ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 8: Leo núi

VTHY2K4

Xe chạy nhanh, đêm khuya trên đường tương đối vắng, đèn đường hai bên chỉ kịp lóe lên.

"Làm phiền nhanh chút nữa."

Trên xe là một nữ tài xế, liếc mắt nhìn hành khách từ kính chiếu hậu, đạp chân ga.

Mái tóc của Lâm Trì ngang bị gió ngoài cửa sổ vén lên, ngũ quan lãnh đạm.

Gần đây vận khí không tốt lắm, xe ngừng ở bên đường đều có người chạy qua hóng hớt, báo hại hắn phải bắt xe về nhà.

Điện thoại đột nhiên reo lên, đầu bên kia bảo là đã tìm được đầu xỏ gây tội, Lâm Trì Ngang nhìn vào đồng hồ: "Cậu xử lý là được."

Trò chuyện kết thúc trong nháy mắt, lượng pin điện thoại cuối cùng đã hết.

Lâm Trì Ngang bĩu môi, tiếp tục nhìn ra ngoài bóng đêm.

Dưới tốc độ hiện tại, rất nhanh đã tới nơi.

Lâm Trì Ngang trả tiền xong đợi trong chốc lát, thấy tài xế không phản ứng, mất kiên nhẫn, ngón tay trên cửa nhẹ nhàng gõ gõ: " Tiền thừa."

Nữ tài xế không thể tin được mà quay đầu, đứt quãng hỏi: "Anh muốn lấy tiền thừa?"

Lâm Trì Ngang nhíu mày.

Một lát sau, cầm tiền dứt khoát rời khỏi xe.

Đợi hắn đã đi xa, nữ tài xế giống như đang tỉnh mộng, vội vàng chụp lại bóng dáng của hắn đăng weibo:

May mắn gặp hành khách là Lâm Trì Ngang, được hắn đưa cho một trăm đồng vậy mà cư nhiên đòi tiền thừa!!!

Cẩu nam nhân, anh thay đổi rồi. (Đầu chó.jpg)

Đăng xong tạm thời ngừng công việc, đỗ xe ven đường, ngồi chờ bình luận.

Cô thường xuyên đăng mấy tấm hình bản thân lên weibo, cũng có một ít fan, còn có biệt danh là 'Nữ tài xế đẹp nhất'. Rất nhanh liền có không ít bình luận.

[Tháp Tháp: Giả đi!]

[Chân nhân bản smile: Ban ngày có người chụp ảnh Lâm tổng tài, anh ta mặc đồ rất giống trong ảnh.]

[Sao trời BABALA: Còn có cùng loại đồng hồ, hai người này là một, giám định hoàn tất.]

[Miêu cẩu một nhà thân: Đau lòng cho chủ tus! Buổi chiều mới đọc truyện xong, Trần Trản mắng Lâm Trì Ngang chưa bao giờ lấy tiền thừa.]

[Chấp sự Tác Lạp: Giờ phút này chỉ muốn hát một đoạn: Nước chảy đã mang đi chuyện xưa, thời gian đã thay đổi chúng ta.]

Những bình luận sau cơ hồ đều mang theo trêu chọc, tài xế ngửa đầu cảm thán, vốn dĩ cho rằng chở một đại nhân vật có thể kiếm thêm một ít, ai ngờ đối phương cư nhiên đổi tính coi trọng tiền thừa.

Không giống năm xưa.

Buổi chiều Trần Trản vẫn viết văn như thường lệ, nội dung gần giống với chương trước, nên cũng không thu được hưởng ứng lớn. Kết quả đến tối nữ tài xế lại đăng Weibo, Lâm Trì Ngang vững vàng leo lên top ba hotsearch, triệt để không lay động.

Trần Trản biết được sự việc đã là sáng hôm sau, Lâm Trì Ngang còn treo ở hotsearch, mỗi lần sắp bị ép xuống lại được kéo lên.

[Hệ thống: Ngài thực giỏi nha.]

Trần Trản đang ăn sáng, sau khi phát trực tiếp sinh hoạt của cậu được cải thiện rất nhiều, từ gặm màn thầu biến thành bò bít tết. Bởi vì thân thể tương đối mảnh khảnh nên cậu chú trọng ăn nhiều thịt.

Giờ phút này tiếng dao nĩa xẹt xẹt đặt biệt chói tay.

[Hệ thống: Tin tôi, tôi không có ác ý.]

Trần Trản viết văn hoàn toàn dựa vào kí ức nguyên chủ, những ghen ghét được cất giấu trong trí nhớ, từ góc độ người xem cảm thấy thực buồn cười. Tìm tòi trong kí ức, cậu cảm thấy nguyên thân không có nhiều tình cảm với nữ chính, có lẽ tinh thần nguyên thân đã sớm có vấn đề, chỉ là lấy Khương Dĩnh làm ngòi nổ.

Ăn sáng được một nửa, Ân Vinh Lan đột nhiên tới cửa.

Trần Trản cẩn thận đánh giá anh ta, thời gian làm việc bình thường, người khác đi sớm về khuya anh ta lại có thời gian tới đây, không phải là thất nghiệp thật chứ?

Ân Vinh Lan tươi cười như cũ, điện thoại Trần Trản đột nhiên reo lên, gật đầu mời anh vào rồi nghe điện thoại.

Đầu kia không biết nói gì đó mà Trần Trản lễ phép cự tuyệt, trò chuyện mau chóng kết thúc.

Ân Vinh Lan mơ hồ nghe được mấy chữ, xâu chuỗi hỏi: "Hướng Tây lại tìm phát trực tiếp à?"

Trần Trản gật đầu: "Nghe nói Nguyên Thụy được đến Bác Duyệt với tư cách nhà tài trợ nên Hướng Tây nóng lòng."

Ân Vinh Lan mỉm cười nói: "Tăng giá cố định tại sao cậu không nhận?"

Trần Trản: "Hướng Tây nếu thông minh thì sau khi phát sóng liền nghĩ cách xin tài trợ, hiện tại bị đẩy vào nước đường này thì đi cầu thiên hạ."

Ân Vinh Lan: "Nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu kiếm tiền."

Trần Trản: "Tốt quá hóa lốp."

Ánh mắt Ân Vinh Lan có chứ tán thưởng: "Cậu thật thông minh."

Cách khen như người lớn khen trẻ con thế này làm Trần Trản bật cười, hỏi mục đích anh ta tới.

Ân Vinh Lan sau khi trả lời Trần Trản hơi hơi nhướng mày: "Leo núi?"

"Thời tiết gần đây rất thích hợp." Ân Vinh Lan tìm chỗ ngồi xuống: "Thiên Vân Sơn quanh năm mây mù, chỉ đi vào thời gian này là thích hợp nhất."

Vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy cánh tay non mịn hơn nam nhân khác, Trần Trản thoái thác thu hồi lời nói, gật gật đầu: "Rèn luyện một chút cũng tốt."

Thiên Vân Sơn làm cho người ta không thể nào nhìn rõ nên được gọi là 'Ảo cảnh trên không'.

Kinh tế mỗi năm ở thành phố này đều tăng, hấp dẫn không ít người đến định cư làm việc nhưng lại không nhiều di sản văn hóa, di tích để phát triển du lịch, cũng may là có Thiên Vân Sơn nên lữ khách đến không ít.

Chân núi rất ít người đi bộ, đại bộ phận là thuê xe lên giữa sườn núi mới bắt đầu leo, Trần Trản mặc một bộ đồ nhẹ nhàng, không nói một lời trên đường luôn yên lặng.

Nếu như bất luận người nào ở cùng Ân Vinh Lan đều sẽ tìm cách chủ động nói chuyện, còn Trần Trản chỉ chuyên tâm leo núi nói chuyện lấy lệ.

Cuối cùng mở miệng trước chính là Ân Vinh Lan, hỏi một vấn đề râu ria: "Muốn nghỉ ngơi một lúc không?"

Trần Trản không lên tiếng là để giữ thể lực, lấy tố chất thân thể của cậu hiện tại, không có ngoại lực tác động, muốn leo lên đỉnh núi cũng là một thách thức. Nhìn đỉnh núi ở xa, gật gật đầu.

Hai người tìm một tảng đá dựa vào, khoảng năm phút, Trần Trản lại đứng lên: "Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tiếp tục đi."

Ân Vinh Lan không mệt, liền đồng ý.

Đa số mọi người trải qua trăm cay nghìn đắng chỉ để ngắm cảnh, đến khi lên đến nơi, không có mây mù che lấp, có thể nhìn thấy rõ ràng rừng cây xanh tốt dưới chân núi, còn có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu của sắc xanh lục từ đại dương mênh mông.

Trần Trản nghiêng mặt cùng Ân Vinh Lan nói chuyện, tầm mắt không nhịn được nhìn nhiều một lúc, quần áo màu nhạt rất kén người mặc, leo núi lại là một việc vất vả, hai thứ này kết hợp lại không tổn hại gì thần trí đối phương.

Ân Vinh Lan bỏ tay vào túi, mắt nhìn thẳng, nói chuyện dùng ngữ khí nhàn nhạt "Đứng ở đỉnh núi thật dễ làm cảm xúc phóng đại tới tận cùng."

Trần Trản không tỏ ý kiến: "Có cảm tưởng gì?"

"Cao xứ bất thắng hàn, còn cậu?"

"Cơ hội kiếm tiền." Trần Trản ánh mắt như ưng, sự mệt mỏi trong nháy mắt rút đi: "Nếu những người đó đi bộ xuống núi hai chân đều run lên, phỏng chừng đạp phanh còn không nỗi."

Ân Vinh Lan hơi giật mình: "Nên?"

Trần Trản: "Bọn họ cần một người lái xe tri kỉ." Nói rồi sờ túi: "Khi đi tôi có mang theo bằng lái."

"...."

Ân Vinh Lan sắp xếp lại ngôn ngữ, đang muốn mở miệng Trầm Trản đã chụp vai hắn trước: "Có tiền cùng nhau kiếm, có đem bằng lái không?"
Không chờ trả lời, Trần Trản mang theo ánh mắt thăm dò: "Nâng cằm thêm nhấp miệng, đôi mắt nhìn bên phải, đang chuẩn bị nói dối?"

"...."

Phục hồi thể lực, đi bộ xuống núi, thân mình Ân Vinh Lan có chút run rẩy. Anh còn có thể lực chống đỡ vậy còn Trần Trản?

Nhưng mà người kế bên-----

Con ngươi đen nhánh có ánh sáng lập lòe giống sói hoang. Đương sự thập phần bình tĩnh, đứng ở bãi xe kéo khách, chẳng được bao lâu thật sự có khách.

Trần Trản nhìn Ân Vinh Lan rộng lượng nói: "Nhường đơn này cho anh."

Đúng ra chuẩn bị chờ cậu đi rồi thì anh sẽ kêu tài xế tới đón, nụ cười cứng đờ.

"Nhanh lên." Chủ xe không kiên nhẫn.

Ân Vinh Lan thấy Trần Tràn nhìn bằng ánh mắt không cần cảm kích cảm thấy dở khóc dở cười, đảm đương chức vụ tài xế tạm thời.

Qua năm phút sau, Trần Trản mới tìm được vị khách tiếp theo.

Một đường toàn là ý niệm kiếm tiền.

Trước đó là một cây bạch dương nhỏ sừng sững, sau đó Trần Trản như trở thành một vũng bùn nhão.

Lái xe đưa khách đến nơi, vì tiếc tiền nên ngồi xe công cộng về. Một lần nữa trở về khung cảnh quen thuộc, Trần Trản không thay giày đỡ tường ngồi trên ngạch cửa nghỉ ngơi.

"Giữ theo núi và tập thể thao tôi sẽ chọn món sau." Cậu ngẩng đầu lẩm bẩm, muốn uống miếng nước lại làm biếng đi lại. Chờ hơi thở dần khôi phụ, dựa vào chủ nghĩa nhân đạo gọi cho Ân Vinh Lan: "Về nhà an toàn chưa?"
Giọng Ân Vinh Lan nghe không quá dao động: "Lần này chưa tới mười hai tiếng."

Trần Trản sửng sốt, mới nhớ tới nội dung cuộc trò chuyện trước, bò dậy rót nước nói: "Tôi sợ anh làm tài xế bị cướp sắc."

Ân Vinh Lan thở dài: "Tôi rất bình an."

"Cảm ơn anh hôm nay mời tôi leo núi." Trần Trản khách sáo nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Đầu kia cũng trả lời thật bình thường: "Cậu cũng vậy."

Cuộc trò chuyện không dinh dưỡng, chúc ngủ ngon xong kết thúc.

Làm việc tự do, hôm sau Trần Trản không có gánh nặng ngủ đến hơn 10 giờ, so với Ân Vinh Lan chỉ ngủ một nửa thời gian.

Công ty có không khí so với bình thường tốt hơn.

Bất quá nhãn hiệu Nguyên Thụy mới thu mua sinh hiệu quả và lợi ích hòa toàn không đủ 1% tiền lời công ty, ba ngàn vạn đại ngôn như ném đá xuống sông, nhưng bởi vì bắt được tài trợ nên coi như hòa một ván, nhẹ nhàng thở ra.

Lúc không khí công việc đang hòa hoãn, giám đốc hạng mục chỉ vào xe nam nhân dưới lầu: "Ông chủ tới."

"Ảo giác sao? Tôi thấy bước đi tổng tài có chút mệt mỏi."

"Là không có tinh thần như trước. Nói không chừng hôm qua cùng bạn gái trải qua một đêm xuân"

"Bước đi thế này thì có khả năng là bạn trai."

Nháy mắt không khí trở nên cứng đờ.

Nhân viên vừa phát biểu cứng đờ mà nhìn xung quanh, đảm bảo không có người nghe được.

Hai người nhìn nhau, áp xuống ý nghĩ đáng sợ sau đó quay lại làm việc.

Ân Vinh Lan tạm dừng một chút, yêu cầu bọn họ đem văn kiện cần ký lại, giám đốc hạng mục ôm văn kiện, đưa qua giả vờ quan tâm: "Thân thể ngài không khỏe sao?"

Ân Vinh Lan lật xem nội dung văn kiện, nhàn nhạt nói: "Vì một cuộc giao dịch tám mươi đồng."

"..."
------------------
Lời tác giả:
Lâm Trì Ngang: Học lấy tiền thừa, chẳng lẽ tôi lại làm sai.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info