ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 46: Tình cờ gặp gỡ

VTHY2K4

Vào trong nhà mở đèn, từ khớp xương và khuỷu tay là một mảng xanh tím phá lệ chói mắt.

Ân Vinh Lan nhíu mày: "Tôi xem video đầu, cũng không thấy hắn công kích cậu."

Trần Trản nhướng mày… Cư nhiên còn có video?

Nhịn không được phát ra một tiếng than: "Khi trụ cánh tay đối phương không cẩn thận đụng vào cây cột."

Lần đó từ trại nuôi ngựa trở về, Ân Vinh Lan từng thấy qua phong cách đánh nhau của cậu, dáng người gầy yếu nhưng lại dựa vào 'tàn nhẫn' để chiếm thế thượng phong. Lúc ấy cảm thấy không có gì, còn rất thưởng thức, hiện tại lại cảm thấy rất nguy hiểm.

Trần Trản rõ ràng không làm gì sai, nhưng lại ngoan ngoãn ngồi xuống trước ánh mắt sâu thẩm đó.

"Duỗi tay."

Trần Trản vén áo lên duỗi tay ra.

Đổ một ít rượu thuốc ra, hương vị thật không dễ nghe, khi xoa nắn cảm giác đau đớn càng làm cho người ta không dễ chịu.

Trần Trản đề nghị: "Nếu không… Tôi chịu thua?"

Nghe nói thứ này có thể uống một lượng vừa phải.

Câu nói kế tiếp bị một ánh mắt tùy ý của đối phương đánh gãy.

Thoa xong thuốc, cánh tay hơi tê dại.

Ân Vinh Lan một bên cầm xấp tài liệu, nhìn giá niêm yết rõ ràng trên mặt, nhàn nhạt nói: "Nhất thời hứng khởi?"

Trần Trản giơ tay lên: "Tôi thề." Lại nhún vai nói: "Bất quá tên này phạm tội cũng không lâu lắm, trên tin tức còn đề cập đến cha mẹ đang ở thành phố này."

Nếu có hiếu thì sẽ về thăm một chút.

Niệm tình cậu nên có thể xem đây là 'gặp nạn bị thương', Ân Vinh Lan đi đến phòng bếp giúp nấu một ấm nước. Sau khi rót nước ra, mỉm cười ngồi đối diện Trần Trản, chậm rãi lấy điện thoại ra.

Trần Trản: "...Đừng như vậy."

Ân Vinh Lan hơi nhướng mày: "Nhiều thêm một đề tài, hiện tại tổng cộng có ba cái."

#một thế hệ mới bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của đồng tiền#, #quân tử thâm tàng bất lộ, chờ thời cơ hành động#, #Tôi ở giữa đường nhặt được mười vạn#

"Phong cách tiêu đề bất đồng," Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Cậu thích cái nào hơn?"

Trần Trản có lý do tin rằng anh còn đang buồn bực mình không chú ý an toàn bản thân.

Đáng tiếc đây chỉ mới là bắt đầu.

Kế tiếp, một tài khoản có lượt thích vượt qua mấy chục vạn video bị phát trước mặt. Video bắt đầu, là vẻ mặt nghiêm túc của Trần Trản: "Cơ hội là do người tạo ra."

.

Giữa video là hình ảnh cậu dũng mãnh đuổi theo kẻ tình nghi.

Mười giây cuối cùng, vẻ mặt nghiêm túc như ban đầu kêu gọi mọi người hãy kiên định làm việc, đường hy vọng vào việc kiếm tiền treo thưởng.

Người đăng còn cố tình chèn vào cuối video một bmg.

Đặt mình vào hoàn cảnh người xem, nếu là cậu đều sẽ cảm thấy cạn lời.

Trần Trản lấy điện thoại ra, lật xem bình luận:

"Một tân thế hệ bức vương cứ như vậy ra đời."

"Cố tình lên mạng xem, căn bản không nhớ được, nhưng xem đến tin trẻ đi lạc lại phát hiện có một bức ảnh trông như tôi lúc còn nhỏ."

"Ha, một giây trước nói muốn nắm lấy cơ hội, giây sau lại bảo chúng ta kiên định làm người. Đề nghị báo cáo!"

……

Trong lúc cư dân mạng đang thể hiện năng lực trào phúng của mình, xem xong mấy bình luận đầu, Trần Trản lâm vào trầm mặc.

"Nếu lại cho tôi một cơ hội…"

Ân Vinh Lan cho rằng cậu đã hoàn toàn tỉnh ngộ: "Cậu sẽ bỏ mười vạn?"

Trần Trản rút kinh nghiệm xương máu: "Tôi tuyệt đối sẽ không chọn hôm nay phỏng vấn."

Nghe vậy Ân Vinh Lan không khỏi lắc đầu, mắt thấy thời gian đã khuya, chuẩn bị rời đi, trước khi đi không quên dặn cậu không cần đề cao vật chất.

Làm mất thời gian của người ta lâu như vậy, Trần Trản có chút hổ thẹn: "Tôi đưa anh về."

Ân Vinh Lan có chút thụ sủng nhược kinh, xua tay cự tuyệt: "Thôi, bên ngoài lạnh lẽo."

"Không sao, tôi đứng bên cửa sổ nhìn anh."

"..."

Bỏ qua những lần trước, đây cũng coi như là lần đầu tiên Trần Trản tiễn anh. Khi Ân Vinh Lan đến cửa tiểu khu, ngẩng đầu nhìn lên, đối phương mặt vô biểu tình máy móc xua tay, làm anh vừa tức giận vừa buồn cười.

Đêm khuya, Trần Trản mở to đôi mắt đen láy, nhìn vào khoảng không trong phòng.

Lần thứ N đi vào giấc ngủ thất bại, Trần Trản ngồi thẳng người, xếp bằng, không cử động.

Sờ soạng tìm điện thoại một lúc, nhìn màn hình một lúc vẫn không biết nên làm gì, khu bình luận đang oanh oanh liệt liệt thảo luận cậu là người biết 'nắm lấy cơ hội', khu bình luận của truyện cũng bị công hãm bởi các loại truyện khác.

Ánh sáng điện thoại chói mắt, Trần Trản mở đèn ngủ lên, tìm thông tin trên điện thoại một lúc, cuối cùng phát hiện người liên hệ được chỉ có Ân Vinh Lan.

Xóa ba chữ 'có đó không' vừa gõ, sửa lại 'về đến nhà chưa', rồi gửi đi.

Ân Vinh Lan trả lời rất nhanh: [Ngủ không được?]

Trần Trản: [Xem quá nhiều hình truy nã, trong lòng cảm thấy không yên.]

Trong đầu hiện ra gương mặt giống như đang cưỡi ngựa xem hoa.

Ân Vinh Lan: [... Nghe chút nhạc nhẹ có lợi cho giấc ngủ.]

Không cần âm nhạc, sau khi nhắn tin xong,  Trần Trản dần điều chỉnh tâm trạng lại. Trước khi cơn buồn ngủ đánh úp tới, đột nhiên như con cá chép lộn mình bật dậy.

[Anh nói xem mười vạn có cần nộp thuế không?]

Bên kia thành phố, Ân Vinh Lan nhìn đồng hồ, 3 giờ sáng, không thể tưởng tượng được đối phương sao lại nhiều năng lượng như vậy: [nhắm mắt, đếm cừu, đình chỉ việc suy nghĩ.]

Đến lúc này, Trần Trản cũng ngừng nghĩ ngợi nữa.

Đêm này nghỉ ngơi cũng không tốt, kim đồng hồ vừa qua khỏi sáu giờ, Trần Trản đã tỉnh giấc.

Không cảm thấy buồn ngủ, dứt khoát bước xuống giường. Vốn muốn chiên trứng ăn tạm, vừa mở cửa tủ lạnh, bên trong chỉ có hai bình sữa bò sắp hết hạn.

Nghĩ đến tiền thưởng sắp tới tay, không cần sinh hoạt keo kiệt. Trần Trản quyết định ngồi xe đi đến một tiệm cơm ở khu Tĩnh An ăn một bữa phong phú.

Thức ăn sáng ở đây nổi danh toàn thành phố, chờ khi đồ ăn được mang lên, cậu có thể xác định là danh bất hư truyền… Sủi cảo tôm da mỏng lộ ra phần nhân hồng nhạt, bánh trứng thơm ngào ngạt, lại thêm một chén cháo thịt nạc nhỏ, toàn bộ có thể phảng phất như ấm lên.

Gấp một cái sủi cảo đưa vào miệng, tay cầm đũa của Trần Trản hơi dùng sức một chút.

Ăn đến một nửa, bỗng nhiên quay mặt qua, đụng phải ánh mắt nam nhân ở bàn đối diện, cậu nhịn không được nhẹ nhàng nhíu mày…… Người này tựa hồ vẫn luôn trộm đánh giá chính mình.

Kỳ thật từ lúc Trần Trản vào cửa, Tiểu Triệu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cậu. Vị này chính là bạn của tổng tài, trên người khẳng định có chỗ không giống bình thường.

Bốn mắt nhìn nhau, do dự không biết có nên lên tiếng hay không, thân phận cấp trên đã bại lộ, là tác giả phía sau màn, có lẽ cậu cũng không cần giấu. Cánh môi hé mở như muốn mở miệng, nhìn thấy sự lãnh đạm trong mắt đối phương, Tiểu Triệu lại bỏ qua ý niệm.

Nội tâm xoay chuyển liên hồi, bất giác phát hiện đã đến giờ, vội vàng lau miệng đứng dậy rời đi.

Chân trước vừa mới ra khỏi quán, đã bị một người đàn ông đuổi theo, Tiểu Triệu liền nghĩ đã đụng phải biến thái, nhanh chân bước đi.

"Mau! Ngăn cậu ta lại!" Vừa thấy cậu sải bước, người đàn ông phía sau như khẳng định được điều gì.

Ban ngày mà có cướp bóc?

Tiểu Triệu hoảng sợ, cấp bước chạy.

Một người đuổi theo dần dần biến thành một đám người, vừa thở hồng hộc vừa chạy, khi định mở miệng kêu cứu liền nghe một trong những người bọn họ nói: "Không sai được! Vừa rồi tôi thấy Trần Trản nhìn chầm chậm cậu ta hơn mười giây."

Có người phụ họa: "Nếu trong lòng không có quỷ thì tại sao lại chạy?"

"Mau! Phía trước cách đây mấy mét là cục công an."

Tiểu Triệu tức giận đến âm thanh cũng phát run: "Các người nói hươu nói vượn cái gì, tôi…"

Đáng tiếc khi cậu giải thích không ai nghe vào, trong mắt chỉ có tiền thưởng sáng lấp lánh, Tiểu Triệu giãy giụa bị đưa vào cục cảnh sát.

Nguyên do trong đó Trần Trản cũng không biết, cậu và phục vụ mang đồ ăn lên đều sửng sốt vì trường hợp bất ngờ này.

Phục vụ lấy lại tinh thần hỏi: “Này có phải là trả thù không, nên báo công an không?”

Căn cứ vào câu nói ông trời có đất hiếu sinh, cuối cùng ông chủ vẫn điện báo cảnh sát.

Không nghĩ tới ăn một bữa sáng cũng không yên ổn, Trần Trản mất khẩu vị, gọi người đem đồ ăn dư đóng gói lại, một lần nữa ngồi xe trở về.

Trên đường đi vừa vặn đuổi kịp chuyến xe sớm, chạy đến trạm đã là một giờ sau. Cất đồ ăn, sau đó qua nhà ông lão đối diện trò chuyện một lát, không bao lâu lại có chút đói, liền về nhà mang sủi cảo tôm bỏ vào trong chảo chiên lại lần nữa.

Bên ngoài sủi cảo phủ một lớp màu vàng, cắn một miếng, Trần Trản lại bắt đầu lướt điện thoại, chờ nguội một chút lại ăn.

Vừa mở tiêu đề đầu tiên, video đứng đầu liền tự động tải về.

Thuận tay click mở, trong video là một người trẻ tuổi đang đưa lưng về phía phóng viên đang phỏng vấn, nhìn có vài phần quen mắt.

“Tôi không biết bọn họ tại sao lại đuổi theo tôi.” Âm thanh người trẻ tuổi nghe có vài phần nghẹn ngào: “Tới Cục Cảnh Sát rồi tôi liền liều mạng giải thích rằng mình không có tiền án, cảnh sát liền tra hệ thống, tôi mới có thời gian gọi điện thoại cho ông chủ xin nghỉ.”

Trần Trản lắc đầu, cảm thấy hiện tại tiêu đề đứng đầu càng ngày càng không thú vị.

Vừa định tắt video liền nghe người trẻ tuổi thâm cừu đại hận nói: “Nếu lại cho tôi một cơ hội, tôi không bao giờ muốn ở giữa một đám người liếc nhìn cậu một cái!”

Đoạn sau còn có hơn một phút, Trần Trản chưa kịp xem xong, điện thoại ở trên bàn run không ngừng, điện thoại hiện tên Ân Vinh Lan.

Trần Trản cho một cái sủi cảo chiên vào miệng, nuốt xuống sau đó ấn nghe: “Uy.”

Âm thanh Ân Vinh Lan bình tĩnh như bình thường, nhưng cẩn thận nghe lại có chút bất đồng: “Đang làm gì vậy?”

Tuy rằng kém hơn so với lúc đầu, nhưng hương vị sủi cảo tôm tươi vẫn ngon như vậy.

Trần Trản lại gắp một cái, chậm rãi nói: “Đang ăn.”

Ân Vinh Lan trầm mặc một chút: “Chốt lát tôi sẽ đến.”

Trần Trản không thích nói một nửa, chờ anh nói xong.

Một tiếng thở dài cách điện thoại truyền đến, khi Ân Vinh Lan nói chuyện bỗng nhiên lại ẩn một chút ý cười: “Lo lắng sau khi nghe xong cậu ăn không vô đi.”

Nếu không phải cách một khoảng không gian, Trần Trản có thể làm vẻ mặt không sao cả mà vỗ ngực bảo đảm: “Năng lực chấp nhận sự thật cơ bản vẫn phải có.”

Ân Vinh Lan: “Xem hot search có khả năng sẽ hiểu ra.”

Trần Trản không treo máy, trực tiếp mở ra Weibo.

Đề tài thập phần chính xác: Một người đàn ông bị Trần Trản nhìn vài giây ở tiệm cơm, bị quần chúng ngộ nhận là đào phạm, mang đến cục cảnh sát.

Một hàng chữ ngắn gọn, bao hàm lượng tin tức khổng lồ.

Nhìn bình luận, lại nhìn sủi cảo tôm ánh vàng rực rỡ trên bàn, tức khắc liền ăn không vô nữa.

[ Côn Luân tiên: Từng cho rằng kỹ năng đáng sợ nhất là liếc ai người đó mang thai, hiện tại phát hiện kỹ năng còn mạnh hơn như vậy!]

[ Lâm Tiểu Nhạc: Thật đau lòng thay tiểu ca ca bị bắt.]

[ Quân Sĩ D: Cực kỳ bi thảm! Mới sáng sớm tinh mơ đã tạo nghiệt gì! ]

Trần Trản cũng muốn hỏi…… Tạo nghiệt gì?

Ở đầu bên kia Ân Vinh Lan thật lâu không nghe trả lời, nhịn không được khẽ cười nói: “Cũng có chỗ tốt, ít nhất đã ép hot search ngày hôm qua xuống.”

Bởi vì sự kiện này, vào bữa trưa Trần Trản cũng không có tâm tình ăn uống, Ân Vinh Lan tựa hồ rất hiểu cậu, cố tình vào giờ trưa lái xe đến dưới lầu nhà cậu.

“Muốn ăn cái gì, tôi mời?”

Trần Trản ngồi trên xe đỡ trán: “Chọn một quán gần đây đi.”

Ân Vinh Lan dẫn cậu tới một quán ăn gia đình lâu đời, lực chú ý của Trần Trản bị thực đơn hấp dẫn, phát hiện một ít đồ ăn mới mẻ độc đáo.

Ngẩng đầu chuẩn bị kêu phục vụ gọi món ăn, vừa vặn đụng phải nữ sinh bàn bên cạnh cũng muốn gọi. Đồng tử bất giác run lên, nữ sinh liền nhớ tới buổi sáng vừa xem tin tức, nhanh chóng cúi đầu, mặc niệm ‘đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi.’

“……”

--------------
Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản: Nhìn ai là người đó bị bắt.

Quần chúng: Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com