ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 66: Mỗi người đều cảm thấy bất an

VTHY2K4

Mua một ít thức ăn bên đường, chọn vẻ ngoài không chọn hương vị.

Về đến nhà tỉ mỉ chụp một tấm ảnh thức ăn, đăng lên tài khoản ẩm thực, kèm theo cap: Dạo chợ đêm.

Mắt thấy lượt like không ngừng tăng theo thời gian, khóe miệng Trần Trản hơi hơi nhếch lên.

Minh tinh nửa năm không có tác phẩm có khả năng sẽ bị thời gian vùi lấp, huống chi là người dựa vào tai tiếng như cậu. Hiện tại chỉ cần chờ đến khi bị quên lãng, một lần nữa kịch tính trở về tầm mắt công chúng.

Phòng làm việc đang lần lượt đang vài tấm ảnh chụp ở phố thời trang, vì để phối hợp, Trần Trản gần đây cũng ít ra ngoài.

Có người tựa hồ không quen nhìn thấy chuyện thanh nhàn hiếm có, sáng tinh mơ khi cậu đang an tĩnh gõ chữ, điện thoại liền ong ong run lên.

Mở ra xem, là một cái tin nhắn, là ảnh chụp lúc tản bộ…… Trong đó là cậu và Ân Vinh Lan cùng ra khỏi cửa, còn có lúc đưa cho đối phương xâu hồ lô đường.

Là thao tác thông thường, nhưng mà trong ống kính, và hoàn cảnh ánh sáng yếu ớt, có vẻ thập phần ái muội.

Tin tức chỉ có ảnh chụp, không bất luận nội dung gì.

Trần Trản cười khẽ nhướng mày: “Cái gì gọi là không tiếng động thắng thành có tiếng.”

Lầm bầm lầu bầu còn không quên click mở hình ảnh download về máy.

Tới giữa trưa, lại nhận được tin nhắn từ cũng dãy số, nội dung là một cái dấu chấm câu:?

Trong lòng cậu nhận xét: Tham lam mà lại cẩn trọng.

Không hề nghi ngờ, đây là muốn tiền bịt miệng nhưng lại không dám trắng trợn nói thẳng ra, sợ bị khởi tố lừa tiền.

【 hệ thống: Công năng xóa lưu trữ vĩnh viễn chỉ cần 5000 giá trị tẩy trắng. 】

Một giây đồng hồ cũng chưa suy xét, Trần Trản lạnh nhạt cự tuyệt.

【 hệ thống: Không thể giúp đỡ cho công việc sinh nhai của tôi sao? 】

Không được đáp lại như thường ngày.

Chẳng được bao lâu, điện thoại lại lần nữa run lên.

Đoán lại là tin nhắn làm tiền, khi màn hình sáng lên mới phát hiện lại là biên tập, dặn dò cậu sắp xếp thời gian hợp lý. Tạo tài khoản mới để viết văn làm lượng công việc tăng cậu, truyện trước rất dễ bị hoãn lại. Đồng thời uyển chuyển đề ra kiến nghị, người bạn nam thần và ảnh hậu đều là theo hướng hằng ngày, nếu có thể gia tăng chút cốt truyện có lẽ sẽ càng thêm hoàn mỹ.

Trần Trản cơ hồ là tiếp thu toàn bộ, nói lời cảm ơn đồng thời tỏ vẻ thực mau sẽ làm chút thay đổi.

Khi ăn cơm trưa có thất thần, cơm không ăn được bao nhiêu, nhắm mắt đè đè huyệt thái dương, lại mở mắt gửi tin nhắn cho Ân Vinh Lan, dò hỏi đối phương có để ý việc công khai không.

Thực mau nhận được trả lời: Cầu mà không được.

Nếu giờ phút này có người thấy Ân Vinh Lan rũ mắt giấu ý cười, có lẽ sẽ ca tụng tình yêu là sức mạnh khổng lồ.

Như là kinh doanh, Ân Vinh Lan dự đoán vài phương án, sửa sang lại tốt sau gửi Trần Trản:

1. Công khai trên vòng bạn bè, kèm cap: Vừa vặn gặp nhau, vừa vừa là người.

2. Công khai trên weibo, @ nhau kèm ảnh chụp chung, ghi rõ chúng ta đã ở bên nhau.

3. Cử hành nghi thức long trọng, phòng làm việc sẽ gửi công văn thông bái.

Tâm tình thoáng thấp thỏm, mười phút sau, rốt cuộc chờ được Trần Trản trả lời: [ Đã công khai. ]

Lên vòng bạn bè, tìm trên Weibo, không thấy được nội dung tương ứng, một cảm giác bất an xuất hiện ở trên mặt Ân Vinh Lan: [ Vì sao tôi không nhìn thấy? ]

Trần Trản nhanh chóng tia chớp trả lời: [ Xem văn. ]

Trước khi đăng nhập app Ân Vinh Lan có chút chần chờ trong nháy mắt, theo giao diện download xong, định thần lại rồi đi xem.

Khu bình luận cơ hồ là bùng nổ.

Chỉ lướt mắt qua liền trở lại chính văn.

Phía dưới văn án mới được bổ sung một câu: Vì nguyên nhân cá nhân, bộ nam thần quyết định viết ngắn lại. Mời mọi người đón xem bộ <Những năm tháng nam thần trợ cấp tôi>.

Một câu đơn giản, Ân Vinh Lan xem xong sau lại cảm thấy đầu ầm ầm vang lên, định thần lại, tầm mắt chậm rãi dời xuống, một lần nữa xem khi bình luận.

“Mẹ ơi, trên đời vậy mà có cớ dừng viết truyện kinh khủng hơn ra ngoài lấy tư liệu!”

“Có ngàn vạn lý do, nhưng lý do này tôi cư nhiên không có lời gì để nói!”

“Thật sự! Nghe hơi nửa vời, nghẹn đến mức tôi thật là khó chịu!!”

Văn án mới đổi thời gian không lâu, Ân Vinh Lan điểm nhấn vào đường liên kết, thình lình phát hiện truyện mới đã phá hơn vạn.

Rất nhiều diễn viên giỏi một khi công bố xu hướng giới tính, dễ dàng bị nhạt đi, thậm chí kịch bản mời bọn họ cũng là vai đồng tính.

Trần Trản không tính diễn kịch, việc này cũng không băn khoăn. Lấy thân phận tác giả thoải mái làm sáng tỏ trong văn chương của mình, còn cảm thấy nhẹ nhàng không ít.

Cậu chán ghét bị người uy hiếp, cho dù là ăn hết thịt cũng sẽ không cho người này uống canh. Đoán được bước tiếp theo của người tống tiền kia, lại chủ động chính thức công bố trên weibo.

Trong lúc mọi người khen chê đủ loại, những bản thảo tuyên truyền trước đây được phát ra.

Công chúng thường sẽ tập trung vào trọng điểm, trong mắt bọn chỉ nhìn thấy người nổi tiếng trên mạng và siêu cấp phú hài yêu đương.

Người vô tội nhất là Khương Dĩnh, bị mạnh mẽ treo lên hot search: # kẻ điên cuồng ái mộ khi xưa thành công bị bẻ cong #; # mị lực của nữ thần có thể đảo ngược tính hướng #.

Tiêu đề có thể nói là ly kỳ.

Công khai không đến một giờ, Vương Thành mang theo đôi mắt đầy tơ máu tới cửa, sắc mặt trầm trọng: “Tôi đã biết sẽ có ngày này.”

Trần Trản cho hắn một viên kẹo bổ sung năng lượng, mở miệng giải thích: “Bị chụp phải, sớm muộn gì cũng sẽ có tin nóng.”

Con đường tự phơi này, ngoài cậu không người dám đứng nhất.

Vương Thành trừng mắt nhìn cậu một cái, bốc giấy gói kẹo mà tay luôn run rẩy, không biết là bị chọc tức hay là đông lạnh.

Trần Trản cười nói: “Giảng quyết tốt một chút là êm xuôi thôi.”

Ăn một chút, hòa hoãn lại, tâm tình Vương Thành dần dần bình phục, đổi góc độ bắt đầu suy tư muốn nắm chặt đợt này để marketing.

Trần Trản nhìn ra ý tưởng của hắn, nói rõ trọng tâm: “Áp xuống tin bôi đen là được.” Dừng một chút lại nói: “Còn fans, không cần giả bộ cũng sẽ tăng mạnh.”

Trong suốt mười phút, hai bên không có nói chuyện với nhau.

Viên kẹo trong miệng đã hoàn toàn tan, Vương Thành vào Weibo, phát hiện số lượng fans quả nhiên đang tăng, có chút không thể tin được: “Không tốn tiền mua?”

Trần Trản hơi hơi gật đầu, ánh mắt làm người khó có thể nắm lấy: “Mỗi người có một tiêu chuẩn bất đồng.”

Quần chúng thường ôm thái độ khắc nghiệt hơn đối với minh tinh nữ, lúc trước Khương Dĩnh lấy được giải ảnh hậu cùng Lâm Trì Ngang ở bên nhau, vẫn như cũ bị người chê cười trèo cao. Hiện giờ bản chất tương đồng, trừ bỏ một vài người khinh thường, đại bộ phận còn lại đều là chúc phúc.

Đối chiếu với nhau thì có chút châm chọc.

Vương Thành là người thực tế, từ nhấp môi đến nhếch môi cười: “Vẫn là kiến thức của cậu nhiều.” Vừa nói vừa đứng lên kéo khóa áo khoác: “Tôi không quấy rầy nữa.”

Trần Trản đưa hắn tới cửa.

Vương Thành quay đầu lại, sắc mặt phức tạp: “Con đường gian nguy, chúc phúc các cậu.”

Trần Trản mỉm cười không nói.

·

Vô luận là người muốn phí bịt miệng, hay là người công bố tình yêu, đứng trước mũi sào vẫn trước sau sóng yên biển lặng.

Nhưng có người nội tâm sóng gió mãnh liệt, không yên chút nào.

Thí dụ như một căn biệt thự ở thành phố Y.

Một người lớn tuổi về đến nhà, nhìn thấy nhi tử cư nhiên không đi quán bar, rất là ngạc nhiên.

Thiếu niên dựa vào sô pha, vẫn không nhúc nhích.

Người làm cha vui sướng khi con mình gặp họa: “Thất tình?”

Thiếu niên thất thần nói: “Trần Trản muốn viết truyện mới.”

Này đôi phụ tử này đã gặp Trần Trản ở Thác Hải.

Người lớn tuổi: “Thì sao?”

Thiếu niên đưa điện thoại cho ông, vừa mở ra chính là giao diện truyện mới, còn chưa đăng chương, văn án chỉ có một câu:

—— Thật lòng dành tặng cho nam thần đã theo đuổi tôi, cùng với những nhóm người đã hỗ trợ anh.

Giờ phút này người lớn tuổi cảm thấy mình đang cầm một củ khoai lang phỏng tay, mà không thể động đậy, sắc mặt khó coi nói: “Ai là huynh đệ với Ân Vinh Lan?”

Hai bên bất quá chỉ là chi giao trên thương trường,

Thiếu niên che mặt: “Nếu viết ra thật là muốn ném chết người mà.”

Nhớ trước đây chính mình phối hợp diễn kịch, làm ra những hành động cảm thấy thẹn, đêm khuya tĩnh lặng căn bản không dám hồi tưởng.

“Sẽ không chỉ có mình con.”

Khi Ân Vinh Lan giả nghèo kéo không ít người xuống nước.

Thiếu niên sống không còn gì luyến tiếc: “Nhưng cùng tuổi con không sai biệt lắm chỉ tầm năm người, tin rằng thực mau liền sẽ bị viết đến.”

Điện thoại run lên một chút, màn hình tự động hiện ra thông báo, người lớn tuổi giật mình: “Các con còn lập một diễn đàn những người bị hại?”

Ánh mắt thiếu niên phát sáng: “Con muốn biết ai sẽ xui xẻo như vậy, bị viết vào đầu tiên.”

Có người cùng nhau trở thành tư liệu sống, tâm thái liền không đến mức lạnh lẽo như vậy.

Người lớn tuổi như suy tư gì, quay đầu lại cũng mở một diễn đàn, đem người cùng tuổi ‘Nhân vật liên can' kéo vào trong đàn.

Mặc cho bọn họ phỏng đoán rất nhiều, thiên tuyển chi tử đầu tiên được viết trong lòng Trần Trản đã có tính toán.

Vốn dĩ chính là Lâm Trì Ngang, nhưng nghĩ đến một năm kia cuộc đời hắn lên xuống quá nhiều, sửa lại chủ ý, quyết định đổi người xuống tay.

Trần Trản không biết xem hoàng lịch, được hệ thống tư vấn chuẩn bị vào thứ ba tuần sau chính thức khai văn.

·

Trải qua một ngày, Ân Vinh Lan rốt cuộc cũng lên đầu hot search. Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng xứng cũng diện mạo tuấn mỹ, quan trọng nhất chính là trên phố còn nghe đồn thanh danh bản nhân rất tốt, làm anh nhất thời rất được hoan nghênh.

Cư dân mạng một bên khóc lóc than đẹp người quả nhiên đều ở bên nhau, một bên ngao ngao kêu to quá xứng đôi, tôi đu tới chết.

Nhìn thấy tên hai người trên hot search, Ân Vinh Lan trong mắt toát ra sung sướng.

Tâm tình rất tốt, khó được lúc đúng giờ tan tầm, khi anh đi vào thang máy, một đám nhân viên đều nhịn không được dùng ánh mắt trộm quan sát anh.

Từ trà xanh Hướng Tây đến trò chơi công lược, chi tiết xâu chuỗi lại, làm cho bọn họ có cách nhìn khác với vị tổng tài mặt ngoài ôn hòa này. Thang máy thực mau tới lầu một, ngoài trừ Ân Vinh Lan, những người khác kiêng quyết không đi xuống, trực tiếp xuống thêm một tầng.

Hạng mục giám đốc quá độ cảm khái: “Thế đạo thật đáng sợ.”

Những người còn lại sôi nổi gật đầu.

Khác với đám nhân viên đang nghị luận kia, Ân Vinh Lan sớm đã sớm đi một vòng về nhà, sau đó đi đến nhà Trần Trản.

Hai bên đều là tính cách chậm nhiệt, nhiệt liệt hẹn hò cơ hồ là không thể, Ân Vinh Lan hẹn Trần Trản cuối tuần đi leo núi.

Khi gặp mặt Trần Trản cười tủm tỉm nói: “Không thể tin được anh sẽ chủ động lại cùng em leo núi.”

Ân Vinh Lan đứng đắn nói: “Có chuyện quan trọng.”

Khả năng bởi vì là cuối tuần, người tới leo núi không ít.

Tâm cảnh bất đồng, quá trình leo lên so với trước đây nhẹ nhàng hơn, hai người một đường vừa đi vừa trò chuyện.

Khi đến giữa sườn núi, Ân Vinh Lan đột nhiên nói: “Nên quyên chút tiền trợ giúp sửa chữa chùa miếu lại.”

Trần Trản buồn cười: “Cầu Phật Tổ phù hộ tình cảm thuận lợi?”

Ân Vinh Lan lắc đầu, bình tĩnh kể ra: “Năm trước tới đây, tôi từng gửi hy vọng có thể cùng em xuất hiện trên hot search.”

Nếu không phải anh nói từng chữ cũng đủ rõ ràng, Trần Trản suýt nữa cho rằng chính mình nghe lầm…… Này cũng xem như là tâm nguyện?

Kinh ngạc qua đi thì cũng đã tới nơi, quyên chút tiền nhang đèn, chắp tay trước ngực, quỳ trên gối đệm dâng hương cho Bồ Tát..

Ngoài miếu, một đôi mắt đen đã đem hết thảy thu vào mắt, ánh mắt lộ ra phẫn hận.

Người này là bạn cùng trường đại học với Ân Vinh Lan, đồng thời là một trong những diễn viên quần chúng diễn phốt hợp với anh.

Chụp lại bóng dáng hai người thành kính quỳ lạy, đăng lên đàn, cắn chặt răng đánh chữ:

[ Trong thời điểm chúng ta đang lo lắng đề phòng, đứa cháu trai này cư nhiên tới miếu cảm tạ thần linh! ]

---------------
Tác giả có lời muốn nói: 

Diễn viên quần chúng: Lương tâm thế nhân sao có thể bạc bẽo đến như vậy!

Ân Vinh Lan ( khóe miệng mang ý cười, thành kính lễ tạ thần ): Ngã phật từ bi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com