ZingTruyen.Com

|simple|

1

vykhongphaivi

• "...I'll always be standing here

You can think of it in comfortable way

Cuz I'm your home home home home...

The place where you can cry

The place where you can came..."

| Home - Seventeen |

Dưới ánh đèn đường mờ ảo bởi cơn mưa phùn của tiết trời chuyển đông , có một thân ảnh rảo từng bước chân mệt mỏi trên con đường quen thuộc về nhà.

Cậu là Xu MingHao - một giáo viên dạy nhảy của trung tâm SVT , công việc khá là vất vả và tiêu tốn năng lượng hơn người khác gấp nhiều lần nhưng cậu yêu nó , mặc dù nó có đem đến cho cậu nhưng đau đớn về thân thể đi nữa. Bởi cậu là một người có sức khỏe yếu , từ bé mẹ cậu đã cho cậu học võ và học nhảy. Cũng chính vì vậy cho nên mới có một giáo viên giỏi giang như ngày hôm nay.

Việc dầm mưa như thế này cậu không bị ốm thì cậu sẽ tăng thêm mấy cân cho coi =))))) Nói chứ thật ra hôm nay quên mang ô , lúc đi rõ ràng đã đặt ô lên kệ tủ giày , đi giày xong sẽ nhớ mà lại vội vội vàng vàng quên mất...Đúng thật là não cá vàng mãi vẫn là não cá vàng.

Thoát ra khỏi suy nghĩ của mình khi cậu đã về đến cửa của căn nhà nhỏ ở khu chung cư bé bé nhưng thật ra là to to của mình. Mở cửa vào nhà , chưa kịp định hình vạn vật và bình tĩnh với mọi chuyện xảy ra thì một thứ gì đó cao cao mà lớn lớn trên người hình như còn đang mặc cái tạp dề hình Doraemon(?) trông khá là ngốc nghếch lao ra ôm chầm lấy cậu , lắc lấy lắc để mà liến thoắng:

"Oaaa Tiểu Hạo của tớ về rồi nè ! Ủa sao người cậu ướt vậy ? Cậu dầm mưa đó hả ? Đúng rồi tớ thấy ô của cậu ở trên nóc tủ kìa. Cái cậu này tớ nói bao nhiêu lần rồi mà , cậu đã hay ốm , lại còn gầy như vậy , không biết chăm lo cho bản thân gì cả , ốm rồi ai lo ? Tớ lo nè , cậu có biết là cậu ốm xong tớ phải..."

Đúng như mọi người nghĩ đó , anh chàng với cái tạp dề đó là Kim Mingyu , người yêu của Xu MingHao đây. Hai người họ yêu nhau được đủ lâu để biết được cái nết xấu nhất của đối phương là gì luôn ㅋㅋㅋ

Kim Mingyu là chủ của một tiệm coffee bánh ngọt "Friendzone" ở đầu khu phố , tính cách của cậu và anh khá là trái nhau nhưng cả hai lại hút nhau đến lạ. Họ gặp nhau , quen nhau vào những ngày cuối hè vào thu , khoảng thời gian trời se se lạnh. Cậu thích cảm giác nhâm nhi một ly cafe , ngồi bên cửa sổ ngắm xe cộ và dòng người qua lại. Cũng không biết từ bao giờ hình ảnh cậu con trai tóc nâu dài ngồi gần cửa sổ ở góc khuất của quán , khi thì đeo tai nghe để lặng nhìn vạn vật , khi thì chăm chú lật những trang sách đã ở sâu trong đôi mắt và tâm trí của anh. Cả hai đến và bước vào cuộc đời nhau giản đơn như vậy đó.

Trở lại thực tại , trong khi Mingyu vẫn đang thao thao bất tuyệt thì MingHao đây đã sắp khóc tới nơi rồi , khuôn mặt đã bắt đầu mếu , nhăn nhó trông đến tội.

"Ơ này Tiểu Hạo à sao cậu khóc vậy ? Uchuchu tớ làm cậu buồn hả ? Tớ xin lỗi nè , tớ đánh chừa tớ này , tại tớ lo cho cậu quá. Cậu đừng có khóc mà..."

Đang rối rít dỗ dành thì Mingyu đã bị ôm chặt cứng , MingHao ôm lấy anh mà òa lên khóc lớn , để lại Mingyu vẫn đang load xem cậu bị làm sao vậy ? Lớ ngớ ôm lại cậu mà nghĩ trong lòng rằng chả nhẽ cậu ấy phát hiện ra bức tranh trong phòng cậu ấy vẽ là do mình làm rách chứ không phải là cậu ấy quệt tay trúng rồi hả ? Huhu Tiểu Hạo à tớ không có cố ý mà TT_TT

"Mingyu à cảm ơn cậu"

"uhuhu Tiểu Hạo tớ không có...Ơ ? Sao á ?" _ Ming vẫn ngơ ngác (ơ mà may quá , vậy là vẫn chưa biết mình làm hỏng tranh )

"Vì cậu vẫn luôn ở đây để quan tâm tớ , tớ thật sự rất mệt mỏi Mingyu à nhưng có cậu thật tốt. Cảm ơn cậu đã luôn ở đây"

Thầm hiểu và nhận ra cậu bé này nhà anh lại áp lực công việc rồi. Cậu luôn vắt cạn sức mình để làm mọi thứ thật hoàn hảo. Cậu bé của anh vất vả rồi , nhưng không sao , anh vẫn luôn ở đây vì cậu. Khẽ siết chặt vòng tay ôm cậu hơn mà anh thủ thỉ:

"Ngốc quá , tớ là nhà của cậu mà , là nơi cậu có thể về , nơi mà cậu có thể khóc , để dựa vào"



MingHao ở trong lòng Mingyu thì hay rồi , nghe xong những lời này thì khóc một trận đã đời mới thôi đó. Vậy nên bao nhiêu buồn bực trong lòng cậu cứ tuôn hết ra bằng những giọt nước mắt đó nhé , anh sẽ lau khô nó , an ủi cậu và cậu lại cười vui vẻ lại thôi. Vì anh là nhà của cậu mà




Đúng , cậu là nhà của tớ , là nơi mà tớ có thể khóc , là nơi mà tớ có thể về ....

Cảm ơn cậu !















Sau đó không lâu , người khóc là Kim Mingyu , vì MingHao đã phát hiện ra bức tranh cậu sụt sùi vì tiếc là do anh ta làm rách rồi im thin thít nhìn cậu xót xa thương tiếc vì tưởng là mình làm ㅋㅋㅋ

 
13/4/2020 , v8

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com