ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 88: Dũng cảm

VTHY2K4

Im lặng chờ đợi vài giây, kệ để hàng không sập, trần nhà cũng không rơi xuống.

Hai người đứng cách xa nhau mấy mét, bình an không có việc gì.

Trần Trản có vài phần kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ trong nhà cung phụng một tượng Phật thật sự hữu dụng?

“Cùng nhau uống ly trà đi.”

Lâm Trì Ngang lên tiếng, trong nháy mắt, dù là Khương Dĩnh, hay là Trần Trản đều kinh ngạc nhìn qua. Nhưng mà hắn tựa hồ như không hề phát giác, dung nhan lạnh băng chứa thêm vài phần nhu hòa, thập phần lừa gạt mà nhìn hai học sinh đứng bên cạnh: “Làm phiền đừng tiếc lộ với người khác.”

Hai nữ sinh gật đầu thực sảng khoái.

Trần Trản chần chờ trong một cái chớp mắt, rốt cuộc vẫn đi theo.

Lâm Trì Ngang đẩy xe mua sắm đi đến quầy tính tiền, từ đầu đến cuối đều là Khương Dĩnh kéo cánh tay hắn, thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”

Trần Trản đến gần, có thể nghe rõ hai người đang nói gì.

Lâm Trì Ngang liếc Trần Trản: “Ai biết cậu ta đã đắc tội người nào.”

Biểu tình Khương Dĩnh bất biến, thong dong lấy chiếc gương từ trong túi ra, vờ như đang soi gương. Theo độ lệch, ở khu thực phẩm tươi sống phía sau là một người đàn ông đang chọn lựa thực phẩm.

Cô là một người có kỹ thuật diễn vững chắc, tất nhiên là nhìn ra được người nọ đang giả bộ chọn lựa.

Cất gương đi cười cười: “Đừng làm người khác oan uổng, nói không chừng là fans của em."

Lời tuy là thế, nhưng trong lòng ba người lại đều hiểu rõ, tám chín phần mười là theo dõi Trần Trản. Hiện tại vụ án phóng hỏa cũng chỉ mới qua được một tháng, hung phạm chưa bắt được, ai biết có thể lại xuống tay lần nữa hay không.

“Thuận tay trái.” Trần Trản bỗng nhiên nói.

Khương Dĩnh: “Cái gì?”

Trần Trản lắc đầu, không nói chuyện. Người nọ dùng tay trái để chọn thực phẩm, cho dù là dáng người hay là thói quen dùng tay trái đều khớp với người quay video hôm trước.

Thanh toán xong ba người cùng đi ra bãi đỗ xe, không biết vì sao Trần Trản lại thay đổi chủ ý: “Đột nhiên nhớ tới còn có chút việc, chỉ sợ không thể cùng nhau uống trà.”

Lâm Trì Ngang quét mắt hướng về người đang theo ở phía sau: “Cậu chắc chứ?”

Trần Trản cười cười, cứ như vậy đường ai nấy đi.

Người đang theo đuôi thấy cậu đi về phía mình, trong mắt kinh ngạc, nhưng thực mau liền khôi phục bình tĩnh.

Chưa bắt đầu nói chuyện hắn đã chủ động gỡ khẩu trang trên mặt xuống.

Một đôi mắt thực ấm áp, cực kỳ giống cảnh xuân tươi đẹp. Ngũ quan bình phàm, nhưng khi cạnh nhau lại rất đặc biệt.

Kỹ thuật hóa trang của nguyên thân rất giỏi, Trần Trản khẳng định gương mặt này có vấn đề. Hoặc là đã trang điểm, hoặc là là đã dịch dung thông qua cách khác, nhưng tuyệt đối không phải là gương mặt chân thật của bản thân.

Trần Trản: “Xưng hô như thế nào?”

“An Lãnh.”

Tên này hoàn toàn tương phản với nam nhân mang đến cho người ta cảm giác ấm áp này.

Trần Trản: “Tôi có quen tiên sinh sao?”

An Lãnh lắc đầu.

Trần Trản cười: “Vậy nhất định An tiên sinh thực ngưỡng mộ tài hoa của tôi, nếu không sẽ không bám riết không tha.”

Âm thanh cậu rất êm tai, mặc dù là châm chọc cũng sẽ không làm người khác cảm thấy đường đột.

An Lãnh nhìn cậu, bỗng nhiên lấy  một con dao nhỏ từ trong túi ra.

Thân thủ Trần Trản rất tốt, trong mắt không một tia hoảng loạn, vừa mới bày ra động tác phòng ngự, An Lãnh đột nhiên trở tay đâm vào tim mình.

Chủy thủ vừa mới hạ xuống, Trần Trản dùng đầu gối đập vào bụng đối phương, ngăn cản đối phương tự sát, khi đoạt lấy con dao lưỡi dao không khỏi xẹt qua lòng bàn tay, bắn ra vài giọt máu.

Vào lúc này An Lãnh lại làm ra một động tác ly kỳ, xoay người chạy trốn.

Trần Trản nhặt con dao lên, nhìn chằm chằm về hướng đối phương vừa chạy đi, nhíu mày.

【 hệ thống: Cậu không nên cứu hắn. 】

Hiện tại nghĩ lại, rất có thể chỉ là giả vờ tự sát, mục đích chân thật của An Lãnh bất quá là muốn vài giọt máu.

Trần Trản: “Mũi dao có virus hay không?”

【 hệ thống: Hoàn toàn là một con dao mới. 】

Bên kia, An Lãng dừng lại trước một tòa nhà lớn, xác định Trần Trản không đuổi theo, ngừng thở dốc, thấp giọng nói: “Giám định.”

Hắn vừa dứt lời, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh máy móc: Cần khấu trừ 300 giá trị tẩy trắng.

Hiện giờ dư lại cũng tầm khoảng 500 giá trị tẩy trắng, An Lãnh cắn răng: “Đổi.”

Rất nhanh ấn thanh máy móc lại lần thứ hai vang lên: Phát hiện linh hồn ký túc.

Nháy mắt, đáy mắt An Lãnh hiện ra một loại điên cuồng vui sướng, lẩm bẩm: “Đánh cuộc chính xác, đánh cuộc chính xác……”

Một lát sau, khôi phục bình tĩnh, nhìn nơi xa trong mắt hiện lên một tia âm ngoan: “Đừng trách tôi, người không vì mình, trời tru đất diệt.”

Khác với cảm xúc của hắn, Trần Trản dẫn mang theo thức ăn cho chó trở về biệt thự, trên đường còn mở điện thoại xem tin tức một lát.

【 hệ thống: Ký chủ sao không hỏi tôi? Cậu không muốn biết tiền căn hậu quả sao? 】

Trần Trản đương nhiên muốn biết, nhưng cậu cần phải biểu hiện ra bộ dáng hoàn toàn không hiếu kỳ, mới có thể nắm giữ quyền chủ động trong tay.

Bởi vì ngày thường bày biện ra hình tượng quá mức đạm nhiên, hệ thống quả thực tin cậu không có hứng thú, không nhịn được nói: 【 Người nọ muốn tìm kẻ chết thay. 】

“A?” Ngữ khí Trần Trản không mặn không nhạt.

【 hệ thống: Hẳn là một đám ký chủ trước vẫn chưa muốn trở lại thế giới cũ. 】

Nguyên nhân họ vẫn còn ở lại rất đơn giản, luyến tiếc những việc đã làm được ở đây.

Trần Trản: “Một đám?”

Rốt cuộc cũng nghe ra một chút nghi hoặc trong giọng nói, hệ thống tích cực khoe khoang: 【 Không phải cùng một hệ liệt chỉ là dùng cùng một cái bối cảnh. 】

Trần Trản cũng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, bắt được tin tức mấu chốt: “Tiếp tục lưu lại, mỗi năm không phải đều giao nộp 1000 giá trị tẩy trắng sao?”

Trong âm thanh hệ thống ẩn chứa nồng đậm ác ý: 【 Đúng. 】

Làm một phú hào đệ nhất, Trần Trản chưa từng cảm giác được giá trị tẩy trắng khó kiếm. Nhưng lại đột nhiên ý thức được một vấn đề, nếu lúc trước chấp hành từng cái nhiệm vụ hệ thống đưa, có lẽ sẽ hoàn toàn tẩy trắng trước mặt công chúng, một khi thông quan, thì giá trị tẩy trắng không được bao nhiêu.

Ngược lại một mình hành động giống như vậy, từ lúc bắt đầu đã đi theo con đường nổi vì tai tiếng, vĩnh viễn sẽ không thiếu giá trị tẩy trắng.

【 hệ thống: Tâm nguyện sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hắn hẳn là đổi đạo cụ chết thay, trước kia có ký chủ cũng làm như vậy, chờ cậu chết hắn còn có thể lấy giá trị tẩy trắng. 】

Đây là lần đầu tiên Trần Trản biết giá trị tẩy trắng cũng có thể dời đi.

Nghe xong tiền căn hậu quả, Trần Trản biểu hiện ra thái độ làm hệ thống thất vọng, không chút hoang mang mấy thức ăn cho chó, thuận tiện phân tích: “Quả thực thuyết phục, khó trách luôn mãi muốn ta xác nhận thân phận.”

Năm gần đây người đột nhiên giàu tẩy trắng không có bao nhiêu, nhưng bản chất cậu vẫn luôn là trạng thái nổi vì tai tiếng, An Lãnh cũng không thể xác định mình là ký chủ.

“Làm thế nào để chết thay?”

【 hệ thống: Sẽ có hệ thống chấp pháp giả khác tới lấy mạng cậu, có sợ không? 】

Trần Trản nhướng mày, ngay sau đó một người một hệ thống không hẹn mà cùng bật cười.

Sóng êm biển lặng mà qua mấy ngày, buổi tối thứ tư, Trần Trản thức đêm viết xong chương truyện ngày hôm sau. Sáng sớm hôm sau, tổ tiết mục liền tới cửa.

Nửa giờ trước Ân Vinh Lan đã đến công ty, không quay được hình ảnh sinh hoạt yêu đương, tổ tiết mục có chút thất vọng.

Bùi Ân Thu nhìn thấy Trần Trản tươi cười rất thiệt tình: “Lấy danh công tác thăm bạn, thật sự không tồi.”

Nói đến một nửa, nhìn về phía ngón tay cậu: “Tay làm sao vậy?”

“Nấu cơm không cẩn thận cắt trúng.”

Bùi Ân Thu đảo mắt xung quanh: “Dẫn tôi đi dạo chỗ ở mới của cậu được không?”

Trần Trản không cự tuyệt.

Hai người thỉnh thoảng sẽ trò chuyện vài câu về vụ án phóng hỏa, ánh mắt đạo diễn phát sáng, đây đều là mánh lới có thể dùng.

“Gâu gâu.”

Chó trong viện sủa hai tiếng.

Bùi Ân Thu cũng nuôi thú cưng, bị hấp dẫn đi đến giữa sân.

Trần Trản đã hiểu, nó không chịu nổi tịch mịch, buổi sáng hôm nay không mang nó đi ra ngoài dạo, hiển nhiên tâm sinh bất mãn. Cắn ống quần Bùi Ân Thu không buông ra.

Ống quần đều bị xả lạn, Bùi Ân Thu mới miễn cưỡng thoát thân.

Bởi vì có dây buộc, con chó chỉ có thể chạy vài bước về phía trước, sủa không ngừng.

Trần Trản: “Tôi đi lấy chút thức ăn cho nó.”

Bùi Ân Thu: “Hữu dụng?”

Trần Trản: “Chỉ cần cho ăn, lập tức sẽ an tĩnh.”

Con chó cảm nhận được màn ảnh, thỉnh thoảng nhảy lên nhảy xuống để chứng minh sự tồn tại, tổ tiết mục không chút tiếc rẻ cho nó mấy cảnh.

Nhưng mà con chó đột nhiên hung hãn hướng vào tường sủa vài tiếng, người quay phim hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau vài bước.

Trong phòng, Trần Trản mơ hồ nghe được tiếng sủa, liền nghe hệ thống nói một tiếng ‘tới.’

Mặt không đổi sắc đem chén chứa đầy đồ ăn cho người quay phim: “Làn phiền đem ra ngoài trước, tôi muốn đi vệ sinh.”

Không có máy quay, làm việc tiện hơn rất nhiều.

【 hệ thống: Phía trên. 】

Trần Trản ngẩng đầu, một cái bóng đen mở rộng miệng không hề do dự cắn tới phần cổ yếu ớt.

Mắt thấy nó sắp tới, thân thể đột nhiên nhẹ bổng, trước mặt xuất hiện một quả cầu đá văng bóng đen.

Đây là lần đầu tiên Trần Trản nhìn thấy nguyên hình của hệ thống…… Là vật còn sống, toàn thân trên dưới chỉ có một cái miệng.

Trước đó không lâu hệ thống nói muốn làm phản, Trần Trản còn cảm thấy buồn cười, hiện tại xem ra là thực sự có vài phần thực lực, hoàn toàn nghiền áp lực chiến đấu đối phương. Tốc độ của bóng đen rất nhanh, nhưng trong chốc lát, đã bị hàm răng sắc bén cắn, lộ ra bộ mặt thật của bản thân.

Này cũng là một quả cầu, trên mặt cũng chỉ có miệng

Hệ thống không cho đối phương thở dốc, tàn nhẫn mà cắn xé, quả cầu sống sờ sờ bị xé rách một miếng da. Sau một lúc lâu mặt nó đã đầy vết máu, trong giọng nói đầy vẻ lạnh lùng: “Hẹn gặp lại, chấp pháp giả.”

Trần Trản lưu loát mà lau khô vết máu, thuận tiện lau mặt hệ thống.

Quả cầu lớn dùng sức cọ cọ khăn lông, lại lần nữa trở về trong thân thể Trần Trản.

Trần Trản: “Chấp pháp giả đã chết, sẽ có người thay thế sao?”

【 hệ thống: Đây là một cái quần thể, theo tôi biết, tổng cộng có mười cái. 】

Trần Trản nhướng mày: “Nói cách khác, chấp pháp giả sống cùng thế giới với chúng ta?”

Lần này hệ thống không nói chuyện.

Theo thứ tự đối phó sẽ rất phiền, Trần Trản cong môi: “Giết gà dọa khỉ rất hữu dụng.”

Cậu ở biệt thự khá lâu, khi đạo diễn chuẩn bị kêu người vào tìm, Trần Trản bưng mâm ra tới, nhìn cây rừng xanh ngắt ẩm ướt chung quanh: “Mùa xuân sắp đi qua.”

Bùi Ân Thu nói tiếp: “Rất thích hợp chơi xuân.”

Trần Trản gật đầu: “Sân đủ lớn, nướng BBQ không?”

Quyết định này làm mọi người đều hứng thú.

Tổ đạo diễn hỗ trợ vỉ nướng BBQ, Trần Trản và Bùi Ân Thu đi vào phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Bùi Ân Thu bày rau xà lách ra dĩa, nhìn sang bên cạnh: “Thịt này nhìn qua thực gầy nhưng rắn chắc.”

Trần Trản cười nói: “Là nạm bò mới mua.”

Sau khi xử lý thì nhìn cũng không khác thịt bò, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện gân mạch rất là kỳ quái.

Ở trong mắt cậu, mặt ngoài khối thịt này tất cả đều là hoa văn phức tạp, nhưng theo như lời hệ thống, chỉ có những ký chủ có hệ thống ký sinh mới có thể thấy, trong mắt người thường chỉ là thịt bình thường.

【 hệ thống: Hoa não để lại cho tôi, ký chủ nên ăn nhiều thịt một chút, đều là thứ tốt, đại bổ. 】

Trần Trản bất động thanh sắc nói chuyện với nó: “Để ngăn động cho ngươi.”

Người phụ trách quay phim hết lời khen kỹ thuật cầm dao của cậu.

Trần Trản bật bếp làm nóng chảo, giống như lơ đãng hỏi: “Kỳ tiết mục này khi nào phát sóng?”

Trả lời cậu chính là Bùi Ân Thu: “Chủ nhật.”

Trần Trản đột nhiên cười một cái.

Bùi Ân Thu buồn bực: “Làm sao vậy?”

Đang êm đẹp sao lại cười?

Trần Trản: “Nghĩ đến mấy người bạn, không biết khi bọn họ xem kỳ tiết mục này sẽ nghĩ gì.”

Lấy ơn báo oán là đức tính của con người. Cậu muốn thông qua hành động thực tế nói cho An Lãnh biết, đối đãi với sinh vật ngoại lai ngàn vạn lần không cần sợ hãi…… Chiên ngập dầu, nêm chút gia vị, là có thể hưởng thụ mỹ vị.

-----------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản: Phải có gan làm người tiên phong.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info