ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 48: Đề tài chung

VTHY2K4

Bổ sung lượng đường làm đại não có thể một lần nữa hoạt động.

“Hệ thống, tìm không được đối tượng nên làm cái gì bây giờ?”

Chẳng được bao lâu, liền nghe hệ thống hữu khí vô lực nói [ Nếu cậu nở hoa, gió sẽ đưa cậu bay đi. ]

Trần Trản cười nhạo, so với lúc vừa xuyên tới, cậu có tiền tiết kiệm có sự nghiệp, cũng coi như là nở hoa.

[ hệ thống: Chủng loại bất đồng. Ký chủ có khả năng thuộc về loại hoa xác thối, mấy năm mới nở rộ một lần, nghe nói mùi hôi có thể xa đến 800 mét. ]

Đang thu gom chén đĩa suýt nữa đã trượt tay, Trần Trản thở dài, ánh mắt một lần nữa khôi phục lý trí…… Được rồi, vẫn là xem duyên phận đi.

Mấy ngày nay lục tục có mấy phóng viên tìm tới cửa muốn phỏng vấn, bị Trần Trản nhất quyết cự, cuối cùng ngại phiền toái, đơn giản cứ giả vờ như trong nhà không ai.

Bởi vì hành động này mà ông lão đối diện nháy mắt trở nên hot, không ít người mang theo lễ vật đến gặp ông, dò hỏi ông về Trần Trản.

Trứng sữa trong nhà sắp không còn chỗ chứa, có mấy lần ông lão cơ hồ cho rằng người đối diện không phải hàng xóm, mà là mèo chiêu tài chuyển thế.

Trần Trản là người không chịu ngồi yên, ở nhà rảnh rỗi không có việc gì, mở tin nhắn muốn xem gần đây có người nổi tiếng trên mạng nào muốn tìm cậu hợp tác hay không, kết quả phát hiện từ đầu đến cuối, tin nhắn hợp tác toàn bộ đều là nam.

Hiện thực thế giới tàn khốc được thể hiện rõ ràng.

Về phương diện khác, Trần Như cuối cùng cũng chấp nhận từ bỏ, có một đêm còn gửi tới một tin nhắn dài đến mấy ngàn chữ, xin lỗi từ tận đáy lòng. Cuối cùng hy vọng cậu có thể đăng một tin thanh minh, tỏ vẻ hai người thật sự không có bất luận quan hệ gì.

Trước đây liều mạng tiêu tiền thuê phóng viên xào đề tài bao nhiêu, hiện tại muốn bỏ của chạy lấy người bấy nhiêu.

Trong mắt Trần Trản, cuối cùng mọi chuyện đã lắng xuống.

Đối với Ân Vinh Lan mà nói, có một số việc mới vừa bắt đầu.

Cấp dưới Tiểu Triệu là người thể nghiệm rõ ràng nhất, cấp trên thẩm tra xong hợp đồng đang muốn cúi đầu ký tên, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khinh miệt: “Người thân cận nhất?”

“…… Ngài đang nói cái gì?”

Ân Vinh Lan: “Đi thuê người tìm hiểu một chút, xem tên bắt cóc kia còn có tiền án gì chưa bị phát hiện không.”

Cấp dưới đã sớm luyện ra biểu tình bão táp cũng không đổi, gật đầu.

Nhẹ nhàng buông bút, Ân Vinh Lan đứng ở bên cửa sổ, tự giễu nói: “Có thể là mình có chút si ngốc rồi.”

Tiểu Triệu nhìn bóng dáng của anh, hạ khóe miệng. Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, để sự nghiệp được như hôm nay, không thể không bảo trì nghi kỵ đối với người khác. Tuy rằng ngẫu nhiên sẽ cảm thấy vớ vẩn, nhưng cấp trên muốn kết giao một người bạn thật sự không dễ dàng.

Thoát ly khỏi chức trách của mình, nhịn không được nhiều lời một câu: “Kỳ thật cho dù là vợ chồng hay bạn bè, việc có chung đề tài rất quan trọng.”

Ân Vinh Lan xoay người, gật gật đầu: “Nói tiếp.”

Tiểu Triệu: “Khi tôi còn học cao trung thường hay cũng người bạn khá thân hay đi nói xấu người khác. Sau lại vào đại học, khoảng cách một xa dần, dần trở nên không biết nói gì.”

Ân Vinh Lan nhíu mày: “Còn có thể như vậy?”

Tiểu Triệu giải thích nói: “Mỗi người trải qua những việc không giống nhau, không có điểm chung nào thường dễ làm cho người ta không hòa hợp. Đương nhiên cũng không phải mọi người đều sẽ như thế.”

Ân Vinh Lan luôn thích chuẩn bị chu đáo mọi thứ, cúi đầu cân nhắc đề tài chung.

·

Khoảng thời gian trước phong ba quá nhiều, ngày gần đây Trần Trản càng thêm giản dị.

Nghe được tiếng gõ cửa, theo bản năng phán đoán là phóng viên, thậm chí không đứng dậy đến mắt mèo nhìn xem.

Cho đến khi Ân Vinh Lan gọi điện thoại tới, Trần Trản sửng sốt, mới buông công việc xuống đi mở cửa.

Lớp tuyết động trên lông mi vì độ ấm mà tan đi, vì vậy tầm mắt Ân Vinh Lan có chút mơ hồ.

Trần Trản ôm cánh tay dựa vào trên cửa, cười như không cười: “Ngoại trừ phóng viên, anh là người duy nhất nguyện ý tiếp xúc với tôi.”

Ân Vinh Lan cởi áo khoác,

Trần Trản giúp anh mở ra cửa tủ treo vào: “Thời tiết lạnh như vậy, vẫn nên mặc áo khoác giữ ấm tương đối tốt.” Nói xong dùng ánh mắt săm soi nhìn chằm chằm đôi chân dài: “Có mang tất không?”

Ân Vinh Lan bật cười: “Nghiêm khắc vậy sao?”

Trần Trản đẩy máy tính trên bàn qua một bên, pha một ấm trà.

Sau khi rót nước xong, nhìn chăm chú vào lá trà xanh non bên trong tách, nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Có việc nhờ cậu.”

Kinh ngạc với đáp án nghe được, Trần Trản dời ánh mắt đi, nhìn về phía anh: “Anh cũng có việc không giải quyết được?” Dừng một chút bổ sung nói: “Không có ý mạo phạm, chỉ là thực kinh ngạc.”

Ân Vinh Lan uống ngụm trà, cười nói: “Tôi hiểu.”

Trần Trản rốt cuộc có vài phần hiếu kỳ.

Ân Vinh Lan: “Muốn cậu dạy tôi viết văn.”

Trần Trản nhìn chằm chằm anh vài giây, duỗi tay thăm dò trán đối phương có ấm hay không.

“Không phát sốt.” Ân Vinh Lan ôn tồn giải thích: “Tôi thực thích văn của cậu.”

Trần Trản thực muốn biết khi anh nói chuyện trái lương tâm như vậy, lòng không khó chịu sao?

Đáng tiếc dù cho nhìn như thế nào, đều chỉ có thể nhìn thấy sự khiêm tốn thỉnh giáo trên gương mặt của anh.

Trần Trản nửa tin nửa ngờ, tìm không thấy lý do cự tuyệt, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Tạm thời…… Bắt đầu viết nhật ký?”

Ân Vinh Lan bình tĩnh từ trong túi lấy ra một xấp vé vào cửa làm thù lao cho nhân viên: “Muốn đi đâu?”

Hoàn toàn không cho đối phương cơ hội nói ‘tùy ý'.

Trần Trản chớp mắt hai cái.

Ân Vinh Lan: “Phiếu dư lại sẽ phân cho nhân viên công ty làm phúc lợi.”

Trần Trản tùy ý rút ra một tấm, là vé vào cửa của công viên Sâm Lâm, vừa vặn là hôm nay.

Mắt thấy sắp qua một giờ, Trần Trản lưu bản thảo lại, thay xong quần áo chuẩn bị ra cửa.

Cấp dưới ở cửa tiểu khu chờ, Ân Vinh Lan cho cậu chọn một tấm vé vào cửa, còn lại thì để phân phát.

Tiểu Triệu thấy anh không có ý lên xe, hỏi: “Ngài là muốn……”

“Công viên Sâm Lâm có ít chỗ đỗ xe,” Ân Vinh Lan nói: “Cậu đem xe cất đi, chúng ta ngồi phương tiện công cộng qua đó.”

Tiểu Triệu nhìn bọn họ đi về hướng trạm giao thông công cộng, hai người một người ăn mặc rất mỏng, một người khác lại bọc đến vô cùng dày.

Chợt nhìn, như là một khóm trúc xanh và một cái bánh chưng.

Vì ý nghĩ của chính mình cười trộm vài tiếng, khởi động xe chuẩn bị rời đi.

Trần Trản sắp tới ra cửa đều sẽ mang khẩu trang và mũ, sợ bị người nhận ra. Vào chỗ đông người có chỗ tốt là cho dù ra cửa cũng sẽ không bị người quá nhiều chú ý.

Công viên Lâm Lâm có trạm riêng, xuống xe chỉ cần qua cái ngã tư đường, rất tiện lợi.

Trần Trản làm bất luận làm việc gì đều thực nghiêm túc, cho dù là cậu thấy việc đó thật vớ vẩn: “Cảnh trí miêu tả không cần quá mức tinh tế, có đôi khi ký lục lại thời tiết là được.”

Ân Vinh Lan nhìn như đang nghe thập phần nghiêm túc.

Công viên không nhiều người lắm.

Bởi vì trẻ em và người già được miễn vé vào cửa, có khi có thể thấy mấy đứa trẻ đang rượt đuổi nhau, hoặc là người già ngồi trên ghế đá dài, ánh mắt nhìn về một hướng.

Hết thảy như phảng phất có thể gột rửa linh hồn.

Đi được một đoạn, Ân Vinh Lan nói: “Không lâu trước đây tôi thấy phía trước có một tiệm báo nhỏ.”

Hoàn cảnh trước mắt rất thích hợp đọc, Trần Trản gật đầu: “Đi xem.”

Trên đường vừa ngắm phong cảnh vừa tiến hành dạy học: “Trong văn chương ngoại trừ chính mình còn phải có một chủ thể khác, miêu tả một đối tượng rất dễ dàng làm người ta nhàm chán, còn có……”

Câu nói kế tiếp dừng lại, tầm mắt Trần Trản dừng lại ở bờ hồ nhân tạo cách đó không xa, nhíu nhíu mày.

Mấy đứa trẻ ở nơi đó chơi đùa. Mực nước của hồ nhân tạo đối với người trưởng thành không tính quá sâu, nhưng vào đông nước lạnh, vạn nhất trượt chân rơi xuống nước khiến cho rút gân, không phải là không thể xảy ra việc ngoài ý muốn.

Đang muốn mở miệng nhắc nhở vài câu, liền thấy trong lúc chơi đùa chơi đùa, một một đứa bé xô đẩy, đứa bé kia không đứng vững, rơi xuống hồ.

Đưa trẻ kia bị dọa, phản xạ có điều kiện nghiêng người về trước để kéo bạn lên.

Trần Trản kêu một tiếng làm cậu bé lui về phía sau, vội vàng chạy tới.

Ân Vinh Lan chạy nhanh một chút, trước một bước nhảy xuống nước.

Người bị rơi xuống nước thường bởi vì sợ hãi liều mạng giãy giụa mà dẫn tới việc ngoài ý muốn, Trần Trản thấy đứa bé trong hồ vung tay chân giẫy giụa hỗn loạn, vội vàng xuống nước, cùng Ân Vinh Lan một trước một sau ôm người kéo lên.

Cậu lên bờ trước một bước lên bờ, duỗi tay kéo Ân Vinh Lan.

Động tĩnh bên này hấp dẫn vài người, trong đó có một người cởi áo khoác bao bọc đứa bé lại, mắt thấy đứa bé chỉ biết khóc không hỏi ra người tin tức nhà, đành phải báo cảnh sát.

Trần Trản không nghĩ bởi vì hăng hái làm việc nghĩa mà lên hot search lần nữa, quần áo ướt đẫm, không thích hợp ở lâu. Đi ra ngoài nói tình huống đại khái cho bảo vệ, sau đó cùng Ân Vinh Lan kêu taxi trở về.

Tài xế người nhiệt tình nhiệt tình, không ghét bỏ bọn họ làm xe ướt đẫm.

Như hai con gà vừa rơi vào nồi canh trở về nhà, một trước một sau vào tấm nước ấm, Trần Trản nấu canh gừng, một người uống một chén lớn.

Thở ra một hơi dài, liếc nhau, thập phần ăn ý mà cười khổ lắc đầu.

Ân Vinh Lan tạm thời mặc quần áo ở nhà của Trần Trản, cũng may đây là loại quần áo rộng thùng thình, anh mặc vào cũng không tính là chật.

“Đã có tư liệu sống rồi đó.” Trần Trản trêu ghẹo.

Ân Vinh Lan gật đầu tán đồng.

Trần Trản đứng dậy lấy giấy bút trong ngăn kéo ra: “Viết đi, tôi nhìn xem anh đã nắm giữ được kiến thức gì.”

Bỗng dưng có loại cảm giác học sinh tiểu học bị thầy giáo sửa lỗi viết văn, Ân Vinh Lan bình tĩnh giãy giụa trong lòng: “Tôi cho rằng còn chưa học được tinh túy.”

Trần Trản mỉm cười nói: “Bí quyết chính là khoa trương vừa phải, kết thúc ngay chỗ điểm yếu.”

Nhìn con ngươi sâu thẳm của đối phương tiếp tục mở miệng: “Loại khoa trương này tốt nhất là nên khoa trương trên phương diện tình cảm, mà không phải miêu tả sự tình phát sinh quá giả dối. Cẩn thận hồi tưởng lại chi tiết của ngày hôm nay một chút.”

Ân Vinh Lan suy nghĩ cặn kẽ hồi lâu, mới khó khăn đặt bút:

Trời vào đông sáng sủa, tôi đi ra ngoài du lịch cùng một người bạn.

Công viên Sâm Lâm như là một thế giới khác, chỉ có những người thanh thản nói chuyện với nhau, nhìn nhau cười nhạt.

Khi đang trò chuyện với nhau thật vui, phía trước đột nhiên có một đứa bé rơi xuống nước.

Không nghĩ được quá nhiều, hai người chúng tôi trước sau đều nhảy xuống nước.

Phối hợp đưa đứa trẻ lên bờ, Trần Trản ở trên bờ vươn tay muốn kéo tôi lên.

Lúc này tôi chú ý tới, trên mặt nước còn có một cuốn sổ nhỏ, hẳn là lúc vừa rồi khi cứu người rơi từ túi đối phương xuống.

Tôi cùng quyển vở đồng thời rơi trong nước, cậu ta lại không chút do dự lựa chọn cứu tôi.

Giờ khắc này, tôi không khỏi lâm vào suy nghĩ sâu xa ——

A, cậu ta đến tột cùng là yêu bao nhiêu yêu !

Cuối cùng chấm một dấu chấm câu, Ân Vinh Lan nhẹ nhàng thở ra…… Kết cục vẽ rồng điểm mắt, vừa phải khoa trương, tình cảm phải thăng hoa, hẳn đều là mấu chốt.

Trần Trản cũng đang gõ chữ, thấy thế dừng gõ bàn phím: “Viết xong?”

Ân Vinh Lan gật đầu, đưa qua cho cậu xem.

Trần Trản còn rất chờ mong, bút tích của vị này như thế nào.

Nhìn đến câu đầu tiên, híp híp mắt, cảm thấy khúc dạo đầu nêu được ý chính, thực không tồi.

Tiếp tục đọc xuống, ý cười dần dần đong lại.

Khi xem xong câu cuối cùng, trên mặt đã không còn một tia ý cười.

“Như thế nào?” Ân Vinh Lan thành khẩn dò hỏi.

Trần Trản ngón tay cầm. giấy của hơi hơi dùng sức, mặt giấy xuất hiện nếp uốn, cậu cúi đầu, nhất thời làm người ta nhìn không ra biểu tình.

-------------
Tác giả có lời muốn nói: 

Ân Vinh Lan: Tự nhận là có thể xuất sư.

Trần Trản: Giáo huấn đồ đệ, đói chết sư phụ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info