ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 78: Người giữ bảo vật

VTHY2K4

Lời vừa dứt, không khí ước chừng trầm mặc vài phút.

Cổ họng Trương Thành Công như có sáp, một lúc lâu mới tìm về âm thanh: “Các người…… Chê tôi chán ghét thì có thể nói thẳng.”

Mắt thấy hắn không tin vào sự thật, Trần Trản đành phải tự mình làm mẫu. Thở dài buông bánh kem xuống, giơ lên hai tay.

Khi Trương Thành Công còn đang mờ mịch, Ân Vinh Lan giơ một cánh tay thẳng đứng, tay khác để ngang.

Ngay sau đó Lâm Trì Ngang đưa tay một góc 90 độ, tay còn lại làm động tác nhất cao, thuận tiện nói: “Khối ngang 5 ô.”

Tay Đàm Thường Minh áp sát vào đùi, đứng thẳng người.

Người nữ sinh sửa sang váy lại, tay giơ lên, như đang nâng tạ.

……

Từng động tác nối tiếp nhau, có khác nhau cũng có giống nhau. Vòng đi vòng lại, không biết qua đi bao lâu, Đàm Thường Minh kích động nói: “Tôi thắng!”

Sắc mặt những người còn lại trở nên khó coi, Trần Trản càng tiếc nuối: “Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa.”

Suýt nữa cậu đã thắng.

Ân Vinh Lan gật gật đầu, có độ ăn ý nhưng phối hợp vẫn chưa ổn.

Đàm Thường Minh đang đắc ý dào dạt, một người lớn tuổi đi tới, trừng mắt nhìn: “Thu liễm một chút.”

Đàm Thường Minh khá sợ lão ba nhà mình, lập tức ngoan ngoãn không dám nhiều lời.

“Đều là hài tử, so đo cái gì.” Người bạn bên cạnh người lớn tuổi nói đỡ, nói xong nhìn bọn họ: “Chơi đùa cũng phải xem trường hợp, lúc này lại chơi game xếp hình Tetris, còn coi được sao?”

Nhận sai đã là bản năng của con người.

Bọn họ xếp thành một hàng, ngoan ngoãn xin lỗi.

Trương Thành Công xem đến trợn mắt há mồm, nguyên lai vừa mới…… Chơi game xếp hình Tetris?!

Tâm tư xoay chuyển thiên hồi, nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.

Nói là ấu trĩ, những thao tác hình thể vừa rồi, phải theo thứ tự ghi nhớ động tác của chính mình mà còn phải nhớ động tác của những người trước. Đồng thời trong đầu còn phải nghĩ ra động tác để ứng phó, yêu cầu cần có trí tưởng tượng hình học không gian và trí nhớ cao.

Nhưng nói chỉ số thông minh của bọn họ cao…… Chỉ số thông minh cao sẽ làm ra loại sự tình này sao!

Tiếng ho nhẹ gọi lực chú ý của hắn lại, Trần Trản bưng bánh kem lên, nhún nhún vai: “Cái này đã tin chưa?”

Môi Trương Thành Công run rẩy, nhưng không nghẹn ra một chữ.

Ân Vinh Lan nghiêng người nhìn Trần Trản nói: “Đi sàn nhảy bên kia nhìn xem.”

Người sau gật đầu, sóng vai cùng anh đi về hướng sàn nhảy.

Mắt thấy mọi người sắp tản ra, Trương Thành Công gắt gao nắm chặt tay, gầm nhẹ nói: “Tôi nhất kiến chung tình với một kẻ nam giả nữ trang, chẳng lẽ còn chưa đủ?”

Khi hắn vừa dứt lời, tiếng bước chân cũng dừng lại, không quá một giây đồng hồ lại lần thứ hai cất bước.

“Chuyện bé xé ra to.” Không biết là ai nói một câu như vậy.

Đói bụng mấy ngày, lúc này được ăn no, tinh thần của Trần Trản một lần nữa bừng sáng.

Nghệ sĩ violon nhắm mắt diễn tấu, không hề bị hoàn cảnh chung quanh quấy nhiễu.

Trần Trản nhìn sự rung động của cây đàn, đột nhiên nhớ sinh nhật năm ngoài Ân Vinh Lan vì mình mà diễn tấu violon. Còn chưa hoàn toàn chìm vào hồi ức đã quay về thực tại, không thể tưởng tượng mà nhìn người bên cạnh người: “Học phí của anh đều dựa vào ông lão giúp đỡ sao?”

Ân Vinh Lan gật đầu.

Trần Trản: “Nhưng phí học violon cũng không thấp.”

Muốn mua một cây đàn tốt một chút cũng mấy chục vạn.

Ân Vinh Lan cười cười: “Ông lão cũng là người dạy tôi kéo.”

Trần Trản nhướng mày, không thể tưởng tượng được ông lão đối diện nhìn qua bình thường nhưng lại là cao nhân.

“Trước khi ông ấy về hưu đã hoàn thành xong chương trình đại học cũng xem như có chút kiến thức.”

Trần Trản thầm than, sinh hoạt trạng thái sinh hoạt của thế hệ trước cậu không thể chạm tới được.

Tựa hồ nhìn ra cậu suy nghĩ gì, Ân Vinh Lan trấn an nói: “Tư duy của em cũng đã vượt xa người bình thường rồi.”

Trần Trản: “…… Đây là khen em sao?”

Ân Vinh Lan mặt không đổi sắc gật đầu.

Tiệc tối kết thúc, Ân Vinh Lan lái xe đưa cậu về.

Trần Trản nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ: “Lúc này cũng nên mua một chiếc xe.”

Ân Vinh Lan dập tắt ý đồ của cậu: “Tiểu khu không có chỗ đỗ.”

Ngẫm lại dự án quy hoạch của tiểu khu, vì có chỗ đỗ xe mà dời thùng rác đi nơi khác, ý tưởng vừa mới nảy mầm lại bị ép xuống.

Ân Vinh Lan thập phần vừa lòng, một khi Trần Trản mua xe thì thời gian tiếp xúc của hai bên sẽ ít hơn, như vậy sẽ lệch khỏi quỹ đạo mong muốn ban đầu của anh.

Con chó ở nhà còn chưa được cho ăn, Ân Vinh Lan chỉ nhìn cậu lên lầu chứ không vào, cười nói: “Ngày mai là thứ bảy, đi đánh cầu lông không?”

Trần Trản gật gật đầu, cũng mỉm cười phất tay.

Vào cửa nhìn lại thời gian, còn bốn tiếng nữa mới đến không giờ, cũng đủ một chương.

Trước khi khởi động máy tính, hoạt động xương khớp một chút, do dự giữa bộ ảnh hậu và bộ nam thần, cuối cùng quyết định viết bộ ảnh hậu ——

Đã mấy tháng không dây dưa với cô ấy. Nguyên nhân căn bản là không có tiền.

Vì cải thiện hiện trạng, mạo hiểm sinh mệnh liên lạc với mấy bang phái nhỏ.

Những người này đều là du côn lưu manh, ngày thường ăn nhậu chơi gái cờ bạc, làm không ít việc ác.

Hiện giờ tôi ngồi cùng bàn với bọn họ, cẩn thận gắp thức ăn.

“Tìm chúng tôi làm gì?” Người đàn ông có hình xăm dũng mãnh trên cổ đặt ly rượu xuống bàn thật mạnh, ác thanh ác khí hỏi.

Nỗ lực duy trì nụ cười cứng đờ, tôi nuốt nước miếng: “Không biết chư vị có ý muốn làm nhà tài trợ không?”

“Đòi tiền?” Không biết ai đột nhiên nắm lấy cổ áo tôi: “Chán sống rồi, muốn chơi tụi tao một vố sao?”

Tôi gân cổ lên nói: “Ai cũng đều biết tôi theo đuổi Khương Dĩnh, chỉ cần thành công, về sau sẽ có núi vàng núi bạc trong tay.”

Một lúc lại có thêm một người tới, nhìn thấy hình ảnh hiện trường có chút chùn bước.

Tôi vội vàng kéo người vào bàn, bắt đầu giới thiệu với mấy người xung quanh “Vị này chính là dì Trương, đầu lĩnh bán hàng đa cấp.”

Dì Trương không quá vừa lòng với loại xưng hô này, tôi theo thứ tự rót mỗi người một chén rượu, đứng lên nói: “Bán hàng đa cấp là dựa vào số lượng sản phẩm bán ra, kéo người khác nhập hội, nếu là bang phái thì càng không thể thiếu đánh nhau ẩu đả, trộm cướp lừa gạt. Mà tôi…… Là một cổ đông chính thức!”

Kích động run rẩy lên kế hoạch tìm tài trợ để tiếp tục theo đuổi nữ thần.

“Không ngại nghĩ lại xem, đại minh tinh thu vào bao nhiêu, nếu tôi có thể kết hôn với Khương Dĩnh, tùy tiện khởi nghiệp trên một lĩnh vực nào đó cũng có thể trở thành thương nhân.”

Ngày thường dì Trương không chú ý tin tức, nhưng nhiều ít cũng có chút hiểu biết: “Không phải cô ấy có vị hôn phu rồi sao?”

Tôi nói bừa: “Tôi là bạn trai cũ của cô ấy, bây giờ còn liên hệ.”

Nói lấy ra một tấm hình duy nhất chụp chung với cô ấy hôm ở đoàn phim.

“Chỉ cần mười vạn, là có thể nhận được một phần trăm!”

Sau đó, lưu loát nói một tràng, cho đến khi miệng lưỡi sắp khô.

Sự thật chứng minh, chín năm giáo dục bắt buộc rất quan trọng, những người ở đây chẳng ai nghiêm túc học tới nơi tới chốn cả, tốc độ bị tẩy não tương đối nhanh.

Bất tri bất giác, đã có hơn phân nửa số người ký vào bản hiệp ước.

Dùng tiền đầu tư mua cho nữ thần một phi cơ tư nhân nhưng lại bị vô tình cự tuyệt.

“Vì sao?” Tôi phẫn nộ chất vấn: “Vì sao tên công tử kia mua xe cho em thì được còn tôi mua phi cơ thì lại bị xem thường?”

Nữ thần lời ít mà ý nhiều: “Trước tiên, tôi sẽ không lái phi cơ.”

“……”

Bán phi cơ, đem tiền trở về, thông báo kế hoạch phá sản.

Không hề nghi ngờ, tôi bị đại ca bang phái đánh, đối phương nói lời tàn nhẫn, về sau gặp một lần đánh một lần.

Vì để không bị đánh, tôi chỉ có thể lựa chọn báo cảnh sát.

Tổ chức bán hàng đa cấp và bang phái toàn diệt, dân địa phương tặng tôi một lá cờ tuyên dương.

Vốn dĩ định viết xong một chương, nghỉ ngơi một chút sau lại tiếp tục, ai ngờ dựa lưng một chút, lại mở mắt ra đã là buổi sáng.

Hai mắt Trần Trản vô thần, nhìn chằm chằm ánh sáng mặt trời: “Thời gian thật nhanh, năm tháng như thoi đưa……”

Đột nhiên nhớ tới hôm nay có hẹn, vực dậy tinh thần đi rửa mặt.

Thời tiết đầu xuân rất thích hợp đánh cầu lông, thần kinh vận động Trần Trản và Ân Vinh Lan đều không tồi, người đánh tôi đỡ, đang gây cấn, ai ngờ dùng sức quá mạnh, phương hướng cầu lông bị lệch, mắc trên nhánh cây.

Trần Trản không chút nghĩ ngợi ném vợt cầu lông lên cây để đánh rớt cầu xuống, bất hạnh chính là vợt và cầu đều bị mắc trên cây.

Ân Vinh Lan bảo cậu lui ra phía sau một bước: “Tôi tới.”

Giây tiếp theo cũng rơi vào kết cục như vậy.

Hai người ngửa đầu chăm chú nhìn nhánh cây, vẻ mặt Trần Trản thâm trầm: “Một nhà ba người chúng nó rốt cuộc cũng đoàn tụ.”

Ân Vinh Lan vui mừng gật đầu.

Tề tựu với nhau là tốt rồi.

Thời điểm Trương Thành Công đi tới vừa lúc thấy như vậy một màn, khóe miệng run rẩy một chút: “Các người……”

Trần Trản nghe được thanh âm quay đầu lại, kinh ngạc: “Sao anh cũng ở chỗ này?”

Trương Thành Công chỉ chỉ cậu.

Trần Trản: “Tìm tôi?”

Trương Thành Công gật đầu: “Tôi hỏi Lâm Trì Ngang địa chỉ của cậu.”

Trần Trản chờ hắn nói tiếp.

Trương Thành Công mím môi: “Lâm Trì Ngang nói cậu có thể giúp được tôi."

Tuy rằng không biết đối phương có thể giúp được mình cái gì, văn của Trần Trản hắn đều xem qua, thú vị thì thú vị, nhưng tựa hồ không có ý nghĩa hiện thực.

Nghe vậy Trần Trản sờ sờ cằm: “Quả thật có thể giúp được chút ít.”

Để Trương Thành Công hỗ trợ lấy cầu lông xuống, còn mình lên lầu, không biết vội vã gì đó.

Ước chừng mười phút, Trần Trản lần thứ hai xuất hiện, cho hắn một phong thư.

“Đây là……”

Trần Trản thần thần bí bí nói: “Trở về tìm một nói không có ai hẳn xem.”

Nói xong lại không yên tâm mà dặn dò: “Nhớ kỹ nhất định không thể bị những người khác phát hiện, nếu không sẽ đưa tới mối họa.”

Bị biểu tình nghiêm túc của cậu dọa, Trương Thành Công khẩn trương nói: “Cậu yên tâm.”

Nhìn xung quanh, xác định không bị những người khác chú ý, đem phong thư cất vào trong ngực rời đi.

Bởi vì bức thiết muốn biết đáp án, tốc độ lái xe cũng rất nhanh, sau khi đậu xe xong mới phát hiện có một người đứng trước cửa biệt thự, hoảng sợ một chút.

Tay Lâm Trì Ngang cắm trong túi, đang nhìn biển số nhà trên tường.

“Cậu đã trở lại.” Hơi hơi nghiêng thân, nhìn về phía Trương Thành Công.

Mắt thấy hắn đi tới, trong lòng Trương Thành Công lộp bộp một tiếng, lui về phía sau hai bước.

Lâm Trì Ngang giả vờ như không có việc gì hỏi: “Trần Trản có cho cậu thứ gì không?”

Trương Thành Công lắc đầu.

Khóe miệng Lâm Trì Ngang giương lên: “Phải không?”

Trương Thành Công hít sâu một hơi, hành động nhanh hơn lý trí, đột nhiên nhảy lại vào trong xe, nhanh chóng khởi động.

Phía sau, Lâm Trì Ngang híp mắt chăm chú nhìn xe rời đi, nhẹ thích một tiếng: “Nếu mà đoạt được nó, có thể bán giá cao.”

Một lần nữa ra khỏi tiểu khu, Trương Thành Công từ bỏ trở về nhà, tìm một nói yên tĩnh, mở phong thư ra.

Đầu đoạn viết bốn chữ to ‘đọc xong đốt ngay’.

Một trang giấy ghi chi chít những cái tên.

Trần Trản ghi chú ở cuối tranh: Phía trên là danh sách vai phụ trong tác phẩm của tôi và số lần họ lên sân khấu, chọn bạn nhớ tránh bọn họ.

Nhìn lướt qua, thấy mấy cái tên quen thuộc.

Trương Thành Công lộ vẻ mặt khó hiểu, không phải chỉ là một cái danh sách thôi sao, Lâm Trì Ngang sao lại muốn cướp nó?

---------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Lâm Trì Ngang: Đây là khởi đầu của hàng vạn tội ác.

Đàm Thường Minh: Có nó, không bao giờ lo lắng thua cuộc nữa.

Trương Thành Công:…… Vẫn nghe không hiểu.

Trần Trản: Có thể thông cảm, dù sao anh cũng không biết chơi game xếp hình Tetris người thật mà.

Trương Thành Công: Tôi……

Trần Trản: Lui ra đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info