ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 56: Lật xe

VTHY2K4

Gió thổi qua, giọng nói còn chưa hoàn toàn tiêu tán, Trần Trản tiếp tục nói: “Tôi nhớ rõ bằng cấp của anh rất cao.”

Bình thường dưới tình huống này không nên phạm loại sai lầm cấp thấp như vậy.

Buột miệng thốt ra, Ân Vinh Lan cũng biết việc đó ngu xuẩn cỡ nào, hiện tại tìm không được lý do thoái thác thích hợp, liền hơi nghiêng đi mặt đi bảo trì trạng thái im lặng.

Trần Trản đứng lên vỗ vỗ cát đất trên quần áo, duỗi tay kéo anh lên: “Anh không thích hợp nói dối.”

Ân Vinh Lan tươi cười hơi mang tia bất đắc dĩ…… Chuẩn xác mà nói, anh là người không thích hợp nói dối trước mặt người này.

Kết đồng tâm nghe ra thì có chút kỳ quái, nghĩ nghĩ sau mới mở miệng: “Kỳ thật tôi muốn đem nó kết vào bùa hộ mệnh tặng cậu.”

Không biết có phải bởi vì thời tiết quá lạnh hay không, nghĩ đến cái con búp bê khủng bố kia, Trần Trản trước nay luôn không sợ quỷ thần cư nhiên từ đáy lòng có chút run sợ.

Ngay sau đó, lại nghe anh nói ——

“Tính cách nhân vật có nhiều mặt.”

Đây là đang lặp lại lời nói ban ngày.

Tuy rằng không thấy được những bình luận yêu cầu đổi vai chính, nhưng ở Ân Vinh Lan luôn mãi nhấn mạnh, Trần Trản ước chừng có thể cảm giác được kỳ quặc.

“Ôn nhu là người, ấm áp là người, tối tăm hắc ám là người,” Anh thay đổi thái độ, như là một người ngâm thơ hát rong, chậm rãi kéo dài ngữ điệu: “Cho nên ngươi đến tột cùng là cái gì?”

【 hệ thống chen vào nói: Tôi chính là tôi, là pháo hoa đầy màu sắc.*】

Trần Trản nhắm mắt, hạ quyết tâm sớm hay muộn gì cũng phải đem nó tiễn đi.

Ân Vinh Lan rất muốn nói cho những người đọc biết bộ dáng nào mình cũng có, biểu tình môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, tầm mắt sắc bén lần này không tránh không né Trần Trản mà trực tiếp đối mặt.

Mơ hồ đoán ra gì đó, Trần Trản không hề khó xử: “Lên xe đi.”

Khởi động xe, Ân Vinh Lan mở ra radio lên, bầu không khí im lặng giữa hai nên cũng tan đi một chút.

Trần Trản vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ: “Anh gần đây không bận như trước."

Ân Vinh Lan vặn nhỏ thanh âm của radio: “Còn có thể thanh nhàn khoảng nửa tháng.”

Trần Trản như suy tư gì: “Cũng không khác Lâm Trì Ngang là mấy.”

Không biết từ khi nào, Ân Vinh Lan dần dần có chút mâu thuẫn đối với cái tên này.

Trần Trản không phát giác tới, tiếp tục nói: “Gần đây tôi đến Lâm gia, số lần gặp phải hắn so với phía trước nhiều hơn.”

Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: “Ít tiếp xúc thì tốt hơn.”

Trần Trản có chút kinh ngạc: “Trước đây không phải còn khuyên tôi nên cùng hắn giao hảo sao?” Không đợi đối phương trả lời, tự mình lẩm bẩm: “Nga, đã quên anh bây giờ rất thất thường.”

“……”

Biết nếu tiếp tục đề tài này sẽ bất lợi cho chính mình, Ân Vinh Lan hỏi cậu gần nhất an bài gì rồi.

“Quay phim tuyên truyền, còn muốn tham gia một đêm hoạt động dành cho người nổi tiếng.”

Cảm giác trình độ hiểu biết của người này đối mạng xã hội không nhiều, Trần Trản giải thích thêm một câu: “Chính là buổi tụ tập một vài minh tinh nhiệt độ cao hoặc là một vài người nổi tiếng trên mạng.”

Ân Vinh Lan gật gật đầu, tỏ vẻ có chút hiểu biết.

Mấy ngày sau hai người liên hệ với nhau ít hơn so với trước, chủ yếu là phim tuyên truyền quay không thuận lợi như trong dự đoán, con trai của ông chủ trang trại rượu là một người muốn việc gì tốt thì phải làm cho tốt hơn. Chờ Trần Trản có thời gian gian rảnh thì tối ngày hôm sau lại lại có hoạt động tụ hội người nổi tiếng.

Khác với trong ống kính, video được ánh đèn tô điểm, hiện trường thật sự chỉ làm cho người ta cảm thụ được một chữ lạnh.

Trần Trản chỉ làm một vài động tác trước ống kính vào giây, liền vội vàng đi vào phía trong.

Người rất nhiều, quét một vòng, không có hình bóng quen thuộc.

Đúng lúc này, có một người đứng sau lưng chụp vai cậu, Trần Trản quay người lại, đối mặt với một đôi mắt phượng xinh đẹp, đuôi lông mày giương lên: “Anh cũng tới?”

Bùi Ân Thu ăn mặc trịnh trọng hơn so với khi ở tiệc rượu: “Nhờ phúc.”

Trần Trản lược một chần chờ: “Có liên quan đến tôi?”

Bùi Ân Thu cười nói: “Cư dân mạng tưởng lầm tôi là Ân Bá, liên tiếp lên hot search vài lần.”

Là người giản dị, chuyên chú tập trung vào kỹ thuật kịch nói, diễn cũng tốt, không ít người bởi vì vậy liền trở thành fan.

Trần Trản vốn dĩ muốn trêu chọc hai câu, đột nhiên nhìn về phía nào đó.

Bùi Ân Thu nhìn theo tầm của cậu, không nhìn ra nguyên nhân, hỏi: “Làm sao vậy?”

Trần Trản hơi nhíu mày: “Cảm giác có người nhìn chằm chằm tôi.”

Bùi Ân Thu buồn cười: “Quá hot sẽ bị chú ý, thực bình thường.”

Trần Trản phụ họa cười cười, lại không thừa nhận quan điểm này. Nguyên thân đắc tội không ít người, vụ bọn cướp lần trước đã ở nhắc nhở cậu, vạn sự cần để tâm thì tốt hơn.

Khoảng cách giữa ghế dựa này với ghế dựa khác rất hẹp, hai người tìm được chỗ ngồi của mình lần lượt ngồi xuống.

Xung quanh Trần Trản đầy mùi các loại nước hoa, cơ hồ làm cậu có chút thở không nổi. Cố gắng điều chỉnh cho tần suất hô hấp chậm lại, nhân tiện đánh giá chung quanh, mọi người không phải đang nói chuyện với nhau, thì chính là cúi đầu xem điện thoại.

Cho đến ánh đèn trong sân thay đổi, MC bước lên sân khấu, những người này mới không hẹn mà ngồi thẳng lên, mắt nhìn phía trước.

Trần Trản hoàn toàn che khuất MC đang nói chuyện, càng thêm cảm giác được được ác ý xung quanh.

Hoạt động đã bắt đầu, lại nhìn chung quanh không quá thích hợp, Trần Trản ổn định tinh thần, bắt đầu nói chuyện cùng hệ thống.

“Lần trước không biết bọn cướp tại sao lại giận chó đánh mèo với tôi, có phải có công lao của ngươi không?”

Hệ thống bô bô nói một tràng, cảm xúc phẫn nộ không giống giả bộ.

Trần Trản bình tĩnh nói: “Đó chính là do người phía trên của ngươi giở trò quỷ.”

【 hệ thống: Không cần bôi nhọ, bôi nhọ là……】

Trần Trản đánh gãy nó: “Tôi rất ít khi giao dịch, lại biết rằng các ngươi muốn cho ký chủ hình thành tính ỷ lại mãnh liệt vào hệ thống…… Một người không chịu khống chế tồn tại như vậy, nếu là tôi thì cũng muốn thủ tiêu.”

Nói tới đây cười khẽ một tiếng, còn hấp dẫn người bên cạnh chú ý, dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn cậu một cái.

Trần Trản tiếp tục nói: “Trên đường từ trại nuôi ngựa trở về gặp phải cướp, đi đoàn phim đóng phim thì có người muốn hạ dược, bị bọn bắt cóc Lâm Trì Ngang trả thù…… Thừa nhận đi, cái ngươi gọi là công bằng bất quá chỉ là khung cảnh giả tạo……”

Nghe cậu đứt quãng nói, hệ thống bị ép đến bật khóc.

【 Cầu xin cậu, đừng tẩy não tôi. 】

Nói về lý luận âm mưu thì không ai bằng cậu, cậu trình bày từ các góc độ, uống nước bị sặc cũng có thể nói rằng có người đã an bài sẵn.

Hệ thống chính là một cái ngốc bạch ngọt, bị cậu dọa một phen liền cảm thấy có khả năng thực sự có ẩn tình, lo lắng rằng mình biết quá nhiều sẽ bị cấp trên diệt khẩu.

Trần Trản lúc này mới giả vờ vô tình nói: “Có biết tại sao tôi vẫn luôn tích cóp giá trị tẩy trắng không?”

【 Hệ thống: Dựa người không bằng dựa mình? 】

Trần Trản: “Hai vạn giá trị tẩy trắng có thể đổi một lần khiếu nại.” Nói rồi lộ ra nụ cười thuần khiết như hoa: “Lỡ tôi xảy ra chuyện, trước khi chết cũng sẽ khiếu nại ngươi.”

【 hệ thống:…… Không lương tâm! Tôi xem như đã nhìn lầm cậu! 】

Hùng hùng hổ hổ một thời gian, cuối cùng cũng nói chút hữu dụng:

【…… Có thể khẳng định một chút, làm vai phụ chính, mối liên hệ giữa cậu và nam nữ chính là không thể xóa bỏ được. 】

Trần Trản cúi đầu suy nghĩ sâu xa, không hề ép hỏi nó.

Hoạt động tổng cộng kéo dài hai tiếng rưỡi, Trần Trản cũng lên đài nhận cái cúp. Bởi vì đến vàng cũng chưa mạ, hoàn toàn chế tạo từ đồng, nên thẳng đến khi kết thúc, cậu cũng không nhìn nhiều thêm một cái.

Buổi tối khi viết văn, văn phong khó tránh khỏi bị suy nghĩ ảnh hưởng. Trần Trản uống ngụm trà, quyết định trước tiên viết bộ ảnh hậu ——

Sức cùng lực kiệt.

Có đôi lúc muốn có được trái tim một người còn khó hơn lên trời

Nữ thần đã có người trong lòng, đối với tôi đó là đả kích quá lớn.

Trải qua nửa tháng suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra làm sao cứu vớt trạng thái thất tình…… Không sai, đi tìm một nữ thần thế thân.

Cô ấy phải đôi mắt giống, lông mày giống.

Nhưng môi có thể có không giống.

Dày một chút cũng được, gợi cảm.

Khi ở một câu lạc bộ đêm trong nhà, tôi đã tìm người này.

Nói về mặt, chỉ có bảy phần tương tự, nhưng cái loại thần thái này, cực kỳ giống nữ thần.

Cô ấy nói cô ấy gọi là Quỳ Quỳ.

Chúng ta cùng nhau đi dạo phố, uống trà, nhưng lại tránh tiếp xúc tứ chi.

Nữ thần là cao cao tại thượng, cho nên tôi muốn cho cô ấy cũng phải làm ra tư thái lạnh như sương sớm.

Một người đưa tiền, một người  biểu diễn, đẹp cả đôi đàng.

Trạng thái cân bằng bị đánh vỡ vào một đêm nọ.

Giả rốt cuộc cũng không thay thế được thật sự, bởi vì tôi nhớ nhung quá độ, bất tri bất giác đã đến gần nơi ở của nữ thần.

Ở nơi đó, tôi thấy Quỳ Quỳ, cô ấy đứng ở dưới lầu nhà nữ thần, ngửa đầu, lộ ra nụ cười quỷ dị.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Quỳ Quỳ.

Sau khi đăng chương mới xong cậu liền đi tắm rửa, vào lúc lau tóc mới chậm rãi đọc bình luận.

【 úc nam: Quỳ Quỳ là do Lâm Trì Ngang cố tình thuê để trêu đùa Trần Trản sao ?】

【Hugui: Tác giả nói rốt cuộc không gặp lại Quỳ Quỳ, có khi nào Quỳ Quỳ giết ảnh hậu sau đó thay thế vị trí không!! 】

【 nguyệt lạc ô đề: Trên lầu đừng nói bậy, văn chương có nhắc tới chỉ có bảy phần giống. 】

【 u linh tiểu bạch: có khi tẩy trang xong sẽ giống đến chín phần. 】

【 lân muội muội: Vào buổi tối đừng dọa người được chứ! 】

Năng lực liên tưởng của dân mạng có thể đột phá ra khỏi sức tưởng tượng của Trần Trản.

Bởi vì còn có một bộ nam thần cần phải viết nên càng không chú ý vào khu bình luận.

Là một trong những đọc giả của Trần Trản, Lâm Trì Ngang tất nhiên cũng xem chương mới.

Lúc đó Khương Dĩnh ngồi trước gương đang nhẹ nhàng thoa kem dưỡng da, xuyên qua gương nhìn nam nhân anh tuấn nằm ở trên giường: “Đang xem cái gì?”

“Tin tức.” Lâm Trì Ngang đem điện thoại đặt ở một bên.

Khương Dĩnh nổi lên tâm tư trêu chọc, lộ ra một nụ cười có chút đáng sợ, hạ giọng nói: “Điều Trần Trản viết trong văn kia, anh đọc rồi đúng không?”

Lâm Trì Ngang có lệ gật gật đầu.

Khương Dĩnh xoay người, chậm rãi vuốt mặt chính mình: “Anh nói, gương mặt này là thật…… Hay là giả?”

Lâm Trì Ngang: “Đừng quậy.”

Nói rồi yên lặng đem hai chân rút vào ổ chăn.

“……”

·

Lâm Trì Ngang bị đuổi ngoài hai ngày, mặt dày mày dạn trở về, sau lại bị Khương Dĩnh lôi kéo xem phim kinh dị ba ngày.

Trần Trản biết được tin này không khỏi thổn thức. Khi gặp mặt Ân Vinh Lan, kệ lại nguyên nhân và diễn biến của sự tình, trong lúc này lại lộ ra ánh mắt khiến người khác nhìn không ra: “Trên đời này, tín nhiệm là thứ không thể chịu được áp lực nhất.”

Ân Vinh Lan khó được lúc không đồng tình với cái nhìn của cậu: “Nếu có tín nhiệm thì không dễ gì bị lung lay.”

Trần Trản cười cười không nói lời nào.

Ân Vinh Lan đúng lúc tiến hành lôi kéo: “Tôi không giống với Lâm Trì Ngang.”

Trần Trản bình tĩnh nhìn anh vài giây.

Ân Vinh Lan: “Cậu có thể thử nghiệm chứng.”

Trần Trản chống cằm cân nhắc đề nghị này, một lát sau nói: “Kéo búa bao, thua tiếp nhận đại mạo hiểm.”

Vòng thứ nhất, Trần Trản thắng.

Chỉ thấy khóe mắt cậu hơi hơi giơ lên, cười đến không có ý tốt: “Có dám đem điện thoại cho tôi xem không?”

Ân Vinh Lan mở khóa, vẻ mặt thản nhiên mà đưa qua đi.

Lịch sử trò chuyện của anh trừ Trần Trản ra, toàn bộ đều là quan hệ đối tác, không có chỗ che giấu.

Trần Trản bất quá chỉ nói đùa, sao có thể thật sự đi xem WeChat hoặc là thông tin cá nhân. Nghĩ nghĩ, mở trình duyệt ra, chuẩn bị nhìn lịch sử tìm kiếm.

Thấy thế sắc mặt Ân Vinh Lan hơi đổi, duỗi tay lấy về, đáng tiếc đã muộn một bước.

Không cần cố tình tìm kiếm, chỉ cần ở thanh tìm kiếm ấn nhẹ một chút, phía dưới nháy mắt hiện ra lịch sử tìm kiếm gần đây:

Con thỏ có thể ăn cỏ gần hang không?

Tại sao con thỏ không ăn cỏ gần hang?

Con thỏ ăn cỏ gần hang sẽ thế nào?

Trên cùng thanh tìm kiếm giống như là đang phát tiết:

Thịt kho đầu thỏ làm như thế nào!

-------------------

*: Trích trong bài Tôi của Trương Quốc Vinh.

-------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Ân Vinh Lan trong mắt Trần Trản: Cỏ gần hang sao, có chút muốn ăn a.

Ân Vinh Lan tiến hành tìm tòi, bách khoa đưa đáp án…… Ăn cỏ gần hang không phải là việc tốt.

Ân Vinh Lan giận chó đánh mèo: Sai, không phải do hành vi ăn cỏ gần hang, mà là do chủng tộc của loài thỏ!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info