ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 83: Người có văn hóa

VTHY2K4

Dừng suy nghĩ mấy vấn đề thâm trầm lại, Trần Trản cũng thông suốt, không thân không thích, cho dù sống ở đâu cũng vậy.

Dù là thế giới này hay thế giới hiện thực cũng không sai biệt lắm.

Huống chi nơi này còn có Ân Vinh Lan, còn có cả kế hoạch kiếm tiền.

Buổi tối 9 giờ, sắc trời đã hoàn toàn ảm đạm, Trần Trản nhận được một bưu kiện hợp đồng hợp tác, phía trên cung cấp kỹ càng mấy khu vực có thể hợp tác với nông dân trồng dưa, bảo cậu tới khảo sát thử.

Trần Trản không có kinh nghiệm bán trái cây, nhưng phải đáp ứng đủ yêu cầu ít lãi nhưng tiêu thụ cao, chất lượng dưa cũng phải tốt. Nếu so với nông dân trồng dưa, cậu càng quan tâm đến nơi trồng trọt hơn.

Tập trung tinh thần sàng lọc lại, Ân Vinh Lan đột nhiên quay lạii.

Trần Trản mở cửa thấy anh, có chút kinh ngạc.

Ân Vinh Lan: “Để quên đồ.”

Trần Trản nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng phát hiện một cái điện thoại điện thoại ngay chậu cây, đi qua cầm lên giúp anh: “Đây……”

Lời nói cứng lại, không biết từ khi nào Ân Vinh Lan đã đổi giày xong, đi vào phòng.

“Cảm ơn.” Cầm điện thoại bỏ vào túi.

Nhìn dáng vẻ của anh không giống như chuẩn bị rời đi, Trần Trản hồ nghi nói: “Không phải anh cố ý làm rơi điện thoại chứ?”

Mượn một cái cớ ngủ lại đây.

Ân Vinh Lan lắc đầu, tỏ vẻ không phải.

Lời nói có mấy phần đáng tin, chỉ có đương sự mới hiểu.

Trần Trản hơi trầm ngâm: “Ban đêm lái xe không an toàn, nếu không cứ ở đây đi?”

“Được.”

Trả lời dứt khoát không cần suy nghĩ.

Trần Trản ha hả cười, mở ngăn tủ tìm vật dụng cá nhân cho anh, để một bên: “Cứ tự nhiên.”

Dứt lời cầm lấy áo tắm dài xoay người đi tắm.

Vòi sen được mở, nhiệt độ trong phòng tắm rất nhanh đã tăng lên

Sương mù lượn lờ, đèn lại mở, Trần Trản có thể suy đoán người bên ngoài có thể nhìn thấy hình dáng ẩn hiện của mình.

Ngày tốt, cảnh đẹp, huống chi một tiếng trước hai bên mới tâm sự với nhau, cậu không ngại cho đối phương một cơ hội.

Nhưng mà mười phút qua đi, bên ngoài không truyền đến một chút động tĩnh nào.

【 hệ thống: Đừng đợi, anh ta phát hiện tư liệu ký chỉ để dưới máy tính, đang chần chờ. 】

Tư liệu?

Trần Trản nhớ tới lần trước mình đã tiêu hết giá trị tẩy trắng để đổi lấy một xấp tư liệu, thấy không hiểu liền thuận tay đặt ở dướibàn phím.

【 hệ thống: Anh ta đã đọc ba dòng đầu. Oa! Khó có thể tin, cơ hội tắm chung ở trước mắt thế mà lại chọn tri thức! 】

【 hệ thống: Trời! Đã xem xong trang đầu, nhớ lại ngay cái một cái công thức ký chủ cũng không hiểu, trình độ văn hóa thấp đến làm người đau lòng. 】

Tình huống này quá quen thuộc nhưng Trần Trản lại không nhớ mình từng gặp ở đâu.

Mặc áo tắm dài vào sau đó đi ra ngoài, tiếng mở cửa đột ngột làm Ân Vinh Lan giật mình, nhanh chóng đặt vật về chỗ cũ.

Trần Trản như đang phát sáng dưới ánh đèn.

Áo tắm dài lỏng lẻo, dây lưng buộc tùy ý, nước đọng trên người làm cho mỹ cảm càng thêm mãnh liệt.

Nhưng ánh mắt Ân Vinh Lan không ngừng liếc mắt về hướng máy tính.

Trần Trản không nói gì, mở bản thảo năm ngoái ra xem, khi xem đến chương suối nước nóng, nụ cười đọng lại.

Khó trách sẽ cảm thấy quen thuộc ——

Lần trước ở suối nước nóng, nghe lời hệ thống thử tình cảm Ân Vinh Lan, kết quả anh ta lại suýt đánh nhau với Lâm Trì Ngang để giành tư liệu.

Đã từng có tiền án.

Không khí quá mức an tĩnh làm người không khoẻ, Ân Vinh Lan vì đánh vỡ cục diện bế tắc, tùy tiện nói một câu: “Ban đêm thời tiết lạnh, cổ áo quá rộng dễ bị nhiễm lạnh.”

Trần Trản liếc anh một cái thật sâu, mỉm cười: “Cẩn tuân dạy bảo.”

Như không có việc gì mà đi vào phòng ngủ, nhưng Ân Vinh Lan cứ mãi nghĩ về nội dung tư liệu, chậm chạp chưa ngủ. Tạm thời cưỡng chế buông tâm sự xuống, nửa mơ nửa tỉnh hiện lên một ý niệm, đột nhiên mở to đôi mắt.

Trần Trản đang ngủ ngon lành, bởi vì động tĩnh bên cạnh mà thức giấc.

Ân Vinh Lan ngồi ở mép giường nắm lấy tay cậu, ánh mắt anh như sáng lên trong bóng đêm: “Tôi đã hiểu ám chỉ của em.”

Lúc ấy, thì ra đối phương đang ám chỉ tắm chung.

Trần Trản chậm rãi quay đầu đi, sắc mặt âm trầm đáng sợ: “Vì cái này mà anh làm em thức giấc sao?”

Nếu là ác mộng thì thôi, nhưng đây là mộng đẹp trăm năm khó gặp, vậy mà cuối cùng lại bị đánh thức.

Nhận thấy tình hình không đúng, Ân Vinh Lan đứng lên, lui về phía sau một bước nhỏ: “Tôi chỉ là muốn……”

Trần Trản nhếch môi: “Muốn tái tục tiền duyên?”

Ân Vinh Lan chần chờ một lát, sau đó nhẹ gật đầu.

Nửa đêm canh ba, một tiếng rầm vang lên, có một vài người bị giật mình thức giấc, xác định không phải động đất mới trở mình tiếp tục ngủ say.

Trời còn chưa sáng, Ân Vinh Lan nghèo túng mà rời đi.

Ông lão đang ở trong đình tập thể dục, nhìn thấy anh liền kinh ngạc: “Bị mèo cào?”

Ân Vinh Lan: “Là do con đã phạm lỗi.”

Ông lão không rõ nguyên do: “Nhớ đi tiêm vắc-xin.”

Ân Vinh Lan lắc đầu: “Đã không thể xoay chuyển nữa.”

“……”

Trước khi lên xe, cảm thấy có người theo dõi, Ân Vinh Lan xoay người, ngẩng đầu lên thấy Trần Trản đang đứng ở bên cửa sổ nhìn anh. Có lẽ do khoảng cách xa, từ góc độ này nhìn thấy ánh mắt đối phương phảng phất như không nhúc nhích.

Đợi Ân Vinh Lan lái xe rời đi, Trần Trản mới đóng cửa sổ lại.

Hai ngày nay hệ thống rất sôi nổi, bình thường đều sẽ chủ động nói hai ba câu, nhưng do tối hôm qua chính mắt nhìn thấy hiện trường bạo lực gia đình, hiện tại vẫn luôn duy trì an tĩnh.

Công tác phối âm đã kết thúc, là một diễn viên phối âm chủ lực, buổi tối Trần Trản còn phải tham dự một buổi tiệc mừng phim kết thúc. Thấy thời gian còn sớm nên tranh thủ dọn dẹp nhà.

Động tác của cậu cũng không liên tục, thong thả hơn so với ngày thường.

【 hệ thống: Tối hôm qua…… Đánh người mệt sao? 】

Nghe ra sự cẩn trọng trong giọng nói, Trần Trản nhíu mày: “Luôn có cảm giác không yên.”

【 hệ thống: Xem ra cậu sẽ gặp xui xẻo. 】

Trần Trản: “Sao lại nói như thế nào?”

【 hệ thống: Mượn xác hoàn hồn, giác quan thứ sáu sẽ nhạy hơn bình thường. 】

Trần Trản: “Từ này dùng không đúng, ta có thể đứng ở chỗ này là do các ngươi dùng một loại công nghệ cao, phi siêu tự nhiên mà kéo đến.”

【 hệ thống: Trên thế giới, cái gì khó đối phó nhất? 】

Trần Trản hiếm có mà phối hợp hỏi lại.

【 hệ thống: Người theo chủ nghĩa duy vật. 】

Ngươi chỉ có thể giảng đạo lý với bọn họ, mà là một người xuất sắc trong số họ, nhưng Trần Trản lại không thông đạo lý của họ.

Một tiếng sau, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ trông thập phần rộng thoáng. Trần Trản suy tính nếu kêu taxi cũng phải mất một ít thời gian nên ra cửa trước.

Là nhà đầu tư lớn, Lâm Trì Ngang tất nhiên cũng tới, nhưng hắn cố tình kéo xa khoảng cách với cậu.

Những người tham gia hôm nay đa phần đều là nhân viên kỹ thuật và diễn viên phối âm, không khí trên bàn cơm vô cùng thoải mái, không có những cảnh chuốc rượu nhàm chán. Qua nhiều ngày làm việc chung với nhau, nụ cười của Trần Trản cũng thêm vài phần thật tình.

Vương Thành đột ngột đi tới.

Nhìn vẻ mặt của hắn liền biết đã xảy ra chuyện. Trần Trản buông cái ly trong tay xuống, đứng dậy xin phép mọi người: “Tôi đi ra ngoài một lát.”

Mọi người đều thông hiểu gật gật đầu.

“Lên hot search?”

“Đại ngôn bị giành mất?”

“Nhà máy phá sản?”

Nói cái gì Vương Thành cũng lắc đầu. Vừa mới ra ngoài cửa, hắn mới nói ra: “Nhà cậu cháy!”

Ánh mắt Trần Trản biến đổi, nhưng không sốt ruột trở về, Vương Thành có thể tới đây chứng minh xe cứu hỏa đã qua, liền hiểu sơ tình huống: “Có hộ gia đình khác bị liên lụy không?”

Vương Thành lắc đầu: “Không ai bị thương.”

Trần Trản nhẹ nhàng thở ra.

Vương Thành; “Cũng may nhà đối diện người ngửi được mùi khói, gọi điện thoại báo cháy. Nhân viên phòng cháy tới kịp thời nên lửa cũng không lan ra.”

Trần Trản mở điện thoại xem, có hai cuộc gọi nhỡ của ông lão.

Hai người đi ra ngoài chờ tài xế đến, Vương Thành không nhịn được nhắc mãi: “Đang êm đẹp sao lại liền cháy?”

Trước khi ra cửa Trần Trản đã kiểm tra bếp và nguồn điện, cậu cũng không có thói quen hút thuốc, nguyên nhân hỏa hoạn rất có thể là cố ý phóng hỏa.

“Gần đây Kế Đông Vũ đang làm gì?”

Vương Thành cũng cảm thấy việc này thật kỳ lạ: “Đã hỏi qua người đang theo dõi hắn, vẫn luôn ở bệnh viện không rời đi.”

Do cậu hối thúc nên tốc độ xe cũng nhanh hơn bình thường.

Xa xa có thể thấy không ít người vây dưới lầu, vì an toàn nên toàn bộ người trong chung cư đều tụ tập bên ngoài.

Trần Trản ngẩng đầu nhìn lướt qua, tình hình cũng không tính là nghiêm trọng, ngoại trừ bên ngoài tường đã biến thành màu đen.

Sau khi thấy chủ hộ, nhân viên phòng cháy an ủi hai câu, hỏi cậu khi ra cửa đã làm gì.

Trần Trản nhất nhất đáp lại.

Nói đến một nửa, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, nhanh chóng trả lời xong đi qua.

Trong mắt Ân Vinh Lan không có quá nhiều khẩn trương, chỉ có một mạt lệ khí: “Giám định nguyên nhân cũng phải mất ít nhất mấy ngày, tôi đã nhờ người xem có thể nhanh chóng bắt được người hay không.”

【 hệ thống: Cẩu nam nhân, chỉ lo đối phó phạm nhân, không lo lắng cho sinh mệnh an toàn của cậu. 】

Thật ra Trần Trản rất bình tĩnh, đồng hồ Ân Vinh Lan đưa có định vị, có thể biết cậu không có ở nhà lúc xảy ra chuyện.

Ngồi vào trong xe tạm thời rời xa hỗn loạn bên ngoài, Trần Trản lướt điện thoại tìm tin tức về mình, trực tiếp bỏ qua tin tức về tình hình hoả hoạn, khi nhìn đến bức hình fans chụp cậu ở trước cửa khách sạn hồi mấy tiếng trước, ánh mắt khẽ động.

Ân Vinh Lan dư quang quét thấy, mở miệng nói: “Tuy rằng phóng hỏa, nhưng không muốn đả thương em.”

Nếu không nhất định phải điều tra rõ hướng đi của cậu.

Trần Trản: “Không phải muốn sát hại tính mạng, mà là mưu tài.”

Không khí trở nên trầm xuống, Ân Vinh Lan đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua nhìn thấy phần tư liệu kia, ánh mắt bàn bạc, Trần Trản nhìn anh cười khẽ.

Không định giấu giếm, Ân Vinh Lan nói trắng ra: “Nội dung tư liệu rất cao thâm, tôi cũng có cái hiểu cái không.”

Trần Trản nghe ra đây là khiêm tốn, hiểu biết toàn bộ thì không có khả năng, nhưng cũng được bảy, tám phần.

Ân Vinh Lan: “Có người muốn trộm đồ vật trân quý của em, em không lo lắng sao?”

Trần Trản trầm ngâm nói: “Sáng sớm em đã tùy tiện sửa lại chút.”

Phí toàn bộ giá trị tẩy trắng, không thể bị thiêu hủy, nhưng vật như vậy không khác gì một củ khoai lang nóng bỏng tay, nên đơn giản bóp méo một phần tư liệu.

Tổng bộ dễ dàng giao tư liệu ra như vậy, Trần Trản cảm không đúng chỗ nào, tạm thời làm mồi câu, không ngờ quả thật có tác dụng.

“x đổi thành Q, 6 đổi thành 8?”

Trần Trản kinh ngạc: “Anh biết?”

Đều là văn tự đánh máy, cải biến quá lớn sẽ có dấu vết, cho nên chủ yếu sẽ động tay lên những con số.

Ân Vinh Lan chế nhạo: “Nghĩ đẹp quá rồi, đáng tiếc em không tinh thông vật lý, người có chút hiểu biết vừa xem liền nhận ra không đúng.”

“……”

“Yên tâm.” Ân Vinh Lan nói: “Tôi đã sửa qua một lần rồi, sau nửa đêm về in ra, lại đưa qua.”

Trần Trản nhướng mày: “Tối hôm qua anh rời đi lúc nào?”

Ân Vinh Lan: “Lúc em phát tiết xong sau đó ngủ lại.”

Trần Trản ho nhẹ một tiếng, sau một lúc lâu lại tò mò hỏi: “Đổi thành cái dạng gì?”

Ân Vinh Lan kiên nhẫn giảng giải từ góc độ chuyên ngành, nhưng Trần Trản nghe không hiểu.

【 hệ thống: Đơn giản giống như tuyệt thế võ công 《 Cửu Âm Chân Kinh 》, ở phía trước bỏ thêm một câu "Muốn luyện loại võ công, trước tiên tự cung". 】

“……”

----------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản: “Vì sao không làm người lương thiện?”

Ân Vinh Lan: “Vì để xứng với em.”

“……”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com