ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 68: Sơn nhân tự có diệu kế

VTHY2K4

“Thường……”

Thấy rõ sắc mặt Đàm Thường Minh, Trần Trản liền không định gọi nữa.

Đàm Thường Minh trực tiếp đánh gãy lời cậu, ánh mắt sắc bén: “Sẽ có người xuất hiện còn thảm hại hơn tôi, phải không?”

Trần Trản: “Ân?”

Đáng tiếc đối phương nghe vào tai lại là tín hiệu đồng ý.

Đàm Thường Minh sửa sửa quần áo, vừa lòng mà rời đi.

Trần Trản thấy cậu đi đến giao lưu cũng mấy người mặc quần áo có kiểu giống nhau, trên tay áo còn có hình trứng làm dấu.

“Hiện trường có phân đoạn kiểm tra tốc độ vận hành của điện thoại.” Bùi Ân Thu giải thích: “Hẳn là sẽ có hai đội ngũ tiến hành chơi game PK.”

Trần Trản cảm thấy Đàm Thường Minh có thể tới tham gia, chứng minh tố chất tâm lý không tồi.

Bùi Ân Thu có thể nhìn ra ý nghĩ từ trong ánh mắt của cân, ho khan một tiếng: “Phỏng chừng là đã thỏa thuận từ trước, không thể cự tuyệt.”

Lại không phải là trận đấu cá nhân, một mình rời đi sẽ ảnh hưởng đoàn đội.

Vừa nói xong, bên cạnh Trần Trản vang lên một đạo thanh âm: “Làm phiền một chút.”

Ngẩng đầu phát hiện là người mới vừa đi phòng vệ sinh trở về.

Trần Trản đứng lên cho hắn đi vào, người sau lễ phép mà cười cười.

Không trực tiếp ngồi xuống, chủ động mở miệng: “Tôi là một người đam mê truyện của cậu.”

Nghe vậy Trần Trản lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Kế Đông Vũ.

Có thể tiến vào giới giải trí, diện mạo tất nhiên sẽ không quá kém, Kế Đông Vũ lại càng thuộc hình tượng cường tráng hiếm có, nhìn một cái liền biết con đường diễn xuất tương lai sẽ rất rộng.

Đối mặt với việc lấy lòng, Trần Trản khách sáo nói ‘Vinh hạnh của tôi’.

Kế Đông Vũ lúc này mới cong cong khóe miệng ngồi xuống.

Ai cũng đều có hứng thú với việc chơi điện thoại, nhưng nghe thuyết trình thao thao bất tuyệt chưa chắc sẽ có tâm thế bàn luận.

Trên sân khấu, người thiết kế cầm điện thoại phiên bản mới phối hợp với thuyết trình, Trần Trản ngồi thẳng, mắt nhìn phía trước, nhưng lại đi vào cõi thần tiên.

Một lần nữa phục hồi tinh thần đã là phân đoạn chơi game.

Người chủ trì mỉm cười giới thiệu đội viên của hai đội.

Đoàn đội cơ bản đều thường dùng tên thật, Đàm Thường Minh dùng cách gọi khác là ‘Tuyệt Hưởng’.

Dưới sân khấu có người biết được thân phận đều nhịn không được hiểu ý cười.

Có lẽ là hóa bi phẫn thành sức mạnh, trong trò chơi Đàm Thường Minh đại sát tứ phương, thắng trận thật đẹp đẽ.

Kết quả vừa ra mọi người sôi nổi vỗ tay, Bùi Ân Thu hơi hơi nghiêng người về phía Trần Trản: “Một lúc nữa tôi mời cậu ăn cơm.”

Trần Trản gật gật đầu.

Công ty cũng không thể lãng phí tiền, minh tinh lên đài biểu diễn trong thời gian khá dài, khi cuộc họp báo kết thúc, Trần Trản là thật sự có phần đói bụng.

Tác phong của Bùi Ân Thu từ trước giờ đều giản dị, lần này không biết vì sao không sợ bị hiểu lầm, vẫn luôn đi phía sau Trần Trản.

Hai người chọn một tiệm cơm gần đây.

Trần Trản chọn một phần mì, Bùi Ân Thu chỉ gọi một bình trà

Cơm được mang lên, Bùi Ân Thu đứng dậy rót nửa ly trà, đối mặt với tầm mắt của cậu, buông ấm trà nói: “Cảm giác tôi rất kỳ quái?”

Trần Trản: “Chỉ trong hôm nay thôi.”

Bùi Ân Thu nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, cánh môi cũng chưa thấm nước.

Lực quan sát của Trần Trản từ trước đến nay rất nhạy bén: “Có liên quan đến Kế Đông Vũ?”

Bùi Ân Thu nhăn mày: “Trên người hắn có điểm tà môn.”

Trần Trản buông đũa nghe hắn nói.

“Kế Đông Vũ vốn dĩ là nam ba, sau đó nam chính của <U Linh> bị phát hiện đang hẹn hò với fan. Nhà đầu tư đi đến đoàn phim lại ngoài ý muốn nhìn trúng kỹ thuật diễn của hắn, lúc này mới thành nam chính.”

Trần Trản không nghe ra tà môn ở đâu.

“Này không phải là lần duy nhất.” Bùi Ân Thu cười cười nói: “Trước đây có hai bộ phim, diễn viên chính cũng đều xảy ra chuyện lúc đang quay, đều do hắn thay thế.”

Trong giới bất luận là cơ hội nào đều không dễ có, nào có chuyện trên trời rớt xuống vài cái bánh như vậy.

Trần Trản: “Bày mưu hãm hại?”

Bùi Ân Thu lắc đầu: “Nếu như bị người tra ra hắn động tay động chân, thì sẽ không có tình cảnh như hiện tại.”

Trần Trản như suy tư gì: “Quả thật có chút thú vị.”

“Trước đây chúng tôi đã từng hợp tác trong một vở kịch nói, sau đó liền nghỉ ngơi không tốt.” Bùi Ân Thu: “Cho nên vẫn là nên ít tiếp xúc với người này thì tốt hơn.”

Nghe vậy Trần Trản bật cười: “Anh theo sát tôi không phải là bởi vì……”

Bùi Ân Thu trực tiếp gật đầu: “Không phải có chuyện có người lấy tóc người khác hạ bùa sao?”

Qua đi vài giây, lại lần thứ hai mở miệng: “Nếu phát hiện có người muốn trộm tóc cậu, đừng nói lời vô nghĩa cứ trực tiếp động thủ.”

Trần Trản bỗng nhiên bật cười: “Quả thật đúng là có một người như vậy.”

Hơn nữa không phải một sợi, mà là một nhúm.

Ngay sau đó, trước ánh mắt tò mò của đối phương mà nói tên Ân Vinh Lan.

Ánh mắt Bùi Ân Thu lộ ra kinh ngạc, nâng chung trà lên: “Hắn ta muốn lấy tóc cậu làm cái gì?”

“Nghe nói vừa gặp đã thương, trước tiên xác định xem có phải anh em hay không.”

Một ngụm trà liền bị phun ra.

Trần Trản thông cảm mà đưa khăn giấy qua.

Đại khái là cảm thấy thất thố, Bùi Ân Thu không ở lại lâu, uống xong nửa ấm trà, liền ngồi lên xe người đại diện rời đi.

Hắn đi rồi Trần Trản chậm rãi ngồi lại trong chốc lát, bắt đầu suy tư sự tình khác.

Vốn chỉ gặp mặt Kế Đông Vũ một lần, ở trong quán ăn nghe bát quái xong, vẫn không để ở trong lòng.

Biến cố xuất hiện ở ban đêm.

Rạng sáng bỗng nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, Trần Trản theo bản năng nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn tối.

Lại chỉ chớp mắt, đuôi giường thế nhưng lại có một người!

Người nọ không biết là ngồi xổm hay là nửa quỳ, giờ phút này ánh mắt Trần Trản hoàn toàn bị mặt hắn hấp dẫn…… Đây là một gương mặt giống như đúc mình, chẳng qua là trắng bệch.

Trái tim ở kịch liệt mà nhảy lên, nhưng mà trong nháy mắt, bóng người liền biến mất.

Trần Trản đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu thở hổn hển mấy hơi.

Sau nửa đêm cậu cơ bản liền không ngủ, cho đến khi trời tờ mờ sáng, mới miễn cưỡng ngủ trong chốc lát.

Liên tục ba ngày, đều xuất hiện ảo giác như vậy.

Trước tiên Trần Trản đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, một loạt kết quả đều biểu hiện bình thường.

Sau đó mỗi ngày ba bữa đều là cơm hộp, cố tình mua nước khoáng để uống, ban đêm vẫn ngủ không yên ổn, chứng minh rằng không phải đồ ăn có vấn đề.

Không có tâm tư viết văn, dựa vào bên cửa sổ suy tư hơn nửa buổi sáng. Ngoài cửa sổ một con chim tước bay qua, Trần Trản đột nhiên liền nghĩ đến cuộc họp báo ngày đó, Kế Đông Vũ từ toilet trở về, rõ ràng đi từ bên kia vào chỗ ngồi tiện hơn nhưng lại chọn đi ngang qua mình.

Một lúc, mở máy tính lên, lên mạng thử tìm tòi tư liệu của đối phương.

Phàm là nghệ sĩ có chút danh tiếng đều sẽ có tiểu sử.

Bài viết không biết thật giả vô số, Trần Trản tìm ra một bài có phong cách không giống người thường.

Nguyên nhân là do Kế Đông Vũ liên tục hai lần diễn vai chính, một dân mạng nói ngày sau có thể đắp nặn hình tượng thanh niên may mắn.

Mặt khác một người ở phía dưới bình luận: Rõ ràng là do diễn viên chính bị hạ bùa.

Trần Trản nhìn chằm chằm thật lâu bình luận này, khép máy tính lại.

Cậu tin nhân quả báo ứng, nhưng không tin yêu ma quỷ quái.

Suy nghĩ sau dò hỏi hệ thống: “Có người nào xuyên thư giống tôi không?”

Hệ thống trả lời luôn luôn không có tính  tham khảo:

【 Từ khi tốt nghiệp sau đó là làm việc, không gặp được trường hợp có hai người xuyên vào một cuốn sách 】

Trần Trản nhíu nhíu mày.

Hệ thống bắt đầu không ngừng marketing: 【 Tìm hiểu thử bùa an thần? Còn có phấn may mắn, hiện tại đang có hoạt động, giảm giá 20%. 】

Trần Trản lý trí cự tuyệt.

Vốn định gọi Bùi Ân Thu, vừa ấn vào dãy số đột nhiên dừng lại, sau đó nhắn cho Vương Thành, bảo hắn có thời gian tới gặp mình một chuyến.

Phỏng chừng nghĩ cậu đã gây việc lớn, tốc độ Vương Thành nhanh như gió

“Thất tình?” Nhìn thấy đôi mắt thâm quầng, Vương Thành trêu ghẹo.

Trần Trản bình tĩnh mà kể lại cho hắn nghe

Lúc đầu Vương Thành còn cười, sau liền cười không nổi.

Chuyện tà ám rất khó nói là thật hay giả.

Rốt cuộc cũng là người từng trải, hắn thực nhanh có chủ ý: “Tôi đi nhờ người tra lịch trình của Kế Đông Vũ, tìm cách gặp mặt hắn ở sự kiện nào đó.”

Cuối cùng dặn dò cậu đến lúc đó nhớ làm sao cho trông tiều tụy một chút.

Trạng thái của Trần Trản hiện tại đã không tốt, đến ngày đó chuyên viên trang điểm chỉ cần trang điểm cho cậu đậm một chút, trong nháy mắt liền trông không có chút khí sắc nào 

Lúc ký tên trên thảm đỏ, Kế Đông Vũ nhìn đến sắc mặt cậu, quan tâm hai câu, ngữ khí rất chân thành.

Hai bên không thân, không nói chuyện lâu lắm.

Khi đến hậu trường, Vương Thành hạ giọng: “Kế tiếp xem xem có bài bôi đen nào không.”

Không ngoài ý muốn, hai ngày sau có không ít account marketing nói rằng khí sắc Trần Trản không tốt, không biết có phải túng dục quá độ hay không.

Từ lúc cùng Ân Vinh Lan công khai, có không ít bài đăng chửi bới sinh hoạt của cậu.

Trần Trản cùng Kế Đông Vũ trước sau lên sân khấu, không thể thiếu sự đối lập, bình luận cơ hồ đem người sau khen lên trời.

Vương Thành thở dài: “Cũng may tôi đã nói chuyện với bên nhãn hiệu, nói cậu mang bệnh tham dự, khả năng hiệu quả không tốt. Nếu không lần đại ngôn này sẽ không xong.”

Dứt lời hít sâu một hơi: “Hai ngày này liền đi tìm một đại sư, xem có thể hóa giải hay không.”

Trần Trản phụt một tiếng bật cười: “Ông làm sao biết được người mình tìm có phải người hắn đã an bài trước không,”

Không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt Vương Thành trở nên khó coi.

Trần Trản nhàn nhạt nói: “Nếu đối phương quyết tâm muốn hại tôi, sẽ không tiếc bỏ chút công sức.”

Vương Thành không tán đồng nói: “Nhưng không thể cứ để như vậy.”

Ngủ không tốt, tinh thần cũng sẽ dần dần uể oải.

Trần Trản nhìn hắn một cái: “Tôi đã có đối sách.”

Tuy rằng biết đối phương từ trước đến nay luôn có chủ ý, Vương Thành vẫn bán tín bán nghi.

Cơm nước xong, Trần Trản không chút hoang mang bắt xe taxi.

Xe một đường chạy đến tiểu khu xa hoa.

Sau khi đăng ký xong bảo vệ liền cho cậu vào.

Biệt thự xa hoa làm Trần Trản và tài xế taxi cùng nhẹ nhàng thở dài, trả xong tiền xe, Trần Trản ấn chuông cửa.

Ân Vinh Lan xuất hiện rất nhanh, quần dài mao sam mặc trên người anh liền có vẻ phá lệ cấm dục.

“Em……”

Trần Trản kéo rương hành lý: “Ở nhờ một thời gian.”

Ân Vinh Lan giúp cậu lấy hành lý, kinh hỉ tới quá mãnh liệt làm người thấp thỏm, hỏi nguyên nhân.

“Em gặp quỷ.”

“……”

Dăm ba câu giải thích mọi chuyện, Trần Trản buông tay: “Chính là như vậy.”

Ân Vinh Lan nhíu mày: “Kế Đông Vũ?”

Trần Trản lại nói: “Không cần lãng phí thời gian trên người hắn.”

Bên trong biệt thự rộng rãi nhưng lại trống trãi, có thể thấy được chủ nhân ngày thường không đặt biệt yêu thích cái gì.

Trần Trản không bình luận gì về nội thất, nắm chắc thời gian viết văn.

Liên tục mấy giờ công tác, cảm giác mỏi mệt đã hiện, buổi tối Trần Trản vội vàng tắm rửa, sấy khô tóc sau hỏi: “Ngủ ở đâu?”

Ân Vinh Lan dẫn cậu vào phòng ngủ chính.

Bình tĩnh nằm xuống, Trần Trản vỗ vỗ bên cạnh: “Mượn anh chắn một chút.”

Không biết 'chắn' trong miệng cậu cụ thể là chỉ cái gì, Ân Vinh Lan vẫn theo lời nằm ở một bên.

Trần Trản dán lại gần dựa vào bờ vai anh mà ngủ.

Thân người Ân Vinh Lan căng thẳng, sau chậm rãi thả lỏng.

Theo thường lệ ngủ không quá sâu, nhưng so với khoảng thời gian trước tốt hơn không ít. Như là đã dưỡng thành đồng hồ sinh học, 3 giờ sáng, Trần Trản đúng giờ bừng tỉnh.

Bất đồng chính là, lần này cậu không trực tiếp mở mắt ra, mà là đẩy đẩy người bên cạnh.

Ân Vinh Lan ngủ không sâu, một chút liền tỉnh.

Trần Trản: “Giúp em nhìn xem giường đuôi có gì không?”

Ân Vinh Lan quét mắt, tỏ vẻ không có.

Trần Trản: “Em muốn đi tiểu.”

Cậu nhắm hai mắt, Ân Vinh Lan giống như là tiểu thái giám, đỡ lấy phi tần quyền cao chức trọng, thật cẩn thận đến phòng vệ sinh, thuận tiện hỗ trợ mở đèn.

Có người ở bên, Trần Trản bình tĩnh mở mắt, không thấy được ảo ảnh gì.

Đóng cửa lại, cậu đưa ra yêu cầu: “Phát ra âm thanh, cho em biết anh ở ngoài.”

Ân Vinh Lan dựa vào trên tường, không biết nói gì, nói đến thời tiết ngày mai.

Trần Trản đột nhiên nói: “Dựa theo tình tiết phim điện ảnh, anh nói nói một lúc em có khả năng liền không còn động tĩnh.”

Ân Vinh Lan bật cười: “Cho nên?”

“Không bằng từ lầm bầm lầu bầu đổi thành song ca tình ca?” Trần Trản: “Như vậy em cũng có thể báo bình an cho anh.”

“……”

Trần Trản: “Em trước…… Dù nổi gió dù nổi lửa, thì có thể làm ta gục ngã sao……”

Ân Vinh Lan rốt cuộc nhịn không được nheo mắt.

Thật vất vả mới qua đi, một lần nữa đỡ người trở lại giường. Ân Vinh Lan bị cậu làm đến dở khóc dở cười, hoàn toàn không còn buồn ngủ, Trần Trản ngược lại, đầu vừa dính gối cơ hồ nháy mắt đã đi vào giấc ngủ.

Mỗi khi cậu nhíu mày hoặc là khi không an phận mà vặn vẹo, Ân Vinh Lan liền nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn, chậm rãi chờ cậu khôi phục bình tĩnh.

Không cần phải một mình đối mặt với ảo ảnh đêm khuya, chất lượng giấc ngủ của Trần Trản càng ngày càng tăng. Lại thêm nguyên liệu nấu ăn trong căn biệt thự xa hoa này không ít, vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại cũng được cải thiện.

Bên kia, Vương Thành là thật sự lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Trần Trản, mới ký hợp đồng không lâu, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đến chết.

Ngày đêm mất ngủ, người sống sờ sờ liền gầy đi một vòng.

Bất an mà chờ đón hoạt động tiếp theo, Vương Thành đã chuẩn bị tâm lý trước. Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một vẻ ngoài tiều tụy, đôi mắt đầy tơ máu, một thanh niên thống khổ, nhưng mà ——

Sắc mặt hồng nhuận, khí phách hăng hái, người đang đi tới thậm chí hơi đầy đặn hơn trước.

Trần Trản dừng lại trước mặt Vương Thành, thiếu chút nữa không nhận ra, kinh ngạc nói: “Sao lại gầy thành như vậy!”

Vương Thành: “……”

------------------------
Tác giả có lời muốn nói: 

Nửa tháng qua đi:

Ân Vinh Lan mỗi đêm phải hát tình ca…… Gầy.

Vương Thành bởi vì lo lắng tiền vi phạm hợp đồng…… Gầy.

Kế Đông Vũ bởi vì mưu kế không có kết quả…… Gầy.

Bùi Ân Thu bởi vì lo lắng cho bạn…… Gầy.

Trần Trản: Ăn đến mập mạp, ngủ ngon, thể trọng tăng ba cân.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info