ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 54: Chỉ thấy nụ cười của người mới mà không nghe tiếng khóc của người cũ

VTHY2K4

Khương Dĩnh còn chưa kịp cãi lại quan điểm quỷ dị kia của Lâm Trì Ngang, điện thoại đã run lên một cái. Xem xong tin nhắn, ngẩng đầu nhìn về hướng Trần Trản, người sau nhìn cô hơi hơi gật đầu.

Khương Dĩnh nhỏ giọng nói vào tai Lâm Trì Ngang: “Trần Trản muốn nhờ em giới thiệu cậu ta cho ông chủ trang trại.”

Lâm Trì Ngang nhấc mắt lên nhìn cô một cái: “Phỏng chừng là có chủ ý muốn làm người phát ngôn.”

Khương Dĩnh cũng nghĩ vậy: “Em nghe nói có mấy minh tinh cũng có ý đó, chỉ sợ lần cạnh tranh này là không nhỏ.”

Lâm Trì Ngang khôi phục trạng thái lạnh băng: “Em chỉ cần giật dây bắc cầu, có thể nhận được hay không hoàn toàn nhờ vào bản lĩnh của cậu ta.”

Tiệc rượu đã sắp kết thúc, không biết có phải bị vở Lý Quỳ thật giả uy hiếp hay không, Bùi Ân Thu rời đi rất sớm.

Mỗi người tham gia bữa tiệc đều được tặng một chai rượu, Trần Trản nhờ Ân Vinh Lan bảo quản giúp, chủ động đến chỗ Khương Dĩnh.

Khương Dĩnh đơn giản nói một câu: “Chủ nhân trang trại họ Ngụy, vợ chồng hai người đều cùng họ với nhau.”

Trần Trản gật gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.

Khương Dĩnh rót một ly rượu, hướng qua bàn của một nữ sĩ ăn mặc quý phái, tươi cười chào hỏi: “Ngụy phu nhân.”

Nữ nhân nhìn thấy cô cười thì càng vui vẻ: “Phim mới rất hay.”

Khương Dĩnh khách khí hai câu, rất tự nhiên bắt đầu giới thiệu Trần Trản: “Vị này chính là bằng hữu của vị hôn phu tôi.”

Hai người làm trò khôi hài chấn động một thời gian dài trên mạng, nên đơn giản lấy Lâm Trì Ngang làm lớp ngụy trang.

Trần Trản gật đầu: “Chào ngài.”

Nữ nhân ngẩn ra, thực mau một lần nữa tươi cười: “Chào cậu.”

Tuy rằng không quá chú ý tin tức bát quái, những năm trước ba người đêm khuya trước sau bí mật gặp mặt, mỗi ngày bị treo trên đầu hot search, lúc nãy nhìn thấy Trần Trản cùng Khương Dĩnh ở chung còn tính hài hòa, nhất thời xuất hiện rất nhiều nghi vấn cùng phỏng đoán.

Phỏng đoán thì phỏng đoán, nhưng trong miệng lại không hỏi ra một chữ. Mà đối với mục đích cô giới thiệu Trần Trản, mọi người trong lòng đều hiểu rõ.

Ánh mắt bà khẽ động, không lập tức bảo đảm, nhưng cũng không tỏ vẻ từ chối, chỉ nói: “Trần tiên sinh có muốn lưu lại danh thiếp không? Sau này nói không chừng còn có thể hợp tác.”

Trần Trản cười nói: “Là vinh hạnh của tôi.”

Đơn giản nói chuyện với nhau vài câu, không chút dài dòng rời đi.

Điều này làm bà thêm coi trọng Trần Trản.

Hơi đi xa một chút, Khương Dĩnh mới nhàn nhạt mở miệng: “Còn khoảng nửa tháng nữa sẽ định ra người phát ngôn.”

Ngụ ý là cậu cần tăng mức độ nổi tiếng lên mới có thể nắm chắc thắng lợi.

Nói xong liền bước nhanh về phía Lâm Trì Ngang.

Nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch rất lớn, vừa mở cửa, Trần Trản không khỏi rùng mình một cái.

Ân Vinh Lan đứng dưới gốc cây đại thụ, tay cắm trong túi ngắm lá cây, nhìn không ra chút lạnh lẽo nào.

Trần Trản đi qua, cúi đầu nhìn đôi tay rỗng tuếch của anh.

Ân Vinh Lan biết cậu đang tìm cái gì, bật cười nói: “Để trên xe.”

Trần Trản bỗng nhiên nhớ tới: “Anh có thể lái xe không?”

Ân Vinh Lan: “Lúc nãy cố tình không uống.”

Sau khi lên xe, ngữ khí Trần Trản hơi mang một tia tiếc nuối: “Thất sách.”

Rõ ràng có một phần cơ hội bày ra trước mắt cậu.

Nói rồi nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Khẳng định mọi người trong bữa tiệc đều uống rượu.”

Ân Vinh Lan cười nói: “Bọn họ đến tham gia tiệc rượu, đều sẽ mang theo tài xế.”

Được anh trấn an, Trần Trản bắt đầu nói về việc làm người phát ngôn.

Ở phương diện nào đó Ân Vinh Lan có cái nhìn khác với Khương Dĩnh: “Duy trì hiện trạng, cậu cũng có thể nắm chắc thắng lợi.”

Trần Trản nhướng mày: “Xem trọng tôi như vậy sao?”

Ân Vinh Lan quay đầu xe chậm rãi nói: “Mỗi người phẩm rượu đều có cảm thụ bất đồng. Lấy hiểu biết của tôi đối với Ngụy Kiến An, sau khi sản phẩm tung ra thị trường, ông ta sẽ thu thập phản hồi của khách hàng, sau lại tiến hành che trời lấp đất tuyên truyền.”

Trần Trản như suy tư gì đó: “Cho nên giai đoạn trước sẽ giảm bớt phí tổn thất tuyên truyền.”

Ân Vinh Lan gật đầu: “Giá trị của minh tinh không thấp, với cậu mà nói, nhận được hai tháng đại ngôn là không thành vấn đề.”

Ban ngày như thế trôi qua, sau khi về đến nhà Trần Trản liền nấu một tô mì, bỏ thêm hai lát rau xanh lên mặt, nắm chặt thời gian bắt đầu viết truyện ——

Bạn bè thì cần phải tìm hiểu nhau.

Sự kiện vườn bách thú hoang dã lần trước, hắn giải thích là bởi vì ở nhà trệt, sợ bị coi khinh.

Tôi dễ dàng chấp nhận tha thứ.

Lúc này tôi cũng không biết, vì chứng thực cách nói nghèo khổ, hắn thật sự bảo cấp dưới đi mua một căn nhà trệt lâu năm không người cư trú.

Mấy tháng qua sau, mùa cũng thay đổi

Một lần ra ngoài gặp phải mưa to, tôi phát hiện nơi này cách địa chỉ nhà hắn cung cấp rất gần, liền mua chút trái cây, chuẩn bị qua đó tránh mưa nhân tiện tâm sự.

Vách tường loang lổ, mái hiên tàn phá, nhìn qua cơ hồ không có cảm giác có người cư trú.

Trong cơn mưa tôi liền lấy điện thoại ra, nói rằng mình đang ở chung quanh nhà hắn.

Âm thanh Ân Bá hơi chần chờ trong chốc lát: “Tôi ở bên ngoài, hiện tại liền trở về.”

Mặt tôi vô biểu tình mà nhìn căn nhà trệt nhỏ trước mắt: “Xác định nơi này còn có thể ở?”

“Là có chút cũ, bất quá……”

Tôi cười lạnh nói: “Không liên quan đến chuyện cũ kỹ hay không, trên mặt tường được dùng sơn đỏ phun lên chữ 'dỡ bỏ' kìa.”

“……”

“Lần trước nói là tự ti, anh còn nói dối là đang ở vườn bách thú hoang dã, lần này thì sao?”

Đầu bên kia điện thoại mơ hồ truyền đến âm thanh hắn đang nói chuyện với ai, đáng tiếc nghe không rõ.

Qua một lúc lâu, mới nghe hắn một lần nữa mở miệng: “Mấy ngày trước mới thông báo phải tiến hành phá bỏ và di dời, tiền đền bù còn chưa nhận được.”

Tôi nhíu mày: “Vậy anh hiện tại đang ở nơi nào?”

“Một cái phòng trọ nhỏ,” Âm thanh hắn hơi khàn khàn: “Lạnh mà còn ẩm thấp.”

Nói rồi thấp giọng ho khan vài tiếng: “Có thể thu lưu tôi một tháng không?”

……

Rất nhiều chuyện ngay tại thời điểm đó không thấy có vấn đề gì, khi nó biến thành hồi ức, liền có thể cảm nhận được sự thân thiết cùng ấm áp.

Thời gian Trần Trản đăng chương khá cố định, sau khi Ân Vinh Lan từ công ty trở về liền có thói quen xem truyện.

Khu bình luậnl rất biết nắm trọng điểm:

【 cầu vồng phiêu phiêu: Ngày mưa còn cố tình đi mua trái cây, là thật bạn bè tốt. Hằng ngày đều ấm áp như vậy tôi có thể đọc thêm một trăm chương! 】

【 Tóc Của Maria: Một ngàn chương! 】

Phía dưới bình luận này thật mau liền nhận được không ít trả lời, không ít người sôi nổi ‘+1’.

Ân Vinh Lan nghĩ nghĩ, cũng yên lặng gõ một cái ‘+1’.

Sau khi bình luận không lâu, điện thoại trong tay đột nhiên run lên

Bởi vì chột dạ mà thất thần vài giây, Ân Vinh Lan mới ấn nghe.

Khi Trần Trản gọi điện thoại, rất ít khi hỏi anh đang làm cái gì, đa số đều nói thẳng vào vấn đề: “Dự báo thời tiết nói buổi tối có trận tuyết nhỏ, đi ăn cái lẩu không?”

Ban đêm tuyết rơi, quả thật rất có bầu không khí ăn lẩu.

Ân Vinh Lan tất nhiên là đồng ý, trong lúc nói chuyện phiếm anh vô tình nhắc tới việc vừa mới xem chương mới xong.

Trần Trản trầm mặc một chút, bỗng nhiên cười ra tiếng: “Đáng tiếc cuối cùng anh vẫn là thông minh bị thông minh hại.”

Bởi vì một cuộc điện thoại, hồi ức trỗi dậy.

Mắt thấy cách giờ cơm còn tới hai tiếng, đơn giản viết thêm một chương ——

Cố ý chạy một chuyến, ở một cái ngõ nhỏ tìm được một khu nhà trọ gia đình cũ nát.

Nhỏ hẹp cổ xưa, ván giường tản ra mùi gỗ mục.

Ở nơi này khẳng định không tốt cho thân thể.

“Cảm mạo chỉ là vấn đề nhỏ,” Ân Bá lộ ra nụ cười kiêng cường: “Có thể kiên trì.”

Nhà tôi chỉ có một chiếc giường, băn khoăn đến tính tình khách khí của hắn, đến lúc đó khẳng định sẽ chọn tạm chấp nhận ngủ ở sô pha.

Khi đó tôi mới vừa gây dựng sự nghiệp không lâu, túi tiền không cho phép xài lung tung, nghĩ nghĩ vẫn cắn răng mướn một phòng khách sạn.

Chọn một khách sạn thực bình thường, giao thông tiện lợi. Duy nhất không tốt ở chỗ là sát đường lớn, buổi tối sẽ có chút ồn ào.

Bất quá đối lập với nơi ở trước của anh, nơi này đã là cách biệt một trời.

“Anh cứ an tâm ở là được.”

Bị cảm ăn cơm hộp không tốt, cho nên mỗi ngày tôi đều sẽ đưa chút cháo và rau xanh tới.

Không nghĩ tới tôi sẽ đúng hạn đến đây, Ân Bá không thể không ở lại khách sạn.

Ngẫu nhiên muốn ăn đồ cay, lại lo lắng bị lộ, một ngày ba cơm chỉ ăn đồ thanh đạm.

Bình thường hắn ngủ không sâu, thường xuyên mất ngủ, ban đêm vừa nghe đến âm thanh dưới đương liền thức trắng đêm.

Thường xuyên qua lại, thật sự lăn lộn đến bị bệnh.

Khi tôi lại đưa cơm tới, Ân Bá nằm ở trên giường, hai mắt mất đi ánh sáng.

“Đây là làm sao?” Ta buông hộp cơm vội vàng hỏi: “Đau đầu?”

Ân Bá lắc đầu.

“Đau cổ họng?”

Ân Bá lắc đầu.

“Vậy nơi nào không thoải mái?”

Ân Bá vươn cánh tay hơi ốm hơn so với trước, bắt lấy cổ tay của tôi, lẩm bẩm nói: “Ủy khuất…… Tôi ủy khuất.”

Viết đến đây, Trần Trản không khỏi cười lắc đầu.

Có căn phòng lớn không thể ở, có đồ ăn ngon không thể ăn, thậm chí bởi vì sợ bị phát hiện manh mối, mỗi ngày phải dựa vào phương tiện giao thông công cộng đến công ty…… Hiện tại nhớ lại, kia thật đúng là làm anh ta ủy khuất rồi.

Chờ đến khi buổi tối hai người gặp nhau ăn lẩu, Trần Trản cố ý gắp vào chén đối phương hai miếng bao tử bò: “Ăn nhiều một chút.”

Đón nhận ánh mắt ‘trìu mến’ của cậu, Ân Vinh Lan cười khổ nói: “Khi đó có thể ăn trứng gà với tôi mà nói là rất xa xỉ.”

Trần Trản ho khan một tiếng, lấy điều kiện kinh tế trước đâu làm lý do thoái thác.

Vừa nói vừa mạng ý vị bồi thường mà gắp nhiều hơn cho anh hai miếng thịt: “Vì sao không lén gọi người đưa đồ ăn đến?”

Ân Vinh Lan lắc đầu: “Phân lượng cơm cậu mang tới vừa đủ, ăn xong vừa vặn no. Khi lại muốn ăn thêm, thì đã đến lần đưa cơm tiếp theo.”

Trần Trản nhịn cười: “Có thể ăn ít.”

Ân Vinh Lan nhìn cậu một cái.

Trần Trản nhớ tới mỗi khi đối phương ăn ít, cậu liền lo lắng bệnh tình nặng thêm, luôn mãi yêu cầu muốn dẫn người đi bệnh viện kiểm tra.

Niệm tình Ân Vinh Lan lúc trước chịu khổ, những chương gần đây nói về nam chính càng thêm ôn hòa.

【 cầu vồng phiêu phiêu: Ở một tháng trong khách sạn giá cả cũng không rẻ, thật cảm động! 】

【 cho ta một con con lừa con: Một ngày ba cơm đều đưa tới, quả thật là tình huynh đệ chân thành 】

……

Nói về một quyển truyện khác, bộ ảnh hậu vẫn giữ phong cách như trước đây, trong lúc lại được lên hot search một lần, dưới sự đối lập này, càng cảm thấy hạnh phúc dâng trào.

Trước đây Ân Vinh Lan rất ít xem bình luận, hiện giờ lại tìm được lạc thú. Lần đầu tiên hiểu rõ vì sao nhiều người thích khoe ân ái trên mạng xã hội như vậy…… Tình cảm tốt tự mình biết là một chuyện, được người khác khen ngợi lại là một tâm tình khác.

Rất nhiều người đọc giống như máy xúc đất đáng yêu, chẳng sợ pha lê biến thành bột cũng có thể moi ra được. Một ít chi tiết mình còn không lưu ý, bọn họ cũng có thể chú ý tới.

Một ngày, nhìn thấy app nhắc nhở có chương mới, Ân Vinh Lan theo thường lệ xem xong một chương ấm áp, tiếp tục xem bình luận.

【 cầu vồng phiêu phiêu: Chán ngấy, thay đổi người đi. 】

Nickname của người đọc này anh vẫn còn ấn tượng, một tháng trước còn nói có thể lại đọc một trăm chương ấm áp hằng ngày.

Lại xem bình luận phía sau——

【 tương tư đậu: Đổi thành hình thức tuyển tập được không? Tác giả đi kết giao vài vị bằng hữu mới đi. 】

【 bay múa thùng rác: Đồng ý! Bá đạo tổng tài đã sưu tập xong, bước tiếp theo muốn tìm một tiểu ca ca ôn nhu. 】

【hytt: Tôi thưởng gấp mười, yêu cầu một hình tượng phúc hắc muội tao! 】

-------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Ân Vinh Lan: Tổng tài bá được ngơ ngẩn không tốt sao? Vì cái gì các người muốn bò tường!

Trần Trản làm vẻ mặt không sao cả: Chán ngấy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info