ZingTruyen.Asia

[𝐛𝐧𝐡𝐚] 𝐚𝐦𝐨𝐮𝐫

lovely (1)

hzietkmichi9

setting: au!đời thường, quirkless
warning: ooc!!!
collab with quytmongmo
___________________________

trong không khí sôi động của buổi tiệc, ai cũng nhảy múa hát ca, vẻ mặt đều vui vẻ rạng rỡ.

riêng chỉ có kẻ đang ngồi ở một góc kia, là bình lặng uống ly nước trong tay, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn mọi thứ.

gã ta, cái kẻ kỳ lạ ấy, tên là todoroki touya, tuy nhiên, mọi người ở trường vẫn thường hay nhớ tới gã với cái danh dabi- một tên điên chính hiệu, cá biệt, bất cần.

chính là những từ mà người ta thường dùng để miêu tả về gã- đứa con ngỗ nghịch của gia tộc todoroki danh giá.

gã chả thích kết thân tới ai, ngoài nhóm shigaraki - cũng khùng điên chả kém gã.

bằng cách nào đó, lũ điên tìm thấy nhau, rồi từ đó lập nên băng nhóm, phá phách khắp nơi.

tuy nhiên, chả ai dám đụng tới gã, vì gã là con cả nhà todoroki, dòng tộc danh giá bậc nhất, dù gã có phá phách cỡ nào, cũng chẳng có ai dại gì mà động vào gã.

họ không muốn gây hấn với một thằng điên

đặc biệt là một thằng điên với gia thế khủng

gã ngồi lắc lắc ly rượu trên tay,

đưa đôi mắt cá chết liếc nhìn xung quanh.

ánh đèn lập lòe, âm nhạc thì ồn ào, tiếng nói cười, càng khiến gã chán ghét mọi thứ xung quanh

"chán muốn chết, bảo sao thằng shigaraki cứ rủ mình đi. hóa ra nó muốn lôi mình chịu trận chung"

thằng bạn tự kỉ ngu ngốc của gã thì chắc chết xó ở một góc nào đấy rồi, con bé toga điên khùng hay thằng twice đớ thì chắc đang hoà mình vào lũ người ngu ngốc kia mà nhảy múa.

"ôi trời, còn ai trong số bọn nó bình thường không vậy?"

gã lẩm bẩm, cơ mà, gã quên mất rằng

cái hội của gã thì có đứa đéo nào bình thường cơ chứ?!

"oi dabi, gì mà ngồi đây chán đời vậy?"

spinner đi đến, mặt thằng này trông đỏ đỏ, rõ là nốc nhiều rượu quá rồi

"kệ tao"

"xớ, thì kệ ông!"

ấy thế mà thằng chả bỏ đi thật, gã lại tựa lưng vào ghế, lầm bầm rủa thằng bạn thân chí cốt

cho tới khi có một kẻ to gan đi tới khoác vai gã thân thiện, giọng nói lanh lảnh vang bên tai gã

"oh hey! sao ngồi đây buồn chán thế? nào, có muốn cụng ly với tôi không, senpai?"

là hawks

takami keigo, năm hai

thằng lỏi con này rất nổi tiếng ở trường, mọi người hay gọi là hawks.

nổi tiếng cũng phải, đẹp trai, tử tế, hoà đồng, thân thiện, lại còn học giỏi, luôn nằm trong top đầu bảng xếp hạng

này mà không ai mê sao được

xấp lá thư tình màu hưởng phấn thì phải gọi là... thành mấy lớp dày cột nhìn mà phát khiếp.

kì thị đám fan girl của thằng nhãi tóc vàng ấy vậy thôi, thế mà lại có một sự thật chẳng thế chối cãi

gã, một kẻ điên và bất cần đời chính hiệu này, lại vô tình rơi vào lưới tình mất rồi.

rơi vào của ai thì bản thân thừa biết, mà còn là biết rất rõ nữa cơ.

chính là cái thằng nhãi đẹp mã này đây còn gì.

"không hứng thú, tránh ra một chút cho tao thở."

gã trai tóc trắng khẽ chửi thầm người nọ trong cuống họng, rồi lấy tay hơi đẩy mái đầu mềm mại kia ra.

ừ, người mình thích ngồi sát đến vậy thì khoái thật. nhưng cái mùi cồn từ rượu thì lại khó ngửi vãi.

chắc hẳn là thằng hậu bối này đã nốc ít nhiều cũng được chục ly rồi đấy chứ

"thôi nào, anh mới chừng này tuổi thôi mà nhăn nhó hoài thì sẽ thành ông già đấy!"

hawks vẫn giỡn nhây, áp sát vào người gã mời mọc.

gã thở dài, tới bất lực với người kia, nếu không phải vì anh là crush của gã thì bây giờ anh đã không ngồi ở đây mà giỡn với gã.

"mày nốc bao nhiêu ly rượu rồi hả thằng nhãi ngốc? mày có biết mùi rượu trên người mày khó chịu lắm không?!"

gã cáu kỉnh gằn giọng. ấy thế mà anh vẫn nhây nhây

"haha, bọn họ mời tôi nhiều quá nên tôi lỡ uống quá chén ấy mà"

song, anh nhìn vào ly rượu đã vơi đi một nửa của gã

"này này, tôi mời mà không uống là senpai đây không nể tôi đấy!"

"ai thèm nể cái thứ như mày"

"xớ, thế thôi, tôi đi kiếm người khác, todoroki-kun chắc đang ở gần đây nhỉ?"

vừa thấy anh đứng dậy, gã liền túm lấy tay anh.

ai dại mà để crush đi dễ thế bao giờ

gã bị điên chứ gã không có bị ngu

với lại, thằng nhãi kia vừa rồi mới lại gì cơ?

tưởng gã sẽ dễ dàng cho anh đi tìm và mời rượu với một trong những thành viên của gia đình mình, cũng là một trong hai người mà gã chẳng ưa nổi hay sao?

đừng mơ!!

"gì đây, senpai?"

anh khẽ nhướn mày, giả vờ khó hiểu khi thấy hành động này.

"senpai hối hận rồi à?"

"hối hận con mẹ tao ấy!"

kẻ tóc trắng không ngượng ngùng gì mà buông lời chửi tục, thêm nữa mà một lời nói dối trắng trợn.

"chẳng qua là vì thấy thương hại mày cứ chạy lông ba lông bông để kiếm tao bằng được cho dù chỗ này là góc khuất. nên tao mới mủi lòng để mày làm vậy thôi."

"phì" anh phì cười vì gã

"cười gì? tin tao bẻ răng mày không?" gã liếc xéo anh một cái, xấu hổ quát lên

"rồi rồi, biết rồi senpai, tôi không chọc anh nữa là được chứ gì? sao nào, giờ có muốn uống một ly với tôi không?!"

hawks nhún vai, điệu bộ nhơn nhơn trông rõ là muốn đấm, anh đưa ly rượu cho gã, nói

"nể tình mày là cr- cất công kiếm tao nên tao mới uống cho đấy!" gã suýt thì phun ra câu "nể tình mày là crush của tao", may sao lý trí kéo mồm gã về kịp không thì nhục đếch có chỗ chôn

"ờ ờ, thật vinh dự cho tôi quá, quý ngài todoroki"

chàng trai tóc vàng nâu khẽ cười.

dưới ánh sáng nháy nháy liên tục và nền nhạc xập xình từ dàn loa siêu khủng từ nơi tập trung đông người nhất kia, cũng chẳng thể nào ngăn được dabi có được giây phút bình yên ở đây khi mà ngắm nhìn nụ cười của người thương.

anh nhẹ nghiêng đầu sang một bên, hướng đôi mắt vì say mà hơi mơ màng của mình để chăm chú vào đối phương như chờ đợi.

gã thở hắt ra một cái.

tiếng cụng ly vang lên từ hai bên. chất lỏng vàng nhạt cứ vậy mà hao bớt dần đi và trôi dần xuống cuống họng.

thứ chất lỏng vàng nhạt, đắng đắng nơi đầu lưỡi rồi hậu vị dần trở nên ngọt ngào.

men rượu khiến anh có chút choáng váng, vì nãy giờ anh đã uống kha khá ly rồi chứ chả ít ỏi gì. đáng lẽ anh nên lấy một cái cớ gì đó để lủi về, nhưng đột nhiên anh lại thấy gã, "kẻ điên" trong lời đồn và cũng là con trai của người anh luôn kính trọng, anh lại có suy nghĩ muốn trêu chọc gã một chút nên mới tiếp cận.

giờ thì hay rồi, đầu óc anh giờ choáng váng cả lên

dabi để ý thấy biểu cảm lạ của anh, gã nhếch môi cười, đoán chừng anh chắc đã say, lại lấy thêm hai ly rượu, đưa một ly hướng về phía anh

"nào hậu bối, coi như chú mày nể anh, cụng thêm ly nữa nào!"

hawks miễn cưỡng nhận ly rượu từ gã, anh trách bản thân, biết thế không thèm mời gã cho rồi.

nhưng mà đã phóng lao thì phải theo lao, anh mời trước chả lẽ giờ từ chối thì lại ngại

đành nhắm mắt nhắm mũi cụng ly rồi nốc hết một hơi

ý cười trên môi gã càng sâu sa

"chú mày say rồi à? thế có uống nữa không?!"

hawks đặt mạnh ly rượu xuống bàn, giờ đây anh mới là kẻ bị khiêu khích

"senpai đã mời thì tôi nào dám chối từ!"

rồi, giờ thì hay thật rồi đây.

chả biết thời gian đã trôi qua bao lâu, được tới tận giây nào, phút nào và tiếng nào, nhưng lúc này đây thành quả mà gã tạo ra cũng thật là khá tâm cơ đi.

tửu lượng của gã không thấp, chỉ là gã thường chẳng muốn hết mình vào mấy bữa tiệc nhảm nhí mà thôi.

cơ mà hôm nay có vẻ được duyên số độ, nên là mới có cơ hội ngồi uống rượu cùng người thương.

trước thì anh khiêu khích dabi, giờ gã cũng chỉ khiêu khích lại hawks thôi.

và thành ra gã chuốc rượu cho thằng nhỏ say quắc cần câu luôn. say đến nỗi gục mặt hẳn xuống bàn mà chẳng có dấu hiệu ngóc đầu dậy.

dabi lúc này nở một nụ cười rõ là gian manh, nhưng để chắc chắn anh đã gục hoàn toàn thì gã có chọt vô người anh mấy cái, lay mấy cái

"say rồi hả? ê!"

nhưng hawks hoàn toàn không có động tĩnh gì, thế là gã chắc mẩm anh bất tỉnh nhân sự luôn rồi.

ý cười trên môi gã càng thêm thâm sâu, gã dìu anh dậy, vòng tay anh qua vai gã.

"ủa, touya-san, hawks-senpai bị làm sao vậy?!"

bất ngờ có tiếng nói đằng sau khiến gã giật mình, quay lại nhìn, tưởng ai, hóa ra là thằng em trai quý hóa của gã.

"nó say, tao đưa nó về"

bỏ lại một câu cụt lủn, gã dìu anh rời đi luôn, khiến shoto phải nhướn mày nghi hoặc

"sao nay tốt bụng dữ vậy?"

đầu óc của thanh niên tóc hai màu bất chợt nghĩ ra hàng loạt các cảnh tượng mang hình ảnh chẳng mấy trong sáng và ngây thơ gì.

cũng phải thôi.

vì đó là anh trai cả của nhà cậu mà, với tính tình như vậy thì nghĩ đến người nọ về đủ thứ thể loại như thế cũng đâu phải sai.

cơ mà không được bao lâu, dòng suy nghĩ cũng phải đành phải bị gạt sang một bên bởi mấy tiếng gọi ing ỏi của những bạn cùng lớp.

thôi kệ vậy. chắc gã sẽ không làm gì vượt quá giới hạn đâu

thanh niên shoto nghĩ thầm.

mà cậu đâu biết rằng mai sau gia đình cậu có thể thêm một thành viên mới, người mà cậu không bao giờ ngờ tới
.............

dabi đưa anh về căn hộ của gã

đừng hỏi vì sao gã không sống ở nhà todoroki, chỉ đơn giản là gã thích ở riêng mà thôi.

đặt anh xuống giường, dabi vươn vai, lẩm bẩm:

"khiếp, nhìn bé bé vậy mà nặng kinh, thằng nhóc này một ngày đớp mấy hộp gà vậy?!"

nhưng mà, nhìn anh với bộ quần áo xộc xệch này trông cũng quyến rũ phết ấy chứ

nhất là bờ xương quai xanh quyến rũ lấp ló sau lớp áo sơ mi mỏng tanh

gã khẽ liếm môi, trong đầu bất chợt lóe lên suy nghĩ không được tốt đẹp cho lắm

dù sao bản thân cũng đã cất công chuốc rượu anh đến mức say quắc cần câu rồi kia mà. còn tự thân đưa anh về nữa chứ, nên ít nhiều gì gã cũng phải có phần thưởng nào đó xứng đáng với việc gã làm mà.

nếu không thì thật bất công quá đấy chứ!

chợt, đồng tử của nhân vật chính trong câu từ lẩm bẩm của gã trai tóc trắng giờ đây đang chầm chậm khẽ mở ra.

hawks nhăn mày, cảm thấy chói mắt bởi ánh sáng từ đèn trần nhà đang chiến thẳng vào mắt anh, nên từ từ chớp mắt mấy cái.

"đây... là đâu?"

"đây là nhà tao"

"ể, nhà anh? sao tôi lại ở đây rồi?"

"mày say quá nên tao đưa mày về"

"vậy à, cảm ơn nhé...ngại quá, lại phải để anh đưa về"

anh gãi đầu, vẻ bối rối.

lúc này, môi gã đột nhiên cong len thành một hình vòng cung, hai chữ gian xảo viết trên mặt gã luôn rồi

"tao cất công làm việc tốt rồi, mày không tính trả ơn à?"

"hả? trả ơn gì? thế anh muốn gì?"

hawks hẳn là còn rất say, anh mơ màng nhìn gã, hỏi

"thì trao thân mày cho tao là xong"

"cái-"

anh ngửi thấy mùi không ổn, tính vùng dậy bỏ chạy thì gã đã đè lên anh, một tay siết eo, tay còn lại vòng ra sau gáy cố định khuôn mặt anh.

hawks giật bắn không hiểu chuyện gì cho tới khi cảm thấy có thứ gì ẩm ướt trên môi mình.

xảm giác mềm mại từ đôi môi người phía dưới khiến gã như điên lên, càng khiến gã trở nên tham lam, gã tách hai cánh môi của anh ra, luồn lưỡi vào bên trong, tàn bạo càn quét, quậy phá bên trong khoang miệng của anh.

hawks chưa có kinh nghiệm, từng đợt hơi thở cứ thế bị gã cướp sạch.

anh phản kháng bằng cách đẩy gã ra, nhưng chút sức lực ít ỏi đó không sao ngăn cản con thú dục vọng bên trong gã

rồi gã cởi hai nút áo đầu của anh, di chuyển từ môi xuống cổ, mút mạnh tạo nên dấu hôn đỏ chót ám muội

"urg..."

rồi từ cổ xuống xương quai xanh, từng nơi gã đi, đều rải rác dấu răng và dấu hôn trông thật bỏng mắt

"...d-dừng lại đi..."

nhưng gã nào nghe anh, vẫn tiếp tục công cuộc của mình.

hawks ức quá, anh gào lên, đồng thời tán vào mặt gã cái bốp

"đuma tôi bảo anh dừng lại!!"

nhân lúc gã đứng hình vì cái đau ở má, thì người hậu bối vội vàng đẩy gã ra.

tay giữ chặt vạt áo sơ mi để che đi mấy vết nổi bật ở làn da trắng rồi cùng lúc lùi ra sau, tránh xa vị tiền bối nguy hiểm kia.

"t-tên khốn... anh tính-"

"ờ, phải đấy."

không để anh dứt lời, gã đã thẳng thắn nói ra mục đích của bản thân.

"như mày thấy, tao tính hiếp mày. hết."

act cool

đứng hình mất 5s

hệ điều hành của anh đang chập mạch, load mãi vẫn chưa xong thông tin anh vừa tiếp nhận được.

nhưng dabi care méo gì việc anh đang hết sức bối rối, gã xoa má, chậc lưỡi một cái

"chậc, cú vừa nãy đau đấy..."

gã ngửa mặt thở dài, rồi trừng mắt nhìn anh

"bây giờ mày muốn tao đấm chết mày hay là để yên cho tao chơi mày?"

lúc này, hơi men trong người khiến hawks không còn tỉnh táo hay lý trí như thường ngày để đáp lại gã

nước mắt anh trào ra, anh tóm lấy cái gối sau lưng rồi ném vào mặt gã, không quên gào lên ấm ức

"đồ tồi, đồ lưu manh, đồ khốn nạn,...."

"...."

lần này tới phiên dabi đơ, trong khi anh thì cứ như loa phát thanh, vừa gào um lên vừa khóc muốn banh cái nhà

cứ như gã bắt nạt anh vậy

"huhu, tên lưu manh xấu xa...huhu"

chửi mệt rồi thì anh ngồi giữa giường khóc ngon lành, khóc mà nước mắt nước mũi tèm lem, khóc như đưa tang, khóc mà phải gọi là muốn gào lên cho cả thế giới biết rằng anh đã phải chịu uất ức cỡ nào

gã bối rối, luống cuống tay chân không biết làm sao cho anh nín.

vì vậy, gã quyết định...

lấy chăn trùm con mẹ nó lên đầu anh luôn

mà gã cũng gà, trùm thì trùm tới đỉnh đầu anh thôi là được rồi. ai dè trùm lố quá, thành ra che kín, qua luôn cả đôi mắt ầng ậc nước của đàn em luôn.

nhưng trong cái rủi lại có cái may.

bởi đang khóc mà tự nhiên trời đất tối sầm như vậy thì ai mà có tâm trạng tập trung vào việc khóc được. nên dĩ nhiên anh khi đó đã ngưng lại một lúc, vừa là để lấy hơi có gì còn khóc tiếp, vừa là để bất đắc dĩ vén chăn lên.

"đừng... có tưởng, hức- anh làm vậy là ngăn được tôi khóc!"

lời trách móc bực bội đan kèm vài tiếng nức nở, thút thít.

hawks khẽ cau mày, ngước mắt nhìn gã trai.

với tình cảnh hiện giờ thì chẳng khác nào một chú gà con lông vàng đang uy hiếp con thú săn mồi trước mặt mình.

hơn nữa, chính con thú đó vừa rồi còn định ăn gà bông ngây ngốc này.

gã vẫn chưa lên tiếng, im lặng nhìn đối phương vẫn lắm mồm, huyên thiên đủ thứ trên trời dưới đất mà chưa hết mệt.

"ê này...mày nín coi..."

dabi bối rối không biết dỗ sao cho thằng ngốc này nín, hết cách, gã đành ôm luôn anh, rồi còn vỗ lưng anh như đang dỗ em bé nữa

"rồi rồi, tao biết rồi, tao sai, tao là thằng khốn, được chưa? mày nín khóc đi"

nghe vậy, tiếng thút thít mới nhỏ dần rồi tắt hẳn.

anh lúc này mới ló đầu ra, mắt long lanh ngập nước, đỏ au vì khóc nhiều nhìn gã khiến dabi nóng mặt

"anh phải hứa không bắt nạt tôi nữa"

gã thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý

"biết rồi, nín đi"

"ai mà tin anh được? anh phải làm như này cơ!"

nói rồi, keigo đưa ngón út của mình ra và gã đành thở dài, rồi móc ngoéo tay với anh.

"thì đây. Giờ nín được chưa?"

"được rồi..."

anh phịnh phịu trả lời, dường như vẫn còn ấm ức, chưa hết giận với gã.

hai người im lặng một chút, và mọi chuyện chỉ kết thúc khi dabi lên tiếng.

"xin lỗi."

"...hả?"

đồng tử anh mở lớn.

gã mà cũng biết xin lỗi á?!

wao, chuyện lạ có thật

"mày cứ ngủ tạm ở đây đêm nay đi, rồi mai hẵng về. còn chuyện hôm nay thì cứ... xem như là tao say, mày cứ quên đi là được."

dabi nói một tràng với hành động dùng tay gãi gáy.

ánh mắt gã không dám nhìn thẳng vào anh vì hối hận, tội lỗi bởi suýt nữa khi nãy đã tự tiện hãm hiếp anh.

thế nên gã tự thấy bản thân không còn xứng đáng để nhìn anh nữa.

hawks nghe xong cái tự nhiên đùng đùng nổi giận, anh nới lỏng cà vạt ra, ngồi khoanh chân trên giường, tay đặt lên đùi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn gã

"Nói thật, anh có bị dở hơi không Dabi?"

"ý gì đấy?"

gã nhướng mày hỏi lại, gân xanh trên trán bắt đầu xuất hiện, đừng thấy gã im mà làm tới nha, gã múc anh còn được, chả qua anh là crush nên gã mới nhịn đó

"thì anh dở hơi thật mà, ai đời đi tỏ tình người ta mà lại làm thế?"

"chứ giờ mày muốn tao sao?"

"thì phải như này bla bla @:$#!@:#@..."

thế là dabi đành phải dành ra 30 phút cuộc đời quý giá của bản thân để ngồi lại nghe anh lảm nhảm

rượu vào lời ra, nên lời anh tuôn ra cũng mượt hẳn. không vấp, không líu lưỡi, trơn tru từ đầu câu tới cuối câu.

gã không biết chen vào đâu hay cắt ngang lời anh như thế nào, đành bất đắc dĩ ậm ờ một số chỗ khi anh đang tập trung ngồi giảng cho gã nghe một khoá để cưa đổ crush.

"nói thật với anh nhé? tôi khuyên chân thành như này luôn."

hawks nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt gã.

"senpai đọc truyện ấy, thì senpai cũng phải biết giữ cho mình một cái đầu lạnh chứ?"

"...?.."

dabi cau mày.

đừng tưởng gã hiền là được nước trèo lên đầu, lên cổ gã.

"thì đó, khi nãy ấy. Anh phải giữ cho mình một cái đầu tỉnh táo, nhất là khi đọc truyện chứ. đâu phải lúc nào cũng áp dụng lý thuyết fiction để thực hành đâu. anh xem, nếu mà áp dụng lý thuyết "để cưa được người mình thích thì cần hiếp dâm, người ta ắt sẽ đồng ý?" có cái con mẹ nó mới thành công ấy!"

hawks nói một tràng, rồi rất tự nhiên gằn giọng để phê bình gã.

cơ mà thay vì tức giận, dabi lại bất ngờ khựng người lại.

vì câu cuối thằng nhãi này nói lúc vừa rồi, chẳng lẽ... nó biết gã thích nó?!

"từ từ, có cái gì cấn cấn"

"hả?"

"sao mày biết tao thích mày? tao đã tỏ tình đéo đâu"

"anh có bị dẩm không anh zai"

hawks nhìn gã với ánh mắt như nhìn một tên ngốc, chán chả buồn nói, nhưng mà cái này anh phải nói

"ánh mắt anh lúc nhìn tôi nó lộ thế kia mà tôi còn không biết nữa thì thôi rồi"

"hể-"

"này nhá, không có ai nhìn hậu bối bằng ánh mắt si mê đó đâu anh zai, tôi biết thừa rồi, chả qua tính chờ thời cơ anh tỏ tình thôi, ai mà ngờ anh chơi cái trò hấp diêm mới đau"

nói xong, anh vỗ mạnh vào đùi cái bép, ra vẻ rất là cay cú

"tưởng con cả nhà todoroki như nào, hóa ra cũng chỉ là kẻ ngốc"

continue....


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia