ZingTruyen.Asia

Sơ Cửu của Lục Hào

121 -> 125

huongthao2601

An Thiến thấy Đổng Vũ cắn răng và lườm mình, cô cầm cốc cà phê ở bên cạnh lên và uống một ngụm rồi nở nụ cười, "Đừng nói là cô nhìn trúng Lý tổng của Tập đoàn Tinh Thần, đúng là bây giờ Lý Bách là người phụ trách của Tinh Thần, nhưng mà... Cô đừng quên rằng, từ trước đến nay tập đoàn Tinh Thần không phải mang họ Lý."

Lời của An Thiến vừa được nói ra, mọi người trong phòng đều nhớ lại những tin đồn mà trước đây được nghe nói, Lý Bách chỉ là người phụ trách tạm thời, còn người kế thừa thực sự của Tinh Thần mang họ Hạ. Cho nên, dù thực sự là bám được Lý Bách thì tối đa cũng chỉ là trở thành người nhà của phó tổng mà thôi...

Hơn nữa, bước vào nhà họ Lý không phải là chuyện dễ, lúc trước có rất nhiều người có scandal với Lý Bách, nhưng đâu có người nào bước được vào cánh của nhà họ Lý.

Bây giờ không phải là Đổng Vũ cũng giống nhóm người trước kia sao, vọng tưởng bay lên cành cao, nhưng vấn đề là nhà họ Lý có muốn cho cô ta đạt được ước muốn hay không mới được.

Đổng Vũ tức giận cười nhạt, dường như bị người ta lột sạch chỉ còn nội y, "Dù thế nào thì Lý tổng cũng là người đẹp trai trẻ tuổi, còn hơn đạo diễn Lục Nguyên có lòng nhưng lực lại không đủ mạnh đó."

"Cô!" An Thiến nắm chặt lấy cốc cà phê trong tay, rất ít người biết chuyện của mình và đạo diễn Lục Nguyên, một mặt đúng là vì tuổi tác của Lục Nguyên đã cao, và điều quan trọng là Lục Nguyên đã có gia đình, nếu để cho người ngoài biết mối quan hệ giữa mình và Lục Nguyên, thì mình sẽ xong đời.

Chuyện này khiến cả căn phòng rơi vào yên lặng, mọi người nghĩ thầm ban đầu bàn tán về scandal nhưng không ngờ lại biết được một bí mật lớn trong giới như vậy, nhưng đó là Lục Nguyên, An Thiến hoặc Lý Bách đằng sau Đổng Vũ, đây đều là những nhân vật mà không ai trong số mấy kẻ tép riu như bọn họ có thể đối đầu được.

"Cạch!" An Thiến đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn, ngực vì tức giận mà liên tục phập phồng, một tay chỉ vào Đổng Vũ, liên tục nói, "Cô! Cô! Cô bớt nói mấy lời linh tinh ở chỗ này cho tôi!"

"Ha ha, có phải là nói linh tinh hay không, chúng ta cứ chờ đến ngày mai mà xem!" Đổng Vũ không muốn nói nhiều lời thừa thãi, xoay người định bỏ đi, nhưng sao An Thiến có thể để cô ta đi một cách dễ dàng như vậy được chứ. An Thiến nhìn xung quanh, thấy cốc cà phê mình để trên bàn, cốc cà phê đó là cốc giữ nhiệt, nên cà phê bên trong vẫn còn nóng, An Thiến không nghĩ ngợi nhiều liền cầm cốc cà phê hất về phía Đổng Vũ.

"A!"

"Trời ơi!"

Một vài tiếng ngạc nhiên vang lên, vì quán tính nên cốc cà phê bị văng ra, cái nắp cốc bị tung ra trong quá trình ném, cà phê nóng không chỉ văng lên lưng của Đổng Vũ, mà còn bắn vào một vài diễn viên nữ ở bên cạnh.

Đổng Vũ không ngờ rằng An Thiến sẽ làm ra hành động như vậy, cô ta đau đến mức khuôn mặt nhăn chặt lại. Bây giờ đã là tháng sáu, vì muốn đẹp nên những nghệ sĩ nữ đều mặc những chiếc áo mỏng tang. Nước cà phê nóng kia như thể dội trực tiếp xuống da thịt của cô ta.

Trợ lý của Đổng Vũ vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền cảm thấy kinh hãi, làn da trắng nõn của Đổng Vũ đã bị sưng đỏ lên một mảng, "Nhanh Nhanh! Nhanh gọi xe cứu thương! Nước! Nước lạnh!"

Tiếng cãi vã ầm ĩ ở chỗ này đã sớm bị Trần Hoa biết được, anh ta đến đó với khuôn mặt lạnh băng, nhưng cũng không ngờ sẽ nhìn thấy một cảnh như vậy, nữ chính của mình hắt cà phê nóng vào người nữ thứ của mình, còn có một vài diễn nữ ở bên cạnh bị liên lụy.

An Thiến đứng tại chỗ, ngây người nhìn tay của mình, "Tôi... Tôi... Tôi không cố ý!" Nói xong, nhìn Trần Hoa với ánh mắt tràn đầy nước mắt và hoảng sợ.

Trần Hoa nhíu chặt mày lại, nghĩ thế mà chuyện này lại xảy ra ở trong đoàn làm phim của mình, tâm trạng vốn đang khó chịu nay càng thêm bực dọc, "Còn đứng ngơ người ra đó làm gì! Mang nước lạnh lại đây!"

Đạo diễn lên tiếng mới khiến mọi người đang sững sờ tỉnh táo lại, mấy người đồng nghiệp vội vàng chạy đến, ngồi xổm xuống cõng Đổng Vũ đến toilet ở gần đó, chỗ bị bỏng cần được rửa bằng nước lạnh.

Lục Dao vừa đến trường quay, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, cô nhíu mày, mặc dù biết trong đoàn làm phim có xảy ra một chút chuyện, nhưng không ngờ rằng nữ chính và nữ thứ sẽ làm náo loạn lên ngay ở trước mặt mọi người.

"Có phải là cảm thấy rất khó tin đúng không?" Một giọng nam trầm thấp vang lên ở bên cạnh, Lục Dao nghiên đầu và nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục cổ đại màu đỏ đang đứng cười ở bên cạnh.

"Chào cô, Lạc Thần Hoa, tôi là Tĩnh Vương." Người đàn ông này sử dụng danh tính trong kịch bản của bộ phim, Lục Dao nghiêng đầu suy nghĩ, trong phim Tĩnh Vương là nam thứ ba, tính tình ngang ngược, bộ trang phục màu đỏ này của hắn thật ra đang làm nền cho cái dáng vẻ vừa chính vừa tà của hắn.

"Chào anh, tôi biết anh, anh là nam thứ ba, Triệu Lập Khôn." Lục Dao xoay người, kéo ra khoảng cách với Triệu Lập Khôn. Triệu Lập Khôn cười khẽ, "Chào cô, tôi cũng biết cô, cô là Lục Dao."

Lục Dao khẽ gật đầu, sau đó xoay người lại nhìn căn phòng bị mọi người vây kín.

"Cô có nghĩ là tính tình của những nghệ sĩ này khác với ngày thường không?"

Triệu Lập Khôn không hề để ý đến sự lạnh lùng của Lục Dao, trái lại tiến đến gần thêm một bước và tiếp tục nói.

Lục Dao vô cùng không thích hành động đi đến đứng sát mình của Triệu Lập Khôn, cô lại một lần nữa lùi một bước về phía sau, "Mọi người đều có nhiều khuôn mặt, đối xử với những người khác nhau và những chuyện khác nhau, đương nhiên là có dùng những khuôn khác nhau để xử lý."

Triệu Lập Khôn liếc nhìn Lục Dao, cô không trang điểm nhưng khuôn mặt vẫn rất đẹp, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Chơi với cô đúng là rất vui."

Chơi rất vui? Đây là lần đầu tiên Lục Dao nghe thấy ai đó dùng lời này để mô tả về mình.

"Vậy, Lục Dao, còn cô thì sao?"

Lục Dao quay đầu lại nhìn Triệu Lập Khôn, không hiểu rốt cuộc người này muốn gì.

"Cô có bao nhiêu mặt nhỉ?" Triệu Lập Khôn nhìn Lục Dao, như thể là muốn nhìn rõ xem rốt cuộc Lục Dao là người như thế nào.

"Lập Khôn." Khuôn mặt đen sì của Trần Hoa xuất hiện, "Hôm nay không có cảnh quay của cậu, cậu trở về đi! Đổng Vũ này đúng là sao chổi!"

Lúc trước Trần Hoa đã bực mình, bởi vì chuyện xấu của Đổng Vũ và Lý Bách, mà bây giờ toàn bộ địa điểm quay phim đều bị phóng viên vây kín, có thể tưởng tượng ra được, khi xe cứu thương đến chỗ này, Đổng Vũ được đưa ra ngoài, ngày mai sẽ có tin tức lớn đến mức nào.

Không, không cần chờ đến ngày mai, xe cứu thương vừa đến thì tin tức sẽ xuất hiện ngay sau đó.

Triệu Lập Khôn nhướng mày, "Đạo diễn Trần, nói như thế nào thì Đổng Vũ cũng là người của Lý tổng, hay là nói chuyện này trước cho Lý tổng biết đi."

Trần Hoa nhíu chặt mày lại, nghĩ đến Lý Bách, trong lòng càng cảm thấy bực, "Đáng ghét!" Lục Dao nhìn Trần Dao thở phì phò cầm điện thoại đi ra một chỗ để gọi điện, còn Triệu Lập Khôn thì vẫn đứng ở bên cạnh, cười duỗi người, "Aiz, thật tốt quá, xem ra tôi có thể được nghỉ ngơi thoải mái trong một khoảng thời gian ngắn rồi."

Không ngờ rằng lời này lại linh nghiệm, đoàn phim này không chỉ có scandal của Đổng Vũ và Lý Bách - Tổng Giám đốc của Tinh Thần bị tung ra, còn có scandal nữ chính An Thiến không vừa lòng Đổng Vũ, tin Đổng Vũ bị bỏng, ngoài ra còn có tin chấn động của An Thiến và Lục Nguyên.

Ba tin tức này đã trực tiếp đưa Di Tiên Truyện lên trang nhất. Hơn nữa đã ba ngày trôi qua rồi mà không hề có dấu hiệu hạ nhiệt. Tuy rất nhiều đoàn làm phim đều thích bộ phim của mình được tuyên truyền ở mức độ nhất định. Nhưng Trần Hoa thì lại khác, anh cho rằng tác phẩm tốt chưa bao giờ dựa vào việc tuyên truyền để thu hút sự chú ý mà phải dựa vào nội dung và chất lượng của nó.

Bởi vì những việc này mà tiến độ quay phim của đoàn làm phim đã bị chậm trễ ba ngày rồi. Mỗi lần phải quay lại, mọi người đều phát hiện ra tính khí của đạo diễn Trần lại càng bạo lực hơn.

Khi Trần Hoa nhìn thầy Đổng Vũ một lần nữa, sắc mặt anh không tốt chút nào, còn sắc mặt của Đổng Vũ cũng nhợt nhạt. Lục Dao mặc trang phục quay phim ngồi ở một bên, chuẩn bị quay phim. Tiểu Mao ở phía sau đưa cho cô một cái quạt tích điện nhỏ, "Này Lục Dao, cô đã nghe nói đến chưa, hình như Đổng Vũ chia tay với Lý Bách rồi."

Lục Dao đã gặp Đổng Vũ mấy lần rồi, nhân duyên giữa cô ta và Lý Bách mong manh, nhưng cũng không phải là không có cơ hội thay đổi, nhưng tất cả những điều này đều là do bản thân Đổng Vũ gây ra.

"Tiểu Mao, gieo nhân nào gặp quả nấy, cho nên phải đối xử chân thành với người khác một chút."

Tiểu Mao nghe những lời này với vẻ mơ hồ, cậu chớp mắt mấy lần, "Cô nói vậy là sao?"

Lục Dao chỉ khẽ cười, sở dĩ Lý Bách chia tay với Đổng Vũ là vì người phía sau anh ta ra tay. Họ đã điều tra ra một vài chân tướng, có lẽ năm đó Đổng Vũ thật sự biết thân biết thân biết phận. Những hành vi sau này của cô ta chỉ là vì muốn trói buộc Lý Bách chặt hơn mà thôi.

Tuy Lý Bách cũng đã nhận ra, nhưng đàn ông khi yêu ai cũng mù quáng. Lúc đó Lý Bách thật sự thích Đổng Vũ, cho nên anh ta thà bị Hạ Thần Phong nghi ngờ là hung thủ giết hại Trương An An, thà tiếp tục đóng kịch với một đám phụ nữ cũng phải bảo vệ Đổng Vũ thật tốt.

Nhưng mà người phụ nữ sau lưng làm gì có phong độ như người phụ nữ trước mặt. Đổng Vũ không hài lòng với tình trạng bây giờ, cô ta vội vàng muốn có được thành công, đương nhiên là để lộ sơ hở.

Thực ra chỉ cần ban đầu Đổng Vũ thật sự thích Lý Bách thì cuối cùng anh cũng sẽ cưới cô ta. Nhưng trên thế giới này làm gì có thuốc chữa bệnh hối hận, tất nhiên Lục Dao cũng không rảnh rỗi đến nỗi muốn kiếm chuyện mà đi nói những lời này cho Đổng Vũ nghe.

"Lục Dao, đến lượt cô rồi!" Trợ lý sản xuất đã sắp xếp xong bối cảnh quay phim rồi. Cảnh này cũng rất đơn giản, Lục Dao chỉ cần viết mấy chữ bằng bút lông trong đình là được. Lục Dao nhấc váy lên, vừa đi được vài bước, Đổng Vũ đã bước lên trước nhìn cô với vẻ u ám.

"Cô đừng vui mừng quá sớm, nếu Lý Bách đã không có tình cảm thật sự với tôi, cô nghĩ là cô có thể sao?" Đổng Vũ nhận được điện thoại chia tay của Lý Bách, người đàn ông này lại nhẫn tâm đến mức không thèm gặp cô ta lấy một lần.

Lúc đó, đương nhiên Đổng Vũ có hỏi lý do nhưng Lý Bách không nói. Cô ta nghĩ đến Lục Dao, nghĩ đến vai diễn của Lục Dao, cô ta cho rằng tất cả đều là vì sự xuất hiện của Lục Dao.

"Cô Đổng Vũ, tôi không hiểu cô đang nói gì, tôi và Lý tổng không có quan hệ gì cả, xin cô đừng đẩy trách nhiệm của mình sang người vô tội." Lục Dao cau mày, cô sau khi trang điểm thì thật sự rất hợp với Lạc Thần Hoa ở trong kịch bản. Chỉ một cái cau mày không vui thôi mà đã khiến người khác rung động rồi.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, trong lòng Đổng Vũ cảm thấy oán hận, tất cả những việc này là do khuôn mặt này gây ra, nếu không có nó thì tốt biết mấy.

Lục Dao nhìn thấy ánh mắt như sắp ăn thịt người khác của Đổng Vũ lại không sợ hãi chút nào, "Tôi khuyên cô đừng làm việc gì khiến người ta ghét, gương mặt này của tôi không phải là thứ cô có thể động vào."

Lục Dao không có ý định tiếp tục để ý đến Đổng Vũ, mấy trợ lý giúp cô chỉnh lại trang phục, viết chữ bằng bút lông là việc rất đơn giản với Lục Dao.

Vốn dĩ Trần Hoa đã mời người viết chữ đến, đó là một nhà thư pháp nổi tiếng, anh chỉ sợ Lục Dao viết chữ bằng bút lông không đẹp, đến lúc đó lại bổ sung thêm một vài cảnh quay nữa.

Nhưng khi cô viết từng nét chữ Hành thư, người phụ nữ đứng bên cạnh mỉm cười, "Đạo diễn Trần, xem là lần này không đến lượt tôi rồi, chữ của cô bé này còn có hồn hơn cả tôi."

Khi viết chữ dường như Lục Dao đã quên hết tả cả ở xung quanh, đây là quy tắc của ông lão nhà họ Lục đặt ra, viết chữ phải có thái độ của viết chữ.

Cảnh quay này đã được hoàn thành một cách rất thuận lợi, cuối cùng Trần Hoa cũng đã nở nụ cười đầu tiên trong tuần này, "Tốt, Lục Dao, tôi thật sự đã tìm được bảo bối rồi!"

Triệu Lập Khôn đứng ở một bên lấy điện thoại ra, trong điện thoại truyền đến tiếng một người phụ nữ đang phẫn nộ, "Tôi đã đưa ra quyết định rồi, tôi chắc chắn sẽ không cho người phụ nữ đó sống tốt!"

Trần Lập Khôn cười nói, "Chỉ cần bản thân cô không hối hận là được rồi, dù sao thì việc gì giúp được tôi đã giúp rồi."

Sau khi cúp máy Triêu Lập Khôn nhìn Lục Dao, dường như cảm nhận được gì đó, hắn nhìn thấy Lục Dao nhìn mình với vẻ không hài lòng, Triệu Lập Khôn lại cười càng rạng rỡ hơn, quả nhiên Lục Dao thú vị đúng như lời đồn.

Vì bị chậm trễ một tuần, lịch quay tiếp theo của đoàn làm phim dày đặc, sau khi màn đêm buông xuống sẽ quay cánh đánh nhau trên giang hồ.

Nhưng lần này đoàn phim lại gặp phải sự cố, dây bảo hộ vốn dĩ rất tốt lại bị đứt, diễn viên đóng vai nam chính là Tiền Húc rơi thẳng xuống nước. Tiền Húc là ảnh đế, lần này đoàn làm phim lại một lần nữa loạn lên, nhưng so với lần trước thì lần này tốt hơn nhiều. Trần Húc biết bơi, ngoài việc cánh tay hơi tê ra thì những chỗ khác trên cơ thể không bị làm sao.

Trần Hoa mắng thẳng vào mặt trợ lý sản xuất và tổ đạo cụ, trước đó anh ta đã nhấn mạnh một lần nữa về công tác an toàn rồi, nhưng lần này vẫn xảy ra vấn đề. Bởi vì Lục Dao cũng có cảnh quay vào ban đêm cho nên cô cũng có mặt ở hiện trường, Cô ngồi ở một bên nhìn đoạn dây bảo hộ đã bị đứt, đoạn dây bảo hộ này được làm bằng thép, bình thường rất khó đứt, nhưng bây giờ...

Hình như đoạn dây bảo hộ kia đứt do bị thứ gì đó ăn mòn, chỉ còn lại một chút liên kết. Đây cũng là lý do tại sao trước khi Tiền Húc đi lên vẫn bình thường, sau khi hoàn thành vài động tác lại đột nhiên mất kiểm soát và rơi xuống nước.

"Dây bảo hộ này có người đeo cố định không?" Lục Dao hỏi thành viên tổ đạo cụ đang cúi đầu xuống, mày ủ mặt ê sắp xếp đồ đạc ở bên cạnh. Người đó vừa nghe cô hỏi liền trả lời, "Dây bảo hộ này được lấy ra từ trong kho vào buổi chiều, có vị trí cố định, nhưng trước đó nó đã bị trộn lẫn, rõ ràng đã kiểm tra là không có vấn đề gì rồi, người dùng trước đó cũng không thấy có vấn đề gì."

Lục Dao nhớ lại, dây bảo hộ này đã được dùng một lần vào lúc chiều tối và được chuyển thẳng đến ven hồ, nhưng mà lại không manh mối gì về việc trước đó ai trong đoàn này đã dùng đoạn dây thép này. đam mỹ hài

Lục Dao nghĩ, rốt cuộc là ai đã động tay động chân vào? Có người đang nhắm vào Tiền Húc sao?

"Được rồi, quay cảnh sau trước đã, An Thiến đâu?" Trần Hoa thấy Tiền Húc không sao, nhưng dây bảo hộ đã bị đứt, hôm nay chỉ có thể quay cảnh tình cảm trước.

"Chị An vừa nói đi nghỉ ngơi rồi." Trợ lý của An Thiến còn tưởng cảnh này phải quay rất lâu, nhưng xem tình hình bây giờ thì cảnh của cô ta phải quay trước rồi, cho nên nói xong liền đi đến phòng nghỉ tìm An Thiến

Á!" Chưa đầy vài phút sau, một giọng nữ chói tai vang lên ở phim trường, mọi người lập tức dừng động tác mình đang làm, chỉ nghe thấy Trần Hoa giận dữ đứng lên, "Mẹ nó chứ, đừng có gây thêm chuyện cho ông mày!"

Trần Hoa nói xong liền dẫn người xông vào phòng nghỉ, còn chưa vào cửa đã nhìn thấy trợ lý của An Thiến ngất ở cửa. Mọi người ngước mắt lên, mặt tường phòng nghỉ vốn dĩ là màu trắng bây giờ đã chuyển sang màu đỏ máu. Mà An Thiến thì ngồi trên ghế trang điểm, trên người còn đắp chăn, nhưng đầu cô ta lại ngửa ra sau một cách kỳ dị, đôi mắt vốn làm say đắm lòng người lại trợn ngược, hướng về phía cửa và đập thẳng vào mắt những người đi tới.

Mấy người nhát gan từ lâu đã bị cảnh này dọa đến mức sợ mất vía, "Chết! Có người chết!"

An Thiến chết rồi, cô ta chết do cổ họng bị cắt sâu, cổ cô ta chỉ còn mỗi lớp da ở gáy. Tuy Lục Dao đã nhìn thấy mấy hiện trường vụ án cùng với Hạ Thần Phong rồi, nhưng mà đa số cô chỉ nhìn qua hình ảnh. Lúc này nhìn thấy tận mắt cô vẫn thấy khó mà chịu được, cô siết chặt tay lại nhìn đôi mắt không thể nhắm lại của An Thiến, nặng nề thở dài một hơi.

Lần này Trần Hoa muốn giấu cũng không giấu được nữa, anh ta chán chường ngồi trên ghế xô pha, mái tóc rối bù, nhìn thấy Lý Bách đẩy cửa bước vào cũng chỉ nhìn một cái.

"Vụ án này do anh Phong phụ trách..."

Lý Bách do dự một lát nhưng anh vẫn nói ra, "Cậu yên tâm đi, bộ phim truyền hình này vẫn quay bình thường, đổi nữ chính là được."

Nữ chính đã chết rồi, nhưng nữ chính đã quay rất nhiều cảnh rồi, lúc này đổi nữ chính có nghĩa là gì, có nghĩa là phải quay lại, lãng phí rất nhiều tiền của.

Trần Hoa cau mày, hung hăng hút thuốc: "Không đổi, tăng cảnh của Lạc Thần Hoa lên!" Khoan nói đến việc bây giờ đổi người có phải là thời cơ thích hợp nhất không, nếu đổi người rồi vậy thì thời gian quay phim phải kéo dài. Sau đó Trần Hoa còn phải quay một bộ phim điện ảnh nữa, căn bản là không kịp thời gian. Sau khi suy nghĩ vài lần, Trần Hoa quyết định tăng phân cảnh của nữ phụ và Lạc Thần Hoa lên, đương nhiên là phải dưới tiền đề diễn viên ở đây không xảy ra chuyện gì.

Hạ Thần Phong và Tiểu Đao đến phim trường, vừa đi vào bên trong hai người liền chú ý đến cô gái mặc váy liền màu xanh lam ở ven hồ.

Đầu ngẩng lên nhìn mặt trước, gió đêm thổi vào chiếc váy màu xanh lam của cô gái đang đứng ở gần hồ, sau đó cô đột nhiên nhìn sang chỗ khác, giống như sắp bay lên trời.

Hạ Thần Phong cau mày, dường như là có chút không dám xác nhận, anh quay người lại gần, "Lục Dao?"

Lục Dao?

Một câu này dường như đã làm tất cả đồng nghiệp trong cục tới hiện trường ngạc nhiên. Lục Dao quay người, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm khi quay phim, gương mặt trang điểm tinh tế của cô cũng ngạc nhiên.

"Cảnh sát Hạ?"

Dường như Hạ Thần Phong đã nghe thấy tiếng trái tim mình đập nhanh hơn, anh ổn định lại giọng nói của mình, "Sao... cô lại ở đây?"

Tuy Lục Dao đã vào Tập đoàn Tinh Thần làm việc, nhưng theo thông tin Hạ Thần Phong biết được, cô vào làm trong phòng kiến trúc, không phải bộ phận giải trí. Lục Dao đang làm kiến trúc sư sao lại chạy đến đây, còn mặt trang phục giống như tiên nữ.

Lúc này dường như Lục Dao đã nhớ ra cô vẫn mặc trang phục cổ đại, trên mặt có vẻ hơi mất tự nhiên, "Tôi đến đây giúp đỡ."

"Má ơi, Lục Dao của tôi ơi! Thật không ngờ cô lại lấn sân sang đóng phim!" Khuôn mặt Tiểu Đao lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt cậu lại gian gian.

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Lục Dao cô thật sự có vốn liếng để đóng phim đấy." Tiểu Đao sờ cằm, đánh giá Lục Dao từ trên xuống dưới, ánh mắt đó giống như kính xuyên thấu, thô tục đến mức muốn đạp Lục Dao xuống hồ.

Hạ Thần Phong vươn tay đẩy Tiểu Đao, "Đến hiện trường trước đã."

Tiểu Đao giơ tay ra, "Được rồi, tôi qua đó trước đây! Chúng ta nói chuyện sau nhé!" Lục Dao thấy Tiểu Đao đi rồi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Hạ Thần Phong đang đứng ở một bên, thầm nghĩ sao anh còn chưa đi.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì, cô có thể nói trước với tôi không?" Hạ Thần Phong cố gắng lờ đi ánh mắt nghi hoặc của Lục Dao, anh không muốn thừa nhận mình muốn ở cùng với Lục Dao thêm một lúc nữa.

Lục Dao thấy Hạ Thần Phong hỏi mình như vậy liền nghĩ có lẽ anh muốn tìm hiểu tình hình ở hiện trường. Cô cúi đầu, cau mày: "Thực ra, tôi không biết nói thế này có đúng không nhưng tôi cảm thấy hung thủ có kế hoạch từ trước."

Hạ Thần Phong quay đầu nhìn từng tốp người đứng ở phim trường, nhìn có vẻ rất đoàn kết, những vẫn có thể nhìn ra quan hệ của người nào với người nào thân thiết hơn, "Cô nói cách nhìn của mình trước đi."

"Khi tôi vừa đến phim trường, tuy đã nhìn ra bộ phim này sẽ gặp vài trắc trở nhỏ, nhưng trên mặt của An Thiến không có tai họa liên quan đến máu, nhưng bây giờ cô ta đã gặp tai họa liên quan đến máu, việc này... việc này có nghĩa là có người đã sửa mệnh của cô ta rồi." Ban đầu Lục Dao cũng không muốn nói ra, nhưng bây giờ cô lại thấy khả năng này tương đối lớn.

"Sửa mệnh?" Hạ Thần Phong cau chặt mày, "Sao cô lại nói như vậy?"

Lục Dao nhớ lại lúc cô nhìn thấy gương mặt của An Thiến, "Lần này An Thiến có bê bối tình ái, mắt cô ta đỏ lên, tuy ấn đường có màu xám nhưng lại không có âu lo về tính mạng, tự có quý nhân giúp đỡ. Nhưng bây giờ An Thiến lại bất ngờ bỏ mạng, chứng tỏ là quý nhân đó không giúp được cô ta, ngược lại còn trở thành nguyên nhân gây nên cái chết của cô ta."

Ý của Lục Dao là người sát hại An Thiến vốn dĩ là quý nhân của cô ta, nhưng không biết tại sao mà cuối cùng lại ra tay với cô ta.

Dường như Lục Dao nhớ đến điều gì đó, trên mặt cô lộ vẻ thất bại, "Cảnh sát Hạ, e là lần này tôi không thể giúp được các anh rồi. Bởi vì anh cũng biết đấy, rất nhiều người trong giới này đã phẫu thuật thẩm mỹ, tuổi tác cũng không thật, tôi rất khó nhìn ra quá khứ của một vài người từ tướng mạo và bát tự của họ được.

Đây là điều mà mọi người trong giới giải trí đều biết, vì muốn lên hình mà rất nhiều người đã phẫu thuật thẩm mỹ, cho dù có đập đi xây lại hay chỉ chỉnh một vài chỗ thì tướng mạo cũng sẽ thay đổi, lại thêm các kỹ thuật trang điểm nữa. Đối với những người có tướng mạo như vậy, Lục Dao chỉ có thể nhìn ra tương lai mơ hồ.

Còn bát tự cũng vậy, sửa đổi tuổi tác của mình xuống cũng là bản lĩnh thường dùng của một vài người. Có vài người nhờ sự chỉ điểm của cao nhân mà đổi tên để thay đổi vận thế.

Cho nên lúc này về cơ bản Lục Dao không có cách nào để đưa phán đoán chính xác.

Hạ Thần Phong nhìn thấy dáng vẻ hơi ủ dột của Lục Dao liền nở nụ cười hiếm có, "Còn có chúng tôi mà."

Lục Dao ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Phong, cô nhìn thấy niềm tin có thể phá được án của anh, "Đúng vậy, các anh chắc chắn có thể làm được."

Hạ Thần Phong quay người nhìn về hướng phòng nghỉ, "Cô đi nghỉ ngơi trước đi, khi nào đến lượt cô lấy lời khai, sẽ có người gọi cô đến." Vốn dĩ đây là cảnh quay vào ban đêm, lúc có người báo án cũng xảy ra vào lúc đêm khuya, khi Tạ Điền và Tiểu Viên cầm hộp dụng cụ đến, Lục Dao đã ngồi ở bên cạnh chợp mắt nghỉ ngơi rồi.

Hiện trường có mùi rất tanh, trên bức tường trắng toàn là máu tươi, ảnh hậu An Thiến vốn dĩ hết sức chói lòa trên ti vi bây giờ lại là nguồn gốc của mùi tanh tưởi kia.

Tiểu Đao vẫn chưa đi vào hiện trường, cậu cau mày đứng ở cửa phòng nghỉ nhìn đồng nghiệp đang đeo ủng vào trong làm kiểm tra sơ bộ và chụp ảnh.

Khi Tạ Điền và Tiểu Viên đến, hai người nhìn thấy hiện trường thì sắc mặt cũng căng thẳng: "Hiện trường thế nào rồi? Còn bao lâu nữa thì vào được?" Tạ Điền vừa nói vừa mặc quần áo bảo hộ vào. Tiểu Đao lắc đầu, "Chưa, nhưng cũng nhanh thôi."

Lời nói ra chưa được bao lâu thì đồng nghiệp phòng kiểm tra dấu vết vẫy tay ý bảo bác sĩ pháp y có thể vào được rồi, Hạ Thần Phong đeo ủng, cẩn thận đi vào trong căn phòng.

"Hiện trường xảy ra vụ án được bảo vệ rất hoàn chỉnh, không có ai vào phá hoại, chúng ta cũng tìm được rất nhiều manh mối có giá trị để phá án." Đồng nghiệp phòng kiểm tra dấu vết cười nhẹ nhõm. Điều bọn họ hy vọng nhất là có có thể nhìn thấy hiện trường vụ án không bị phá hoại, như vậy có giảm được rất nhiều nguồn ô nhiễm, có thể thu thập được nhiều manh mối có liên quan đến hung thủ hơn.

Hạ Thần Phong đeo găng tay, vỗ vai đồng nghiệp, ở trong phòng nghỉ này mỗi một bước đi đều phải cẩn thận xem xét phía dưới chân mình, bởi vì dưới đất toàn là máu đang chảy.

Tạ Điền cúi người xuống nhìn cổ của An Thiến, không ai ngờ được ảnh hậu diễm lệ chói lòa một thời cuối cùng lại bị giết bằng cách cắt cổ dã man như vậy. Tiểu Đao lắc đầu, "Này, tôi còn nhớ lúc đó trên mạng có một bình luận thế này, cổ của An Thiến là đẹp nhất, rất nhiều người đều thích chụp cổ của cô ta, nhưng bây giờ tôi thấy cái cổ này đúng là đẹp quá mức, đẹp đến nỗi khiến người ta ghen tỵ!"

Tiểu Đao liếc mắt nhìn, thực sự là cái kiểu chết mà đầu không rơi hẳn ra này còn đáng sợ hơn, bởi vì cô ta ngồi quay lưng lại với cửa, nhìn từ bên ngoài vào trông giống như cái đầu nối với cái cổ đã gãy treo ngược về phía sau, trông rất đáng sợ. Cũng khó trách khi trợ lý của An Thiến vừa mới đi vào nhìn thấy cảnh này liền bị dọa sợ đến mức ngất đi.

Tạ Điền liếc nhìn, "Thời gian tử vong có lẽ nằm trong khoảng ba tiếng đồng hồ, nguyên nhân tử vong..." Hạ Thần Phong và Tiểu Đao cũng nhìn, "Hiểu rồi." Sau khi thi thể của An Thiến được đưa đi, hai người lại một lần nữa kiểm tra những thứ xung quanh. Bởi vì đây là phòng thay đồ của nghệ sĩ nữ nên sẽ không có camera, phòng nghỉ chỗ nào cũng để đồ linh tinh, có cả đồ ăn lẫn đồ uống. Nhưng đoàn làm phim này có một phòng nghỉ riêng đã là đãi ngộ rất tốt rồi.

Trần Hoa đợi ở bên ngoài phòng nghỉ, Lý Bách đứng ở một bên, bộ phim này gặp biết bao trắc trở cho đến tận bây giờ đã trở thành chủ đề cực kỳ nóng hổi. Thậm chí bây giờ còn chẳng rớt khỏi được vị trí đầu bảng.

Lúc này xe cảnh sát cũng đã đến, chắc chắn nơi này cũng trở thành lựa chọn hàng đầu của đám phóng viên.

Tuy mấy ngày trước, scandal An Thiến phá hoại gia đình đạo diễn Lục Nguyên được tiết lộ, nhưng bây giờ tin tức này còn chưa qua đi thì tin cô ta chết trong phòng nghỉ lại được truyền ra.

Tục ngữ nói rất hay: lắm lúc, khi một người chết thì người ta thường quên đi sai lầm mà người đó phạm phải lúc còn sống. Lúc này, đa số cư dân mạng đều đang bàn tán xem An Thiến có chết thật hay không.

Người quản lý của An Thiến là Trình Bằng - quản lý hàng đầu của Công ty Xuân Ý, lúc này bay từ thành phố Bắc đến đây ngay trong đêm, nhìn thấy Trần Hoa và Lý Bách, hai mắt anh ta giống như sắp nhỏ máu đến nơi, "Lúc tôi giao An Thiến cho các anh, cô ấy vẫn khỏe mạnh, các anh xem các anh đã làm gì cô ấy đi! Lý tổng, đạo diễn Trần, hôm nay các anh phải nói rõ với tôi xem chuyện này phải giải quyết thế nào!"

Sắc mặt Lý Bách cũng khó coi, nhưng mà khí thế của người lãnh đạo của anh ta cũng đủ để trấn áp Trình Bằng, "Làm thế nào à, lẽ nào Tinh Thần chúng tôi muốn chuyện này xảy ra sao? Bê bối trước đây của An Thiến đã dẫn đến việc bộ phim này bị bôi nhọ, bây giờ lại xảy ra chuyện này, tổn thất của đoàn làm phim, của Tập đoàn Tinh Thần cũng không kém công ty các anh đâu. Tôi ngược lại còn muốn hỏi anh, công ty anh quản lý nghệ sĩ thế nào đấy."

Bây giờ, đây đã không còn là vấn đề đạo đứa nữa mà là cuộc đánh cược của hai công ty, chỉ cần một bên có chiều hướng lụn bại vậy thì tiếp theo sẽ là tổn thất vô cùng to lớn.

Hạ Thần Phong đi ra nhìn hai người hung hăng nhìn nhau: "Cãi nhau cái gì, Trần Hoa cậu qua đó lấy lời khai." Tuy Trần Hoa đang nổi giận trong lòng nhưng một mặt đây là lời của Hạ Thần Phong, mặt khác anh ta cũng thật mong muốn vụ án sớm được phá để tiếp tục quay phim. Lúc này, anh ta hung hăng nhìn Lý Bách và Trình Bằng rồi đi sang một bên với Tiểu Đao.

Hạ Thần Phong rất cao, lúc này còn có vẻ cao hơn Lý Bách một chút. Còn chiều cao của Trình Bằng chỉ có 1m75, Hạ Thần Phong cứ đứng như vậy khiến Trình Bằng cảm thấy rất áp lực. Anh ta cố gắng kiềm chế cảm giác trong lòng, cau mày nói, "Đồng chí cảnh sát, xin các anh nhất định phải tìm ra hung thủ giết hại An Thiến!"

"Đây là trách nhiệm của chúng tôi." Hạ Thần Phong nói xong câu này với vẻ hờ hững, sau đó quay đầu nhìn Lý Bách, "Tôi tìm cậu có chút việc." Lý Bách nhìn Trình Bằng, Trình Bằng vốn đã sợ khí thế của Hạ Thần Phong, bây giờ vừa hay có cái cớ để rời đi. An Thiến xảy ra chuyện, người làm quản lý như anh ta không chỉ chịu tổn thất về mặt danh tiếng, bây giờ ngay cả điện thoại anh ta cũng không dám mở, anh ta mà mở điện thoại lên chắc chắn sẽ bị oanh tạc.

Lý Bách và Hạ Thần Phong đi sang một bên, "Chuyện cậu với Đổng Vũ là sao vậy?"

Trước đây Hạ Thần Phong đã đưa cho Lý Bách một bức ảnh, người trong ảnh chính là Đổng Vũ. Lúc đó anh thấy dáng vẻ bảo vệ của Lý Bách liền tưởng cậu ta đã thật sự rung động, nhưng không ngờ chưa đầy nửa năm mà Lý Bách đã đưa ra thông cáo phủ nhận.

Lý Bách lấy ra một điếu thuốc, "Anh Phong, gia đình em biết rồi."

Mấy hôm nay đúng lúc Hạ Thần Phong được nghỉ ngơi, đương nhiên là thấy được tin tức, "Anh Phong, em từng tưởng rằng Đổng Vũ là người hiểu mình, nhưng cuối cùng em lại phát hiện ra, tất cả đều là giả..." Lý Bách nói xong liền thở dài một hơi, đây cũng là lý do tại sao cuối cùng anh lại từ bỏ, bởi vì anh phát hiện ra tất cả đều là biểu hiện giả dối của Đổng Vũ. Thì ra Đổng Vũ trong lòng Lý Bách là do anh tự ảo tưởng. Lúc này Lý Bách thấy thật trớ trêu, anh cảm thấy những người trên mạng nói diễn xuất của Đổng Vũ ở không tốt đều bị mù hết, chẳng phải anh đã bị lừa trong suốt một năm trời sao?

Hạ Thần Phong lại chỉ cau mày, "Đã không có liên quan gì vậy thì hãy cắt đứt một cách sạch sẽ đi." Nói xong anh liền nhìn Đổng Vũ đang chăm chú giương mắt nhìn Lý Bách ở đằng xa.

Tin tức An Thiến bị giết đã hoàn toàn bùng lên vào ngày hôm sau. Lục Dao ngồi trong phòng của khách sạn nhìn tin tức phát trên ti vi, vô số người hâm mộ, công ty quản lý và cục cảnh sát gần đó đều yêu cầu nhanh chóng tìm ra hung thủ.

Bây giờ bộ phim truyền hình Di Tiên Truyện đang rất được quan tâm, Trần Hoa châm thuốc, anh ta cả đêm không ngủ mà cứ thế ngồi trên ghế xô pha. Bây giờ tình hình của cả đoàn làm phim rất nguy cấp, nếu có một chỗ xử lý không tốt thì đương nhiên sẽ không thể nào ngóc đầu lên được nữa.

Cuộc nói chuyện qua điện thoại của Lý Bách vẫn còn vang lên bên tai, Trần Hoa tự nhận mình không phải người mê tín, nhưng bây giờ anh ta đang thở thật dài, cả người ngả hẳn vào ghế xô pha, có vẻ rất bất lực.

Tiểu Đao sắp xếp xong tài liệu rồi để trên bàn làm việc, "Theo kết qua khám nghiệm tử thi, hung khí mà hung thủ sử dụng có lẽ là một cái cưa điện."

Cưa điện? Đạo cụ này rất phổ biến, nhưng ở trong đoàn làm phim tại sao lại có thứ này? Tiểu Đao tiếp tục ư manh mối, "Căn cứ vào hung khí được miêu tả, bọn em đã tìm được nó trong phòng đạo cụ của đoàn làm phim." Nói xong Tiểu Đao lấy bức ảnh ra, trong bức ảnh chỉ có một cái cưa điện đã bị nhuộm thành màu đỏ, mũi tên trong bức ảnh đã chứng tỏ những chỗ đó có máu còn sót lại.

"Bên trên không có dấu vân tay."

Hạ Thần Phong xem tài liệu, "Bình thường, chìa khóa phòng đạo cụ do ai giữ?" Tiểu Đao lắc đầu, "Bởi vì dạo này phải đẩy nhanh tiến độ quay phim cho nên phòng đạo cụ luôn được sử dụng, vì vậy cửa không khóa. Hơn nữa, theo lời khai của nhân viên tại hiện trường thì bọn em biết được một manh mối rất có ích."

Hạ Thần Phong nhìn lời khai ở bên dưới, "Khi xảy ra vụ án, ở trường quay cũng xảy ra sự cố?"

Tiểu Đao gật đầu, "Đúng vậy. Theo lời khai ở hiện trường, khi vụ án xảy ra, dây bảo hộ dùng để quay phim bị đứt, nam chính Tiền Húc rơi xuống hồ, cho nên mọi người đều chú ý đến chỗ đó, về cơ bản không có quan tâm đến phòng nghỉ." Cho nên, người này đã tính toán xong thời gian rồi?

Mọi người đều đang xem tài liệu, "Tiểu Đao, phần trên cũng đã nói trước đó đã có người thử dùng dây bảo hộ này, vậy thì có phải hung thủ cũng không thể xác định được lúc nào sự việc xảy ra, có phải hung thủ luôn náu mình ở một góc nào đó chờ thời cơ không?"

Tiểu Đao cũng không hiểu, "Em đã kiểm tra dây bảo hộ, nó đã bị mài mòn, phần còn lại rất yếu, không chống đỡ được... Cho nên hung thủ chỉ có thể nằm trong tốp người đầu tiên đi xuống..."

Đi tìm hiểu tốp người đầu tiên sử dụng dây bảo hộ, tìm hiểu xem người nào có khúc mắc với An Thiến." Hạ Thần Phong chỉ đạo.

Hung thủ nắm bắt thời gian rất tốt, hắn ra tay khi mọi người đều đang chú ý việc xảy ra ở ven hồ, lại nhân lúc mọi người nhìn thấy An Thiến bị giết mà đưa hung khí về phòng đạo cụ.

Thứ nhất, người này biết rất rõ quy trình quay phim, hoặc là hung thủ biết rất rõ sau khi dây bảo hộ không thể dùng được thì sẽ quay đến cảnh của An Thiến.

Thứ hai, hung thủ biết rất rõ địa hình phim trường, hắn có thể thuận lợi tìm được phòng đạo cụ lại có thể nhân lúc không có ai chú ý để mang hung khí về, tóm lại là hung thủ biết rất rõ đường đi.

Thứ tư, hung thủ có thể vào phòng nghỉ, cho dù là An Thiến đang nghỉ ngơi, nhưng cũng có khả năng cô ta quen biết hung thủ, hoặc là cô ta đồng ý cho hung thủ vào trong phòng nghỉ.

Thứ tư, hung thủ thật sự hận An Thiến, sau khi giết cô ra rồi còn có thể xử lý được vết máu trên cưa điện, chứng tỏ tố chất tâm lý của người này cực kỳ tốt.

Một tay Hạ Thần Phong cầm điếu thuốc, người gần đây có xích mích lớn nhất với An Thiến chính là Đổng Vũ và vợ chồng Lục Nguyên. Vì sự xuất hiện của An Thiến mà vợ chồng Lục Nguyên đang có lục đục lớn, uy tín của Lục Nguyên đã giảm đi rất nhiều, quả thực là rất đáng hận. Còn việc Đổng Vũ và An Thiến không hợp nhau là việc ai cũng biết.

Hạ Thần Phong xem tài liệu, lời của Lục Dao anh cũng tin rồi, "Quý nhân?" Nếu hung thủ là quý nhân, vậy thì có thể loại trừ những người không hợp với An Thiến rồi, quý nhân lại trở thành hung thủ?

Rốt cuộc là vì tình huống nào mà lại khiến quý nhân trở thành hung thủ?

Hạ Thần Phong và Lục Dao đều đang nghi ngờ về vấn đề này. Đầu tiên, cô không chắc chắn hung thủ này, không, phải nói là quý nhân trước đây của An Thiến rốt cuộc là ai, bởi vì khuôn mặt của cô ta đã qua chỉnh sửa.

Cho dù ở bên ngoài An Thiến luôn nói rằng mình đẹp tự nhiên, nhưng khi nhìn khuôn mặt trước đây của cô ta, Lục Dao không nhìn rõ những gì mà An Thiến đã trải qua trước khi cô ta nổi tiếng. Khuôn mặt đã qua chỉnh sửa quả thực có lợi hơn với cuộc sống sau này của cô ta, nhưng lại khiến cho Lục Dao không thể đưa ra phán đoán chuẩn xác về quý nhân của An Thiến có đặc trưng gì.

Nếu là xem tướng mạo của hung thu thì sao? Lục Dao thở dài, cô không thể đi xem tướng mạo của từng người một được. Hơn nữa sau khi vụ án xảy ra, cô đã nhìn xung quanh một lượt, dường như cô không nhìn được tướng mạo đáng nghi nào.

Tiểu Mao với hai quầng thâm đen sì trên mắt gõ cửa, "Lục Dao, Lục Dao, cô có ở trong phòng không?"

Lục Dao đứng dậy mở cửa ra nhìn, Tiểu Mao đang nhìn cô với vẻ bất an, "Lục Dao, đạo diễn Trần gọi cô đi... Nói là có việc cần cô giúp đỡ. Anh ấy đợi cô ở phòng họp."

Sau khi Tiểu Mao nhìn thấy dáng vẻ của An Thiến vào tối qua, cô thấy cả người mình không ổn, dường như ánh mắt đó của An Thiến luôn xuất hiện trước mặt cô.

Lục Dao vỗ vai Tiểu Mao, trên người cô còn mấy viên ngọc thạch trước đây đưa cho công nhân ở công trường, cô lấy ra một viên đưa cho Tiểu Mao, "Cô đeo nó lên đi, không sao đâu."

Không biết là vì lời của Lục Dao có tác dụng hay là vì tác dụng của viên ngọc thạch này mà Tiểu Mao thật sự cảm thấy trái tim luôn đập loạn nhịp của mình đã hơi dịu lại. Cô nặn ra một nụ cười, "Đừng để đạo diễn Trần đợi lâu nữa, hình như tâm trạng của anh ấy không được tốt thì phải."

Lục Dao gật đầu, cô quay người đóng cửa lại rồi theo Tiểu Mao đến phòng họp.

Vốn dĩ mấy tầng lầu này đều được đoàn làm phim thuê lại, cho dù bây giờ bên trong đã đã chật kín người, nhưng bây giờ trên hành lang lại chẳng có một ai, mọi người đều trốn trong phòng mình không ra ngoài.

Lục Dao đi đến cửa phòng họp, Tiểu Mao cũng chạy về phòng mình, vốn dĩ phòng họp này được dùng để đọc kịch bản, nó rất lớn, nhưng bây giờ khi đây cửa ra cô chỉ nhìn thấy Trần Hoa đang đứng ở trước cửa sổ sát sàn, không biết đang nghĩ gì.

"Đạo diễn Trần.". ngôn tình sủng

Trần Hoa quay người nhìn Lục Dao, cô gái này vẫn giống như lúc trước anh ta nhìn thấy, mắt cô vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, giống như vụ án mạng hôm qua cô nhìn thấy chưa từng xảy ra.

"Ngồi xuống đi." Trần Hoa quay người, tùy ý kéo một cái ghế rồi ngồi xuống. Lục Dao nhìn Trần Hoa, về cơ bản cô đã hiểu việc anh ta muốn làm, cô đứng ở chỗ cũ và nói, "Đạo diễn Trần, anh đã nghĩ kỹ chưa?"

Trần Hoa nhìn Lục Dao rồi đột nhiên cười lên, "Trước đây Lý Bách đã nói với tôi cô là quý nhân của cậu ta, nhưng tôi cũng không tin lắm. Có điều, sau này tôi biết được rất nhiều việc... Lục Dao, cô là một người có năng lực, bây giờ tôi hy vọng cô có thể giúp đỡ chúng tôi."

Lục Dao sững người ngay tại chỗ, giúp đỡ?

Rất ít người nói với cô như vậy, Lục Dao im lặng tìm một cái ghế ngồi xuống nhìn Trần Hoa đang ở phía đối diện. Cô thở sâu rồi móc ra ba đồng tiền cổ, "Anh muốn tôi giúp chuyện gì?"

Trần Hoa đưa tờ giấy cho Lục Dao, cô nhìn chữ ở trên đó, cô nhắm mắt lại, ổn định tâm trạng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia