ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 81: Quá khứ và tương lai

VTHY2K4

Trầm mặc một hồi lâu, Trần Trản vẫn chưa trực tiếp trả lời cái vấn đề sinh tử này, ngược lại nói: “Hợp tác một thời gian rồi, nói cho ta tên và ngày sinh của ngươi đi.”

【 Hệ thống: Muốn cái này làm gì? 】

Trần Trản ngữ khí bình đạm: “Có chỗ dùng.”

Qua một hồi lâu, hệ thống mới lần thứ hai phát ra tiếng: 【 Ký chủ muốn đi báo cáo tôi! 】

Trần Trản thở dài: “Báo cáo yêu cầu ngày sinh làm gì?”

【 Hệ thống: Vậy là nguyên nhân gì? 】

Trần Trản nghiêm trang: “Nếu vấn đề này cũng nghĩ không ra thì đừng nên mang mộng đế vương.”

Nói về công phu làm phiền người khá, hệ thống không thua bất luận sinh vật nào.

Ăn cơm, ngủ trưa, ngay cả khi tắm gội cũng cãi cọ ầm ĩ dò hỏi nguyên nhân.

Trần Trản bị nó nháo đến phiền lòng, đánh mất kiên nhẫn lạnh lùng nói: “Khắc bia cho ngươi.”

Người đời sau cũng có thể tính ra được nó sống bao lâu rồi.

【 hệ thống: Lỡ như…… Thành công thì sao? 】

Trần Trản không chịu mê hoặc, mạnh mẽ sửa lại: “Là ngàn vạn phần mới có một.”

Hệ thống vẫn không vì vậy mà hết hy vọng, cũng may xem như an tĩnh lại, tựa hồ chuẩn bị suy nghĩ tự đưa ra quyết định.

Trần Trản nhìn thoáng qua lịch, yên lặng ghi nhớ hôm nay. Nếu hệ thống ra đi không trở về nữa, liền đem hôm nay làm ngày giỗ, về sau mỗi năm thắp một nén nhang.

Lúc trước xây dựng đa tài đa nghệ, lập một tài khoản ẩm thực nhưng cũng lâu rồi chưa cập nhật. Thấy thời gian còn sớm, liền nấu một cái lẩu cà chua, chụp một bức hình đăng lên.

Chỉnh lửa nhỏ lại, mấy phiến ngó sen đảo quanh bên trong, mùi hương ập vào trước mặt. Đôi mắt Trần Trản híp lại vì nhiệt độ, chuẩn bị tĩnh tâm hưởng thụ mỹ thực.

Vừa mới cầm lấy chiếc đũa, điện thoại đặt trên bàn rung lên.

Điện báo biểu hiện là dãy số lạ, Trần Trản dự cảm không có chuyện tốt, tắt âm bắt đầu dùng cơm.

Người gọi điện thoại rất cố chấp, màn hình không ngừng lập loè ánh sáng, Trần Trản nuốt ngụm cơm mới vừa đưa vào trong miệng, nhíu mày ấn nghe.

“Xin hỏi là Trần Trản Trần tiên sinh phải không?”

Trần Trản: “Vị nào?”

Người bên kia tận lực biểu đạt ngắn gọn tình huống, nghe được ba chữ cục cảnh sát, sắc mặt Trần Trản hơi đổi: "Tôi đến ngay.”

Gặp phải mấy cái đèn đỏ, khi đến nơi, chung quanh đã có một đám người vây quanh thành một vòng nhỏ.

Trần Trản lắc lắc đầu, chen vào. Nhìn thấy ngón tay của một người trung niên bị đông lạnh đến đỏ bừng vẫn không quên cầm điện thoại chụp hình, không nhịn được nói: “Tôi nghe nói vong linh có thể sống nhờ hình ảnh.”

Người nọ liếc cậu một cái, nhưng không chụp nữa.

Nhìn từ mái nhà xuống giống như đang nhìn một đàn kiến rậm rạp, nam nhân đứng ở trên lầu đã sớm hạ quyết tâm, một khi Trần Trản mở miệng nói với hắn một lời hắn liền nhảy xuống đi.

Một người cảnh sát đang sơ tán quần chúng ở hiện trường, nhìn thấy Trần Trản, đi đến nói: “Đối phương nói rõ muốn gặp cậu.”

Trên người Trần Trản còn lưu lại mùi lẩu nhàn nhạt, cảnh sát phức tạp mà nhìn cậu một cái: “Đã có đồng sự đi lên chuẩn bị cứu người, cậu thử nói vài câu kéo dài thời gian. Nhớ đừng kích thích đến hắn.”

Tiến lên hai bước, Trần Trản nhìn người đứng phía trên, cánh môi giật giật, còn chưa mở miệng đã lui trở về, thấp giọng hỏi: “Người đó tên gì?”

“……”

Sự kiện chất gây ảo giác lúc trước bị nháo đến ồn ào, ngay cả rất nhiều quần chúng không quan tâm bát quái đều biết, cảnh sát thấy ánh mắt của cậu không giống như đang nói giỡn, hít sâu một hơi nói: “Kế Đông Vũ.”

Trần Trản lộ ra biểu tình bừng tỉnh.

Cảnh sát: “Hắn hạ dược cậu mà cậu không nhớ sao?”

Trần Trản cảm thấy bất đắc dĩ, sức chiến đấu của vai ác này quá yếu, thời gian tồn tại cũng ngắn. Tựa như một ca khúc, đến cuối cùng cũng chỉ có ấn tượng với một hai câu ca từ.

Tuy rằng không nhớ rõ tên, nhưng việc Kế Đông Vũ làm cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho cậu.

Từ trạng thái tâm lý mà nói, đối phương có bệnh. Kế Đông Vũ không chấp nhận được một người có bối cảnh không bằng mình mà lại có thể đột nhiên thoáng cái nổi tiếng, cho dù không có Trần Trản thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Trên sân thượng, Kế Đông Vũ bước một bước nhỏ về phía trước, chung quanh phát ra một mảnh kinh hô.

Cảnh sát hạ giọng: “Mau nói vài câu với người trên kia đi.”

Trần Trản đã nhìn rõ mọi chuyện: “Hắn muốn tôi xem hắn chết.”

Bị mọi người quay lưng, nếu theo tích cách của Kế Đông Vũ, chết cũng muốn mình lưu lại bóng ma tâm lý.

Đứng ở tại chỗ nhắm mắt suy tư một lúc lâu, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Tôi muốn kết hôn!”

Không khí trong nháy mắt lâm vào yên tĩnh.

Không màng ánh mắt người bên cạnh, cách vài tầng lầu, Trần Trản ngửa đầu nhìn Kế Đông Vũ: “Tình cảm không thể miễn cưỡng, anh lấy chết uy hiếp cũng…… Vô dụng!”

Dứt lời, xoay người cất bước rời đi.

Vài người xa xa công khai phát sóng trực tiếp, đặt tiêu đề là có quá nhiều việc còn chưa làm xong, màn ảnh đã ghi rõ một màn này.

Cảnh sát đi tới giữ chặt hắn: “Đừng kích động, cứu người trước.”

Trần Trản liếc mắt nhìn đám người xem náo nhiệt: “Sẽ không nhảy.”

Một khi nhảy, lời đồn không biết sẽ truyền thành cái dạng gì, Kế Đông Vũ thà chết cũng sẽ không nguyện ý gánh trên lưng cái danh này.

Một câu ngắn ngủn tạo thành oanh động không nhỏ, Kế Đông Vũ ở trên sân thượng gầm nhẹ, tỏ vẻ Trần Trản hồ ngôn loạn ngữ.

Nhưng mà ai sẽ nghe, ngay cả video cũng đã phát trên mạng rồi, người xem một bên quở trách người quay video không đồng tình với người khác, một bên không chút do dự lưu lại bình luận:

“Trời ạ! Kế Đông Vũ hạ dược Bùi Ân Thu sau đó an phận vài tháng, rồi tại sao lại đột nhiên xuống tay với Trần Trản? Thì ra là vì yêu sinh hận!”

“Chất gây ảo giác…… Hắn đây là muốn cưỡng chế người khác yêu mình sao?”

“Thói đời bạc bẽo!”

“Trần Trản cũng thật là xui xẻo, bị "Nam Thần" đạo đức bắt cóc mà theo đuổi, hiện tại lại gặp phải một người lấy chết uy hiếp.”

Thân thể Kế Đông Vũ như một cây tiểu bạch dương run rẩy trong gió, nhìn như lung lay sắp đổ, nhưng trước sau vẫn không vượt ranh giới sinh tử.

Trần Trản mang đến đả kích không nhỏ, sắc mặt hắn trướng hồng, nói năng lộn xộn, đây cũng là một cơ hội tốt cho nhân viên cứu hộ. Hai người nhìn tình cảnh phía trước, tính toán, một trong hai người nhanh chóng xông lên trước, ôm lấy eo Kế Đông Vũ sau đó dùng sức kéo. Mặt khác, một người quyết đoán đè hai tay đang giãy dự của Kế Đông Vũ lại, mạnh mẽ đem người xuống khỏi khu vực nguy hiểm.

Phía dưới nháy mắt vang lên một mảnh vỗ tay, che lấp cả tiếng thở dài của mấy người hiểu chuyện.

Trần Trản đã nhìn rõ tâm thái của nhân sinh, không hề thích sự náo nhiệt như thế này. Đã có máy ảnh điện thoại hướng về đây, cậu nhanh bước gọi taxi rời đi.

【 Hệ thống: Tôi nghĩ ra một cái chủ ý tuyệt diệu, làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hệ thống cấp trên với hệ thống cấp dưới……】

Trần Trản đánh gãy lời nó, nhìn dòng xe như nước chảy ngoài cửa sổ, lẩm bẩm tự nói: “Không thể làm người khác bớt lo.”

Chưa về đến nhà, Vương Thành đã điện thoại tới: “Cậu lên hot search.”

Ngữ khí người nói không hề dao động, người nghe càng không có cảm xúc.

Đều đã quen thuộc thao tác của nhau.

Trầm mặc một lát, Vương Thành lại nói: “Bình luận nói cậu muốn kết hôn?”

“Kế sách tạm thời thôi.”

Vương Thành âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nói cho cậu hiểu giá trị của nghệ sĩ trước hôn nhân lớn như thế nào.

Trên đường bởi vì kẹt xe, trì hoãn hai mươi phút.

Cái lẩu cà chua mê người đã sớm lạnh, một lớp dầu nổi lên mặt trên.

Đi đi về về, Trần Trản cũng hết khẩu vị, rửa mặt sau đó trực tiếp nằm lên giường đi vào giấc ngủ.

Hôm sau thức dậy tương đối sớm, lười làm bữa sáng, mặt một cái áo dệt kim hở cổ chuẩn bị xuống lầu mua hai căn bánh quẩy.

Mới vừa cầm lấy chìa khóa sửng sốt, tấm thảm trước cửa không biết khi nào xuất hiện một phong thư.

Băn khoăn có thể là tin đe dọa, vì không muốn phá hư vân tay, Trần Trản tìm đôi găng tay mang lên, nhíu mày mở ra. Còn chưa xem nội dung cụ thể, chỉ riêng nét chữ đã làm cho ánh mắt cậu khẽ nhúc nhích. Bút tích rất quen thuộc, phảng phất như tự mình viết ——

Nếu thuận lợi, phong thư này sẽ gửi đến trên tay cậu vào ngày 19 tháng 3.

Vô luận cậu tin hay không, người viết phong thư này là cậu của mười năm sau.

Vì chứng thực lời này, tối nay sẽ có một trận mưa to. Tôi khá khắc sâu ấn tượng với trận mưa này, còn nguyên nhân tạm gác lại ngày sau lại nói.

Nội dung thư dừng ở đây, Trần Trản nhìn dự báo thời tiết, trên mặt báo viết:

Gần một tháng thời tiết khô ráo, không ít người dân đều oán giận.

Nhớ lại Kế Đông Vũ hại cậu đang bị treo lên hot search, Trần Trản do dự một chút, không báo án.

Chưa nói đến an toàn bản thân, chỉ mới nghe qua thôi đã thấy vô lý, cho dù nó có phải là một trò đùa dai hay không, một khi báo án tuyệt đối sẽ bị coi như lăng xê.

Nửa đêm còn chưa ngủ, kim đồng hồ vừa điểm qua khỏi 1 giờ sáng, bên ngoài đột ngột mưa to.

Trần Trản nhớ không rõ mình ngủ lúc nào, vừa tỉnh lại, phong thư lại xuất hiện ở vị trí cũ:

Không biết bữa sáng của cậu là gì.

Đại khái không phải chiên trứng gà thì là sữa đậu nành bánh quẩy.

Ai có thể nghĩ đến một ngày sóng êm biển lặng như vậy lại xảy ra biến cố.

Không cần hoảng sợ, chỉ cần khắc phục, tương lai sự nghiệp cậu sẽ thành công, gia đình hạnh phúc.

Nhìn chăm chú hồi lâu, lên mạng xem camera theo dõi, cơ bản không thấy ai tới giao hàng.

Cậu có thể phỏng đoán được người viết mấy phong thư này là ai, biết cậu sẽ không báo án, cũng biết thời gian của camera theo dõi.

Màn đêm buông xuống, Trần Trản nhìn xuống bên dưới cửa sổ, chưa được nửa tiếng đồng hồ đã cảm giác eo đau chân đau.

Ánh trăng lên cao, chung cư xuất hiện một đạo thân ảnh, bước chân nhẹ cực kỳ, thậm chí không mở đèn, một mình sờ soạng đi tới.

Chuẩn xác bước qua bậc thang cuối cũng, ngừng trước một căn hộ, nhét một phong thư vào.

Xong việc chậm rãi lộ ra nụ cười, bên trong cánh cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng động rất nhỏ, người tới bước lên một bước, ghé mắt vào mắt mèo…… Trong bóng đêm, vừa lúc đối mắt với một đôi đồng tử, có một đôi mắt từ bên trong nhìn ra bên ngoài!

Bởi vì kinh ngạc, người tới đột nhiên lui về phía sau một bước.

Cửa mở, đèn hành lang theo động tĩnh sáng lên. Trần Trản ôm cánh tay mỉm cười mà nhìn Ân Vinh Lan: “Làm mất bốn tiếng nghỉ ngơi của em, anh thực giỏi.”

Ân Vinh Lan rất am hiểu tính tình Trần Trản, cậu sẽ không lãng phí thời gian vào việc này. Không ngờ cậu lại làm theo cách trái ngược, muốn ôm cây đợi thỏ.

“Nói xem,” Trần Trản nhặt phong thư trên mặt đất lên: “Vì sao lại làm vậy?”

Sự việc đã bại lộ, trước mắt chỉ có thể thành thật, Ân Vinh Lan nhẹ giọng nói: “Cầu hôn.”

Không khí trở nên an tĩnh.

Khóe miệng tươi cười của Trần Trản cứng đờ…… Sao cậu lại không nhìn ra được phân đoạn nào giống cầu hôn.

Ân Vinh Lan giải thích: “Tôi đã ghi trong đó tương lai em sẽ có một gia đình mỹ mãn, đây là ám chỉ tâm lý.”

Sau khi nghe xong Trần Trản nheo mắt: “Trên phong thư nói sẽ xảy ra biến cố, chính là chỉ mấy ngày sau anh sẽ cầu hôn sao?”

Ân Vinh Lan gật gật đầu, nhìn phong thư trên tay cậu: “Đây là một phong thư cuối cùng, bên trong ký lục tỉ mỉ lại sinh hoạt hạnh phúc của chúng ta sau khi kết hôn.”

Nếu có thể làm cho đối phương tin tưởng rằng hôn nhân mười năm sau sẽ vô cũng hạnh phúc, thì đối phương không có lý do gì cự tuyệt cầu hôn.

“…… Mưa to là thế nào?”

Ân Vinh Lan: “Ông trời trợ giúp tôi.”

Đôi mắt Trần Trản vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm anh.

Ân Vinh Lan tránh đi: “…… Có một người bạn cùng trường làm việc ở đài khí tượng, nghe nói bữa đó có khả năng sẽ có mưa nhân tạo.”

-----------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản: Tôi muốn thiện lương. Nhưng tư liệu sống vẫn luôn chủ động tìm tới cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com