ZingTruyen.Info

Sau khi nam phụ pháo hôi trầm mê kiếm tiền

Chương 74

Caoying

Đới Chí Hào ăn cơm chó bị nhụt chí, bám sát nói, "Chị dâu có vận may như vậy, sao không thử đi sòng bạc đi? Đây chẳng phải là phí của trời, lãng phí nhân tài sao?"

An Ca vẫy vẫy xấp tiền giấy, chỉ vào đầu mình, "Anh chưa từng tin vào may mắn, muốn kiếm tiền phải dùng cái này."

Đới Chí Hào: Thôi! Cho em xinnn! Em vừa mới thấy anh dùng vận may thắng mấy cái máy này đây nè.

An Ca nhàn nhã cầm dừa uống, nhìn phong cảnh hữu tình trên hòn đảo xa lạ, xúc động nói, "Ở sòng bạc quá nhiều người, rất ồn ào, còn nồng mùi thuốc lá bia rượu, làm gì có cảnh đẹp để ngắm thoải mái thế này. Quà tặng tự nhiên của ông trời không thể lãng phí được."

Đới Chí Hào không buông tha, "Anh, nhưng mà vất vả lắm mới tới đây, em muốn đi sòng bạc xem thử."

Cố Sâm đề nghị, "Anh biết trên đảo có một phong cảnh tự nhiên chưa từng bị con người khai thác, vẫn giữ nguyên cảnh sắc mấy trăm năm qua, có muốn qua đó xem thử không?"

An Ca ngạc nhiên, "Mấy trăm năm?! Đi xem thử đi."

Đới Chí Hào yếu ớt nói, "Anh họ, em muốn đi sòng bạc."

Cố Sâm dẫn An Ca đi về phía trước, "Trên đảo có một quán ăn truyền thống, thực đơn là lấy hải sản trên đảo và cách nấu truyền thống làm chủ, nếu như em muốn đi bây giờ thì anh gọi điện đặt chỗ."

An Ca hỏi, "Anh biết rõ quá vậy, trước đây từng tới nơi này rồi sao?"

Cố Sâm nói, "Hồi nhỏ đã tới một lần..."

"Em muốn..." Đới Chí Hào lầm bầm đuổi theo hai người, đưa ra ý kiến chủ trương cuối cùng, "... Đi sòng bạc."

Cố Sâm xoay đầu nhìn hắn, nhướng mày, "Muốn đi thì đi một mình đi."

"Em..."

Đới Chí Hào định nói mình tới chỗ đó một mình có hơi bất an. Nhưng thấy kiểu coi thường hắn của Cố Sâm, chê hắn kỳ đà cản mũi, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nói, "Được, em đi một mình."

Chỉ là đi sòng bạc chơi một mình thôi mà? Đâu đến mức chơi tới mạng cũng không còn được.

Đới Chí Hào giận dỗi, xoay người bỏ đi.

Kết quả chưa đi được bao xa liền nghe An Ca ở sau lưng gọi, "Hai trăm ngàn, nếu thua quá hai trăm ngàn có thể đi về được chưa?"

Giọng nói hơi nâng lên, trong nụ cười mang một chút dung túng.

Đới Chí Hào dừng chân, mừng rỡ quay đầu, "Dạ được!"

An Ca đứng cách hắn chừng 5m, trên gương mặt đẹp trai nở nụ cười trong veo, "Nói rồi đó, nếu không nghe lời, sau này anh không chiều em nữa đâu."

Đới Chí Hào chạy tới, "Anh, anh đúng là anh ruột của em!"

Còn chưa kịp ôm An Ca đã bị Cố Sâm nắm cánh tay kéo qua một bên, trách, "Muốn đi thì phải biết điều đi theo sau đi."

...

Trên đảo tuy có nhiều máy đánh bạc, nhưng sòng bạc chính quy chỉ có một chỗ mà thôi. Do chính phủ cùng một vị được gọi là vua bài cùng liên kết xây thành.

Sòng bạc được xây giữa trung tâm thành phố, diện tích to lớn giống như cung thể dục thể thao, cao đến mười tầng. Nghe nói có thể chứa được cùng lúc hơn mười ngàn người đến đánh bạc, mỗi tầng đón khách cũng không giống nhau.

Tầng một đón khách thông thường, dành cho những du khách muốn đến trải nghiệm. Tiền đặt cược chừng mấy trăm tới mấy ngàn là đủ rồi.

Tầng hai đến tầng năm dành cho người có kinh nghiệm đánh bài, không cần người hướng dẫn cách chơi, muốn chơi trò nào thì cứ đặt tiền vào, bắt đầu từ hàng chục ngàn.

Từ tầng sáu trở đi chính là cho cấp bậc VIP. Mỗi một canh bạc là nằm trong một căn phòng sang trọng, chỉ có những nhà giàu cao cấp trên thế giới mới được tham gia, ở nơi này, ngoại trừ có thể đánh bài, còn có thể yêu cầu phục vụ theo bất kì mong muốn nào.

Bất kì!

Mà tầng mười là phải đặt chỗ, chỉ có những người được vua bài đồng ý mới hẹn được chỗ, tiền đặt cược bắt đầu từ con số trăm triệu.

An Ca bọn họ đi thẳng lên tầng tám, cửa thang máy vừa mở ra, đập vào mắt chính là kim hoàng chói mắt.

Không gian xa hoa, đồ trang trí đẹp đẽ, đèn chùm bằng thủy tinh phản chiếu hình ảnh mọi người bước đi trên thảm Ba Tư, trong không khí tỏa ra mùi tiền và dục vọng.

An Ca thấy một cô gái mắt xanh tóc vàng bưng một cái mâm ánh vàng đi ra từ phòng VIP, khi đi ngang qua bọn họ thì hành lễ, cười nhẹ nhàng, trông vừa tao nhã vừa hấp dẫn.

Đới Chí Hào sững sờ, nói nhỏ với An Ca, "Anh, chỗ này lấy hai trăm ngàn của em cũng không đủ làm tiền cược nữa."

"Ai biết được, dù sao..." An Ca liếc nhìn Cố Sâm đi lững thững trước mặt, "Dù sao anh họ em cũng có tiền mà."

Mới vừa rồi khi tới cửa, Cố Sâm chẳng qua chỉ nói tên của mình, liền được nhân viên dẫn lên chỗ này. Cố Sâm quay đầu nhìn An Ca, tỏ ý bảo hắn bước nhanh chân, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai, "Bởi vì trên đường đi, anh đã đặt tiền cược cho em rồi."

An Ca tò mò hỏi, "Anh đặt bao nhiêu?"

Cố Sâm thản nhiên đáp, "Không nhiều, hai trăm triệu thôi."

An Ca tức giận, thấp giọng trách mắng, "Chúng ta chỉ đưa Chí Hào chơi chút thôi, anh bỏ tiền nhiều như vậy làm gì! Anh không biết chỗ này là công cụ hút máu sao, hai trăm triệu chưa tới nửa ngày đã mất tiêu rồi! Không được lãng phí như vậy!"

Cố Sâm bị An Ca mắng hơi đứng hình, một lúc sau mới nhẹ giọng nói, "... Được rồi, lần sau anh hỏi ý kiến của em trước rồi mới chi."

Cố Sâm hơi chạm vào mu bàn tay An Ca, dụ dỗ, "Đừng giận."

An Ca vẫn còn rất bất mãn, "Tôi cũng đâu có rành, lỡ lát thua hết thì sao?"

Cố Sâm an ủi hắn, "Dù sao cũng đã bỏ tiền rồi, em cứ chơi thôi. Thua cũng không sao hết."

Vừa đi vừa nói, nhân viên đã dẫn bọn họ tới trước cửa một căn phòng sang trọng.

Vừa định cà thẻ mở cửa, phòng bên cạnh đột nhiên có mấy người đàn ông tức giận đùng đùng lao ra.

Bọn họ cùng mặc áo vest màu đen, đeo kính mát. Cổ tay, trên mặt chi chít hình xăm, giống như thành viên của một tổ chức không đám đụng vào nào đó.

Chẳng qua mấy người này đang kéo một người đàn ông, hùng hổ nói, "Thằng nhóc thối! Mày dám mạo danh người khác đến đây chơi, còn dám vay nóng, đúng là không muốn sống nữa!"

Mấy nhân viên cùng nhà cái đi theo phía sau, khuyên can, "Anh Thành, tới đây chơi đều là khách hàng, chúng ta ngồi xuống nói chuyện giải quyết mâu thuẫn. Anh đừng kích động, cũng không nên làm vị khách này bị thương."

Người được gọi là anh Thành, chắc là sếp của tổ chức. Hắn đứng một bên cười nhạt, "Hệ thống phân biệt khách hàng của mấy cô cậu là trưng cho đẹp à, thằng nhóc thúi này mạo danh người khác cũng cho lên tầng tám?"

Nhà cái sợ hãi nói, "Thật xin lỗi, chúng tôi vừa rồi cũng đã báo lên cấp trên, vị Triệu tiên sinh này nói người anh ta giả tên là bạn của anh ta, lập tức có thể đến đây trả tiền cho anh Thành."

An Ca nhìn thấy người bị bắt --- Là Triệu Mặc.

Đới Chí Hào kêu lên, "Mặc Mặc! Sao anh lại ở đây?! Sao lại bị bọn họ bắt?!"

Triệu Mặc cũng trợn mắt há mồm, "Sao lại gặp ba người ở đây?"

An Ca nhìn xung quanh cau mày, "Xảy ra chuyện gì?"

Anh Thành đánh giá Cố Sâm và An Ca, lạnh lùng nói, "Quen biết? Người này vừa rồi cầm năm mươi triệu mở sòng, sau đó thua hết lại mượn năm mươi triệu của chúng tôi, cũng thua sạch. Khi kiểm tra thân phận của hắn để đòi tiền, mới phát hiện hắn giả mạo người khác để vào đây."

Trong sòng bạc, thân phận chính là chữ tín. Mấy vị nhà giàu chỉ cần tra ra tên họ là không cần xét duyệt, có thể ngay tại chỗ mượn tiền để đánh tiếp.

Triệu Mặc có thể dùng thân phận của một người để vay năm mươi triệu, nói rõ thân phận của đối phương cũng phải cỡ Cố Sâm.

Cố Sâm hỏi, "Người hắn giả mạo là ai?"

Nhà cái còn chưa mở miệng, Triệu Mặc đã cướp lời, "Kim chủ mới của tôi, không liên quan tới các anh, Cố tổng khỏi cần để ý tới tôi."

Đới Chí Hào nhìn Triệu Mặc bị bọn họ áp chế, lo lắng nói, "Vậy sao được, lỡ bọn họ... bọn họ làm anh bị thương thì sao?"

Người có thể cho vay ở sòng bạc chắc chắn không phải là người bình thường. Nhìn thêm cách ăn mặc của mấy người này, càng trông giống mấy anh chị xã hội đen chính phủ không đụng tới được.

Triệu Mặc cười không chút để ý nói, "Đới thiếu gia quan tâm tôi? Ông chủ mới có thể chi cho tôi được một trăm triệu, cậu có thể chi bao nhiêu? Con nít đừng tham gia chuyện người lớn, đi chơi với mấy anh của cậu đi. Với lại, chúng ta chỉ là chơi qua đường, đừng coi là thật."

Đới Chí Hào giận đỏ mặt, "Anh! Sao anh có thể nói những lời này?"

An Ca nhìn Cố Sâm hỏi, "Làm sao đây?"

"Đừng lo." Cố Sâm chạm nhẹ vào tay hắn, cho hắn một ánh mắt bảo đừng lo lắng. Sau đó hắn lạnh mắt nhìn về phía anh Thành bọn họ, nửa cười nói, "Triệu Mặc cũng xem như là bạn của chúng tôi, vì sự an toàn của hắn, chúng ta cứ chờ vị kim chủ kia đến đi rồi nói."

Triệu Mặc hỏi, "Cố tổng, anh rảnh tới vậy hả?"

Cố Sâm nói, "Thời gian xem kịch vui đương nhiên là phải có."

Triệu Mặc nhìn hắn một hồi, mang ý sâu xa nói, "Được rồi, dù sao chuyện này càng đông người thì càng vui."

Mười lăm phút sau, Từ Khải đến.

Đới Chí Hào khó tin kêu lên, "Mặc Mặc, kim chủ mới của anh là hắn?! Tại sao?!"

Triệu Mặc nhún vai, "Ai cho tôi tiền thì tôi ở với người đó. Chỉ đơn giản vậy thôi."

Từ Khải lạnh lùng quét mắt về phía Triệu Mặc, trầm giọng hỏi, "Xảy ra chuyện gì? Tại sao Cố tổng cũng ở đây?"

Triệu Mặc cười hì hì nói, "Từ tổng đừng nóng, tôi lấy tên ngài đặt năm mươi triệu để đánh bài, ai ngờ thua hết. Vốn là muốn lấy lại tiền vốn nên vay năm mươi triệu, không nghĩ xui quá cũng thua hết rồi. Từ tổng, ngài đã nói là bao nuôi tôi, giúp tôi trả tiền đi."

Ánh mắt của Từ Khải càng lạnh hơn.

Một trăm triệu.

Chính là số tiền giao dịch buổi sáng của hắn với Triệu Mặc.

Tên đê tiện này lại liều mạng dám lấy tiền hắn đi đánh bài, còn thua hết bảo hắn đi trả nợ.

Triệu Mặc, tao sẽ khiến mày phải chết thảm.

Triệu Mặc không biết mình đã bị Từ Khải lăn trì không biết bao nhiêu lần trong lòng, tiếp tục nói, "Cố tổng hả, trùng hợp thôi. Hết lần này tới lần khác lại đụng trúng họ. Còn nói là muốn cứu tôi nữa? Từ tổng, ngài nói tôi nên theo ngài hay theo họ đây?"

Triệu Mặc nói rất nhẹ nhàng, không đứng đắn, khiến người khác không nhìn ra ý của hắn là gì.

Chỉ có Từ Khải biết, bây giờ nếu Triệu Mặc cố tình đi với Cố Sâm, đó có nghĩa là gì.

Hắn nắm chặt hai tay, móng tay gần như đâm vào da thịt túa máu. Trong lúc nhất thời, hắn giận đến mặt mũi trắng bệch, tai ong ong kêu lên.

Triệu Mặc, một lãng tử bán thân xem thường giới giải trí, bóp chết cậu ta dễ như bóp chết một con ruồi vậy. Một nhân vật nhỏ thế này, chẳng những dám dính dáng đến Đới Chí Hào của hắn, bây giờ còn dám lấy Cố Sâm ra uy hiếp hắn nữa.

An Ca đột nhiên cảm thấy, Triệu Mặc tự nhiên dựa dẫm vào Từ Khải nhất định là có giao dịch gì đó bên trong. Thế thì, hắn sẽ càng không thể giao Triệu Mặc cho Từ Khải được.

An Ca hỏi Cố Sâm, "Có thể trả tiền nợ cho Triệu Mặc rồi chúng ta đưa người đi không?"

"Được." Cố Sâm cho hắn tiền đặt cược nói, "Ở chỗ anh có hai trăm triệu, cũng đủ mua hắn rồi."

"Không được!" Từ Khải kinh hoảng kêu lên một tiếng.

Sau khi ý thức mình thất thố, hắn lập tức trấn định lại, thở ra một hơi nói, "Hắn thay tôi đến, cũng phải do tôi mang đi. Năm mươi triệu phải không? Tôi trả được."

Hắn lấy ra một chiếc thẻ đen, gọi anh Thành bọn họ, "Nhanh đi, lấy tiền xong thì trả người cho tôi."

Anh Thành gật đầu, bảo đám đồ đệ đi lấy tiền, anh mắt nhìn Cố Sâm rồi nhìn Từ Khải, "Chúng tôi lấy tiền xong sẽ thả người, còn hắn đi theo ai thì chúng tôi không quan tâm."

Từ Khải hừ lạnh, âm u nhìn về phía Triệu Mặc, nói, "Qua đây."

Triệu Mặc "ui" một tiếng rùng mình, nói, "Từ tổng còn đáng sợ hơn."

Hắn đáng thương nháy mắt với Cố Sâm, "Cố tổng, tôi thua mất một trăm triệu của Từ tổng, đi về chắc bị đánh chết mất. Ngài có thể nói đỡ cho tôi một chút không, để hắn ra tay nhẹ nhẹ thôi."

Đới Chí Hào vừa rồi bị mấy câu vô tình của Triệu Mặc tát đau, nhưng vẫn không nhẫn tâm để Triệu Mặc bị Từ Khải đưa đi, lo lắng cầu xin, "Anh họ, anh ruột, chúng ta đưa Mặc Mặc đi đi, cho dù thế nào cũng không thể để anh ấy rơi vào tay Từ Khải được, hắn đáng sợ lắm."

An Ca, Cố Sâm: ...

Em thật sự không thấy Triệu Mặc đang diễn, hay là cố tình hát song ca chọc tức Từ Khải vậy?

Quả nhiên, Từ Khải giận muốn bay màu, thiếu chút nữa choáng váng té xỉu tại chỗ. Hắn nhắm mắt lại, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Triệu Mặc, cậu nghĩ xong chưa, rốt cuộc là muốn đi với ai?"

Triệu Mặc nói, "Hai bên ai bỏ tiền cao hơn thì tôi theo người đó."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info