ZingTruyen.Asia

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 59: Phong cách riêng

VTHY2K4

Điện thoại điện được một một nửa, đột nhiên nghe được một tiếng kêu to.

Trần Trản mơ hồ nghe được tên của mình.

“Chút nữa tôi sẽ điện lại.” Vội vàng ngắt máy, Trần Trản gọi lại một người đang hướng ra cửa: “Xảy ra chuyện gì nhi?”

Người nọ không hiểu ra sao: “Không rõ ràng lắm.”

Rủ nhau đi cũng, nhưng mà vừa ra khỏi khu vực này, đập vào mắt đều là hành lang và phòng riêng.

Tại chỗ đứng một lúc cũng không biết nên đi đây, Trần Trản xoay người chuẩn bị trở về.

‘đinh’ một tiếng.

Cửa thang máy mở ra, Phương Tuấn lao nhanh ra ngoài, nào có phong thái nhẹ nhàng như bình thường.

Trần Trản còn chưa phản ứng lại , đã bị hắn xách cổ áo đẩy vào tường: “Cậu chơi tôi!”

Câu lạc bộ mỗi một tầng đều có bảo an, lập tức liền có người tới đem người kéo ra: “Tiên sinh, xin bình tĩnh.”

Trần Trản đem quần áo kéo lại, nhìn hắn nghiêm túc nói: “Tôi không thích người khác động thủ với tôi.”

Bảo an thấy thế không ổn, ngăn ở giữa hai người.

Giọng nói Phương Tuấn có chút nghẹn ngào, hận không thể ngay sau đó xông lên liều mạng. Hắn đã sớm cảm thấy hai ngày nay không khí câu lạc bộ không đúng, suy nghĩ cặn kẽ sau lại tìm người hỗ trợ theo dõi.

Âm thanh trong video bị âm nhạc trong phòng tập thể thao che lấp, nhưng mỗi lần khi mình rời đi, đều sẽ có người từng làm hắn khó xử tới nói chuyện với Trần Trản, thậm chí chỉ cần cùng Trần Trản nói chuyện, sẽ có mấy ánh mắt tụ lại…… Từng chuyện liên hệ lên, không khó phát hiện là bị chơi xỏ!

Phương Tuấn hung hăng nhìn chằm chằm Trần Trản: “Có cần đem video cho cậu xem không?”

Trần Trản thật đúng là oan uổng, hắn tuy biết đối phương có mưu đồ gây rối, nhưng chuẩn bị áp dụng phương án là thuận theo tự nhiên.

Việc đã đến nước này, giải thích lại như là giảo biện, Trần Trản bình tĩnh nói: “Là anh gieo gió gặt bão.”

Một tay kéo thù hận lên đỉnh điểm.

Vốn dĩ đang ở khoảng cách an toàn xem diễn nhưng cô gái vẫn bênh vực kẻ yếu, đứng ra nói: “Đúng vậy, anh làm việc ác tại sao còn bắt anh ấy làm mẹ?”

Trần Trản nghe được vẻ mặt không thể tả nói: “Cái gì mẹ?”

Nữ hài quay đầu lại: “Thánh mẫu.”

“……”

“Cậu, các người……” Phẫn nộ trong mắt từ trên người Trần Trản phóng vào phòng tập thể thao, người bị hắn nhìn nhiều ít đều hơi hơi quay mặt đi. Phương Tuấn hơi hơi hé miệng như muốn nói gì, một khuôn mặt bị nghẹn đến mức đỏ bừng, ngay sau đó thẳng tắp ngả ra sau.

Biến cố tới quá đột ngột, vẫn là Trần Trản duỗi tay ra chụp lại trước, làm giảm lực sốc.

Bị ấn huyệt nhân trung, trán Phương Tuấn nhỏ mồ hôi như hạt đậu, một lát sau mới từ từ tỉnh.

Cô gái đã gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

Khi bị đặt lên cáng, Phương Tuấn sức lực chưa khôi phục xong, run rẩy môi nói: “Cất đi, tôi không bệnh!”

Lời còn chưa dứt liền vô tình mà bị nâng đi.

Vì lý do an toàn, Trần Trản cũng đi theo, ở trên xe lặp lại vài lần: “Một lát phải ứng tiền thuốc men, nhớ rõ phải trả lại tôi.”

·

Mùi thuốc khử trùng kích thích khứu giác.

Đến bệnh viện không thể thiếu một phen kiểm tra, Trần Trản ngồi trên ghế dài, thở ra một hơi dài.

Bên kia Ân Vinh Lan còn đang đợi điện thoại, chậm chạp không thấy tin tức sau chủ động gọi lại, biết được cậu ở bệnh viện, cũng đi qua.

“Làm sao lại nháo thành như vậy?”

Trần Trản bất đắc dĩ: “Mới vừa chụp CT xong, nói là tức giận công tâm dẫn tới trúng gió.”

Ân Vinh Lan biểu tình phức tạp: “Não tắc nghẽn?”

Trần Trản đè đè giữa mày: “Cụ thể tôi cũng không nhìn kỹ, phỏng chừng phải tĩnh dưỡng tốt một đoạn thời gian.”

Liếc nhau, song song lặng im.

Ân Vinh Lan tìm một quán ăn gần đây: “Đi trước ăn một chút gì đi.”

Kỳ thật Trần Trản không có tâm tình ăn uống, nghĩ đối phương có khả năng cũng chưa ăn, liền gật gật đầu.

Gần bệnh viện không tiệm cơm nào ăn được, Trần Trản ăn một phần cơm chiên trứng, nhạt như nước ốc.

Ân Vinh Lan thấy vẻ mặt của cậu, nhịn không được cười một tiếng: “Ít nhất sự việc của Phương Tuấn tạm thời hạ màn.”

Trần Trản lý trí phân tích: “Dựa theo lẽ thường, tiểu nhân bị đánh ngã, lão nhân thực mau liền sẽ lên sân khấu.” Lông mày vừa động thập phần làm ra vẻ nói: “Tôi bơ vơ không nơi nương tựa, chỗ nào xứng là đối thủ của họ?”

Bị cách chuyển đổi ngữ khí của cậu dọa đến suýt nữa sặc. Ân Vinh Lan lấy giấy che miệng ho khan vài tiếng, liếc nhìn Trần Trản một cái thật sâu.

Người sau không phúc hậu mà cười.

Ân Vinh Lan việc nào ra việc đó: “Nếu truy cứu xuống dưới không phải là trách nhiệm của cậu.”

Trần Trản: “Quả hồng muốn bóp thì chọn quả mềm.”

Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: “Vậy làm cho bọn họ phải đi bán bánh quả hồng.”

Vừa ngẩng đầu, trong mắt đối phương hàm chứa ý cười, Trần Trản nhất thời cũng phân biệt được có đang nói đùa hay không.

Kỳ thật Tôn gia có tìm phiền toái hay không, cậu căn bản không để ở trong lòng, hai anh em một người hạ dược, một người gài bẫy người khác, có thể biết gia giáo ra sao rồi. Dù sao thì đâm trước mặt cũng hơn là đâm sau lưng.

Trần Trản ăn cơm từ trước đến nay luôn sạch sẽ, chén cơm chiên trứng này đã đánh vỡ nguyên tắc của cậu.

Ăn một phần ba, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tỏ vẻ ăn no.

Ân Vinh Lan so với cậu còn bắt bẻ hơn, cơ bản là không động đũa: “Buổi chiều chuẩn bị đi đâu? Tôi lái xe đưa cậu đi.”

Trần Trản: “Về bệnh viện trước.”

Ân Vinh Lan nghi ngờ: “Lấy ơn báo oán?”

Trần Trản lấy biên lai trong túi ra: “Đòi lại tám trăm đồng tiền ứng ra.”

Ân Vinh Lan ngẩn ra hạ, trầm mặc sau nói: “Nên như vậy.”

Thực vật trong phòng bệnh lâu không được tưới nước nhưng nhìn còn có khí sắc hơn Phương Tuấn nhiều.

Bên mép giường có một người đang cầm tay hắn nói chuyện, cảm giác được bàn tay lạnh lẽo đột nhiên run lên, quay người lại liền thấy cánh cửa hờ khép không biết khi nào bị đẩy ra.

Nữ nhân này vốn dĩ kẻ lông mày rất dài bởi vì phẫn nộ càng thêm hung dữ: “Cậu còn dám tới!”

Ấn tượng của bà đối với Trần Trản không thể nói không sâu…… Trước sau làm hai người con trai của bà phải vào viện.

Thấy thế, Trần Trản nghiêm túc tính toán khả năng đòi lại tiền từ một người đang tức giận là bao nhiêu.

“Mẹ, người đi ra ngoài trước đi.” Phương Tuấn nhấp môi có chút tê dại: “Con có lời muốn đơn độc nói với cậu ta.”

Không lay chuyển được nhi tử, nữ nhân lưu lại cái liếc mắt phẫn nộ, không tình nguyện đi ra ngoài. Trong lúc vô ý nhìn thấy Ân Vinh Lan ở chỗ khúc cua, khí thế kiêu ngạo theo bản năng thu liễm vài phần.

Trong phòng bệnh, Trần Trản trực tiếp vươn tay: “800, thanh toán xong.”

Phương Tuấn không lập tức nói ra lời khắc nghiệt gì, bình tĩnh nhìn cậu, qua một lúc, ánh mắt âm hàn nói: “Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Trần Trản không nói tiếp.

“Thật cho rằng viết mấy quyển tiểu thuyết liền thành nhân vật lớn?” Cảm giác có lửa giận nhưng vô pháp phát tiết, Phương Tuấn trong lòng sinh ra khó chịu: “Tôi có tiền, có gia thế tốt, còn cậu, cậu có cái gì?”

Trần Trản nhàn nhạt nói: “Tôi có hệ thống.”

Cuộc trò chuyện bị dập tắt.

Phương Tuấn đương nhiên không tin chuyện ma quỷ, ở trong mắt hắn, đối phương nhiều nhất là người trầm mê tiểu thuyết, là trạch nam ảo tưởng.

Trần Trản có mục đích đến đây, lại lần nữa thúc giục trả nợ.

Biên lai ở trước mắt vô pháp phủ nhận, Phương Tuấn đang muốn quét mã, đột nhiên nghĩ đến trong truyện của đối phương có đề cập đến…… Lâm Trì Ngang không lấy tiền lẻ có thể làm cậu ta ghen ghét nhiều năm như vậy, mình phải quá đáng hơn mới đúng.

Cố sức từ trên giường bệnh xuống, từ trong bóp tiền lấy ra gấp đôi ném ở trên bàn: “Cầm lấy rồi đi.”

Ra tay hào phóng như vậy, Trần Trản trong nháy mắt suy xét có nên phối hợp làm ra vẻ mặt xấu hổ và giận dữ mà chạy ra.

Nhưng mà gần đây bị bắt diễn kịch quá nhiều, thật sự không có tâm tư ứng phó, cuối cùng lựa chọn lấy tiền sau đó an tĩnh mà rời đi.

Trên đường trở về, Ân Vinh Lan luôn chú ý đến cậu, không thấy được biểu tình có nhìn đến trong dự đoán nhẹ nhàng sung sướng như dự đoán, hỏi: “Có tâm sự?”

“Không hẳn.” Trần Trản cười nói: “Chỉ là hai ngày qua có một buổi phát sóng trực tiếp không thể từ chối.”

Rượu vang đỏ sắp phải đưa ra thị trường, ông chủ trang trại lén giật dây bắc cầu một cái talk show, dùng để tăng nhiệt độ.

Ân Vinh Lan đại khái biết Trần Trản có bóng ma tâm lý với phỏng vấn là do đâu, trước đây bị quay lại hình ảnh đuổi bắt tội phạm, bị treo ở hot search non nửa tháng. Suy tư một lúc sau lại nói câu miễn cưỡng xem như an ủi: "Vấp ngã ở đâu, thì đứng lên ở đó.”

·

Mặc kệ nội tâm nghĩ như thế nào, hai ngày sau buổi phỏng vấn vẫn đúng hẹn bắt đầu.

Căn nhà nhỏ đảo mắt một cái là hết, người dẫn chương trình lập tức tìm ra điểm mấu chốt, hỏi cậu vì sao sau khi thành danh không có mua phòng mới.

Trần Trản đưa đáp án không hề mới mẻ gì: Tiền không đủ.

Phỏng vấn yêu cầu cần phải nắm đúng đúng trọng điểm, vấn đề tình cảm tuyệt đối là trọng điểm.

Người dẫn chương trình hỏi một câu hàm xúc: “Sau khi sự nghiệp có chút thành tựu, có suy xét qua vấn đề cá nhân hay không?”

Trần Trản lắc đầu.

Người dẫn chương trình có kinh nghiệm phong phú, giăng một cái lưới: “Cậu có định nghĩ gì về thẳng nam?”

“Quá mức ngay thẳng.”

Người dẫn chương trình cười hỏi: "Đã từng tặng một món quà mang phong cách thẳng nam gì cho người khác phái?”

“Đều rất bình thường.” Trần Trản lược hơi trầm ngâm: “Nhưng ngược lại thì được tặng một món quà tương đối đặc biệt.”

Rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cô vốn tưởng rằng sẽ tiếp tục nhàm chán như vậy.

Bởi vì là phát sóng trực tiếp, người xem cũng bình luận được:

“Đau lòng cho người dẫn chương trình.”

“Vị này chính là một người hủy diệt các cuộc nói chuyện.”

“+1.”

Trần Trản kéo một cái thùng giấy lớn từ trong phòng ngủ ra, khi chuẩn bị mở, người dẫn chương trình ngăn cậu lại: “Làm một cái hoạt động nhỏ nhé?”

Trần Trản ngẩng đầu nhìn cô.

Người dẫn chương trình cười cười: “Để người xem đoán, người đoán đúng đầu tiên sẽ nhận một bao lì xì.”

Trần Trản gật đầu.

Khu bình luận nháy mắt bùng nổ: Ô che mưa, giày, thú bông lớn…… Hoa hoè loè loẹt.

Ba phút qua đi, Trần Trản cũng chưa nói chuyện, người dẫn chương trình tươi cười, dần dần có chút không nhịn được: “Vẫn chưa có đáp án chính xác sao?”

Người xem cũng ở nghi ngờ, hỏi cậu có phải xem thiếu hay không.

Trần Trản khẳng định nói: “Xác thật không có.”

Mắt thấy võng hữu oán giận, người dẫn chương trình cười gượng nói: “Trước mở ra đi.”

Màn ảnh nhắm ngay cậu, Trần Trản thong dong mà mở thùng ra, bên trong có một xấp giấy thật dày: “Bên trên có tên, vì vấn đề riêng tư không thể trực tiếp đưa ra.”

Người dẫn chương trình nhất thời chẳng biết nói gì.

Trần Trản che tên lại, chỉ nhìn độ dày, miễn cưỡng có thể nhìn ra là giấy khen không thể đếm hết.

“Lúc đưa người bạn đó nói nói, hắn phải vì tôi mà dâng lên toàn bộ vinh dự.”

Không khí thòng trong đột nhiên an tĩnh lại, khu bình luận tức khắc nổ tung hoa:

【 lông xù xù: Vô cũng hoài nghi đây chính là người bạn nam thần trong truyền thuyết! 】

【 kỳ: Lập tức tha thứ cho người bạn trai đã tặng một quả cầu thủy tinh khắc chữ. 】

【 Cố Khải Tát: Học hỏi, về sau tôi cũng muốn bắt chước kịch bản này!! 】

【 Hồng Đường Phối Sinh Khương: Lầu trên, trước tiên anh phải có nhiều giấy khen như vậy……】

……

Giờ phút này người dẫn chương trình tươi cười toàn phải dựa vào sự chuyên nghiệp chống đỡ: “Này thật là món quà…… mang phong cách riêng.”

Trần Trản đóng kín thùng lại, lẩm bẩm nói: “Nếu không bảo quản tốt dễ có gián bò vào.”

“……”

--------------------------
Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản: Vì sao đưa tôi món đó?

Ân Vinh Lan: Chứng minh.

Trần Trản: Chứng minh cái gì?

Ân Vinh Lan: Đã từng, tôi cũng là một vương giả. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia