ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 9: Bị thương

VTHY2K4

Tâm tư của giám đốc hạng mục chuyển động liên hồi, nhưng ông ta không dám hỏi lại.

"Chuyện tài trợ làm không tồi." Ân Vinh Lan cho khẳng định.

Đến khi anh đi xa, giám đốc vẫn ở trạng thái ngây người, không rõ tại sao chỉ có chút việc nhỏ mà tổng tài cũng khen thưởng, đặt biệt là mất bò mới lo làm chuồng.

"Chẳng lẽ thật sự yêu đương?"

Nếu không tại sao lại nhân từ như vậy.

Tự lẩm bẩm hỏi sau đó nhanh chóng lắc đầu, một đồng nghiệp nữ phía sau nói đầy thâm ý: "Nếu như tổng tài đang yêu thì thà nói Phật có thật càng đáng tin hơn."

Lời này nói ra được đại bộ phận tán đồng.

"Không biết mọi người cao hứng cái gì." Nhân viên vẫn luôn vùi đầu làm việc lạnh lùng ngẩng đầu nói: "Thử nghĩ xem, cấp trên luôn là mặt không đổi sắc, hiện giờ bỗng nhiên hiện lên một mặt nhân nghĩa....."

Lời còn chưa nói hết, mọi người đồng thời đều rùng mình.

Ân Vinh Lan cũng không biết cấp dưới đang nghĩ gì, anh ngồi ở văn phòng rộng rãi, nhìn chằm chằm cái điện thoại vang không ngừng, ma xui quỷ khiến ấn tắt máy rồi gọi ngược lại cho Trần Trản.

Bên kia điện thoại mang một tia lười biếng: "Nghe."

Ân Vinh Lan hiếm khi nổi lên tâm địa, hơi dựa ra sau một chút, ngữ khí bình tĩnh: "Cuối tuần muốn leo núi nữa không?"

Bên kia trầm mặc trong chớp mắt, bình tĩnh nói: "Tôi đang chuẩn bị đi tập thể hình rồi."

Nghe được âm thanh Trần Trản có một tia sợ hãi, Ân Vinh Lan mang theo ý cười: "Nếu thay đổi chủ ý thì lúc nào cũng có thể cho tôi biết."

"Được." Đối phương trả lời không chút do dự nhưng nghe là biết cho có lệ.

Ân Vinh Lan cũng không để ý, nói thêm hai câu mới cúp điện thoại.

Nguyên bản trong lòng mang theo một tia buồn ngủ, Trản Trần nói xong điện thoại đi rửa mặt tinh thần lại phấn chấn lên.

Tiếp xúc nhiều lần, có thể phán đoán Ân Vinh Lan không phải người nói nhiều, tối hôm qua hai người nói chuyện, hôm nay lại điện thoại hoàn toàn là dư thừa.

Đuôi tóc còn nhỏ nước, nhìn vào thanh niên trong gương, cặp mắt đào hoa trung hòa giữa đa tình và lạnh lùng, mũi cao, làm da còn trắng hơn con gái, Trần Trản đưa ra kết luận:

--Chắc là anh ta thích mình rồi.

Ba phút sau, bị chính mình làm bật cười, khôi phục biểu tình thường ngày, thay quần áo chuẩn bị đi mua đồ ăn.

Có một chiếc xe màu đen đậu trước cửa, người không hiểu xe cũng biết đâu là một chiếc xe sang, không hợp với khí chất của tiểu khu.

Giờ phút này cửa sổ xe chậm rãi mở xuống, nam nhân ngồi ghế tài xế lạnh lùng, nhanh chóng quét mắt lên người cậu: "Lên xe."

Đây là lần đầu Trần Trản gặp nam chủ khi bước vào thế giới này, chẳng sợ nguyên thân trong tình cảnh điên điên khùng khùng, ý thức bắt đầu hỗn độn, Lâm Trì Ngang vẫn giữ gương mặt ăn tươi nuốt sống, có thể thấy được hận ý.

Ý thức nguyên thân đã biến mất, Trần Trản đối mặt với Lâm Trì Ngang vẫn chưa có nỗi lo lắng quá lớn, bình tĩnh ngồi ở ghế phó lái.

"Đeo dây an toàn." Xe không ngừng phát âm thanh cảnh báo, Lâm Trì Ngang không kiên nhẫn nhíu mày.

Chờ đến khi Trần Trản cài đai xong, Lâm Trì Ngang chạy xe ra ngoài, ánh mắt lúc sáng lúc tối: "Thay đổi thật lớn."

Trần Trản cười một chút, nghe ra ẩn ý trào phúng, nghiêng mặt nhìn hắn: "Để đưa ra kết luận này, trước đây anh hiểu tôi."

Lâm Trì Ngang đối với Trần Trản thật sự không hiểu nhiều, hắn chỉ đang phóng đại nguyên thân một cách phiến diện.

Không quỷ biện, Lâm Trì Ngang bình tĩnh lái xe ra khỏi tiểu khu, chạy ra đường lớn.

Nhìn ngoài cửa xe thấy cây cối lóe lên rồi biến mất, Trần Trản nhàn nhạt nói: "Hy vọng anh chở tôi đến chỗ có trạm giao thông công cộng."

Cậu tiếc tiền kêu taxi.

Xe cuối cùng dừng ở quán cafe Trần Trản nhìn thấy bên cạnh có nhà hàng sang trọng, sau khi Lâm Trì Ngang dừng xe liền xuống trước một bước, không quay đầu lại đi về hướng nhà hàng.

Vào thời điểm Lâm Trì Ngang vào nhà hàng, đã thấy Trần Trản ngồi cạnh cửa sổ sát đất nói: "Bộ cậu thiếu ăn thiếu uống lắm sao?"

Trần Trản phát huy đức tính tốt, thành thật gật đầu.
Lâm Trì Ngang ngồi đối diện, Trần Trản xem thực đơn đồng thời bĩnh tĩnh chờ câu kế tiếp.

"Tôi tới tìm cậu là về vấn đề tiểu thuyết."

Lâm Trì Ngang đi thẳng vào vấn đề, Trần Trản cũng không biểu lộ kinh ngạc.

Chọn mấy món hợp ý, trả lại thực đơn cho phục vụ, Trần Trản lại ngồi thẳng lên, miệng lưỡi thập phần lãnh đạm: "Tự truyện của tôi mang phong cách tả thực, vẫn chưa cố tình chửi bới ai."

Phục vụ mang tới hai ly chanh, Trần Trản uống một ngụm rồi nói: "Đương nhiên, Lâm tiên sinh có chỗ nào nghi vấn có thể mời luật sư để giữ gìn quyền lợi.

Lâm Trì Ngang nghiền ngẫm từng chữ một, hắn biết rõ Trầm Trản không phải giả vờ trấn tĩnh, nhưng dù mời luật sư cũng không có tác dụng.

"Viết gì là tự do của cậu." Ánh mắt Lâm Trì Ngang xoẹt qua một tia cảnh cáo: "Chỉ là thân là tác giả, không nên chỉ tập trung vào mấy nhân vật đó."

Trước mắt <Sám hối lục> chưa đến mười chương mà việc hắn không lấy tiền thừa đã bị nhắc tới hai chương rồi.

Trần Trản tựa hồ hiểu rõ ám chỉ, trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng: "Đây không phải tạp văn."

Nghe vậy Lâm Trì Ngang có dự cảm không tốt, nghe ý tứ này.....Chẳng lẽ đối phương sẽ dành lượng từ lớn để nói về mình.

Trần Trản cười cười, mắt đào hoa thân thiện mà nheo lại.

Đang muốn hỏi rõ thì đồ ăn được mang lên, lựa chú ý của Trần Trản phân tán thực mau, trên mặt không có biểu hiện gì, tầm mắt đều tập trung lên mâm đồ ăn.

Nếm một miếng, động tác thôi thả ung dung ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt Lâm Trì Ngang: "Viết văn không dễ, thẳng thắn mà nói, ngoài anh và Khương Dĩnh ra tôi không biết nói về ai."

Lâm Trì Ngang thấp giọng mở miệng: "Bình thường nam nhân đều sẽ đặt sự chú ý lên nàng thơ của mình."

Trần Trản buông đũa: "Anh muốn bỏ bạn gái một mình chạy trốn?"

Lâm Trì Ngang cũng không lo lắng cậu sẽ viết những câu bén nhọn chửi bới Khương Dĩnh, nếu thực vậy thì thư hàm luật sư sẽ đến tay, Trần Trản cũng sẽ bị fan Khương Dĩnh thóa mạ:

"Chỉ nhắc nhở vài câu."

"Tôi sẽ suy xét." Suy nghĩ một lát sau đó trả lời một câu ba phải, Trần Trản động đũa trước Lâm Trì Ngang, ăn xong liền kêu người gói đồ ăn trên bàn.

Lâm Trì Ngang không so đo với cậu, mục đích tới đây đã thành công một nửa, khi Trần Trản rời khỏi ghế cũng không ngăn cản.

.....

Hôm sau không có tên trên hotsearch, Lâm Trì Ngang cảm thấy vui mừng. Loại cảm giác này không kéo dài lâu liền nhận được tin nhắn người nhà, luôn mãi nhấn mạnh rằng quân tử động khẩu không động thủ.

Lâm Trì Ngang suy xét nguyên nhân liền mở hotsearch đầu tiên #đánh người không đánh tay#.

Hình ảnh là người qua đường chụp lén, có chút mơ hồ, hình ảnh là Trần Trản bước ra từ bệnh viện, cách tay bó thạch cao, tay khác cầm thuốc.

Còn có một món do tòa giả trí tung ra, là một tấm ảnh chụp lúc hắn và Trần Trản đang ăn.

Phía dưới hơn 2,5 vạn bình luận.

[Giang Bắc Nhất Chi Hoa: Tuy tôi cũng ghét Trần Trản, nhưng đánh người không đánh tay! Độc giả hèn mọn khóc tại đây!]

[E.K Vivian: Cùng câu hỏi, tại sao không vả mặt? Cánh tay thế này rồi làm sao gõ chữ]

[Xe tốc hành Đông Phương: @Khương Dĩnh, khuyên nhủ bạn trai, từ mặt và cánh tay trở xuống đánh đâu cũng được, đáng cậu ta gãy chân cũng được, chỉ là đừng ảnh hưởng việc gõ chữ.]

......

Loại bình luận không tưởng nào cũng có, Lâm Trì Ngang thấy còn mấy cuộc điện thoại chưa tiếp, tựa hồ là muốn tìm hắn chứng thực sự tình.

Tắt điện thoại tiến hành phân tích: Đầu tiên phải tới bệnh viện thì không thể do đi bộ gây ra, không biết trình độ nghiêm trọng, Trần Trản xác thực bị thương. Còn nữa, hôm qua do nóng nảy đi tiểu khu tìm người, toàn bộ hành trình đều không thấy đối phương dùng điện thoại, phóng viên chụp ảnh không có liên quan đến cậu ta.

Nhưng mà mọi thứ đều cố tình đổ lên đầu mình.

Dùng điện thoại bàn quay số, phân phó: "Nghĩ cách tìm số Trần Trản gửi cho tôi."

Trần Trản trước đây kết giao một ít người không đứng đắn, bên kia hiệu suất rất nhanh, không đến mười phút Lâm Trì Ngang liền thấy điện thoại lóe lên.

"Giải thích."

Khi điện thoại vừa kết nối, Lâm Trì Ngang ngữ khí không tốt nói.

Trần Trản tâm bình khí hòa nói: "Tôi đã đăng weibo giải thích."

Tắt điện thoại Lâm Trì Ngang lướt weibo, tìm thẳng vào top mười hotsearch, thời gian biểu thị tám phút trước Trần Trản thật sự đăng weibo.

Cảm tạ mọi người quan tâm, tại đây nhấn mạnh rằng mình bị thương không liên quan đến người khác, chỉ là do đi đường tắt về nhà, không cẩn thận vấp té trong ngõ. Vì bảo vệ đồ ăn nên bị thương mong mọi người đừng nghĩ lung tung.

Phong cách thanh minh nghiêm túc của bản thân lại nhận được hưởng ứng hoàn toàn tương phản:

[Đã hiểu, phiên dịch lại là đi vào hẻm tối không quan sát, bị trùm bao tải.]

[Ác giả ác báo, trước giờ làm nhiều chuyện xấu như vậy cũng xứng đáng, dù sao tôi vẫn ủng hộ Lâm tổng.]

[Không quan tâm tiền căn hậu quả, chỉ hỏi khi nào tác giả có thể trở lại viết văn.]

[Có thể đăng weibo chứng tỏ có thể gõ chữ một tay đúng không?]

Những bình luận sau này đều bị bẻ cong.

Điện thoại ong ong không ngừng, Lâm Trì Ngang nhìn thoáng qua, là Trần Trản.

"Tôi trước cùng anh ăn cơm sau thì lại gãy tay, làm người khác hiểu lầm rất bình thường."

Dừng một chút lại nói: "Bất quá chỉ là nhiệt độ nhất thời, tìm người kéo xuống là được."

Câu sau còn nghe được, ngón trỏ Lâm Trì Ngang gõ gõ trên bàn, cảm giác Trần Trản cũng không ngờ sự việc lại lên hotsearch, cho nên gọi cho mình bảo bỏ tiền kéo xuống.

Hắn lộ ra chút châm chọc, đang muốn mở miệng, điện thoại phát ra tiếng kêu.

Lâm Trì Ngang cau mày: "Ma kêu quỷ gọi cái gì?"

Đầu kia phát ra âm thanh có chút đau: "Lúc đi WC không chú ý, trượt chân."

Biểu tình Lâm Trì Ngang nháy mắt trở nên khó coi, đã có thể đoán tiêu đề hotsearch ngày mai: #gãy tay gãy chân#

Mà nội dung là: Bị vạch trần bạo hành Lâm tổng thẹn quá hóa giận, lại đánh Trần Trản gãy một chân!

Bên kia Trần Trản cũng đón được gì đó, nhẹ nhàng cười, mở miệng trước: "Yên tâm, tôi sẽ đăng bài thanh minh là không liên quan đến anh."

Bởi vì là gọi điện nên Trần Trản cũng không thấy biểu cảm của Lâm Trì Ngang chỉ có thể nghe được âm thanh nghiêm khắc: "Ở yên đó, đừng đăng bài thanh minh, cũng đừng nhúc nhích, tôi sẽ tìm người qua."

----------
Lời tác giả:

Lâm Trì Ngang (nghiến răng nghiến lợi): Cậu bị thương, lòng tôi đau!

Tuyệt đối không để người khác biết cậu ta bị thương.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com