ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 63: Bỏ nhỏ thấy lớn

VTHY2K4

Đầu tháng, Trần Trản ngồi trên bay đi ra nước ngoài, trong lúc này vẫn duy trì thói quen viết văn tốt đẹp.

Vương Thành nhìn cậu, liên tục kinh ngạc cảm thán: “Bên tuyên truyền không có đất dụng võ rồi.”

Lúc trước đã chuẩn bị tốt sách lượt xã giao, bởi vì liên tiếp không ngừng tự phơi bày quá khứ, từ lúc bắt đoạn lịch sử đen kia đã không có cơ hội sân khấu.

Lại đăng thêm một chương, đầu ngón tay dừng lại trên máy tính, Trần Trản nhàn nhạt nói: “Đây là sức mạnh của bàn phím.”

Vương Thành nói đùa vài câu, bắt đầu dặn dò chú ý hạng mục công việc.

“Camera không biết sẽ bắt cận cậu lúc nào, cho nên trong suốt khoảng thời gian đó, ánh mắt và dáng ngồi đều không thể xảy ra lỗi.”

Trần Trản kéo ba lô ra, cất notebook đồng thời chỉ vào ngăn giữa.

Vương Thành đảo mắt đảo qua, đồng tử co rụt lại…… Món đồ đen đen kia không phải là đai chống gù lưng sao!

“Có thể bảo đảm cho dáng ngồi thẳng.” Khóa dây kéo lại, Trần Trản đạm thanh nói: “Tôi có xem qua video, thấy người đàn ông kia ngồi tách hai chân ra, tay tự nhiên đặt ở đầu gối đầu trông có vẻ rất khí chất.”

Vương Thành cười mỉa một tiếng, uyển chuyển nói: “Đai chống gù này khi mặc áo sơ mi sẽ thấy phồng lên.”

Trần Trản có chắc chắn nói: “Tôi gầy, không sợ.”

Máy bay trong lúc bay có chút xốc nảy, Vương Thành nhát gan, lòng bàn tay không ngừng ra mồ hôi.

Trần Trản thấy hắn có chút thở không nổi, trấn an nói: “Thả lỏng đi.”

Vương Thành miễn cưỡng cười cười.

Trần Trản: “Liền tính gặp phải ngoài ý muốn, chúng ta đều không vợ không con, không cần lo lắng hậu sau sự.”

Vốn dĩ chỉ là sợ hãi, khi cậu nhắc tới, có chút cảm thấy bi ai.

Rạng sáng, máy bay bình an hạ cánh.

Bởi vì là tuần lễ thời trang, gần đây liên tục có minh tinh tới, sân bay tùy ý có thể thấy được mấy nhóm fans tới tiếp đón.

Trần Trản cư nhiên thấy được một bảng tên của chính mình.

“Nỗ lực đăng chương a!” Nữ fans kia hướng về phía cậu múa múa tấm bảng tên.

Đồng thời có một nam nghệ sĩ tới, fans không ngừng la lên 'đẹp ngây ngất a.’

Hai bên so sánh, phong cách của Trần Trản có vẻ không khớp lắm.

Xe công ty liên hệ đã ở ngoài sân bay chờ, mới vừa đeo đai an toàn xong đúng là có mấy cô gái trẻ đuổi theo ra tới tạm biệt cậu.

Vương Thành cười ha hả nói: “Lúc này mới chỉ là bắt đầu, tương lai nói không chừng cậu có thể trở thành chủ lực của giới thời trang.”

Trần Trản lấy điện thoại ra, không nghe rõ lời hắn nói: “Làm sao vậy?”

Vương Thành nhìn thấy trong goca quần áo lộ ra một miếng dán giữ ấm, nụ cười cứng đờ: “Không có gì.”

Tiền sẽ không bị phí.

Đến khách sạn, Trần Trản thay một bộ âu phục.

Vương Thành đứng ở đại sảnh khách sạn thưởng thức mỹ nữ, vừa vặn nhìn thấy cậu từ thang máy đi ra ra, cúi đầu sửa cổ tay áo, vô luận là góc nghiêng hay là dáng người, phảng phất đều có thể hồn hút người.

Nam nhân soái khi mặc âu phục mỗi người mỗi vẻ, có cường dã, có gợi cảm.

Trần Trản thuộc về người sau.

“Đáng tiếc fans chỉ có thể thông qua màn ảnh thưởng thức,” Vương Thành thở dài: “Kỳ thật là người thật càng có sức hút hơn.”

Trần Trản không nói tiếp, sống lưng thẳng tắp, giống cây bạch dương nhỏ.

Thịt trên mặt Vương Thành mặt thịt run lên: “Thật sự mặc sao?”

Trần Trản gật đầu.

Đeo đai chống gù còn có một chỗ tốt là có thể giữ ấm.

Trên đường đến show, Vương Thành không chê phiền nhắc nhở vài lần: “Ngàn vạn lần đừng lộ ra manh mối.”

Lần trong hắn chuẩn bị rất nhiều bản thảo tuyên truyền, chỉ chờ hình ảnh tung ra, có thể thổi phồng mỹ nhan. Nếu là bởi vì việc này bị lên đầu đề, kia đã có thể thật sự có chút buồn cười.

Vị trí có hạn, Vương Thành không có khả năng cùng cậu xem.

Liên tục 40 phút, đứng ở một góc không chớp mắt yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Trần Trản.

Mặc dù không biết thưởng thức, nhưng bản lĩnh giả vờ giả vịt của Trần Trản là nhất.

Ảnh chụp cơ hồ là giống như trong nước, tuy rằng có chút kém, cũng không ảnh hưởng đến sự tích cực nhiệt tình của fans..

Phòng làm việc đúng lúc thả ra bản thảo tuyên truyền, Trần Trản thành công dựa vào xuất ngoại xem show thu hoạch một lượng nhiệt độ.

Trước đó Ân Vinh Lan đã thông qua quan hệ cá nhân đạt được những tấm ảnh có độ sắc nét cao, tổng cộng bảy tấm, vừa vặn đủ một ngày đổi hình nền một lần.

Vốn dĩ biết Trần Trản có ý định xuất ngoại một tuần, tâm tình còn có chút âm u, hiện giờ có thể nói là rẽ mây nhìn thấy mặt trời.

Liên tiếp nói ra mấy cái tên nhãn hiệu cao cấp, bảo cấp dưới đi liên hệ, thuyết phục nhãn hiệu cung cấp tài trợ.

Cấp dưới: “Ngài không phải không can thiệp sự nghiệp của cậu ta sao?”

“Chỉ là tài trợ, không liên quan đến việc làm đại ngôn kia.”

Cấp dưới chần chờ: “Cứ như vậy, Trần Trản chiếm không ít chỗ tốt, chúng ta còn phải bỏ tiền mở đường, chẳng phải là uổng phí sức lực?”

Ánh mắt Ân Vinh Lan thâm thúy: “Hôm nay cậu ấy được mang caravat hồng cổ điển, ngày mai thì lại mang nơ đính đá quý…… Tại sao lại không có ý nghĩa?”

Cấp dưới gật đầu, tỏ vẻ minh bạch: “Tôi liền đi chuẩn bị.”

Vừa ra khỏi cửa, đụng phải giám đốc kinh doanh, ông đem cấp dưới kéo qua một bên: “Tâm tình của ông chủ bây giờ thế nào?”

Trên tay ông cầm một chồng tư liệu, hiển nhiên là muốn vào báo cáo công tác.

“Cũng không tệ lắm.”

Giám đốc kinh doanh hơi thả lỏng: “Ông chủ đang làm cái gì, tôi đi vào sẽ không quấy rầy chứ?”

Cấp dưới bình tĩnh nói: “Chuẩn bị chơi Ngôi Sao Thời Trang, không quấy rầy.”

“……” Giám đốc kinh doanh chưa phản ứng lại: “Cái gì?”

“Chính mình tự cân nhắc,” cấp dưới không đáp lại, ấn nút thang máy: “Tôi còn phải phụng mệnh đi nạp phí vào game.”

Kẻ có tiền sinh hoạt lạc thú khác với với người nỗ lực kiếm tiền.

Dị quốc tha hương, xem xong show, ngày hôm sau Trần Trản còn mấy cái nhiệm vụ chụp ảnh.

Khi trời chưa sáng, Vương Thành đã được một nhãn hiệu lớn liên hệ, tỏ vẻ nguyện ý tài trợ trang phục.

Hiện tại mới đặt khẳng định là không kịp, cái bánh từ trời trời rớt xuống cũng không thể vứt đi, Vương Thành đi thương lượng mượn một bộ hơi rộng rãi một chút.

Phong cách đường phố chú trọng tất nhiên là thoải mái, Trần Trản mặt trên người bộ quần áo hơi rộng một chút, hiệu quả ngoài ý muốn không tệ.

Nhiếp ảnh gia chụp xong một bộ ảnh, Vương Thành là người tinh ý, suy đoán đột nhiên có nhà tài trợ liên hệ khả năng có liên quan đến Ân Vinh Lan, liền lén trộm gửi trước cho anh một bộ ảnh.

Thành phố Y hiện tại vẫn là ban đêm, Ân Vinh Lan ngồi trước màn hình, khóe miệng chậm rãi gợi lên.

“Đẹp.” Con chuột click đến bức ảnh tiếp theo, lẩm bẩm nói: “Bức này cũng đẹp.”

Nếu là giày màu nâu thì khả năng càng hợp.

Đôi mắt hơi hơi cảm thấy nhức mỏi, nhìn lại đồng hồ, cư nhiên đã qua hơn một giờ.

Dựa vào ý chí đóng máy tính lại, trong phòng lại tối đen.

·

Ngay từ đầu chỉ có kế hoạch chụp một bộ trên phố, sau lại gia tăng hai hai.

Trần Trản phát hiện khác thường, dò hỏi nguyên nhân.

Vương Thành: “Bởi vì quần áo nhiều.”

Đồng thời bảo trợ lý bên cạnh phối thêm vài bộ trang phục đẹp mắt, Trần Trản quét mắt: “Xem phong cách hình như là nhãn hiệu khác nhau.”

Vương Thành che giấu chột dạ: “Khả năng bởi vì cậu tương đối phù hợp với thẩm mỹ của nhãn hiệu.”

Lý do gượng ép, cũng may miễn cưỡng có thể làm người tin phục.

Trần Trản bởi vì đang suy nghĩ tình tiết cho chương mới, không quá cố chấp theo đuổi vấn đề này.

Sau mấy ngày tăng cường công tác, rốt cuộc cũng ngồi trên máy bay về nước.

Tác dụng tâm lý, đứng ở quen trên mảnh đất quen thuộc, nhìn thấy tuyết trắng xóa cũng cảm thấy thân thiết.

Trần Trản đang cùng Vương Thành nói chuyện, nghe thấy có người đang điên cuồng gọi cho cậu.

Còn chưa phản ứng lại, đã bị một đám người vây quanh.

“Ca ca quả nhiên là thịnh thế mỹ nhan!”

Trần Trản hướng về phía Vương Thành nhướng mày: “Thuỷ quân?”

Dù là Vương Thành, hay là nhóm fans ríu rít cũng đều lâm vào yên tĩnh.

Vẫn là fan lên tiếng trước, dở khóc dở cười nói: “Là thật, không tiêu tiền cho loại này!”

Trần Trản thấy bọn họ viết trên bảng tiếp ứng ‘nổi tiếng dưới ánh đèn.’

Fans còn không ngừng nói ‘bộ ảnh ca ca quá xinh đẹp, yêu anh!’

Trần Trản lễ phép nói lời cảm tạ, sau khi lên xe Vương Thành đắc ý dào dạt: “Thế nào? Bỏ tiền đúng là không phí.”

Tìm tòi trên Weibo một chút, số lượng người theo dõi tăng vọt.

Vương Thành: “Có bộ điện ảnh ngày hôm qua liên hệ, muốn cho cậu diễn một vai phụ.”

Trần Trản xua tay, tỏ vẻ từ chối toàn bộ.

Vương Thành nhìn ra cậu thật sự sẽ không suy xét diễn kịch, chỉ có thể từ bỏ ý định kiếm tiền trên phương diện này.

Về đến nhà, chuyện thứ nhất chính là làm lơ trời đông giá rét, mở cửa sổ thông khí.

Trần Trản gỡ miếng giữ ấm trên người xuống, cảm giác cả người nhẹ hẳn, thoải mái không ít.

Khác với trước đây, tính thời thượng cũng có, nhưng lại càng thêm hoài niệm áo khoác dày nặng thoải mái.

Nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị ra cửa ném rác, vừa vặn gặp phải ông lão đối diện, đối phương nhìn một túi dán giữ nhiệt dùng xong rồi, cảm thán: “Mặc đồ dày một chút không phải được rồi.”

Trần Trản ném rác xong, đã lâu rồi mới bồi hàn huyên một lát.

Ông lão thoáng nhìn trên áo lông cậu có một cái kim cài áo, nhàn nhạc nói: “Trước kia cậu không thích những thứ hoa lệ đó.”

Trần Trản: “Ân Vinh Lan đưa, chúc mừng tôi thành công bước vào giới thời trang.”

Lúc ấy thần thần bí bí gửi chuyển phát nhanh, cậu còn tưởng rằng là đồ vật gì không thể đem ra ánh sáng.

Ông lão nhíu mày…… Giữ đàn ông mà tặng kim cài áo?

Trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Có phải nó đã dưỡng thành một loại yêu thích kỳ quái nào đó?”

Trần Trản bật cười: “Không đến mức đó.”

Cuối tuần phải chụp bìa tạp chí cho một nhãn hiệu, cùng chụp còn có một vị nam minh tinh.

Địa điểm chụp là một tỉnh khác.

Thời gian bận rộn, lần này trở về Trần Trản thậm chí còn không chạm mặt Ân Vinh Lan.

Khi đối phương đã thổ lộ mà cứ như thế này giống như là đang trốn tránh.

Khi chuẩn bị gọi điện giải thích, Ân Vinh Lan biểu hiện phá lệ tốt tính: “Trên đường cẩn thận.”

Anh lại lén liên hệ thêm hai cái nhãn hiệu, yêu cầu vì lần chụp này tài trợ thêm giày, nghĩ đến hiệu quả sau khi Trần Trản mang vào, nội tâm có chút thỏa mãn.

Trần Trản tựa hồ cảm thấy không đúng chỗ nào, đáng tiếc không có thời gian so đo, liền bắt đầu công tác.

Lúc trước quay phim tuyên truyền, mỗi một bức đều chú ý chi tiết, lần này nhẹ nhàng không ít, chủ yếu là triển lãm quần áo, nhân vật chỉ cần hỗ trợ liền ổn.

Vì kiếm chút độ hot, trước đó đã tung ra một tin ngoài lề: Trong video hai người ở trên núi chơi đùa, hình ảnh thập phần hài hòa.

Khác với thành phố Y, nơi này bốn mùa như xuân.

Sau khi kết thúc, Trần Trản không khỏi lưu lại hai ngày, cùng một nhóm nghệ sĩ chụp chung kết bạn cùng nhau đi chơi.

Cậu không đúng hẹn trở về, fans chờ tiếp đón máy bay không khỏi thất vọng, tất nhiên không cần phải nói vê Ân Vinh Lan.

Chỉ là trên mặt Ân Vinh Lan vẫn như thường, làm người khác nhìn không ra cảm xúc.

Cấp dưới tiến vào, bị biểu hiện giả dối lừa gạt, dò hỏi có muốn tiếp tục liên hệ nhãn hiệu hay không.

Ân Vinh Lan nhìn chằm chằm màn hình, trên màn hình là bài Trần Trản vừa đăng không lâu trước đây: Ra ngoài lấy tư liệu.

Phía dưới là ảnh chụp những người bạn cùng nhóm du ngoạn.

Không khí trở nên cứng đờ mà lạnh băng.

Cấp dưới giật mình một cái, chần chờ một cái chớp mắt: “Này……Có vấn đề gì?”

Còn không phải ảnh chụp chung thực bình thường sao?

Ân Vinh Lan buồn bã nói: “Cậu ta có người khác rồi.”

Cấp dưới suýt nữa bị sặc nước bọt, một hồi lâu sau mới nói: “Người trẻ tuổi đăng ảnh chụp rất bình thường.”

Ân Vinh Lan: “Mấu chốt là mấy chữ trước.”

—— ra ngoài lấy tài liệu.

Nếu giữa bọn họ là trong sạch, Trần Trản vì sao coi đối phương như tư liệu sống?

-----------------
Tác giả có lời muốn nói: 

Cấp dưới:…… Du học hai năm, văn bằng thạc sĩ, tinh thông bốn ngôn ngữ, kinh nghiệm công tác phong phú, nhưng mà vẫn như cũ nghe không hiểu cấp trên đang nói cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com