ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 75: Người triệu hoán may mắn

VTHY2K4

Trong vở là những hàng chữ ngay ngắn, Ân Vinh Lan xem sơ lược một phen, trong một tháng gần đây, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ đều bị ghi lại.

Trình độ thảm thiết này không thua gì thập đại khổ hình.

Trần Trản ngồi đối diện kiên nhẫn chờ đợi, trong lúc chờ đợi còn rất săn sóc mà đứng dậy pha cho anh một ấm trà: “Cứ tùy ý chọn, không cần khẩn trương.”

Dự đoán được sẽ chạy trời không khỏi nắng, Ân Vinh Lan không hề lãng phí thời gian, ngón tay vừa mới chạm vào bề mặt giấy, bỗng nhiên nói: “Vận khí tôi không tốt, em đến đây chọn đi.”

Trần Trản cũng không khách khí, tùy tay lật, dừng lại ở câu chuyện không bệnh mà rên.

Ân Vinh Lan nhẹ nhàng thở ra…… Còn không tính là quá tệ.

Ôm tâm muốn thử vận may, lật thêm vài trang nữa, không ngoại lệ mà dừng lại chuẩn ngay câu chuyện biến đổi bất ngờ. Việc này làm anh không khỏi nhớ tới lúc trước vì trò chơi mà vung tiền hoang phí, nhưng cho dù làm như thế nào cũng không thể đánh ra được ải huynh đệ liên thủ công kích kia.

Trần Trản an ủi nói: “Trùng hợp thôi.”

Như là đang muốn xác minh cái gì, Ân Vinh Lan lấy từ hộp sắt lấy ra một cuốn vở khác, lần thứ hai mở thử.

Anh vừa ra tay là trúng ngay chuyện xuất đạo làm diễn viên, bỏ tiền tiến vào đoàn, Trần Trản lơ đãng lật, lại chỉ là chuyện cùng đi công viên tản bộ, hoặc là buổi trưa ăn nhiều thêm một chén cơm.

“Khó trách gần nhất hot search số lần giảm bớt.” Trần Trản chống cằm suy nghĩ, mỗi lần tìm linh cảm hắn đều là tùy ý lật xem tư liệu sống bổn, hiện tại xem ra là chính mình vận may không tốt.

Bên ngoài đã nổi lên chút sương mù, Ân Vinh Lan đi ra phía ngoài cửa sổ.

Trời đất một mảng mênh mông, không thể thấy rõ hình dáng của những chồi non mới mọc. Anh nhớ rõ Trần Trản thích viết văn vào những ngày thời tiết như vậy, quay đầu nhìn lại, quả thực người nọ đã mở đèn bàn lên, ngón tay linh hoạt di chuyển trên bàn phím ——

Tôi vĩnh viễn không quên được ngày kia.

Anh ấy nói mình bị bệnh.

Khó khăn nhất là vừa công bằng lại vừa không công bằng, nó tùy ý tìm vật dẫn, đối phương có thể là phú hào trăm tỷ, cũng có thể là hài tử xóm nghèo gặm bánh mì qua ngày.

Lúc này quan hệ giữa chúng tôi như có như không xuất hiện ái muội.

Cứ theo lẽ thường, tình tiết giữa cặp đôi bình thường, một khi đối phương phát hiện mình bị bệnh, hoặc là yên lặng rời đi, hoặc là dùng những lời nói đả kích làm người mình yêu hết hy vọng.

Nhưng mà anh ấy…… Lại mang theo bệnh án tới.

“Em là thuốc." Anh ấy khẩn thiết nói.

Ngụ ý, không có tôi, sẽ bệnh càng nghiêm trọng hơn.

Bệnh án bị mở ra đặt ở trên bàn, anh ấy đọc cho tôi nghe.

Đọc xong còn kiểm tra lại một lần, sợ để sót tin tức mấu chốt.

Tuổi trẻ nhẹ nhàng, thân thể khoẻ mạnh, nhưng vấn đề chính là ở tinh thần.

Gặp qua đạo đức bắt cóc nhường chỗ ngồi, gặp qua đạo đức bắt cóc khuyên người rộng lượng,

Nhưng đạo đức bắt cóc yêu đương là lần đầu mới gặp.

“Được.”

Không thể thấy chết mà không cứu, tôi gật đầu đồng ý anh ấy.

Một ngày nọ, bởi vì nguyên nhân nào đó tôi sinh ra ảo giác, cũng đi gặp vị bác sĩ tâm lý đó.

“Hắn không bệnh, chỉ không ốm mà rên.” Dò hỏi một lúc, bác sĩ chắc chắn nói cho tôi.

Chân tướng bại lộ, nhưng mà lúc này chúng tôi đang trong mối quan hệ yêu đương ổn định, anh ấy đối với tôi rất tốt, di chúc cũng có phần tôi, thậm chí chúng tôi còn cũng nhau chăm sóc một con chó.

Sự tình đến tận đây còn có thể làm sao bây giờ?

Chỉ có thể tạm chấp nhận mà để mọi chuyện lắng xuống!

……

Khi Trần Trản đăng chương, thời gian đã sắp điểm 0 giờ.

Nhưng khu bình luận vẫn tương đối sôi nổi:

【 mềm mại miêu vương tử: Khó trách tôi tay cầm hoa hồng, đứng ở giữa những ngọn nến kết thành hình trái tim nhưng vẫn bị từ chối, nguyên lai là dùng sai phương thức rồi. 】

【 quân tử: Đạo đức bắt cóc, thật sự hữu dụng như vậy?! 】

【 Thổ Cẩu Chi Vương: Câu chuyện này cực kỳ giống như ngoài ý muốn mang thai sau đó gả cho tra nam mà không tình yêu, sau lại bởi vì nguyên nhân hiện thực mà vô pháp ly hôn. 】

【 gạch cua bánh bao nước: Có tiền xài cát sê, tài nguyên dễ kiếm như trở bàn tay, miễn cưỡng sống qua ngày với một kẻ lắm tiền nhiều của, thật là ủy khuất cho cậu quá! 】

……

Ân Vinh Lan cũng đã đăng một cái bình luận, tỏ vẻ cái này người ta gọi là duyên trời tác hợp. Đáng tiếc bởi vì không đủ xuất sắc, không ai trả lời bình luận, rất nhanh đã bị đẩy xuống.

Nhấc mắt nhìn Trần Trản một cái, người nọ bất đắc dĩ, giúp anh ta gian lận, tìm ra cái bình luận kia để trả lời.

Có tác giả trả lời, rất nhanh đã có mấy người khác hùa theo.

“Vừa lòng?”

Đại khái cảm giác hành động vừa rồi thật ấu trĩ, Ân Vinh Lan bật cười, đặt điện thoại qua một bên.

Sương mù dày đặc rất khó ra khỏi nhà, tính thời gian, hiện tại đã là một một ngày, Trần Trản cũng không tiện đuổi người đi: “Còn chó phải làm sao bây giờ?”

Ân Vinh Lan: “Gửi cửa hàng thú cưng chăm sóc mấy ngày.”

Đều là người trưởng thành, một đêm thiên thời địa lợi nhân hoà, Ân Vinh Lan không có chần chờ, đi qua sau lưng ôm lấy cậu.

Gầy nhưng thân thể rắn chắc, hơi hơi ấm áp.

Mắt thấy hết thảy đều phát triển theo hướng đáng mong chờ, trên lầu đột nhiên bùm một tiếng.

Bị thanh âm này cả kinh, không biết là ai đứng không vững, dưới chân lảo đảo một cái, song song té ngã. Ân Vinh Lan siết chặt eo Trần Trản, người nọ liền trật lưng.

Chưa kịp lên chiến trường đã chết, rạng sáng 1 giờ, Ân Vinh Lan không thể không từ bỏ ngày tốt cảnh đẹp, lái xe đưa cậu đi bệnh viện khám gấp.

Bác sĩ trước kiểm tra phần eo có ứ máu bầm hay không, nhẹ nhàng nhấn một cái Trần Trản liền đau đến nhíu mày.

“Làm sao lại bị như vậy?”

Trần Trản: “Sự cố giao thông.”

Bác sĩ: “Tông trúng đuôi xe?”

Trần Trản mặt vô biểu tình: “Toàn bộ do xe phía sau.”

Ân Vinh Lan tự biết bản thân đuối lý, đứng ở bên cạnh bảo trì trầm mặc.

Bác sĩ lắc đầu, bệnh viện cơ hồ mấy ngày lại sẽ gặp vài trường hợp tai nạn xe cộ, không khỏi khiển trách hai câu: “Hiện tại mọi người quá không ý thức được an toàn, sao không rèn luyện kỹ thuật lái xe thành thạo rồi hãy lên đường chính?”

Chụp CT xong xác định không có trở ngại, bác sĩ đưa hai bình thuốc phun xoa bóp, dặn dò cậu chú ý nghỉ ngơi, giảm bớt mấy hành động khom lưng.

Đai an toàn quá chặt làm phần eo cảm thấy không khoẻ, Trần Trản lấy một bàn tay đặt ở chỗ dây đai tiếp xúc với thân thể, mới hơi hơi cảm thấy dễ chịu một chút.

Ngữ điệu Ân Vinh Lan mang theo chút quan tâm: “Đau lắm sao?”

Trần Trản lắc đầu.

Không tính là nghiêm trọng, nếu như so với lúc gãy tay khi vừa mới xuyên qua thì trình độ này còn nhẹ.

Thở dài, điện cho Vương Thành, bảo rằng tháng này muốn dưỡng thương, không có biện pháp tham dự hoạt động.

“Trong khoảng thời gian này đều là đề tài về cậu, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”

Vương Thành chỉ có một yêu cầu, hy vọng cậu có thể khiêm tốn điệu thấp mà sinh hoạt, ít xuất hiện trước truyền thông.

Tham dự hoạt động không được, phối âm cũng bị hoãn lại, việc này sẽ làm thâm hụt một khoản kinh tế.

Trần Trản đăng bài trong vòng bạn bè: Không phải tai nạn lao động, chậm trễ công tác, Thần Tài đang dần rời xa tôi.

Danh sách bạn tốt sớm đã không còn rỗng tuếch như khi mới đến, có mấy người nổi tiếng trước từng phỏng vấn cậu, còn có một ít mấy công tử nhà giàu trước từng yểm trợ cho Ân Vinh Lan.

Không ai bình luận, chỉ có trăm lượt thích.

Cậu không nhụt chí chút nào, lại đăng một bàu: Giải quyết phiền lòng, sửa mệnh qua mạng, cùng nhau giàu có.

Rốt cuộc cũng xuất hiện một cái bình luận, là cái biểu tình cười to.

Trần Trản thực nghiêm túc trả lời: Bản nhân chính là trường hợp thành công điển hình.

Từ đây phía dưới không còn những bình luận trào phúng.

Buổi tối khi cày văn, nhận được tin nhắn đầu tiên: [ Ông già dẫn theo hai đứa con riêng trở về, còn chuẩn bị di dời tài sản phải làm sao bây giờ? ]

Trần Trản hồi phục: [ Soán vị. ]

Đối phương thực mau trả lời: [ Thực lực không đủ. ]

Trần Trản: [ Liên hôn. ]

Mười phút sau, Trần Trản nhận được bao lì xì bốn vạn chín, xác nhận khoản thu sau đó gửi một cái icon.

Ân Vinh Lan giúp cậu xoa rượu thuốc: “Vì kế thừa gia sản mà từ bỏ tự do hôn nhân, không đáng.”

Trần Trản: “Có thể coi như là thăng cấp bản thân.” Điều chỉnh dáng ngồi lại: “Nhớ quay đầu lại lưu ý người nọ có hiềm nghi lừa hôn hay không.”

Trong vòng ba ngày nhận hai đơn, Trần Trản đăng những trường hợp nặc danh thành công lên trên mạng, tận sức khai hỏa quảng cáo.

Sau vài lần phun rượu thuốc lên lưng, thương tổn ở eo gần như lành hẳn, một vị khách ngoài ý muốn tới thăm.

Lâm Trì Ngang tháo kính râm xuống, nhìn thấy phòng trong nhiều thêm một người, nhướng mày: “Ở chung?”

Trần Trản: “Thiếu chút nữa.”

Ân Vinh Lan đang lau bàn thầm than, loại sự tình này thiếu một ly đã đi nghìn dặm.

Trần Trản ngồi xếp bằng: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Lâm Trì Ngang đi qua đi lại, giống như tới chê cười cậu.

Nhưng Trần Trản vẫn chưa biểu lộ ra chút giận ý nào, ngược lại chân thành nói: “Sửa mệnh qua mạng, tìm kiếm trợ giúp?”

Là một nhân vật thần kỳ từng cho rằng mẹ mình bị hạ bùa, đây rất có khả năng là một vị khách hàng tiềm năng.

Lâm Trì Ngang hơi hơi quay mặt đi, ánh mắt mang theo khinh thường, qua một phút mới giả vờ không thèm để ý nói: “Cậu thực sự có bản lĩnh đoán mệnh?”

Trần Trản: “Không có hiệu quả thì sẽ hoàn tiền.”

Ân Vinh Lan đang giặt giẻ lau trong phòng bếp, nhìn thoáng qua nơi này, có cảm giác dường như Lâm Trì Ngang có thể thử làm bất cứ điều gì khi tuyệt vọng. Cho dù vận khí không tốt ba lần bốn lượt bị đưa vào cục cảnh sát, cũng không nên tin tưởng vào việc đổi vận chứ.

Đặc biệt là tới tìm Trần Trản để đổi vận.

Trần Trản rũ mắt, uống một ngụm trà nóng, ngữ khí trầm ổn: “Ngẫm lại xem, năm ngoái tôi còn nghèo rớt mồng tơi, năm nay đã dành dụm đủ tiền mua nhà.”

Dùng những với bản thân đã trải qua để chứng minh, đặc biệt có tính tẩy não.

Cuối cùng Lâm Trì Ngang dùng con mắt khác nhìn cậu: “Vậy thử xem.”

Trần Trản ho nhẹ một tiếng: “Trước nói xem sự tình xui xẻo nhất mà anh từng gặp là cái gì?”

Lâm Trì Ngang nhìn cậu, không nói lời nào.

Trần Trản: “Hiểu biết tình huống rất quan trọng.”

Lâm Trì Ngang nhàn nhạt nói: “Trả lời, chính là cậu.”

Sắc mặt Trần Trản bất biến, bảo hắn nói ngày giờ sinh, nghe xong hơi làm ra vẻ bấm tay tính toán: “Ngũ hành thiếu mộc, trong họ ngươi đã có một chữ 'Lâm', nhưng này còn chưa đủ.”

Lâm Trì Ngang: “Làm thế nào để đủ, thêm tiền?”

Trần Trản trầm ngâm sau nói: “Đổi tên thì không thích hợp, nhưng có thể đặt cái nghệ danh……”

Lâm Trì Ngang: “Thu phí tiêu chuẩn.”

“Đừng nói tiền, tục khí.” Trần Trản chậm rãi nói: “Có thể trước thử dùng…… Tú Tiên, Lâm Tú Tiên. Tên này có thể nói là đỉnh cấp, hoàn toàn có thể bổ trợ lỗ hỏng thiếu mộc.”

Không khí trở nên an tĩnh.

Lâm Trì Ngang đứng lên, trên cao nhìn xuống cậu, xoay người không quay đầu lại rời đi.

Trần Trản đỡ eo lên, hỏi Ân Vinh Lan: “Sao lại không ngăn khách hàng của em lại?”

Ân Vinh Lan nghĩ nghĩ, vẫn là nói thật: “Thẳng thắn mà nói, hắn không trực tiếp động thủ, tôi đã rất kinh ngạc rồi.”

Nhìn lại thời gian, lấy rau dưa từ trong tủ lạnh ra, vừa rửa rau vừa nói: “Trình độ đặtj tên của em cần cải thiện.”

Trần Trản không sao cả nói: “Dù sao tương lai cũng không có con cái.”

Đến nhân vật trong tác phẩm, còn tùy tiện dùng cái dùng tên giả, căn bản hao tốn sức lực.

Trù nghệ của Ân Vinh Lan cũng tàm tạm, cơm chiều cũng không quá hoa lệ, hai chén cháo một mâm rau xanh.

Khi ăn cơm đề cập đến sự tình tiết kiệm tiền để mua nhà mà Trần Trản đã nhắc đến.

Ân Vinh Lan vẫn chưa cản trở, còn nói giỡn: “Bằng công trạng mấy ngày của em cũng đã đủ để mua một chiếc xe.”

Trần Trản nghiêm túc tính toán một phen, nhíu mày: “Còn kém chút.”

Có lẽ là bị kích phát ý chí chiến đấu, dùng cơm xong thấy vẫn chưa quá muộn, quyết định đăng một ngày hai chương.

Đưa quyển vở đến trước mặt Ân Vinh Lan: “Chọn đi.”

Trong lúc hoảng hốt Ân Vinh Lan sinh ra ảo giác như là đêm nay phải chọn phi tử để lâm hạnh.

Đấu tranh tư tưởng kết thúc, quyển vở vẫn bị đẩy đến trước mặt anh.

Trần Trản lắc đầu: “Em toàn chọn phải những đề tài bình đạm thôi.”

Ân Vinh Lan buồn cười, tự mình động thủ: “Đừng ôm hy vọng quá lớn.”

Dứt lời tùy ý lật.

Trần Trản tập trung nhìn, bên trong là ký lục lại câu chuyện về tám cái diễn đàn.

Sắt mặt Ân Vinh Lan khẽ biến, đột nhiên khép lại vở: “Cái này không được.”

Một khi chân tướng bị truyền khắp thiên hạ, ngày sau ra cửa không có bảo tiêu nhất định sẽ bị đánh chết.

---------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Ân Vinh Lan: “Tôi muốn mua đứt bản quyền quyển vở này.”

Trần Trản thờ ơ: “Vật báu vô giá.”

Ân Vinh Lan: “Nói đi, như thế nào mới có thể đả động em?”

Trần Trản: “Khóc cho em xem.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info