ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 91: Tự đề cử mình

VTHY2K4

Không nghe ra ý nghĩa câu nói của cậu, chủ nhiệm cười nói: “Cậu còn rất hài hước.”

Duy trì nụ cười giả dối trở về biệt thự, mới vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy mùi cơm. Trần Trản giương mắt, quả nhiên là Ân Vinh Lan đã trở về.

Đối phương cũng không biết cậu đi đâu, sau khi ăn xong, khi nói chuyện phiếm, nghe được Trần Trản bị mời diễn thuyết, nheo mắt cười: “Cảm giác như thế nào?”

Trần Trản nhớ lại một phen, sau một lúc lâu lại làm ra biểu tình kinh dị: “Như lên đài hành huyết.”

Những vấn đề sắc bén không thua gì đang lột da lóc xương.

Ân Vinh Lan quay đầu đi che giấu ý cười trong mắt, nhưng Trần Trản vẫn từ động tác của anh nhìn ra được ý ngầm —— Em cũng có hôm nay.

Lúc này mà so đo thì có vẻ quá mức nhỏ nhen, Trần Trản làm ra tư thái cao ngạo, biểu hiện ra bộ dáng hồn nhiên không để bụng đi đến máy tính.

Mới đầu Ân Vinh Lan nghĩ câu viết văn, trầm mặc mà dọn bàn, tận lực nhẹ nhàng. Sau lại phát hiện đa số thời gian Trần Trản chỉ dùng chuột mà không dùng bàn phím.

Kỳ thật Trần Trản đang muốn tìm đọc tin tức liên quan đến An Lãnh.

Cho dù là tiểu minh tinh tuyến 18, cũng có thể có vài trang tin tức tương quan. Nhưng cũng có thể thấy được mấy bài nhắc tới An Lãnh, bất quá đều là công ty hay tổ chức, đã nhiều năm trước. Hiện tại lên website official tìm tòi công ty, tổ chức đó đều đã thay đổi thông tin.

“Haizzz.” Trần Trản thầm than.

Tạm thời không nói nhân phẩm người này, có thể hoàn thành nhiệm vụ chứng minh có chút năng lực. Cho dù thế nào cũng hẳn là thiên chi kiêu tử trong lĩnh vực khác, sao chỉ để lại thông tin ít ỏi như vậy.

Ân Vinh Lan rửa chén xong, bưng mâm trái cây đi tới liền thấy Trần Trản nhíu mày, trên người bao phủ hoang mang.

“Suy nghĩ cái gì vậy?”

Trần Trản nghiêng người nhìn anh: “Anh có nghe nói về An Lãnh chưa?”

Lần đầu tiên nghe tên thì không có ấn tượng gì, bởi vì là cậu hỏi, nên anh cẩn thận nhớ lại một lần, phát hiện hình như có chút ấn tượng mơ hồ. Một lát sau Ân Vinh Lan nói: “Mấy năm trước đã quật dậy một cái xí nghiệp gia đình, bất quá mấy năm gần đây không còn nghe được tiếng gió gì nữa.”

Hơi hoãn một chút hỏi: “Muốn tư liệu của hắn?”

Trần Trản không lập tức trả lời, phản nói: “Có thể để anh lưu lại ấn tượng, có chỗ nào hơn người?”

Ân Vinh Lan: “Cha mẹ hắn mất sớm, công ty bị thân thích chiếm dần, sau lại nghe nói uống say xảy ra tai nạn giao thông.”

Trần Trản đã có thể đoán được đi hướng sự tình.

Như dự đoán, Ân Vinh Lan bắt đầu nói phần sau: “Kỳ tích sống sót, người ngược lại thông suốt, từng bước một đoạt lại công ty, tiếp tục phát triển. Lúc ấy tôi cũng đang trong thời kỳ khởi nghiệp, ngẫu nhiên sẽ nghe được có người đàm luận trong tiệc rượu.”

Sau khi nghe xong Trần Trản trầm mặc một lát, bỗng nhiên vỗ tay cười nói: “Quả là một đoạn nhân sinh truyền kỳ!”

“Không thể xưng là truyền kỳ.” Ân Vinh Lan đúc cho cậu miếng táo: “Tốc độ mai danh ẩn tích nhanh như tốc độ làm giàu.”

Trần Trản: “Tốt nhất là có thể nghe được địa chỉ nhà, em muốn gặp.”

“Được.”

Trần Trản nhìn chằm chằm anh vài giây, khóe mắt mang ý cười.

Trước đây bị Ân Vinh Lan hấp dẫn có một phần nguyên nhân là đối phương chưa bao giờ can thiệp quá nhiều, trừ phi chính mình tự mở miệng.

Nhưng mà tươi cười chưa được bao lâu liền cứng lại, cậu đột nhiên nhớ tới vụ án cháy phòng ngày đó, trong mắt Ân Vinh Lan đầy hung ác nham hiểm, sự kiện kia tựa hồ đã chạm vào điểm mấu chốt của anh, không lý nào sẽ hoàn toàn không nhúng tay vào.

Ân Vinh Lan nhìn ra hồ nghi của cậu, cười nói: “Tôi đã tra vụ phóng hỏa, chuyện này hơn phân nửa là không liên quan đến người mà em vừa nhắc tới.”

Trần Trản vốn định hỏi tiếp, nhưng xem Ân Vinh Lan không muốn nhiều lời, nên cậu cũng không tiếp tục.

【 hệ thống: Bí hiểm cái gì? Đánh cuộc một trăm giá trị tẩy trắng, vụ án phóng hỏa tuyệt đối liên quan đến An Lãnh. 】

Trần Trản không cùng nó đánh cuộc, theo bước chân mùa hè gần tới, cần phải sắp lịch để hoàn thành nhiệm vụ bán dưa.

Nhẹ nhàng xoa nhẹ huyệt thái dương, quyết định nghĩ cách đem loại phiền toái này đẩy cho hệ thống, để nó làm trước một vài giai đoạn là được rồi. Có cách giải quyết trong lòng liền nhẹ nhàng không ít, cảm giác nhẹ nhàng biến mất không còn gì sau cuộc điện thoại của Vương Thành thông báo cậu lên hot search.

“Là…… Bởi vì diễn thuyết sao?”

“Cái gì diễn thuyết?”

Nghe ra nghi hoặc, Trần Trản nhẹ nhàng thở ra: “Đến trường học giao lưu kinh nghiệm với học sinh cấp ba, bị hỏi mấy vấn đề phân tích văn học.”

Ở hai nơi khác nhau, Vương Thành lại có thể não bổ ra trường hợp ngay lúc đó, lập tức ôm bụng cười to. Cười đủ rồi bình phục hơi thở sau mới nói: “Không phải đại sự gì, có phải cậu đã cho Trương Thành Công một danh sách?”

Trần Trản ‘um’ một tiếng.

Mặt trên còn viết rõ ràng người nào sẽ xuất hiện trong "ba khúc nhân sinh" và số lần lên sân khấu.

Vương Thành: “Không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn cư nhiên chủ động công bố danh sách lên mạng.”

Nghe vậy Trần Trản theo bản năng nâng đuôi lông mày, thực mau khôi phục bình tĩnh: “Đại khái là bị bức đến bực bội.”

Có lần nghe thấy Đàm Thường Minh vẫn chưa từ bỏ ý định lấy danh sách đó từ tay Trương Thành Công, nếu so sánh với bọn họ, Trương Thành Công là một người hiền lành. Mà người hiền lành bị bức ép cũng sẽ làm ra vài việc bất kể hậu quả.

Nói xong Trần Trản ngắt điện thoại trước một bước, cúi đầu nhìn Weibo, thảo luận còn rất náo nhiệt.

Ban đầu có người hoài nghi có chân thật hay không, sau khi gia cảnh Trương Thành Công bị phơi ra, độ đáng tin cậy của phân danh sách này nhanh chóng bay lên.

“Lâm Trì Ngang là Top1!”

“Vậy mà Đàm Thường Minh không có suất diễn nào!”

“Lâm Thanh là ai? Họ Lâm quả nhiên được sủng ái, cư nhiên nằm trong top 10, mong chờ lên sân khấu.”

……

Nhiệt độ tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, Trần Trản không để trong lòng, chỉ cười cười bỏ qua.

Nhưng mùa hè này phảng phất như không dễ buông tha cậu như vậy, mấy ngày nay, truyện bị người nào ác ý đánh giá kém, còn xuất hiện một vài bình luận kỳ quái.

Khu bình luân chướng khí mù mịt thường sẽ ảnh hưởng thể nghiệm người đọc, tốc độ xử lý của quản lý viên có nhanh cũng không đuổi kịp người có tâm chửi bới. Trần Trản nghĩ tới phần danh sách kia, nhưng thật ra cậu không hoài nghi Lâm Trì Ngang, hắn đang trong giai đoạn từ bỏ đọc truyện rồi.

Lần lượt tiếp xúc vài vị nằm trong top 10 lên sân khấu, kết quả cho thấy người đều là phong độ nhẹ nhàng, tuy rằng nhìn cậu liền nghiến răng nghiến lợi, nhưng chung quy vẫn nhịn xuống.

Trên mạng ai nấy đều khoác một lớp áo choàng, Trần Trản chỉ có thể tạm thời mặc kệ, tập trung xử lý bình luận ác ý.

Tiến độ cày văn lại lần nữa trì hoãn, không chỉ bởi vì tin tức trái chiều, nên có nhiều đoạn bị mất linh cảm. Nhìn cậu giống như con ong mật đi qua đi lại trong phòng, Ân Vinh Lan nhịn không được nhắc nhở: “Bản thảo đâu?”

Trần Trản: “Mấy quyển vở nhỏ để trong phòng khách bị thiêu rồi, trong tủ lạnh đều là tư liệu của anh.”

Thật ra bộ nam thần cũng không cần suy nghĩ gì nhiều, ngược lại bộ ảnh hậu kia lại không biết nên hạ bút từ đâu.

“……”

Giằng co suốt hai ngày, một ngày nọ Trần Trản một mình ở nhà, không có người nói chuyện, hiếm khi đăng một bài Weibo nghịch ngợm: Là thời điểm ra cửa tìm linh cảm ( mỉm cười.jpg ).

【 hệ thống: Tìm An Lãnh, tôi sát hệ thống, cậu tấu ký chủ? 】

Không rõ vì sao trong đầu nó luôn mấy ý niệm đánh đánh giết giết, Trần Trản nhìn định vị của Ân Vinh Lan, vui vẻ: “Thế mà lại ở câu lạc bộ.”

Theo lý hiện tại chưa đến thời gian tan tầm, Trần Trản gọi xe đến thẳng câu lạc bộ.

Bảo an ở cửa có ấn tượng với cậu, trực tiếp cho vào.

Màn đêm còn chưa hoàn toàn buông xuống, nhưng đã có không ít người tụ hội ở quầy bar, liếc mắt một cái, quét thấy không ít người quen.

Có người tin mắt thấy Trần Trản, suýt nữa đã sặc rượu, thấp giọng nhắc nhở người chung quanh đừng nhìn về hướng kia. Không ít người nổi lên lòng hiếu kỳ, còn trêu ghẹo hắn có phải thấy cô gái xinh đẹp nào nên không nỡ lòng cho người khác ngắm hay không, không tin tà mà nhìn qua, nháy mắt biểu tình đã thay đổi.

“Lúc nãy tôi có lướt Weibo, nửa giờ trước Trần Trản nói muốn ra cửa tìm linh cảm.” Có người nói nhỏ.

Ngày hè lại có gió đông.

“Cậu ta đang nhìn chúng ta.” Đàm Thường Minh nhỏ giọng nói.

“Đứng lên đi.” Đồng bạn ho khan một tiếng.

Đàm Thường Minh không rõ nguyên do, phối hợp đứng lên, đồng bạn đẩy hắn một cái, Đàm Thường Minh lảo đảo hướng về phía trước một chút, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn tên không có nghĩa khí kia.

Trần Trản tươi cười: “Trùng hợp thật.”

Tấm bia chắn Đàm Thường Minh ngoài cười nhưng trong không cười: “Lâu rồi không gặp.” Dừng một chút nói trắng ra: “Nghe nói cậu tới tìm linh cảm?”

Trần Trản gật gật đầu.

Đàm Thường Minh xoay người, nhìn tên bạn phú nhị đại giả vờ nhìn trời nhìn đất ra vẻ không liên quan kia của mình, cười lạnh: “Các cô nương, ra tiếp khách.”

Âm điệu mấy chữ sau cất cao, dẫn tới không ít ánh nhìn.

Xung quanh quầy bar có không ít người trẻ tuổi đùn đẩy cho nhau, không ai muốn bước ra kia một bước.

Ánh mắt khác thường càng ngày càng nhiều, Trần Trản đè giữa mày: “Tôi đi lên lầu.”

Âm nhạc sôi động bị ngăn lại, cảm thấy nhẹ lòng không ít, trong nháy mắt một bàn tay chặn cửa thang máy lại, sau đó tiến vào.

Trần Trản đứng tại chỗ, tầm mắt người bên cạnh quá mức rõ ràng, muốn bỏ qua cũng khó.

“Chúng ta quen nhau sao?”

Người đàn ông kia ngáp một cái, tóc tai hỗn độn, nhìn qua có vài phần lôi thôi, hoàn toàn dùng nhan sắc chống đỡ hành vi cử chỉ: “Tôi là độc giả của cậu.”

Trần Trản đang muốn nói chuyện, liền nghe người đàn ông kia ác ý nói: “Là người mỗi ngày đều bình luận ác ý kia.”

Gặp phải một người vừa gặp đã giới thiệu, lại tiêu tiền mua bình luận ác ý, Trần Trản nhất thời không biết nói gì, trầm mặc một giây sau nói: “Nếu có yêu cầu cải tiến có thể dùng phương thức hữu hảo giao lưu.”

Người đàn ông lo chính mình nói: “Lúc trước tôi cũng ở Thác Hải, hơn nữa còn tham gia lấp liếm giúp Ân Vinh Lan.”

Trần Trản không lời gì để nói, kiên nhẫn nghe hắn tiếp tục phát biểu ngôn luận.

“Bất quá danh sách công bố trên mạng không có tên của tôi.”

Trần Trản khó hiểu: “Anh muốn bị viết vào trong truyện?”

Loại yêu cầu kỳ quái này chưa từng nghe thấy.

Người đàn ông cười nhạo một tiếng: “Đương nhiên không muốn. Nhưng người khác đều có, dựa vào cái gì tôi không có?”

“……”

“Có phải cảm thấy tôi không đủ tư cách không? Hay là cậu khinh thường tôi?”

Khi thấy không bị đưa vào danh sách, phản ứng đầu tiên của hắn là thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà hắn phát hiện tất cả những người có trong danh sách đều là những người mình quen biết, liền có chút không thoải mái.

Cửa thang máy xóc nảy một chút, cửa vừa mở ra, Trần Trản không trả lời mà cất bước ra ngoài.

Trên đường đụng phải nhưng gương mặt quen thuộc họ đều tránh cậu như rắn rết.

【 hệ thống: Sao cứ cảm giác như ký chủ đang dạo nhà thổ? Dưới lầu một cưỡng bức dân lành, trong thang máy lại gặp tên thèm mà còn ngại. 】

Trần Trản: “…… Làm ơn im lặng.”

Tiền nào của nấy, GPS trang bị trong bùa hộ mệnh của cậu không xa bằng định vị của Ân Vinh Lan, chỉ có thể đại khái xác định anh ở trong một mảnh khu vực này.

Đang do dự là nên đi phương hướng nào, cửa phòng cuối đột nhiên mở ra, Ân Vinh Lan vừa mới bàn hợp đồng xong bước ra, xa xa trông thấy hình bóng quen thuộc, kêu một tiếng Trần Trản, tươi cười bước nhanh qua.

Bị hệ thống ảnh hưởng, Trần Trản mặt vô biểu tình triển khai phân tích: Luận khí chất diện mạo hành vi cử chỉ, người đang đi tới tuyệt đối xứng là tuyệt thế hoa khôi ——

Thua ở quá chủ động.

----------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Ân Vinh Lan: Không có linh cảm có thể viết tôi, tôi muốn cùng em lên hot search, tôi muốn làm nam chính của em!

Trần Trản:…… Vì sao thịt chủ động đưa tới cửa lại không muốn ăn lắm?

Hệ thống: Tiện quá.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com