ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 71: Gián đoạn

VTHY2K4

Sai không ở em.

Khi Ân Vinh Lan truyền đạt ý tứ này ngữ khí thập phần chân thành.

Trong nháy mắt, Trần Trản cơ hồ phải tin phục phân lý do thoái thác này.

Vô tình để những cái tên của người khác chiếm dụng quá nhiều thời gian ở chung, Ân Vinh Lan gỡ đồng hồ ra giúp cậu mang lên.

Trần Trản cúi đầu, nhìn vài giây sau nói: “Lúc trước khi Lâm Trì Ngang bị bắt cóc, ba hắn dựa vào GPS truy đến hiện trường.”

Ân Vinh Lan đã xem qua chương này, ký ức này còn tính là mới mẻ. Lâm Trì Ngang bởi vì không thích mang bảo tiêu, người trong nhà liền gắn định vị lên tất cả những món đồ có thể gắn.

Ngón tay thon dài chạm vào mặt ngoài, Trần Trản bỗng nhiên cười nói: “Không biết bên trong linh kiện dư thừa hay không?”

Sắc mặt Ân Vinh Lan nhìn không ra chút nào biến hóa: “Sẽ không.”

Trần Trản gỡ đồng hồ xuống, tay đặt lên một chỗ, ánh mắt Ân Vinh Lan khẽ biến, nâng ly rượu che khuất sự thâm trầm.

Nghìn cân treo sợi tóc, ngón trỏ lại bỗng nhiên uốn lượn, một lần nữa mang lên.

Trần Trản híp mắt cười nói: “Em làm sao không tin anh chứ?”

khi nói chuyện trong mắt như phát sáng, hơi hoãn một chút tiếp tục mở miệng: “Giống như anh cũng sẽ không cắt bùa hộ mệnh em đưa, đúng không?”

Ân Vinh Lan hơi giật mình, một lát sau nói: “Đương nhiên.”

Qua ba giây, hai bên nhẹ nhàng nâng ly chạm vào nhau, tươi cười đến ôn hòa.

Không khí một mảnh tốt đẹp hài hòa.

【 hệ thống: Đừng cười. Số liệu của tôi bị nụ cười của hai người làm giảm xuống rồi. 】

Dù là thế nào, bữa tối dưới ánh nên cũng rất vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Ân Vinh Lan lái xe dẫn đưa cậu đi xem cảnh đêm, so với ngôi sao xa xôi không thể với tới, Trần Trản kỳ thật thực thích đèn nê ông hơn. Trong xe mở nhạc nhẹ làm người thả lỏng, hơn nữa mới vừa ăn no, thực mau liền đã buồn ngủ.

Lúc được Ân Vinh Lan đánh thức, Trần Trản phát hiện xe không biết khi nào đã ngừng ở dưới lầu nhà mình.

Ngày hôm sau đều phải công tác, Trần Trản tháo đai an toàn, dứt khoát lưu loát xuống xe, nhìn mắt bùa hộ mệnh bên hông anh, phất phất tay: “Ngủ ngon.”

Ân Vinh Lan cười cười, ánh mắt đảo qua cổ tay đối phương: “Mộng đẹp.”

【 hệ thống: Tín nhiệm giữa người với người đâu? 】

Trần Trản nhàn nhạt nói: “Trường hợp phú hào bị bắt cóc không ít, một khi chuyện ngoài ý muốn phát sinh, không đến mức giống như ruồi nhặng không đầu.”

【 hệ thống: Ha, ha ha. 】

Không tìm tòi nghiên cứu hàm ý nụ cười kia, Trần Trản về phòng trước đối chiếu lịch trình, xác định thời gian quay chụp bìa tạp chí ngày mai.

Sau khi ký hợp đồng, tài nguyên của cậu tăng lên không ít, không đến mức giống như trước, bù đầu tính chuyện hợp tác.

Có lợi cũng có hại, với yêu cầu bảo đảm tiền đề tự do, mỗi lần hợp tác công ty đều sẽ rút ra bốn mươi phần trăm.

Kiểm tra xong thẻ ngân hàng, Trần Trản bắt đầu suy nghĩ có có đường kiếm tiền nào không.

Ngày hôm sau, lúc tạo hình trước khi quay chụp, chủ động cùng Vương Thành hàn huyên chuyện này.

Vốn dĩ ở bên cạnh nhàm chán xem tạp chí, nghe vậy Vương Thành nhịn không được trợn mắt: “Viết văn, lập trình trò chơi, làm đại ngôn, còn ngại tiền không đủ?”

Nhân viên tạo hình ước chừng cũng nghe không vô, tay không cẩn thận run lên kéo vài sợi tóc, Trần Trản nhíu mi.

Vội vàng xin lỗi rồi phun keo lên tóc cậu, nhân viên tạo hình dặn dò: “Lúc quay chụp cố gắng đừng lộn xộn.”

Trần Trản gật đầu.

Nhân viên tạo hình đi ra phòng nghỉ, nhân tiện đóng cửa lại.

Không có người thứ ba, Vương Thành không hề cố kỵ mà phun tào: “Cậu giống như thành Tì Hưu, chỉ vào mà không ra.”

Trần Trản nhìn hắn, ánh mắt lại không có tiêu cự, vừa nhìn là biết đang suy nghĩ chuyện khác.

Vương Thành tận tình khuyên bảo: “Việc có thể làm cậu đều đã làm……”

Khi đang ở lải nhải, Trần Trản lấy lại tinh thần nói: “Trước đây tôi có nghe mấy kênh đọc truyện và radio đêm khuya.”

Vương Thành hít sâu một hơi: “Cho nên?”

Trần Trản: “Phương diện âm thanh còn có thể khai quật, có thể thử lĩnh vực phối âm.”

Phối âm cho phim điện ảnh cần tìm người chuyên nghiệp, nhưng phim hoạt hình có thể hợp tác với nghệ sĩ.

Vương Thành nhìn cậu một cái thật sâu, đây vẫn có thể xem là một biện pháp tích cóp nhiệt độ: “Tôi thử đi liên hệ.”

“Đúng rồi, còn có một việc.”

Vương Thành nhận mệnh thở dài: “Tổ tông, mời ngài nói.”

Trần Trản: “Về sau mỗi lần nhận tiền lợi nhuận giúp tôi trích ra 10%.” Nói rồi nhẹ nhàng nhíu mày: “Khoản tiền đi nơi nào và mục đích sử dụng phải chứng thực rõ ràng."

Giờ khắc này Vương Thành bỗng nhiên lại cảm thấy cậu không tham tiền như trong tưởng tượng.

Cửa phòng nghỉ bị mở ra, người tới thúc giục nói: “Quay chụp lập tức bắt đầu.”

Trần Trản sửa lại vạt áo, khi nhanh chân rời khỏi thì nghe giọng Vương Thành truyền tới: “Gần đây Kế Đông Vũ có liên hệ một nhãn hiệu đồ trang điểm, xác định muốn tranh?”

Trần Trản cười cười, quay đầu nhìn hắn: “Anh nói đi?”

·

Bởi vì bận việc công tác, trong khoảng thời gian này, gặp mặt số lần giảm bớt rất nhiều.

Một cơn mưa xuân qua đi, Ân Vinh Lan đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị cảm mạo.

Nghỉ hai ngày phép, ở nhà tĩnh dưỡng.

Cấp dưới vào giữa trưa mỗi ngày đều sẽ đưa tới những văn kiện cần thiết để anh ký, trong lúc đó tầm mắt tò mò mà nhìn xung quanh, tìm Trần Trản.

Ân Vinh Lan nhìn thấy động tác nhỏ của hắn, nghẹn ngào nói: “Không nói cho em ấy biết.”

Màn hình máy tính sáng lên, tìm tòi vấn đề trước mắt: Làm thế nào để duy trì tình cảm lâu dài?

Câu trả lời nhận được tán đồng nhiều nhất là có em bé,

Phiến diện nhưng lại thực tế.

Cấp dưới nhấp nhấp môi khô khốc: “Ngài muốn tìm người mang thai hộ?”

Ân Vinh Lan lắc đầu, hắn chưa bao giờ cho rằng em bé là công cụ để níu kéo tình cảm.

Vị thuốc chua xót tản ra trong không khí, Ân Vinh Lan bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch, ánh mắt nhìn về phía con chó đang phơi nắng ngủ trưa ngoài cửa sổ: “Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ.”

Sau khi tuyết tan đi, chỉ cần một lớp áo mỏng và áo khoác đủ để chống lạnh.

Trọng lượng quần áo giảm bớt, bịcon chó lôi đi cũng cảm thấy nhẹ nhàng.

Ân Vinh Lan hoài nghi trong cơ thể con chó này có gen của Husky, thích kéo theo chủ nhân chạy nhảy lung tung.

Phàm là lúc rảnh rỗi, anh liền sẽ dắt chó tới gặp Trần Trản, cuối tuần dùng chó làm lý do, hẹn cùng đi công viên.

Trần Trản cảm thấy hiếm lạ, trước đây con chó ngoan cố này đều là một bộ khí thế duy ngã độc tôn, hiện tại nhìn thấy mình lại nhảy nhót lung tung, đặc biệt thân.

Trên thực tế trước mỗi lần gặp, Ân Vinh Lan sẽ chuẩn bị bữa sáng đặc biệt đơn giản. Sau khi hẹn hò, trở về biệt thự liền lập tức chuẩn bị phần ăn xa hoa cho nó.

Loài chó năng lực phán đoán cơ bản, trong tiềm thức dưỡng thành ý niệm chỉ cần tới gặp Trần Trản, sẽ có đồ ăn ngon.

Rất ít có người có thể cự tuyệt động vật chủ động thân cận, Trần Trản vốn dĩ không thích chó, nhưng bị mỗi ngày cọ cọ làm nũng, tâm cũng không khỏi mềm xuống.

“Khi ông lão mới đem nó về, nhưng không dính người như vậy.”

Ân Vinh Lan mặt không đổi sắc nói: “Có thể là trước kia bị ngược đãi.”

Trần Trản vừa nghe thấy, có chút đau lòng mà sờ sờ đầu nó.

Khi Ân Vinh Lan muốn mang nó trở về, lưu ý đến trong mắt đối phương có phần tiếc nuối, thập phần vừa lòng.

Còn chưa tới cửa biệt thự, con chó đã ngao ngao kêu to.

Ân Vinh Lan lấy phần ăn đã chuẩn bị xong, thuận tiện chụp bức ảnh, đăng lên Weibo.

Trước đây anh lập Weibo chỉ để chú ý đến bình luận về Trần Trản, tần suất chủ động đăng bài gần như là không, gần đây thái độ lại khác thường, thường xuyên đăng ảnh chó.

[ Y Y: Bảng tên cư nhiên là vàng ròng, nhìn ra còn nặng gấp mười lần vòng cổ của tôi.]

[Vũ Trụ Chi Tử: Người không bằng cẩu!]

[Bầu Trời Có Áng Mây: +1. Một bữa ba món hai canh, tôi cũng chưa từng ăn!]

Vừa xem bình luận vừa vuốt lông chó: “Ngoan ngoãn làm nũng với em ấy, về sau bảo đảm ngươi sẽ ăn ngon.”

Con chó nghe không hiểu, gâu gâu kêu hai tiếng.

Ngữ khí Ân Vinh Lan đột nhiên trở nên trầm thấp rất nhiều: “Nếu không đạt tới hiệu quả ta muốn, về sau ngươi chỉ có xương làm bạn.”

Cấp dưới tới tặng đồ, thấy ông chủ không e dè mà ra lệnh cho con chó, biểu tình phức tạp.

Đợi Ân Vinh Lan xoay người đi vào tủ lạnh lấy đồ, cấp dưới thở dài xoa đầu con chó: “Đáng thương, nhìn xem cuộc đời của một con chó như ngươi khổ thế nào kìa.”

Dân mạng còn hâm mộ nói đầu thai cũng là một kỹ năng, hâm mộ một con chó có thể có một chủ nhân như Ân Vinh Lan.

Không nghĩ tới sống trong gia đình hào môn làm sao có chuyện tốt như vậy, muốn được cái gì cũng phải có trả giá.

·

Trần Trản cho dù có cơ trí, cũng sẽ không nghĩ đến Ân Vinh Lan sẽ lợi dụng một con chó để tranh sủng.

Công khai không lâu, thừa dịp nhiệt độ còn ở trước mắt, Vương Thành thuận lợi giúp cậu liên hệ một nhà sản xuất cuối năm có một bộ hoạt hình được công chiếu.

Thú vị chính là, bộ phim cũng có Lâm Trì Ngang đầu tư.

Thị trường Manga anime những năm gần đây đang từng bước mở rộng, chỉ cần nét vẽ hoàn mỹ cốt truyện chắc tay, đến lúc đó nói không chừng sẽ nổi một phen. Vương Thành cũng phí một phen sức lực để liên lạc với đạo diễn.

Trần Trản bị dẫn đi công ty thu âm, vừa lúc gặp Lâm Trì Ngang đang bàn chuyện đầu tư vốn, nhìn thấy hắn mặt lạnh như sương, nhưng không như trước đây châm chọc hắn.

Trần Trản ngồi chờ trong phòng thu âm, cảm giác không thể tưởng tượng.

Lâm Trì Ngang đứng ở một bên, cũng không nói lời nào.

Cuối cùng mở miệng trước chính là Trần Trản: Anh…… Gần nhất thế nào?”

Lâm Trì Ngang bỗng dưng tươi cười: “Chỉ cần dừng tiểu thuyết, thì có thể lấy bất biến ứng vạn biến.”

Nhắm mắt làm ngơ, mấy ngày nay ngược lại trôi chảy không ngờ.

Hai người không có quá nhiều lời để nói, Trần Trản rất nhanh bị kêu đi thử âm.

Lần gặp ngẫu nhiên này đối với hai bên mà nói thì cũng không có giá trị gì.

Đàm Thường Minh bị giam hành chính mười lăm ngày, tốt xấu cũng có quen biết, ngày cuối cùng Trần Trản cố tình dành thời gian chuẩn bị đi đón người.

Cậu cũng đã tính kỹ càng, nói đến cùng cũng là bị văn chương liên lụy, về tình về lý thì cũng nên mời ăn bữa cơm để xin lỗi.

Thủ tục phóng thích chưa làm xong Trần Trản ngồi ở ghế dài bên ngoài chờ đợi, nghe được âm thanh giày cao gót tầm mắt rời khỏi điện thoại.

Bước chân vội vàng của Khương Dĩnh đột nhiên dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.

“Sao cô/cậu ở đây?”

Cơ hồ là đồng thời đặt câu hỏi.

Trần Trản trả lời trước: “Đón người.”

Khương Dĩnh thở phào.

Trần Trản thử hỏi: “Không phải là Lâm Trì Ngang đã xảy ra chuyện chứ?”

Khương Dĩnh lạnh lùng nói: “Bằng không thì sao?”

Trần Trản nâng mày, nhớ lại mấy ngày trước, đối phương còn thề son sắt nói ‘tôi lấy bất biến ứng vạn biến’.

Có vết xe đổ, không khỏi suy đoán nói: “Tụ tập đánh bạc?”

Khương Dĩnh lắc đầu, nói ra một việc không liên quan: “Hắn đã dừng đọc tiểu thuyết.”

Trần Trản đứng ở lập trường của Trì Ngang đánh giá: “Đây là chuyện tốt.”

Khương Dĩnh cười lạnh: “Không chịu nổi có người mỗi ngày ở bên tai bàn luận tiểu thuyết.”

Lâm Trì Ngang có một đối thủ một mất một còn, từ nhỏ bị gia trưởng lấy ra so sánh.

“Tên hỗn đản kia không biết từ nơi nào nghe được tin tức, mỗi ngày cố ý đến công ty của hắn, thuật lại cốt truyện.” Khương Dĩnh nhàn nhạt nói: “Vị hôn phu của tôi không nhịn được, đánh đối phương một quyền.”

Kỳ thật Lâm Trì Ngang chỉ muốn hù dọa một chút, khi hạ quyền cố tình đánh lệch ra ngoài, kết quả bị tên kia tưởng hắn thật sự động thủ, tránh qua một bên vừa vặn ngay hướng nắm đấm, bị đánh rớt một cái răng.

Mặc kệ có chiếm lý hay không, thời buổi này chỉ cần động thủ, liền sẽ chọc phiền toái vào thân.

“Cũng may đối phương cũng đánh trả, hốc mắt hắn hiện tại còn sưng, không đến mức bị nói thành đơn phương thương tổn.”

Trần Trản là một nhà văn, lại cảm thấy chính mình như đang nghe thiên thư.

Lúc này một cảnh sát đi rót nước ấm đi ngang qua, nhìn thấy cậu nhịn không được dừng lại nói một câu: "Trước khi hạ bút làm ơn suy tính kỹ.”

Trần Trản chớp chớp mắt.

Cảnh sát phiền muộn nói: “Gần đây đã có không ít thị dân hoài nghi chúng tôi lợi dụng cậu bẫy người phạm tội.”

“……”

-----------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Hệ thống: Kỳ thật tổng bộ của chúng tôi cũng tổ chức đánh cuộc.

Trần Trản: Đánh cuộc gì?

Hệ thống: Chia làm hai đội xanh-đỏ, cá xem cuối cùng là người bị cậu đưa vào cục cảnh sát nhiều hơn, hay hệ thống bị đổi nhiều hơn.

Trần Trản:……

Hệ thống: Trước mắt đội hồng dẫn đầu một bước!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com