ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 89: Vị Khách không mời

VTHY2K4

Đây là lần đầu Trần Trản tham gia gameshow, nhưng cảm giác không phải đặc biệt mãnh liệt.

Lúc mang vỉ nướng tới, đạo diễn đã thay đổi ý tưởng, chuẩn bị cắt nối biên tập lấy chủ đề chính là ấm áp.

Trong lúc cười nói thời gian trôi qua rất nhanh, Trần Trản cho mỗi nhân viên công tác một phần chén đĩa, sau khi kết thúc quay còn tặng bùa hộ mệnh đời thứ hai. Tuy rằng tạo hình mặt mày khó ưa, nhưng không ít người trẻ tuổi theo đuổi cá tính vẫn tương đối thích.

Khi Ân Vinh Lan trở về, tổ tiết mục vừa vặn rời đi. Chào hỏi lẫn nhau, đạo diễn vốn dĩ muốn ghi hình thêm một chút, băn khoăn nghĩ đến trong lúc quay Trần Trản rất chiếu cố và phối hợp với bọn họ, hơi xấu hổ mở miệng, cuối cùng tiếc nuối từ bỏ.

Trong viện rối loạn lung tung, Ân Vinh Lan khom lưng thu dọn chén đũa, Trần Trản ngẩng đầu nói: “Trong phòng có dư lại đồ ăn, anh ăn trước đi.”

Ân Vinh Lan tỏ vẻ không đói bụng, giúp cậu dọn dẹp. Khi rửa chén trong lúc vô tình nhìn thấy cái giẻ lau đã giặc, mặt trên vẫn còn một ít vết máu không thể hoàn toàn giặc sạch, nhíu mày.

Nếu là cắt trúng tay, không có khả năng lại dùng giẻ lau cầm máu…… Này giống như lau vết máu trên bàn hơn.

Trong tiết mục bọn họ nướng BBQ, thịt rã đông lưu lại máu cũng rất bình thường, nhưng không phải là loại màu sắc mới mẻ như thế này.

Lúc này Trần Trản bưng cái giá đã rửa sạch sẽ vào nhà, nhìn thấy anh thất thần, hỏi: “Làm sao vậy?”

Ân Vinh Lan: “Hôm nay tổng cộng có bao nhiêu nhân viên công tác tới?”

Trần Trản nghĩ nghĩ: “Cộng với Bùi Ân Thu, mười hai người.”

Ân Vinh Lan đã gặp ai sẽ không quên, nhớ lại, cũng là mười hai người. Lại nhìn Trần Trản, không có thêm miệng vết thương mới, xác định không có người thương vong, lập tức không hề truy cứu.

Cất vỉ thịt nướng đi, nhìn thấy giẻ lau, Trần Trản như suy tư gì.

“Trong nhà có một vị khách không mời mà đến.”

Lúc cơm chiều, Trần Trản kéo cằm nhìn anh, đột nhiên nói một câu.

Ân Vinh Lan nhìn lướt qua cổ tay của cậu.

Nghĩ đến tác hại của việc chống cằm, Trần Trản đoan chính ngồi lại.

Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: “Mùa hè gần tới, đã có nhiều muỗi rồi.”

Trần Trản không biết anh có phải là cố ý giả vờ nghe không hiểu hay không, hay là cố ý muốn nhẹ nhàng cho qua.

Cho đến khi màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, Ân Vinh Lan cũng không nhắc lại quá một chữ, Trần Trản không khỏi có chút buồn bực.

Trên thực tế, tuy rằng trước khi yêu đương, phương thức tiếp cận hay phương thức cầu hôn thập phần EQ thấp, nhưng trong đoạn cảm tình này, Ân Vinh Lan thành thục hơn Trần Trản rất nhiều.

Nhìn từ góc độ của cậu, không có đoạn tình yêu nào có thể hoàn toàn công bằng, theo đuổi quá thẳng thắn thành khẩn chỉ có thể hại người hại mình.

Chủ nhật, tiết mục đúng hạn phát sóng.

Trần Trản tựa hồ rất để ý, thái độ khác thường chuẩn bị một ít đồ ăn vặt.

Lúc trước bộ phim truyền hình cậu diễn vai phụ phát sóng, cậu cũng không như vậy, Ân Vinh Lan không khỏi nói: "Gameshow lần này có gì đặc biệt sao?”

Ngày đó khi trở về, Trần Trản đã dẹp bức tượng Tống Tử Quan Âm đi, hẳn là sẽ không xuất hiện quá mức khoa trương.

Trần Trản tươi cười giảo hoạt: “Lần đầu tiên tham gia gameshow, cảm thấy mới mẻ.”

Ngoại trừ fans, chờ xem tiết mục còn có An Lãnh.

Tin Trần Trản chết chậm chạp chưa truyền đến, làm lòng hắn bất an, giống như tội phạm giết người sẽ không ngừng tìm tòi tin tức liên quan, cách mấy tiếng, hắn lại tìm tòi tin tức về Trần Trản.

“Chấp pháp giả không phải sẽ động thủ trong vòng một tuần sao?”

Ngôi nhà trống rỗng, không người cho hắn đáp án.

Qua hồi lâu, mới có một đạo âm thanh máy móc vang lên: 【 Chú ý miệng lưỡi của ngươi. 】

An Lãnh không dám làm càn, ngữ khí lộ ra chút lấy lòng: “Trần Trản thật sự có rất nhiều giá trị tẩy trắng sao?”

【 Lịch hẹn tham quan của cậu ta đã có 3000 hệ thống đăng ký, kín tới tận sang năm. 】

An Lãnh: “Đăng ký tham quan?”

Âm thanh máy móc giải thích có lệ hai câu, sau nói: 【 Chia làm mấy phân đội, ngày hôm qua là tới phân đội thứ bảy tham quan. 】

An Lãnh cảm thấy những lời này không đúng chỗ nào, nghi hoặc: “Làm sao người biết rõ ràng như vậy?”

Không được câu trả lời, hắn đột ngột đứng lên: “Vậy tức là ngươi cùng đăng ký tham gia rồi!”

Âm thanh nói chuyện lộ ra mười phần bén nhọn, lúc này đây hệ thống lại lặng ngắt như tờ.

Khi hắn muốn tiến thêm một bước chứng thực, trong máy tính cuối cùng cũng có một tin quảng cáo, thông báo tiết mục sắp phát sóng.

Khu bình luận là một chuỗi chờ mong Tổ hợp Trản Thu’, An Lãnh vài lần muốn tắt đi, không biết tâm trạng bồn chồn kiểu gì, vẫn cứ chịu đựng.

Mở đầu là cuộc đối thoại giữa Trần Trản với Bùi Ân Thu, màn ảnh vài lần hướng về con chó ầm ĩ trong viện.

An Lãnh nhìn con chó kia, cười lạnh: “Quả nhiên phẩm vị chủ nhân là cái dạng gì nuôi chó sẽ là cái dạng đó.”

Kế tiếp, hắn cơ bản không nói chuyện nữa, biểu tình lãnh đạm hoàn toàn đối lập với đôi mắt ấm áp.

Khi nhìn thấy đĩa thịt của Trần Trản, gương mặt phát sinh thay đổi.

An Lãnh cảm giác nửa thân mình như ngâm trong nước đá: “Đây là…… Cái gì?”

Bề mặt thịt rậm rạp hoa văn, như là chú ngữ, nhưng người xem tựa hồ hoàn toàn không có thức được điểm này:

“Ngon quá!”

“Đột nhiên muốn ăn thịt nướng.”

“Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ lấy chủ đề chế nhạo tạo tiếng cười là chính, không nghĩ tới sẽ ấm áp như vậy! Ngày xuân nướng BBQ, tôi cũng muốn!”

……

Khu bình luận xoáy rất nhanh, An Lãnh cưỡng chế cảm giác khó chịu trong lòng: “Bọn họ không nhìn ra thịt này có vấn đề sao?”

【 Không phải ký chủ nhìn không thấy. 】

An Lãnh: “Thứ này là……”

【 Thịt của hệ thống. 】

Chỉ có bốn chữ, lại mang đến cảm giác kinh hãi tột độ.

Khi An Lãnh biết mình không đủ giá trị tẩy trắng cũng không thất thố như vậy: “Hệ thống sao lại có thịt?”

【 Để tiện sống nhờ ở trong đầu ký chủ. 】

Sửng sốt một hồi lâu, An Lãnh đột nhiên có một loại cảm giác ghê tởm, từ trước tới nay, hắn vẫn luôn cho rằng hệ thống là hóa thân công nghệ cao. Khi bị nhắc bản thân nó là sinh vật ký sinh, rốt cuộc không thể kiềm chế xúc động buồn nôn, chạy vào toilet nôn khan.

Khi hắn trở lại, thịt nướng đã được bày biện trên một cái đĩa màu vàng kim, bên ngoài thịt nướng có vài phần cháy xém, lúc rắc gia vị lên, nhìn đặc biệt mê người.

An Lãnh mở một lon bia, uống một ngụm hơn phân nửa lon, trong lòng mới thoải mái chút ít.

【  Hoa não chấp pháp giả nhất định ăn rất ngon, đáng tiếc. 】

Cho rằng hệ thống sẽ phẫn nộ, không ngờ nó lại biểu đạt tiếc nuối trước mỹ thực.

Vô số nghi hoặc trong lúc này nhất thời quanh quẩn trong lòng, An Lãnh đã làm không ít nhiệm vụ, rất mau đã bình tĩnh lại, nhưng cho dù là hỏi vấn đề gì, hệ thống cũng không trả lời một cái.

Một tiết mục gameshow hơn nữa còn có quảng cáo, còn không đến hai giờ.

Khi hoàng hôn buông xuống, kết thúc ở hình ảnh mọi người rời đi…… Trên mặt mỗi người đều treo lên nụ cười vui vẻ, tuyên cáo một ngày ấm áp tốt đẹp kết thúc viên mãn.

Biệt thự.

Trần Trản không biết hoặc nói đúng hơn là không để ý mình đã tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng người khác, híp mắt cười nói: “Không biết lần tiếp theo nướng BBQ là khi nào?”

Ân Vinh Lan: “Chờ mong vậy sao?”

Trần Trản gật gật đầu.

Kỳ thật trong lòng câu không nhẹ nhàng như ngoài mặt, lén câu thông với hệ thống: “Có khi nào chúng hợp lực trả thù không?”

Bên vực người nhà là thủ đoạn thường dùng từ xưa đến nay.

【 hệ thống: Chấp pháp giả chỉ có thể hành sự dựa theo quy tắc. 】

Nói cách khác, An Lãnh đổi đạo cụ chết thay, chấp pháp giả liền sẽ tận lực tới săn giết Trần Trản, đây là cái chúng nó gọi là pháp tắc.

“Nếu trái với quy tắc……”

【 hệ thống: Sẽ bị mạt sát. 】

Xác định sẽ không liên lụy đến Ân Vinh Lan, Trần Trản từ bỏ ý định dùng giá trị tẩy trắng đổi đạo cụ. Loại sự tình giao dịch cùng hệ thống này, có thể hạn chế thì hạn chế.

【 hệ thống: Đừng yên tâm quá sớm, không thể lưu lại tổn thương trí mạng, nhưng có thể lưu lại tổn thương da thịt. 】

Trần Trản nhíu mày: “Lực công kích thế nào?”

【 hệ thống: Ký chủ là mục tiêu săn giết, chúng nó có thể khuynh tẫn toàn lực. Đối phó người thường chỉ có thể sử dụng sức mạnh thân thể, sức chiến đấu không mạnh. 】

Điều này làm cho Trần Trản ngộ ra, thế giới của hệ thống cũng có rất nhiều hạn chế.

Có tâm sự, dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, ngược lại ngủ rất nhanh.

Ân Vinh Lan đem người dời về phía bên giường cạnh sô pha, phủ mềm lên cho cậu phòng ngừa cảm lạnh. Chính mình thì nằm xuống bên cạnh, nhịn không được dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt trắng nõn, chỉ có lúc này mới có thể cảm giác được hơi thở ấm áp tươi sống.

Trên người Trần Trản có quá nhiều bí ẩn, từ đầu đến cuối anh đều lựa chọn làm như không thấy.

Kỳ thật ngay cả Trần Trản hay hệ thống, đều lén cấp cho Ân Vinh Lan cái danh Ninja rùa.

‘Nhẫn’ trên mọi phương diện.

Phòng bếp truyền đến âm thanh lục lục rất nhẹ, nhưng Ân Vinh Lan cũng nghe thấy.

Không đánh thức Trần Trản, lấy con dao quân dụng ra, nhẹ bước đến phòng bếp.

Biệt thự quá lớn cũng có chỗ bất lợi, mỗi khi đi một bước phải gánh thêm một phần nguy hiểm. Phòng bếp đối diện hậu viện, không có cây cối che đậy, ánh trăng chiếu rọi xuống, vẫn còn tính là nhìn thấy rõ ràng.

Bên bờ ao có một sinh vật hình tròn…… Quá tròn, thế nên Ân Vinh Lan muốn lừa gạt chính mình là con dơi bay làm vào nhà cũng không thể.

Sinh vật hình tròn tất nhiên là chấp pháp giả, nó xem gameshow, biết Trần Trản muốn giết gà dọa khỉ. Dưới tình huống như vậy, lựa chọn làm theo cách trái ngược, vào lúc ban đêm liền tới săn giết, làm cậu trở tay không kịp.

Ân Vinh Lan xuất hiện rõ ràng là nằm ngoài dự liệu.

Chấp pháp giả đối phó người thường chỉ có thể sử dụng sức mạnh thân thể, đang lúc tự hỏi làm thế nào uy hiếp đối phương, trước mắt liền hiện lên một đạo ngân quang. Nó nhanh trốn đi, nhưng trên da vẫn lưu lại một vết máu.

“Thể chất rác rưởi.” Chấp pháp giả thầm mắng.

Ân Vinh Lan không nghĩ nhiều, thậm chí không cần suy nghĩ nó là sinh vật gì, phóng một dao trí mạng. Dần dần, anh phát hiện sức mạnh của đối phương thật sự bình thường, chỉ biết dùng thân thể đánh trả.

Chấp pháp giả vài lần muốn vận dụng siêu năng lực, nhưng ý tưởng vừa nảy sinh, là có thể cảm nhận được cảnh cáo của cấp trên.

Trong lúc thất thần, nó bị hung hăng đạp dưới chân.

Ân Vinh Lan di chuyển con dao nhỏ, đột nhiên dời bước chân: “Đánh tôi.”

Chấp pháp giả sửng sốt, đây là yêu cầu gì?

Đáng tiếc dưới tình huống ánh sáng ảm đạm, chỉ có thể thấy rõ bóng đen trên mặt người này.

“Động thủ.” Ân Vinh Lan lần thứ hai bức bách.

Anh biết rõ đồ vật này vô cùng có khả năng là hướng về phía Trần Trản, phát huy ý tưởng lợi dụng phế vật, chuẩn bị trình diễn màn khổ nhục kế, bồi đắp tình cảm.

Dao nhỏ chuyển động ở trước mắt, chấp pháp giả đáp ứng yêu cầu dùng sức đập mạnh một cái.

Cơn đau truyền đến, thân mình Ân Vinh Lan chỉ hơi hơi lung lay một chút liền ổn định, nháy mắt lại nghiền áp chấp pháp giả dưới bàn chân.

Mặt mày chấp pháp giả đều bẹp dí, mơ hồ không rõ nói: “…… Không phải…… Ngươi bảo ta đánh?”

Ân Vinh Lan nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh băng đáng sợ: “Không bảo ngươi vả mặt.”

“……”

------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Ân Vinh Lan tưởng tượng hình ảnh: Bị thương, muốn ôm ấp hôn hít cùng chung chăn gối.

Chấp pháp giả:! @#¥ Tên cầm cầm thú này trong đầu chỉ có yêu đương!

Giải thích một chút:

An Lãnh và Trần Trản đều có hệ thống ký sinh, ở cùng một thế giới.

Trần Trản xuyên qua thể loại giới giải trí, vai chính là Khương Dĩnh và Lâm Trì Ngang.

An Lãnh có thể là thể loại thương nghiệp - chính trị, còn chờ giả thiết. Sau khi hăn hoàn thành hết nhiệm vụ thì không muốn bỏ tài sản hiện tại, thông qua tâm nguyện lựa chọn tìm kẻ chết thay.

————————

Về phía hệ thống:

Bản chất là ký sinh vật. Cần theo quy tắc, nếu không sẽ bị tiêu hủy.

Chấp pháp giả phụ trách thu hộ phí ( ví dụ như An Lãnh muốn lưu lại mỗi năm phải giao nộp một ngàn giá trị tẩy trắng ) và đối phó với người không nổi bảo hộ phí.

Chấp pháp giả không thể hạ sát người thường, vì ứng phó với tình huống đột phát sinh, chỉ có thể sử dụng sức mạnh thân thể.

Chấp pháp giả có thể săn giết ký chủ ( như Trần Trản hay là trước khi An Lãnh sử dụng công cụ chết thay) vận dụng toàn bộ lực lượng, tận hết sức tiến hành giết chóc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com