ZingTruyen.Info

Sau khi nam phụ pháo hôi trầm mê kiếm tiền

Chương 50

Caoying

Đóng cửa lại, đi vào sân, tay An Ca vẫn bị Cố Sâm nắm.

Hắn dùng sức vẫy ra, "Được rồi, không cần giả vờ nữa."

"Giả vờ?"

Cố Sâm bỗng nhiên dừng bước, rũ mắt nhìn An Ca, sự u ám trong ánh mắt còn rõ ràng hơn dưới ánh đèn lạnh lẽo.

Sự lễ phép và nụ cười ở trước mặt khách hoàn toàn mất hết, môi hạ xuống thể hiện rõ sự phiền muộn khắc chết trong lòng.

Trong sân tuyết phủ đầy, càng tăng thêm sự lạnh giá mùa đông. Mà ánh mắt của Cố Sâm càng lạnh hơn.

An Ca không nhịn được rùng mình một cái, "Anh... anh nhìn tôi như vậy là sao?"

Cố Sâm mím chặt môi, không có vẻ gì là muốn mở miệng nói chuyện, tay nắm An Ca thì càng siết chặt hơn, lòng bàn tay truyền ra chút nỗi khổ riêng mang tính chèn ép.

"Anh siết đau tôi!"

An Ca nhịn không nổi nữa, vung tay ra.

Lời này vừa phát ra, Cố Sâm liền thả lỏng.

Tay trái lấy được tự do, nhưng vì mất đi sự ấm áp mà trong chốc lát bị cơn lạnh bủa vây. An Ca xoa xoa bàn tay có chút tê dại, xoay người đi vào nhà, "Lạnh quá, vào trong rồi nói."

Đúng là, không thể hiểu nổi!

"Tới nhà Duẫn Đông Minh ăn cơm, tại sao lại có mặt Lục Phong nữa?"

Giọng nói trầm thấp của Cố Sâm vang lên sau lưng.

Quả nhiên vừa lên tiếng là lại hỏi về Lục Phong.

Thật phiền phức.

An Ca nghĩ trong đầu.

"Lục Phong cũng xem như là người ủy thác quản lý tài sản của Duẫn Đông Minh, hôm nay cũng tham gia bữa tối. Bữa tối kết thúc quá muộn, tôi không muốn làm phiền ba mẹ, thuận đường nên ngồi quá giang xe của hắn. Chỉ đơn giản thế thôi, nếu anh lại nghi ngờ gì tôi thì tôi cũng chịu." An Ca nói mấy lời giải thích với Cố Sâm rồi đẩy cửa đi vào nhà.

Liếc mắt thấy trên bàn có chai rượu vang cùng đồ ăn, còn có hai ly rượu.

An Ca giống như tìm được lời phản bác, nghiêng đầu hỏi Cố Sâm, "Anh mặt nặng mày nhẹ với tôi, mà trễ thế này còn ở riêng với bạn quen từ nhỏ, cùng uống rượu vang? Lãng mạn như thế, không có gì nói với tôi à?"

Hắn chỉ vào chiếc bàn nhỏ, ra vẻ thông thạo, "Hành động này, so với tôi càng không tuân thủ hợp đồng hơn."

Cố Sâm vốn đang trông rất lạnh lùng, lại đột nhiên nhíu mày, trầm giọng nói, "Tôi và Vi Gia Văn chỉ là bạn. So với cậu..."

Hắn gằn từng chữ, "So với quan hệ giữa cậu và Lục Phong không hề giống."

An Ca thay giày, mang đôi dép đi lên lầu, "Chuyện này chúng ta đã nói rồi. Bây giờ tôi không có tình cảm gì với Lục Phong, cũng không bao giờ có! Chẳng qua chỉ là hợp tác! Với cả, anh xem Vi Gia Văn là bạn, người ta có xem anh là bạn không?!"

Cố Sâm cảnh cáo, giọng nói còn lạnh hơn trước, "Cậu đừng nói bậy!"

An Ca bị tông giọng của hắn chọc giận.

Rõ ràng mình không làm gì sai, về nhà tự nhiên bị mặt nặng mày nhẹ. Hắn dừng bước, quay lại nhìn Cố Sâm, "Được rồi, vậy anh muốn thế nào?"

Nhìn dáng vẻ của Cố Sâm, An Ca đã chuẩn bị tâm lý sẽ gây với hắn một trận.

Dù sao sau này hắn sẽ còn hợp tác với Lục Phong, quá khứ tuy khó nói, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà để Cố Sâm gây khó dễ cho con đường sự nghiệp của hắn. Lần này không nói rõ ràng, sau này cũng khó mà qua được.

Cố Sâm vẫn còn đứng dưới phòng khách, vẻ mặt như đóng băng một hồi, bình tĩnh nhìn An Ca một lúc, mới mở miệng nói, "Cậu xuống đây, chúng ta bàn lại nội dung hợp đồng."

Mười hai giờ đêm thảo luận nội dung hợp đồng?!

An Ca đỡ cái đầu mệt mỏi không biết nên nói gì.

Hắn tức giận bước xuống cầu thang, đi ngang qua Cố Sâm, thái độ cực kì tệ nói, "Được, hợp đồng do anh làm, anh nói cái gì thì là cái đó!"

Cả người trông như con nhím xù lông ngồi trên sô pha, cũng không thèm nhìn Cố Sâm một cái.

Ánh mắt của Cố Sâm rơi lên bàn tay trái của An Ca, đỏ một mảng lớn. Đó là do mình siết chặt quá mà tạo thành.

Hắn biết An Ca và Lục Phong không có gì cả. Nhưng vì nghĩ tới đó là vị học trưởng An Ca từng thích, trong lòng liền có một cơn giận vô hình xông lên, không có chỗ để xả.

Nhất là khi thấy An Ca ngồi trong xe Lục Phong, hắn hận không thể kéo An Ca ngay lập tức về bên mình, để Lục Phong hoàn toàn biến mất.

Hắn là người lý trí. Cho dù năm đó bị bắt cóc, cả quá trình hắn cũng chưa từng khóc một lần, toàn bộ tâm trí đều đặt lên chuyện làm sao để chạy trốn.

Mà An Ca này, là một ngoại lệ.

Từ lúc cuối tuần về nhà ba mẹ ở, hắn phát hiện An Ca đã bắt đầu làm suy nghĩ của hắn không yên, khiến hắn cứ mãi nghĩ lung tung.

Thậm chí lần đầu tiên khiến hắn tan việc về sớm, cũng là vì muốn chơi đắp người tuyết cùng An Ca.

Mà bây giờ, An Ca hình như bị hắn chọc giận.

Đối mặt với An Ca làm ổ trên sô pha, người phóng đầy gai, nỗi bực tức trong lòng Cố Sâm bị một chút luống cuống thay thế.

Hắn dần dần tỉnh táo, chậm rãi nói, "Tôi đã nhắn cho cậu, hợp đồng ban đầu là do tôi quyết định. Bây giờ nếu như cậu có ý kiến, tôi cũng sẽ để cậu sửa lại nội dung."

Vừa nói Cố Sâm vừa lấy chai rượu để qua một bên, lấy bản hợp đồng trong túi văn kiện của công ty ra, đặt trước mặt An Ca.

An Ca: ???

Hắn đã chuẩn bị tinh thần Cố Sâm nói muốn ly dị, mà bây giờ chẳng qua chỉ đổi nội dung hợp đồng mà thôi.

Hắn tiện tay lật mấy cái, đưa lại cho Cố Sâm, "Tôi không có ý kiến gì. Vẫn như ban đầu, giả làm chồng chồng với anh trong một năm... Không."

An Ca giơ bàn tay ra đếm, "Còn giả làm chồng chồng với anh trong hơn mười tháng nữa."

Bàn tay đặt trên đầu gối của Cố Sâm nắm lại rồi thả ra, thấp giọng hỏi, "Cậu thật sự không có ý kiến?"

"Không có." An Ca dứt khoát nói.

Sau đó lại nghĩ tới cái gì, "Thật ra thì có."

Cố Sâm vội hỏi, "Chuyện gì?"

An Ca: "Tôi nói tôi sẽ tuân theo hợp đồng, cho nên trong khoảng thời gian này sẽ không dính dáng tới bất kì người đàn ông nào."

Hắn chỉ hai ly rượu, "Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ không quan tâm tới chuyện anh lui tới với Vi Gia Văn."

Cố Sâm cau mày, "Tại sao lại nhắc tới Vi Gia Văn?"

An Ca nhân cơ hội nói phải trái, "Anh nhìn đi, mới nhắc tới Vi Gia Văn anh đã không vui. Vậy mỗi lần anh nói tới chuyện tôi và Lục Phong, anh có nghĩ tới tâm trạng của tôi không?"

Cố Sâm muốn nói gì, nhưng thấy An Ca nhíu mày trừng mắt, trông rất hung hăng. Không thể làm gì khác hơn là nuốt lời muốn nói xuống.

An Ca tiếp tục nói với Cố Sâm, "Tôi và Lục Phong và quan hệ hợp tác, sau này có thể làm chung dự án với nhau, cơ hội tiếp xúc sẽ càng nhiều. Lần nào anh cũng như vậy, tôi sẽ rất khó khăn."

"Cậu muốn hợp tác dự án gì với hắn?"

Cố Sâm nhận ra chút tin tức từ tin nhắn của An Ca, tỉnh táo hỏi, "Là có liên quan tới Duẫn Đông Minh?"

"Vẫn chưa chắc chắn, chỉ là có khả năng thôi."

An Ca cũng không muốn giấu diếm, liền nói chuyện Duẫn Đông Minh muốn hợp tác mở quỹ chung ra.

"Dù sao cũng là Duẫn lão tiên sinh bỏ vốn, Lục Phong cung cấp chỗ giao dịch, tôi và Duẫn Nam hợp tác làm một hạng mục."

Cố Sâm đột nhiên ngồi thẳng lại, giọng nói còn lạnh hơn hồi nãy, "Cậu nhận lời?"

"... Vẫn chưa." An Ca lắc đầu, "Tôi còn đang suy nghĩ."

Cố Sâm: "Chuyện này cậu phải thật cẩn thận. Tốt nhất là không nên nhận lời!"

An Ca: ...

Hắn biết sẽ dây dưa nhiều thứ, ba mẹ hắn biết, Lục Phong cũng biết, nhưng ai cũng đưa quyền quyết định cho hắn.

Mà Cố Sâm thì thẳng thừng bảo hắn từ chối.

Cố Sâm nhìn nét mặt do dự của An Ca, nói, "Cậu đừng hiểu lầm. Tôi không phải vì chuyện Cố gia và Duẫn gia có quan hệ không tốt, cũng không phải vì... quan hệ giữa cậu và Lục Phong mà bảo cậu từ chối."

"Mà là, nếu cậu thích đầu tư, có thể tự mở quỹ riêng cho mình muốn làm gì thì làm, không cần phải mạo hiểm dây vào người nhà họ Duẫn."

Cố Sâm nghiêm túc nói từng câu từng chữ, "Thân phận, địa vị của cậu, bao gồm quan hệ với... tôi và Cố gia, tất cả đều tăng thêm giá trị cho cậu. Những thứ này cộng lại, không thua gì giá trị mà Duẫn Đông Minh, Duẫn Nam và Lục Phong đem về cho cậu. Hơn nữa, quỹ của cậu sẽ do cậu làm chủ, cậu không cần phải nghe ý của ai, cũng không cần nhân nhượng ý kiến của bất kì người nào. Lại càng không cần phải đeo nguy hiểm người khác mang đến cho mình trên lưng. Bởi vì đó là sự nghiệp của cậu."

An Ca ngây ra, kinh ngạc nhìn Cố Sâm, "Sự nghiệp của tôi..."

Những lời này hoàn toàn lật đổ suy nghĩ về khả năng và sự nghiệp của hắn ngày trước.

Hắn theo thói quen mang thân phận làm công, cầm tiền đặt cược cho công ty, cũng hưởng thụ cảm giác căng thẳng và thành tựu mà nghề nghiệp mang lại.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ tự mình mở một quỹ riêng.

Nếu như nói Duẫn Đông Minh cho hắn một cơ hội, thì ý của Cố Sâm lúc này, chính là muốn hắn có một cơ hội sáng tạo cho riêng mình.

Giống như nói với hắn trước mặt có một ngọn núi lớn mà hắn không biết, nếu vượt qua, phía sau ngọn núi chính là một thế giới rộng lớn đặc sắc hơn.

Hắn trong lúc bất chợt không tiêu hóa nổi suy nghĩ to lớn này, đơ ra nhìn Cố Sâm, không có tự tin, "Nhưng tôi, tôi... có thể làm được không?"

"Tại sao không thể?" Cố Sâm hỏi ngược lại, "Duẫn Đông Minh tự tạo quỹ cho mình vào năm ông ta 20 tuổi, không ai tin tưởng một người mới bước ra đời như thế sẽ thành công, cho dù ba mẹ ông ta không ủng hộ, ông ta cũng tự gom góp vốn tự mình chạy công ty. Điều kiện trước mắt của cậu tốt hơn ông ta khi đó nhiều, tại sao lại không thể?"

Cố Sâm căn bản không biết, kế hoạch hắn định ra cho An Ca đánh vào lòng đối phương mạnh cỡ nào, còn tiếp tục nói, "Nếu như cậu đồng ý, Cố gia chúng tôi sẽ là người thứ nhất đầu tư cho cậu."

"Hả?"

An Ca lần nữa giật mình.

Cố Sâm cho là hắn nghi ngờ, kiên nhẫn giải thích, "Quyền lựa chọn có hợp tác với Cố gia hay không nằm trong tay cậu, chỉ là tôi muốn nói rõ với cậu một chút ..."

Giọng nói trầm ổn từ tính của Cố Sâm vang lên bên tai An Ca, "So với Duẫn Đông Minh, Duẫn Nam và Lục Phong bọn họ, ít nhất tôi sẽ không hại cậu."

... jongwookislove.wordpress.com

Một đêm trôi qua, sáng hôm sau, lúc Cố Sâm ra hành lang đi xuống lầu, mắt nhìn về phía căn phòng ở hành lang đối diện.

Cửa phòng đóng chặt, đèn hành lang cũng tắt, An Ca còn chưa dậy.

Dì Vương đã đến, đang quét dọn nhà cửa.

Thấy Cố Sâm xuống lầu, có chút vui vẻ hỏi, "Tối hôm qua cậu chủ uống rượu vang với An thiếu gia?"

Cố Sâm đi vào phòng ăn, thuận miệng "Vâng" một tiếng.

Dì Vương cầm chai rượu, nụ cười treo trên mặt, "Rượu vang là do cậu chủ chuẩn bị? Cậu chủ rốt cuộc cũng biết lãng mạn rồi. Phu nhân biết chắc chắn sẽ rất vui."

Cố Sâm biết mẹ mình hay hỏi dì Vương chuyện của hắn và An Ca, cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ nói cho qua, "Uống rượu thôi mà dì."

Dì Vương cười, chỉ nhãn hiệu dán trên chai rượu nói, "Con trai tôi làm ở quầy rượu, nó cũng thường nói cho tôi nghe chút kiến thức về rượu vang. Nó nói nhãn hiệu này ẩn ý chính là tình yêu. Cái loại chỉ có tình nhân hoặc làm tiệc cưới mới uống. Có mấy cặp muốn tỏ tình hoặc vợ chồng kỉ niệm ngày cưới, tới nhà hàng của nó cũng chọn nhãn hiệu này."

Nghe lời dì Vương nói, Cố Sâm đang ăn cơm thì khựng lại.

Hắn căn bản không biết nhãn hiệu của rượu vang còn có ẩn ý, hơn nữa chai này là do Vi Gia Văn cầm qua.

Trong nháy mắt Cố Sâm nhớ lại hình ảnh Vi Gia Văn vươn người qua bàn nhỏ, dùng ánh mắt không rõ thâm ý nhìn mình. Còn cầm ly cụng vào ly của hắn, sau đó lấy ly của hắn uống cạn.

Lúc đó hắn chẳng qua chỉ cảm thấy khó chịu thôi, muốn tạo khoảng cách với Vi Gia Văn.

Nhưng bây giờ trong đầu toàn là ánh mắt sến rện của Vi Gia Văn nhìn mình, khiến cơ thể hắn thấy buồn nôn, trong bụng nổi lên một chút chán ghét.

Hắn nghĩ: Vi Gia Văn rốt cuộc là có ý gì?

Sau đó đột nhiên bắt đầu hoảng lên, nghiêng đầu nhìn lên lầu: ... An Ca?!

An Ca tối hôm qua cũng ngồi ở ghế sô pha, cũng thấy chai rượu vang.

An Ca chẳng lẽ cũng biết ẩn ý của nhãn hiệu, hay là hiểu lầm cái gì?!

Trong lòng Cố Sâm luống cuống.

Hắn không có bất cứ ý gì với Vi Gia Văn, nghĩ tới biểu hiện của Vi Gia Văn tối hôm qua thậm chí làm hắn cảm thấy rất ghét.

Nhưng An Ca sẽ nghĩ như thế nào?

Hắn không ngồi yên được nữa, hai tay chống lên bàn đứng dậy, đi lên lầu.

Sáng sớm An Ca bị tiếng chuông báo thức, mơ màng vò đầu bò dậy.

Tối hôm qua, Cố Sâm vẽ cho hắn một kế hoạch xây dựng hùng vĩ, khiến đầu óc của hắn nằm trong trạng thái hưng phấn, không ngủ được.

Cứ nhớ mãi gương mặt kiên định của Cố Sâm nói với mình, "Cậu làm được!"

Còn có câu, "So với Duẫn Đông Minh, Duẫn Nam và Lục Phong bọn họ, ít nhất tôi sẽ không hại cậu."

Khi bước tới thế giới này, điều hắn lo lắng nhất chính là An gia nhận thảm kịch, giải quyết được một Trình Quý Hạo, nhưng còn rất nhiều nhân tố không tốt khác.

Còn có Duẫn Nam, Lục Phong, Triệu Mặc. Những người này trông như muốn hợp tác, nhưng nghĩ cái gì trong lòng thì làm sao hắn biết được.

Chỉ có Cố Sâm nói với hắn: Tôi sẽ không hại cậu.

An Ca dụi dụi con mắt buồn ngủ, do dự: Mình có nên thử tin Cố Sâm không?

Hắn leo xuống giường, lấy áo sơmi với bộ âu phục trong tủ ra, để lên giường.

Sau đó hắn cởi quần áo ngủ, cơ thể không được quần áo bao bọc, lập tức cảm thấy lạnh.

Hắn hít một hơi, lúc cầm quần trên giường lên định mặc vào, cửa phòng đột nhiên bật mở, gương mặt lạnh lùng của Cố Sâm xuất hiện.

An Ca kinh ngạc, theo bản năng ôm quần che người, "Anh muốn làm gì?!"

Sắc mặt Cố Sâm đông cứng, bước vào nắm cổ tay An Ca, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Hành động quá dùng sức, cái quần duy nhất trong tay An Ca cũng bị làm rơi xuống đất.

Cố Sâm: ...

An Ca: !!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info