ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 69: Chủ nghĩa duy vật

VTHY2K4

Đối với câu hỏi đột ngột này, Vương Thành suýt nữa đã không kềm được nước mắt.

Ngữ khí Trần Trản nhẹ nhàng: “Có phải thân thể không thoải mái không?”

Một tên béo đột nhiên giảm một phần ba thể trọng, có khả năng nhất chính sinh bệnh.

Vương Thành dùng cánh tay không còn mỡ gắt gao nắm chặt cổ tay của cậu, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu đoán xem đây là do ai ban tặng?”

Trần Trản thử rút ngón tay chỉ chính mình.

Thấy trạng thái tốt đẹp của cậu, rõ ràng không cần phải suy xét tiền vi phạm hợp đồng nữa. Vương Thành lười so đo việc nhỏ không đáng kể, nói trắng ra: “Có phải tìm được cao nhân rồi không?”

Trần Trản lắc đầu: “Dọn qua ở cùng bạn trai mấy ngày, hiệu quả tốt đẹp.”

Nghe vậy Vương Thành trừng lớn hai mắt, cả ngày phải lo lắng việc đại ngôn đến rụng tóc, còn đối phương lại trải qua ngày tháng ngọt ngào!

“Cậu……”

Cậu còn là người sao!

Băn khoăn về quan hệ hợp tác, nửa câu sau chung quy không nói ra miệng, hầu kết lăn lộn một chút, sửa lời lại: "Cậu không có việc gì thì tốt rồi.”

Hôm nay có một hoạt động nhỏ, không được mấy minh tinh xuất hiện, đa số đều là người mẫu.

Trần Trản bị ban tổ chức mời lên sân khấu nói nói mấy câu, lúc sau Vương Thành liền dùng cớ dẫn cậu đi trước.

Không vội vã khởi động xe, Vương Thành nhìn cậu: “Tôi đã đi tra qua, đại ngôn trang phục kia vốn dĩ đã liên hệ ba người, cuối cùng bởi vì giá cả mới chọn cậu.”

Trần Trản cười cười: “Ba người đó bao gồm cả Kế Đông Vũ?”

Vương Thành: “Còn có với trước đây một mình cậu nhận được đại ngôn rượu vang đỏ, hắn cũng có tranh.”

Trần Trản cảm thấy hứng thú không phải là nguyên nhân Kế Đông Vũ đối phó chính mình, mà là thủ đoạn.

Trán Vương Thành nhăn thành chữ xuyên (川), trong vòng này ngẫu nhiên cũng sẽ nghe đến việc dưỡng tiểu quỷ, nghe ly kỳ, nhưng nghĩ đến lại làm người run sợ.

Trần Trản rõ ràng là không tin.

Đại khái là ở nhà Ân Vinh Lan đến ngày thứ ba, trạng thái cậu liền có chuyển biến tốt đẹp, sau lại càng là hoàn toàn không còn ảo giác.

Vương Thành bảo cậu thử nhớ lại ngày đó đối phương có hành động nào cổ quái không.

Trần Trản theo bản năng nghĩ đến hình ảnh Kế Đông Vũ đi ngang qua người mình, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy đây là thủ thuật che mắt.

“Được rồi.” Vương Thành thở dài, đeo đai an toàn: “Đừng quá miễn cưỡng.”

“Thời gian.”

Chân Vương Thành mới vừa dẫm lên chân ga, Trần Trản thình lình nói một câu.

Vương Thành vội vàng phanh lại: “Cái gì?”

Trần Trản bảo hắn trực tiếp chạy đến chính mình gia, xe chạy ở trên đường khi, mới mở miệng: “Là thời gian bị lẫn lộn.”

Vận khí ngoài ý muốn không tồi, trước cửa không có phóng viên, Trần Trản đi qua đối diện nhận lại mấy chậu cây mình đã gửi.

Vương Thành giúp đỡ đem chậu hoa đặt trở lại vị trí cũ, xoa xoa eo nói: “Đem lời lúc nãy nói lại rõ ràng chút.”

Trần Trản mở ra ngăn tủ, lấy ra một chai rượu vang đỏ.

Vương Thành xua tay: “Còn lái xe, không thể uống.”

Trần Trản nhìn chai rượu: “Đây là quà kỷ niệm đem về từ trang trại rượu.”

Nếu nói có cái gì mà ở nhà mình có mà nhà Ân Vinh Lan không có, đó là rượu.

Gần đây hết thảy đều trôi chảy, tâm tình rất tốt, buổi tối trước khi viết văn cậu đều sẽ uống một ly nhỏ.

Vương Thành có chút giật mình: “Tiệc rượu hình như là vào năm trước.”

“Cho nên mới nhất thời không nghĩ tới.”

Mở nút chai, bên trong hương vị vẫn như cũ.

Trần Trản quơ quơ thân chai, cười nói: “Trên thực tế Kế Đông Vũ bắt đầu tính kế rất sớm, cuộc họp báo chỉ là vừa vặn gặp phải.”

Vương Thành yên lặng nghe, sắc mặt âm trầm.

Trần Trản nhướng mày: “Nhưng thật ra ít nhiều cũng nhờ anh báo cho tôi hắn đã từng tranh đại ngôn.”

Khi ở tiệc rượu, lực chú ý của mình hoàn toàn bị tuồng Lý Quỳ thật giả của Ân Vinh Lan sắp xếp hấp dẫn, không chú ý tới mấy nghệ sĩ khác.

Nói xong xoay người, trong ngăn tủ còn có hộp rượu, ngón tay Trần Trản vuốt ve tên mình được khắc ở góc phải dưới đáy hộp. Lúc ấy quà kỷ niệm đều được chuẩn bị tốt từ trước đặt ở một bên, muốn động tay chân cũng không khó.

Trong vòng này thủ đoạn xấu xa Vương Thành gặp qua không ít, nhưng âm ngoan đến làm người kinh sợ thế này, đây xem như là lần đầu thấy.

Trần Trản đưa rượu vang đỏ qua: “Tìm người kiểm tra thành phần đi.”

Vương Thành liếm liếm môi khô khốc: “Tra ra vấn đề, muốn bảo cảnh sát không?”

Trần Trản nhìn hắn, nhếch miệng cười.

Vương Thành nháy mắt hiểu ra…… Thời gian trôi qua lâu như vậy, khó có định luận. Cho dù có chứng cứ, bởi vì loại nguyên nhân này mà lên tin tức, tất sẽ ảnh hưởng đến doanh số rượu vang đỏ.

Làm người phát ngôn, sẽ không nguyện ý bởi vì việc này mà vi phạm hợp đồng.

“Quả là thủ đoạn ác độc.” Vương Thành thầm than.

Tiệc rượu có người nhiều như vậy, báo cảnh sát sau đó sẽ phải tra hỏi từng người ngược lại sẽ làm người khác sinh ghét. Bất luận là khi nào Trần Trản khui chai rượu, cũng không thể chiếm lý.

Hiện giờ chỉ có thể cố ngậm bồ hòn.

Thái độ của Trần Trản ngược lại thực bình tĩnh: “Sự tình còn chưa xác định, trước tiên hãy làm xét nghiệm.”

Vương Thành lén nhờ người quen, thực mau nhận được kết quả kiểm tra đo lường: Rượu vang đỏ đích thực có chứ một lượng nhỏ chất gây ảo giác.

Trên đường mang theo báo cáo đi tìm Trần Trản, lòng Vương Thành phức tạp.

Nửa đường nghĩ đến cậu đang ở nhờ, bất đắc dĩ thay đổi tuyến đường, một lần nữa đi về hướng biệt thự.

Ng mở cửa chính là Ân Vinh Lan, Vương Thành theo bản năng treo lên nụ cười lấy lòng.

Trần Trản đang ở trong phòng viết văn, cầm báo cáo vứt qua một bên, không lật xem, trực tiếp dò hỏi đáp án.

Vương Thành uyển chuyển nói: “Nếu khi đó công khai yêu đương, Kế Đông Vũ hẳn là không dám làm càn như vậy.”

Nói những lời này là bởi vì Ân Vinh Lan ở đây. Xảo diệu mà nịnh nọt xong, quay đầu lại bắt đầu thổi phồng cậu: “Chất gây ảo giác sẽ làm người nhìn thấy những thứ trong tiềm thức không muốn nghĩ đến, cậu nhìn thấy chính mình, điều này chứng minh cái gì?”

Trần Trản nhìn hắn thật sâu.

Vương Thành cất cao giọng: “Chứng minh tâm cậu như gương sáng! Chưa làm qua nhưng việc thương thiên hại lí.”

Không biết có phải ảo giác không, vừa dứt lời lại nhìn thấy sự châm chọc trong mắt đối phương.

Trần Trản cầm ly trà, phát hiện đáy ly chỉ còn lại chút lá trà.

Ân Vinh Lan nãy giờ vẫn im lặng giúp cậu rót thêm trà nóng, sau đó mang lại đây.

Vương Thành thấy vậy khóe miệng run rẩy…… Khó trách trên gương mặt dài tăng thêm mấy lượng thịt, mỗi ngày được hầu hạ như vậy, không mập mới là lạ.

Mắt thấy cậu uống xong non nửa chén nước, lại mở miệng: “Chuẩn bị ứng đối như thế nào?”

Trần Trản đem ghế dựa dịch ra ngoài một chút, đứng dậy nói: “Chưa nghĩ ra.”

Vương Thành kinh ngạc: “Cậu mà còn có lúc cầu suy xét sao?”

Nói ra mới ý thức được đây gần như là châm chọc.

Trần Trản lại không thèm để ý,thong dong nói: “Có qua có lại, cũng không thể làm người ta bị thiệt hại được.”

Ngữ khí nhạt nhẽo làm Vương Thành thoáng cái rùng mình, theo bản năng nhìn về phía Ân Vinh Lan…… Có cảm giác đây là hang hổ, nên đi trước thì tốt hơn.

Trần Trản cũng không ở lâu, thấy thời gian còn sớm, bắt đầu thu thập đồ vật.

Ân Vinh Lan: “Phải đi về?”

Trần Trản gật đầu, ngọn nguồn sự tình đã biết rõ, là thời điểm trở về nhà.

Ân Vinh Lan bất động thanh sắc chờ cậu nói xong, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Không quay về cũng không sao.”

Trần Trản: “Hoa trong nhà còn chờ tưới nước.”

Kéo khóa kéo của vali lại, ngẩng đầu nhìn anh cười nói: “Ông lão đối diện cũng cầm có người chăm sóc.”

Ông lão đơn độc ở một mình vạn nhất có chuyện gì cũng không ai biết.

Ân Vinh Lan đứng ở trước vali, giả vờ thỏa hiệp: “Cùng nhau đi?”

Trần Trản liếc mắt nhìn chuồng chó bên ngoài: “Anh đi rồi, ai tới cho nó ăn?”

Khu dân cư cũ kỹ không cách âm không thích hợp nuôi chó.

Con chó thấy có dấu hiệu mình sắp bị vứt bỏ, sủa lên hai tiếng.

Ân Vinh Lan than nhẹ một tiếng: “Tôi lái xe đưa em về.”

Đi ngang qua sân, con chó chạy đến bên chân Trần Trản vui vẻ nhảy nhót.

Trêu đùa nó một lúc, Trần Trản quay đầu lại hỏi: “Nó tên gì?”

Ân Vinh Lan: “Tiểu Bình.”

Trần Trản sờ sờ đầu chó: “Sao lại đặt thế?”

Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Con chồng trước.”

“……”

Đưa Trần Trản về xong, Ân Vinh Lan trở về công ty bảo người tìm tư liệu về Kế Đông Vũ.

Biết được tiền căn hậu quả, cấp dưới mài đao soàn soạt: “Phong sát sao? Tôi cho rằng đóng băng càng tra tấn người hơn.”

Ân Vinh Lan sẽ không đoạt việc của Trần Trản, đem tư liệu tạm thời để một bên.

Có lẽ là oan gia ngõ hẹp, hôm sau vì kỷ niệm bên nhau một tháng, anh đi trung tâm thường mại chọn lễ vật, vừa vặn đụng phải Kế Đông Vũ vừa mới tham dự một hoạt động xong.

Là người duy nhất từ trước tới nay tính kế Trần Trản thành công, Kế Đông Vũ che giấu một chút hoảng hốt dưới đáy lòng, giả vờ là vì tránh né fans nên bước nhanh hơn.

Khi đi qua người Ân Vinh Lan, một âm thanh không nhẹ không nặng truyền tới ——

“Đồ vô dụng.”

Kế Đông Vũ theo bản năng dừng bước, nghiêng đầu nhìn lại, lại thấy Ân Vinh Lan đưa đồng hồ cho người bán hàng: “Có cái nào thực dụng hơn không?Cái này trông quá nặng nề.”

Kế Đông Vũ nhẹ nhàng thở ra.

Chờ hắn đi tới cửa, bên môi Ân Vinh Lan nổi lên ý cười lạnh.

Tính toán kỹ lưỡng, vậy mà chỉ làm cho Trần Trản ở nhà mình nửa tháng, thật sự là cái phế vật.

Nghĩ đến đây không khỏi lắc lắc đầu, không biết khi nào mới có thể có thêm cơ hội ở chung.

“Tiên sinh.” Người bán hàng kêu hai tiếng.

Ân Vinh Lan lấy lại tinh thần, chỉ một cái thiết kế gọn nhẹ: “Lấy cái này.”

Buổi tối còn có tiệc, có lẽ sẽ đụng vào rượu, nên hôm nay cấp dưới lái xe.

Thấy anh đi ra, cấp dưới vội vàng tươi cười.

Ân Vinh Lan nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhẹ cau mày.

Cấp dưới dụng tâm hỏi: “Ngài có phải đang nghĩ đến khi nào mới có thể ở chung phải không?”

Ân Vinh Lan không hé răng.

Cấp dưới đề nghị: “Tuy rằng Kế Đông Vũ vô dụng, nhưng phương pháp lại có tính tham khảo, ngài có thể thử giả quỷ đi dọa dọa Trần Trản.”

Cái gì The Ring, nửa đêm quỷ gõ cửa, cậu tin rằng tổng tài đều làm được.

Ân Vinh Lan cười lạnh: “Vì lợi ích bản thân mà giả thần giả quỷ?”

Nghe ra ẩn ý, cấp dưới chột dạ mà nhận sai.

Qua sau một lúc lâu, Ân Vinh Lan bỗng nhiên hơi tiếc nuối nói: “Trần Trản là người theo chủ nghĩa duy vật, em ấy sẽ báo cảnh sát.”

----------------
Tác giả có lời muốn nói: 

Ân Vinh Lan: Cần tuyển người lương cao. Liên hệ đường dây nóng: XXXXXXXX.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info