ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 57: Vây xem

VTHY2K4

Trần Trản đưa điện thoại di động lại cho Ân Vinh Lan: “Anh nghiên cứu mấy vấn đề thật thú vị.”

Ân Vinh Lan qua loa nói: “Khi nhàm chán thì nảy ra ý nghĩ đó thôi.”

“A?” Trần Trản kéo dài ngữ điệu, dùng ánh mắt hơi phức tạp nhìn anh.

Ân Vinh Lan rũ mắt, có vẻ nghiêm túc lại chuyên chú.

Trần Trản không bị bộ dáng này lừa gạt, nhưng lại không hề đi sâu vào vấn đề này nữa.

Âm thanh ong ong run lên tới thực kịp lúc, cúi đầu thoáng nhìn, là một người ngoài ý muốn điện tới.

Ân Vinh Lan vốn đang rất cảm kích cuộc điện thoại này, khi nhìn thấy trên màn hình hiện tên Lâm Trì Ngang, tâm tình liền trở nên không mỹ diệu như vậy nữa.

Trò chuyện trong thời gian rất ngắn, Lâm Trì Ngang nói chuyện tương đối trực tiếp, bảo Trần Trản nghĩ cách giải quyết việc lần này, hắn phải về phòng ngủ.

Một câu sau nghe rất hèn mọn.

Ân Vinh Lan uống miếng nước, hỏi: “Cậu muốn giúp hắn ta?”

Trần Trản cười hạ: “Không thể đắc tội hoài được.”

Còn một câu không nói, chính mình vừa lúc cũng có chuyện muốn nhờ Khương Dĩnh.

Gặp Khương Dĩnh thực sự phí không ít công sức, sau khi tạm biệt Ân Vinh Lan, Trần Trản nhờ vào vài mối quan hệ mới tiến được vào phòng nghỉ.

Vào cửa liền thấy một mái tóc uốn dài, kéo xuống tận vòng eo thon gọn, có vẻ thập phần vũ mị.

Nữ nhân đưa lưng về phía cậu, chậm rãi gọt vỏ táo.

Nghe được tiếng bước chân, xoay người lại nhưng vẫn không buông con dao xuống.

Trần Trản không đi tới.

“Cậu tới đây để thay vị hôn phu kia của tôi nói tốt sao?” Khi nói chuyện lòng bàn tay Khương Dĩnh nhẹ nhàng cọ xát ở trên chuôi dao.

Trần Trản lui về phía sau hai bước, hơi trầm ngâm: “Hai nước giao chiến, không chém sứ giả.”

Nhìn cậu vài giây, lúc này Khương Dĩnh mới bỏ dao xuống một bên.

Trần Trản sẽ không ngốc đến mức vừa mở miệng liền giảng đạo, Lâm Trì Ngang bảo cậu tới, bất quá là vì cấp cho hai bên một cái thang.

Kéo ghế dựa ngồi cách Khương Dĩnh ít nhất 1 mét xa, lần thứ hai mở miệng: “Lúc trước tôi cuồng nhiệt theo đuổi cô……”

Mới nghe xong nửa câu đầu, ánh mắt Khương Dĩnh đã trở nên không tốt.

Trần Trản làm lơ, tiếp tục nói: “Có vì vậy mà đắc tội người nào không?”

Khương Dĩnh cười đến có chút châm chọc.

Trần Trản cũng biết hỏi nữa cũng vô nghĩa, rút nhỏ phạm vi: “Loại hận thấu xương ấy.”

Nguyên thân làm việc hoang đường quá nhiều, trong đó một ít ký ức đã nhạt đến mức mơ hồ.

“Có một đạo diễn muốn hạ dược trong rượu của tôi, cậu liền đánh gãy xương hắn ta; còn có một nam diễn viên ở phim trường động tay động chân, bị cậu tìm thám tử tư phơi ra……”

Trần Trản xem như bình tĩnh mà nghe xong, tổng kết ra danh sách ước chừng có bảy tám người.

Khương Dĩnh thấy ánh mắt ý vị sâu xa của cậu: “Có người tìm cậu gây phiền toái?”

“Chỉ là hoài nghi.”

Âm diệu Khương Dĩnh hướng cao lên một chút: “Giác quan thứ sáu?”

“Cũng không hẳn.”

Hệ thống này vừa nhát gan lại sợ phiền phức, bị Trần Trản dùng ngôn ngữ hù dọa, tiết lộ ra ở trong đêm tụ họp kia, xác thật có người ở nơi tối tăm nhìn chằm chằm vào cậu.

Cố gắng ghi nhớ thông tin những người này, đối chiếu với trong trí nhớ, sau đó giả vờ có việc đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Khương Dĩnh cười cười nói: “Sứ thần đi đường bình an.”

Có người ôm cánh tay dựa vào trên xe, ánh mắt tỏ ra không quan tâm mọi thứ xung quanh.

Nhìn thấy là Lâm Trì Ngang, Trần Trản suy xét có nên đi đường vòng hay không. Đáng tiếc người sau đã chú ý tới cậu, không cho cơ hội trốn đi: “Nói thế nào rồi?”

Trần Trản hơi hơi gật đầu, ý bảo sự tình đã giải quyết.

Lâm Trì Ngang cất bước đi vào, khi lướt ngang qua nhau bỗng dừng lại: “Quỳ Quỳ……”

Trần Trản bất đắc dĩ: “Quỳ Quỳ chính là Khương Dĩnh. Cô ta còn đang ghim việc tôi hóa trang làm thầy bói lừa anh, mới nghĩ ra kế gậy ông đập lưng ông.”

“Bảy phần tương tự……”

Trần Trản thở dài: “ Kỹ thuật hóa trang của Khương Dĩnh có thể nói là xuất thần nhập hóa.” Dừng một chút nói: “Cái này có thể yên tâm chưa?”

Biểu tình Lâm Trì Ngang dị thường phức tạp, tựa hồ hoàn toàn không bị những lời vừa rồi an ủi.

Trần Trản không hề để ý tới, cất bước rời đi.

Mãi cho đến khi lên xe buýt, cậu cũng không thể ngừng suy nghĩ.

Trong danh sách này, người bị hại thảm nhất hẳn là nam diễn viên kia. Đạo diễn là người phía sau ống kính, tin tức xấu lại nhiều, chỉ cần có thể kéo được đầu tư, quay ra được một tác phẩm tốt, thực mau liền sẽ bị quên đi đoạn lịch sử này.

Nam diễn viên thì lại khác, sau khi Khương Dĩnh nổi danh, đoạn quá khứ này bị người đào ra, hắn ta dần dần bị đẩy xuống tuyến mười tám.

Mặt đường trong tiểu khu tương đối trơn, Trần Trản không dám phân tâm, đi đường không khỏi cẩn thận.

Khi đi ngang qua thùng rác, thấy có một người trẻ tuổi đang tìm kiếm gì đó, nhíu mày: “Nơi này có người thu gom rồi.”

Bị cậu kêu làm người nọ sửng sốt, một lát sau rất là dở khóc dở cười: “Tôi đi trên đường ném ném chìa khóa, một không cẩn thận ném vào thùng rác rồi.”

“……”

Đây là đam mê gì?

Trần Trản lắc đầu lập tức hướng phía trước.

“Từ từ.” Người nọ hô: “Bên trong đồ vật quá nhiều, có thể giúp tôi cùng nhau tìm không?”

Nghiêng người qua nhìn hắn, Trần Trản sinh ra phòng bị, người bình thường ai lại đưa ra loại yêu cầu này.

“Quá lạnh.” Người trẻ tuổi vươn ngón tay bị đông lạnh đến đỏ bừng: “Như vậy đi, mặc kệ cậu có thể tìm được hay không, tôi đều đưa tiền.”

Trần Trản đang chuẩn bị cự tuyệt, phía trước đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh: “Nơi này có chủ.”

Vừa ngẩng đầu liền thấy là ông lão đối diện hấp tấp đi tới.

Người trẻ tuổi vẻ mặt hoảng sợ, kinh ngạc mà nhìn Trần Trản…… Thùng rác trong tiểu khu đều được bao thầu hết sao?

Trần Trản nhớ tới mới lúc vừa xuyên tới, tưởng dựa nhặt phế liệu kiếm chút đỉnh tiền, cũng bị ông lão đuổi đi như vậy. Dăm ba câu nói rõ tình huống, vừa nghe có tiền, ông lão mang bao tay vào, thực mau tìm được một chuỗi chìa khóa.

Người trẻ tuổi liên tục nói lời cảm ơn, luôn mãi đề nghị nhất định phải mời bọn họ ăn bữa cơm.

Còn tại vội vàng đi trạm phế liệu, ông lão đương nhiên là muốn cự tuyệt, lại bị Trần Trản đưa mắt ra hiệu, lời nói đến bên miệng lại phải nuốt xuống, sửa lại thành gật gật đầu.

Nếu như là mấy ngày hôm trước, có lẽ Trần Trản sẽ cho rằng trước mắt người có tính tình nhiệt tình, nhưng thấy Ân Vinh Lan diễn quá nhiều, cơ hồ khẳng định đối phương có mục đích mà đến.

“Tôi tên Phương Tuấn.” Người trẻ tuổi quen thuộc mà giới thiệu.

Trần Trản: “Ngày thường không hay lên mạng sao?”

Phương Tuấn buồn bực: “Đương nhiên.”

Trần Trản: “Vậy cậu hẳn phải biết tôi là ai.”

Phương Tuấn tươi cười nháy mắt không quá tự nhiên: “Tôi mới về nước không lâu.”

Trần Trản không tìm tòi nghiên cứu thật giả trong đó, tùy ý trò chuyện.

Tới quán ăn, khi Phương Tuấn cúi đầu gọi món ăn, cậu mới lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá, xác định trong trí nhớ không có cùng người này giao thoa.

Tựa hồ cảm giác được cái gì, Phương Tuấn ngẩng đầu, Trần Trản đúng lúc thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh mà đề cử mấy món ăn nổi tiếng ở đây..

Ba người gọi đầy một bàn.

Trong lúc nói chuyện với nhau, Phương Tuấn mới tiết lộ có mua một căn trong tiểu khu này.

Lão nhân nghi hoặc: “Có thể xuất ngoại du học, gia cảnh hẳn là không tồi, vì sao lại mua phòng ở chỗ này?”

“Nhà tôi cũng có điều kiện bình thường,” Phương Tuấn thở dài: “Trả xong khoản vay du học, còn một chút tiền liền lấy mua phòng, lời hơn so với thuê.”

Ông lão còn muốn nói vài câu, chú ý tới đối phương tập chung phần lớn lực chú ý trên người Trần Trản, nhíu nhíu mày.

Muốn nhắc nhở vài câu, nhưng Trần Trản lại luôn lơ đãng, như chưa phát hiện gì, như cũ chuyên chú vào mỹ thực trước mắt.

Ăn xong một bữa cơm, hai người để lại phương thức liên hệ với nhỏ.

Kế tiếp mấy ngày, Phương Tuấn thỉnh thoảng sẽ chủ động gọi điện thoại tới, đại khái đều là nhờ cố vấn về nghề nghiệp trong nước.

Tra thân phận một người cũng không dễ dàng, bằng cấp thân phận chứng đều có thể làm giả. Trần Trản trước mắt chỉ có thể thuận theo tiết tấu của hắn.

Ngẫu nhiên gặp mặt chỉ có hai lần, một lần gặp hoặc vô số lần gặp.

Lại lần nữa gặp nhau là ở một câu lạc bộ.

Mùa đông có rất ít nơi có thể vui chơi, thành phố Y tuy rằng bốn mùa rõ ràng, nhưng muốn kiếm sân trượt tuyết cũng có chút khó khăn.

Thẻ vào cửa của Trần Trản do khi làm đại ngôn của nước hoa bùn núi lửa ông chủ đưa, bên trong có 3000 đồng có thể tiêu. Khác với những người đến đây vui chơi, cậu nhìn trúng câu lạc bộ tập thể hình.

Phương Tuấn vừa vặn từ khu bắn súng đi ra, hai người đụng phải nhau ở thang máy.

Trần Trản nhướng mày: “Tới chơi?”

Phương Tuấn thong dong mà cười cười: “Đi làm.”

Trần Trản nhìn thời gian, không đợi cậu phát hiện ra vấn đề, Phương Tuấn đã mở miệng giải thích: “Nơi này mở hai mươi bốn tiếng, sẽ phân bốn lần thay ca.”

Thang máy đã lên đến phòng tập thể hình trên tầng một, Trần Trản trước một bước rời đi.

Câu lạc bộ dùng nhiều kỹ thuật thực tế ảo, đi đến đâu cũng đều có thể nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy. Khu vực tập thể hình còn bình thường chút, trừ bỏ nhạc quá mức ầm ĩ, tổng thể làm cho người ta thoải mái rất nhiều.

Ước chừng vận động khoảng mười phút, Trần Trản bị động tĩnh ngoài cửa quấy rầy, thấy Phương Tuấn đã thay đồng phục nhân viên bị người khác chặn ngoài cửa, nói lời khó nghe.

Phương Tuấn muốn tránh đi, người đàn ông cao to bước lên ngồi xuống trước mặt hắn, cười đến không có ý tốt, tay chân bắt đầu táy máy.

Đối phương dùng ánh mắt cầu cứu nhìn cậu, Trần Trản cũng không thể làm như không thấy, tuy rằng cảm thấy việc này rất cẩu huyết, nhưng vẫn đi qua.

Máy chạy bộ kế bên, có một thiếu niên mồ hôi đổ như mưa, tựa hồ là không muốn xen vào việc người khác, cầm lấy chai nước chạy lấy người.

Ai ngờ, mới vừa đi ra khỏi khu vực này, thiếu niên liền tăng tốc chạy, thở hồng hộc kêu vài tiếng ba.

Thương nhân kia rất bất mãn: “Gấp cái gì?”

Thiếu niên nuốt nước miếng: “Có trò hay xem.”

Hai người này chính là hai cha con lúc trước ở trại nuôi ngựa ngoài ý muốn gặp được Trần Trản cùng Ân Vinh Lan, thiếu niên còn từng muốn học trộm nghệ thuật ăn nói, dễ đi nịnh nọt, kết quả bị một câu ‘tả dắt hoàng hữu Kình Thương' của Trần Trản dọa sợ tới mức buông bỏ tâm tư.

Không nhiều lời, thiếu niên lôi kéo ông đi đến khi tập thể hình, tới rồi mới phát hiện chung quanh lại nhiều thêm vài người.

Phát hiện trò hay tất nhiên không chỉ có mình thiếu niên, Ân Vinh Lan lúc trước vì kết giao bạn bè kéo một nhóm người xuống nước, sự tích ' huy hoàng' này đã sớm lan truyền trong vòng.

Thấy Trần Trản bị người tính kế, mọi người kêu gọi bạn bè, truyền tin tức đi.

Phương Tuấn tự nhận là kế hoạch kín đáo, mặc dù Trần Trản thật sự đi hỏi thăm, cũng chỉ có thể biết được mình ở chỗ này làm công.

Ai ngờ ngắn ngủi vài phút, liền kéo tới không ít người vây xem.

Hắn không biết sai lầm ở đâu, ngày thường người tới khu tập thể hình không nhiều, đại bộ phận đều có tâm tính lạnh nhạt, rất ngại việc phiền toái.

Âm thanh khe khẽ nói nhỏ thỉnh thoảng vang lên: “Tuy rằng cắt bỏ nhãn hiệu, nhưng cái áo sơmi khẳng định là đồ giới hạn.”

“Vậy mà có người học Ân Vinh Lan giả nghèo kết bạn!”

“Đâu chỉ vậy! Bọn họ còn kết bạn cũng một người!”

Có người nhẹ giọng nói: “Có nên thông tri một tiếng không?”

“Tôi đã gọi người gửi đi một thùng mì chua cay, tin rằng anh ta có thể minh bạch ám chỉ trong đó.”

Hai mặt nhìn nhau, liếc nhau lại cười rộ lên: “Có người bắt chước ta, còn có người bắt chước ta.”

--------------------
Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản đã từng đưa ám chỉ, được viết ở trong tiểu thuyết.

Hiện giờ người qua đường muốn ám chỉ gì đó, gửi một thùng mì ăn liền, ngụ ý có người bắt chước kịch bản.

Ân Vinh Lan: Mọi người có thể nói tiếng người hay không?

Nếu đã quên cha con thương nhân kia có thể quay lại kết cục chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info