ZingTruyen.Asia

Sevenau Elderboys

Vài phút sau, khi đã bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ lan toả lấy mình và cố gắng để không đập mặt xuống đường mà ngủ gà ngủ gật, tôi đành mặt dày mượn tiền của Thunderstorm để đến cửa hàng KFC McDonald gần nhất mua một ít bột chiên cho bữa ăn khuya.

Chạy nhảy lông nhông kèm theo trải nghiệm cận tử tận hai lần trong một buổi tối chưa đầy một tiếng là quá sức đối với tôi. Hình như đêm nay người giám hộ sẽ đến kiểm tra chúng tôi, hi vọng giờ chưa ai phát hiện ra; không thì tôi sẽ bị cấm túc cả tháng.

Sau khi mua xong, tôi giữ một bao bột chiên nóng hổi, trả lại tiền thừa, nhưng Thunderstorm phủi tay tôi như phủi rác, "Làm ơn im lặng đi."

"Đừng có nói chuyện kiểu đuổi khéo vậy được không? Bất lịch sự lắm. Tính ra tớ giúp cậu cả tối hôm nay, không có tớ thì đừng mơ mấy cái trò quậy phá đó thành công, nên biết điều mà cảm ơn chút đi tên quỷ."

Thunderstorm vẫn không dời mắt khỏi màn hình, đồng tử liên tục chuyển động qua lại như để theo dõi thông tin.

Tôi lặng lẽ ngồi cạnh cắn bột chiên, ngọt lịm, đừng hòng tôi mời cậu ta.

"Có ra rồi này." Vừa mới cắn xong miếng thứ nhất, cậu ta thốt lên đắc chí, kéo tôi lên xem cùng. "Coi đi, nhìn bao quát nhé."

Màn hình hiện ra một cô gái khoảng cỡ tuổi Kaizo, hoặc hơn, có đôi mắt màu xám tro, buồn tẻ, gầy guộc; mái tóc màu lúa mì, da pha giữa oliu và nâu hạt dẻ, cặp kính gọng đỏ to bản, gương mặt ưa nhìn nhưng thù địch cực kì, có chút nét nham hiểm.

Một cái tên hiện ngay phía dưới: "Stella - Avatar hiện tại của Lõi nguyên tố Matahari."

Hệ Quang. Nguyên tố ánh sáng!

Matahari... Tôi nghĩ mình nhớ cái tên này. , đúng hơn là chị gái Stella này, có thể xem là đồng loại của hai chúng tôi.

Chưa kịp để tôi phát biểu, Thunderstorm lại chuyển màn hình sang hàng loạt các camera an ninh khác nhau gắn dọc trên hành lang, "Stella hiện đang nằm trong sự truy sát của tổ chức, tớ nghe nói là còn mỗi Topaz, Matahari và Halcyon nữa thôi."

Lửa, ánh sáng và băng. Vậy là Tổ Chức chỉ còn thu thập thêm ba người đó là đủ bộ sưu tập bảy khối cầu nguyên tố, đồng thời nhà tôi sẽ tăng thêm quân số.

Thunderstorm có vẻ cũng không vừa, "Tuy nhiên, qua một số camera được gắn khắp nơi trong thành phố, người ta có thể xác định được Stella qua việc con nhỏ này có thể đi xuyên tường bằng cách tách các hạt ánh sáng từ cơ thể ra. Nhờ ơn nó mà định luật giao thoa ánh sáng chẳng còn ra cái gì nữa."

"Cô ấy có thể biến bản thân thành ánh sáng ư? Ghê vậy."

"Nghĩa là Stella mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Hi vọng cô nhỏ chưa biết Erramatter của mình."

Cậu ta lại dịch camera khung cảnh cô bé đó lấy ghế đập cái gì đó trên bàn với gương mặt tức giận. "Con nhỏ này đã làm gì đó, và rồi..." Màn hình rè rè. "Camera đồng loạt tắt ngúm."

"Hm..."

"Cao kiến gì không?"

Tôi vẫn cắn bột chiên, tập trung vào màn hình, cơn đói trong bụng dần được lấp đầy, "Chúng ta không có gì ngoài mặt mũi và cái tên thậm chí còn chẳng biết có đúng hay không sao? Có hơn ba tỷ đứa con gái như vậy trên toàn thế giới đấy."

"Nói đâu cho xa, ở Đảo quốc Rintis này thì con số đấy còn giảm xuống 35% thôi, với cả mái tóc màu vàng lúa mạch này, rõ ràng nó không phải người ở đây." Thunderstorm thu hẹp màn hình lại và mở ra một trang có hàng loạt giao diện an ninh phức tạp. "Chúng ta có một khuôn mặt và thời lượng dài một tuần rưỡi phim an ninh phải xem qua."

"Rãnh lắm mới ngồi coi hết."

Cậu ta thở dài, ném cho tôi cái điện thoại trước khi quay gót bước đi, "Để tụi mình vừa coi vừa làm chắc đó sẽ mất cỡ ba tuần; và Tổ Chức sẽ lần ra Stella trước, nhưng tớ cần biết chân tướng sự việc nhanh nhất có thể."

"Nè, coi chừng chứ!" Tôi chụp cái điện thoại, chút nữa là nó rớt xuống đất.

Thunderstorm dùng tay kéo một chiếc khăn phủ, lộ ra chiếc xe đạp mà thường ngày cậu ta hay dùng để đi tới trường.

Tôi chán nản, đang bỏ nốt vài miếng bột chiên cuối cùng vào miệng thì một hình ảnh trong màn hình lọt vào mắt tôi, "Tìm ra rồi!"

"Ra gì?"

"Con bé Stella." Tôi vẫy gọi trước khi cậu ta kịp bước lên xe đạp và bỏ tôi về nhà. "Tớ tìm thấy nhỏ rồi. Thực ra, nghe hơi khó tin nhưng... có nhiều hơn một Stella?"

Thunderstorm quay lại, ghé đầu vào màn hình lần này chia làm bốn góc. Mỗi góc chiếu một camera, bốn cái máy quay đều hiện lên cùng một gương mặt của Stella, trong cùng một ngày, cùng một giờ, ở sáu nơi khác nhau.

Trừ khi con nhỏ này có chị em sinh bốn thì chẳng cần thiên tài mới thấy điều phi logic ở đây.

"Nhưng làm sao..." Cậu ta hỏi.

Tôi đáp liền. "Thị giác tớ siêu tốt, được chưa? Lúc 10 giờ 30 phút sáng, con bé này có mặt tiệm photocopy đó ở bốn căn phòng khác nhau."

"Một dạng bản sao, hay biến hình? Năng lực ánh sáng góp phần gì vào vụ này nhỉ?" Thunderstorm giật lại cái ipad một cách mạnh bạo. "Dù sao thì, làm tốt lắm. Mãi mới thấy của cậu có gì đó có ích, nhưng sức mạnh gió thì vẫn chưa có cơ hội xài ha?"

Đang mỉa mai thì thôi xin kiếu. "Ời, cậu thích tiếp tục làm Sherlock Holmes thì cứ chơi vui vẻ, rồi tìm bác sĩ Watson cho riêng mình đi, sợ quá."

Nói thật đấy, cậu ta không khen một câu quá ba chữ được sao?

Nghĩ là thế nhưng cơn buồn ngủ nhanh chóng xâm chiếm lấy tôi. Ngắn gọn thì đây không phải nghĩa vụ mà tôi nên giải quyết, chẳng có ai trừ Tổ Chức, thế nên tôi quyết định mượn tạm cái xe đạp lết về nhà.

Nhưng khi tôi còn chưa kịp chạm tay vào cái xe đạp, một luồng điện phóng xẹt qua má tôi, để lại trên đó vết bỏng hồng hồng và trên tường một lỗ tròn cháy đen.

"Con nhỏ Stella này sống ở quận 7, quận xa nhất, nằm sau nhà máy nhiệt điện và gần khu rừng lạc lối. Nói thế chứ tới đó nhanh lắm, chỉ cần chọn mấy đường không có CCTV là được."

Tôi quay lại, thấy tay cậu ta nhập nhằng các tia sét đỏ.

Bỏ qua hành động bất lịch sự kia, tôi thắc mắc. "Sao cậu biết hay thế?"

Thunderstorm vuốt một lọn tóc rũ trên tai, cười lạnh gáy. "Là về điểm mù sức mạnh. Tớ hiểu được một chút ít về các khúc xạ ánh sáng trong camera rồi. Nhưng vẫn cứ chắc ăn thì cậu nên đi theo. Chứ thiếu một người thì giờ có về cậu cũng bị Tổ Chức hốt lên phường vì tội trái lệnh Kaizo thôi, tốt nhất là đi cùng tớ, lập công rồi may ra họ tha cho cả hai đứa."

Ôi trời, tôi chỉ muốn ngủ, và để làm điều đó, có lẽ tôi nên tự đập đầu vào tường cho an giấc luôn.

Tôi cố gắng bịa đại ra lý do nào đó để được đầu xuôi đuôi lọt trốn về, "Rồi, cho tớ hỏi là làm sao mình đến tận quận 7 đây? Xe buýt giờ không còn tuyến nào tới đó nữa đâu. Cảnh báo là tớ vẫn chưa biết bay đâu đấy."

Thunderstorm cất ipad vào áo trong, đứng dậy kéo tay tôi. "Sao tài năng lái xe thần sầu của tớ cứ hay bị cậu lãng quên vậy nhỉ?"

*

Các bạn chắc đang thắc mắc xe chúng tôi lấy đâu ra phải không? Vâng, bạn sẽ không có ý định hỏi câu đó thêm lần nữa nếu biết rằng Thunderstorm còn giỏi cạy khóa xe, nhấn phanh đạp ga tăng tốc và luồn lách khỏi một tá người (đang đuổi theo, nếu có) chỉ trong chưa đầy... ờ, cũng 20 giây; và chiếc xe có nguy cơ sẽ bảo hành dài hạn.

Đùa thôi, tất nhiên là chúng tôi vẫn đi xe đạp, vì chân chúng tôi quá ngắn để đạp tới ga hay giậm chân chống, nhưng dường như cái xe đạp mà những người giám hộ trao cho chúng tôi cũng không thể gọi là bình thường. Nó có thắt đai an toàn hạng nặng (điềm xấu thứ nhất), mũ bảo hiểm hỗ trợ leo núi (điềm xấu thứ hai), và có lẽ là gắn thêm ít nhất bốn cái ống gas lớn ở bánh sau.

Ngay khi tôi vừa ngồi vào ghế phụ phía sau, chiếc xe đã tăng tốc hết cỡ, liên tục rẽ gấp, mặt đất rung lên vì tác động phía xa.

Tôi bị dọa cho một phen hú vía, không cẩn thận chút xíu nữa thôi là tôi có thể ngả ngữa ra phía sau và văng ra khỏi xe ước chừng hơn mười mét.

Thunderstorm liên tục chuyển hướng đến đường vắng, chọn những con phố hẹp và con đường nhanh nhất là đi ngang qua khu công nghiệp có vẻ không mấy an toàn.

Chuyến đi chỉ mất khoảng 15 phút, khi tôi tới nơi thì trăng đã lên đỉnh đầu. Ngay lập tức, khi bắt ngang qua khu rừng lạc lối, Thunderstorm thì thầm. "Chế độ bằng nồi cơm điện. Mau giảm tiếng ồn của động cơ thôi."

"Hả? Sao cậu lại tắt?"

"Động cơ xe tay ga gây nhiều tiếng nhiễu và khu rừng thì quá im lặng."

Cậu ấy nói xong thì tôi mới để ý, vì trời đã tối nên lá cây chuyển từ xanh lục sang đen, con đường đầy sỏi chỉ nghe tiếng gió thổi xào xạc, ánh đèn pha và ánh trăng hòa làm một trong sự im lặng khó chịu này.

Tôi nhận ra là càng đi sâu vào rừng, chúng tôi càng thiếu ánh sáng trầm trọng, có lẽ là thêm vài phút nữa, chúng tôi chính thức chạy như mù đường. Tắt động cơ là điều hợp lý.

Tôi bắt đầu cố gợi vài kí ức về quận 7, thậm chí nó còn không được gọi là quận vì tình trạng cơ sở hạ tầng phải nói là như ngôi làng của người tối cổ, chỉ có hai hay ba căn nhà cách nhau chừng một dặm, nằm rải rác quanh một tu viện đức thánh cổ, toàn là những người theo đạo lâu năm định cư tại đó. Ít có trẻ em ở đấy, tôi nghĩ thế, nếu có, hẳn chúng phải học tại gia, hoặc là học trong tu viện, phần lớn là các tu nữ từ thành phố chuyển tới. Trường chuyên duy nhất của đảo lại nằm gần cảng tàu.

Trên đường đi gồng ghềnh và nhức người, tôi đành phá vỡ sự im lặng đầu tiên, "Thế, cậu đã giải thích được vì sao con nhỏ Stella ấy có thể... phân thân hay gì đó chưa?"

"Có thể là một dạng ảo tượng." Thunderstorm nói khi động cơ dần ngưng hoạt động một cách chậm rãi. "Ánh sáng bị bẻ cong tạo ra hình ảnh của những vật thể xa trên bầu trời. Nó khác với ảo giác, ảo tượng còn có thể được ghi lại trên camera, như cậu đã thấy. Ốc đảo trên sa mạc là ví dụ điển hình, không khí có các dòng đối lưu gây nhiễu loạn chiết suất, hình ảnh thu được lên thị giác chúng ta luôn dao động như khi nhìn bầu trời phản xạ từ mặt nước. Trong trường hợp của Stella, tự cô ta đóng vai trò là một thấu kính. Thứ thấu kính có thể biến vật ảo thành vật thật qua các góc chiết quang."

Tôi lẩm bẩm lời thán phục miễn cưỡng. "Ồ, ok, ta phải giải quyết nó như thế nào? Ý tớ là, nếu là Tổ Chức thì họ sẽ bắt giữ lõi nguyên tố Ánh sáng thế nào đây?"

"Ta cần phải chú ý đến tiểu tiết khi ra thực chiến. Dựa vào thông tin lượm lặt không chính thống chẳng giúp ta phán đoán được thêm gì về năng lực của Stella đâu, như vậy lại góp phần chủ quan và khiến Stella cảnh giác hơn." Thunderstorm bẻ lái, rẽ qua một con đường phẳng hơn nhưng độ hẹp dần thu lại.

"Vậy ta có nên dùng sức mạnh không?"

"Cho đến khi xác nhận được chuyện này là chuyện cá nhân, thì... không. Nhớ đấy. Lỡ bị camera quay thẳng mặt thì đừng hỏi vì sao ảnh tù mình rõ nét thế."

Chúng tôi đến một tòa nhà nhỏ xuất hiện đầu tiên trong khu rừng, nó cao hơn và rộng hơn nhà tôi, trông cũng tương đối bình thường, đến đây thì ánh trăng gần như biến mất.

Một tòa cao ốc nhỏ với những thanh dầm bắt chéo nâng đỡ ở cả bốn mặt. Tôi nhẹ nhàng cởi mũ bảo hiểm, bước xuống xe để rồi nhận ra cả yên nóng ran.

Thunderstorm đưa mắt quan sát tòa nhà từ trên xuống dưới. "Có vẻ như tường làm từ Aluminum, với các mái chống gỉ ở trên. Có một lớp cách gỉ ở ngay dưới, nên sẽ dễ phá vỡ từ bên trong hơn, còn bên ngoài thì khá chắc, không dùng sức tay chân phá được đâu."

Cậu ấy chỉ tay lên trên cao với cái điệu bộ diễn thuyết. "Một khi chúng ta lên trên đó, tớ có thể dùng một tia chớp..."

"Ê đứa thích trở thành đệ tử của Holmes ơi." Tôi cắt ngang, chỉ vào một tấm ván đã bị nới lỏng, để lộ một con đường có thể bước vào trong. "Thực chiến vớ vẩn của cậu có cho cậu khả năng nhìn kĩ như tớ không?"

Thunderstorm không đáp trả, cùng lúc, chúng tôi lấy đèn pin dự phòng, lần mò thật sâu rồi nối đuôi nhau như đi thám hiểm hang động.

Ban đầu thì mắt tôi còn không nhìn thấy gì trừ những chỗ có ánh đèn pin chiếu vào, nhưng khi mắt đã quen, tôi nhìn thấy một khoảng sáng hình chữ nhật.

Đó là một khu vực quay phim, có camera chuyên dụng vương vãi khắp nơi, máy thu thanh, gương phản chiếu, kèm theo đèn sân khấu. "Giống như rạp hát ấy. Tớ có thấy poster diễn vở kịch trường tớ vào tháng tới, nhưng nó không giống như đang xây dựng với thời điểm diễn sát nút như vậy."

"Có lẽ ta nên nói với người giám hộ thì hơn, một công trình của thành phố bị phá huỷ sẽ còn liên đới đến cả tỷ vấn đề mà chúng ta không nên dính dáng."

Tôi cứ có dự cảm không lành thế nào về chỗ này, một rạp hát bốn tầng? Có gì đó rất sai. "Nếu ta nói họ lý do vì sao ta làm chuyện này thì họ sẽ..."

Thunderstorm đi trước tôi, lầm bầm. "Không đời nào tớ giao vụ này cho họ. Tớ phải tìm được Matahari trước khi họ sờ tay vào bộ dữ liệu của nó."

Chúng tôi bước vào trong hậu trường: một phòng khách cổ điển ấm cúng, có lò sưởi, có tivi, có bàn trà và chừng bốn cái ghế bành xếp sát nhau.

"Tớ cần gì đó cho riêng mình." Cậu ta nói nốt.

Một lần nữa bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, tôi cứ thế ngồi phịch lên ghế salon. "Vậy thì tớ ở đây làm gì, chỉ để bảo lãnh cho anh trai là cậu khi làm hỏng chuyện hả?"

Thunderstorm trưng bộ mặt cáu kỉnh không rõ rệt. "Tớ không có làm hỏng chuyện."

"Mà cậu thậm chí còn chẳng cho tớ biết thêm về bí mật của Uragan."

"Có chữ nào trong từ Giao ước mà cậu không hiểu à?" Thunderstorm vớ lấy một số báo cũ trên bàn, lật nó nhanh chóng mặt, các tin tức cứ thế lọt vào mắt tôi rồi đi ra bằng đường đó luôn. "Xem cái này đi, gia đình mà Stella đang sống, có cô con gái là chủ nhân lập giao ước, biến mất sau một trận ẩu đả với chính con gái thứ hai của họ gần tu viện St. Mariana..."

Tôi phớt lờ, cố gắng nhìn quanh căn phòng cho đến khi khóe mắt bắt gặp một hình ảnh nằm dưới một cái lò vi sóng, hai cái tủ đựng chén dĩa. Ôi trời ơi. Một, hai...

"Thun... Thunderstorm..." Tôi lắp bắp, mắt chắc đã mở to đến lòi tròng.

"Từ trước đó gia đình này đã cãi lộn với nhau khá nhiều lần, đặc biệt là hai chị em sinh đôi, cô con gái cả Gwyneth và em gái nhỏ là Stella. Có vẻ như Gwyneth là chủ nhân hiện tại của Matahari. Tốt lắm." Cậu ta vẫn tự nói chuyện cho đến khi thấy tôi lặp lại tên mình nhiều quá, "Mà có chuyện gì?"

Tôi run run tay chỉ hai bóng người đang bị đè dưới vật dụng trong nhà bếp. Một nam một nữ, đã có tuổi, tôi phỏng đoán là một cặp vợ chồng vì tay họ đeo nhẫn giống nhau, quần áo xộc xệch, máu chảy lênh láng khắp đầu, làn da xanh xao, tái nhợt, tóc họ xơ xác; người phụ nữ nằm đè lên người đàn ông. Từ góc độ này có vẻ như họ nằm sấp, quay mặt về phía tường và quay lưng lại với chúng tôi nên không nhìn rõ mặt họ.

Mà tôi cũng không muốn lại gần để tới xem họ còn sống hay đã chết. Cứ mỗi lần nhìn thấy máu là não tôi nó tự vẽ kịch bản.

"Chết... Họ chết hết rồi!" Tôi bấn loạn, hai tay ôm mặt, chân vô thức run run; tôi còn thấy hai ba giọt nước mắt chảy trên khóe mi. "Chuyện này rất tồi tệ luôn đó trời! Tớ sẽ gọi ai đó tới cứu viện."

"Đúng, chuyện này tồi tệ, nhưng cậu phải bình tĩnh lại." Thunderstorm đứng tới gần tôi, mặt cậu ta hoàn toàn không chút lay động khi nhìn thấy hai cái xác, nếu có chỉ là hai đầu lông mày châu sát lại, "Ta phải làm rõ chuyện này trước khi gọi ai đó khác."

"Không, vậy là đủ rồi, thám tử à." Tôi chạy về phía cửa. "Tớ sẽ đi. Trời ạ, tớ không làm chuyên viên điều tra đi bắt tội phạm như cậu được đâu, giờ tớ cần phải kêu ai đó tới để giải quyết chuyện này! Cậu cũng đừng cố tỏ ra mình ham công tiếc việc nữa được không?"

"Không, và tớ cấm cậu mách lẻo với Tổ Chức." Cậu ta giữ tay tôi lại. "Cậu không hiểu được họ sẽ nghĩ gì nếu phát hiện ra tụi mình lảng vảng ở đây giờ này đâu. Cậu nghĩ ai sẽ tin tụi mình không giết, hay góp phần giết hại, cha mẹ của hai chị em nọ?"

Trong cơn khó chịu, tôi hét thẳng vào mặt, "Đồ điên, có người vừa chết và cậu thì vẫn muốn tiếp tục cái trò thám tử của cậu?! Rồi giờ gọi cho người có thẩm quyền thì cậu lại sợ bị tóm và bị liên luỵ? Danh dự quan trọng thế à?! Thế cậu tự đi mà xử lý một mình!"

Nói rồi, tôi giật tay ra, luồn lách trước khi cậu ta có thể phóng một tia sét vào lưng hay đâu đó để tôi bất tỉnh và chạy như điên ra chỗ tấm ván.

Đằng sau, tôi nghe thấy Thunderstorm mấp máy điều gì đó, kèm cả tiếng nghiến răng ken két như quái thú săn mồi, "Thích thì cứ về đi, đồ thằng nhóc cứ tỏ vẻ mình là người lớn hơn, mà bỏ cuộc nhanh hơn cả em nó."

*

"Phải nói là tớ đã phát ốm với cái thái độ đó luôn đấy." Tôi than vãn khi đang chờ Earthquake pha phụ cho một cốc trà matcha. Riêng ly của người đầu tiên thì đã hết.

Solar lấy kính ra lau, nhanh nhẹn hướng mắt xuống chỗ khác. "Ra đó là cách tổ chức thực hiện chiến dịch thu hồi lõi nguyên tố của tớ? Rồi sao các cậu hạ được cô nàng Past-self đó vậy?"

Mắt Thunderstorm lại dán chặt tôi, khuôn mặt tối sầm, chết chóc và hung dữ. "Trong lúc cậu vắng mặt đâu đó và ngồi tự kỷ một mình thì tớ cũng tìm ra nhiều điểm thú vị lắm." Cậu ta nhấn mạnh một số cụm từ quan trọng.

Tôi có lẽ hơi sửng sốt, nhưng giờ không có thời gian để nghĩ chuyện đó. "Được rồi, đoạn này hơi khó chịu một chút nên tớ kể tắt thôi. Khi chạy khỏi rạp hát, tớ đã tìm thấy một bóng người khuất trong những vành cây của khu rừng lạc lối."

Từ bây giờ, chỉ còn tiếng kể chuyện của chúng tôi.

Thunderstorm giơ bốn ngón tay. "Tớ đã đọc trên báo, nó ghi gia đình theo đạo này có 4 người. Chồng, vợ, và cặp sinh đôi nữ. Tớ đã xem qua tử thi, hoặc là thứ gì đó có vẻ từng là họ, chết vì tụ máu não, hạ thân nhiệt và chấn thương thùy sau. Nhưng nguyên nhân cái chết rất thú vị, họ chết bằng một nhát cắt thẳng. Nghĩa là nhìn qua tia tử ngoại, nó giống hệt với ánh sáng rắn, thứ cấu tạo nên Avatar tụi mình, càng góp phần cho giả thuyết chính Stella giết cha mẹ của Gwyneth."

Tôi vươn người về phía trước, tay phải vuốt ve ly trà xanh đã cạn sạch kia. "Để coi, trời khi đó tối mù nên tớ không thấy rõ lắm, nhưng rõ ràng là có người đứng gần rạp hát. Hơn hết, đó là một cô gái, có mái tóc màu lúa mì, da pha giữa oliu và nâu hạt dẻ. Tớ phát hoảng, tưởng có ai tóm được mình rồi nhầm tưởng cả hai đang phạm tội gì đó, nhưng hoá ra đó là Gwyneth. Cô bé đó giống hệt Stella, và đang khóc. Tớ đến chỗ cô ấy hỏi thăm. Tình hình sau đó đúng là đánh dấu khởi đầu mới cho sự hai mặt của việc lập Giao ước."

Thorn ngỏ ý, "Tam Luật của Alraed, đúng không?"

"Phải." Một biểu cảm không thể lý giải lại xuất hiện trên mặt Thunderstorm khiến tôi lạ lẫm. "Và đúng lúc đó, tớ đã nghe thấy phía sau mình có tiếng bước chân. Tớ cứ nghĩ là cậu đã quay lại, còn định bụng bảo là sẽ không cần cậu giúp đâu, chạy về khóc huhu rồi nhờ mấy người giám hộ suốt ngày cầm súng đó đút sữa bột cho ăn."

Chà, chi tiết này thì mới, tôi chưa nghe lần nào, "Eo ơi, tớ thấy chẳng hối hận gì nếu khi đó tớ có lỡ bụp mặt cậu, cảm giác sướng lắm luôn."

"Đôi khi tớ thấy tạo ra mấy cái bản sao của tụi mình để trút giận là chuyện siêu tuyệt vời."

*

Tình hình là sau đó Stella đã tạo ra bản sao của cả hai bọn tôi rồi đổi vị trí hai bên cho tụi đó dí từng đứa một. (Tôi biết chuyện này sau khi sự đã rồi, tiếc là hồi đó không đấm túi bụi tên Thunderstorm kia cho bõ tức).

Vậy mà lúc đó tôi còn phải cư xử như người hiền lành không dám đụng ngón tay vào thằng anh cả, nên bảo, "Cứ bình tĩnh Thunderstorm, tớ đây mà! Cyclone đây!"

"Biến đi!"

Tôi mím môi lè lưỡi, gác hai tay lên trước ngực phòng thủ. "Thunderstorm" nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, chỉ chực xé tôi ra thành ngàn mảnh.

Tôi thấy trên tay cậu ta là những thứ vũ khí sắc nhọn với sát thương không chê vào đâu được, mùi kim loại cháy xộc thẳng vào mũi tôi. Ánh trăng chập chờn tăng thêm độ nguy hiểm.

"Kẻ như ngươi chẳng được chào đón ở đây đâu!"

Cậu ta lại nhào vào tôi, tôi cố gắng khóa đòn, nhưng quên mất mình không phải là cao thủ võ thuật nên kết quả bị cậu ta đấm bay ngược ra phía sau, đập thẳng lưng vào một thân cây. "Được rồi, tớ không nghĩ thanh kiếm của cậu có thể được xếp vào danh sách những vũ khí luôn đấy. Và còn nữa, biến đi?, cậu có miệng để làm gì khi chỉ nói được mỗi thế?"

Tôi phủi tay quanh mặt bớt khói, đồng thời tránh một cú đấm vào dạ dày ngay sát nút. Tôi lại lăn tròn và đập đầu vào gốc. "Nè..."

Chưa nói xong câu, từ nắm tay Thunderstorm đã rút ra một thiết bị nổ nhìn như bom bụi, khi hạ cánh, nó bắn ra một chùm những tia lửa sáng màu đỏ lóe mắt. Tôi cố gắng phản ứng linh hoạt, nhanh chóng nhảy sang phía bên trái trong khi tay còn lại giữ cho lớp áo không bị cháy. Nguyên mảng đất tôi vừa đứng lúc nãy thoáng chốc đã biến thành phần đáy của cái nồi đất, cháy đen thui và bốc mùi khét lẹt.

Tôi nhíu mày, Thunderstorm rõ ràng chẳng muốn giao thiệp gì hết. Nhưng có gì đó không đúng, cậu ta vẫn chưa dùng sức mạnh. Nếu như đang đấu cận chiến, lẽ ra cậu ấy phải tung một đòn sấm sét hay gì rồi.

Tình hình có vẻ không tốt, giờ tôi cần phải nghĩ cách ứng biến ngay lập tức. Tôi cố gắng dùng sức mạnh để ngăn chặn, một cơn lốc xoay tròn trong không trung, thổi bay mọi phiến lá khiến chúng lơ lửng.

Nhưng Thunderstorm nhất quyết không chịu thua, cậu ta chỉ dùng hai bàn tay, vận mọi sức nhổ một thân cây tre và quật nó vào tôi như quật quả bóng chày. Theo quán tính, tôi lại cố tránh sang chỗ khác, nhưng cậu ta đánh mạnh và nhanh tới mức ngay khi còn đang bị kẹt trong cơn gió vẫn đập trúng vào sườn phải, khiến tôi lại đập thẳng lưng lên một gốc cây khác.

Chóng mặt, tôi cố gắng giữ bản thân mình điều chỉnh hướng gió, 'Thunderstorm' bị đẩy sát nút về phía thân cây lớn trong cùng. Khi tôi nhìn lại, Gwyneth đã biến đâu mất.

Cùng lúc đó, tai nghe không dây được gắn trong tai tôi vang lên âm giọng quen thuộc.

#Cyclone đó phải không?#

"Thunderstorm?" Ủa gì kì vậy? "Thế tớ đang đấu với ai?"

#T cũng đang đấu vi một Cyclone khác đây này.#

"Bọn điên này là ai vậy chứ?"

#T đang cố xem xét đây... Ha! Mấy tên này không dùng sức mạnh.#

OK, cái đó đúng, "Nhưng Thunderstorm bên này khỏe chết đi được."

Tôi cố gắng kéo giãn các ngón tay, tập trung thu lại thành một lưỡi cắt gió, ngay lập tức bay về tên trước mặt. Đáng tiếc, lưỡi gió đi xuyên qua cơ thể của Thunderstorm mà không để lại một chút xây xát gì.

Tôi đứng hình, nhưng lại phải nhanh chóng đỡ các cú móc trái thẳng vào họng, hàm và bụng.

Rốt cuộc là sao? Gió đi xuyên qua hắn ư? Tôi vừa chặn lại các cú đấm bằng tay trong lúc chờ phản hồi của Thunderstorm.

#Bên cậu thì không biết thế nào nhưng...#

Tôi nhào vào nói lấy nói để. "Thunderstorm bên tớ còn có khả năng vô hiệu hóa lưỡi cắt gió này!"

#Không phải vô hiệu hóa đâu, hắn không có thật.#

"Hả?"

#Cậu không nhận ra sao? Cyclone và Thunderstorm hàng bản sao này hoàn toàn không dùng sức mạnh nguyên tố, chúng chỉ dùng các đòn đánh thông thường.#

Tôi nhăn mặt vì chưa hiểu rõ, cố gắng giữ tai nghe trong lúc nghiêng đầu tránh một cú thẳng mặt. "Có nghĩa là...?"

Trong lúc không để ý và vì bên kia nói nhỏ đến mức phải ép chặt lỗ tai vào màn hình điện thoại, tôi bất cẩn để "Thunderstorm" bên này đập một thứ gì đó sau gáy một cú đau điếng. Sự va chạm của lớp kim loại mạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng răng rắc của khung xương trong sọ não.

Loạng choạng, tôi ngã khuỵu xuống, cố gắng áp tay lên tai để giữ vững tỉnh táo. Nhưng chỉ thấy đầu óc nổ đom đóm.

Tệ hại hơn, tôi có thể thấy năng lượng từ lõi nguyên tố đang cạn dần vì thiếu ngủ. Biết vậy lúc nãy đừng ăn bột chiên mà uống cà phê cho rồi!

"Tại cậu đấy, nói cho nhỏ vô, giờ tớ bị đánh trúng rồi!" Tôi cố gắng dùng sức đáp lại qua máy intercom, quờ quạng tránh né, nhưng rõ ràng là không cầm cự được lâu.

#T ghét áp tai vào điện thoại, ráng chịu đi.#

Phấn khích với ý nghĩa tự nhuộm đỏ bản thân, "Thunderstorm" ra đòn đánh liên tục và không ngừng nghỉ, chỉ cần chỗ nào có xác thịt là cậu ta xông vào đánh nát vụn. Còn tôi thì phải cố gắng lắm mới không ngủ gật tại đây, tâm trí hoảng loạn bao trùm, còn cơn đau cứ như con dao nung nóng đang đâm liên hồi sau gáy.

Trong tiếng ồn ã của khói bụi, tôi nghe thấy vài từ trong câu trả lời, #Nghe rõ đây, đám bản sao này là sản phẩm ảo tượng của Stella. Chúng chỉ là vật ảo, nhng qua mắt ta thì thành vật thật. Vì t vi cậu chưa ai dùng sức mạnh nên nhỏ chưa sao chép nó được.#

Không đợi cho tôi phản công, cậu ta lập tức xông vào dùng tay đánh túi bụi, vào xương đùi và xương tay trái, làm cho tôi đổ rập xuống mặt đất. Tiếp theo, cậu đánh ba phát để dập nát xương cánh tay phải, và tôi sẽ trở thành phế nhân. Lõi nguyên tố của tôi đã cạn kiệt năng lượng để có thể phục hồi các chấn thương.

Âm thanh nứt vỡ vang lên giòn rụm một cách ghê người. Cơn đau không thể mường tượng nổi xộc lên từ từng đốt ngón tay.

"Tớ vừa sử dụng sức mạnh xong. Lưỡi cắt gió." Tôi thở hộc hơi đáp lại, cố gắng dùng chân đạp hắn ra xa khỏi mình. Vết nứt trên tay tôi vẫn đang cố gắng để chữa lành.

#Cái gì...?#

Tiếp theo đó là một mớ âm thanh đổ vỡ từ bên kia tai nghe, mất khoảng vài giây để Thunderstorm hồi âm lại.

#Tuyệt lắm Cyclone, giờ thì bản sao của cậu cũng dùng được sức mạnh gió cắt rồi này!#

Cậu ta than vãn trong lúc tôi dùng hai tay chặn đòn chân của tên bản sao.

#May cho cậu là t chưa dùng sức mạnh đấy, không thì ngồi đó mà khóc ti sáng.#

Bỏ qua việc bị cà khịa, tôi hoảng hốt tránh đòn, "Phải có cách nào đó để đánh bại chúng chứ?!"

#Tất nhiên là có. Ảo tượng không cho phép ta nhìn thấy ảnh của bản thân. Ảnh mà cậu nhìn thấy chỉ có tác dụng với cậu, chứ t thì không; theo lý thuyết thì thế.#

"Khoan đã, nếu đúng như cậu nói, có thể Stella đang quan sát chúng ta ở đâu đó." Tôi chợt nhận ra trời bắt đầu nổi gió, trăng đang lên rất cao.

#Được rồi, đánh kiểu này mất sức lắm, cậu kéo bản sao kia dọc lại chỗ tòa nhà đi, t đến chỗ cậu liền. Hai đứa ứng biến vẫn nhanh hơn một.#

Tôi nhắm mắt và cố gắng làm theo lời Thunderstorm, loạng choạng bước chân nhanh nhất vòng ngược lại về tòa nhà. Chân tôi va phải những bụi rậm ngứa ngáy, nhưng tình hình không cho phép tôi dừng lại hay ngoái nhìn được, nếu không thì cú thứ ba sẽ là cú xuyên qua bao tử. Tôi thấy cơ thể mình căng cứng cả lên.

Khi thoáng thấy ánh trăng dần lấp ló sau khoảng mây, Thunderstorm thật từ đâu tới nhảy ùm lên người tôi như người ta nhảy lên bệ cao su.

Tôi rên rỉ bởi hành động quá đáng này. "Sao cậu lại đè lên người tớ hả?!" Tôi nói thành lời.

Thunderstorm liền đứng dậy, tay quệt bụi và máu dính trên má, nhãn quang sắc bén đánh giá tình hình khi hai tên clone kia đứng đối diện với chúng tôi, sẵn sàng lâm trận bất kì lúc nào.

"Tớ cũng vừa bị ném ra khỏi nhà kho." Cậu ta nhổ nước bọt. "Bởi nó, một Cyclone sử dụng hàng loạt lưỡi cắt gió, và chút nữa là xẻ tớ như xẻ tỏi rồi."

Cậu ta chỉ điểm vào người thứ hai, "Cyclone" này nhìn giống hệt tôi từ đầu tới chân, chỉ khác mỗi cái biểu hiện điên loạn được gắn sẵn y hệt như "Thunderstorm" kia. Đúng là lính mì ăn liền mà!

Nhìn cả hai bọn nó hệt như hai tên đâm thuê chém mướn. Thậm chí bọn tôi sẽ mất sức trước khi tìm ra được lý do vì sao Stella biết bọn tôi ở đây.

"Thế trước khi chạy thục mạng khỏi tớ, cậu có tự biết định luật truyền thống của phim kinh dị cứ tách ra là nghẻo không?" Thật ngạc nhiên là Thunderstorm vẫn còn thời giờ để xỉa sói. "Vậy nên, nghe tớ đi, ở sát gần nhau, đỡ hơn là chết cùng nhau nhé."

"Gì chứ? Tớ không có sợ như cậu, tớ thà chết một mình cho oai chứ chết chùm với cậu làm gì!" Tôi phản bác kịch liệt. "Báo trước là tớ đang mất sức, do tối qua thức khuya để sửa ống nước, sáng phải dậy sớm, trong khi giờ đã gần 12 giờ đêm rồi vẫn không ngủ! Giờ lõi nguyên tố đang có dấu hiệu bị sập nguồn đây này!"

"Chính cái sự lo lắng thái quá này là lý do tớ không tin tưởng cậu đấy." Thunderstorm quay sang tôi, chỉ ngón trỏ vào ngực tôi với hàm ý nhấn mạnh.

"Cậu đúng là đồ điên! Đồ... ước gì tớ đọc lại nguyên văn bài chửi được! Ngay cả các người giám hộ cũng nói thế!" Nếu có thể dùng hình minh họa trong thời điểm này thì chắc giờ mặt tôi đỏ lòm vì tức giận.

"Một câu thôi, tớ ghét cậu và tuyệt nhiên không chấp nhận việc chết chung với cậu đâu!" Tôi đẩy cậu ta ra khỏi mình. "Tránh ra!"

"Làm như tớ cần cậu lắm ấy!" Cậu ta đẩy ngược lại tôi còn mạnh hơn. Ơ, thế thành ra là hai đứa đang đánh nhau à?

"Thôi được rồi, không cãi nhau nữa." Tôi nhăn mặt khi một cơn đau đầu dội đến, cố gắng ra hiệu với hơi thở phập phồng trong lồng ngực. Đầu cứ quay mòng mòng thế này. "Cao kiến gì nói nhanh! Hai đứa đó..."

Lần này thì chẳng đợi đến lúc phản hồi, hai tên clone cứ thế xông vào.

"Tớ đã cứu cô bé có lẽ là cô chị tên Gwyneth, nhưng lúc nãy khi đang đánh nhau thì chị ta chạy đi đâu mất rồi." Bước chân nện xuống như sấm, tôi cùng Thunderstorm đánh trả câu giờ.

Cậu ta giằng lấy con dao từ thắt lưng, thầm đánh giá cảnh tượng đang diễn ra, trước khi tung chân đá quét tên kia. "Siêu năng lực của cậu đúng là giúp ích cho tình huống này quá. Cậu mà biết bay thì giờ cả đám thoát nạn ba đời rồi."

Tôi tức xì khói. "Thế nãy giờ cậu có làm được gì ngoài việc ngăn chúng ta gọi cứu viện đâu? Đấy, giờ thì chết với cái danh dự chả-ra-gì-đó của cậu cho đẹp mặt!"

Thunderstorm nghiêng người, nhảy ra khỏi vị trí của tôi, "Mũi, dùng cườm tay đập vào mũi hắn ấy!"

Cậu ta bỏ đi lại phía sau, làm một loạt hành động hỗn hợp giữa chộp, kéo, đấm; làm tất cả những gì có thể để khiến cho ảo tượng biến mất khỏi tầm mắt tôi. Thế cậu ta đã dùng hết số % sức mạnh chưa?

"Đừng dừng lại, chạy tiếp đi." Cậu ta nhào lên vai tôi, và tay tôi vô thức giữ chặt cậu ta. Thành ra bây giờ tôi phải cõng cậu ta. "Cho tớ một phút. Đúng một phút."

Tôi cứ theo đà mà chạy, không nghĩ gì đến sức nặng trên lưng mình, "Vậy thì cứ bám chắc vào, tớ sẽ cố gắng chạy nhanh hết mức!"

Thunderstorm rút ra trong túi áo khoác một thiết bị nổ, có lẽ là cái thứ mấy đó ai mà nhớ chưa kịp sử dụng lúc đột nhập tòa nhà. Cậu ta bắt đầu nối lại đống dây cáp quang đủ màu sắc, "Bảng hiệu Rotor xoáy vẫn còn hoạt động. Mau, qua chỗ này thưa lá cây ấy, sóng bắt dễ hơn."

"Cuối cùng cũng viện đến tớ."

"...Tớ thừa nhận mình đã phạm nhiều lỗi vì tính cứng nhắc của mình, vài cái trong đó có khi dẫn đến một kết cục cực tồi tệ và không thể khắc phục được."

Tiếng nổ tí tách trên bảng điện tử vang lên. "Nhưng tớ biết rút kinh nghiệm nhanh hơn bất kì ai."

"Cậu đang làm gì thế?" Tôi hỏi.

"Rồi cậu sẽ sớm thấy thôi."

Tôi nhận ra bước chạy của mình bắt đầu lảo đảo, cũng có thể cái chân đang gây rắc rối cho tôi. Thêm vài giây trôi qua, tôi nghe thấy tiếng náo động và ngọn cây va vào nhau lùm xùm, không được nhìn lại, tiếp tục chạy đi!

Những lưỡi cắt gió bay trên đầu tôi, chặt đứng những tán lá lớn; tôi vật vã tránh ra, vượt rào mà không ý kiến gì thêm.

"Xong." Thunderstorm giật một sợi dây điện màu đỏ ra khỏi thiết bị và vứt nó xuống đường. "Thả tớ xuống đi. Chúng ta chạy đủ rồi."

Không tới lượt Thunderstorm nhắc nhở, tôi đã quá kiệt sức, vết thương trên cổ tái phát khiến tôi đứng không vững, tầm nhìn tỏ ra lúc mờ.

"Tớ nghĩ là... mình sắp... cạn năng lượng." Một tay ép chặt vào mạng sườn, từng hơi thở đều nặng nhọc, "Tớ sợ mình không... chạy nổi nữa."

Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân dần nhiều hơn, đông hơn. Nếu như Stella có thể nhân bản chính tôi thì coi như toi chắc!

Tôi cố gắng ôm đầu, mong sao không bị bất tỉnh, nhưng tai tôi toàn nghe những âm thanh kì lạ.

"Ngủ đi." Thunderstorm kéo đầu tôi ngả vào cánh tay của cậu ta, nhưng tôi cũng không còn sức mà phản đối nữa. "Chuyện còn lại để tớ xử lý."

"Nhưng..." Tôi nói, dùng hết sức lực kéo mình ngồi dậy, nhưng vô ích. Tôi biết chắc rằng toán lính kia đang dần bước đến đây, âm thanh đến và đi hỗn loạn. "Không, tớ... không thể..." Tôi nhắm tịt mắt vì cơn nhói bất thình lình.

"Nghe tớ, mau ngủ đi." Thunderstorm dùng một tay vuốt tóc mái của tôi, oái ăm thay, hành động này thực sự có tác dụng. "Lõi nguyên tố sẽ tự sạc đầy nó khi cậu ngủ trọn giấc."

"Nhưng còn cậu..." Tôi thều thào, cố gắng cảm nhận ngón tay nhẹ nhàng vuốt trên thái dương giờ trông như móng vuốt. "Cậu sẽ..."

"Cậu sẽ không sao hết, và tớ cũng vậy. Nên tớ nhắc lần nữa, ngủ đi. Nhắm mắt lại, thả lỏng tay chân, để cho bóng tối nhấn chìm, chỉ thế thôi."

Một tán cây trong góc tối bị vạch ra, để lộ ánh sáng lờ mờ từ đèn chiếu. Âm giọng xa lạ của ai đó xen lẫn vào tiếng lá cây.

"Tìm thấy bọn ngươi rồi nhé. Hai đứa trẻ đồng loại của ta đang muốn bắt ta sao? Nhưng đáng tiếc, các ngươi thất bại rồi."

Điều cuối cùng mà tôi nhìn thấy là bóng của một cô gái phía đằng xa, đôi mắt màu xám của cô ta sáng rực lên.

Thunderstorm giữ chặt người tôi hơn. Tôi cuộn tròn lại như một hình thức phòng vệ cuối cùng, sự im lặng chết chóc bao phủ mọi giác quan, tôi để bản thân rơi xuống một đại dương sâu thẳm.

Điều cuối cùng tôi nhớ được là bàn tay của Thunderstorm vuốt ve trán tôi, lạnh giá.

*

.

.

.

Tách tách.

Tôi bị đánh thức bởi một âm giọng quen thuộc.

Phải mất gần cả phút để hoàn toàn tỉnh táo, quang cảnh mờ ảo trở nên rõ ràng sau một khoảng thời gian như vô tận.

Bao lâu rồi nhỉ, bốn hay năm tiếng?

Khi mở mắt, tôi thấy mình trong một căn phòng nhỏ không cửa sổ với bốn bức tường thép. Lưỡi tôi nứt nẻ và khô như ngói. Nhiều vệt nước khô chảy trên da tôi.

Tôi thử cựa quậy, cái gì đó giống còng kim loại gì chặt hai tay, mất một giây sau để tôi nhận ra mình bị trói bằng còng số 8. Đùa thiệt đó hả?

Mồ hôi túa ra trên người, tôi nhìn quanh ngó quất để tìm bóng dáng quen thuộc.

Thunderstorm, tay cũng bị còng và đang đi qua đi lại cái cửa nhỏ hình vòm có lẽ là lối thoát. Cậu ta đứng quay lưng lại với tôi.

Tôi khẽ đứng dậy, cảm nhận cơn đau, nhưng may mắn thay là nó đã dịu bớt. Tôi cũng thấy khỏe khoắn khắp người, có lẽ giấc ngủ đã có tác dụng, dòng chảy năng lượng tuôn trào khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể.

"Thunderstorm." Tôi gọi tên.

Cậu ta quay lại, mặt lãnh cảm, nhìn như đang đánh giá tình hình, "Ngủ ngon không? Chắc là có, vì tớ nghe cậu nói mớ." Tiếng kim loại va vào nhau lẻng xẻng, "Cho tớ hỏi là cậu còn năng lực nào khác ngoài việc bị bắt dễ dàng không vậy?"

"Cậu nín đi!" Tôi nghĩ mình có thể lột da cậu ta ra nếu không bị còng. "Làm sao mà cậu thuyết phục được Stella để con nhỏ không giết chúng ta?"

"Chả làm gì hết. Cậu biết chúng ta đâu thể sử dụng sức mạnh lúc này." Cậu ta búng tay vào tường bọc thép. "Cậu đã ngủ được 4 tiếng, bây giờ là 5 giờ sáng. Và nếu như muốn, hẳn Stella có thể trực tiếp thủ tiêu chúng ta bằng năng lực ánh sáng của nhỏ."

"Nghĩ là cậu không thể dùng Tia sét để phá hủy bức tường hả?" Tôi thử đá chân.

"Đó là vấn đề về lối thoát hiểm." Thunderstorm gật đầu, vẻ mặt không thay đổi, gần như không chớp mắt. "Với một con bé có khả năng sao chép năng lực của chúng ta thì việc tìm đường trốn thoát ra khỏi đây gần như là bất khả, trong trường hợp ta không có chỉ dẫn cụ thể."

Cậu ta gõ gì đó lên còng tay. "Hơn nữa, kế hoạch của tớ là thu hồi Matahari, không phải đào tẩu, nên tớ cần phải ở lại."

Cái gì nữa đây?! Tôi cứ tưởng là trong khoảng thời gian tôi ngủ cậu ta đã phải tự thấy cái kế hoạch này nó sai ngay từ đầu rồi chứ?! Ủa sao chả thấy tiến triển hơn xíu nào hết vậy? Não cậu ta bị úng rồi hả?

"Kệ cái tính toán của cậu. Nói tớ nghe, cậu định giải quyết vụ này thế nào?!" Tôi phát ra những tiếng rền rĩ khàn đặc. "Chỉ cần cậu chịu nghe tớ và gọi viện trợ là được... Nhưng không, cậu luôn bảo là biết mình đang làm gì mà, thậm chí cái cậu muốn làm đó có khi tốt hơn cái tớ phải làm."

Cậu ta lờ luôn vẻ chỉ trích của tôi. "Nghiêm túc đây, tớ còn chẳng tin cậu vận dụng được mấy đòn đánh tay đôi cơ bản chứ đừng nói là sử dụng cái gì nặng đô như năng lực gió."

"Tớ ghét cậu!" Tôi nghiến răng,

Vài phút sau, cánh cửa kim loại mở ra và một cô gái bước vào. Một thiếu nữ cao lớn, thanh tú, đôi mắt màu xám tro và mái tóc lúa mì mà tôi đã nhìn thấy. Ngoài đời trông Stella còn đẹp hơn cả ảnh thật, kể cả khi đeo kính. Nếu không vì việc cô ta đã đẩy hai chúng tôi vào tình cảnh này thì chắc giờ đây tôi mê đổ đốn vẻ đẹp này rồi.

Tôi đứng sau Thunderstorm, cô gái lập tức giải nghĩa hành động ấy, "Quá nhiều vấn đề khó chịu ha? Nhìn vẻ mặt và biểu hiện, ta có thể đoán rằng hai đứa bọn ngươi là anh em của nhau."

Stella cười nhếch mép, cô ta như phiên bản dữ dằn hơn của cô chị Gwyneth mà tôi gặp trong rừng. "Chà, ta cũng có một người chị sinh đôi và chúng ta cãi nhau mãi, chỉ vì việc chúng ta phải cố gắng chia sẻ những người bạn, rồi cướp lấy ánh hào quang ở trường nữa. Nghe nè, gia đình thật chán, phải không? Mà sống vì anh chị em cũng thật chán, phải không?"

Nói đến Gwyneth, để cô ấy ngoài bìa rừng như thế không biết có ổn không; tôi cảm thấy hơi lo sợ, nếu như cô ấy thực sự chạy trốn khỏi em gái mình, và chúng tôi đã để cô bị Stella bắt lại thì sao? Tôi cũng chẳng biết nữa.

Stella đi theo hình vòng cung, với chúng tôi đứng ở giữa. "Hai Lõi nguyên tố nhận cùng một chủ nhân sao, cái này không hiếm, nhưng rất mâu thuẫn."

Cô ta chợt đứng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, "Ta ghét một chủ nhân có hai bề tôi. Ta cũng thấy các ngươi không thích nhau, cái này thì tất nhiên. Hai Lõi nguyên tố trái hệ nhau có thể kết hợp để luyện tập sức mạnh, nhưng không thể nào san sẻ những thứ khác. Anh em ruột sinh ra để cạnh tranh nhau mà."

Rốt cuộc là cô ta đang nói cái gì vậy? Tôi và Thunderstorm đứng tựa lưng vào nhau, đảm bảo Stella không tung ra đòn đánh bất chợt gì, dù tình trạng hiện tại rõ là vô tác dụng.

"Các ngươi có biết vì sao một người anh chị lại được sinh ra trước không? Là để họ bảo vệ những đứa trẻ đến sau họ." Cô ta buông lời cay độc, tôi vẫn không đáp trả. "Nhưng ta thì khác, ta ghét có anh chị em! Cứ tưởng tượng mọi thứ ta có được phải san sẻ cho ai đó khác thử xem."

"Cô lập giao ước gì với Gwyneth? Chị gái của cô? Chủ nhân của cô?" Thunderstorm hỏi, mắt vẫn không dời khỏi chuyển động khó lường của cô ta.

"Đó không phải chuyện của các ngươi."

Thunderstorm rất ghét bị người khác từ chối trả lời câu hỏi, tôi thấy sự kiên nhẫn của cậu ấy đang chuẩn bị đạt đến giới hạn.

Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị nhào tới thì Stella giơ một tay lên, "Đừng, ta giữ các ngươi lại để chứng kiến thời khắc huy hoàng của ta, chứ không phải là để đánh nhau. Coi chừng hành động của các ngươi đấy."

"...Rốt cuộc mục đích của cô là gì?"

Stella liên tục để mắt tới tôi, "Với năng lực ánh sáng, ta chợt nghĩ đến việc nhân bản chính các ngươi, mỗi bản sao của tạo ảnh có thể nhái lại bất kì hành động nào mà chúng gặp qua gương. Dù vậy, ta cũng nên cảm ơn các ngươi, vì đã giúp những bản sao này có thêm sức mạnh gió cắt."

Cô ta khoanh tay với ánh mắt xuyên thấu tim tôi, "Thật ra chỉ cảm ơn mình ngươi thôi, tên ngươi là gì nhỉ? À ta nhớ rồi, Cyclone Rashied. Đứa trẻ mắt đỏ kia có vẻ là một người biết suy nghĩ, không để lộ tiềm năng ha."

Tôi cúi đầu xuống, "Nhưng tất cả chuyện này nhằm mục đích gì? Cô muốn dùng các bản sao của mọi người để làm gì?"

"Đoán xem."

Có một cơn giận sâu trong ánh nhìn của Thunderstorm, "Tin vui đây, Cyclone, giờ thì Stella còn có thể sử dụng năng lực của cậu tốt hơn cả chính cậu nữa."

"Này này, theo dấu Stella có phải ý tưởng của tớ đâu!" Tôi nhặng xị, cố gắng chỉ tay nhưng chiếc còng đã ngăn hành động đó lại. "Chẳng có lý do gì để chúng ta không nhờ Kaizo giải quyết việc này cả! Tại cậu hết đấy, làm anh gì mà vô tâm thế?"

Cô ta khịt mũi khi nói với Thunderstorm, "Ồ, thì ra ngươi là anh, còn đứa kia là em. Ta luôn ghét mấy người lớn hơn, cái bọn chuyên lải nhải về luật-hoá đáng ghét!" Stella tiếp tục, một tay vuốt tóc. "Gwyneth là một cô chị đua đòi, ích kỷ, và chỉ biết hưởng thụ cho riêng mình. Phải làm sao khi để thực hiện Giao ước, ta phải đối đầu với chính chủ nhân của mình? Những đứa làm anh chị lớn sẽ chẳng bao giờ hiểu được cảm giác đó."

Gương mặt cô ta đanh lại, "Với thân phận của một Avatar, ta sẽ hoàn thành giao ước theo phương pháp của riêng mình. Có trách, thì hãy trách chủ nhân đã chọn nhầm Lõi nguyên tố để lập giao ước ấy."

Với một nỗ lực phi thường, tôi kìm cơn giận của mình và hắng giọng, "Vậy Gwyneth đâu? Cô làm gì chị ấy rồi?"

Stella thở dài, cô ta vẫy tay, cánh cửa lại mở ra, một toán bộ giáp đen gỉ bước vào, kéo theo sau lưng là bóng dáng mà tôi gặp trong bìa rừng.

Là Gwyneth!

Từ đây thì hơi khó nhìn một chút, nhưng tôi mừng vì cô còn sống.

"Ôi chà, chị gái Gwen thân yêu..." Stella uyển chuyển bước tới gần người chị đang cố gắng để giữ đầu óc tỉnh táo. "Khá khen cho công cuộc tẩu thoát của chị, nhưng chị vẫn là chủ nhân của em, dù có ghét chị thế nào, em vẫn phải hoàn thành giao ước, vì Lõi Matahari sẽ rất không vui nếu em đi ngược lại quy tắc của nó."

Cô ta cúi sát xuống mặt chị gái. "Nghĩ rằng bản thân là người lớn tuổi hơn nên có thể dạy dỗ em sao? Chị mới là người khó dạy nhất ấy. Phải không?"

Gwyneth mở to mắt, giật mạnh đầu ra sau, hớp miệng khoảng vài giây, "Con nhỏ Avatar chết tiệt!" Thậm chí cử động đó cũng làm chị ấy đau đớn với vết thương loang lổ máu ở chân.

"Vậy đấy, em phải làm gì với chị đây?" Stella hơi nao núng, nhưng vẫn thản nhiên lấy tay quệt đi vệt nước dãi trên mũi, và nhẹ nhàng tháo kính ra. "Em không cần tình thương của chị. Giao ước của chị cho phép em giết cha mẹ, vì chị muốn điều đó mà. Em còn có những dự định xa hơn thế. Em sẽ phát triển một loại ảo tượng có tác động lên tất cả những người nhìn nó, và lúc đó, giao ước của em sẽ từ giấc mơ thành hiện thực."

Cô ta rút một cái khăn mùi soa ra và lau chiếc kính bẩn.

Tôi hỏi thầm, "Vậy là ảo tượng chỉ có tác dụng với một người thôi sao?" Tôi thử tìm thứ gì đó để phá khóa còng.

"Chỉ người nhìn nó, như khi cậu đấu với 'Thunderstorm' kia, cậu đã bị hắn đánh trọng thương, nhưng với tớ thì không có tác dụng; ngược lại với 'Cyclone' bên tớ. Ảo tượng của Stella chỉ hoạt động trên một đối tượng trong phạm vi tầm nhìn ngoại biên của nó." Thunderstorm nhìn cái còng tay, ra chiều suy nghĩ, "Này, đừng có cố phá nữa."

Tôi khịt mũi. "Ồ, tớ không biết cậu còn năng lực gì ngoài năng lực Sét để đưa ta ra khỏi đây đó."

"Đằng nào chúng ta cũng sẽ ra khỏi đây trong vài giây nữa thôi."

"Bằng cách nào mới được? Mọi ảo tượng của Stella đều đang hướng vào chúng ta!" Tôi hướng mắt về những bộ giáp đen đang nhìn chúng tôi chằm chằm.

"Stella có điểm yếu đấy. Nó nằm ở mắt."

"Thì sao mới được?"

"Cậu biết không, tớ còn có thể nhìn thấy trước tương lai." Thunderstorm nghiêm mặt, hai bàn tay đeo còng cố gắng giữ tư thế phòng thủ hoàn hảo.

"Ba...

hai...

một!"

RẦM!

Trần thép nứt toát, sụp xuống, mảng bụi rớt đầy xung quanh bắn vào mặt tôi.

Một bóng người cao lớn từ trên đó nhảy xuống, và lập tức đấm thẳng vào mặt một Stella đang ngơ ngác vì không phòng bị, cặp kính đỏ văng ra.

Những miếng thép va chạm với đất tạo âm thanh uỳnh uỳnh chói tai, trên đầu tôi giờ có một lỗ thủng to tướng.

Và người đã đánh bay Stella chính là... Kaizo!

Anh ta ra lệnh cho một nhóm lính mặc đồ cơ động từ trên trực thăng nhảy xuống và bắt giữ Stella; họ lấy một cái khăn bịt mắt đen trùm kít mặt cô ta, "Đã tìm thấy lõi nguyên tố Matahari! Thực hiện chế độ thu hồi đặc biệt và quy trình cưỡng chế phá bỏ giao ước ngay lập tức!" Anh ta hét lớn.

Một vài người lính chĩa súng thẳng vào mặt Stella trong khi một người giữ tay cô ta, người còn lại giải thoát cho Gwyneth; một người khác còn lấy dao cắt đứt tất cả các đường dây chạy dưới đáy bảng điện.

Một tiếng nổ, một chùm tia lửa và cả căn phòng chìm vào bóng tối. Ánh sáng từ mặt trời bên ngoài đã chiếu vào bên trong.

Tôi cồn cào hết cả ruột gan, "Kaizo? Nhưng làm sao mà anh ta..." Trong khi tôi còn đang ngỡ ngàng thì đội cơ động đã lập tức giải quyết các bộ giáp.

Tôi ngớ mặt, nhìn những bộ giáp đen lúc nãy có thể kìm được Gwyneth và đứng gác cổng bị hạ dễ dàng như vậy làm tôi thấy ngạc nhiên.

"Điểm yếu ở mắt?" Tôi thì thầm. "Đó là lí do ảo tượng không còn tác dụng nữa!"

Thunderstorm kéo căng hai tay, móc nối còng bị phá vỡ dễ như không, "Cậu nghĩ tớ đã làm gì với sóng tín hiệu lúc tụi mình chạy trong bìa rừng hả? Nên nhớ vệ tinh của Tổ Chức có ở khắp mọi mặt trận để nhận tín hiệu SOS. Vậy nên, biết điều mà tận dụng, do đó cậu còn nhiều thứ phải học lắm, Cyclone."

"Chỉ thế thôi? Tớ không nhớ thiết bị nổ có chức năng SOS."

"Nó không có, nhưng chức năng định vị thì có. Khi Kaizo giải mã được đống chuỗi số bí ẩn trong các thiết bị nổ kia, anh ta sẽ dùng sóng radio để tìm những cái còn lại và sớm tóm được chúng ta thôi. Tớ cứ định đúng 8 tiếng sau là vừa kịp về nhà, nhưng chuyến này lâu hơn tớ tưởng, và ban đầu cậu bị thiếu ngủ không phải dự định của tớ. Cảm ơn đã làm tác nhân phá vỡ kế hoạch nhé." Thunderstorm nhếch môi.

Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích điên loạn của Stella, "Các ngươi nghĩ ta không chuẩn bị kế hoạch phòng hờ à?"

Tôi quay lại nhìn, cô ta vẫn tiếp tục cười, "Thật là một hương vị kinh tởm đấy, nhân loại."

Tôi nghe thấy tiếng ai đò la hét khi Stella đột nhiên bốc hơi khỏi mặt đất, chỉ để lại dải băng đen trên sàn nhà. Binh lính mất đà đâm sầm vào nhau.

"Vậy là sao?" Kaizo tự hỏi bản thân, trước khi đưa ra đáp án. "Ra là vậy, cô ta cũng là một ảo tượng của chính Stella thật. Cô ta chưa đi xa được đâu. Binh lính, chia ra và truy tìm ngay!"

Thunderstorm đẩy húy tôi, mắt vẫn nhìn thẳng qua lỗ hổng trên trần, "Thấy nhỏ rồi, hướng nam quỹ đạo 12 giờ. Đến lượt cậu đấy."

"Đến lượt tớ làm gì cơ?"

"Bay chứ còn gì? Cậu không biết là Matahari có thể lơ lửng hả?" Cậu ta chỉ lên phía trên, "Nào, tập bay đi."

Trong lúc đó, Thunderstorm đã quỳ xuống nơi Stella biến mất, cầm cái kính gọng đỏ của cô ta lên và xem xét gì đó.

Bó tay. Tôi không thể đợi ở đó để nghe câu trả lời của mình. Tôi liền lao vụt, nhảy lên cao hết mức có thể với hi vọng là cơn gió sẽ thổi tôi đi.

Coi kìa, mày là Uragan, là bão tố, là lốc xoáy đấy. Mau bay đi!

Nếu để Stella chạy thoát, hậu quả sẽ không thể nào đo đếm được.

Tôi gần như nín thở.

Nhanh lên, bắt lấy bất kì chuyển động không khí nào!

Tôi trượt chân, xém nữa ngã ra đất.

Hơ...

Tầng một dường như bị ngập lụt, một đường ống trên bức tường đã vỡ, nước bẩn chảy đều đặn lên sàn bê tông, lạnh, dơ dáy, tởm lợm. Người chết và người sắp chết ở mọi nơi tôi nhìn.

Ai đó đang kêu gào tôi phải chạy thoát khi cơn xoáy nước kia vẫn đang dâng cao.

"Không, không. Kệ nó đi Uragan, kệ nó đi!" Tôi thì thầm. "Bay đi, bay đi, bay đi!" Tôi giơ tay lên như để bắt lấy thứ gì đó.

Sự ngọ nguậy kì bí trong dạ dày của tôi trở nên không thể chịu đựng được. Tôi cứ như bị giật lùi giữa không trung.

Tôi cứ mãi vấp ngã, vật lộn chống lại những thứ bên trong, quay cuồng trong cơn gió trừng phạt của Uragan.

Cơn bão bên ngoài đang hoành hành. Những vệt mưa rơi khắp cửa sổ đóng kín. Tôi ngã vào tường, mặt áp vào gờ tường mát lạnh.

Chỉ trong những giây cuối cùng, khi nước dâng lên đến cổ họng và mở rộng ra không tưởng, tôi mới nhận thấy những hạt mưa rơi xuống mặt, bất chấp trọng lực.

"Bay đi, Tempest, bay ra khỏi đây, và để cơn bão rửa sạch tội lỗi của chúng ta."

Tôi mở choàng mắt ra, nhận thấy mình đang lơ lửng giữa không trung, bên ngoài tòa nhà như một con hải âu sải cánh.

Bay rồi! Tuyệt quá, tôi biết bay rồi!

Tôi quay lại nhìn Thunderstorm, cậu ta từ khi nào đã cầm trên tay một tấm ván màu xanh. "Biết ngay là phải phòng hờ cái này mà." Cậu ta cười nhạt nhẽo, cái biểu cảm mà tôi thấy là rõ ràng nhất trong bộ sưu tập cảm xúc của cậu ta.

Tôi cười đáp trả, hạ chân lên ván, cố dùng lực để nâng nó lên. Mới vừa rồi, mới vừa rồi...

Tôi chạm một tay lên ngực. Uragan đang cố nói cho tôi điều gì đó qua dòng chảy, dù cố gắng lắng nghe lần nữa, song nó đã rời đi.

Là kí ức của một Past-self. Một past-self đang học bay. Để không bị chết đuối.

Liệu người đó có thành công không? Hay người đó đã bị nhấn chìm trong cơn lũ? Hay tệ hơn thế?

Tôi mỉm cười, làm sao mà biết được. Chỉ có điều, tôi đã thành công ở nơi tôi thất bại.

Tôi nhảy lên ván bay, Thunderstorm đứng phía sau tôi, "Bay đi, bay về hướng của Stella, phần còn lại để tớ lo!"

Cậu ta nói gì đó nữa, nhưng tôi không nghe rõ.

"Ờ, bám chắc vào, hi vọng cậu đã đăng ký bảo hiểm tai nạn nhé." Không để lãng phí thời gian, tôi điều khiển ván bay vút thẳng lên trời.

Dù ban đầu có hơi chập choạng, nhưng tôi nghe thấy cơn gió phản lực gầm lên khi tôi bay được năm mét hơn.

Thunderstorm ở sau lưng tôi, đứng rất vững, hoàn toàn không bị gió quất cản trở tầm nhìn, mắt vẫn để ý phía trước.

Rất khó để tôi giữ thăng bằng trong suốt chuyến đi, một số lần tôi còn bị lộn đúng 180 độ trong vòng một giây.

Cầm cố mãi chúng tôi mới có thể bay lên cao hơn. Áp suất thay đổi bất ngờ, nhiệt độ của sáng sớm thì ra gây bức bối như thế này. Từ độ cao này, tôi có thể thấy tòa nhà hành chính trong thành phố, và cũng cảm thấy khó thở hơn, như thể lồng ngực bị áp suất như những cánh tay bóp lại, vặn khóa, đóng kín.

"Kế hoạch là gì đây?" Tôi cố gắng hét lớn nhất có thể.

Thunderstorm đặt tay lên vai tôi. "Hướng thẳng lên vị trí mà Mặt Trời mọc vào giờ thiên đỉnh. Nếu như kế hoạch của cô ta thành công và tớ đoán không sai, thì Stella sẽ sử dụng mặt trời làm lăng kính. Nơi nào có ánh sáng, nơi đó sẽ có ảo tượng. Lúc đó ta hết đường mà lần." Cậu ta phụ họa bằng cách chỉ tay lên mảng trời hồng cam.

Mất vài phút để lên được cao như thế, kèm theo nhiệt độ vừa lạnh vừa nóng. Bây giờ mới bắt đầu bình minh, với tốc độ của tôi thì việc phải giữ đúng tư thế khi bay nó đúng là thảm họa.

Tai tôi ù đi, cố thở sâu và giữ bình tĩnh khi tiếp tục lên cao. Để hạn chế việc bị áp suất đè nén, tôi đã bay lên nhanh nhất có thể. Tôi bay với tốc độ khiến tầm nhìn của tôi chỉ còn hai màu đen trắng. Tôi bay qua các tầng mây, và khi đã lên đến mức mà tôi nghĩ là đã ổn, tôi xém chút nữa là gục tại chỗ.

Tôi bắt đầu nhìn thấy mặt trời hắt bóng đen lên đỉnh, và một bóng dáng khuất đi ánh sáng đang đứng đối diện chúng tôi.

Mái tóc màu lúa mì hiện lên thật đẹp. Đứng dưới bản chất thật của Matahari, Stella là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy. Vẻ đẹp của mặt trời khiến ta chói mắt.

Stella không đeo kính, vậy chiếc kính đỏ là hàng thật.

"Chán ngồi ghế dự bị rồi nên chơi thật à?" Cô ta hỏi, đây là giọng thật, âm giọng nghe mỉa mai nhưng lại có tính chủ quan cao.

Tôi rũ người, cố gắng dụi mắt để nhìn rõ hơn. Bầu trời đang dần có màu xanh. "Cô sẽ tạo ra một đội quân nữa để hạ chúng tôi ư?"

"Nhỏ kia, bớt chém và đánh thật đi." Thunderstorm hoàn toàn không có chút gì gọi là mệt nhọc sau chuyến đi vừa nãy.

"Được, vậy hãy gọi gia đình thật của ta về nhé." Stella nắm chặt hai lòng bàn tay, tia sáng hiện lên giữa các kẽ ngón tay thanh mảnh trước khi những luồng sáng của mặt trời mà tôi thấy bị gãy khúc.

Hàng loạt các ảo ảnh mờ mịt như sương mù dần hiện rõ hình người, với ánh mắt thách thức. Bao nhiêu đây? Năm? Mười? Mười lăm?

"Cô ta đang định tái hợp tất cả bản sao của mình thành một khối, nó sẽ làm Mặt Trời tắt bếp." Thunderstorm lẩm bẩm. "Ảo tượng đang đến thời điểm tối thượng của nó."

"Rồi giờ ta làm gì đây?" Tôi hoang mang, nhìn hàng loạt tên bao vây lấy mình, "Tưởng nó chỉ tác dụng với một người thôi?"

"Đòn năng lượng thì thế. Chứ đòn vật lý thì không."

"Thế làm sao bây giờ hả?!"

"Tớ có đòn đánh chốt. Nhưng giờ cô ta đang ở quá xa. Và theo như tớ nhớ được từ các Past-self..." Thunderstorm từ bao giờ trên tay đã có hai thanh kiếm đỏ rực. "Thì đòn Erramatter của Matahari luôn chỉ có một. Và dựa theo tình hình thì cô ta có vẻ còn không biết về nó. Điểm cộng cho sự ăn may đấy."

"Ta phải có cách nào đó để loại bỏ các ảo tượng chứ, ý tớ là điểm yếu! Nó hoạt động dựa vào Mặt Trời, phải không?!" Tôi nhìn lại lần nữa. Khối cầu rực lửa đã lên được nửa số diện tích của nó.

"May cho cậu, tớ luôn biết nhiều hơn cậu tưởng. Và như đã nói, tiên đoán tương lai." Cậu ta hướng tay tôi về phía trước. "Giờ thì xông thẳng vào trận địa nào!"

Tôi gật đầu, phóng ván bay tới thẳng phía trước. Hàng loạt ảo tượng chưa rõ hình thù cũng đáp trả tương tự. Vì mặt trời vẫn chưa lên đỉnh nên lưỡi cắt gió vẫn đang ở trạng thái yếu nhất, tôi lanh lẹ dùng tay không để tấn công, Thunderstorm phụ trợ không thể nào ăn ý hơn... à đâu, ngược lại mới đúng chứ.

Ban đầu thì đúng là tôi thấy hăng máu lắm, bắt chước anh cả đánh túi bụi, kể cả thằng chưa làm gì mình cũng đánh luôn. Haha, cái âm thanh va chạm sướng cả tai, đấm đá nhau hỗn loạn thế này vui hơn bất kì trận đánh quy chuẩn nào.

Ta có một sàn đấu và cứ thế thẳng tiến!

...BỐP! Tôi bị đánh trúng đến sái quai hàm, và rồi bị kéo giật giữa chục tên khác.

Cậu trai mắt đỏ tới dẹp loạn tạm cho tôi, nhưng nhìn số ảo tượng vẫn tăng lên theo mức độ ánh sáng chiếu lên bầu trời khiến tôi thấy nản lòng.

Hạ được mười lăm đứa thì vẫn có thêm hai chục đứa xuất hiện. Dù chúng vẫn chưa dùng được lưỡi cắt gió vậy nhưng đánh thế này thì khác nào vắt kiệt sức tôi như vắt chanh.

Stella không chút mảy may dù rõ ràng là chúng tôi vẫn đang chiếm ưu thế, "Cứ hạ bao nhiêu ảo tượng tùy thích. Với Mặt Trời, ta có thể tạo ra vô hạn. Chờ cho đám này bòn rút sức mạnh của các ngươi, thì lúc đó hành tinh mẹ cũng đã đạt đến trạng thái cuối cùng rồi."

Cô ta thả chân trong không trung, cười đắc ý, "Giờ ta là chính khách xem kịch thôi."

Tôi vẫn phải cố gắng để giữ cho mình không bị rơi, Thunderstorm cũng tương tự. Cứ một phút, chúng tôi lại tới gần cô ta thêm một mét, nhưng đồng thời tôi cũng mất một nửa sức lực của mình.

Vì không dùng sức mạnh nên cái gì cũng khó khăn, tôi thề rằng lũ ảo tượng này lơ lửng được chắc chắn là học từ kĩ năng bay của tôi.

"Sao giờ Thunderstorm?!" Tôi thở dốc, mồ hôi giăng đầy trán. "Tớ sợ là mình không đánh lâu được nữa. Mặt Trời lên thêm hai phút nữa thôi là lưỡi cắt gió sẽ dùng được liền!"

Thunderstorm nhìn quanh một lần nữa, những ảo tượng vẫn đang quan sát chúng tôi, "Dùng đôi mắt siêu nhạy của cậu và nói tớ ta còn cách Stella bao xa. Đừng có nói khoảng chừng, nói đúng số mét luôn ấy!"

Tôi nhìn kĩ hơn, thậm chí căng cả mắt ra. "Mười lăm mét!"

"Tốt." Thunderstorm không cười, nhưng tôi thấy có gì đó không đúng. Cậu ta giơ một tay lên, một cơn lốc sấm sét xoáy cuộn trong tay cậu ta cho đến khi hai thanh đao với tông màu đỏ hiện lên, phát sáng, "Lần này để tớ giải quyết!"

Dùng sức mạnh rồi? Tôi ngỡ ngàng, Thunderstorm đang cười thật sự, tròng mắt co giãn kèm theo âm thanh nghiến răng ken két như muốn nghiền nát cơ xương.

Và trong khoảnh khắc, trước khi tôi còn thốt nên chữ đầu tiên của câu "sao cậu lại dùng sức mạnh" thì ánh sáng đỏ lại lóe lên, và cậu ấy biến mất.

Trận chiến trong năm mét tiếp theo thật sự hỗn loạn. Đòn đánh của Thunderstorm nhanh đến mức trong khi những ảo tượng còn đang chuẩn bị hình thành lưỡi cắt gió và kiếm sét thì đã bị quật cho lên bờ xuống ruộng muốn thấy tổ tiên.

Ảo tượng nhái lại mọi siêu năng mà nó nhìn thấy, đó là lý do Thunderstorm chỉ dùng sấm sét chứ không để lộ ra tốc độ nhanh khủng khiếp của cậu ấy. Nhưng để làm gì? Chẳng phải lát nữa một đám ảo tượng tiếp theo sẽ sao chép nó sao?

"Sẽ không còn lát nữa đâu." Tôi thấy cậu ta mấp máy môi như vậy, mùi thịt cháy toát lên nồng nặc trước khi mất hút trong cơn gió sương sớm. "Mau tới đây! NHANH!"

Cậu ta hét lên, tôi như gắn công tắc, lập tức mang ván bay chạy tới. Khi hạ xong đám ảo tượng này, cậu ta đáp lên ván của tôi nhẹ nhàng như đã thực hiện điều này nhiều lần, "Xong xuôi. Cô thua rồi, Stella!"

"Ồ, đánh hăng quá nên bị ảo tưởng sức mạnh hả?" Cô ta nhếch mép.

Tôi dần thấy các ảo tượng khác xuất hiện với tốc độ chóng mặt tỉ lệ thuận với mặt trời, chúng đã sao chép tuyệt kĩ siêu tốc độ của Thunderstorm, giờ thì chết chắc rồi.

"Ta đã bảo rồi, các ngươi có dùng sức mạnh hay không thì vẫn có lợi cho ta. Lần này tự ngươi đã tự trao tặng quyền năng của mình cho các ảo tượng rồi đấy."

"Ồ, vậy sao? Cô có bao giờ nghe đến một cái gọi là... Erramatter chưa?"

Thunderstorm giơ cả hai tay, ngẩn lên và đối mặt với tầng mây xanh ngút ngàn:

"Noosphere Blast!" (Tia sét Trí quyển).

ĐOÀNG!

Tôi giật thót cả mình, tưởng chừng như tim nhảy khỏi lồng ngực, "Tiếng sấm sét?! Từ đâu ra?" Vì bị hù cho một phát điếng người nên tôi nói ra thành lời, quay sang cậu ta.

Thunderstorm hàm trên cắn phải môi dưới, quỳ thụp xuống như bị đau thắt, răng nghiến lại, nhưng rõ ràng đang rất thỏa mãn.

Và tia sét tôi nghe thấy đã đánh trúng thứ gì đó đằng sau. Tôi quay lại. Hả?!

"ARGHHHH!"

Sao cơ...? Khi tôi vừa mới chớm hình thành ý nghĩ này, tôi nghe thấy tiếng thét đau đớn của Stella.

Cô ta vẫn đứng đó, ôm đầu, mắt mở trừng trừng, mặt nhăn nhó, tay vò nát cả mái tóc mượt; như thể bị kim châm vào não. Người cô ta xiêu vẹo, cong lại theo tư thế bào thai.

Các ảo tượng lần lượt biến mất, Mặt Trời trở về nguyên vẹn của nó, các tia sáng đi thẳng và không bị gãy khúc.

Được một lúc, tôi nghe thêm một tiếng kêu khác nữa trước khi Stella ngã nhào xuống đất.

Tôi nhanh nhẹn lua lướt ván tới và định bắt lấy cô ta, nhưng khi tay tôi tóm được thứ gì đó nóng rát và sáng sáng, thì chỉ còn lại Lõi nguyên tố.

Matahari, nằm gọn như một chú mèo, vẫn phát ánh sáng rực rỡ như thể tự nó là một mặt trời tách biệt.

"Avatar đã biến mất đột ngột..." Tôi nói nhỏ. Cái này là sao đây?

Tôi quay sang nhìn Thunderstorm, cậu ta ra hiệu hãy ngồi yên một chỗ, "Ảo tượng chỉ có tác dụng với một người. Cậu có hiểu nguyên nhân vì sao không? Khi ánh sáng đi qua mắt, ảnh của nó sẽ rơi vào màng lưới. Ở một số vị trí nhạy cảm với ánh sáng, màng lưới sẽ hình thành điểm mù."

"Điểm mù? Nghĩa là gì? Những việc nãy giờ cậu làm có liên quan gì ư?"

"Cậu có nhớ lúc tớ chuẩn bị nhào tới cô ta không, đứng ở khoảng cách đáng kể như vậy mà cô ta vẫn thấy được biểu hiện tức giận của tớ; trong khi Gwyneth đứng sát rạt như thế nhưng cô ta vẫn không thấy được việc người chị gái đang chuẩn bị nhổ nước bọt vào mặt một cách lộ liễu, thậm chí còn hơi bị nao núng." Thunderstorm nhận lấy khối cầu Matahari từ tay tôi. "Đây là tật xấu xưa giờ của các Avatar mặt trời. Viễn thị. Chỉ có thể nhìn thấy được vật ở xa, không nhìn rõ vật gần. Đó là lý do tớ mới xem thử cái kính đỏ rớt tại hiện trường, nó là kính hội tụ."

Viễn thị? Tôi thấy mấy người giám hộ hay tiến sĩ có đeo kính gọng, họ dạy tôi đó là kính cận thị, làm từ một loại thấu kính phân kỳ, cho phép họ nhìn rõ những vật ở xa. Vậy viễn thị thì ngược lại ư? Không nhìn rõ được vật ở gần? Bệnh di truyền của các Avatar hệ Quang ấy hả?

"Ý cậu là, tầm nhìn của Stella ngay từ đầu đã không ổn định?"

"Có lẽ ảo tượng Stella đã nói chuyện với chúng ta sao chép chính chủ nhân con nhỏ khi không đeo kính, nên tầm nhìn bị rối loạn. Cái kính chỉ có chức năng làm màu." Bị ánh sáng bình minh chiếu thẳng vào mặt nên Thunderstorm quay sang chỗ khác, "Cụ thể hơn là như thế này: đeo kính hội tụ có cái lợi của nó. Phần lớn các kính hội tụ có một chức năng: khiến ảnh cần nhìn rơi vào phạm vi tiêu cự, vì thế, khi tớ với cậu cách cô ta mười mét, cô ta có khi thấy nó là mười ba mét. Ta tới gần cô ta hơn những gì cô ta nhìn thấy. Vì ảnh chỉ rơi vào khoảng đó. Người ta gọi đây là ảnh ảo."

"Nhưng... tại sao cậu phải tới gần mười mét? Mười mét..." Tôi lặp lại cụm từ này, rồi nhớ ra thêm cụm từ khác đi kèm. "Erramatter, cậu nói là tớ vừa nhớ ra! Uragan vừa mở khóa nó! Erramatter là chiêu thức bổ sung, đòn đánh mà mỗi Lõi nguyên tố đều có phải không?"

"Phải, đòn Erramatter của tớ, Noosphere Blast, là phá hủy kí ức. Bằng cách khiến cho Avatar quên đi nghĩa vụ của nó với chủ nhân, nó sẽ tự biến mất. Cơn đau mà Stella đã chịu là từ tia sét dị thường đó. Tớ đã phải canh tính chuẩn xác để khi nào nên lôi cái tốc độ siêu nhanh mà cậu nói ra."

Thunderstorm ôm Matahari bằng cả hai bàn tay, tôi thấy mắt của cậu ấy và khối cầu đều phát sáng, "Cái này người ta gọi là tiểu tiết, hiểu không? Cậu còn rất nhiều thứ phải học, Cyclone. Không phải tớ giỏi hơn cậu, mà là vì tớ có nhiều thời gian hơn cậu đã từng có. Đừng cố làm cho trận đánh trở nên phức tạp, đó là thứ tớ học từ cậu hôm nay, và tớ đã tự chứng minh cho cậu thấy nó hợp lý."

Được một lát, khi quầng sáng trong mắt cậu và khối cầu dần nhạt nhòa đi, tôi thấy cậu mỉm cười nhìn tôi, "Hôm nay cậu làm được nhiều thứ lắm đấy."

Woah, thám tử cười rồi!

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu. Đây là con người thật của Thunderstorm sao? Luôn học hỏi từ sai lầm của mình nhanh hơn bất kì ai, và thậm chí cậu ấy còn tự chứng minh cho tôi thấy được một điều mà tôi còn không chứng minh nổi?

Woah x2. Đây mới đúng chuẩn là Quái thú mắt đỏ mà tôi nhớ nè.

"Ít ra thì hôm nay tớ cũng đã bay được." Tôi thở dài.

Thunderstorm ôm Matahari vào người, "Tớ xong việc với nó rồi. Mau xuống dưới chuyển nó cho Kaizo thôi. Kẻo anh ta làm ùm lên thì mệt."

Cậu ta gõ nhẹ vào ngôi sao lùn đỏ. Tôi không nhận ra mình đang nắm chặt tay cậu, cảm thấy ấm áp vô cùng.

*

Matahari được bỏ trong một cái cặp lồng (nhìn nó giống vậy), trước khi được chuyển lên trực thăng. Kaizo quan sát binh lính lục soát mọi thứ xung quanh, còn Gwyneth được đắp một chiếc chăn ấm, vết thương bên chân trái đã được băng bó đàng hoàng.

Tôi cũng tự hào thông báo với anh mình đã biết bay, bổ sung trọn vẹn cho siêu năng lực gia điều khiển gió. Một mớ điểm cộng cho sự cố gắng.

"Anh đã gọi thông báo cho các cấp nhân sự có thẩm quyền. Tuy nhiên, theo anh thấy thì cả hai em đứa nào cũng có tội cả. Vậy nên..." Anh ta chỉ hất mặt qua chỗ của cô chị gái vẫn đang được chăm sóc bởi một số nhân viên mặc áo trắng. "Ba phút. Không trả giá."

Tôi đến chỗ Gwyneth, chị có vẻ biết tôi, người đã cứu chị. Một tay quệt đi nước mắt, chị bảo, "Stella không phải người em tốt, nhưng chưa bao giờ như vậy cả. Có lẽ lý trí bị chẻ đôi liên tục hẳn đã quá sức với em ấy."

Tôi gãi má, "Cho em hỏi về Giao ước của chị với cô gái đó được không?"

"Ban đầu chị cũng không nghĩ nhiều như thế. Chị chỉ muốn Stella làm hết việc nhà cho chị, làm bài tập thay cho chị, dạy cho chị cách để quyến rũ chàng trai cùng lớp, bảo em nó đưa tiền tiêu vặt để chị mua những thứ chị thích, những mong muốn của một thiếu nữ ích kỷ." Cô ấy quệt mái tóc màu lúa mì, đôi mắt xám long lanh nhìn rất dễ mến. "Stella là một cô bé thông minh, hẳn nó nhận ra rằng việc này chẳng bao giờ hoàn thành xong Giao ước. Thế nên, nó nghĩ ra một kế. Thay vì để nó làm vừa lòng chị, nó quyết định sai khiến người khác thực hiện điều đó. Năng lực ánh sáng càng bổ sung toàn vẹn khiếm khuyết đấy. Chỉ có điều, như em thấy đấy."

"Em rất tiếc."

"Không đâu." Chị ấy nhẹ nhàng phản bác. "Hai em đã cho chị thấy rằng một cặp Elderboys có thể ăn ý đến thế nào rồi đấy. Do chị ngốc quá thôi."

"Ừm, em..." Tôi định nói thêm, nhưng Thunderstorm kéo gấu áo tôi, nháy mắt.

Kaizo, sau khi đã nói gì đó qua micro truyền tin, lãnh cảm tuyên bố, "Gwyneth, chưa đủ mười bốn tuổi nên có thể cô sẽ được trung tâm bảo trợ giao cho một người giám hộ mới sau khi thực hiện xong các chuẩn đoán y tế."

Anh ta quay lại. "Còn hai đứa, Rashied..."

Nhưng đáng tiếc là khi anh ta quay mặt lại, tôi và Thunderstorm đã cao chạy xa bay rồi!

Biết bay để làm gì? Dành cho tình huống này đây!

Còn chuyện sau đó và lý do hình thành bức ảnh thì, tôi chỉ muốn tóm tắt thôi nhé:

"Tất cả là do cậu hết. Ta giờ bị liệt vào Blacklist của Kaizo rồi!"

"Phải rồi, còn gì tuyệt vời hơn khi từ giờ phải dùng chung một căn bếp với đứa hay khóc như cậu nhỉ?"

"Tớ không có khóc!"

"Tớ ngán việc phải ngồi yên nghe cậu giảng thuyết về sự ảo tưởng của cậu rồi."

"Tớ cũng ngán việc phải giả vờ nhường nhịn với cậu rồi!"

"Đang thách tớ hả? Đoán xem ai thắng nào?"

"Tớ!"

TÁCH!

"Miranda, chị chụp cái gì?!"

Dù sao thì sau đó, một số thói quen không mấy bình thường cũng được hình thành. Phần lớn trong đó là tôi và Thunderstorm tự thừa nhận nó: như việc tôi sẽ giúp cậu ấy giải quyết một vài rắc rối liên quan đến các mối quan hệ (dù vụ chơi quán net năm lớp 9 không được hay hớm lắm), và khi tôi mất ngủ, cậu ấy sẽ vuốt tóc tôi. Chỉ vuốt tóc thôi.

"She trapped within a red-reality, no mouth to scream or eyes to see. A cage of flesh, a prison of blood. A thing of rage where family stood."

Khi biết Thunderstorm phải đi làm nhiệm vụ của tổ chức liên quan đến việc chứng minh sự trung thành của cậu ấy đối với dự án này, tôi đã rất lo lắng, bồn chồn, như bị cơn sốt ruột gặm nhấm theo một trình tự nhất định, lẽ ra tôi không nên để cậu ấy làm cái chuyện nguy hiểm đó. Nhưng biết làm sao được?

Thời gian cứ thế mà trôi qua, với tôi mà nói, sự tồn tại của một elder boy khác là điều không thể tránh khỏi. Tôi dần bị ám ảnh bởi những hành động của người kia nhiều đến mức tôi nghĩ thiếu vắng cậu ấy là tách bỏ một lớp da của bản thân, hoàn toàn không thể tìm thấy.

"She is everything to me, but it has never been something special."

Nhiều năm sau đó, tôi học theo Reagan, vốn đam mê thơ văn nghệ thuật hệt mình, viết những bài thơ miêu tả người mà tôi thực sự yêu. Ban đầu, tôi cứ viết, viết mãi, qua mỗi dòng thơ, người ấy mang một diện mạo khác; sau cùng, khi tính nhất quán được thiết lập ở một mức độ ẩn dụ mà tôi có thể cảm thấy rõ rệt; thì luôn có hình dáng của Thunderstorm; hoặc ít nhất là một cô gái tượng trưng cho cậu ấy.

Tôi vẫn luôn nhớ nhung về Euclide, tác giả thật sự của 'Smile and grin'. Sẽ là một thứ gì đó quá lệch lạc trong mối quan hệ anh em này; như thể tôi bị chóng mặt khi đi trên một đường thẳng, như thể tôi đòi hỏi nó nhiều hơn so với những lời rỗng tuếch.

"She should be loving me now. Love is remembering the bump on my finger. Oh, the yellow eye. From writing this vapid poetry, these empty word."

Thunderstorm đã dạy tôi rất nhiều thứ, cậu ấy là người thầy, người bạn, và là người anh trai duy nhất của tôi trong gia đình. Là đứa trẻ thứ hai, tôi không thể mãi dựa dẫm vào năm người nhỏ hơn, chỉ có lúc ấy, Thunderstorm, đã là chỗ vững tinh thần duy nhất mà tôi tin tưởng.

Tôi cần nhiều hơn. Nhiều hơn bất kì thứ gì từ con người cậu ấy.

"That mean nothing, for they lack the power of sound."

*End*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia