ZingTruyen.Asia

Sau Khi Nam Phu Pha San

Một ngày đăng hai chương, Trần Trản dựa vào mép giường bất tri bất giác đã ngủ, lại mở mắt là lúc sắc trời mông lung mà sáng lên.

Nhìn thời gian, cư nhiên đã qua đi vài tiếng đồng hồ.

Xoay người lên giường, bọc chăn bông tiến vào giấc ngủ sâu.

Ban ngày suy nghĩ, trong mộng Trần Trản thấy Ân Vinh Lan.

Đối phương mặc một cái áo sơ mi như học sinh nghèo, trong chốc lát trở thành tổng tài ngoài nóng trong lạnh, vì bảo đảm thân phận không bị nhìn thấu, làm ra không ít chuyện khiến người không biết nên khóc hay cười.

Trần Trản đang chuẩn bị tới gần, Ân Vinh Lan lắc mình biến hóa, hóa thành một con rồng trắng soái khí.

Lại nhìn một cái, vô thức phát hiện, nguyên lai chỉ là một con rắn trắng.

Ánh mắt loài rắn lạnh băng, khi nhìn cậu ánh mắt lại ôn hòa.

Trần Trản nhìn chằm chằm nhìn một lát, không nhịn được đi tới phía trước, lợi dụng phân thiện lương này, nhân lúc nó chưa chuẩn bị quấn nó lại.

Kiên nhẫn mà đem đuôi rắn quấn thành hình kẹo que, đang muốn chụp ảnh lưu niệm, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang trầm vang.

“Hỏng rồi!”

Làm chuyện ác quả nhiên sẽ bị sét đánh.

Rét lạnh xâm nhập thần trí, ai ngờ mở mắt ra là một thế giới khác.

Ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu vào trên mặt hơi chói mắt.

“Thì ra là mơ.” Trần Trản tay che đôi mắt, lẩm bẩm quay đầu đi.

Điện thoại không ngừng run lên, tuyên cáo cảm giác tồn tại của nó.

Trần Trản không tình nguyện mà đem cánh tay vươn ra khỏi ấm áp ổ chăn, dùng sức một chút: “Uy.”

Kia đầu nghe thấy âm thanh mơ hồ không rõ của cậu, nhịn không được cười nói: “Sao lại không tiếp điện thoại?”

Trần Trản nhìn màn hình, phát hiện có vài thông báo gọi nhỡ đến từ Ân Vinh Lan và Vương Thành.

Nhịn xuống cảm giác muốn ngáp, nhàn nhạt đáp lại: “Ngày hôm qua ngủ sớm.”

Âm thanh Ân Vinh Lan nhất quán thanh tỉnh: “Hôm nay chuẩn bị đi nơi nào?”

“Bị bắt cóc.” Trần Trản nhìn mắt ngoài cửa sổ: “Tạm thời ra không ra cửa được.”

“…… Ai bắt cóc em?”

Trần Trản không chút do dự: “Giường.”

Nói rồi quay cuồng một vòng, hai mắt vô thần: “Giường, buông tôi ra, tôi muốn đi công tác.”

Ân Vinh Lan khó được nghe thấy cậu ủ rũ nói chuyện, buồn cười nói: “Muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không?”

Trần Trản: “Buổi tối đi.” Dừng một chút nhịn không được nói ra cảnh trong mơ tối hôm qua.

Rắn?

Hãy còn nhớ Tiểu Triệu giống như cũng từng đề cập anh là rắn.

Ân Vinh Lan tùy tay mở ra máy tính một lúc, từ ngữ mấu chốt nhảy ra hai chữ xà tinh.

Xà tinh, lợi dụng sắc đẹp hấp dẫn nam tử, hấp thụ dương khí.

Khóe môi gợi lên, thì ra trong lòng cậu anh là dáng vẻ này.

Tiểu Triệu tiến vào đưa văn kiện, vừa lúc thấy đối phương ôn hòa tươi cười, dư quang thoáng nhìn màn hình máy tính còn sáng lên, có cảm giác đại nạn buông xuống.

·

Liền mạch lưu loát rời giường, một giây cũng không thể chậm trễ.

Trần Trản xuống đất rửa mặt, nhân tiện gọi lại cho Vương Thành.

Đối phương đi thẳng vào vấn đề, hỏi thăm về tình yêu mới.

Trần Trản lau khô mặt: “Hiệp ước không nói không thể yêu đương.”

Vương Thành từ bỏ truy cứu, dặn dò nói: “Tuần lễ thời trang vừa qua không lâu, gần đây nghỉ ngơi nhiều một chút, bên này còn có mấy bản thảo tuyên truyền chưa đăng.”

Đôi tay Trần Trản chống ở bồn rửa tay, nhìn trong gương chính mình, nói câu sẽ chú ý.

Chờ đến 10 giờ, buông bữa sáng ăn đến một nửa xuống, gửi cho một tin nhắn, tỏ vẻ muốn lập một tài khoản viết văn mới.

Trước đây phong cách cá nhân quá mức rõ ràng, tùy tiện viết có khả năng sẽ bị lên án. Mà tài khoản này, chẳng sợ cho dù thất bại cũng không ảnh hưởng đến đường sống.

Lý do nghe thực đầy đủ, biên tập yêu cầu chú ý hạng mục công việc, Trần Trản nhất nhất đồng ý.

Thời gian buổi sáng được sắp xếp thực chặt chẽ, sau khi đăng chương, cậu lại cố ý chọn vào lúc không nhiều người lắm, đầu giờ chiều đi đến siêu thị.

Một giờ qua đi, thắng lợi trở về.

Trần Trản bắt đầu xuống tay bố trí phòng, sau khi dọn xong chậu cây giả cuối cùng, tiếng đập cửa đúng lúc vang lên.

Ánh đèn ấm áp còn có nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị tốt, hình thành kết cấu hoàn mỹ, Ân Vinh Lan dựa vào cạnh cửa cười nói: “Bữa tối với ánh nến?”

Trần Trản nâng mi, mời anh tiến vào: “Duỗi tay.”

Ân Vinh Lan theo lời mở lòng bàn tay.

Giây tiếp theo, cảm xúc kim loại truyền đến, trong tay nhiều thêm một cái điện thoại.

“Phát sóng trực tiếp?”

Trần Trản lắc đầu: “Em muốn anh hỗ trợ thu hình, cắt nối biên tập xong rồi sẽ đăng lên.”

Nói xong lại nhiều lời một câu bảo đừng quay đến mặt.

Chủ ý của cậu từ trước đến nay rất nhiều, Ân Vinh Lan không hỏi nhiều, đứng ở một bên tìm góc độ, tỏ vẻ có thể bắt đầu.

Trần Trản làm món gà rán, tiện mà đơn giản, còn dễ dàng gợi lên cảm giác thèm ăn.

Gia vị, dầu chiên, đùi gà quay cuồng ở trong nồi trở nên hương vị giòn thơm……

Khoảng thời gian trước có học sở trường nấu ăn, ở trên màn ảnh được nguyên vẹn triển lãm.

Khi Ân Vinh Lan quay từng bước cậu nấu ăn, tầm mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên người Trần Trản…… Thanh niên mang tạp dề, nhất cử nhất động phá lệ nghiêm túc, lông mi làm người bị hút hồn.

Hơi hơi thất thần trong nháy mắt, mới phát hiện đùi gà đã bày ra bàn, thu hồi tư đem ống kính chậm rãi quay cận, bảo đảm làm ra cảnh đặc tả hoàn mỹ.

Ân Vinh Lan ấn lưu, cho cậu xem lại.

Trần Trản nhìn một lần, còn rất vừa lòng, chỉ chỉ lên bàn: “Thù lao.”

Buổi tối ăn đồ dầu mỡ rất khó tiêu.

Trần Trản mở chai rượu, ngồi ở trước bàn cơm, không biết vì sao Ân Vinh Lan cũng dần muốn ăn.

Nâng chén chạm vào nhau, từng người nói hai câu làm ra vẻ kính rượu.

Gà rán được chiên vừa đủ thời gian, cắn một ngụm, tư vị tương đối mỹ diệu.

Ngày thường trong các bữa tiệc Ân Vinh Lan đều đặc biệt chú ý lượng rượu, đối mặt với Trần Trản tất nhiên không cần phòng bị, thoải mái chè chén, hậu quả chính là rất mau liền không biết hôm nay hôm nào.

Hôm sau đau đầu như nứt, nghe tiếng bước chân truyền đến, Ân Vinh Lan ngẩng đầu, trước mặt là một ly trà mật ong.

Cúi đầu nháy mắt chú ý tới không biết đã thay quần áo khi nào, cổ áo còn có dấu vết kem đánh răng, trên mặt hơi hơi đỏ lên: “Tối hôm qua……”

Trần Trản: “Anh say rượu rất tốt, ngoan ngoãn rửa mặt liền nằm ở trên sô pha ngủ.”

Nhìn ra sắc mặt anh không đúng, Trần Trản bật cười: “Tiếc nuối cái gì?”

Ân Vinh Lan trầm tư một chút, thói quen say rượu này cần phải sửa.

Trần Trản thức dậy rất sớm, ăn bánh mì xong liền cắt ghép video, tăng tốc một chút sau đó chỉnh sửa âm thanh, lại bắt đầu phối âm giải thích từng bước.

Ân Vinh Lan dời tầm mắt, nhìn thấy trên lịch là cuối tuần, hơi thả lỏng một chút…… Cấp trên là người đi đầu nên nếu đến trễ sẽ ảnh hưởng không tốt.

Cắt nối biên tập video rất hao phí tâm tư, khi anh rửa mặt khi tận lực tránh cho âm thanh phát ra quá lớn.

Hao phí nửa buổi sáng, Trần Trản thành công đăng xong video, không quên liên hệ mấy người nổi tiếng đã liên hệ hợp tác trước, bảo bọn họ hỗ trợ chú ý tài khoản.

Mấy người nổi tiếng đều chia sẻ, video ẩm thực thành công thu hoạch đệ những fans đầu tiên.

Ân Vinh Lan phát hiện đối phương không lợi dụng lưu lượng của mình tiến hành tuyên truyền liền dự cảm đến sự tình cũng không đơn giản.

Kế tiếp một tháng, khi anh tan sở liền tới kiêm chức người quay phim.

Lượng fans đam mê ẩm thực tăng lên nhanh chóng, bởi vì Trần Trản lén dùng chút quan hệ thông qua mấy người có nhân khí hỗ trợ, thường xuyên qua lại, lượng fans thực mau phá trăm vạn.

Trong khoảng thời gian này, hai người tiếp xúc cũng tăng nhiều.

Một ngày, ánh chiều tà phía chân trời lưu lại một màu đỏ rực.

Sau khi quay xong, Ân Vinh Lan mặc áo khoác vào chuẩn bị rời đi.

Trần Trản đột nhiên nói: “Tản bộ một lúc không?”

Ân Vinh Lan nhìn nhìn cậu, cười gật đầu.

Thời tiết rất lạnh, đại bộ phận người đều là cúi đầu bước đi vội vàng, rất ít người nhàn nhã tự tại như bọn họ.

Trần Trản mua một xâu hồ lô đường, ăn một ngụm cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm mới đưa qua: “Muốn nếm một chút không?”

Ân Vinh Lan tiếp nhận, bỗng nhiên mày nhăn lại, nhìn về một phía.

Cơ hồ là bị ánh mắt sắc bén đảo qua, một đạo thân ảnh màu xám cuống quít chạy vội trốn đi.

Trần Trản xem qua đi: “Người qua đường chụp lén?”

Ân Vinh Lan: “Khả năng cao là phóng viên.”

Fans sẽ không chạy, hơn phân nửa là phóng viên giải trí sợ máy ảnh bị người đoạt đi.

Trần Trản một lời nói toạc ra: “Chỉ sợ còn có một người khác.”

Bởi vì nếu có thể chụp được hình ảnh, cũng coi như là một cái đề tài không tồi.

Vẫn chưa bởi vì đoạn nhạc đệm này ảnh hưởng tâm tình, tiếp tục tản bộ, Trần Trản ngẫu nhiên còn sẽ bị mỹ thực bên đường hấp dẫn.

Ân Vinh Lan nhìn chằm chằm ngón tay cậu bị đông lạnh đến hồng, nhíu mày: “Bỏ tay vào túi cho ấm áo một chút.”

Trần Trản vỗ vỗ túi, bên trong phát ra âm thanh: “Không có không gian.”

Dừng bước chân, Ân Vinh Lan được cho phép bỏ tay vào túi cậu, sờ đến giấy bút và sổ nhỏ, trong túi nhỏ dường như toàn đồ văn phòng phẩm.

“Vì sao có tới hai quyển sổ?”

Trần Trản: “Một quyển viết ca từ, một quyển viết tư liệu sống.”

Ân Vinh Lan ngẩn ra: “Ca từ?”

Trần Trản: “Vương Thành đã nói chuyện với một ca sĩ trong công ty, bảo em phụ trách một ca khúc trong album.”

Ân Vinh Lan nhíu mày: “Không thấy bài đăng tuyên truyền nào nói đến việc này.”

Trần Trản: “Việc này cũng định sử dụng nghệ danh.”

Quá nhiều sự tình không thích hợp chồng chất lên nhau, Ân Vinh Lan buông tiếng thở dài, rốt cuộc lần đầu dò hỏi cậu lại định có tính toán gì.

Trần Trản thản nhiên đáp lại: “Gia tăng giá trị thương mại.”

Hào phóng mà đem kịch bản đã chuẩn bị tốt cho người khác đánh giá ——

Ban ngày, cậu là một nhà văn bình thường, buổi tối, cậu là một vlogger ẩm thực triệu view.

Không ai biết, phía sau hai thân phận này, cậu còn là một nhà văn thiên tài, người sáng tác <Dị Biến>!

Ân Vinh Lan nhướng mày: “Dị Biến?”

Trần Trản: “Còn đang sáng tác.”

Ánh mắt Ân Vinh Lan phức tạp, tiếp tục xem xuống:

Hãm hại, phản bội, lời đồn hãm hại…… Cậu niết bàn trọng sinh, vương giả trở về!

Có một ngày, khăn che mặt của cậu bị thế nhân xốc lên, mọi người kinh ngạc phát hiện, nguyên lai tất cả…… Đều là cậu!

Kiên nhẫn chờ xem xong, Trần Trản xin ý kiến cố vấn.

Bề ngoài Ân Vinh Lan bình tĩnh, che giấu suy nghĩ chỉ có bản nhân biết được, thẳng thắn mà nói…… Điên cuồng xây dựng nhân vật của mình như vậy, lần đầu tiên anh nhìn thấy.

Trần Trản bình tĩnh mà khép sổ lại: “Nhân vật nghịch tập như một vòng xoay ngựa, có phải rất hấp dẫn không?”

Nhất thời tìm không được ngôn từ thích hợp để đánh giá, Ân Vinh Lan chỉ nói: “Nếu còn nắm mạch máu phát triển kinh tế toàn cầu, sẽ càng thêm hoàn mỹ.”

Trần Trản: “Này tương đối phù hợp với nhân thiết của anh hơn.”

Bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng quay đầu cười khẽ.

Sau một lúc lâu, Ân Vinh Lan thấp khụ một tiếng: “Thật muốn ấn theo kịch bản đi này?”

Trần Trản khôi phục bộ dáng đứng đắn: “Trước tiên tìm một cái đề tài nóng nhất, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”

Internet phát triển, sự việc mới mẻ chồng chất, thất bại là việc trong nháy mắt.

Phòng ngừa chu đáo mới là kế lâu dài.

Ân Vinh Lan: “Nếu em kinh doanh sớm mấy năm, có lẽ hôm nay tôi sẽ thêm một đối thủ đáng đau đầu.”

Trần Trản liếc mắt nhìn anh: “Đối thủ một mất một còn yêu nhau cũng là một đề tài khá tốt.”

Đi ngang qua một cửa hàng, nhìn thấy bên trong có hai ông lão đang đánh cờ, Trần Trản thuận tay chụp đăng Weibo, không có bất luận nội dung gì kèm theo.

Dân mạng bình luận thực mau:

“Tuyết trắng, trà nóng, quán nhỏ, thực ấm áp!”

“Kỹ thuật chụp ảnh của ca ca thật đỉnh.”

“Vì sao tổng cảm giác như là đang ám chỉ cậu đang đánh một bàn cờ rất lớn?”

“Lầu trên xin cậu hãy thắp sáng lại tâm hồn mình.”

“Đúng vậy, đơn thuần là đăng ảnh, đâu ra nhiều ẩn ý như vậy?"

--------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Cư dân mạng sau đó: Sai rồi, cậu ta thật sự có nhiều ẩn ý!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia