ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 98: Lừa đời lấy tiếng

VTHY2K4

Nghe ra trong lời nói mười phần nghiêm túc, Ân Vinh Lan hiếm thấy mà đứng về phía Lâm Trì Ngang: “Nếu đã làm thì không được quay đầu lại.”

Trần Trản chỉ cảm thấy cậu còn có thể cứu giúp fans mình một chút.

Hai bên ăn ý mà lảng tránh cái đề tài này, đem sự tình sốt ruột vứt ở sau đầu, Trần Trản bắt đầu suy ngẫm về tin đồn ma quái.

Mắt thấy cậu tựa hồ bị cảnh đêm ngoài cửa sổ hấp dẫn, Ân Vinh Lan thả chậm tốc độ xe.

Một đêm trôi qua, cục cảnh sát bên kia truyền đến một ít tin tức, nghe nói mấy người bị bắt được đều có giấu lưỡi dao sắc bén.

Ân Vinh Lan: “Giấu đầu lòi đuôi, gậy ông đập lưng ông.”

“Dựa theo ý tứ của anh……” Trần Trản buông sự tình đầu tay xuống: “Cái gọi là tin đồn có ma bất quá là thủ thuật che mắt để hấp dẫn em qua quảng trường Lê Thành sao?”

Ân Vinh Lan gật đầu: “Có khả năng.” Mấy chữ ngắn ngủi, ánh mắt trở nên sắc bén: “Hai người kia không thể lưu lại.”

Tàn nhẫn độc ác, hành sự không kiêng nể gì.

Trần Trản nhìn thấu triệt: “Đối phó họ cũng không dễ dàng.”

Tai họa để lại ngàn năm, người bình thường làm việc đều có chuẩn mực, chịu ràng buộc từ pháp luật và đạo đức, nhưng ác nhân thì không quan tâm chuyện đó.

Bị ý nghĩ này làm bật cười, lắc đầu: “Không thể trông mèo vẽ hổ, hay chúng ta cũng thuê vài người xuống tay với bọn họ.”

Hai bên liếc nhìn nhau, sương mù trong mắt Trần Trản bỗng nhiên biến mất: “Em sẽ mau chóng nghĩ biện pháp.”

Nói xong câu đó liền bắt đầu viết văn, ý đồ thông qua hai tiếng đồng hồ này giữ lại được chút hình tượng.

Ân Vinh Lan an tĩnh ngồi ở một bên, chăm chú nhìn đối phương nghiêm túc làm việc…… Ở điểm này, anh thực sự khâm phục Trần Trản, vô luận mọi chuyện có tới mức nào đều rất khó quấy nhiễu cậu.

Nhận thấy được tầm mắt dừng lại trên người mình, Trần Trản vừa đánh chữ vừa liếc mắt nhìn đồng hồ bên góc phải máy tính: “Anh nên đi làm rồi.”

“Sáng nay không có chuyện gì lớn,” Ân Vinh Lan: “Tôi có thể ở nhà với em.”

Trần Trản: “Em chỉ muốn anh đi làm để không mất tiền thưởng chuyên cần thôi mà.”

“……”

Cho đến khi anh ra cửa, Trần Trản chỉ là nhàn nhạt nói ‘trên đường cẩn thận’, sau đó cũng không phân tâm nữa.

Nhìn sương trắng bên ngoài, Ân Vinh Lan thầm than đường đi làm vừa mờ mịt lại xa xôi. Liền không muốn lái xe nữa, quyết định hôm nay đi giao thông công cộng.

Trong phòng, Trần Trản viết đến một nửa, bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Đứng dậy lấy áo khoác len hở cổ mặc vào, máy tính đột nhiên ‘tích’ một tiếng.

Đây là một email không ngờ được, nó đến từ An Lãnh.

Kính gửi Trần Trản tiên sinh:

Khi đọc nội dung này chắc ngài sẽ hết sức kinh ngạc, vạn phần mạo muội, nhưng thực sự là muốn cầu với ngài một việc.

Chấp pháp giả hao binh tổn tướng, tôi là người đã dùng công cụ chết thay nên khó tránh khỏi trở thành đối tượng giận chó đánh mèo.

Tiên sinh muốn lợi dụng tôi đổi lấy giao tình với chấp pháp giả, hiện giờ có thể cứu tôi ra khỏi biển lửa, chỉ có ngày.

Trân trọng.

Kính chào.

Trần Trản đã đọc email vớ vẩn của An Lãnh hai lần, sau đó khái quát lại ý chính: Cứu tôi với.

Trầm mặc hai giây, gọi điện thoại qua, sau khi đã nối máy, ngữ khí không tốt nói: “Chuyện như vậy sao lại không gọi điện thoại nói rõ?”

Kia đầu ấp úng, tựa hồ không tiện nhận điện thoại, liền cúp máy.

Trần Trản cũng không gọi lại, nếu như gấp gáp, đối phương tất nhiên sẽ nghĩ cách chủ động liên hệ lại.

Ước chừng nửa giờ, vừa mới gõ xong chương mới, Trần Trản nhận được một tin nhắn đến từ số lạ, hẹn cậu đến quảng trường Lê Thành gặp mặt.

Sự tình ngày hôm qua chưa giải quyết, Lâm Trì Ngang còn đang ở cục cảnh sát, thời gian quảng trường Lê Thành khai trương có thể tiếp tục bị kéo dài. Hẹn gặp ở đây khó tránh khỏi làm người nghi ngờ.

Dựa theo thời gian ước định đến, giữa hai tòa nhà sừng sững có hình bóng của một người chờ sẵn.

An Lãnh nhìn thấy người đến, bất an trong mắt tiêu tan: “Còn tưởng rằng anh sẽ không tới.”

Trần Trản: “Chọn chỗ hẹn rất thú vị.”

An Lãnh: “Mới ra xảy ra chuyện, ngược lại sẽ không có bao nhiêu người chú ý nơi này.”

Chọn chỗ yên lặng nói chuyện, Trần Trản nhìn thời gian: “Cho cậu một phút trần thuật, tôi còn phải chạy về ăn cơm chiều.”

An Lãnh đã sớm quen cách đối nhân xử thế của cậu, nhanh chóng sắp xếp lại ngôn ngữ: “Ngày hôm qua là một phép thử, nếu như không thể mượn được sức mạnh của chấp pháp giả, tiên sinh muốn thử xem có thể dùng người thường giết cậu được không, ai ngờ……”

Lâm Trì Ngang xuất hiện là chuyện ngoài ý muốn.

Trần Trản biết hắn đang nghĩ gì, thật ra nhân vật trong sách đã được sắp đặt, giữa cậu và Lâm Trì Ngang có một mối liên kết tự nhiên, đương nhiên cậu sẽ không chủ động giải thích chuyện này.

“Tôi chỉ còn lại mấy chục giá trị tẩy trắng,” An Lãnh bước vào trong vài bước: “Tiên sinh đã nghĩ ra một độc kế, dùng công cụ chết thay trên người tôi, một khi tôi chết, chấp pháp giả có thể dựa vào kẻ hở đó mà từ bỏ đuổi giết cậu.”

Trần Trản còn nghi vấn: “Nhưng tốt xấu gì cậu cũng đang giúp đỡ hắn mà.”

Xã hội pháp trị, tìm được một người cùng nhau làm chuyện xấu cũng không dễ dàng.

An Lãnh: “Hắn hận tôi.”

Trần Trản cả gan suy đoán: “Vì yêu sinh hận?”

An Lãnh lắc đầu: “Bởi vì tôi mắng hắn ngu ngốc.”

“……”

“Đương nhiên không phải cố ý.” Nhưng An Lãnh cũng đã giải thích ngay với hắn rằng mình đang theo dõi 'trận chiến căng thẳng giữa hệ thống và các chấp pháp giả' trên núi vào đêm hôm đó.

Nói xong quan sát biểu tình Trần Trản, đáng tiếc không thu hoạch được gì.

“Muốn tôi giúp cậu thế nào?”

An Lãnh: “Chấp pháp giả muốn giết tôi không cần phí quá nhiều sức lực, nhiều nhất sẽ phái một hai cái tới. Anh cứ âm thầm theo dõi, chờ lúc nó ra tay, thì xuống tay trước một bước.”

Trần Trản như suy tư gì, nghe qua thì thực không tồi, có thể giải quyết một cái phiền toái tiềm tàng, lại có thể làm An Lãnh ‘bỏ gian tà theo chính nghĩa.’

“Được.” Cậu đáp ứng dứt khoát.

Sau một lúc lâu lại nói: “Làm sao biết được chấp pháp giả sẽ động thủ vào lúc nào?”

“Bình thường sẽ sau 7 giờ.”

Trần Trản cười như không cười: “Cậu biết rất rõ nhỉ.”

An Lãnh có chút xấu hổ mở miệng: “Anh không phải đối tượng đầu tiên tôi dùng đạo cụ chết thay.”

Trước đó, đã có một quỷ xui xẻo thua trong tay hắn.

Trần Trản không nói chuyện nữa, xem như đồng ý với kế hoạch này.

An Lãnh thoải mái cạy khoá tiến vào bên trong quảng trường, nhìn thấy cảnh này, Trần Trản cảm thấy cần phải nhắc nhở Lâm Trì Ngang lần sau đầu tư vào ngành này, nhớ xem phong thủy hoặc chọn khu vực phồn hoa hơn.

Hai người một trước một sau đi vào đi, Trần Triển tìm một góc khuất khuất để chờ. An Lãnh đi xung quanh đại sảnh, câu chấp pháp giả ra.

Chấp pháp giả mãi vẫn chưa chưa xuất hiện, Trần Trản quá an tĩnh, An Lãnh sợ rằng cậu bỏ chạy, nhịn không được bắt đầu nói chuyện: “Cách nhau xa quá.”

Hệ thống của hắn không giống của cậu, chỉ đâu đánh đó, mà ngược lại sẽ bình tĩnh nhìn hắn chết đi rồi dẫn dắt người mới.

Không nghe được tiếng đáp lại, đến khi nghe được hai tiếng gõ, hắn mới an tâm.

Mỗi giây trôi qua đều khiến người ta hoang mang và mất kiên nhẫn, và trong sự chờ đợi gần như nghẹt thở, một giọng nói thứ ba cuối cùng cũng cất lên.

Trần Trản ở dưới thang máy, hơi cúi đầu để mở rộng tầm nhìn, và tận mắt nhìn thấy một quả cầu bay vào từ cửa sổ kính trên tầng hai.

An Lãnh hít sâu một hơi, không nói gì chạy lên lầu.

Tốc độ chạy và bay vốn dĩ không thể so sánh được, khi nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn đã lên tầng trên, Trần Trản thầm tính toán khoảng cách giữa hai bên.

Lên lầu hai, An Lãnh chạy không ngừng.

Thẳng thắn mà nói, Trần Trản tin rằng nó sẽ chủ động đến đây, thật sự ngoài dự đoán, trong kế hoạch, hẳn là đối phương phải thăm dò thêm một lúc nữa, cậu thậm chí còn chuẩn bị rất nhiều phương án để ứng đối.

An Lãnh đang muốn ra hiệu cho chấp pháp giả, bảo nó gây cho mình một ít vết thương nhẹ trước.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên xoạt một tiếng, khi quay đầu lại thì thấy Trần Trản đã tìm được ở đâu một tấm sắt, ném nó về phía chấp pháp giả.

[Hệ thống: Để tôi yên! 】

Trần Trản lạnh giọng hỏi: "Ngoan ngoãn ở đây đi."

Vừa vặn An Lãnh cũng ở đây, cậu vẫn luôn muốn thử xem dựa vào sức người có thể chiến đấu với chấp pháp giả đến đâu.

Nhìn thấy Trần Trản xuất hiện trong nháy mắt, cho dù là An Lãnh, hay là chấp pháp giả đều cảm thấy kinh ngạc. Tính cách người này có thù tất báo, thích gặt hái lợi lộc nên từ vụ ám sát đêm qua đáng lẽ phải chọn cách ngồi nhìn hai bên cãi nhau đến cùng mới đúng.

An Lãnh đã chuẩn bị giả chết, chỉ chờ Trần Trản đánh đuổi chấp pháp giả, trong nháy mắt, đánh ra một đòn trí mạng.

Phương pháp bình thường không dùng được nên cũng chỉ có thể dựa vào chút thủ đoạn bỉ ổi nhỏ.

Nhưng mà Trần Trản lại xuất hiện, chẳng những xuất hiện, còn làm ra một động tác chỉ huy: “Dựa theo kế hoạch ban đầu, xông lên!”

An Lãnh sửng sốt…… Kế hoạch ban đầu gì?

Trần Trản nghĩ rất đơn giản, muốn cho chấp pháp giả tưởng rằng bọn họ sớm đã có chuẩn bị, nó sẽ cảm thấy hỗn loạn.

Nhưng chấp pháp giả lại nghĩ rất phức tạp, chẳng lẽ đây là một kế hoạch trong một kế hoạch, mục đích là muốn phản bội nó để giết nó?

Ngay lúc cậu mở miệng, An Lãnh đã biết mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ, chấp pháp giả sẽ cho rằng nó đang bị lừa.

An Lãnh gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, muốn mở miệng giải thích nhưng Trần Trản vẫn còn ở đây.

Chấp pháp giả vốn coi ký chủ như một sinh vật, tính tình nó lại nóng nảy, cảm thấy mình bị lừa liền nhào về phía An Lãnh.

“Tránh ra!” Trần Trản một mặt kêu hệ thống ra, một mặt mở miệng nhắc nhở.

An Lãnh không được bình tĩnh như cậu, theo bản năng né tránh nhưng đã chậm, ban đầu chỉ cảm thấy hơi đau, vừa cúi đầu, phát hiện máu ồ ạt chảy từ cổ xuống.

Chấp pháp giả đánh một kích liền nhanh chóng rút lui.

【 hệ thống: Đuổi theo không? 】

Trần Trản híp híp mắt, nhanh bước tới che miệng vết thương: “Bỏ đi.”

Nếu lúc này hệ thống đuổi theo nó, lại kéo thêm mấy chấp pháp giả tới, cậu nhất định không thể đối phó.

"Tại sao ... tại sao, tại sao không để cho chúng tôi đánh nhau ... Anh ra làm gì?"

Trần Trản gọi cấp cứu xong mới trả lời: “Chỉ có thể bảo đảm an toàn cho cậu, cậu mới có thể làm nhân chứng rằng vị Ngô tiên sinh kia đã thuê người phóng hỏa.”

Chúng ta phải sử dụng luật pháp như một loại vũ khí để bảo vệ quyền lợi của mình.

An Liệt linh cảm mình sẽ không thể cầm cự được bao lâu, cúi đầu nhìn túi quần.

Trần Trản hiểu ý móc điện thoại ra.

An Lãnh cố sức vươn một ngón tay, Trần Trản xem xét trò chuyện ký lục, bát thông trên cùng dãy số.

Điện thoại được kết nối sau vài giây, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Mọi chuyện thế nào rồi?"

Khi Trần Trản nghe được câu này, dự cảm được sự tình không hề đơn giản.

Bên kia không nghe được câu trả lời liền lập tức thay đổi giọng điệu: "Có chuyện gì sao?"

An Lãnh nuốt một ngụm máu: “Chúng ta bị…… Bị lừa…… Cậu ta đã lừa mọi người, Trần Trản cư nhiên là, là……”

“Là cái gì?” Đại khái nghe ra trạng thái hấp hối của hắn, âm thanh lãnh đạm rốt cuộc cũng có chút vội vàng.

Tên gia súc này hóa ra là người tốt!

Đáng tiếc lời còn chưa dứt, đầu gục xuống, chết không nhắm mắt.

-----------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

An Lãnh: Vì sao anh là người tốt?

Trần Trản: Bất ngờ không, kinh hỉ không?

Ngô tiên sinh: Mẹ nó, ngươi còn chưa nói xong đã chết!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info