ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 93: Đối sách

VTHY2K4

Cõi lòng đầy mong chờ mà nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, ước chừng sắp hai mươi phút, không truyền đến một chút tin tức nào.

Ân Vinh Lan: “Nếu hắn trả lời còn ở đó chẳng phải thừa nhận ở trong gió lạnh chờ một đêm sao.”

Trần Trản: “Ý của anh là hắn sẽ không tỏ vẻ mình đã qua?”

Ân Vinh Lan: “Nếu vậy thì người bội ước lại chính là hắn.”

Trần Trản nghĩ nghĩ, rất có đạo lý.

Ân Vinh Lan: “Thử thu hồi đi.”

Trần Trản làm theo, thông báo thu hồi thành công.

Ân Vinh Lan như không thể tưởng tượng: “Vậy mà không kéo em vào danh sách đen.”

Trần Trản cười: “Có lẽ đây là khí chất của nhân vật lớn.”

Tuy rằng thời gian còn sớm, nhưng một phen lăn lộn đã không còn buồn ngủ, Trần Trản: “Đói không?”

Ân Vinh Lan lắc đầu.

Hai bên nhìn nhau, một lần nữa lùi về sô pha, sáng sớm ngày hè cũng lạnh lẽo không ít, chẳng được bao lâu, Trần Trản tùy tiện nhặt vài món quần áo đắp lên người.

Bất tri bất giác cảm giác mệt mỏi lại đánh úp tới, lúc này thật sự là ngủ đến khi mặt trời lên ba sào.

Dưới cái nhìn chăm chú, Trần Trản mở mắt ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối mặt với một đôi mắt, trái tim chậm nửa nhịp.

“Như vậy thực dọa người.”

Ân Vinh Lan nói xin lỗi, bỗng nói: “Em nói xem có khi nào tín hiệu trên núi không tốt, lúc ấy hắn còn chưa nhận được tin nhắn không?”

Trần Trản trầm mặc vài giây, một lần nữa cầm lấy điện thoại gửi lại tin nhắn vừa mới thu hồi lúc nãy. Xong việc sau đó đi tắm rửa, khi ra tới nghe được động tĩnh trong phòng bếp, hình như là Ân Vinh Lan đang chuẩn bị bữa sáng.

Khó có khi cậu không đi hỗ trợ mà lại dựa vào cửa phòng bếp: “Một lần lỡ hẹn tệ hại.”

Ân Vinh Lan chiên trứng gà, bình tĩnh nói: “Đây còn chưa coi là trường hợp tệ hại nhất.”

Trần Trản nhíu mày: “Có ý gì?”

Ân Vinh Lan: “Thí dụ như đối phương ở trên núi đợi gần cả đêm, bỗng nhiên nhìn thấy có mail mới.” Trình độ chiên trứng gà của anh cao hơn so với Trần Trản, mỗi lần đều có thể canh vừa chín tới, khi bày thừa ăn lên bàn tiếp tục nói: “Bởi vì tín hiệu kém khó lắm mới có thể tải xong mail nhưng cuối cùng lại bị em thu hồi. Hắn không thể không canh cánh nội dung của mail, qua hai giờ sau em lại lần thứ hai gửi mail tới dò hỏi còn ở đó hay không.”

Chú ý tới sắc mặt Trần Trản có chút khó coi, nhịn không được cười nói: “Đương nhiên đây là trường hợp dỡ khóc dỡ cười nhất.”

Không biết vì sao, Trần Trản tổng cảm thấy sự việc này sau khi qua miệng anh giống như ván đã đóng thuyền.

Bữa sáng đã dọn lên nhưng vẫn chưa lập tức động đũa, Trần Trản chăm chú nhìn đồ ăn trong đĩa hồi lâu, thử thu hồi mail mới đây, lần này thông báo thu hồi thất bại đối phương đã duyệt.

Cậu cũng không tốn công vô ít nữa, hiện tại còn chưa trả lời tám chín phần mười là sau khi xem mail xong liền kéo mình vào danh sách đen rồi.

“Lại phải đi tìm An Lãnh một chuyến.”

Ân Vinh Lan: “Có thể đổi địa chỉ mail.”

Trần Trản lắc đầu: “Có người trung gian phối hợp thì tốt hơn.”

Nếu tiếp tục quấy rầy nói không chừng cuối cùng đối phương sẽ trực tiếp biến mất, cắt đứt lui tới.

Ăn đến một nửa, bỗng nhiên tự giễu mà cười: “Phóng hỏa chính là hắn, hiện giờ em lại giống kẻ tội ác tày trời hơn.”

Ân Vinh Lan: “Em không sai.”

Trần Trản sớm đã quen lý do thoái thác này, tiếp theo cậu gật đầu nói: “Em hiểu.”

Sai chính là thế giới này.

“Một lát tôi lái xe đưa em đi?”

Trần Trản lắc đầu: “Buổi sáng còn phải phát sóng trực tiếp bán dưa hấu.”

“……”

“Nhà vườn bên kia đã liên hệ xong, giờ bán trước một đợt.”

Nếu như cậu không đề cập tới, Ân Vinh Lan cơ hồ đã sớm quên chuyện này.

Căn cứ vào lập trường buôn bán, Ân Vinh Lan nhắc nhở nói: “Trước bảo họ gửi hàng mẫu qua đây, bảo đảm vị không thành vấn đề.”

Trần Trản hỗ trợ dọn bàn, trong lúc cười nói: “Em không thích ăn dưa, đã gửi cho Vương Thành cho quả, hắn đánh giá khá cao.”

Ân Vinh Lan: “Em đã sắp xếp vậy là được rồi.”

Hệ thống đã chuẩn bị mọi thứ, Trần Trản đem máy tính chuyển vào trong sân, chọn góc phong cảnh không tồi bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Hiệu ứng người nổi tiếng có chỗ tốt là mặc dù không quảng cáo, cũng sẽ có không ít người xem.

Phát sóng trực tiếp trên weibo khó tránh khỏi sẽ lên hot search, Trần Trản dùng một cái tài khoản xã giao của ngôi sao khác để phát sóng trực tiếp, dưa hấu ít lãi tiêu thụ mạnh, sẽ không quá khó bán.

【 Thổ Cẩu Chi Vương: Là Trần Trản! Đã lâu không gặp! 】

【Tiger: Vì sao lại cảm thấy chủ phòng hơi tiều tụy? 】

Mới vừa phát sóng cũng không quá nhiều người, Trần Trản ở trước màn hình ho khan vài tiếng, lường trước là tối hôm qua ở trên sô pha ngủ một đêm, dẫn tới cảm mạo.

Lúc trước cảm thấy nắm chắc thắng lợi nên mới tiếp nhận nhiệm vụ này, hiện tại lại có chút hối hận, cậu quên mất có địa phương không thể giao hàng, thế nên có không ít người ở khu bình luận không mua được.

“Tổng cộng chỉ có mấy kho giao hàng,” Trần Trản cười giải thích: “Trọng lượng dưa cũng không nhẹ, bưu phí không ít.”

Dù vậy, còn chưa đẩy mạnh tiêu thụ, doanh số đã phá ngàn.

Bán dưa kỳ thật cũng không dễ kiếm tiền, nhớ tới lúc trước tiếp nhận nhiệm vụ cuối cùng chỉ đổi lấy một phần đáp án tham khảo vô dụng, Trần Trản không khỏi có vài phần thất thần.

Gọi lại lực chú ý của cậu chính là có một người đánh thưởng rất lớn trong phòng phát sóng, đã sắp đuổi kịp doanh số bán hàng của cậu.

Trần Trản lắc đầu tỏ vẻ không cần tặng lễ vật, nhưng mà lời này cũng không có nhiều tác dụng.

Bình luận tức khắc trôi nhanh, bắt đầu sùng bái tên thổ hào kia.

Người thần bí đánh thưởng đột nhiên lên tiếng: 【 Khi nào sẽ bắt đầu giao hàng? 】

Trần Trản: “Tháng sáu bắt đầu giao hàng.”

【 Khái niệm thời gian rất quan trọng, không biết chủ phòng nghĩ gì về việc lỡ hẹn? 】

Id đối phương rất dài, đánh thưởng lại nhiều, muốn không gây chú ý cũng không được.

Trần Trản như ý thức được cái gì, hơi thẳng lưng, đang muốn nói chuyện, lại là nhịn không được thấp giọng ho: “Xin lỗi, tôi bị cảm mạo.”

Lão đại đánh thưởng: 【 Thật trùng hợp, tôi cũng đang phát sốt. 】

“……”

Trần Trản cơ hồ có thể khẳng định người đang lên tiếng chắc chắn có liên quan đến vị tiên sinh kia, hoặc nói chính hơn là bản thân hắn.

Đại khái quảng cáo dưa hấu hai ba câu, tỏ vẻ có thể miễn phí đổi trả hàng nếu không đúng như quảng cáo: “Không bằng tôi ra câu đố cho mọi người giải nhé?”

Bình luận tỏ vẻ muốn nghe phiên ngoại Sám Hối Lục, còn muốn nghe một chương nam thần bình dị ngọt ngào, không hề có hứng thú với câu đố.

Làm lơ mọi bình luận, Trần Trản mở miệng, đố một câu chuyện xưa hoàn toàn không liên quan đến bất cứ nhân vật nào dưới ngòi bút của mình: “Một vị tráng sĩ nọ có ước hẹn với một người khác ở Hoa Sơn để luận kiếm, nhưng hôm sau hắn lại lỡ hẹn, đây là vì sao?”

“Lâm trận bỏ chạy?”

“Tôi đoán tráng sĩ mù đường, nửa đường bị lạc.”

“Bởi vì bọn họ yêu nhau!”

Đủ mọi trường hợp xảy ra.

Trần Trản ho nhẹ một tiếng, trịnh trọng tỏ thái độ: “Trước khi vị tráng sĩ kia xuất chinh muốn lưu lại huyết mạch, vì thế hắn tìm người xuân phong nhất độ, bất hạnh ngủ quên.”

Khu bình luận là một loạt dấu ba chấm, ở góc chết màn hình, Ân Vinh Lan đặt thuốc trị cảm lên bàn, cười như không cười nhìn chăm chú vào cậu.

Trần Trản chột dạ quay mặt đi.

Lão đại thần bí đánh thưởng kia không xuất hiện nữa, Trần Trản lại đẩy mạnh tiêu thụ vài câu. Doanh số phá mười vạn, cậu tỏ vẻ 5000 đơn đầu tiên sẽ được tặng bùa hộ mệnh, sau đó mỉm cười vẫy tay với người xem.

Sau khi tắt phát sóng trực tiếp thì ngồi tại chỗ một lát.

Ân Vinh Lan: “Xuân phong nhất độ? Lưu lại huyết mạch?”

Trần Trản nghiêm túc hỏi: “Lý do đáng tin cậy không?”

Ân Vinh Lan hỏi lại: “Em nói đi?”

Trần Trản thất thần đem danh sách 5000 đơn đầu tiên ra, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: “ Mối thì này đã kết rồi.”

Nét cười trên mặt Ân Vinh Lan lạnh toát: “Chỉ riêng chuyện phóng hỏa cũng đủ để hắn không đường thoái lui rồi.”

Trần Trản cúi đầu uống thuốc, bị nhiệt khí huân mắt, không biết đang tính toán cái gì.

Nghỉ trưa xong, cậu hỏi mượn chìa khóa xe của Ân Vinh Lan chuẩn bị ra cửa.

“Không cần tôi chở em sao?”

Trần Trản lắc đầu: “Tâm phòng bị của An Lãnh quá nặng, nếu anh đi hắn sẽ không khai hết mọi chuyện đâu."

Ân Vinh Lan: “Mỗi nửa tiếng gọi một lần.”

Trần Trản biết đây là điểm mấu chốt của anh, gật gật đầu.

Trên đường đi Trần Trản còn lo lắng với tính tình An Lãnh có khi nào hắn chuyển nhà không, hoặc là giả vờ trong nhà không có người không chịu mở cửa. Không ngờ cơ hồ là vừa ấn chuông cửa, trong nháy mắt, An Lãnh liền xuất hiện trước mắt.

Mắt thấy sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy: “Cậu cũng bị bệnh?”

An Lãnh xoay người, không đóng cửa, ám chỉ cho cậu vào.

Trần Trản tự giác đổi giày tìm một chỗ ngồi xuống.

An Lãnh: “Tôi đã xem phát sóng trực tiếp lúc sáng.”

Trần Trản nhướng mày: “Mua dưa không?”

Động tác ngón tay của An Lãnh có vài phần mất tự nhiên: “Không sợ đắc tội người khác sao?”

Đắc tội?

Trần Trản: “Người nên cảm thấy lo sợ không phải tôi…… Có trà không?”

An Lãnh chỉ cho cậu một ly nước lọc.

Trần Trản nói ngắn gọn: “Tôi yêu cầu cậu gửi giúp tôi một mail, hẹn hắn gặp mặt.”

Cánh môi An Lãnh khẽ nhúc nhích, Trần Trản nhìn ra đây là điềm báo muốn cự tuyệt, liếc mắt nhìn hắn: “Tôi không phải thỉnh cầu cậu.”

Nói rồi chỉ chỉ vào đầu.

Sáng hôm qua hệ thống của mình bị đánh đến răng rơi đầy đất, hình ảnh vẫn còn rõ ràng trước mắt, lòng An Lãnh giật thót: “Gặp mặt rồi thì làm gì được?”

Theo hắn, chuyện này bất quá cũng chỉ uổng phí công sức.

Trần Trản bỗng nhiên nói gần nói xa: “Nghe nói nếu muốn ở lại đây mỗi năm phải giao nộp một ngàn giá trị tẩy trắng.”

Nghe thấy giá trị tẩy trắng, ánh mắt An Lãnh quả nhiên hơi động.

Trần Trản: “Nội dung mail tôi đọc cậu ghi.”

An Lãnh chần chờ một cái chớp mắt, chung quy vẫn mở máy tính ra.

“Chuyện hôm qua vạn phần xin lỗi, tại hạ……”

An Lãnh: “Tại hạ?”

Trần Trản: “Không phải hắn tự xưng tiên sinh sao, khi dùng từ tất nhiên phải hợp văn phong một chút.”

“……”

“Tại hạ thành tâm tương mời, hy vọng các hạ có thể hiện diện một lần nữa, buổi tối hôm nay tại chỗ cũ, chờ ngươi đến.”

Biểu tình An Lãnh phức tạp: “Chờ ngươi…… Đến?”

Trần Trản: “Dùng để kéo gần khoảng cách.”

Trơ mắt nhìn An Lãnh gửi đi, Trần Trản nói lại chuyện vừa nãy: “Về sau, hằng năm tôi đều sẽ giao giá trị tẩy trắng giúp cậu.”

Đột nhiên nhận được một cái bánh nướng lớn, ngược lại làm người lo sợ bất an.

“Yêu cầu tôi làm gì?”

Trần Trản: “Nếu cậu biết vị tiên sinh kia thuê người phóng hỏa, vậy phải có lưu lại chứng cứ.”

“Tôi không có.” An Lãnh một câu đánh gãy.

“Cái gọi là chỉ dùng email để liên hệ, bất quá chỉ là qua loa lấy lệ.” Trần Trản cười: “Tôi đoán các người đã gặp mặt, hơn nữa mỗi lần đều sẽ ghi âm.”

“Toàn là nói bậy!”

An Lãnh phản ứng rất lớn, trực tiếp đứng lên.

Một lát, hắn một lần nữa bình tĩnh lại: “Nếu thật phải gặp mặt, anh chuẩn bị đối phó như thế nào?”

Không nghe thấy câu trả lời, An Lãnh suy đoán: “Lợi dụng hệ thống đấu đến long trời lở đất?”

“Sao cậu lại có tư tưởng bạo lực như vậy?” Trần Trản tựa hồ rất là kinh ngạc, nghiêm túc nói: “Tất nhiên là cậu cung cấp chứng cứ, làm nhân chứng, vào buổi tối lúc gặp mặt tôi sẽ dẫn cảnh sát đến, trực tiếp xử lý hết nguyên ổ.”

Tuân thủ pháp luật là bổn phận của mỗi công dân.

Trầm mặc vài giây, mí mắt An Lãnh vẫn luôn ở run rẩy, đang lúc Trần Trản muốn hỏi thêm một vài câu, phòng trong đột nhiên vang lên một tràng vỗ tay khen ngợi: “Hay cho thành ý tương mời, kiến thức thực rộng rãi.”

----------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản: Tin tưởng khoa học và tôn trọng pháp luật là nguyên tắc làm người bất biến của tôi.

Thần bí tiên sinh:! @¥%……

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com