ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 58: Không đất dụng võ

VTHY2K4

Âm nhạc trong phòng tập thể hình rất lớn, Phương Tuấn không nghe được lời của những người này, nhưng lại có thể cảm giác được bầu không khí không giống bình thường.

Người đàn ông cường tráng đứng ở trước mặt hắn lộ ra biểu tình khó xử, muốn dùng ánh mắt truyền đạt tin tức: Tiếp tục diễn không?

Cung đã lên dây, Phương Tuấn tạm thời nghĩ không ra nên làm sao, hơi hơi gật đầu.

Người đàn ông cường tráng không khỏi có chút nóng nảy, quyết định đánh cuộc một phen, dùng sức đẩy Phương Tuấn, mắng câu không biết xấu hổ.

Hắn bị đẩy về hướng Trần Trản, về tình về lý đều nên đỡ lên.

“Còn ổn không?”

Chờ Phương Tuấn đứng vững lại, Trần Trản mắt lộ ra quan tâm.

Một bên thiếu niên hướng về phía thương nhân tấm tắc hai câu: “Chắc là sắp rơi vào bẫy rồi.”

Thương nhân lại nhìn thấu triệt, có thể cùng Ân Vinh Lan làm bạn bè, mặt ngoài là chỉ mèo, nhưng tuyệt đối bên trong sẽ là hồ ly.

Trong đám người vây xem, có một người là nhà đầu tư lúc trước Lâm Trì Ngang đã giới thiệu cho Trần Trản.

Gần đây sinh hoạt không thú vị, thấy tình cảnh này, đối phương nghiêm túc suy xét có cần tham dự diễn hay không.

Chần chờ một cái chớp mắt, thân thể đã phản ứng trước một bước, chỉ thấy ông ta bước lên trước một bước, đảm đương ‘thế phản diện': “Bất quá chỉ là một phục vụ, có cái tư cách gì trả treo với khách?”

Thiếu niên vừa thấy đây chính là một người thích nhập vai, so với chơi game càng thú vị hơn, cất giọng nói phụ họa: “Không sai, cũng không sợ bẩn mắt người khác!”

Theo lý như vậy thì tốt hơn so với trong dự đoán, tuy rằng trực giác không đúng chỗ nào, Phương Tuấn hơi nghiêng mặt, cắn chặt hàm răng.

Mọi người đều diễn, là nhân vật chính, Trần Trản cũng không thể không diễn, chỉ có thể bị bắt phối hợp đứng bên Phương Tuấn, nề nếp nói lời kịch: “Có tiền không đại biểu có thể ỷ mạnh hiếp yếu.”

Phương Tuấn giữ chặt tay cậu: “Không cần phải xen vào, chọc vào phiền toái không có lợi.”

Ánh mắt Trần Trản lạnh lùng, như cũ nói: “Không có việc gì.”

Thiếu niên và những người này đều sống trong sự giàu có, thường thức sinh hoạt nhạt nhẽo, bắt chước ác bá trong phim truyền hình, lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi hoặc là quỳ xuống nhận lỗi, hoặc là đừng muốn không chốn dung thân ở Thành phố Y!”

Phương Tuấn sắc mặt xanh mét, Trần Trản thở dài: “Tôi mang cậu đi nơi khác.”

Lời thoại thiểu năng trí tuệ như vậy, cậu thật sự không muốn tiếp tục.

Ở đây có vị lớn tuổi tương đối phúc hậu, khi Trần Trản cất bước rời đi, nhìn như châm chọc kỳ thật một câu hai nghĩa: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

Câu lạc bộ có rất nhiều nơi giải trí, chân chính có thể nghỉ ngơi không có mấy.

Một ly nước chanh đều có giá rõ ràng, Trần Trản bất đắc dĩ, bỏ ra mười mấy đồng mua một ly tới đưa cho Phương Tuấn: “Còn ổn không?”

Phương Tuấn cúi đầu, thấy không rõ biểu tình, thanh âm nghe có chút khổ sở: “Không có việc gì, quen rồi.”

Khi hắn ngẩng đầu, biểu tình có chút yếu ớt: “Cậu có thể khinh thường tôi không?”

Nếu điều kiện cho phép, Trần Trản rất muốn kêu Ân Vinh Lan tới, nhìn xem kỹ thuật diễn chân chính, tình cảm nhân vật sẽ dâng trào như thế nào. Lại nhìn anh đã diễn cái gì…… Từ tính tình bất biến trở thành một người ôn nhu như ánh mặt trời.

“Mỗi một công việc đều đáng tôn trọng.” Bỏ qua ý niệm ngoài lề, Trần Trản sắm vai nhân vật ca ca tri thức.

“Cảm ơn cậu.” Phương Tuấn nắm chặt cổ tay của cậu.

Trần Trản nhướng mày…… Đây là chơi trò phát hiện nói dối?

Bất động thanh sắc đem tay rút ra: “Ở chỗ này làm việc không phải kế lâu dài, đến khác làm đi.”

Khi hắn cậu nói xong câu đó, chú ý tới ánh mắt Phương Tuấn hơi hơi tỏa sáng, tựa hồ chính là đang đợi câu này.

“Tôi sẽ suy xét.”

Thật lâu sau, Phương Tuấn ấp úng nói một câu như vậy.

Bởi vì một đoạn nhạc đệm này, kế hoạch ở câu lạc bộ kết thúc trước dự tính.

Phương Tuấn không biết chú ý đến cái gì, biểu hiện ra vẻ thấp thỏm vô cùng nhuần nhuyễn: “Ngày mai cậu còn tới nơi này không?”

Trần Trản không lập tức đáp lại.

“Tôi sợ mấy người kia ngày mai lại đến gây phiền toái.”

Thỉnh cầu hợp tình hợp lý.

Trần Trản cười cười: “Được.” Ý vị thâm trường nói: “Ai bảo chúng ta là bạn chứ?”

·

Lại nói đến Ân Vinh Lan, không thể hiểu được nhận một thùng mì gói. Phản ứng đầu tiên là gửi sai rồi, bảo cấp dưới liên hệ gửi trở về.

Cấp dưới là người thận trọng: “Tên và địa chỉ đều là ngài, hơn nữa người gửi chính là Trương tổng.”

Ân Vinh Lan buông bút trong tay, ngẩng đầu nói: “Mở hai thùng nhìn xem.”

Sự thật chứng minh, cũng chỉ là thùng mì ăn liền bình thường.

Suy nghĩ vài giây, Ân Vinh Lan mở máy tính tìm tòi một chút thông tin mì ăn liền này. Slogan quảng cáo rất nổi tiếng, thanh tìm kiếm tự động nhảy ra một hàng chữ quảng cáo.

Ân Vinh Lan nhìn một lát, hiểu ra cái gì sau lại gọi cho Trần Trản, kết quả đường dây bận.

Năm phút sau, mới điện được.

Âm thanh Ân Vinh Lan không mang theo lạnh nhạt như khi làm việc, thực ôn hòa nói: “Ai vừa gọi điện thế?”

Trần Trản: “Một diễn viên.”

Ân Vinh Lan: “Nhận vai?”

“Diễn viên đời thực.” Trần Trản kể lại sự việc vô tình gặp gỡ ở thùng rác, không cẩn thận nghe kỹ vô không thể phát giác ra châm chọc trong đó.

Ánh mắt Ân Vinh Lan có chuyển biến: “Giả nghèo tiếp cận cậu?”

Vậy mà có người đánh cắp trí tuệ của mình.

Cách một không gian, tựa hồ cũng có thể biết được đối phương giờ phút này đang nghĩ gì, ngữ khí Trần Trản mang theo chút nhấn nhá: “Giả nghèo cũng không phải là độc quyền.”

Trêu chọc hai câu, trở lại chuyện chính: “Có nghe nói qua người này chưa?”

Ân Vinh Lan đưa ra đáp án phủ định.

Trần Trản cũng không cảm thấy thất vọng.

Hôm nay những người trong câu lạc bộ đều như là không xưa nay không quen biết Phương Tuấn, Ân Vinh Lan không biết cũng bình thường.

Trò chuyện kết thúc, cấp dưới dùng ánh mắt dò hỏi: “Nếu không đi tra xem xét?”

Ân Vinh Lan nhìn màn hình tự hỏi, một lúc lại gật gật đầu: “Tôi rất ghét người khác chơi trò giống tôi.”

Cấp dưới bĩu môi, thầm nghĩ giả heo ăn thịt hổ sớm đã có từ mấy trăm năm trước.

·

Vé vào câu lạc bộ rất cao. Liên tục hai ngày, tiền trong card của Trần Trản cũng đã dùng vài trăm.

Người tới nơi này đa số là để giải trí, ban ngày khách vãng lai không nhiều lắm, khu vực tập thể hình thông thường rất ít người. Nhưng mà tới ngày thứ ba, lại đông kín người.

Tuy rằng bọn họ che giấu rất tốt, Trần Trản vẫn có thể cảm giác được tầm mắt nhiều ít chú ý tới mình.

Phương Tuấn làm rất nhiều việc vặt, có đôi khi sẽ lau thiết bị tập thể hình, có khách kêu đồ uống, hắn cũng đến hỗ trợ bưng qua.

Người làm hắn khó xử không nhiều, nhưng cũng không thiếu.

Từ góc độ của Trần Trản, chính là một vở kịch lớn không ra gì.

Bên cạnh có người dựa vào máy chạy bộ, vừa lau mồ hôi vừ lơ đãng nói: “Ngón tay người nọ ngón tay thon dài, không giống như sống cuộc sống cực khổ như vậy, còn có hương nước hoa nhàn nhạt……”

Nghe như là trinh thám Holmes, Trần Trản giương nhẹ mắt: “Anh muốn biểu đạt cái gì?”

“Cậu bị bạn cậu lừa.”

Trần Trản gật đầu: “Tôi biết.”

Thực mau lại có người thứ hai tới chung vui: “Là nhi tử Tôn gia, theo họ mẹ, mới từ nước ngoài trở về, phía trên còn có một anh lớn.”

Lực lượng quần chúng quả thật là vô hạn, đây vẫn là lần đầu tiên nghe được tin có quan hệ với thân phận Phương Tuấn, Trần Trản lập tức dựng lỗ tai nghiêm túc lắng nghe.

Đúng lúc này, Phương Tuấn vừa vặn tiến vào, đáng tiếc thực mau bị tên tiểu tử đuổi đi: “Đi giúp tôi lấy phần bánh kem đặt ở trên bàn.”

Sắc mặt Phương Tuấn có chút khó coi, vẫn đi ra ngoài.

Người vừa mới nói chuyện tiếp tục nói: “Anh của hắn trước kia từng ở phim trường quấy rầy Khương Dĩnh.”

Câu nói kế tiếp không nói cũng biết, khẳng định là bị Trần Trản hung hăng chỉnh.

Bên kia có người gỡ tai nghe xuống: “Dốc lòng mưu tính, chứng minh không muốn dùng vũ lực thô bạo giải quyết.”

“Không sai.” Một cô gái đi ngang qua mím môi: “Không phải sát hại tính mệnh, thì chính là lừa tài hoặc là lừa tình.”

Trần Trản phức tạp mà liếc nhìn bọn họ một cái, trên mặt những người này đều không có phần chột dạ nào của người xem diễn, cô gái nọ giống như hiểu ý nói: “Anh là bạn của Ân thúc thúc, chúng tôi không thể nhìn cậu bị lừa.”

Đường hoàng như vậy làm người ta vô pháp phản bác.

Bị người yên lặng vây xem cảm giác cũng không dễ chịu, không tập luyện bao lâu, Trần Trản liền đi tới nơi cách một lớp kính nghỉ ngơi.

Trên bàn đột nhiên nhiều thêm một đĩa đồ ăn vặt, Phương Tuấn không biết xuất hiện khi nào, cười tủm tỉm nói: “Mời cậu ăn.”

Nhìn hắn vài giây, Trần Trản đột nhiên rất muốn đem câu nói lúc trước của Ân Vinh Lan chuyển lại cho hắn…… Khanh bổn giai nhân, nề hà vì tặc.

Than nhẹ một tiếng, làm ra tư thế mời: “Ngồi trong chốc lát đi.”

Phương Tuấn: “Hiện tại là thời gian công tác."

Trần Trản: “Bị trách liền nói là khách yêu cầu vô lý.”

Phương Tuấn cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện, làm như do dự một phen mới mở miệng: “Kỳ thật tôi tới nơi này làm việc là bởi vì tiền lương cao, có thể nửa tháng nhận một lần.”

Trần Trản thái độ có lệ: “Khá tốt.”

“Tôi muốn tích cóp tiền đầu tư,” Biểu tình của Phương Tuấn thực đúng chỗ, thấp giọng nói: “Gần đây có một hạng mục không tồi, tìm lời khá cao.”

Lừa tiền a.

Sắc mặt bất biến, phối hợp hỏi: “Yêu cầu đầu tư bao nhiêu?”

Phương Tuấn chưa nói số tiền cụ thể, chỉ nói: “Đầu tư sáu phần, có thể kiếm mười phần.”

Lời giới thiệu nghe thực mê người, Phương Tuấn thỉnh thoảng sẽ nói thêm một vài từ chuyên ngành, hoặc lâu lâu sẽ chen vào một vài ngôn ngữ khó hiểu của nước khác, có vẻ rất có quy mô.

Trần Trản nói rõ sẽ suy xét.

Phương Tuấn như là kiên nhẫn chờ đợi con mồi cắn câu, giả mù sa mưa nói: “Nghĩ kỹ rồi tùy thời liên hệ tôi.” Cuối cùng lại bổ sung một câu: “Tôi trả được khoản vay du học đều toàn bộ dựa vào nó.”

Không nói chuyện được bao lâu, Phương Tuấn lại bị gọi đi làm việc khác .

Một lúc Trần Trản lại đến khu vực tập thể hình, liền có không ít người chú ý tới.

Lần này cậu chủ động cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm: “Có nghe nói qua công ty Hồng Lưu?”

“Là một công ty khoa học kỹ thuật sinh vật, không ít người đầu tư vào nó kiếm được một khoản nga khá.”

Trần Trản không thể tin được, Phương Tuấn lại giới thiệu cho cậu một hạng mục có thể kiếm tiền.

Người tin tức linh thông nhất xua tay: “Hiện tại không được. Tôi có tin tức nội bộ, hạng mục tài chính của họ có vấn đề, nhiều nhất là kiên trì đến nửa năm.”

“Sợ cái gì?” Cô gái vốn là thính tai, nhịn không được tham dự vào: “Quay đầu bảo ba rót vốn vào là có thể xoay người tình huống.”

“……”

Âm nhạc quá lớn, điện thoại vang lên đã lâu Trần Trản mới chú ý tới, vội vàng rời khỏi khu thảo luận, đi đến một cây cột tiếp điện thoại.

Ân Vinh Lan: “Phương Tuấn kỳ thật là……”

Trần Trản: “Có quan hệ với Tôn gia.”

Ân Vinh Lan: “Hắn muốn……”

Trần Trản: “Dẫn tôi đầu tư vào công ty sắp phá sản."

Ân Vinh Lan thoáng im lặng một chút nói: “Cậu đều…… Tra xong rồi?”

“Nếu tôi nói cái gì cũng chưa làm, anh có tin không?”

“……”

Không chờ câu trả lời, Trần Trản uyển chuyển mà tỏ vẻ, có thể nói, hy vọng anh có thể ra tay hỗ trợ giải quyết chuyện này.

Ân Vinh Lan cười nói: “Này không giống tác phong của cậu.”

Trần Trản nghiêm túc nói: “Tiếp tục nữa, tôi lo lắng hắn sẽ bị chơi đến hắc hóa.”

-------------------
Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản: Cuộc sống buộc tôi phải thiện lương.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info