ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 96: Luôn có điêu dân muốn hại trẫm

VTHY2K4

Chờ An Lãnh phản ứng được mình vừa nói gì, kinh hoảng thất thố muốn giải thích, người đầu kia đã treo điện thoại.

Trong lòng biết không phải không có khả năng vãn hồi, vội vàng vỗ vỗ lá cây trên người, muốn xoay người rời đi.

Đúng lúc vừa mới quay mặt đi, lại thấy Trần Trản khoanh tay quay lưng với đỉnh núi, mắt xem hệ thống đang dẫm nhau, trấn định cất cao giọng: “Tôi khuyên ông trời nên thay đổi, không nên giúp đỡ một nhân tài như thế.”

“……”

Có bệnh!

An Lãnh lắc lắc đầu.

Biến cố liền xuất hiện trong nháy mắt, vốn dĩ bốn cái chấp pháp giả đang giẫm lên bóng đột nhiên cùng nhau đi lên, sát ý nghiêm nghị không thua nhân loại chút nào.

Hệ thống tựa hồ sớm đã đoán trước, nhảy ra khỏi vòng vây trước một bước. Kế hoạch bị nhìn thấu, hai bên lại khôi phục cục diện miệng rộng trừng miệng nhỏ.

“Vì sao sức chiến đấu của nó lại mạnh lên như vậy?”

Đều là hệ thống, nhưng hệ thống của mình nháy mắt bị hạ gục.

【 hệ thống: Đều là nhân loại, vì sao ngươi phải là chân chạy vặt cho tiên sinh? 】

An Lãnh bị hỏi lại chỉ có thể dùng mấy chữ trợ lý có chuyên môn để tự an ủi mình.

Chấp pháp giả chụm đầu vào nhau, không biết đang bàn bạc cái gì, cuối cùng kết luận là chọn ngày tái chiến.

Đáng tiếc lúc rời đi không ai tin được ai, không muốn quay lưng lại.

Trần Trản là người đầu tiên hành động, thoải mái xoay người đi xuống núi, hệ thống đi lùi lại phía sau.

Còn mấy cái chấp pháp giả hai mặt nhìn nhau, trong đó một cái nói: “Muốn xuống núi vớt tên lúc nãy lên không?”

Một cái khác lắc đầu: “Nó bị cắn một ngụm, khẳng định là không sống nổi, đi thôi.”

“Dựa theo quy tắc chết thay, Trần Trản cần phải chết.”

“Không sao. Cậu ta đổi hệ thống thường xuyên, chờ cái hệ thống có sức chiến đấu mạnh này bị đổi đi lại động thủ cũng không muộn.”

Cuộc nghị luận sau lưng sôi nổi này vẫn chưa truyền đến tai Trần Trản, khi lên núi có hệ thống, không phí nhiều sức lực, sức lực dư thừa khiến cho lúc xuống núi nhẹ nhàng hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Trước khi về biệt thự cậu đi khu khác mua bữa sáng, nhân tiện sửa sang lại quần áo, xác nhận không có gì khác thường mới vào cửa.

Như không có việc gì đánh thức Ân Vinh Lan, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ: “Nên rời giường rồi.”

Ân Vinh Lan ngồi dậy: “Hiện tại là mấy giờ?”

Trần Trản: “10 giờ. Tối hôm qua anh quá mệt mỏi, em liền không đánh thức anh.”

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Trản cười cười, múc cháo trong nồi ra chén.

Giọng của Ân Vinh Lan bị mất một vài tiếng truyền đến từ phía sau lưng: “Trên núi gió lớn, lần sau đi nhớ phải mặc nhiều quần áo một chút.”

“……”

Cổ họng Trần Trản vừa động: “Anh theo dõi em?”

Ân Vinh Lan sờ cổ tay của cậu: “Tỉnh lại không thấy em, nhìn định vị.”

Trần Trản thầm than tối hôm qua có thể là mình bị ấm đầu, vậy mà lại phạm vào một cái sai lầm cấp thấp như vậy.

Nhưng chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Trong lòng Trần Trản rõ ràng, vị tiên sinh kia sẽ không lãng phí thời gian, cần phải sớm tìm ra âm mưu của hắn.

【 hệ thống: Vì sao hắn không mượn sức ký chủ? 】

Trần Trản: “Kỳ phùng địch thủ, chỉ biết chinh phục nhau.”

Những tên vai phản diện đều có loại tính chất đặc biệt này.

【 hệ thống: Căn cứ vào nhân thiết《 Hàng Tỉ Sao Trời 》, ký chủ cũng là vai ác. 】

Trần Trản giương mắt cười, đi ra ngoài sân sau hóng gió, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta đã cải tà quy chính.”

Sắp tới ngoại trừ chuyện bán dưa hấu, cậu cần phải chú ý lời nói của mình trên nhiều phương diện, thành công tránh lên hot search.

Hôm nay khi đang dọn dẹp nhà cửa, tháo Ân Vinh Lan tạp dề xuống, giống như lơ đãng nói: “Muốn trở về nhà xem một chuyến không?”

Đã hơn một tháng Trần Trản không trở về nhà, chủ yếu là do nhìn thấy vách tường bị đốt trọi ngực liền đau. Biết anh sẽ không vô cớ nhắc tới, hỏi: “Vì sao đột nhiên nhớ tới chuyện này?”

Ân Vinh Lan: “Lão gia tử gọi điện thoại tới, nói gần đây có mấy lời đồn đãi.”

Động tác lau kính của cậu ngừng lại, Trần Trản nhảy xuống ghế: “Đồn đãi?”

“Nhà em có ma.”

Phản ứng đầu tiên của Trần Trản là ngẩn ra, trong mắt để lộ ra một tia không ngờ, biểu tình rất nghiêm túc: “Chuyện này cần phải mau chóng giải quyết.”

Ân Vinh Lan cho rằng cậu đang nghĩ đến cái gì, bắt đầu tế cứu.

Trần Trản nấu nước, nghiêm túc nói: “Nếu không sẽ ảnh hưởng giá nhà.”

Ân Vinh Lan ý vị sâu xa: “Em lo lắng cái này thôi sao?”

Trần Trản nhướng mày: “Bằng không thì sao?”

Khu chung cư cũ không có nhiều người trẻ tuổi, điều này có nghĩa là chỉ cần việc nhỏ như hạt mè cũng sẽ trở thành một ngọn lửa thiêu cả thảo nguyên.

Trần Trản cho rằng việc này thực mau có thể giải quyết, mới đi đến cửa tiểu khu, vừa lúc gặp phải hai dì xách theo túi mua hàng ra cửa.

“Tôi cũng nghe nói phòng kia rất tà, nguyên nhân cháy đến bây giờ còn chưa tra rõ.”

“Còn chưa đâu! Con trai của tôi trực ca đêm, nhìn thấy bên trong có một cái bóng màu xanh.”

Quả thật ly kỳ, nếu không phải đương sự, Trần Trản cũng muốn gia nhập thảo luận.

Ân Vinh Lan còn phải đi làm, không thể đi tiếp với cậu, hai người đều không tin quỷ thần, cho rằng nhất định là có người muốn mượn chuyện này làm văn.

Ban ngày rất khó sinh ra sợ hãi Trần Trả  lưu loát mở cửa, không nửa phần chần chừ cất bước vào nhà.

Cửa sổ đã sớm bị cháy không có, mỗi ngày đều có gió lạnh lùa vào, tuy còn tro bụi, nhưng tốt xấu gì mùi tro làm người ta sặc kia đã hoàn toàn tiêu tán.

Trần Trản theo thứ tự kiểm tra tủ bát và góc nhà, xác định trong phòng không có người thứ ba.

Muốn kiểm tra lại thực hư một lần nữa tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cậu giật mình một cái.

Là điện thoại Ân Vinh Lan: “Có phát hiện gì không?”

Trần Trản: “Tạm thời không thu hoạch được gì.”

Trước mắt mà nói, không nhất định là do vị Ngô tiên sinh kia giở trò quỷ, cũng có thể có người bình thường nào đó muốn thêu dệt lên để nói chuyện phiếm với nhau.

“Trở về sớm một chút, tôi đã đặt cơm, hơi muộn một chút sẽ có người đưa qua cho em.”

Trần Trản: “Còn anh thì sao?”

“Kỳ nghỉ đông trước tích góp không ít kế hoạch, hôm nay phải tăng ca.”

Trần Trản do dự một chút, hỏi ra nỗi hoang mang từ đáy lòng: “Không phải là bị  em làm sợ, không dám trở về chứ?”

Trong công ty.

Ân Vinh Lan mới vừa uống một ngụm nước bị sặc đến mặt đỏ tai hồng, không nhịn được thấp giọng ho.

Cấp dưới vội vàng đưa khăn giấy qua.

Ân Vinh Lan xua xua tay, ý bảo không có việc gì.

Âm thanh Trần Trản chần chờ, mang theo tia an ủi nhỏ đến không thể phát hiện: “Anh không phải sợ đâu.”

Đối mặt với tầm mắt cấp dưới, Ân Vinh Lan đi ra ngoài văn phòng tiếp điện thoại, hạ giọng: “Thật sự là do công việc tích góp quá nhiều.”

Trần Trản ở nửa tin nửa ngờ kết thúc trò chuyện.

Gọi taxi trở về, tài xế là một người trẻ tuổi, cách khẩu trang nhận ra cậu, rất hưng phấn: “Tôi đang theo dõi tiểu thuyết của cậu.”

Trần Trản cười cười.

Tài xế: “Nghe nói cậu ở cùng bạn trai?” Lời vừa nói ra mới ý thức được có chút vô lễ, ngược lại nói: “Có phải vì nghe nhà có ma nên đến xem?”

Biểu tình Trần Trản rốt cuộc có hơi biến hóa: “Anh cũng nghe nói?”

“Làm nghề này tin tức rất linh thông.” Vừa vặn gặp phải đèn xanh đèn đỏ, tài xế dừng lại nói tỉ mỉ: “Khu An Hà sắp khai trương quảng trường Lê Thành, gần đây cũng đang ồn ào vụ có ma.”

Trần Trản: “Vậy sao?”

Tài xế một hơi tóm tắt việc lạ, nhịn không được rùng mình một cái.

Trần Trản bỗng nhiên nói: “Đi quảng trường Lê Thành.”

Tài xế nhìn sắc trời dần dần ám xuống, kinh ngạc: “Không nên chơi trò kích thích như vậy, huống chi nơi đó còn chưa khai trương, có cái gì đáng xem?”

Trần Trản tìm lý do vớ vẩn lại đáng tin cậy: “Tôi là một nhà văn.”

Tài xế nghĩ rằng nhà văn viết cái gì đều phải tự mình trải nghiệm, không khuyên nhiều nữa.

Nội thành đã sớm khai phá hoàn toàn nên quảng trường mới đều tập trung ở ngoại thành, lúc này gió rất lớn, rất ít người đi đường lui tới.

Muốn vào thì phải leo cửa sổ, hiện tại không thích hợp lắm, Trần Trản tìm một góc chờ đợi trời tối.

【 hệ thống: Không sợ có ma sao? 】

Trần Trản: “Trên đời không có ma.”

Cậu không sợ nhất chính là quỷ quái, sinh tử có, nhưng Trần Trản không tin luân hồi.

Trong lúc chờ đợi lấy điện thoại ra gõ chữ, bất tri bất giác trời rốt cuộc cũng tối.

Trần Trản dựa theo lộ tuyến đã chọn, leo cửa sổ đi vào.

Bên trong trống không, nhưng cửa hàng vẫn còn khóa, thang máy cũng chưa hoạt động, nhìn có chút hoang vắng.

Trần Trản đứng ở cửa thang máy, ngửa đầu nhìn lên lầu. Trên trần nhà đầy hoa văn diễm lệ, chung quanh còn có nhưng bóng đèn màu nho nhỏ, một khi đi vào hoạt động, nhất định sẽ rất đẹp.

Bước lên cầu thang, lỗ tai Trần Trản vừa động, hơi hơi quay mặt qua: “Ai?”

“Lời này hẳn là tôi hỏi cậu.” Người từ bóng tối đi ra lạnh lùng nhìn chăm chú vào cậu.

“Lâm Trì Ngang?”

Đối phương đi đến trước mặt cậu, ánh mắt mang theo một tia dò xét: “Sao cậu ở chỗ này?”

“Nghe nói có ma, vừa vặn nhà tôi cũng có.” Khi thấy hắn nhíu mày, Trần Trản lần thứ hai mở miệng: “Hai lời đồn đãi này truyền ra gần như cùng thời gian.”

Biểu tình Lâm Trì Ngang nhìn không ra hắn có tin hay không, lập tức đi về phía trước.

Trần Trản: “Sao anh cũng ở đây?”

Lâm Trì Ngang: “Đây là sản nghiệp Lâm thị đầu tư.”

Trần Trản: “Vậy cũng không cần thiếu gia tự mình tới xem xét tình huống.”

Lâm Trì Ngang chợt dừng bước, xoay người nhìn cậu.

Trần Trản buông tay, vẫn không che giấu nghi vấn trong giọng nói: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng?”

Ở đối diện, Lâm Trì Ngang rốt cuộc mở miệng: “Vốn dĩ tính ngày khai trương đầu tiên ở chỗ này cầu hôn.”

Không ngờ lại xảy ra chuyện này, dẫn tới thời gian khai trương cũng bị lui lại.

“Khó trách……” Chung quanh vách tường được sơn phết màu sắc vui tươi, không giống như phong cách cao lãnh xa hoa như những quảng trường khác hay dùng.

Đi vài bước, Lâm Trì Ngang đột nhiên giơ tay, trầm mặc, Trần Trản tựa hồ nghe có âm thanh từ dưới truyền lên, ngồi xổm xuống vươn ngón trỏ chọc chọc sàn nhà.

Lâm Trì Ngang: “Một khi đi vào hoạt động, nơi đó sẽ là khu buôn bán ngầm.”

Đi thang máy xuống dưới, Lâm Trì Ngang: “Người sống cậu tới đối phó, quỷ quái tôi lo.”

Trần Trản kinh ngạc, cậu nhớ rõ đối phương sợ ma.

“Anh tin sao?”

Lâm Trì Ngang nhìn cậu một cái, không nói chuyện.

Trần Trản nhìn chăm chú nhìn vào thân ảnh đi phía trước, âm thầm nhíu mày…… Vì sao hắn không sợ hãi?

Nghĩ lại, nếu là nam chính, tổng nên có chỗ hơn người. Nhìn lại cánh tay Lâm Trì Ngang, như là tùy thời chuẩn bị lấy ra cái gì đó.

Khoảng cách kéo gần, có thể nghe thấy động tĩnh càng lúc càng lớn.

Trần Trản tuy không tin yêu ma quỷ quái, cũng cảm thấy loại âm thanh này rất dọa người. Đi nhanh hai bước, đuổi kịp Lâm Trì Ngang: “Anh thực sự có thần binh lợi khí đối phó quỷ sao?”

Lâm Trì Ngang lấy ra một cái đồ vật ôm ở trước ngực.

“Đây là cái gì?”

Trần Trản muốn vòng đến phía trước xem thử.

Lâm Trì Ngang: “Di ảnh bà nội của tôi.”

“……”

“Sinh thời bà thương yêu tôi nhất, nếu gặp phải đồ vật không sạch sẽ, nhất định sẽ ngăn lại cho tôi.”

Trần Trản dừng bước lâm vào trầm mặc, sau một lúc lâu giương mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói: “…… Nếu hôm nay tôi thật làm quỷ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.”

------------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Lâm Trì Ngang: Lớn mật đi phía trước, có quỷ tôi chắn cho.

Trần Trản:……

PS: Bổn văn không đề cập đến linh dị thần quái, mọi sự đều do người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info