ZingTruyen.Com

ɢɪᴀ̂́ᴄ ᴍᴏ̣̂ɴɢ ᴍᴜ̛ᴏ̛̀ɪ ɴᴀ̆ᴍ || ᴍɪʟᴇᴀᴘᴏ

01 - Xem như không có gì

vanessalous

Giữa hè, ngoài trời nóng đến mức chỉ cần bước ra ngoài một bước là tay cũng có cảm giác bỏng rát. Đã bảy giờ, hoàng hôn chiếu vào tấm rèm cửa tối màu cho căn phòng giảm thu sức nóng ở bên ngoài.

Cơ thể màu lúa mạch trên chiếc giường màu be có dấu hiệu cử động lại sau một ngày kiệt sức. Vết xanh tím trên cơ thể lộ ra sau khi lớp chăn bị rơi ra bởi những cử động nhỏ của người nọ. Apo đưa tay lên xoa mái tóc rối xù, miệng lẩm bẩm những câu chữ không ai nghe rõ.

Em mở mắt, nhìn lên trần nhà. Em cố góp nhặt lại từng kí ức nhỏ về ngày hôm qua.

Một đêm cuồng nhiệt, táo bạo.

Đầu em nặng trịch, rượu thật sự quá nặng rồi. Lần sau chắc em không dám uống nhiều như vậy nữa. Không chỉ có mỗi đầu, cả cơ thể dường bị điểm huyệt không thể cử động lại nhanh được. Giống như robot vậy, cứ bị khựng lại sau mỗi cử động. Apo chống tay xuống giường, muốn ngồi dậy vì cổ em khô khốc. Khát quá, không thể chịu được nữa.

Lưng vừa rời giường được hơn một gan tay, em đã thấy phía dưới có cảm giác đau nhức. Tự vấn mình rằng, rốt cuộc người kia là quái vật phương nào vậy chứ.

Em nhìn đồng hồ điện trên bàn cách đó không xa. Tối hôm qua kịch liệt đến mức bất tỉnh tới tận tối hôm nay. Quá đáng sợ rồi, nhớ không nhầm thì chỉ có em say thôi, người kia hình như không có say.

Em mắng nhỏ : "Cầm thú ! Dám làm ông đây tàn tạ như thế này."

Apo tự ngửi bản thân mình, cũng không có vương mùi rượu nhiều. Cảm giác có phần thơm thơm, mà mùi này lạ. Không phải loại sữa tắm nước hoa em hay dùng. Vậy người kia làm xong còn tắm cho em hả.

Em vùi đầu vào hai lòng bàn tay, xấu hổ chết mất.

"Ơ, sao tắm rồi không thay quần áo cho mình ?"

Em đi lại trong phòng, dù tướng đi hơi xấu nhưng vẫn đi được là may rồi. Em tìm quần áo mình khắp phòng. Sơ mi quần tây của em đâu rồi, chẳng lẽ quăng bên ngoài. Vì không thể mang bộ dạng này ra ngoài, em liền mở tủ trộm đồ của hắn.

Vì nhìn sơ qua đây có lẽ là nhà chứ không phải khách sạn rồi. Còn có kéo rèm ra còn thấy được sân và nhà đối diện cơ mà. Trộm quần áo xong rồi cứ thế chuồn thôi. Dù sao hắn cũng đã hành mình như vậy, em trộm có một bộ quần áo thôi thì có đáng bao nhiêu.

Nghĩ thế rồi mở tủ, Apo lập tức choáng ngợp. Quần áo nhiều quá mà toàn kiểu mình thích. Phong cách cũng hợp nhau quá rồi. Em mở hết các cánh cửa, liền thấy phía sau còn có thêm một dàn suit nữa. Thì ra là một người có tiền.

Em mặc một cái sơ mi trắng dài tay, quần tây có chút dài nhưng không sao. Cứ định vậy mặc luôn nhưng chưa kịp xỏ chân vào cánh cửa đã bật mở.

Hắn bước vào, mùi rượu thoang thoảng trong không khí thi nhau tìm chỗ lấp đầy căn phòng. Chắc chắn hắn đã uống rất nhiều rượu.

Mile Phakphum thấy em mặc áo sơ mi của hắn, có chút rộng nhìn vô cùng quyến rũ. Tâm trí tự dưng rộn rạo hẳn lên nhưng hắn kìm lại. Hắn chỉ nhìn em, nhướn mày hỏi :

"Định đi đâu ?"

Apo mới lấy làm lạ, tự cười trong lòng. Hắn có bệnh thần kinh không vậy. Đều là người lớn, vào bar uống rượu say bí tỉ làm một trận xong thì đường ai nấy đi chứ ở lại làm cái gì.

Em cũng là đàn ông gần ba mươi, không cần hắn phải chịu trách nhiệm. Em cũng không khóc lóc bám riết không buông. Hắn nên mừng mới phải chứ.

"Về nhà."

Apo vô tư đáp rồi liếc trái liếc phải lại liếc hắn, nãy giờ em vẫn chưa mặc được quần. Cứ phải che đậy như vậy đến bao giờ.

"Anh quay lưng lại có được không ?"

Mile nghe xong, cảm thấy kì lạ. Đang nói chuyện sao phải quay lưng lại.

"Làm gì ?"

"Tôi mặc quần."

À

Hắn ngoan ngoãn quay lại nhưng lại nhớ ra gì đó lại quay về vị trí cũ.

"Ayyy."

Em hét lên làm hắn lúng túng :

"Tôi không cố ý.. ừm quần áo của cậu, tôi giặt rồi."

"Cảm ơn."

Tiếng điện thoại trên giường vang lên. Apo tiến tới bật loa lên nghe. Chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì giọng của Bas đã vang lên như bắn rap.

"Ô hổ pí Po, anh làm gì cả đêm không về nhà luôn vậy."

"Anh say, ở nhờ nhà bạn. Lát anh về liền."

Em tắt máy quay lưng lại, không hiểu sao cảm giác không khí có phần ngộp ngộp. Mile Phakphum vẫn nhìn em như vậy. Thấy hắn không có dấu hiệu nói gì, em đành lên tiếng trước.

"Tôi đi trước, tạm biệt anh."

Hắn cản lại "Cậu cứ vậy mà đi, còn chuyện hôm qua ?"

"Đều là đàn ông với nhau, chúng ta cứ xem như không có gì là được."

Nói rồi em bỏ đi. Trông mặt hắn cứ hầm hầm. Em không nghĩ ngợi gì trực tiếp gọi taxi bên ngoài cổng. Đúng là sống lâu chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Hắn ngược lại có chút chán nản, giấc mộng mười năm của hắn cứ thế chạy nữa rồi. Đều là đàn ông với nhau, phải xem như không có gì. Đau tới lủng tim lủng phổi luôn rồi sao mà không có gì cho được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com