ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 62: Bôi đen và tự bôi đen

VTHY2K4

Rất ít khi có người thật sự để bụng đối với vui buồn của người khác, cư dân mạng chỉ là cảm thấy thú vị, Trần Trản liền cho bọn họ một cái đáp án thú vị.

Quả nhiên một lúc sau, có người chủ trương trêu chọc đây là một kịch bản cung đấu.

Sắc mặt Vương Thành mang theo chút may mắn: "Còn tốt, cậu phản ứng rất nhanh."

Có người có ý đồ sẽ lợi dụng điểm này để xé fans.

Dù cho Trần Trản là người bị hại, nhưng nhiều ít cũng chịu ảnh hưởng.

"Tính tình cậu quá nóng nảy," Vương Thành cười khổ nói: "Trước mắt không ai dám cùng chúng ta hợp tác."

Nằm trong dự kiến, Trần Trản vẫn không biểu hiện ra nhiều ít kinh ngạc: "Trước bắt tay nắm chặt những gì đang có."

Vương Thành cũng cơ ý tưởng giống vậy: "Dư luận đứng ở phía bên cậu, nhãn hiệu kia không nghĩ lại nháo đến mọi người đều biết, khẳng định muốn bày tỏ thái độ."

Hắn ban đầu còn lo lắng cho Trần Trản sẽ có khúc mắc, không muốn cùng hợp tác với nhà này nữa.

Trần Trản lắc đầu, ý bảo cứ việc liên hệ.

So với bồi thường, nhãn hiệu kia càng có thái độ một sự nhịn chín sự lành, đãi ngộ còn xem như không tệ.

Trần Trản nghênh đón một cú đột phá đầu tiên trong đời, lần đầu tiên ký hợp đồng thời gian tận một năm.

Chỗ tốt của công ty cũng bắt đầu hiện ra.

Về phương diện khác, khác với những hot search chơi đùa giống như trước đây, bôi đen về cậu trên mạng ùn ùn không dứt, bởi vì còn không có xuất hiện bài nào có tính công kích mạnh, Trần Trản đều áp dụng thái độ làm ngơ.

Công việc và sinh hoạt cá nhân không buông tha cậu.

Ký hợp đồng xong, thời gian nghỉ ngơi Trần Trản dùng để dọn nhà, nhìn thấy bệnh án của Ân Vinh Lan lưu lại, tạm thời đem cây lau nhà trong tay vứt sang một bên.

Nhìn chăm chú bìa bệnh án ước chừng mười mấy giây, Trần Trản nhướng mày, như suy tư gì --

Anh ta có bệnh, tôi là dược.

Bỏ qua tiểu tiết, đây được xem như đang bày tỏ.

Còn chưa suy nghĩ sâu, hệ thống nhảy nhót kêu gào không thể trong đầu, Trần Trản không phản ứng, khi gặp chuyện cậu không thích trốn tránh, suy nghĩ một lúc sau hẹn đối phương ra gặp mặt.

Thành danh mang đến không ít rắc rối, hiện tại ra cửa đều chọn lúc sắc trời ám trầm, một chút việc nhỏ còn phải đặt phòng riêng.

Áo khoác được treo ở một bên, Ân Vinh Lan chỉ ăn mặc một kiện áo lông, cổ áo chữ V, cổ thon dài cùng xương quai xanh lộ ra, có vẻ gợi cảm.

Trần Trản đến bên cạnh anh ngồi xuống, không thẳng vào chủ đề: "Ăn gì? Tôi mời."

Đồ ăn được mang lên, phát hiện một bàn tất cả đều là thức ăn chay.

Ân Vinh Lan nhìn cậu, Trần Trản khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ...... Con thỏ muốn ăn cỏ gần hang.

Ân Vinh Lan cười đến hơi co quắp, chờ mong đáp án.

Không khí dần dần an tĩnh lại.

Quan hệ giữa bọn họ thực phức tạp.

Không phải tình bạn thuần túy, càng chưa nói tới tình yêu thuần túy, phảng phất cái nào cũng đều có điểm không đúng, không đủ sâu xa.

Trần Trản nhẹ nhàng thở dài, cục diện như vậy càng làm cho lòng người bất an?

Đúng lúc lâm vào trầm tư, hệ thống ở trong đầu liên tục ba lần ngăn cản. Bị ồn ào đến đau đầu, cậu không khỏi nói: "Ngươi có chỗ nào bất mãn?"

【 hệ thống: Tôi, tôi cũng thích cậu! 】

"......"

【 hệ thống: Tuy rằng ký chủ thường xuyên bạo lực, lợi dụng một ít thủ đoạn tính kế tôi, nhưng trong lúc lơ đãng cậu biểu lộ điểm tốt, làm tôi sinh ra tính ỷ lại. 】

Trần Trản nheo mắt...... Này còn không phải là chứng Stockholm*?!

Bên này người được bất ngờ thổ lộ còn đang hoảng, bên kia Ân Vinh Lan cảm giác thời gian chờ đợi có chút dài, âm thanh nói chuyện rất nhẹ, hiện ra một loại yếu ớt: "Trước tôi đã đi khoa tâm lý, bác sĩ nói khôi phục không tồi. Chỉ cần trong khoảng thời gian này vững vàng vượt qua, liền không cần đến khoa tâm ký nữa."

Phiên dịch lại là, một khi gặp đả kích lớn, tình huống sẽ trở nên nghiêm trọng.

【 hệ thống: Tôi cũng có bệnh! 】

Trần Trản xoa xoa giữa mày...... Hai cái Lâm Đại Ngọc sao?

Một lát sau, ngẩng đầu nhìn Ân Vinh Lan, cánh môi giật giật: "Chúng ta có thể trước tiên......"

Lời còn chưa dứt, trong đầu truyền đến một trận đau đớn, trước khi hôn mê nghe được âm thanh cuối cùng chính là ly nói trong tay rơi xuống đất.

Như là đạp lên một mảnh nước bùn, nửa vời.

So với thân thể, trước một bước thanh tỉnh chính là ý thức, thế giới tối đen, Trần Trản do dự đi về phía trước.

Không biết qua đi bao lâu, rốt cuộc có một thanh âm khác: 【 bồi thường 5000 giá trị tẩy trắng đã đến. 】

Âm sắc khàn khàn tang thương, cùng phía trước bất đồng.

Trần Trản: "Hệ thống mới?"

【 hệ thống: Hệ thống tiền nhiệm đã bị xác nhận mắc bệnh Stockholm, bị mạnh mẽ giải trừ trói định trục xuất trở về. 】

Trần Trản không lời nào để nói.

【 hệ thống: Trong tương lai, tôi sẽ luôn trung thành phục vụ ngày. Xin yên tâm, tôi đã già rồi, sẽ không bị tuổi trẻ mê hoặc. 】

Trần Trản càng quan tâm chính mình khi nào có thể tỉnh.

Nghi hoặc còn chưa hỏi ra, bỗng nhiên có thể cảm nhận được ánh sáng chiếu trên da mang đến đau đớn cảm, thân thể dần dần khôi phục tri giác, Trần Trản ở trên giường bệnh chậm rãi mở mắt ra.

Mép giường có một thân ảnh khác, Trần Trản nâng tay lên, người nọ lập tức nắm lấy: "Có ổn không?"

Trần Trản cố sức ngồi dậy, cổ họng khô khốc.

Ân Vinh Lan cho rót ly nước cho cậu, hòa hoãn một lúc, mới lần thứ hai mở miệng, hỏi thăm trạng thái thân thể của mình.

Ánh mắt Ân Vinh Lan phức tạp: "Bác sĩ nói là não chấn động."

"......" Hơi hơi thất thần trong nháy mắt, Trần Trản buồn bực: "Sao có thể?"

Mới vừa chụp xong CT, khi Ân Vinh Lan nhận được báo cáo cũng không thể tin được.

Bác sĩ dò hỏi người bệnh trước khi té xỉu có gặp chuyện ngoài ý muốn không.

Ân Vinh Lan cấp ra đáp án phủ định.

Bác sĩ: "Trước khi xỉu cậu ta đang làm cái gì?"

"Chúng tôi cùng nhau ăn cơm," Ân Vinh Lan: "Tôi thổ lộ với cậu ta."

Sau đó người liền ngất xỉu.

Hãy còn nhớ lúc ấy ánh mắt bác sĩ thập phần có thâm ý.

Trần Trản giả vờ suy nghĩ, sau đó nói: "Có thể là ngày hôm qua không cẩn thận đâm vào cửa tủ, lúc ấy không lưu ý."

Mặc kệ những lời này thật hay giả, ít nhất có thể đạt được an ủi hiệu quả.

Sau khi tỉnh bác sĩ theo thông lệ dò hỏi, xác định cậu hành động không khó khăn, tỏ vẻ tĩnh dưỡng là được, nếu thật sự không yên tâm cũng có thể nằm viện quan sát.

Trần Trản không chút do dự lựa chọn phương án đâu.

Làm thủ tục xuất viện xong, Ân Vinh Lan lái xe đưa cậu về nhà, bởi vì thình lình xảy ra việc này nên không tiếp tục mạnh mẽ thổ lộ.

Hai người vẫn như thường lui tới trì chuyện một lát, Ân Vinh Lan nấu cháo cho cậu rồi rời đi.

Trong phòng lại yên tĩnh.

Trần Trản ăn xong cháo đứng bên cửa sổ một lúc, tinh thần tốt lên không ít.

Phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không tươi tốt, tuyết đọng trên cành khô, trên cao nhìn xuống, vạn vật tiêu điều.

Một đạo thân ảnh béo tròn xuất hiện trong tầm nhìn.

Trần Trản ánh mắt vừa động, xoay người đi mở cửa.

Năm phút sau, Vương Thành thở hồng hộc bò lên tới, nhìn thấy có người dựa vào cửa chờ hắn, kinh ngạc một chút: "Cậu như thế nào biết tôi muốn tới?"

Trần Trản khom lưng đưa dép lê cho hắn: "Khi hóng gió ngoài ý muốn nhìn thấy."

Hai người là quan hệ ích lợi, giả mô giả dạng hỏi han ân cần vài câu, Vương Thành lập tức vào vấn đề chính: "Tuần sau có một show ở nước ngoài, tôi đã nói cong, đến lúc đó nhãn hiệu sẽ đưa thiệp mời."

Trần Trản: "Tôi thì không thành vấn đề."

Cùng người thông minh giao lưu thì bớt lo, Vương Thành nhếch miệng cười cười: "Còn có một việc......"

Từ bao công văn lấy ra một xấp giấy thực dày, xác thực nó càng như là một quyển sách.

"Tôi nhờ người sửa sang lại việc làm năm xưa của cậu, không có gì bất ngờ xảy ra thì trước tuần lễ thời trang có người muốn lấy việc này bôi xấu cậu."

Sói nhiều thịt thiếu, cậu đột nhiên từ đâu nhảy vào giới thời trang, ắt không thể thiếu người sẽ chèn ép.

"Công ty đã chuẩn bị vài phương án xã giao," Vương Thành xoa xoa tay nói: "Bất quá sự vô tuyệt đối, cậu cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Trần Trản tùy ý lật xem, phát hiện sửa sang lại còn rất cẩn thận, thậm chí dựa theo trình độ ác liệt tiến hành an bài, khép văn kiện lại nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ xử lý."

Vương Thành nhìn cậu: "Có biện pháp?"

Trần Trản gật gật đầu, ước lượng quyển sách trên tay, quả thật có thể trở thành gạch đập người chết.

Bôi đen cũng phải bỏ tiền mua tin, tất nhiên muốn tung một tin lớn.

Trước khi sự việc ác liệt nhất bắt đầu, suy tư một lúc sau bắt đầu gõ chữ --

Kế hoạch bạch nguyệt quang bởi vì Quỳ Quỳ biến mất mà tạm thời hạ màn.

Những trong lúc đó ngọn lửa hy vọng của tôi lại được thắp sáng.

Tình cũ là một đề tài thường xảy ra trong các mối tình

Quá khứ nữ thần không thể tra, vị hôn phu hoàn toàn tương phản, có quyền thế, vẫn luôn bị công chúng chú ý.

Tôi dễ như trở bàn tay biết được đối phương lúc học đại học có khoảng thời gian ngắn ngủi kết giao bạn gái.

Phí một phen công phu liên hệ đến vị này.

Từ tướng mạo mà nói, cô ấy thực mỹ, đáng tiếc lưng hơi còng thêm lớp trang điểm quá dày khiến cho khí chất trên người thua xa một đoạn.

"Năm hai khi mẹ hắn cho một trăm vạn,"cô gái cười lạnh: "Nghĩ tính là kết hôn nói không chừng còn phải ký một hiệp nghị hôn nhân, vì thế liền lấy tiền chạy lấy người."

Tôi hoài niệm quá khứ, cảm thán nói: "Khi đó giá thành cũng thật rẻ."

Gương mặt cô ta trong nháy mắt vặn vẹo.

Tôi không để bụng, nói thẳng ra mục đích.

Cô ta nhướng mày: "Hai mươi vạn."

Tôi lắc đầu, tỏ vẻ một xu không cho. Trước khi cô giận dữ rời đi, mở miệng nói: "Một khi trở thành Lâm phu nhân, về sau tài sản Lâm gia chi dù không phải cho cô, cũng là cho các con cô."

Cô chần chờ, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Kế hoạch khai triển ở một cái khách sạn.

Công tử kia tham gia xong bữa tiệc tối, uống chút rượu, cầm chìa khóa chuẩn bị về phòng.

Cô gái kia ở chỗ ngoặt chờ, nắm lấy cơ hội cùng nhau đi vào, khi bị xô đẩy ra ngoài, kêu một tiếng: "Là em."

Thấy rõ khuôn mặt cô, mặt Lâm Trì Ngang lại không có chút xúc động.

Cô gái thấp giọng kể lại lúc rời đi có bao nhiêu hối hận,còn với tình cảm sâu nặng nói với hắn mấy năm nay.

Không được đáp lại, một lời không hợp liền bắt đầu cởi quần áo.

Tôi nắm chặt thời cơ, một chân đá văng cánh cửa khép hờ, điên cuồng chụp ảnh, trong miệng kêu lên: "Cẩu nam nữ! Cuối cùng bị tôi bắt được!"

Lần này chẳng những muốn cho hắn hao tiền, còn muốn cho hắn thân bại danh liệt.

Hai mươi phút sau, tôi cùng nữ nhân bị song song đưa đến Cục Cảnh Sát.

Tội danh là lấy sắc lừa gạt, lấy cớ tống tiền chưa thành.

......

Đăng chương xong, Trần Trản dựa theo 'danh sách chuyện ác' Vương Thành cung cấp, ở trên Weibo theo thứ tự tìm tòi từ ngữ mấu chốt.

Một khi phát hiện có account marketing có dấu hiệu đào lại quá khứ, lập tức liền tiến hành đăng chương tương ứng.

Chỉ cần tốc độ tự bôi đen của cậu đủ mau, hắc liêu liền đuổi không kịp.

Một buổi tối, Trần Trản đang tranh đấu với một account marketing xa lạ, đột phá bốn lần đăng chương liên tiếp.

Hôm sau, lời khen của fans và đánh thưởng như nước biển nhấn chìm cậu.

"Nghe đồn tác giả muốn đi xem show, còn tưởng rằng cậu ta muốn dừng đăng chương!"

"Tôi muốn khen sự chăm chỉ của tiểu ca ca."

"Quá yêu anh!"

Còn có người cố tình viết thơ ca ngợi cậu.

Bởi vì cậu đã có mục đích rõ ràng, thậm chí không có chút che giấu, thực dễ dàng bị nhìn thấu dụng ý chân thật.

Có account marketing đăng một bài dài, mượn việc này công kích cậu muốn dựa vài việc điên cuồng đăng chương che lấp quá khứ tăm tối.

Đáng tiếc khu bình luận trăm lời ngàn lời, tổng kết cũng một ý: Chỉ cần chịu đăng chương, chân lý liền vĩnh viễn trong tay Trần Trản.

--------------
Tác giả có lời muốn nói:

Ân Vinh Lan xin giúp đỡ: Thổ lộ với đối tượng ái mộ, đối phương liền chấn động não hôn mê, này chứng minh cái gì?

Dân mạng:...... Chứng minh cậu ta yêu cậu tới hỏng đầu.

---------------

*:Hội chứng Stockholm là một phản ứng tâm lý thường xảy ra ở các con tin hoặc nạn nhân bị bắt cóc. Việc này phát triển trong quá trình hàng ngày ở chung khi bị giam cầm hoặc lạm dụng.

Đối với hội chứng Stockholm, các con tin hoặc nạn nhân bị lạm dụng có thể có cảm giác đồng cảm với kẻ giam cầm họ.Theo thời gian, một số nạn nhân dần nảy sinh những tình cảm tích cực đối với chính những kẻ đang bắt và giam giữ họ.

---INTERNET---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info