ZingTruyen.Asia

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 90: Công khai xử tội

VTHY2K4

Trong phòng khách nơi nào cũng có bóng cây, không giống phòng bếp, ánh trăng còn có thể có thấu nhập.

Trong bóng đêm, một đôi mắt không hề dự mở ra. Đến phòng bếp phát ra động tĩnh đánh nhau, dễ như trở bàn tay nghe được.

Ánh mắt Trần Trản chợt lóe, nghiêng người một lần nữa nhắm mắt.

【 hệ thống: Không đi hỗ trợ? 】

Trần Trản: “Tôi đi mới là phiền toái.”

Chấp pháp giả nhìn thấy cậu tất nhiên sẽ không lưu tình, đến lúc đó hệ thống ra tay giúp đỡ, sẽ bại lộ trước mặt Ân Vinh Lan.

Mà chuyện xuyên qua này, Trần Trản cũng không muốn nói quá mức rõ ràng.

Xung quanh mọi thứ an tĩnh, bất luận động tĩnh nào đều có thể bị phóng đại vô hạn, không biết qua bao lâu, phòng bếp bên kia rốt cuộc cũng im ắng.

Trần Trản cảm giác được phía sau có người đi tới, biết Ân Vinh Lan đã giải quyết xong phiền toái.

Sức mạnh thân thể của chấp pháp giả cũng không cường hãn, theo thân thủ của anh, đối phó nó không là vấn đề. Cậu chậm rãi ngồi dậy, mở cái đèn nhỏ bên cạnh.

Ân Vinh Lan dừng bước chân lại: “Đánh thức em?”

Trần Trản cười cười: “Nghe được chút thanh âm, nghĩ là chuột nháo.”

Khi ngẩng đầu, ý cười trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, bước xuống đất: “Mặt làm sao vậy?”

Từ TV phản ánh ra bóng người, loáng thoáng có thể nhìn ra bộ dáng giờ phút này, khổ nhục kế tại một khắc này tuyên bố phá sản. Ân Vinh Lan biết rõ nếu õng ẹo làm dáng, liền như đang làm màu, không ra được bộ dáng đáng thương yếu ớt.

“Bị chuột đạp.”

Sắc mặt bất biến, âm thanh lại có chút âm trắc, hối hận không xuống tay giết cái sinh vật không biết là gì kia trước. Vừa mới định đem giống loài hình tròn kia nhét vào tủ đông, trong nháy mắt nó bỗng bùng nổ sức mạnh siêu nhiên, phá cửa sổ chạy thoát.

Trần Trản: “Chuột sẽ bay?”

Ân Vinh Lan: “Vừa lúc khom lưng kiểm tra ngăn tủ.”

Như là tin, Trần Trản lấy hòm thuốc ra bôi thuốc cho anh, lại đi lấy khăn ấm chuẩn bị đắp, ý cười chân thật trong mắt không được vài phần.

—— Dám vả mặt! Bắt được liền đem chấp pháp giả làm thành khoai tây hầm thịt.

Bôi thuốc kịp thời, ngày hôm sau mặt Ân Vinh Lan đã tiêu sưng, nhưng vẫn để lại một ít xanh tím.

Nhân viên quá cần mẫn chưa chắc là chuyện tốt, anh ra cửa rất sớm, nhưng khi đến cửa thang máy công ty vẫn đụng phải không ít người chuẩn bị đến nhà ăn ăn sáng.

Vừa nói vừa cười giao lưu với nhau, nhìn thấy Ân Vinh Lan thì kinh ngạc đến miệng cũng chưa kịp khép.

Người khác còn có thể giả bộ hồ đồ, nhưng làm trợ lý tổng tài, nếu không nói gì liền có vẻ chột dạ, cấp dưới nỗ lực tươi cười: “Mặt ngài……”

“Taxi phanh gấp, không cẩn thận đụng vào song sắt phía trước.”

Cấp dưới lời lẽ chính đáng: “Quá không có trách nhiệm, khiếu nại hắn.”

Thực mau liền có âm thanh phụ họa: “Trước tôi đi taxi cũng gặp phải một lần, bởi vì không cài đai an toàn, tài xế còn không muốn bồi thường.”

“Giờ cao điểm buổi sáng thường hay phanh gấp.”

……

‘đinh.’

Tiếng thang máy vang lên, trong tai mọi người lại giống như tiếng chuông cứu mạng.

Đám người vào đầy, những công nhân dư lại tự động lùi về phía sau một bước, đợi cửa thang máy đóng lại, không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.

“Hù chết.”

“May thang máy tới, nếu không tôi cũng không biết làm sao bịa tiếp.”

“Thương tích trên mặt ngài ấy…… Là bạo lực gia đình sao?”

“Tự tin lên, bỏ cái ngữ khí nghi vấn đó ra đi.”

Tất cả mọi người đều đi xuống nhà ăn, bao gồm Ân Vinh Lan.

Cấp dưới căng da đầu ngồi bên người cấp trên, thật cẩn thận: “Có nên dời cuộc gặp sáng nay đang tuần sau không?”

Như vậy đi bàn hợp đồng, thật sự mất mặt.

“Kỳ địch lấy nhược.” Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: “Trên mặt tôi có thương tích, đối phương có lẽ sẽ cho rằng tôi là người nhu nhược dễ khi dễ.”

“…… Phải không?”

·

Vì ôm cây đợi thỏ, Trần Trản mấy ngày nay rất ít ra cửa.

Nhưng vô luận là chấp pháp giả hay là An Lãnh, cũng không chủ động đến tìm phiền toái, ngay cả con chó trong viện cũng có thái độ khác thường không sủa như thường ngày.

Ở phương diện nào đó Trần Trản  cực kỳ nhất trí với Ân Vinh Lan, nghĩ giả vờ nhu nhược để câu cá. Nhưng vô luận cậu thả ra tiếng gió gì, vẫn như cũ không hề thu hoạch.

【 hệ thống: Bọn họ hẳn là đã tiến vào kỳ ngủ đông. 】

Trần Trản nhíu mày, ước chừng cũng không nghĩ tới chấp pháp giả nghe uy danh hiển hách như vậy, cũng sẽ có lúc nhát gan.

“Không sao.” Ánh mắt cậu ám ám.

Chấp pháp giả khó tìm, nhưng muốn tìm người sống lại không khó.

An Lãnh trăm phương nghìn kế muốn mình làm kẻ chết thay, bút trướng này sao có thể dễ dàng cho qua.

“Việc An Lãnh tôi sẽ nghĩ cách, chấp pháp giả ngươi phụ trách đi.”

【 hệ thống: Tôi? 】

Trần Trản: “Muốn tạo phản, thì phải có thủ đoạn, lần này vừa lúc là một cơ hội tốt.”

Lòng hiếu thắng của hệ thống bị gợi lên, lập tức tỏ vẻ sẽ đem hoa não chấp pháp giả hết thảy đào ra.

Mục đích thực hiện được, Trần Trản có lệ mà rót vài câu cỗ vũ, trên thực tế, cậu muốn dự lưu ra càng nhiều thời giờ để viết văn.

Tiến độ của bộ《 ảnh hậu 》  không đuổi kịp, nếu tiếp tục chậm rãi mà viết như vậy không biết năm nào tháng nào "Ba khúc nhân sinh" mới có thể hoàn thành.

Trong lúc bận rộn, đảo mắt đã là tháng 5.

Hệ thống rốt cuộc phát hiện manh mối: 【 Không phải ký chủ phải đối phó An Lãnh, vì sao chỉ có tôi một mình bận việc? 】

Trần Trản: “Đồng loạt ra tay, dễ làm người khác chú ý.”

Hệ thống tin cậu.

Tiếng ve yên tĩnh suốt mùa đông lại lần nữa vang lên.

Thời tiết chậm rãi nóng lên, Trần Trản căn dù ngồi trong sân viết truyện, bị âm thanh ồn ào làm đến đau đầu.

Điện thoại rung lên đã lâu, suýt nữa bị ngộ nhận thành tiếng ve, thoáng nhìn thấy là dãy số lạ, cậu hơi chần chờ trong một cái chớp mắt mới tiếp nhận.

“Xin hỏi là Trần Trản tiên sinh sao?”

Người nói chuyện chính là một giọng nữ trầm ổn, trong đó còn mang theo một ít thẹn thùng. Phảng phất như cô không muốn gọi nhưng vẫn phải gọi.

“Tôi là chủ nhiệm ở trường trung học số 42 thành phố Thiên Hải, họ Dương.”

Trần Trản sửng sốt, theo bản năng thay khiêm xưng: “Chào ngài.”

“Là thế này,” đầu bên kia điện thoại xấu hổ nói: “Quá một tháng là kỳ thi đại học, trường học muốn mời cậu tới diễn thuyết.”

Trung học số 42 là trường học cũ của nguyên thân, Trần Trản thẳng thắn thành khẩn nói: “Tôi thành tích bình thường, chỉ sợ không cho học sinh được bao nhiêu kinh nghiệm.”

“Chủ yếu là giao lưu kinh nghiệm viết văn của cậu.” Đối phương thấy cậu không trực tiếp cự tuyệt, khi nói chuyện thả lỏng rất nhiều: “Lần này đề tham khảo của thành phố có nhắc tới 《 Sám Hối Lục 》.”

Tất nhiên trường học không trông cậy Trần Trản có thể giao lưu phương pháp học tập, nhưng mời cậu tới cũng có rất nhiều chỗ tốt.

Một là có thể làm cho học sinh thả lỏng một chút; hai là muốn gián tiếp nói cho bọn họ, kỳ thi này không phải là đường ra duy nhất, chỉ cần có thiên phú, lĩnh vực văn học, kỹ thuật điện tử, hay bán hàng trên mạng đều là đường ra. Không thể bởi vì thi trượt mà sa ngã.

Còn nữa, bản thân Trần Trản là một ví dụ hối cải để làm người, nếu có thể để những học sinh đã phạm quá nhiều sai lầm biết quay đầu, cũng là chuyện tốt.

Chủ nhiệm nói sự thật, Trần Trản suy tư sau đồng ý: “Khi nào?”

“Chiều thứ sáu.”

Trần Trản: “Được.”

Dành thời gian viết xong một bản thảo diễn thuyết, thứ sáu cố ý đến trường học sớm.

Cửa có bảo an, Trần Trản gọi điện thoại cho chủ nhiệm, người sau tự mình ra tiếp cậu.

Lúc này là thời gian chuyển tiết, sân trường đều là học sinh đi tới đi lui, trong nháy mắt, Trần Trản lại không dám đối diện với bọn họ. Thời học sinh của cậu không tính là tốt đẹp, nhưng quay đầu nhìn lại, trong lòng không tránh được chút hoài niệm.

Có người thấy cậu vội vàng lôi kéo bạn học kế bên khe khẽ nói nhỏ, còn có đứng từ xa cười cười không biết nói cái gì.

Bởi vì có chủ nhiệm bên cạnh, không ai dám chủ động lại đây nói chuyện.

“Tuổi trẻ thật tốt.” Trần Trản cảm khái.

Biểu tình nghiêm khắc của chủ nhiệm cũng không khỏi hiện ra một tia ý cười: “Loại này chỉ có khi ra trường mới biết mùi đời.”

Trần Trản được dắt đến cầu thang hội trường, phía trên còn treo biểu ngữ màu đỏ: Nhiệt liệt hoan nghênh bạn học Trần Trản tới giao lưu.

Chỉ nhìn lướt qua, Trần Trản nhịn không được đỏ mặt, hai chữ ‘bạn học’ nghe thật thân thiết.

Người tham gia hôm này đều là học sinh cấp ba, có người đi cùng bạn học cũng có người mang theo sách vở làm bài tập, Trần Trản ngồi trên vị trí bục giảng, thật tâm mỉm cười nhìn bọn học sinh.

Bản thảo diễn thuyết cũng không dài, đều đã qua thời học sinh, biết rõ thứ này chỉ làm xúc động nhất thời, sau khi rời khỏi đây vẫn phải dựa vào mình.

Bởi vì cố làm ý ngắn lại bài diễn thuyết, thực mau liền đến phân đoạn giao lưu.

Trần Trản chọn một nữ học sinh giơ tay trước nhất.

Nữ sinh rất ưa nhìn, âm thanh thập phần thanh thúy, trên tay cầm một phần bài thi: “Đề tham khảo tuần trước có một đoạn trích trong《 Sám Hối Lục 》của ngài, đề là ‘Thiếu gia nhà giàu đứng dưới gốc cây ngô đồng, lúc này gió tuyết đầy trời, đối diện là tòa cao ốc. Ánh mắt hắn dừng lại dưới ánh đèn nê ông hồi lâu mới nhìn về hướng biển quảng cáo của nữ thần ở quảng trường bên cạnh. ’

( 1 ) Xin hỏi đoạn này tác giả miêu tả biểu hiện nội tâm gì của nhân vật?

( 2 ) Thiếu gia nhà giàu vì sao lại nhìn về phía đèn nê ông trước mới nhìn biển quảng cáo?”

Nụ cười của Trần Trản hơi cương lại.

Cái gì nội tâm?

Đoạn miêu tả Lâm Trì Ngang cậu chỉ thêm vào cho đủ số từ.

Trên đường nói chuyện cùng chủ nhiệm, biết được bài thi còn chưa chấm xong, một khi nói ra đáp án không hợp với đáp án tiêu chuẩn, chẳng phải làm trò cười sao?

Luôn mãi suy nghĩ, thanh âm mang chút chần chờ: “Tâm cảnh ngay lúc đó đã quên, bất quá tôi có thể trả lời cái vấn đề thứ hai, đèn nê ông mang đến cảm giác ấm áp giữa gió tuyết, nhưng tín niệm của hắn lại thập phần kiên định, vô luận là gian nan hiểm trở, nhất định vẫn sẽ cùng người trong lòng đi tiếp.”

Nữ học sinh nửa tin nửa ngờ ngồi xuống, có vết xe đổ, khi Trần Trản lại trả lời vấn đề liền chọn một nam sinh có kiểu tóc độc đáo, nhìn qua không giống người mê học tập.

Nam sinh đứng lên: “Cá nhân tôi kỳ thật cảm thấy hứng thú với bộ《 Nam Thần 》.”

Dưới đài vang lên một trận cười.

Trần Trản lại thở phào nhẹ nhõm, hiện tại tình nguyện trả lời mấy tin bát quái còn hơn là phân tích văn chương.

“  'Thời điểm hắn nhìn tôi, đôi mắt chẳng những có ảnh ngược của tôi, còn có nội thất phía sau…… Giờ khắc này tôi mới hiểu được, trong mắt hắn, tôi là một gia đình hoàn chỉnh.’

Tôi vẫn luôn cảm thấy những lời này đặc biệt hoa mỹ, muốn biết tác giả nghĩ gì mà có thể viết ra những lời âu yếm duyên dáng như vậy?”

Trần Trản nheo mắt, nội thất phía sau chính là giường…… Lúc ấy cậu muốn hỏi Ân Vinh Lan, có phải muốn ngủ cùng mình không?!

“Chứng minh tình yêu có thể làm người xuất khẩu thành văn.” Cười gượng hai tiếng trả lời một câu làm ra vẻ.

“Nơi này, nơi này……” Có một nam sinh vóc dáng cao ráo, đặc biệt tích cực giơ tay.

Trần Trản thấy chết không sờn gật đầu ý bảo: “Em có vấn đề gì?”

“Tôi cũng là fans trung thành của《 Nam Thần 》! Có thể đọc làu làu rất nhiều câu kinh điển…… Thí dụ như ‘Đêm dài lộng gió, tôi đắm chìm trong màn đêm tịch mịch’, những lời này đặc biệt có tính văn nghệ!”

Trần Trản thầm than, thuộc nằm lòng như vậy…… Sao không giữ trong lòng?

“Xin hỏi khi viết《 Sám Hối Lục 》, tình cảm của ngài biến hóa như thế nào?”

“Công dụng của ngôi thứ nhất là gì?”

“……”

Vấn đề nối tiếp vấn đề ập tới, phân đoạn giao lưu mơ hồ kết thúc.

Dựa theo phép tắc, Trần Trản và chủ nhiệm rời đi trước, học sinh lại theo thứ tự rời đi.

Chủ nhiệm luôn mãi tỏ vẻ cảm tạ, hy vọng sang năm cậu còn có thể tới.

Một lần nữa hít vào làn không khí mới mẻ, Trần Trản nhắm mắt, khi bắt tay ngón tay run nhè nhẹ: “Tôi nguyện ý quyên tiền vì trường cũ, tôi nguyện ý cung cấp học bổng, tôi nguyện ý chủ động đi tuyên truyền cho trường cũ……”

Chỉ cần đừng diễn thuyết, hết thảy đều được.

-------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Vương Thành: Video bị tung lên mạng, cậu lên hot search!

Trần Trản:……

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia