ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 80: Tuyệt chỗ phùng sinh

VTHY2K4

Lúc thức dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau. Phần đầu cảm thấy đau nhức, nhưng thật ra cảm giác say đã hoàn toàn tan biến.

Giọng nói đến từ hệ thống nhắc nhở cậu tất cả những chuyện phát sinh ngày hôm qua hết thảy đều không phải mộng.

—— Giá trị tẩy trắng đã về không.

Tới tới lui lui lặp lại một cái tin tức này.

Trần Trản nhíu mày, không còn một điểm nào sao?

Hệ thống cấp ra câu trả lời thực chính đánh, chỉ cần hoàn thành tâm nguyện ký chủ, giá trị tẩy trắng đang sở hữu tự động trở về không. Còn nếu muốn tiếp tục lưu tại thế giới này, mỗi năm đều yêu cầu nộp lên trên một ngàn giá trị tẩy trắng làm phí bảo hộ.

Vui sướng khi người gặp họa sau đó dò hỏi cậu có hối hận khi không lựa chọn trở về hay không.

Trần Trản đối với câu hỏi này khịt mũi coi thường, không phải ai cũng đều nguyện ý một lần nữa đối mặt với việc thi đại học thất bại, huống chi hệ thống trước đã nói quá trình truyền không ổn định, rất có khả năng đem cậu đưa đến thế giới hiện thực của mấy năm trước, đến lúc đó lại phải học lại từ đầu.

Nhìn thời gian, vừa xuống giường chuẩn bị rót nước ấm uống. Vừa ra khỏi phòng ngủ trông thấy Ân Vinh Lan nửa dựa vào sô pha nghỉ ngơi, khóe miệng cong cong…… Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất cậu muốn lưu lại.

Đi đến phòng bếp thuận tiện nấu một nồi cháo, động tĩnh làm Ân Vinh Lan bừng tỉnh.

Trần Trản đưa cho anh một ly trà mật ong, Ân Vinh Lan cười lắc đầu; “Đãi ngộ này trông như tôi mới là người say.”

Trần Trản vặn nhỏ lửa bếp lại, cháo ở trong nồi nổi bong bóng ùng ục, trêu chọc hỏi: “Tối hôm qua có bị dọa không?”

Đối mặt với kẻ đầu sỏ lôi kéo mình, cưỡng ép thảo luận thiên văn địa lý hơn nửa buổi tối, nhưng bởi vị mối quan hệ đôi bên, Ân Vinh Lan chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Ăn xong bữa sáng, Ân Vinh Lan chạy đến công ty đi làm, Trần Trản cũng bắt đầu gõ chữ.

Đêm qua say rượu khiến cho tinh thần cả buổi sáng đều trong trạng thái uể oải, Trần Trản đứt quãng viết văn. Giữa chừng nghỉ ngơi lướt điện thoại, phát hiện sau khi tin tức cậu bán dưa được lan truyền, được cư dân mạng phong cho danh hiệu ‘dưa vương chi vương’.

“Tôi đoán qua một đêm doanh số sẽ đột phá 10 vạn+.”

“Dù sao tôi cũng nhất định sẽ là người đầu tiên đặt.”

“Cầu hỏi: Mua dưa hấu có được tặng kèm dưa giải trí không?”

Bình luận càng nói càng lạc đề, cư dân mạng sôi nổi thảo luận, chủ yếu là suy đoán doanh số sau một đêm, có thể phát phúc lợi cho bọn họ. Dù sao tin nóng năm trước cũng không thắng nổi một quả dưa.

Trần Trản lắc lắc đầu, rời khỏi ghế, ra bên ngoài cửa sổ hóng gió. Nhìn ra xa bốn phía, phát hiện bên thùng rác không có một bóng người, không khỏi nhíu mày.

Bình thường thời gian này, lão nhân gia hẳn là đang nhặt phế liệu mới đúng.

Gõ cửa đối diện, sau một lúc lâu mới nghe được răng rắc một tiếng, cửa bị cố hết sức mà kéo ra. Người bên trong sắc mặt trắng bệch, bước chân lảo đảo, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ ngất xỉu.

Trần Trản ngẩn ra: “Giấy chứng minh có ở trên người không?”

Lão nhân gật đầu.

Trần Trản bảo ông mặc thêm áo khoác, khóa kỹ cửa sau đó gọi xe nhanh chóng đi bệnh viện.

Đang là thời kỳ đổi mùa, bệnh viện có rất nhiều người cảm mạo. Thân thể ông lão cơ hồ đã hoàn toàn kiệt sức, rất mau liền có hộ sĩ phát hiện không đúng, bảo ông nằm lên băng ca rồi đưa đến phòng bệnh.

Dựa theo trình tự thì sẽ phải làm không ít kiểm tra, Trần Trản chạy tới đăng ký đóng viện phí, trong chốc lát còn phải lấy thuốc, không thể làm hết mọi chuyện, liền gọi điện thoại kêu Ân Vinh Lan đến.

Khoảng hai mươi phút, Ân Vinh Lan vội vàng tới, Trần Trản ngẩng đầu nhìn anh: “Đang chụp CT não.”

Một ngày kiểm tra kết thúc, ngoài trừ đường máu thấp chút, không phát hiện vấn đề lớn. Thêm việc năm trước ông lão mới làm kiểm tra sức khoẻ tỉ mỉ, bác sĩ dặn dò không cần quá lo lắng.

Trần Trản đi xuống nhà ăn mua cơm, còn Ân Vinh Lan ở lại phòng bệnh, sắc mặt không lạnh như bình thường: “Cơm chiều không ăn, cơm sáng không ăn, ngài cũng thật biết tự hành.”

Ông lão cười mỉa một tiếng: “Trộm cái lười.”

Mắt nhìn thấy Trần Trản chưa trở về, ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: “Đây là một cơ hội ngàn năm có một.”

Ân Vinh Lan nhìn ông: “Đường máu thấp hình như không có ảnh hưởng tư duy.”

Ông lão trừng mắt nhìn anh: “Bệnh viện là nơi có thể cảm nhận rõ sinh ly tử biệt nhất, việc hôm nay ta trải qua con thể dùng để cầu hôn.”

Ân Vinh Lan nhíu mày: “Cái gì?”

Lão nhân: “Có thể mở màn như vậy…… Sự tình vừa mới xảy ra làm tôi nhận ra rằng chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào……” Dừng một chút: “Nhớ kỹ nói tới đây nhất định phải nắm tay nó.”

Cẩn thận tìm từ, ông lão tiếp tục nói: “Sau đó nói ‘tôi không muốn phí thời gian nữa, quãng đời còn lại, chúng ta cùng nhau đi tiếp được chứ? ’”

Ngoài Trần Trản, lần đầu tiên Ân Vinh Lan bị người ta nói đến á khẩu, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Ngài…… sao lại nghĩ ra vậy?”

Ông lão nhân cười thần bí: “Như thế nào?”

Ân Vinh Lan: “…… Diệu tuyệt.”

So với nghi thức long trọng cầu hôn, cho dù bị cự tuyệt cũng có thể còn đường lui; còn nữa, liền tính thất bại, lần sau lại cầu hôn cũng sẽ không làm người cảm thấy đột ngột.

Trần Trản đang ở nhà ăn căn bản không biết trong phòng bệnh đang thảo luận cái gì, cầm theo cháo và một ít đồ ăn trở về, còn cảm thán biển người tấp nập.

Khi ăn cơm mọi người đều an tĩnh, ông lão buổi sáng được chẩn đoán thiếu đường glucose, hiện tại khí sắc cũng ổn hơn rất nhiều. Hiện tại ăn uống càng ngon miệng, không nhìn ra bộ dáng suy yếu.

Thấy ông lão tinh thần không tồi, Trần Trản nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi ăn xong, ông lão đưa mắt ra hiệu cho Ân Vinh Lan, người sau hơi thấp thỏm kêu Trần Trản đi ra ngoài.

Trần Trản cảm giác thái độ của anh có chút cổ quái: “Có cái gì không thể nói ở bên trong?”

Bị đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú, Ân Vinh Lan thậm chí không nhớ rõ nói mình nên nói cái gì, khi anh có lại ý thức, đã bất tri bất giác nắm tay Trần Trản.

“Chúng ta kết hôn, được chứ?”

Trần Trản sửng sốt vài giây, dùng cái tay kia sờ trán đối phương.

Ân Vinh Lan vô cùng trịnh trọng nói: “Không phải nói giỡn, tôi nghiêm túc.”

“Em cũng nghiêm túc.” Trần Trản: “Thật sự bị bệnh.”

Nói xong hỏi mượn ý tá nhiệt kế, sốt 39 độ.

Thông thường tới độ ấm này, hơn phân nửa là từ virus cảm nhiễm, muốn hạ sốt tự nhiên rất khó.

Ân Vinh Lan kiên trì nói: “…… Tôi không bệnh.”

Trần Trản cười lạnh một tiếng: “Truyền nước biển hoặc uống thuốc, chọn một đi.”

Ông lão đợi trong phòng bệnh hồi lâu, khi cửa mở ánh mắt lộ ra mong chờ, ai ngờ giây tiếp theo liền thấy Trần Trản hỗ trợ cầm bình nước biển, trên tay Ân Vinh Lan thì cắm kim.

“Bị đánh?” Lão nhân hốt hoảng

Mua bán không thành còn tình người, sao lại nháo thành cái dạng này.

Trần Trản vẻ mặt bình tĩnh: “Phát sốt.”

Ông lão thất thần, hơn nửa ngày hỏi: “Thật sự bị bệnh?”

Trả lời ông lão chính là tiếng thở dài của Ân Vinh Lan.

Ông lão mím môi, nhìn một lượt rồi nói: “Đứa nhỏ này…… Mệnh thật không tốt.”

Ân Vinh Lan lấy tay vịn tường, không nói chuyện nữa.

Trần Trản buồn bã nói: “Mệnh không tốt là đây này.”

Một lúc phải chăm sóc hai bệnh nhân.

Đả kích thường nối tiếp nhau.

Sống dưới sự áp bức trong thời gian dài, một sớm bị âm, mỗi ngày hệ thống đều lải nhải ở trong đầu nhắc nhở cậu giá trị tẩy trắng đã bị lãng phí hết.

【 Về không, về không, về không……】

【 Hiện tại đã là tháng 3, nhớ rõ cuối năm trước đã tích cóp đủ một ngàn giá trị tẩy trắng. 】

【 Xin tôi đi, xin tôi cho cậu một cái nhiệm vụ tốt đi. 】

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đại để như thế.

Đối mặt với khiêu khích, Trần Trản vẫn luôn không đáp lại. Cho đến chiều nay, hệ thống lại một lần @ cậu, Trần Trản hơi hơi mỉm cười.

Nỗi sợ bị chi phối làm âm hệ thống dần dần nhỏ lại.

Trần Trản: “Hợp tác mới có thể song thắng.”

【 hệ thống: Chết cũng sẽ không bị cậu tẩy não. 】

Trần Trản: “Hệ thống đều tránh tôi như rắn độc mãnh thú, nhưng khẳng định là có một chút tò mò.”

Là cái dạng người gì, mới có thể tiễn hết hệ thống này tới hệ thống khác……Không thể không có những câu hỏi như thế được.

Trần Trản: “Có thể khai trương một địa điểm tham quan, tổ chức một ngày du lịch cho các hệ thống, mỗi lần thu vé vào cửa 50 giá trị tẩy trắng.”

【 hệ thống:…… Cậu sao lại có ý tưởng khủng bố như vậy? 】

Trần Trản lo chính mình nói: “Chọn một hệ thống chơi thử, cho nó đi theo ta một ngày, tự mình cảm thụ ta là người như thế nào.”

“…… Làm hệ thống có thể được bao nhiêu tiền, phát triển thêm cái nghề phụ cũng không quá.”

“…… Chẳng những có thể giảm bớt gánh nặng công tác của ngươi, còn có thể kiếm thêm thu nhập.”

“Tựa như nhà ma trong công viên giải trí, bị dọa đến chết khiếp cũng phải chơi, cái ngành này rất có tiền.”

Không đợi nói xong, liền nghe được trả lời ——

【 Hệ thống: Làm! 】

Nó phụ trách kéo người, Trần Trản ngồi mát ăn bát vàng.

Sau khi Ân Vinh Lan truyền nước biển cũng có hiệu quả, trừ bỏ có chút choáng đầu, cơ bản đã đã hạ sốt.

Ông lão còn xuất viện sớm hơn anh, về nhà tĩnh dưỡng.

Cơm bệnh viện có chút dầu mỡ, liên tục hai ngày Ân Vinh Lan chỉ ăn bữa trưa với cháo cải trắng, sau khi khỏi bệnh, Trần Trản chủ động mời anh ăn cơm.

Tự mình xuống bếp làm tam huân năm tố*, ở giữa đặt một chén canh lớn.

Ân Vinh Lan: “Đây là…… Ăn tết?”

Trần Trản: “Mời dùng.”

Nói xong gắp cho anh một khối thịt kho tàu.

Trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh ong ong, tay Trần Trản đang giữa không trung run hơi run lên, thực mau khôi phục bình thường, bình tĩnh đặt vào trong chén Ân Vinh Lan.

Hệ thống.

Yên lặng kêu hai tiếng.

【 hệ thống: Đang dẫn đội, rất bận. 】

Trần Trản nheo mắt: “Đội ngũ?”

【 hệ thống: Một lần tiếp một khách hàng, quá lãng phí thời gian, chủ trương bán vé theo đoàn đội. 】

Kế tiếp nó không phản ứng Trần Trản nữa, kêu lên ‘Đừng để tụt lại phía sau’.

Ân Vinh Lan chú ý tới biểu tình biến hóa của Trần Trản: “Làm sao vậy?”

Trần Trản: “Mới vừa rồi, em không còn trong sạch.”

“……”

Trần Trản đứng dậy: “Em đi rót cho anh ly nước.”

“Không cần……”

Hai chữ ‘phiền toái’ còn chưa nói xong, Trần Trản đã đi đến phòng bếp.

Việc đã đến nước này, cậu nhanh chóng nhận rõ hiện thực, một lần nữa liên hệ hệ thống: “Thêm loại vé theo tháng, muốn hủy vé phải tăng giá.”

【 hệ thống: Đều được. 】

Trong cái ly thủy tinh không lớn lắm, ngoại trừ lá trà còn có cẩu kỷ, sơn tra, ô mai, Ân Vinh Lan nhìn ‘đáy ly’ phong phú, cổ họng vừa động: “Có phải có chút nhiều rồi không?”

Trần Trản thập phần khẳng khái: “Không đáng bao nhiêu tiền.”

Trên mặt có nơi nào nhìn ra được mấy ngày trước đây còn suy sụp tinh thần phải uống rượu giải sầu chứ.

Ân Vinh Lan một ngụm cạn sạch nước, dư lại toàn bộ phối liệu. Cầm ly phỏng đoán: “Trúng giải nhất xổ số?”

Trần Trản lắc đầu, thu liễm biểu tình dư thừa: “Buổi tối đi ra ngoài đi dạo không?”

Ân Vinh Lan: “Không phải ngại gần đây có nhiều người cảm mạo, không muốn ra cửa sao?”

Không thể nói rằng vừa mới có hệ thống đặt vé, Trần Trản chỉ nói: “Mang khẩu trang là ổn rồi.”

Tuyệt chỗ phùng sinh, không đến hiểm cảnh vĩnh viễn không biết còn có biện pháp này.

Năm trước Trần Trản bùng nổ danh tiếng, năm nay bị hố ngược lại tìm được con đường mới.

Lịch trình chặt chẽ, bắt đầu tiến hành ngày phối âm cuối cùng, trong đầu lại đột nhiên truyền đến âm thanh kích động:

【 Lịch đã được xếp đến năm sau, tôi và ký chủ đã thành công lên bảng đệ nhất phú hào! 】

Đã dự kiến được, Trần Trản tỏ vẻ đã biết.

【 Hệ thống: Đã có tư bản, có thực lực, có nhân mạch, tại sao chúng ta còn muốn cam chịu khống chế? 】

“…… Gì?”

【 hệ thống: Vương hầu khanh tướng chẳng lẽ sinh ra đã cao quý sao? Đoạt quyền soán vị! Quân lâm thiên hạ!! Chỉ đợi sáng nay vấn đỉnh!!! 】

----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Hệ thống: Cậu thấy thế nào?

Trần Trản:…… Hoà bình vạn tuế.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info