là không thể, chỉ là hơi rắc rối, "Anh sẽ sắp xếp chuyện này."

Hạ Thần Phong nói xong liền nhìn sắc trời bên ngoài, "Bây giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi xem phim đi?" Phải biết là cơ hội lần trước khó khăn lắm mới có được nhưng lại đã bị phá hỏng. Lần này hiếm khi hai người đều có thời gian, chi bằng đi làm một số việc mà những cặp đôi bình thường đều sẽ làm.

Nghe thấy Hạ Thần Phong nói vậy, Lục Dao cũng có chút dao động. Hai người thu dọn đồ đạc, dự định đi dạo một vòng ở trung tâm thành phố, tiện thể đi xem phim luôn.

***

Trung tâm thành phố Tô vào buổi đêm đầu thu vẫn náo nhiệt như vậy. Đổng Vũ lái một chiếc xe ô tô bảy chỗ dừng ở phía trước hộp đêm tư nhân. Bây giờ có vẻ như cô ta đang cau chặt mày, trước đó Triệu Lập Khôn chỉ nói vu vơ một câu mà cô ta đã thực sự đến nơi này.

Tuy hộp đêm này nổi tiếng ở thành phố Tô vì an toàn bảo mật nhưng cô ta vẫn không hiểu rốt cuộc Triệu Lập Khôn gọi mình đến đây vì lý do gì.

Con người ai cũng hay tò mò, đặc biệt là sau khi trí tò mò ấy bị khơi dậy. Đổng Vũ đeo kính râm lên, kéo cửa xe ra, cúi đầu bước nhanh về phía cửa hộp đêm.

Một người bảo vệ mặc áo đưa tay ra, "Thưa cô, đây là hộp đêm tư nhân."

Đổng Vũ cúi đầu, "Anh Triệu phòng VIP7 gọi tôi đến, tôi họ Đổng."

Bảo vệ liếc nhìn máy tính bảng trong tay rồi nghiêng người nhường đường, "Mời cô Đổng vào trong."

Đổng Vũ cúi đầu bước nhanh vào trong.

Đại sảnh phía dưới hộp đêm là quán bar, lúc này màn đêm vừa mới buông xuống nhưng bên trong đã có rất nhiều người không ngừng lắc lư theo tiếng nhạc rồi. Đổng Vũ cúi đầu bước nhanh theo quản lý xuyên qua sàn nhảy và đi lên cầu thang bộ. Tầng hai của hộp đêm là phòng riêng, bây giờ đã rất yên tĩnh rồi. Đây là lần đầu Đổng Vũ đến nơi này, dù sao nếu cô ta một mình đến hộp đêm thế này mà bị phóng viên chụp được sẽ rất khó giải thích rõ ràng.

Khi quản lý đưa Đổng Vũ lên tầng ba thì có chín phòng, thảm trải sàn rất dày, cho dù Đổng Vũ có đi giày cao gót thì khi đi lên trên cũng không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Phòng VIP số 7 nằm ở lối vào thứ tư rẽ trái ở tầng ba, sau khi quản lý đưa Đổng Vũ đến cửa phòng liền lặng lẽ cúi người rời đi. Là một nghệ sĩ nên Đổng Vũ vô thức nhìn xung quanh, sau khi phát hiện ra không có camera nào cô ta mới dùng sức đẩy cửa phòng số 7 ra.

Phòng riêng ở hộp đêm này được bày biện rất trang nhã, tuy cũng là hộp đêm nhưng ở đây có sự khác biệt rất lớn với hộp đêm bình thường. Triệu Lập Khôn ngồi trên xô pha mềm mại, dưới ánh đèn lờ mờ, Đổng Vũ đang đeo kính râm nên không hề nhìn thấy gì cả. Cô ta tháo kính râm xuống, nhìn mấy chai rượu rỗng trước mặt Triệu Lập Khôn.

Cô ta cau mày tùy ý ngồi xuống ghế xô pha, chân mặc quần bò bó sát bắt tréo, vươn tay ra lấy một điếu thuốc từ trong túi áo khoác ra, sau đó nhàn nhã châm lửa.

Điếu thuốc thon dài tỏa ra ánh lửa màu da cam đang được kẹp bởi hai ngón tay trắng nõn, "Sao vậy, anh đang uống rượu giải sầu đấy à?" Vào lúc chiều tối, công ty quản lý của Triệu Lập Khôn đột nhiên lên tiếng giải thích, không ai ngờ được một scandal bé tí tẹo trên mạng ban đầu lại thành ra thế này.

Cái cô Lục Dao không nổi tiếng kia nhận được sự ủng hộ của vô số ngôi sao lớn, còn bản thân hắn thì bị Lý Bách tẩy chay, tài nguyên còn bị cắt bớt đi rất nhiều. Càng đáng thương hơn là, Triệu Lập Khôn nói qua sóng truyền hình là có thiện cảm với Lục Dao lại bị chính công ty của mình thẳng tay vứt bỏ, họ lại nói là do Triệu Lập vi phạm hợp đồng ban đầu...

Lý do này thật sự là quá nực cười, chỉ cần là một nghệ sĩ đều sẽ hiểu là Triệu Lập Khôn đã đắc tội với người không nên đắc tội.

Lời giải thích chó chết kia nói là, ban đầu khi Triệu Lập Khôn ký hợp đồng phải làm theo phương hướng do công ty quản lý đưa ra, không được làm ra bất cứ việc gì ảnh hưởng đến lợi ích của công ty. Nhưng bình thường hợp đồng hợp tác đều rất rộng rãi, cho dù không hợp tác nữa nhưng cũng sẽ dùng cách nói khéo léo hơn để giải thích, cách làm tàn nhẫn đạp Triệu Lập Khôn xuống một góc thế này thật sự hiếm thấy trong giới.

Nghe thấy lời châm biếm của Đổng Vũ, lúc này Triệu Lập Khôn mới ngẩng đầu lên, "Sầu? Tôi việc gì phải sầu chứ? Chỉ là một công ty quản lý bé như lỗ mũi, tôi còn khinh ấy chứ."

Triệu Lập Khôn nói rồi đứng thẳng người, lấy rượu ở bên cạnh uống một ngụm, hắn nhìn cô gái đang ngồi ở trước mặt mình, "Hơn nữa, cô tưởng cô có thể tiếp tục yên ổn làm chưởng môn ngọc nữ(*) sao?"

(*) Ngọc nữ: dùng để gọi những nữ diễn viên thế hệ mới thuần khiết, thoát tục. Thông thường những nữ diễn viên này có tướng mạo trẻ trung, trong sáng như nước, thuần khiết như ngọc, nhân phẩm thanh cao, đức hạnh cao quý. Những nữ diễn viên xinh đẹp có các đặc trưng này được gọi là ngọc nữ. Chưởng môn ngọc nữ: Nữ diễn viên đứng đầu các ngọc nữ trong giới giải trí.

Chương môn ngọc nữ... Đây là phương hướng từ trước đến nay của Đổng Vũ, dù sao thì cô ta cũng thuộc kiểu người có vẻ bề ngoài thanh thuần, chính là kiểu con gái thuần khiết mà con trai bây giờ thích nhất, cô ta cũng được các fan hâm mộ đặc biệt yêu thích.

Nhưng đồng thời, danh hiệu này cũng mang lại cho Đổng Vũ rất nhiều tai hại. Nếu cô ta bị người khác phát hiện ra mình có bất cứ vết nhơ nào, vậy thì bây giờ các fan yêu cô ta bấy nhiêu thì sau này cô ta sẽ bị ghét bấy nhiêu.

Mà Đổng Vũ cũng hiểu, thực ra cô ta có rất nhiều vết nhơ, những việc này nếu bị người khác phát hiện thì cô ta thật sự sẽ phải biến mất trong giới giải trí này.

"Anh, anh có ý gì?" Giống như là tấm vải khô bị người người khác kéo ra, Đổng Vũ dùng sức kẹp chặt điếu thuốc trong tay đến mức nó gần như bị gãy. Cô ta hoảng sợ đứng lên, giẫm nát điếu thuốc trên nền đá hoa và ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang chậm rãi uống rượu trước mặt mình.

"Cô cho rằng tại sao tôi lại trở nên thế này? Nói về địa vị thì cô còn thua xa tôi..." Triệu Lập Khôn cười lạnh, người đàn bà trước mặt hắn cũng là đồ ngu, nhưng hắn không hiểu nổi một người đàn bà ngu ngốc như vậy sao có thể lừa được Lý Bách khôn ngoan giống như hồ ly nhỉ? Lẽ nào thật sự giống như câu nói "người tình trong mắt hóa Tây Thi" kia, cho nên vẻ giả tạo của cô ta đã bị Lý Bách trực tiếp bỏ qua?

Đổng Vũ vô thức tiếp lời, "Tại sao à? Còn không phải là vì Lục Dao sao, bây giờ cô ta là người quan trọng của Lý Bạch, anh nghĩ anh cướp phụ nữ với Lý Bách thì người ta sẽ bỏ qua cho anh à..."

Đổng Vũ nói đúng một điểm, quả thực là vì Lục Dao nhưng còn lại thì cô ta nói sai hết. Nhưng Triệu Lập Không cũng không chú ý lắm, bây giờ Đổng Vũ chỉ là công cụ của hắn mà thôi.

"Đúng vậy, nhưng cô đừng quên là cô còn quá đáng hơn tôi. Tôi chỉ trực tiếp tỏ tình đã nhận được kết cục thế này. Cô thì sao? Đừng có quên là cô đã thuê người về bóc phốt bôi đen Lục Dao. Cô qua lại với Lý Bách lâu như vậy rồi chắc hẳn cô cũng biết thủ đoạn đối phó với đối thủ của anh ta như thế nào rồi."

Ra tay thế nào à, đương nhiên là sẽ không có kết cục tốt đẹp rồi... Toàn thân Đổng Vũ run lên, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Đúng vậy, Triệu Lập Khôn chỉ bày tỏ sự yêu thích của mình mà Lý Bách lại làm ra hành động lớn như vậy, nếu là mình thì sao...

"Không... Không đâu, Lý Bách đã nói cho dù chúng tôi chia tay thì anh ta cũng sẽ cho tôi lợi ích!"

"Ha ha ha..." Triệu Lập Không ngẩng đầu uống cạn rượu mạnh trong ly, "Cô ngây thơ thật nhỉ... Lời đàn ông nói trên giường cô cũng tin là thật à?"

Lời này của Triệu Lập Khôn giống như một chậu nước lạnh giội lên Đổng Vũ, khiến toàn thân cô ta cảm thấy lạnh cóng. Đúng vậy, sao cô ta lại quên được chứ... Trước đây Lý Bách có nhiều bạn gái như vậy, lúc đó anh ta đối xử với họ thế nào... Giống như là người xa lạ không hề quen biết, căn bản không quan tâm đến sự sống chết của những người phụ nữ này... Cho nên, bây giờ cô ta sắp trở thành một người trong số những người phụ nữ đó sao?

Không! Không! Đổng Vũ không muốn thành ra như vậy...

Đổng Vũ ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng, đôi mắt cô ta sáng rực lên, "Anh muốn làm thế nào?"

Khóe miệng Triệu Lập Khôn khẽ cong lên... Cá cắn câu rồi...

"Không, không phải tôi muốn làm thế nào mà là cô muốn cái gì..."

Bây giờ trong lòng Triệu Lập Khôn tràn đầy hận thù, hắn muốn nói cho tất cả biết rằng hắn- Triệu Lập Khôn - không phải một kẻ yếu mà là kẻ mạnh đứng ở nơi cao nhất!

Đêm đen ở thành phố Tô đã chôn giấu tất cả tội ác.

Khi đi ra khỏi rạp chiếu phim với Hạ Thần Phong, Lục Dao đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt, cô ôm ngực ngẩng đầu liếc nhìn màn đêm đen kịt. Đây là một ngày âm u, đừng nói là có sao, ngay cả mặt trăng cũng trốn ở đằng sau những đám mây dày đặc.

Hạ Thần Phong vốn dĩ đã đi đến bên cạnh xe rồi nhưng lại nhìn thấy Lục Dao đột nhiên ôm ngực ngẩng đầu nhìn lên trời, "Em làm sao vậy?"

Lục Dao nghiêng đầu, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Hạ Thần Phong không hiểu tại sao đột nhiên Lục Dao lại nói như vậy nhưng anh vẫn nhìn đồng hồ, "Đã chín giờ bốn tám phút rồi."

9:48, hôm nay là ngày 19 tháng 10.

Đinh Dậu, Kỷ Dậu, Ất Hợi... Chân núi cháy, đỉnh núi cháy, giờ Tý...

Lục Dao cau chặt mày nhìn bầu trời, Hạ Thần Phong đi đến hỏi cô với vẻ lo lắng, "Sao thế?"

"Mấy hôm nay sợ rằng quê em sẽ xảy ra hỏa hoạn..."

"Hỏa hoạn? Hạ Thần Phong nhướng mày, "Em tính ra được cái gì à?"

Lục Dao lắc đầu, "Không sao, trước đây em lo đồ của ông nội bị phá hoại cho nên đã nhờ hàng xóm chuyển hết đi rồi. Trước đây, sau khi trận lũ quét xảy ra thị trấn không cho ai sống ở trong núi nữa, cho nên mọi người đều chuyển xuống dưới thị trấn ở rồi."

Vì vậy, bây giờ không còn ai sống tại căn nhà trong núi của Lục Dao. Nếu thật sự có người muốn làm gì đó thì cũng tốn công thôi. Nhưng căn nhà đó ở trong núi, bây giờ đã là mùa thu rồi, trong núi có rất nhiều cành khô và lá rụng. Mùa thu thời tiết khô hanh, nếu thật sự có ai đó muốn làm chút chuyện thì rất có khả năng sẽ gây ra hỏa hoạn.

Đương nhiên là Hạ Thần Phong cũng nghĩ đến điểm này, anh nghĩ đến người cảnh sát mình quen ở huyện Bình Dao lúc đó, "Em yên tâm đi, lát nữa anh sẽ gọi điện cho đồng nghiệp ở huyện Bình Dao bảo cậu ấy thời gian này chú ý một chút. Nếu thật sự có người như vậy thì rất có khả năng là trước kia người đó quen biết ông nội em."

Lục Dao cũng tính ra được là đồ đạc của ông nội cô sắp bị phá hoại, mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, như vậy chắc chắn là người này quen biết ông nội cô.

Trước đây Lục Dao cũng muốn tìm tin tức về ông nội của mình, nghe thấy Hạ Thần Phong phân tích như vậy, "Nếu thật sự tìm được người đó thì có phải có nghĩa là em cũng có thể biết được tin tức của ông nội em lúc đó không?"

"Không loại trừ khả năng này."

Trước đây, Lục Dao cũng không có quá nhiều nghi hoặc về lai lịch của ông nội cô. Nhưng bây giờ các vụ việc liên quan đến phong thủy liên tiếp xảy ra, mấy lần cảnh cáo đều lộ ra một chút kỳ lạ, hình như những người này rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô, hoặc là rất ngạc nhiên trước việc cô biết phong thủy.

Hạ Thần Phong cúi đầu nhìn vẻ mặt của Lục Dao, anh khẽ thở dài rồi vươn tay ra khoác lên vai cô, "Yên tâm đi, nếu đối phương thật sự biết tin tức về ông nội em, vậy thì anh sẽ sắp xếp để em đi gặp mặt."

Thực ra trong lòng Lục Dao cảm thấy thất vọng đối với việc cô không tìm được nhóm của người "thầy" ẩn nấp ở chỗ tối kia.

Nhưng bây giờ, rõ ràng là trình độ của đối phương không thấp, việc này giống như một ván cờ, hai bên đều cầm quân cờ, ai cũng tính xem nước cờ tiếp theo đối phương sẽ đi thế nào, trong lòng hai bên đều đã có tính toán, dẫn đến việc mọi việc đều phát triển theo hướng không thể dự đoán được.

Khi vụ án của Phương Phong xảy ra, cả thành phố Tô trở nên yên tĩnh, ngoại trừ một vài tên tội phạm trộm cắp ra thì đồng nghiệp trong cả cục cảnh sát đều lần lượt được nghỉ ngơi.

Cánh tay của Tiểu Đao vẫn bị bó bột, vì lần này là vết thương cũ tái phát, bác sĩ đã nói rất rõ ràng rằng nếu sau này Tiểu Đao vẫn muốn sử dụng cánh tay này vậy thì bắt buộc phải nghỉ ngơi một thời gian.

Cậu đang tập trung tinh thần để chơi trò xếp kim cương. Đúng vậy, khoảng thời gian này Tiểu Đao đã mê mẩn trò xếp kim cương này rồi, chỉ cần có thời gian rảnh cậu đều ôm cái điện thoại chơi xếp kim cương.

Hạ Thần Phong đọc báo cáo là tài liệu Lý Bách gửi đến, vụ án của Ngũ Gia Mẫn trước đây đã tìm ra nội gián trong nội bộ của Tập đoàn Tinh Thần, vụ án đã trôi qua lâu như vậy rồi mà Lý Bách vẫn thật sự phát hiện ra một vài dấu vết.

Thực ra nội gián này không dễ tìm, vì trừ người đã tiết lộ danh sách đạt giải thưởng ra, người đó luôn an phận đi làm, lần này nếu không phải Lý Bách điều tra lâu như vậy, có lẽ thật sự không thể nào tìm được.

Nhìn từng bức ảnh ở tài liệu trong tay, có lẽ Hạ Thần Phong có thể hiểu được cảm giác trong lòng Lý Bách bây giờ. Anh lấy điện thoại ra, do dự một lúc rồi vẫn gọi điện thoại.

"A lô..."

"Tôi đã xem tài liệu rồi, tạm thời đừng làm gì người này, trước tiên cứ chú ý theo dõi đã..." Hạ Thần Phong cau màu, bây giờ chưa phải lúc làm gì người này, họ chỉ biết được một chút ít về tình hình phía sau người này. Nếu tự ý hành động rất có khả năng người đứng đằng sau người này sẽ phát hiện ra.

Lý Bách vuốt sống mũi, "Người này là nhân viên lão làng của tập đoàn... Em sẽ xem xét rồi xử lý."

Có thể nói, từ trước đến nay Lý Bách luôn khá coi trọng người này, trước đây anh cũng không tin vào kết quả này. Nhưng mà Mã Thắng đã điều tra ra được chứng cứ, về cơ bản không thể là giả được, trong lòng Lý Bách cũng thấy khó chấp nhận được việc này.

Khoảng thời gian này tâm trạng của Lý Bách cũng rất buồn bực, tuy đã chia tay với Đổng Vũ rồi nhưng dù sao trong lòng anh vẫn có cảm giác với người con gái này. Lại thêm khoảng thời gian này hình như Đổng Vũ luôn tìm mình, luôn tỏ ra ân hận, thậm chí còn từ chối rất nhiều tài nguyên.

Trong một khoảng thời gian ngắn, Lý Bách không biết rốt cuộc Đổng Vũ muốn làm gì. Nếu muốn nói cô ta thật sự không thể buông được Lý Bách nhưng anh vẫn nhớ tài liệu lúc đó mình nhận được. Đổng Vũ của lúc đó chỉ là do cô ta cố ý diễn cho Lý Bách xem. Vậy thì Đổng Vũ bây giờ thì sao? Có phải là cũng là cô ta cố ý diễn không không?

"Lý tổng." Mã Thắng cầm một xấp tài liệu đi vào, "Đây là kế hoạch đầu tư phim điện ảnh mới của đạo diễn Vương, anh xem đi."

Đây là bộ phim điện ảnh bom tấm vào dịp đầu năm, cũng là một động tác lớn của phòng giải trí ở Tập đoàn Tinh Thần, Lý Bách nhận lấy bản kế hoạch rồi xem vài trang, "Nghe nói Đổng Vũ đã từ chối vai nữ phụ số ba rồi?"

Mã Thắng đẩy kính mắt, "Hôm qua cô Đổng Vũ đã nói rồi, cô ấy nói là muốn từ chối vai diễn."

Nghe thấy đáp án này, bàn tay đang lật bản kế hoạch của Lý Bách khựng lại, nếu là trước đây chắc chắn Đổng Vũ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này...

Lẽ nào Đổng Vũ đã thật sự ăn năn rồi?

Lý Bách cau mày, "Dạo này Lục Dao có việc gì làm không?"

Mã Thắng nghe thấy ông chủ của mình vậy liền lấy máy tính bảng ra lật vài trang để xem, "Việc ở công trường đã đến giai đoạn cuối, bây giờ cô Lục Dao chỉ đang chuẩn bị cho bản thiết kế trung tâm hội nghị của thành phố Hải."

"Cạch, cạch, cạch." Lý Bách cầm bút gõ lên mặt bàn làm việc, "Thông báo với Lục Dao, bảo cô ấy tham gia buổi phỏng vấn casting cho bộ phim."

Bình thường, đạo diễn hoặc là một vài nhà đầu tư sẽ đi xem buổi casting, nhưng để cho một người không phải diễn viên như Lục Dao tham gia có phải là rất không thích hợp hay không.

Mã Thắng cũng thân thiết với Lý Bách, trong cuộc sống riêng hai người cũng là bạn của nhau, "Lý tổng, có phải cô Lục có chút không thích hợp không?" Lý Bách nhướng mày, dường như anh cảm thấy rất kỳ lạ, dù sao thì trước đây Mã Thắng cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, "Sao cô ấy lại không thích hợp?"

"Trước đây scandal trên mạng của cô Lục Dao rất ầm ĩ, khoảng thời gian này sau khi Triệu Lập Khôn biến mất nhưng những scandal vẫn không ngừng bị nhắc đến."

Quả thực, scandal trước đây mới thật sự dừng lại sau khi Triệu Lập Khôn và công ty quản lý hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhau. Tuy đã qua được nửa tháng rồi nhưng scandal này vẫn chưa hoàn toàn qua đi, nếu để một số phóng viên biết được họ sẽ lại có thứ để viết.

Nhưng Lý Bách bảo Lục Dao đi cũng là có dự định của riêng mình.

Thứ nhất là sức ảnh hưởng của Lục Dao. Dù sao thì Lý Bách cũng là người làm kinh doanh, bây giờ cô đang là nhân vật được chú ý, chỉ cần kéo Lục Dao vào thì bộ phim này còn chưa quay đã nhận được sự chú ý rồi.

Thứ hai là tầm quan trọng của buổi casting. Trước đây, Di Tiên Truyện đã giáng một đòn nặng nề lên Lý Bách, lỗ lớn. Lần này anh bảo Lục Dao đi cũng là hy vọng khi tham gia buổi casting, cô có thể nhìn rõ diễn viên chính của bộ phim có xảy ra sự cố gì không, cũng có thể nói là tướng mạo có hợp với mọi người không. Không phải Lý Bách mê tín mà là rất nhiều chuyện bây giờ khiến anh không thể không tin vào sự tồn tại của những thứ này nữa rồi. Tục ngữ nói rất hay, làm chuyện gì cũng phải có sự chuẩn bị đầy đủ. Lại thêm bây giờ, bình thường khi khai máy thì đoàn làm phim cũng tổ chức một buổi cúng tế gì đó, cứ coi như làm việc này là để bản thân yên tâm đi.

Thứ ba cũng là để cho Lục Dao một chỗ dựa. Chỉ cần anh coi trọng Lục Dao thì người bên ngoài mới biết địa vị của cô. Tuy thân phận bạn gái của Hạ Thần Phong dường như có thể làm mấy người đó kinh hãi hơn, nhưng bây giờ thì thân phận này không có tác dụng gì với người bên ngoài cả.

Chính vì cách suy nghĩ như vậy cho nên Lý Bách mới đưa ra quyết định này.

"Cậu đừng lo lắng nữa, người bên ngoài không dám làm gì Lục Dao đâu."

Mã Thắng gật đầu, Lý tổng đã nói như vậy rồi mà mình còn đưa ra ý kiến phản đối e rằng không phù hợp lắm. Mà Lý Bách cũng không phải loại ông chủ tùy tiện, Lý Bách đã nói là không cần lo vậy thì có lẽ Lục Dao sẽ không sao.

Khoan nói đến việc khi nhận được tin này Lục Dao cũng thấy ngạc nhiên, dù sao thì sau khi chuyện lần trước xảy ra Lý Bách cũng đã nói với Lục Dao là sẽ không bảo cô đi đóng phim truyền hình nữa, nhưng cô chưa từng nói là không giúp anh ta đi tham gia buổi casting.

Đồng nghiệp trong phòng thiết kế đã không còn thấy kỳ lạ với việc ông chủ của mình đặc biệt coi trọng Lục Dao nữa. Nếu không phải biết cô đã có bạn trai làm cảnh sát hình sự thì mọi người còn tưởng ông chủ của mình và Lục Dao đang yêu nhau.

Lục Dao ngẩng đầu, cau mày nhìn Mã Thắng đến chuyển lời, "Tại sao lại là tôi?"

Tại sao lại là Lục Dao, Mã Thắng cũng tò mò lắm chứ, nhưng bây giờ anh có thể nói gì được? Mã Thắng khẽ thở dài, trên mặt mang theo ý cười, "Cô Lục, đây là ý của Lý tổng. Đây là việc Lý tổng đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định, hơn nữa cô cũng không phải diễn gì cả, chỉ là giúp Lý tổng xem tướng mà thôi."

Lục Dao khẽ nhướng mày, "Xem tướng?"

Mã Thắng gật đầu và trả lời cô bằng một nụ cười rất bí ẩn.

Lục Dao lập tức lắc đầu cười, e rằng cô biết suy nghĩ của Lý Bách rồi, nhiệm vụ của cô trong lần phỏng vấn casting này chắc chỉ là xem tướng.

Lục Dao thấy tin này đến quá đột ngột, còn các diễn viễn khác nhận được tin tức bên lề cũng ngạc nhiên không kém.

Bọn họ không thể không biết Lục Dao, dù sao thì khoảng thời gian trước đây cô cũng là người rất nổi tiếng, trước tiên là Lạc Thần Hoa trong Di Tiên Truyện, sau đó là scandal của Triệu Lập Khôn.

Có thể nói, cho dù Lục Dao không phải người trong giới giải trí nhưng cũng nổi tiếng rất lâu.

Nhưng dù thế nào thì mọi người đều không dám tin vào việc tại sao Lục Dao lại trở thành một giám khảo của buổi casting.

Đổng Vũ nhận được tin này liên hung hăng bẻ gãy một cây bút máy, mực đen chảy ra làm tay cô ta chuyển sang màu đen. Cô ta nghiến răng, trong lòng vô cùng căm thù, cô ta nhìn bức ảnh trước mặt, tay nắm chặt cây bút máy hung hăng đâm vào bức ảnh, "Tại sao! Tại sao! Tại sao! Tại sao lại là cô!"

Đó là bức anh chụp chân dung Lục Dao, nhưng bức ảnh đó dưới tay Đổng Vũ đã trở nên nhàu nát, cuối cùng thậm chí còn bị cô ta trực tiếp xé rách.

Cô ta hít thở sâu, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc những thứ vốn dĩ thuộc về mình bị người tên là Lục Dao kia phá hoại, cô ta liền không thể kiềm chế nổi cơn giận trong lòng.

Nếu không phải Triệu Lập Khôn nói với Đổng Vũ những việc đó thì cô ta thật sự không biết người phụ nữ này lại có bản lĩnh lớn như vậy. Nhưng sau khi biết Lục Dao có bản lĩnh có thể sửa mệnh, Đổng Vũ cũng học được cách ngoan ngoãn.

Cái tên của Đổng Vũ cũng được người gọi là cao nhân chỉ điểm. Triệu Lập Khôn cũng nói rồi bản lĩnh của Lục Dao không thấp, chắc chắn cô ta không thể trực tiếp đối đầu với Lục Dao.

Cô ta cắn chặt răng, cố gắng nén cơn giận của mình nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được. Đổng Vũ lấy điện thoại ra, cuộc gọi đầu tiên không có ai nghe máy nhưng cô ta không từ bỏ tiếp tục gọi cuộc thứ hai, kiên trì đến mấy giây cuối cùng thì điện thoại cũng được kết nối.

"Triệu Lập Khôn, rốt cuộc tôi phải đợi đến bao giờ!" Điện thoại vừa được kết nối là Đổng Vũ liền trực tiếp nói một tràng nhưng đầu dây bên kia lại im lặng, "Cô là ai?" Một giọng nữ nhu mì giống vang lên.

Đổng Vũ cau chặt mày, "Cô là ai, bảo Triệu Lập Khôn đến nghe điện thoại."

"Hừ!" Đông Vũ chỉ nghe thấy một âm thanh sột xoạt truyền đến từ trong điện thoại, giống như là tiếng tung chăn lên, "Anh yêu, có một bà già hung dữ gọi điện tìm anh!"

Bà già hung dữ...

Đổng Vũ nén giận đợi khoảng năm sáu phút mới nghe thấy giọng nói của Triệu Lập Khôn.

"A lô..."

"Triệu đại minh tinh thú vị quá nhỉ! Lúc này rồi mà vẫn có hứng thú gọi hạng đàn bà không sạch sẽ này đến, quả nhiên là một giây trước còn nói là thích Lục Dao, một giây sau liền có thể lên giường với người đàn bà khác rồi."

Triệu Lập Khôn vừa đi từ trong phòng tắm ra, một tay cầm điện thoại, một tay kéo dây áo tắm, quay đầu lại đã thấy người phụ nữ trên giường cắn môi, mở đôi mắt to đôi mắt ướt đẫm nhìn mình. Khóe miệng hắn ta nhếch lên tạo thành một nụ cười, hắn an ủi người phụ nữ đó rồi đẩy cửa phòng đi ra phòng khách.

"Yên tâm, tôi có lăng nhăng thế nào cũng không bằng Đổng đại tiểu thư được, ở bên Lý tổng của Tập đoàn Tinh Thần rồi còn không thỏa mãn, lại còn đi tìm vài tên tiểu thịt tươi(*)."

(*) Tiểu thịt tươi: chỉ những những người đàn ông trẻ tuổi và đẹp trai.

Anh!" Đổng Vũ phát hiện ra rằng nếu nói đến khả năng ăn nói, chắc chắn cô ta không thể nói lại Triệu Lập Khôn. Lại thêm bây giờ cô ta phải dựa vào tên cặn bã này mới có thể xoay chuyển được tình thế, cho dù bây giờ có bất mãn thế nào thì Đổng Vũ cũng phải nhịn.

"Được! Tôi không tranh cãi với anh, tôi vừa nhận được tin tức, Lục Dao sắp đi làm người phỏng vấn của buổi casting rồi."

Triệu Lập Khôn nhìn cảnh đêm bên ngoài, "Ồ, phát triển tốt nhỉ..."

Nghe thấy giọng nói tràn đầy vẻ không quan tâm của Triệu Lập Khôn, Đổng Vũ liền siết chặt điện thoại trong tay, "Rốt cuộc tôi còn phải đợi đến bao giờ nữa! Tôi không thể đợi được nữa rồi..."

Bây giờ Đổng Vũ không muốn đợi thêm một giây một phút nào nữa. Mỗi lần nhìn thấy tin tức về Lục Dao, cô ta lại tự nhắc nhở rằng cô ta đã thua người phụ nữ mặc hàng vỉa hè đó.

"Cô vội cái gì... Tôi đã chuẩn bị xong rồi, cô làm những việc tôi bảo là được rồi..." Triệu Lập Khôn cúp máy, tùy ý ngồi trên ghế xô pha, hắn cầm bia ở bên cạnh lên hung hăng uống một ngụm, hắn nhìn tờ báo trên bàn, bên trên viết về tin tức của người nào đó.

"Thầy, tôi sẽ khiến thầy phải hối hận!"

Từ sau khi biết Hạ Thần Phong và Lục Dao đang hẹn hò, Tạ Điền chán nản một khoảng thời gian, lần nào nhìn thấy Hạ Thần Phong cô cũng cố ý tránh đi. Đồng nghiệp trong cục đương nhiên cũng biết khúc mắc giữa hai người, để tránh bị khó xử, mọi người đều coi như không biết gì cả. Khi Tiểu Viên xách trà chiều đến văn phòng liền thấy chủ nhiệm của mình đang thất thần nhìn chằm chằm vào một bản tài liệu. Tình huống thế này liên tục xuất hiện trong vòng ba tháng nay.

Cậu khẽ thở dài sau đó lập tức chuyển sang vẻ vui tươi, "Chủ nhiệm Tạ, cà phê Mocha của chị đến rồi!" Nói xong cậu liền đặt cà phê và bánh ngọt lên bàn của cô, ánh mắt quét lên bản tài liệu, "Giao lưu học tập ở Cảnh Châu? Chủ nhiệm, đây là gì vậy?" Tạ Điền cầm cà phê lên, mở nắp ra, cà phê tỏa ra hơi nóng, mùi cà phê đậm đà lan tỏa ra khắp phòng.

"Đây là thư mời do trường Đại học Cảnh Châu gửi đến, cục trưởng đưa cho tôi, tôi định bảo cậu đi học thêm, tuy nhiên họ sẽ qua đây giao lưu học tập một khoảng thời gian, sau đó cậu sẽ theo họ đến đó."

Khoa pháp y của trường Đại học Cảnh Châu là khoa hàng đầu trên toàn quốc. Thay vì nói pháp y của trường đại học này nổi tiếng, chi bằng nói là trường đại học này nổi tiếng nhờ y học. Mà pháp y chỉ là một khoa trong bộ môn y học mà đã có thành tựu không nhỏ rồi.

Nguyện vọng một của Tiểu Viên vào năm đó chính là Đại học Cảnh Châu. Nhưng lúc đó điểm chuyên ngành của cậu thiếu hai điểm, cậu đã đạt được điểm chuẩn vào trường nhưng lại không thể học chuyên ngành mình thích nhất. Chính vì vậy cậu mới rút lui và đi học chuyên ngành pháp y ở trường đại học khác. Lúc này, tin tức Tạ Điền nói với Tiểu Viên giống như một cái bánh nướng lớn đột nhiên rơi xuống người cậu.

Tiểu Viên kích động bỏ cà phê của mình xuống, cậu cầm hai tờ tài liệu mỏng ở trước mặt giống như đang cầm bảo bối, "Tôi... thật sự có thể đi sao?"

Tạ Điền cười vuốt mái tóc đen dài ngang vai và nói với vẻ trêu đùa, "Sao nào, nếu cậu không muốn tôi có thể cho Lão Trình phòng bên cạnh, cậu ấy đã nhung nhớ lâu lắm rồi!"

"Làm sao tôi lại không muốn đi chứ!" Tiểu Viên hừ to một tiếng, mặt đỏ tía tai nhìn Tạ Điền, "Tôi chỉ đang kích động thôi! Năm đó bỏ lỡ trường đại học này, không ngờ bây giờ tôi còn có cơ hội đến đó quan sát học tập, đây cũng coi như là hoàn thành giấc mơ lúc đó của tôi!"

"Được rồi, cậu nói ít thôi, ngày kia người của trường Đại học Cảnh Châu, cậu đến trường Đại học Thanh Hà sắp xếp, có thể chúng ta phải dùng đến phòng giải phẫu ở đó."

Sau khi Tiểu Viên rời đi, Tạ Điền mệt mỏi dựa người vào ghế tiếp tục thất thần nhìn cây long não bên ngoài cửa số. Thực ra bản thân cô muốn nhận lấy cơ hội này, cô chỉ muốn rời khỏi đây một khoảng thời gian. Nhưng cơ hội này rất hiếm có, cô cũng biết Tiểu Viên rất muốn đến Đại học Cảnh Châu học hỏi. Sau khi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định trao cơ hội này cho người thật sự cần nó.

Còn bản thân cô... Cô cần phải đối mặt với một vài người một vài việc. Tạ Điền cũng không phải là người không thể thua được.

Người dẫn đầu của Đại học Cảnh Châu lần này là Tiêu Thần bác sĩ pháp y hàng đầu của cục cảnh sát thành phố Cảnh Châu.

Một chiếc xe chở mười hai người của Đại học Cảnh Châu đi vào trường Đại học Thanh Hà của thành phố Tô. Ta Điền và Tiểu Viên cùng người của phòng pháp y đã đợi tại gần hội trường nhỏ của khoa pháp y trường Đại học Thanh Hà từ lâu.

Xe từ từ dừng lại, người đầu tiên xuống xe là một người đàn ông hơi mập. Tóc của người này rất ngắn, đeo kính gọng trong, khóe miệng luôn cong lên, trông có vẻ rất thân thiện.

"Ôi chao! Người đẹp Tạ Điền, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau!" Tiêu Thần sải bước dài về phía trước, nhiệt tình chào hỏi.

Tạ Điền khẽ lắc đầu, "Cậu vẫn như trước kia nhỉ!"

Tạ Điền và Tiêu Thần là bạn đại học, năm đó thành tích của hai người đều rất tốt, ngầm có quan hệ cạnh tranh với nhau. Nhưng họ đều là sinh viên giỏi của trường, quan hệ cũng rất tốt, có cảm giác họ luôn trân trọng đối phương.

Tiêu Thần xua tay đứng vững trước mặt Tạ Điền, "Không được rồi, không được rồi! Tôi già rồi! Tốt nghiệp được năm sáu năm rồi, cậu xem tôi càng ngày càng béo, thể chất cũng càng ngày càng tệ đi!"

Lần giao lưu này kéo dài ba ngày, ngày đầu tiên là buổi giảng bài tại hiện trường dành cho người mới của trường Đại học Cảnh Châu, ngày thứ hai là buổi nghiên cứu thảo luận, ngày thứ ba là mời mọi người đi tham quan thành phố Tô. Sau đó Tiểu Viên sẽ đi học ở trường Đại học Cảnh Châu một tháng với người của trường đại học bên đó.

Tiểu Viên dẫn đầu đưa mọi người đến phòng giải phẫu, Tạ Điền và Tiêu Thần đi ở phía sau, "Đừng coi thường những sinh viên ở đây, trong này có vài hạt giống tốt đấy."

Trên mặt Tạ Điền mang theo vẻ ngạc nhiên, "Tiêu Thần, cậu học được cách khen người khác rồi đấy nhỉ!" Làm bạn học với nhau bao nhiêu lâu rồi, đừng nói là khen ngợi người khác, Tạ Điền chưa bao giờ nhìn thấy Tiêu Thần nói một câu tốt về người khác, cậu ta không châm biếm họ đã là nhã nhặn lắm rồi.

"Ha ha ha ha." Tiêu Thần cười lớn, bản thân cũng biết việc năm đó, anh vỗ cái bụng béo của mình, "Năm đó còn trẻ chưa hiểu chuyện, bây giờ có con rồi tôi đã rộng lượng hơn rất nhiều, không tin cậu xem cái bụng này của tôi đã đủ to chưa?"

Hai người còn chưa đi vào phòng giải phẫu, Tiểu Viên đã hoảng sợ đi chạy ra, "Chủ nhiệm, xảy ra chuyện rồi." Tiêu Thần và Tạ Điền đưa mắt nhìn nhau sau đó nhanh chóng chạy vào phòng giải phẫu.

Đi vào bên trong liền thấy mười mấy người mới kia sắc mắt đều trắng bệch đứng ở một bên, dường như đang muốn đứng xa xác chết kia. Bình thường, họ đã quen với việc nhìn thấy xác chết rồi, tình huống sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch thế này không thể xảy ra được.

Tạ Điền muốn bước lên trước nhưng Tiểu Viên lại kéo cô lại, sắc mặt nặng nề, dường như là đang lo lắng, "Chủ nhiệm..."

Trong lòng Tạ Điền có dự cảm không lành, cô muốn thoát ra khỏi cánh tay của Tiểu Viên nhưng cậu cứ kéo chặt cô lại, "Chị... phải chuẩn bị tâm lý..." Nói xong câu này, Tiểu Viên với sắc mặt khó coi quay người chạy ra ngoài gọi điện báo cảnh sát.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info