ZingTruyen.Info

[SevenAU] ELDERBOYS.

Side-story 1: Eighth Bell.

Univarna

1.

Đầu tháng Giêng năm 2010, thoát khỏi những biến cố "nho nhỏ" với chủ nhân của mình và được trao tặng cho cuộc sống yên ả êm thấm tại căn nhà 72 H.L bé xíu xìu xiu, Thunderstorm mới chợt nhận ra là mình vừa chuẩn bị bước sang tuổi thứ bảy.

Đây là số điềm. Điềm may hay xui còn phải xem lại. Người Bắc Âu có truyền thuyết về Bảy người an giấc ở Ephesus. Thần thoại về Ihkitsikammiksi của Ấn Độ mô tả về Bảy ngôi sao. Ở một số nơi khác, ta có Bảy Đại Tội, Bảy Đức Hạnh Thiên Vượng và Kinh Cải Tội Bảy Mối. Có bảy châu lục trên thế giới, có bảy đại dương, bảy ngày trong tuần, bảy sắc cầu vồng. Những câu chuyện này cứ luôn giống nhau.

Như ngay lúc này đây, khi mà các khu nội thất lớn tại đảo Rintis chưa được xây dựng, Bảy tiếng chuông reo từ Tu viện St.Mariana nằm ở quận xa nhất của trung tâm thành phố vẫn vang đến tai cậu. Từ khoảng cách này, chúng nghe như tiếng kêu của rắn. Bảy tiếng chuông là trước khi "kết thúc". Sớm thôi, tiếng chuông thứ tám sẽ đánh dấu hết ngày và hết ca trực cuối cùng của Tu viện.

Song, qua lời người dân đồn thổi, không ai ở Đảo Rintis còn thức khi tiếng chuông thứ tám vang lên. Trong cách nói dân gian, tiếng chuông lệch hàng đó là "cái chết".

Nhưng một đứa đứa trẻ bảy tuổi như Thunderstorm có rất nhiều hoài bão, thậm chí là quá nhiều; mà có lẽ tuổi trẻ của cậu sẽ không có thời gian để xử lý.

Và như vậy, cậu thích tự tổ chức. Cậu không cần những người giám hộ, cũng không cần người trông nom. Tuổi chỉ là một con số, rằng ở những nơi như vậy, số bảy có thể là một con số may mắn. Cậu tin rằng năm nay sẽ tốt đẹp hơn năm trước, dù thực tế, năm đầu tiên tồn tại trên cõi đời này sẽ trở thành năm nhiều biến cố nhất. Không có thời gian để xử lý, cũng như không có toàn tâm toàn ý để thích nghi.

Từ khi rời khỏi vòng tay của buồng EVA quen thuộc và "vượt qua" được những sự cố với Boboiboy, Thunderstorm chẳng cảm thấy gì ngoài một cảm giác muốn thoát khỏi mùi vị của con người hết nhất có thể. Nhưng nhân loại ở khắp mọi nơi. Họ đi lại trên những góc phố, nói chuyện những câu thuộc về thứ ngôn ngữ xa lạ, hít thở chung một bầu không khí cổ quái hơn cậu. Và Thunderstorm vẫn chưa thể quen với cuộc sống một mình này.

Nhưng kể cả khi gặp rất nhiều khó khăn như vậy, cậu vẫn từ chối để được chăm sóc bởi F-2, hoặc bất kì ai họ cử tới. Cậu không tưởng tượng được những cái chạm nhẹ của họ lên mái tóc mình sẽ trông gớm ghiếc như thế nào. Cậu không thể nhìn những con người ấy theo cách bình thường, mà không nhớ đến Stonehert cùng vô số những bệnh lý và dị ứng đến mọi cơ quan bộ phận trên cơ thể vốn đã rất hoàn hảo này.

Rằng cơ thể bảy tuổi này là cơ thể được tạo ra từ một khuôn giống Boboiboy, nên nó là cơ thể người, một cơ thể có tay chân, có đầu óc, có trí não, có trái tim lành lặn; có cả nhịp thở sự sống, có cả một hệ thống tuần hoàn khoẻ mạnh.

Nhưng nghĩ tới nó làm Thunderstorm buồn nôn không tả nổi.

Cậu ghét toàn bộ nhân loại. Ghét luôn cả bản thân mình nữa.

Thật ra, có một ai đó giúp việc "không có mùi người" không phải là suy nghĩ đầu tiên của Thunderstorm vì cậu không nghĩ mình thích nuôi chó mèo hay bất kì con vật nào có lông, nó sẽ làm bẩn hết cả sàn và cậu cũng ngán phải chăm lo ba bữa cho tụi nó trong khi thân mình còn quản chưa xong.

Nhưng rốt cuộc, các Tenebris ở F-13 cũng thỉnh thoảng tới phụ giúp dọn căn nhà chắc là bé xíu với mọi người nhưng không bé xíu với cậu. Mỗi lần tới là căn nhà im lặng này lại thêm chút náo nhiệt vì tụi nó rất hay hát trong giờ làm việc.

Khi tới đây, tụi đó mang theo rất nhiều bánh cam, làm mùi xi măng và gỗ mới sơn tạm lắng xuống. Thunderstorm cảm thấy thoải mái khi cuối cùng cũng được ngửi thấy mùi ngọt ngào trong không khí. Các Tenebris đó cũng không thực sự làm phiền cậu, thế nên cậu dần chấp nhận sự tồn tại của tụi nó trong một tuần đầu.

Sau đó, rắc rối bắt đầu xảy ra.

"Anh kia, mang cho tôi cái quyển sách trên kệ đó- không, không phải anh! Tôi đang nói cái anh tóc đen kia ấy! Dừng lại! Tôi đã nói là tôi đang gọi anh mà! Cái anh có đôi mắt to như con bọ với tóc rẽ ngôi đó!"

"Từ từ, tên của anh không phải là Tenebris? Vậy anh tên gì?"

"Anh là... Tenebris mà tôi nói chuyện sáng nay, phải không...?"

Thunderstorm đang đau đầu, cậu bắt đầu nghĩ đến việc mình nên mua sổ ghi chú, hoặc ít nhất là một số lượng lớn cái bảng tên để gắn lên mặt từng sinh vật có tông đen thùi lùi này.

"Được rồi, Tenebris nào cũng được, làm sao tôi phải biết ai là ai khi có hơn cả nghìn người trong số các anh chứ?!"

Trong vài ngày qua, Thunderstorm vật vã lắm cũng chỉ thực sự nhớ được mười cái tên (đúng hơn là mười con số) và chỉ vì họ phản ứng theo một cách cụ thể. Ví dụ, C-170 luôn cười khúc khích theo kiểu rất duyên và bụm miệng lại mỗi khi cậu gọi anh ta, C-348 hay giật tóc của các Tenebris khác và thường xuyên tới vuốt tóc cậu khi cậu cần anh ta lấy đồ ăn hay gì đó; hoặc như C-509 luôn nói chuyện không ngừng và mỗi lần tới thăm nhà đều mua rất nhiều sách, báo hại cậu phải nhờ anh ta mua thêm vài cái kệ. Diễn tả lòng vòng rồi rốt cuộc anh ta lại tưởng cậu muốn ăn kem que.

Thực chất, nhờ được Tenebris rất khó. Tất nhiên mọi thứ kể trên đều biểu hiện qua hành động, như mỗi lần muốn ăn cậu sẽ chỉ tay vào miệng mình, hay chỉ vào đồng hồ khi muốn đi ngủ, hoặc chỉ ra cửa khi muốn được yên tĩnh, hoặc các Tenebris đơn giản là đọc biểu hiện hình thể của cậu rất tốt. Nói trắng ra, cậu chẳng hiểu họ nói gì cả. Các Tenebris nói chuyện phiếm với nhau bằng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Việc cậu hiểu được tụi nó đang muốn ám chỉ cái gì đã như một phép màu rồi.

Thunderstorm đành dành một ít thời gian xem xét kỹ lưỡng những Tenebris, nhưng bất kể cố gắng thế nào, mấy chuyện này đều kết thúc bằng một sự cố siêu to khổng lộ chỉ do việc anh này bị nhầm với anh nọ. Giống như những lọ hoá chất mất nhãn, việc trộn hai chất gây nổ vào nhau, dẫn đến Tenebris "vô tình" đốt cháy ngôi nhà vài lần (và một vài toà văn phòng của Tổ Chức nữa).

Đó là một chút thành công trong việc trả đũa những người giám hộ, sau cùng cũng làm Thunderstorm vui hơn một chút.

Với những Tenebris luôn chạy quanh nhà và làm việc liên tục (dọn dẹp đống hổ lốn sau vụ nổ, chuẩn bị đồ ăn, đi chợ, thiết kế nội thất), sẽ dễ dàng ghi nhớ hơn nếu sau khi đi học về cậu đếm lại số lượng của họ để đảm bảo. Một số Tenebris có thói quen ngủ trong giờ, làm xong việc là lăn ra chỗ nào đó chợp mắt, đôi khi là trong máy giặt, trong tủ quần áo hay thậm chí là bụi cây ngoài vườn. Hôm nay vừa mới nhắc đứa này ngủ thì mai đứa khác lại ngủ. Mà có lúc là ngay dưới gầm giường! Gầm giường phòng cậu!

Đến khi ra về, tiếng chuông thứ bảy reo lên báo hiệu đến 9h tối, những Tenebris lon ton ra khỏi nhà và tạm biệt cậu thì những anh ngủ quên này vẫn chưa thức dậy, vẫn say giấc nồng, có khi còn chẳng nghe tiếng báo thức. Làm mấy đêm đó tự dưng đang yên đang lành Thunderstorm nghe thấy tiếng cục cựa dưới sàn, tưởng có ma trốn vào hay gì. Một anh còn có thói quen khi thức dậy là nhảy dựng lên, làm ga giường bật nảy và cậu ngã chõng choài xuống sàn. Nên để đảm bảo không đau tim vào mỗi đêm và vô tình thức dậy đúng tiếng chuông thứ tám, Thunderstorm quyết định sẽ đếm lại số lượng mỗi khi xong việc.

Và mặc dù có vẻ ngoài nổi bật như vậy, nhưng những Tenebris rất dễ bị lạc. Đặc biệt là mấy đứa được cử đi chợ mua đồ về nấu ăn, tụi nó thường quên mất đường về, thậm chí khi không có sự theo dõi của Thunderstorm, tụi nó còn dạo chơi khắp phố phường. Kết quả mấy anh ở nhà ngồi chờ mọt gông vẫn chưa thấy đồ về để nấu nữa. Cậu cũng nhắc mấy lần mà kiểu gì họ cũng quên trước sáng mai.

Nhưng Thunderstorm để ý là dù tính khác nhau, nhưng Tenebris càng thích cậu hơn khi cậu đối xử thân thiện hơn với họ. Vì cậu vốn ít nói, đúng hơn là cậu nghĩ họ chẳng hiểu được mình nói gì vì cậu đâu hiểu được họ; thế nhưng khi họ rất thích nghe cậu phản hồi, bất kì câu gì, miễn là cậu đừng trưng ra bộ mặt lầm lì đó và chịu trả lời lại. Thunderstorm hiểu rằng cứ khen ngợi họ ở bất kỳ mức độ nào, họ sẽ vui đến hết ngày.

"Bánh cam này các anh làm ngon thật đó." Cậu chỉ vô tình nói vậy thôi, hoàn toàn ngẫu hứng. Không ngờ 152 lại phản ứng ngay, anh ta có vẻ bất ngờ khi thấy cậu thoải mái ăn những chiếc bánh đó và gần như thốt lên ríu rít, "Rất vui vì em thích, Bela."

Đó là lần đầu tiên Thunderstorm hiểu được Tenebris nói gì. Đúng hơn, đó là lần đầu tiên cậu nghe được những câu chữ quen thuộc và lạ lẫm đến vậy. Nó vẫn là thứ ngôn ngữ cậu từng nói từng nghe, vẫn là thứ ngôn ngữ cậu dùng để giao tiếp với Tenebris hằng ngày và cũng chính anh ta dùng nó để trò chuyện với cậu. Nhưng tại sao trước giờ cậu không hiểu?

"Giờ tôi hiểu anh nói gì." Cậu thừa nhận, dù không muốn bản thân trở nên quá mềm lòng trước phản ứng chân thực quá mức của đối phương, "Trước giờ, tôi chưa từng hiểu được các anh, cũng bằng thứ ngôn ngữ kì quặc đó, nói những chuyện gì với nhau."

Tenebris, F-13/1-5-2 cười mỉm, "Đó không phải thứ ngôn ngữ kì quặc nào đấy. Nó luôn là ngôn ngữ em dùng để ra lệnh cho bọn tôi. Chúng tôi luôn hiểu em nói gì, kể cả khi em không làm những hành động hình thể đó. Chúng ta đã luôn dùng chung một ngôn ngữ với người dân trên Đảo Rintis."

"Không thể nào. Ngay từ đầu nghe nó đã rất khác với tiếng tôi dùng để giao tiếp với các anh."

"Không phải nó khác. Và cũng không phải em không hiểu, mà là do em không muốn hiểu." C-152 dọn chén bát đi sau khi thấy Thunderstorm đã ăn xong, "Em rất ghét mọi người. Em cũng ghét mọi âm thanh họ tạo ra. Thế nên em từ chối nghe thấy những tiếng nói hằng ngày. Nhưng các Tenebris như anh vẫn dùng nó, và em cũng vậy. Chỉ là em chưa quen thôi. Rồi em sẽ chấp nhận những câu từ này như một phần cuộc sống của mình. Em đã luôn là người ở đây rồi."

Những lời đó của anh ta khiến Thunderstorm phải thoát khỏi lớp vỏ bọc hờ hững hằng ngày của mình ngay. Cậu quan sát kĩ, C-152 vẫn giống y hệt những Tenebris khác, đôi mắt như hai hố đen trong vũ trụ bị kẹt trên gương mặt trắng hơn cả phấn, nhìn quá lâu vào khuôn mẫu của hai màu sắc đối lập này thực sự rất mệt đầu.

C-152 có vẻ không phải là một người vô tư quá, vì đặc điểm chung của (hầu hết) các Tenebris thuộc F-13 mà cậu gặp là họ đều rất bình thản, điềm nhiên, có khi hơi quậy một chút. Còn anh chàng này hẳn là người hiểu chuyện, anh ta có thể hiểu được vấn đề như vậy, làm cậu tự phải cảnh giác để không tiết lộ quá nhiều thứ.

"Nhìn ánh mắt đó kìa." C-152 mặc dù quay lưng lại để rửa chén trong bồn nhưng vẫn đọc được tâm tư của cậu nhóc mắt đỏ đang nhìn chằm chằm mình trên ghế, "Em đang đề cao cảnh giác. Em sợ mình trở nên mềm mỏng và nới lỏng ý chí căm thù của mình chỉ vì một số ít Tenebris luôn tỏ ra thân thiện và ngày càng trở nên thân mật quá mức. Em sợ mình sẽ trở nên nhẹ dạ, xiêu lòng trước những tình cảm gia đình do những người bạn của anh tạo ra, mà hẳn đã rất lâu rồi em chưa từng có. Em sợ mình không đủ cương quyết để hoàn thành Giao Ước, phải không?"

Rồi anh ta tắt vòi nước, tiếng lỏn tỏn vẫn vang lên đều đặn, "Hay em sợ mình ngày càng giống người?"

Anh biết hơi nhiều rồi đấy. Thunderstorm nghĩ thầm, không dám rời mắt khỏi bóng lưng đen tuyền của C-152. "Cơ thể này là của một con người. Dù được tạo ra bằng phương pháp nào, nó vẫn có đặc điểm của một con người." Cậu không nhận ra ánh mắt mình thèm thuồng sự chú ý từ anh ta cũng nhiều như các Tenebris muốn cậu để ý đôi chút đến họ, "Tôi nhìn khác bao nhiêu so với lần đầu các anh gặp tôi?"

Lúc này, bản thân Thunderstorm khiến anh ta nghĩ đến những con búp bê bằng sứ ngồi yên trên giá, "Cũng giống như những món đồ chơi đấy, các đường nét của em gần như bất biến, chẳng giống người sống. Trái với em, tôi nghĩ em đang cố trở nên hoà nhập với những người ngoài kia, những người nằm ngoài căn nhà này, những người thuộc về thế giới cộng đồng; chỉ có điều là em chưa làm được."

Anh ta đổi tư thế, "Em luôn tỏ ra mình là người bình thường nhiều hơn việc em phủ nhận mình giống họ đấy."

Nỗi cô độc dần được hé lộ, như lỗ hổng khổng lồ nơi Thunderstorm tự mình chìm dần xuống. Để đổi chủ đề, cậu chỉ biết tiếp nối câu chuyện, "Các anh cũng y vậy. Đừng chỉ trích mỗi tôi."

"Em biết vì sao Tổ Chức lại cho chúng tôi sử dụng những hình dạng này không?" Tenebris hỏi tiếp trong lúc xếp đồ đạc còn thừa vào kệ, "Những vũ khí sinh học nhìn vừa vô cảm, vừa nguy hiểm nếu như không có ai kiểm soát. Họ tin rằng nếu F-13 trông... hiền hơn một chút thì người ta sẽ cảm thấy bọn anh ít đáng sợ hơn. Ít ra cũng cảm thấy dễ chịu hơn khi đang làm việc với người giống người hơn là làm việc với những sinh vật đen thùi lùi luôn bước ra bước vào từ Anti-Lux, đúng không?"

Thunderstorm còn chưa biết trả lời sao thì âm chuông thứ bảy lại vang lên, kết thúc cuộc trò chuyện nửa vời. Hơi xui là cậu lại quên mất một số đặc điểm của anh ta vào đêm đó, làm cậu cũng không thể tìm ra anh ta mỗi khi đi ngang qua các Tenebris. Đáng nói hơn là có thể anh ta nhận ra cậu nhưng cũng không bắt chuyện lại.

Trong vòng một tuần tiếp theo, cậu thực sự hiểu được đám lau nhau này nói gì, hiểu rất rõ là đằng khác. Bọn họ hay kể cho nhau về nghề nghiệp của mình. Một số đi làm lái xe giao hàng, một số lại đi làm dịch vụ lặt vặt, như sửa chữa đồ đạc hoặc chuyền nhà. Một tuần ba ngày, tụi nó lại thay ca nhau, qua nhà cậu hoặc qua kiểm tra bãi đỗ xe ở ngân hàng. Đi học về, thấy tụi nó vừa làm vừa hát như thường lệ, khiến cậu cũng tạm an tâm rằng hôm nay là một ngày như mọi ngày.

"Còn âm nhạc thì sao? Em có thích âm nhạc không?" Một Tenebris đang ngồi đánh cây đàn ukulele hỏi khi cậu đi ngang qua chỗ anh ta để lấy bánh cam. Tụi nó thì thích âm nhạc đến phát điên, và bằng mấy ngón tay ngắn ngủn trắng hơn cục bột, vài đứa lại phác cử chỉ gảy đàn ghita.

Thunderstorm nhận ra cậu chưa bao giờ nghe nhạc, cậu chưa từng có sở thích đó. Cậu chỉ biết đến những bài đồng dao vần điệu đơn giản truyền miệng từ những kí ức của các Past-self, rồi cậu lẩm nhẩm mấy lời và Tenebris lại khen lấy khen để.

Rốt cuộc thì, có quá nhiều Tenebris cố gắng đòi được giúp đỡ. Tiếc là Cyclone không có được may mắn như vậy, cậu ấy đã không đếm được bao nhiêu lần mình nhầm tụi nó với nhau.

...

2.

Mà nói về Cyclone, đây là Elder Boy thứ hai xuất hiện trong nhà. Đón thêm thành viên mới khác ngoài Thunderstorm khác đúng là trải nghiệm mới mẻ với Tenebris.

Đôi khi thật khó để làm việc với một mình cậu anh cả rồi chứ đừng nói có thêm một nhóc loi choi khác. Thunderstorm, với Tenebris, là một đứa bé con bảy tuổi tuyệt vời để chăm sóc, các nhiệm vụ rất đa dạng và thú vị, và những người khác rất tốt với nhóc ấy nữa, đó không phải là vấn đề! Tenebris về cơ bản đang có một trong những công việc tốt nhất mà những thành viên cảm tử của F-13 có thể mơ ước, nói thật! Nhưng tại cùng một thời điểm...

Nhưng khi anh ta chỉ là một trong số hơn một nghìn người, thật khó để nói với bản thân rằng công việc hiện tại là xứng đáng. Thật khó để nói với bản thân rằng mình là duy nhất, rằng mình có giá trị thực sự. Và trên hết, rất khó để thu hút sự chú ý của Thunderstorm, khi có quá nhiều Tenebris.

Và bây giờ, có thêm Cyclone. Trải qua nhiều chuyện với nhau, cậu anh cả chắc chắn sẽ ưu tiên em trai mình hơn. Những cử chi ghét "yêu" đó giữa hai người, chẳng lẽ không ai nhận ra?

Chắc chắn một điều là một Tenebris đơn lẻ không thể chen chân vào mối quan hệ đó.

Nhưng anh ta để ý có một số Tenebris may mắn hơn và xoay sở được để trở thành ai đó "đặc biệt" trong mắt của Thunderstorm, thậm chí được cậu nhóc nhớ số. C-170 chẳng hạn. Hoặc 348, 509 và 152 nữa. Họ là những người duy nhất và không thể thay thế, trong mắt cậu nhóc.

Thời gian càng trôi, những quan hệ ấy càng bền chặt. Sau cùng thì, ngay cả khi nhớ được số của tất cả mọi người rồi, Thunderstorm cũng giao những nhiệm vụ quan trọng hơn cho những người đó, còn các Tenebris còn lại chỉ làm việc đơn thuần được giao sẵn trong lịch, không có gì đổi mới.

Mỗi ngày tới đây vẫn nghe những bài hát du da du dương. Thậm chí từ khi có thêm Cyclone, những bài nhạc theo hướng Metal Rock còn được bật khắp nhà, khắp hành lang đều nghe tiếng vừa reo hò vừa quét dọn! Cyclone còn không nhớ được số của bất kì Tenebris nào, nhưng vẫn chung vui hợp tác quậy tưng bừng như thường, ngày nào cũng như trẩy hội.

Dù ngoại hình tất cả nhìn tương đồng thế nào, Thunderstorm vẫn luôn tìm ra những con số quen thuộc như bốn người đó để giao việc, trong những tình huống khác nhau. Các Tenebris ấy đáng là một trong những người giỏi nhất. Ngay cả F-2 cũng chưa từng khiến cậu nhóc tự bắt chuyện và tự yêu cầu nhiều đến vậy. Năng khiếu, thông minh, vui tính...

Và anh ta thì sao?

Anh ta đang cố gắng tạo dựng tên tuổi, một chỗ đứng. Anh ấy cũng chiến đấu để có tên trong các câu chuyện của Thunderstorm và để cậu nhóc có thể tự hào vì có một trợ lý như anh ta.

Anh ta đã luôn đấu tranh để không còn là một Tenebris trong số những người khác.

...

3.

Tiếng chuông thứ tám vang lên khi Tenebris cuối cùng còn thức đang rửa mặt tại trụ sở.

Mỗi khi C-250 nhìn vào một bề mặt phản chiếu của tấm gương hay nghe tiếng chuông của St. Mariana vang lên, tất cả những gì anh ta có thể thấy là khuôn mặt tím tái khủng khiếp đó.

Nhớ lại ngày đó, chỉ một phút trước, anh còn đang dẫn Thunderstorm và Cyclone (mới lần đầu được bước vào một phòng ngủ bình thường chứ không phải buồng EVA) vào giường. Một Tenebris khác tỏ ý muốn hát ru cho họ, nhưng chỉ có Cyclone là hào hứng. Khi ra khỏi phòng, cả hai rủ nhau đi uống gì đó.

Và rồi, thứ ánh sáng kì lạ xuất hiện trên trời, anh ta không bao giờ hiểu và cũng sẽ không muốn hiểu đó là gì.

C-250 nghĩ, thời điểm được chuyển Tháp Thủ đô, anh ta vẫn nghĩ rằng đó là một món quà của Cyclone. Cậu nhóc thứ hai đó luôn kể và làm những điều tốt đẹp cho các Tenebris khác dù cả hai không quen biết, đôi khi là làm vài hành động điên rồ, nhưng cậu nhóc luôn ở đó vì họ. Thunderstorm thì là một nhân vật phản diện điển hình, nhưng chưa từng chê trách gì họ cả. Cau có vài lần thì thấy rồi, nhưng giận và ác ý thì chưa.

Hai anh em thật sự rất tốt, đặc biệt tốt với F-13 nói chung.

Và Tháp Thủ đô cũng chứa đầy những thứ tốt đẹp mà anh ta nghĩ hai anh em sẽ cho mình, giống như một kì nghỉ lễ. C-250 không bao giờ muốn rời đi, ngay cả khi nước sủi bọt bên dưới chân và anh ta rơi xuống cửa sập, anh ta vẫn không bận tâm đến vậy, vẫn nghĩ đó là một phần của trò chơi. Tenebris ở đối diện với anh ta trông cũng ổn, và sau đó ai đấy tiêm cho họ cái gì đó. Lorelei. Những đồng bạn khác lập tức thay đổi, trông có vẻ choáng váng.

Khi đó, tất cả những gì C-250 có thể làm là cười... "Tại sao mình có thể đùa trong tình huống đó?"

Anh nhớ lại cơn thịnh nộ, khi anh bị ném vào một cái lồng mà mình cố gắng cắn xé, cùng với một số Tenebris khác của anh. Tự dưng lúc này, cảm giác như có quá nhiều phiên bản của họ, như thể Anti-Lux đã bị chiếm đoạt và đột nhiên nhả ra một đống những gương mặt vừa giống vừa không.

C-250 không biết bản thân mình lúc đó, anh ta không biết gì cả, cho đến khi anh ta bị ai đó lôi ra khỏi lồng, trói vào một chiếc ghế.

Sau đó, anh ta nhìn thấy gương mặt sững sờ của Thunderstorm.

Như một Tenebris bình thường, anh ta cố gắng gọi, nhưng tất cả những gì anh ta có thể nghĩ là cái bụng mình đang đói như thế nào. Răng kêu răng rắc. Những mảnh vỡ kim loại gãy khúc khi anh ta nuốt chúng vào bụng, và Cyclone giương súng bắn vào anh ta như một cách để tự vệ. Đáng lẽ ra những viên đạn ấy phải làm Tenebris bị thương, nhưng nó chẳng xi nhê. Cũng không phải quả bom phát nổ bên trong C-250 làm đầy mọi lục phủ ngũ tạng của anh ta, nhưng tất cả mọi thứ, nó vẫn khiến anh ấy đói.

Dạ dày của anh ấy vẫn đau kể từ đêm đó.

Dù anh ta có ăn thật nhiều bánh cam đến thế nào đi nữa thì nó vẫn không biến mất. C-250 thấy "Thunderstorm và Cyclone" của mình nhìn mà kinh hãi.

Khi sự kiện này kết thúc, tất cả các Tenebris khác đã vui vẻ trở lại, và vào ban đêm anh ta có thể nghe thấy họ vui vẻ và ca hát, một số thậm chí còn phát triển niềm yêu thích với thứ đồ ăn khủng khiếp mà Thunderstorm đã làm. Chỉ khi gần đến giờ tiếng chuông thứ tám vang lúc 12h khuya, cả đám mới nhanh chóng gấp dọn đồ đạc và phóng lên giường ngủ tới trưa.

Tất cả những gì hai anh em đó thấy là họ đã về nhà và an toàn. Nhưng tất cả những gì Tenebris nhìn thấy là vẻ mặt của Cyclone khi anh lao qua cửa sổ và anh muốn cắn nát sạch mọi bó cơ trên mặt của đối phương. Đó là điều anh ghét nhất, rằng anh muốn ăn thịt một "chủ nhân" của mình.

Anh ta nhớ mình đã nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình là một con quái vật khi đuổi theo Cyclone, và thậm chí không biết đó là ai. Không biết đó là mình.

Thunderstorm và Cyclone tới Tu viện tham quan lần đầu vào cuối tháng 4, tất cả đều không ngờ rằng chỉ hơn một tuần nữa là họ sẽ gặp thành viên thứ ba của Rashied ngay tại nơi này, ngay tại một đám tang. Thunderstorm có nói chuyện với một cô gái mắt tím mộng mơ, nhìn rất xinh đẹp, người mà sau này anh ta mới biết tên cô ấy là Euclide, một "khách hàng" rất quen thuộc với F-8 của Tổ Chức.

"MINE! MINE! SHE ARE MINE!"

Thunderstorm có vẻ quan tâm đến cô ấy, mặt cậu ấy ít nhăn nhó hơn khi cô ấy ở xung quanh. Các Tenebris khác cũng mê mẩn vẻ ngoài của Euclide, và đặc biệt, Cyclone thích cô ấy. Anh để ý là Cyclone đã viết một số bài thơ về Euclide. Một số lúc, khi nhìn Cyclone đang ngủ êm trên giường, tay ôm những xấp giấy mỏng, anh vẫn biết rằng cậu bé đang mơ về cô gái đó.

"IF I CAN'T HAVE HER, NOBODY CAN!"

Những giấc mơ của C-250 là về những con quái vật màu tím khói như phủ lớp than, và chúng sẽ không biến mất. Anh rời "tổ" của F-13, nhìn thấy tất cả các Tenebris ngủ ngon lành cùng nhau trên những chiếc giường đôi. Anh đi đến nhà bếp, muốn xem có thứ gì ăn không, có thứ gì có thể ngừng cơn đau này lại không.

Bây giờ là 12h khuya, vì vậy anh nghĩ mình sẽ ở một mình. Đúng hơn, anh từng muốn ở một mình, nhưng có Thunderstorm đang ngồi ở đối diện bên kia bàn, khi cậu viết vội một trong những ý tưởng mới nhất của mình về cách để hành xác đám Tenebris khi cậu đòi tụi nó ngồi ghế sau chiếc xe đạp còn mình là tay lái chính. Nó rất dễ thương. Bela. Cậu muốn tự đi học mà không cần người đưa đón, và Tenebris cũng chuẩn bị cho cậu chiếc xe đạp nhỏ thật. Có điều lái được vài ngày đã phượt nát cái quận 1, thế nên tụi nó phải gắn thêm đủ thứ thiết bị vào để đảm bảo không có thêm tai nạn bảo hiểm nào nữa.

Những lúc đó, C-250 sẽ nhìn thấy bản kế hoạch, và tự hỏi liệu tuần này Thunderstorm sẽ đi phá tanh bành cái gì ở siêu thị nữa đây, và sẽ bắt đầu lùi lại vì anh không muốn nhìn thấy cậu, và sẽ không muốn nhìn thấy cái nhìn kinh hoàng một lần nữa trong đôi mắt đỏ như trăng máu đó.

Khi lùi lại, bước chân của các Tenebris thường rất nhẹ nhàng và kín kẽ, nhưng chừng đó không đủ để lọt khỏi đôi tai quá chi là nhạy của Thunderstorm, "Hai năm không." Cậu nói, làm anh nuốt nước bọt, có chút sợ nhẹ. Nhưng thay vào đó, cậu chỉ hỏi một cách điềm tĩnh, khác hẳn tông giọng cậu hay dùng để nói với Cyclone, "Anh ổn đấy chứ?"

Anh muốn nói dối, "Không có gì. Em muốn anh làm gì giúp em không?"

Âm thanh của con ác quỷ màu tím khủng khiếp đó đang ám ảnh anh ta, khi anh ta co rúm lại chờ đợi Thunderstorm nói câu trả lời nào đấy ít động chạm đến chủ đề hơn.

"Lại đây đi." Thay vào đó, Thunderstorm ra lệnh cho anh ta bước đến. Và khi Tenebris nọ làm như vậy, Thunderstorm đột nhiên nâng hai má lên để giữ cho đôi mắt đen tuyền phản chiếu lại đôi mắt đỏ, "Anh không thể ngủ được hả?"

Nếu là Tenebris bình thường, tụi nó sẽ gật đầu, và dọa sẽ khóc một lần nữa nếu Thunderstorm nói chuyện với tụi nó theo cái cách trìu mến, như thể Tenebris là một trong những người em nhỏ nhắn của cậu, người em mà anh đã cố gắng ăn thịt.

"Các anh kì lạ thật đó. Người thì nhiều chuyện, người thì chẳng nói câu nào, người thì chỉ nói khi cần còn có người không cần vẫn nói. Làm tôi chẳng biết phải quản mấy anh kiểu gì."

Tưởng tụi này được cử tới để quản nhóc và mấy đứa em đáng yêu của nhóc, mắt đỏ à.

Rồi C-250 gật đầu, và khi anh nhận ra rằng đầu mình đau, và Thunderstorm liền đưa một chai thuốc, "Tôi đã sử dụng cái này trong suốt quãng thời gian đối mặt với những thứ phiền toái, trong tâm trí. Tôi cũng hay bị đau dạ dày, nếu anh chưa biết." Cậu giải thích khi đổ một chút chất lỏng màu hồng nhỏ lên một muỗng cà phê, "Nó sẽ giúp anh ngủ. Những đêm với Cyclone rất dễ biến người ta thành gấu trúc bản địa đấy, hiểu không?"

Tenebris buộc phải làm theo lệnh, và một chất lỏng màu hồng ngọt ngào làm anh ta bình tĩnh lại ngay lập tức. Rồi anh cảm thấy vòng tay của cậu ôm lấy cổ mình, và trong vài giây sau, anh đã nằm trên ghế dài, với một tấm chăn được quấn quanh người, "Ngủ ngon, chúng ta sẽ nói chuyện thêm vào ngày mai."

C-250 chỉ biết mỉm cười và chìm vào giấc ngủ. Thunderstorm đứng dậy và lùi lại khỏi anh chàng "giúp việc" đang say ngủ của mình. Cậu nhớ rằng anh là một trong những Tenebris dạn dĩ nhất của cậu, "cho đến ngày hôm đó". Mặc dù cậu không trách anh bất cứ điều gì, nhưng con bọ đen nhạy cảm này (và là người duy nhất biết cách phát sóng Wifi cho nhà Rashied) vẫn gặp sự cố khi vượt qua nó. Điều này đã đặt ra câu hỏi liệu anh ta có phải là người duy nhất gặp phải những vấn đề như vậy không.

Thunderstorm quyết định sẽ nói chuyện với các Tenebris về chủ đề này vào sáng mai.

...

Ba giờ sau, khi tiếng chuông thứ tám bảy đã trôi qua quá nửa thời gian, mọi thứ trong căn nhà của hai anh em trở nên im lặng. C-250 giật mình tỉnh dậy, không thể nhớ là mình đã mơ thấy những gì.

Ngoài cửa sổ tối đen như mực, các Tenebris khác hẳn đã lên giường từ lâu. Anh có thể nghe thấy giai điệu Larger Than Life trong bếp. Giai điệu mà Cyclone hay lẩm nhẩm mỗi khi thằng bé chơi với mấy dụng cụ bếp. Mùi bánh quy thơm phức lan toả trong không khí âm u.

Cũng kể từ ngày đó, Tenebris trở nên sợ hãi Cyclone, chính cậu em này của Thunderstorm đã không ngần ngại mà bắn anh ta, tiêm vào anh ta những thứ kỳ lạ, biến anh ta thành một hình thù tím tái và xấu xa. Mặc dù những chuyện đó xảy ra chỉ mới hai tuần trước, song Tenebris cảm thấy buồn cười khi Cyclone cư xử như thể không có chuyện gì kinh khủng xảy ra giữa họ.

C-250 ngồi dậy, rên nhẹ vì cái đầu đau đớn của mình, nhưng anh quyết định đi vào bếp. Công việc của Tenebris, của F-13, là giúp đỡ con người, là giúp đỡ những đứa trẻ Rashied, ngay cả khi họ là những người mà anh ta sợ hãi.

Khi vào bếp, Cyclone đã ở đó, bắt đầu nhẩm giai điệu ngắn lại, chạy qua các ngăn tủ để cố tìm thứ gì đấy. Mất một lúc, nhưng cậu bé đã tìm thấy thứ mình đang tìm đằng sau một hộp kẹo Jellybean.

"Aha, anh ở đây từ khi nào?" Sau đó, Cyclone nhận ra cậu không ở một mình và quay lại đối mặt với C-250, người đang nuốt nước bọt đầy lo lắng. Anh và các Tenebris đã không dám ở bên cạnh Cyclone nhiều. Thứ nhất là vì Cyclone vốn là một đứa tốt và nó không hay sai vặt những con bọ đen "dễ thương" này. Thứ hai là Thunderstorm thì giao quá nhiều việc, làm chẳng Tenebris nào được nghỉ ngơi, đặc biệt là khi cậu anh cả đã nhớ được hết số của cả bọn.

Khi Cyclone đến gần, anh càng lo lắng và đầu càng đau hơn. "Anh trông lạ lắm. Anh ăn thứ gì không hợp khẩu vị hả?" Như thường lệ, cậu nhóc vẫn nói năng rất đáng yêu, rất quan tâm đến những tay sai nhỏ bé của anh mình.

C-250 đứng hình, tay chỉ có thể chỉ vào chiếc lọ chứa dung dịch màu hồng xinh xắn mà Thunderstorm đã đưa cho anh ấy.

"Ồ, em không nghĩ anh lại chọn thứ đó." Cyclone không có ý gì, cậu tháo nắp hộp kẹo đậu, đặt vài viên đầy màu sắc vào tay anh, "Em nghe bảo ăn kẹo đậu sẽ giúp anh ngủ được hơn nè. Tiếng chuông số tám sắp vang lên rồi. Hãy giữ sức khoẻ nha."

Sau đó, Cyclone đi ngang qua Tenebris và đi theo hành lang trở lại căn phòng ngủ ở tầng hai, trong khi anh ôm chặt cái chai và đi trở lại chiếc ghế dài.

Có những từ trên nhãn chai mà anh không hiểu, nhưng cơn đau đầu sẽ không chấm dứt cho đến khi anh đổ thứ chất lạ trong chai xuống cổ họng của mình. Thứ mà Thunderstorm có vị rất ngon, anh muốn lấy thêm. Ít ra thì cậu bé không ghét anh ta, và sự nhức nhối ở bụng và đầu không quan trọng nữa.

Từng chút một, khi Tenebris nhắm mắt lại, khi màn đêm đen đặc nhất kéo dài trên đảo Rintis, mọi cơn đau đều biến mất. Vạn vật chìm vào cơn mơ.

Tiếng chuông thứ tám lại vang.

*Tbc?*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info