ZingTruyen.Asia

Sau Khi Nam Phu Pha San

Tóc Khương Dĩnh cũng là kiểu uốn sóng, nhìn thấy bộ tóc giả của Trần Trản trông thật đẹp mắt đẹp mắt, cô nhịn không được duỗi tay sờ sờ.

Cánh tay yếu ớt bị nắm lấy, Lâm Trì Ngang nhắc nhở: “Party sắp sửa bắt đầu rồi, mau đi thôi."

Khương Dĩnh ý thức được đã hao phí nhiều thời gian rồi, ưu nhã đứng dậy kéo cánh tay Lâm Trì Ngang rời đi.

Lúc mới vào thang máy, cô nhướng mày, hỏi: “Bình dấm lớn như vậy sao?”

Lâm Trì Ngang nhàn nhạt nói: “Đối tượng em muốn chạm vào là một nam nhân.”

Khương Dĩnh giương mắt nhìn hắn: “Nhìn ra được?”

Lâm Trì Ngang: “Cốt cách và dáng người giữa nam và nữ khác nhau, huống chi kia rõ ràng là một đôi tay nam nhân.”

Nói đột nhiên ngừng lại, nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp: “Bạn bè khác phái của em cơ hồ đều là người trong vòng. Bọn họ chú trọng hình tượng, sẽ không nam giả nữ trang tới câu lạc bộ, có thể thấy được người vừa rồi đi theo một con đường khác người, nói không chừng đối phương còn từng theo đuổi em.”

Cửa thang máy mở ra, khi Lâm Trì Ngang đi ra trong miệng còn lẩm bẩm: “Ngoại trừ Trần Trản, vậy mà còn có người cố chấp theo đuổi em, em không thành thật với tôi.”

“……”

Khương Dĩnh đột nhiên dừng bước.

Lâm Trì Ngang hỏi: “Làm sao vậy?”

Khương Dĩnh: “Em chỉ là hơi kinh ngạc.”

Kinh ngạc hắn làm sao có thể suy đoán đúng mọi tình huống, cuối cùng hoàn mỹ tránh đi đáp án chính xác.

Lại nói Trần Trản, nước chanh mang hương vị chua xót rất hợp với tâm tình giờ phút này.

Trong túi có mấy trăm đồng, nhắc nhở cậu về sự tình lúc nãy.

Ân Vinh Lan đang ở trong phòng riêng trên lầu bàn công việc, tất nhiên không thể giả làm nữ bồi bàn đến quấy rối, dù sao cũng thu được một cái tư liệu sống, không tính là quá mệt.

Uống hết ly nước, Trần Trản đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Từ từ.”

Người vừa mở miệng chính là vị bạn học cùng trường với Lâm Trì Ngang, đối phương văn nhã tuấn lãng, trong giọng nói mang theo một tia khẩn trương: “Xin hỏi…… Xưng hô như thế nào?”

Trần Trản chỉ chỉ lên đỉnh đầu.

“Đèn?”

Trần Trản khoa tay múa chân một số từ láy.

“Đăng Đăng?”

Trần Trản gật đầu, một lần nữa cất bước.

“Đăng Đăng nữ sĩ, tôi……”

Lần này Trần Trản không dừng lại, lấy bút viết ghi không thời gian, sau đó rời khỏi địa phương náo nhiệt này.

Câu lạc bộ ban đêm, đối với hội viên bên trong, đây chỉ là khoảng thời gian mới vừa bắt đầu.

Lâm Trì Ngang lấy danh nghĩa đi vệ sinh để rời khỏi party, sau đó đi tìm ông chủ câu lạc bộ: “Tôi muốn xem camera ghi hình đại sảnh.”

Tầng một là quán bar và sân nhảy, không liên quan đến cơ mật riêng tư, lấy thân phận của hắn, nhờ ông chủ một chút hẳn là không khó.

Ông chủ mặc tây trang giày da, ngồi ở ghế trên, mười ngón giao nhau, buồn cười nói: “Xếp hàng.”

Lâm Trì Ngang nhíu hạ…… Còn có người muốn xem ghi hình sao?

Xoay người đi vào phòng điều khiển, ông chủ nhướng mày về hướng bảo an: “Tùy hắn, không cần ngăn cản.”

Phòng điều khiển ở cuối hành lang, đang khóa.

Lâm Trì Ngang gõ cửa vài cái, cửa mở ra, hai người một trong một ngoài đồng thời ngần ra.

Ân Vinh Lan: “Thật trùng hợp.”

Lâm Trì Ngang nói trắng ra: “Ân tiên sinh sao lại ở chỗ này?”

Ân Vinh Lan: “Ghi hình.”

Dứt lời liền hỏi ý đồ của hắn.

Lâm Trì Ngang: “Bóp chết tình địch từ trong nôi.”

Đoạn ghi hình đang tạm dừng ở hình ảnh cô gái kia uống nước chanh, Ân Vinh Lan nhấn tiếp tục, nghiêm túc tiến hành quan sát.

Lâm Trì Ngang che giấu kinh ngạc: “Anh quen người này sao?”

Tâm tư của Ân Vinh Lan đều đặt trên đoạn ghi hình, gật đầu có lệ.

Bảo đảm không bỏ lỡ một chi tiết nào, cảm thấy mỹ mãn mà cầm đoạn ghi hình đi.

Lâm Trì Ngang giật mình, ẩn ẩn đoán ra thân phận người nọ.

·

Khăn lụa, tóc giả…… từng món bị gỡ xuống, Trần Trản cảm giác toàn thân nhẹ nhàng không ít.

Sau khi tắm gội xong vẫn có thể ngửi được mùi nước hoa quanh thân.

Trước khi ngủ cố ý mở hờ cửa sổ, cuộn tròn trong ổ chăn đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau bị lạnh đến tỉnh, cửa sổ không biết bị gió thổi mở rộng từ khi nào. Trần Trản rùng mình, phủ thêm áo ngoài, ngồi trên giường nhắm mắt, phân vân không biết có nên rời giường hay không, nhưng cuối cùng vẫn trực tiếp rời giường.

Cậu quyết định như vậy là do tiếng chuông điện thoại thúc giục.

Vương Thành vô cùng đau đớn nói: “Tôi không phải đã nói gần đây nên điệu thấp sinh hoạt sao.”

Phản ứng đầu tiên là sự tình nam giả nữ trang bị bại lộ, Trần Trản xem đề tài hot hôm nay, xác nhận không có tên mình. Đúng lý hợp tình dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Vương Thành: “Xem WeChat.”

Tin tức chỉ có một tấm ảnh, là hình ảnh Trần Trản cầm ly nước ngồi ở câu lạc bộ.

Vương Thành: “Sáng sớm đã có người cầm tấm ảnh tìm tới, dò hỏi có người như vậy trong vòng không.”

Trần Trản xuống giường đánh răng: “Tìm tôi làm cái gì?”

Vương Thành: “Nhất kiến chung tình.”

Trần Trản đừng động tác chị đánh răng lại.

Vương Thành: “Đối phương hỏi Khương Dĩnh với Lâm Trì Ngang trước, ai ngờ hai người kia ngậm miệng không nói. Liền nghĩ cậu quen Khương Dĩnh, nói không chừng là người trong giới.”

Trần Trản suy đoán người muốn tìm cậu chính là người bạn kia của Lâm Trì Ngang.

“Một tấm ảnh thôi, người có thể nhận ra không có mấy.” Trần Trản không để bụng nói: “Bất quá nhãn lực của anh thực tốt.”

Vương Thành đã dẫn dắt không ít nghệ sĩ, ánh mắt tinh tường, nhìn một cái là có thể xác định người trong ảnh.

“Chịu trọng thưởng tất có người tài, người đó chính là siêu cấp phú nhị đại mới về nước, lén bỏ 500 vạn tìm người điều tra.”

“……”

500 vạn?

Lúc trước liều mạng để lấy tiền thưởng truy nã cũng mới mười vạn, nhớ lại ngày hôm qua Ân Vinh Lan khuyên cậu đừng nên sa đọa rồi đưa mấy trăm đồng, cao thấp lập tức thấy rõ.

Bỗng nhiên Trần Trản ý thức được lỗ hổng nào đó, nữ nhân viên bồi rượu bình thường lại đi vào câu lạc bộ cao cấp. Còn nữa, một ly nước chanh ở đó cũng phải mất 80 đồng, số tiền Ân Vinh Lan cho cậu còn không bằng một nửa giá tiền trên thị trường.

—— bị lừa.

Trần Trản rũ mắt, không ngờ người nọ lại diễn cho mình một trò hay như vậy.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Vương Thành, để lại cho Ân Vinh Lan một cái biểu tình mỉm cười.

Tối hôm qua mới bàn xong hợp đồng, buổi chiều công ty tăng ca mở một cuộc thảo luận, khi Ân Vinh Lan tới đã là buổi tối.

Anh chỉ mặc một cái áo sơmi, cổ áo mở ra toát lên vài phần phong trần, Trần Trản nhíu mày: “Vì sao không mặc áo khoác?”

Ân Vinh Lan: “Chịu đòn nhận tội.”

Trần Trản nhìn đôi dép lê trên mặt đất: “Bụi gai đâu?”

Ân Vinh Lan tháo balo xuống để trước mặt cậu.

Nhìn chằm chằm ba lô màu đen vài giây, Trần Trản nhàn nhạt nói: “Nếu bên trong là tiền, anh có thể sống cô độc với con chó kia suốt quãng đời còn lại.”

Ân Vinh Lan dừng động tác chuẩn bị kéo khóa kéo, dường như không có việc gì đặt balo qua một bên, đổi giày xong đi vào trong phòng: “Ăn gì chưa?”

Trần Trản nhìn anh một cái thật sâu, dừng việc đào sâu thêm, bớt thêm một chén cơm.

Mỗi lần Ân Vinh Lan gắp đồ ăn đều không quên xem sắc mặt đối phương, tự biết đuối lý, môi mỏng nhấp mở, nói: “Nếu tôi nói hôm qua tôi bị quỷ nhập, em tin không?”

Trần Trản hỏi lại: “Em là một nam nhân xuyên thư trong tay nắm giữ hệ thống, anh tin không?”

“……”

Nhìn nhau không nói gì mà ăn xong một bữa cơm, sau khi ăn xong thỉnh thoảng Ân Vinh Lan sẽ rời đi nghe điện thoại.

Trần Trản không cố tình để ý, nhưng âm thanh theo không khí truyền vào tai, rất dễ đoán ra được mục đích của những cuộc điện thoại này…… Là ngăn chặn người khác tìm ra thông tin của mình.

Ước chừng là biết sao sự việc ở câu lạc bộ kia, có một người theo đuổi cậu xuất hiện.

Ân Vinh Lan đánh giá đúng sự thật: “Em mặc nữ trang thực kinh diễm.”

Có người sẽ vì một cái liếc mắt mà khuynh tâm cũng chẳng có gì lạ.

Trần Trản: “Một phiên bản khác của 'tỳ bà che nửa mặt hoa'*.”

Mang kính râm, đội tóc giả, có thể nơi có thể che chắn đều được che chắn.

Thời gian quá muộn, Ân Vinh Lan thành công lấy cớ sắc trời đã muộn mà ở lại.

Đáng tiếc cùng giường nhưng không chung chăn, sau sự kiện lần trước bị trật eo, bây giờ anh phải thu liễm và bị huỷ bằng lái, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng được chạy trên đường.

Vừa lên giường, hơi thở của Trần Trản đã đều đều, theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, mở đầu cho một đêm yên tĩnh.

Đêm khuya, trăng đã lên đỉnh đầu.

Trong bóng đêm một đôi mắt sâu thẳm mở to, Trần Trản quay đầu nhìn Ân Vinh Lan, xác thật đối phương không có tỉnh lại, cầm điện thoại, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Độ sáng của điện thoại bị chỉnh đến mức thấp nhất, mượn ánh trăng mà xem bên trong điện thoại.

Chỉ cần cung cấp tin tức, 500 vạn dễ như trở bàn tay.

Đang lúc cậu suy nghĩ xem có nên vì vốn to mà khom lưng hay không, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng than nhẹ: “Ngày phòng đêm phòng, giặc nhà khó phòng.”

Ân Vinh Lan lấy điện thoại từ tay cậu lại: “Muốn tự bạo thân phận?”

Trần Trản: “Tháo lớp áo choàng là có thể kiếm 500 vạn, chẳng phải có lời?”

Ân Vinh Lan chỉ chỉ vào ba lô lúc nãy mang tới: “Bên trong có 40 vạn, phí bịch miệng.”

Trần Trản ước lượng một chút: “Chỉ 40?”

Ân Vinh Lan: “Một trăm vạn quá nặng, có mang theo.”

“……”

Trần Trản cuối cùng từ bỏ việc tháo lớp áo choàng, cũng không muốn phí bịch miệng…… Tiêu tiền vào việc này không có ý nghĩa.

Sự tình vẫn chưa chấm dứt tại đây.

Sau khi vật chất sinh hoạt đầy đủ, con người sẽ bắt đầu theo đuổi tinh thần viên mãn.

Khi Lâm Trì Ngang gọi điện thoại tới, Trần Trản ý thức được không ổn.

“Trần Đăng Đăng nữ sĩ.”

May mắn là trước tiếp điện thoại cậu vừa uống nước xong.

Lâm Trì Ngang nhảy qua đề tài nam giả nữ trang phức tạp, đi thẳng vào vấn đề: “Giáp mặt nói rõ ràng. Tôi không muốn cứ bị người khác bám theo hỏi này nọ nữa.”

Có thể thấy được hai ngày này hắn không thể thoát khỏi người bạn kia.

Trần Trản không lý do cự tuyệt, Lâm Trì Ngang không trực tiếp tiết lộ thân phận của mình đã là tận tình tận nghĩa rồi.

Địa điểm gặp mặt là ở một tiệm cà phê.

Rất xa đã thấy một người trẻ tuổi co ro ngồi đó, Trần Trản đi qua ngồi đối diện hắn.

“Thật ngại quá, chỗ này có người.”

Trần Trản: “Là tôi, Đăng Đăng.”

Tay chân người trẻ tuổi lập tức luống cuống: “Đăng Đăng rõ ràng là nữ……”

Trần Trản thập phần bình tĩnh: “Tóc giả, mặc váy đã có thể che đậy thân phận nam nhi của tôi.”

“……”

Sắc mặt người trẻ tuổi từ đỏ thành xanh biến đỏ, biến hóa như cưỡi ngựa xem hoa.

Hắn vẫn luôn thích học các ngành nghiên cứu, thích đọc sách không quan tâm giới giải trí. Cũng không biết người trước mặt này đã từng điên cuồng theo đuổi Khương Dĩnh, bị toàn mạng mắng.

Trần Trản lên mạng tìm mấy tin bôi đen của nguyên thân, xem xong cậu phải chậm rãi tiêu hóa sự thật, đứng dậy tính tiền chuẩn bị rời đi.

“Chúng ta kết bạn đi?” Người trẻ tuổi đột nhiên hoang mang rối loạn đứng lên: “Tôi tên Trương Thành Công, năm nay 27 tuổi.”

“Rất vui được biết anh.” Trần Trản nói xong lại không tiếp tục, cười cười rời đi.

Trên đường trở về, nhìn thấy ven đường có bán ăn vặt, nhẫn nhịn, không đi đến mua.

Eo bị thương làm gián đoạn một vài hoạt động, thể trong tăng thêm mấy cân. Buổi tối còn phải tham gia một buổi tiệc, những ngày gần đây cậu còn đang khống chế khẩu phần ăn tương đối nghiêm khắc.

Thứ sáu, khách sạn Thế Kỷ.

Phần lớn tham gia là các doanh nghiệp. Trước giờ Ân Vinh Lan tham gia mấy hoạt động này chỉ có một mình, sau khi cùng Trần Trản bên nhau, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận tuyên cáo có người nhà cùng đi.

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.

Giữa sân có có các cặp vợ chồng cùng khiêu vũ.

Trần Trản không có hứng thú, cảm giác đói bụng rất rõ ràng, đi xung quanh tìm điểm tâm ăn.

Cái gọi là chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Một tấm hình của Trương Thành Công nháo đến ồn ào huyên náo, đoạn ‘nghiệt duyên’ của hắn với Trần Trản đã bị không ít người biết được.

Mọi người sợ hãi Trương gia và thế lực Ân Vinh Lan, nên chưa ai dám mạo muội tiết lộ cho truyền thông, chỉ coi như một câu chuyện cười.

Nhưng này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình xem kịch vui của họ, là một người bị hại do tiểu thuyết, Đàm Thường Minh cầm đầu một đám chặn đường. Đang muốn mở miệng ngấm ngầm hại người hai câu, liếc thấy Ân Vinh Lan đi tới, một đám người lại lúng túng.

“Trần Trản.” Một đạo âm thanh âm từ hướng khác truyền đến.

Trần Trản nghiêng người, nhìn thấy Trương Thành Công.

Ân Vinh Lan nhíu nhíu mày, đi tới ôm lấy bà vai người yêu.

“Đừng hiểu lầm.” Trương Thành Công cười khổ, hắn đã nghe nói Trần Trản đang yêu đương: “Tôi chỉ đơn muốn kết giao thêm một người bạn.”

Dừng một chút bất đắc dĩ nói: “Từ thời học sinh, nhân duyên của tôi cứ như vậy.”

Mà hiện tại, hắn lại cảm giác được sự bài xích quen thuộc trên người những người này, việc này làm cho Trương Thành Công buồn bực, cảm thấy ủy khuất.

Không biết Lâm Trì Ngang đã tới từ khi nào, Trương Thành Công nhìn thấy hắn, càng thêm buồn bực: “Lại nói tiếp, cậu được xem là một người bạn trong số những người bạn ít ỏi của tôi, đáng tiếc tôi hiểu rõ…… Cậu cũng không thân gì với tôi.”

Nghe vậy Lâm Trì Ngang nhíu nhíu mày, biểu tình lạnh băng có một tia buông lỏng, cuối cùng thở dài: “Cậu sẽ bắn pháo bông vào đêm giao thừa rồi bị bắt vào cục cảnh sao?”

Đàm Thường Minh lúc này cũng mở miệng: “Sẽ tụ tập đánh bạc sau đó không thu được tiền mà báo án sao?”

Ân Vinh Lan nhẹ nhàng bâng quơ: “Sẽ giả nghèo tiếp cận người yêu, tiêu tiền vào đoàn đóng phim sao?”

“Sẽ đốt lửa để giả làm tiên nữ sao?”

“Có thể vì thú cưng của mình chết mà lớn lên đi theo chuyên ngành khảo sát y học lâm sàng sao?”

……

Vấn đề này nối tiếp vấn đề khá, như dời non lấp biển bao phủ quanh người, Trương Thành Công khiếp sợ lắc lắc đầu.

Một bên Trần Trản bỏ một miếng bánh kem nhỏ vào trong miệng, nhất châm kiến huyết: “Khó trách bọn họ không chơi với anh.”

----------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Đàm Thường Minh: Anh sẽ kéo chỉ số thông minh của chúng tôi lên.

Lâm Trì Ngang: Đừng vô nghĩa nữa, chúng ta không phải người cùng một thế giới.

Trương Thành Công:……

---------------------

*: Bài thơ 'Tỳ bà hành' của Bạch Cư Dị

(Bài thơ này được sử dụng làm bài đọc thêm trong chương trình SGK Văn học 10 giai đoạn 1990-2006)

Nguồn: Thi viện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia