ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 53: Nhận sai người

VTHY2K4

Tên ăn trộm này rõ ràng không chú ý đến tin tức, cẩn thận hỏi lại: “Lâm Trì Ngang là ai?”

Trần Trản giương dao lên, người sau bị dọa đến rơi nước mắt, chân thành nói: “Tôi thật sự không quen.”

Giả vờ không nghe thấy, Trần Trản ngồi xuống góc giường, dưới ánh trăng khuôn mặt thoạt nhìn trở nên âm trầm: “Hắn phái ngươi tới giấu bản thảo, đúng không?”

Tên ăn trộm chỉ muốn lấy trộm tiền, hiện tại á khẩu không nói được lời nào.

Cắn răng một cái, tên trộm đột nhiên đứng lên, bỏ tay vào túi. Trần Trản cho rằng đối phương sẽ lấy vũ khí sắc bén ra, hơi lùi về sao. Ai ngờ cuối cùng lại lấy điện thoại ra, dùng tốc độ bình sinh nhanh nhất mở điện thoại lên: “Cục Cảnh Sát sao? Cứu mạng với! Tôi hiện tại ở……”

Vừa nói vừa nuốt nước miếng, hoảng sợ mà cảnh cáo Trần Trản: “Tôi báo cảnh sát rồi, cậu không thể đụng đến tôi.”

Trần Trản nhẹ nhàng thở dài, xem ra thật sự chỉ là trùng hợp.

Cảnh sát làm việc cũng rất nhanh, vài phút sau tên ăn trộm cuối cùng cũng gặp được cứu tinh, không đợi cảnh sát lấy còng tay ra, chủ động ôm đối phương: “Cứu tôi!”

Hoàn toàn phải dựa vào ánh sáng đèn pin, chiếu lên mặt từng người xung quanh.

Trần Trản ho nhẹ một tiếng: “Đây là ăn trộm.”

Cảnh sát sửng sốt, nếu không phải tên trộm gào thét không dám ăn trộm nữa, hắn cơ hồ muốn đổi thân phận cho hai người bọn họ

Dăm ba câu giải thích rõ ràng tình huống.

Cảnh sát dò hỏi: “Có mất gì hay không?”

Trong nhà Trần Trản không có tiền mặt, nhìn máy tính vẫn còn, lắc lắc đầu.

Một màn ồn ào cứ như vậy kết thúc, một giờ sau, tiểu khu một lần nữa khôi phục ánh sáng.

Mắt thấy vừa vặn qua 11 giờ, Trần Trản dọn đồ tên trộm làm loạn bỏ lại vào ngăn kéo, mở miệng: “Tôi có thể thu lưu anh một đêm.”

Băn khoăn đến thời tiết bên ngoài, Ân Vinh Lan gật gật đầu: “Đa tạ.”

Thu thập xong đồ vật, Trần Trản đưa cho anh mấy món đồ vệ sinh cá nhân còn mới.

Bởi vì grap giường có chút mỏng, Trần Trản tìm thêm hai tấm chăn, thuận tay đem mấy cái bùa hộ mệnh nhét vào ổ chăn: “Giữ ấm.”

Thẳng thắn mà nói, tạo hình đáng sợ của bùa hộ mệnh Ân Vinh Lan đã nhìn hơn nửa năm, nhưng vẫn không thích ứng được.

Nếu đeo nó trên người, tin rằng quỷ cũng không dám tới gần.

·

Tuyết rơi liên tục mấy ngày, Trần Trản thành thật trạch ở trong phòng viết truyện. Tần suất đăng bộ ảnh hậu là mỗi ngày một chương, nam thần thì hai chương.

Dưới sự dốc sức của cậu, Ân Bá liền trở thành tân sủng quốc dân.

Không phải ai cũng nguyện ý thích nhân vật tồn tại ở thế giới giả tưởng 2D. Trong một phạm vi nhỏ, có người khởi xướng hoạt động ‘tìm kiếm Ân Bá’.

Mới đầu Trần Trản chỉ cảm thấy buồn cười, không dự đoán được qua hai ngày quả thật dân mạng đào bới ra được một nhân vật ngoài đời thật

Bùi Ân Thu, nam, tốt nghiệp trường cao đẳng, siêu cấp phú nhị đại.

Đây cũng là vị có cá tính, nhiệt tình yêu thích diễn kịch, trước nay không mua hot search, đại bộ phận thời gian đều hao phí cho việc biểu diễn kịch nói.

Cư dân mạng cho rằng Trần Trản đã từng làm diễn viên, phỏng đoán hai người có khả năng từng quen biết.

Diện mạo Bùi Ân Thu cũng không tính là đặc biệt tuấn mỹ, nhưng có một đôi mắt rất có hồn. Dân mạng đem ảnh hai người ghép lại mới phát hiện…… Xứng đôi!

Đu CP có rất nhiều loại, trong đó một loại chỉ nhìn giá trị nhan sắc, Trần Trản lướt bình luận, cảm thấy rất thú vị. Tuy rằng đu CP, nhưng vẫn luôn nhắc nhở nhất định phải điệu thấp, nếu không sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho người thật.

Mới vừa cảm thán một câu rằng đa số fans rất đáng yêu, liền thấy phía dưới có người chia sẻ một liên kết, ghi chú rõ là cổng dịch chuyển.

Trần Trản ôm tâm tư tò mò đi vào nhìn thử, phát hiện là diễn đàn chuyên môn viết đồng nhân văn. Tùy ý chọn hai cái. Đều là nội dung giới hạn độ tuổi, đúng trọng tâm mà đưa ra kiến nghị: Tình tiết cần chăm chút hơn.

Một bình luận gây ra ngàn cơn sóng.

Phía dưới người đọc tỏ vẻ nếu tác giả bởi vậy mà giảm nhỏ giới hạn độ tuổi, thì hắn chính là tội nhân thiên cổ.

Trần Trản bật cười, rời khỏi diễn đàn, ngược lại nghiên cứu ngày khoanh tròn trên lịch

Không lâu trước Ân Vinh Lan đã điện thoại cho cậu, báo rằng hai ngày sau có một trang trại rượu muốn tổ chức hoạt động, nếu cậu có ý, có thể cùng đi.

Trang trại rượu là của cá nhân, nếu như có biện pháp được ông chủ trại rượu ưu ái chọn làm người đại ngôn cho sản phẩm, sẽ rất có lợi cho sự phát triển trước mắt của Trần Trản.

Vì thế cậu liền tìm hiểu kiến thức về rượu, xem xong phần lớn tư liệu phức tạp sau liền kết luận: Đến lúc đó càng ít mở miệng càng tốt.

Chủ nhân của trang trại rượu có vòng bạn bè rất lớn, Trần Trản từng suy đoán đến lúc đó có khả năng sẽ gặp được người Lâm gia, nhưng thực sự gặp được những gương mặt quen thuộc còn nhiều hơn trong tưởng tượng. Dưới tình huống khách mời còn chưa tới đủ, đã thấy được thiếu niên lúc trước từng gặp ở thành phố Chá Hải, còn có mấy người đã gặp qua ở tiệc cưới.

Buổi tiệc của giới nhà giàu còn xa hoa hơn so với tưởng tượng của cậu.

Ân Vinh Lan đang nói chuyện với người khác, mặc một cái áo khoác màu đen làm cho vóc dáng trông cao ráo. Trần Trản đứng ở nơi khuất tầm nhìn, chuẩn bị chờ anh nói chuyện xong lại đi lên kêu một tiếng.

Đúng lúc này, một tiếng 'ui' nhẹ nhàng truyền tới bên tai.

Trần Trản ngẩng đầu, ánh mắt vừa lúc đụng phải hình bóng người đang tới.

“Làm quen một chút,” người tới vươn tay: “Bùi Ân Thu.”

Trần Trản đã xem video của đối phương trên mạng, người thật trông gầy hơn, trên người còn có loại khí chất cổ điển.

“Truyện của cậu rất thú vị.”

“Cảm ơn.” Trần Trản hỏi: “Muốn ký tên sao?”

Bùi Ân Thu cười cự tuyệt.

Trần Trản nhìn chung quanh một vòng: “Không thể tưởng được mùa đông còn sẽ có loại tụ hội như thế này.”

Trong ấn tượng của cậu, mời người khác thẩm rượu hẳn là nên vào lúc thời tiết ấm áp, cỏ xanh mơn mởn, mọi người loạng choạng cầm ly rượu chuyện trò vui vẻ.

Bùi Ân Thu nói ra nội tình: “Con trai của ông chủ trang trại rượu vừa trở về, đã đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi.”

Trần Trản liền nói thì ra là thế.

Một nhà ba người đi ngang qua bọn họ, trong đó một cái nữ hài mười bảy tuổi nhìn hai người bọn họ ái muội mà chớp mắt, trên mặt viết quả nhiên ta đu cp không hề sai.

Bùi Ân Thu mỉm cười nói: “Xem ra mọi người đều đem tôi trở thành Ân Bá.”

Trần Trản nói: “Kỳ thật có thể làm sáng tỏ.”

Bùi Ân Thu lắc đầu: “Càng bôi càng đen.”

Bên kia, người Lâm gia vừa lái xe đến. Lâm Trì Ngang mắt sắc, liếc một cái liền thấy Trần Trản, đang muốn châm chọc mỉa mai vài câu, bị Khương Dĩnh giữ chặt: “Lại muốn làm ra sự tình náo nhiệt gì?”

Lâm Trì Ngang: “Chỉ muốn tới nói một câu.”

Khương Dĩnh giữ chặt hắn, chậm rãi lắc đầu, sau một lúc lâu mới hạ giọng nói: “Nơi có Trần Trản cuối cùng nhất định sẽ bị làm lớn lên.”

Lâm Trì Ngang bất đắc dĩ nghe theo cô.

Bên ngoài lạnh lẽo, nơi thưởng rượu được đặt trong nhà.

Một số người không hề say mê rượu, Trần Trản cũng vậy.

Cậu đang suy tư làm sao tiếp cận chủ nhân của trang trại này.

Trùng hợp lúc này có người ngồi bên cạnh cậu, âm thanh quen thuộc vang lên: “Ngồi phía trước sẽ dễ nhìn hơn một chút.”

Trần Trản nhìn thấy là Ân Vinh Lan, cong cong khóe miệng: “Liên quan gì đến tầm mắt?”

“Trong chốc lát sẽ có biểu diễn.”

Trần Trản mới vừa rồi nhìn thấy mấy người minh tinh, lắc đầu: “Không cần, ngồi hàng phía trước quá chói mắt.”

Loại tụ hội này thực thoải mái, còn có cung cấp điểm tâm ngọt.

Cho đến khi có người đứng giữa sảnh, nhẹ nhàng gõ gõ chén rượu, âm thanh nói chuyện của mọi người dần dần nhỏ lạil.

Chủ nhân trang trại nói lời khách sáo với mọi người, Ân Vinh Lan nghiêng mặt qua thấp giọng nói: “Muốn tiếp xúc với ông ta, có thể nhờ Khương Dĩnh giật dây bắc cầu.”

Trần Trản nhướng mày: “Bên trong có tình báo?”

Ân Vinh Lan cười cười: “Vợ chồng bọn họ đều là fan điện ảnh của Khương Dĩnh.”

Trần Trản cúi đầu lâm vào trầm tư, nhấp rượu, hương vị có thể nói là tuyệt vời vô cùng, không khỏi uống nhiều thêm hai ngụm.

Bùi Ân Thu ngồi bên kia nhắc nhở: “Lúc về, sẽ đưa mỗi người một chai quà.”

“Hào phóng như vậy?”

Bùi Ân Thu: “Đây cũng là một loại kết giao tích cóp nhân tình.” Nói xong tạm dừng một lát, nhìn về phía Ân Vinh Lan, chủ động chào hỏi nói: “Ngưỡng mộ đại danh.”

Ân Vinh Lan ôn hòa mà khen ngợi: “Kịch nói của Bùi tiên sinh thực xuất sắc.”

Bùi Ân Thu: “Cư dân mạng đều nhận nhầm tôi thành Ân Bá, nếu không đoán sai, anh mới là chính chủ.”

Cảm giác của hắn tương đối nhạy bén, đại bộ phận người xem văn chương chỉ thấy ngớ ngẩn cùng bá đạo, Bùi Ân Thu lại là có thể tinh luyện ra bản chất.

Ân Vinh Lan cười cười, không phủ nhận, chỉ nói: “Cũng coi như là đoạn duyên phận đặc biệt.”

Trần Trản nghe hai người nói chuyện với nhau, cho rằng trời xui đất khiến cho hai bên biết nhau cũng không tồi. Ân Vinh Lan tuy rằng trước đó thường xuyên nhắc tới nhờ vào bạn bè trợ giúp, nhưng cậu tổng cảm thấy bạn bè chân chính của đối phương kỳ thật cũng không nhiều.

Ông chủ trang trại tự mình khởi xướng một bài, mọi người xung quanh phối hợp vỗ tay.

Ở đây có không ít người quen biết với ông, còn có không ít người trực tiếp trêu ghẹo.

Tiệc rượu chỉ là cái ngụy trang, ông chủ trang trại chủ yếu là muốn giới thiệu sản phẩm ra mắt vào sáu tháng cuối năm, rất nhiều người hứa hẹn đến lúc đó nhất định sẽ hỗ trợ tuyên truyền.

“Vậy cảm ơn mọi người.” Tửu trang chủ nhân cười nói: “Đúng rồi, tôi có một người bạn trẻ tuổi, hôm nay cố tình mời đoàn kịch nổi danh của thành phố tới biểu diễn.”

Nhiệt độ trong nhà có chút cao, Trần Trản ẩn ẩn có chút mệt rã rời. Vừa định cúi đầu ngáp một cái, đã bị một tiếng quát cao làm bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện màn biểu diễn đã bắt đầu.

Trên đài tổng cộng có hai người, một người vẽ đầy mực tàu lên mặt, một người khác cao ráo cường tráng.

Trần Trản nhíu mày, hơi hơi nghiêng đầu: “Đây là diễn cái gì?”

Ân Vinh Lan chỉ cười không nói.

Trần Trản nhìn trong chốc lát, thực mau đã nhìn ra: “Lý Quỳ thật giả?”

Ân Vinh Lan gật đầu.

Kịch nói không dài, thực mau liền diễn đến đoạn Lý Quỳ rút đao bên hông ra, Lý Quỷ vô cũng hoảng sợ, hét thảm một tiếng, liền bị đâm chết.

Ân Vinh Lan bỗng nhiên vỗ tay: “Hay!”

Chung quanh có mấy người không rõ nguyên do, nghe được tiếng vỗ tay theo bản năng cũng dùng sức vỗ tay.

Chỉ có biểu tình trên mặt Bùi Ân Thu hơi hơi run rẩy một chút, tổng cảm giác câu chuyện này có ý chỉ gì đó, bất hạnh là không có chứng cứ.

Bên kia, Khương Dĩnh nhìn thấy hết thảy, lộ ra gương mặt lãnh diễm tươi cười.

Lâm Trì Ngang cũng biết trên mạng cho rằng Ân Bá là Bùi Ân Thu, là một người biết được nội tình, hoàn toàn chỉ biết cười cười cho qua.

Khương Dĩnh nhàn nhạt nói: “Làm ra trò hay này hơn phân nửa là Ân Vinh Lan tự mình an bài.”

Thiên hạ làm gì có việc trùng hợp như vậy, đoàn kịch nói vừa hay chọn trúng vở Lý Quỳ thật giả này.

Qua một lát bỗng nhiên lắc lắc đầu, môi đỏ khẽ mở: “Chỉ là không biết đồ cái gì?”

Nếu như bị dân mạng nhận sai, chẳng phải là chuyện tốt cầu mà không được sao.

“Này còn không nhìn ra?” Lâm Trì Ngang dựa vào lưng ghế, mắt lộ ra trào phúng chậm rãi nói: “Yên lặng trợ giúp, trở thành chí giao……”

Nói đến một nửa cố ý dừng lại, vô ý thức bắt đầu bắt chước ngữ điệu trong tiểu thuyết của Trần Trản: “Nga, ông trời à, hắn hoàn toàn bị người nam nhân này mê hoặc rồi.”

“……”

-----------------
Tác giả có lời muốn nói: 

Tiểu kịch trường:

Ân Vinh Lan: Tôi mặc kệ, em cần phải nói cho toàn thế giới biết tôi mới là chính chủ!

Trần Trản ( mặt vô biểu tình ): Nga, làm như thế nào?

Ân Vinh Lan trải qua suy nghĩ cặn kẽ:…… Nếu không, trước tiên tương tác với nhau trong vòng bạn bè được không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info