ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 45: Công dân ưu tú

VTHY2K4

Một bài được hát xong, MC nhìn ra được biểu tình Lâm Trì Ngang không đúng, không dám không kiêng nể mà nói giỡn, mỉm cười nhìn hai người xuống sân khấu.

Trần Trản khôi phục được trấn tĩnh.

Chờ cô dâu chú rể kính rượu xong, hôn lễ thông báo kết thúc.

Ân Vinh Lan chào hỏi Dương Thiên Hạ, cùng Trần Trản rời đi trước.

Trước khi đi, Trần Trản không quên hướng đến bàn Lâm Trì Ngang xua tay, không đợi người khác phản ứng lại, xoay người rời đi.

Ba Lâm: "Rất thú vị mà tinh thần cũng rất phấn chấn."

Lâm Trì Ngang cười lạnh một tiếng, quyết định phải mau chóng mua cho người nhà mình một bộ kính viễn thị.

Bởi vì trong buổi tiệc có uống chút rượu, sắc mặt Trần Trản phiếm hồng, trên người mang theo mùi rượu nhàng nhạt.

Đi chung một chiếc xe, không khí cũng vì vậy mà dần khô nóng.

Trần Trản cuốn tay áo lên một đoạn. Ân Vinh Lan đang lái xe cũng liếc thấy, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng ở suối nước nóng… Da thịt trắng nõn, xương quai xanh xinh đẹp.

Kia cũng có thể gọi là thoáng nhìn… Rốt chỉ là thoáng qua, liền bị quyển sổ kia hấp dẫn. Hiện tại nghĩ đến, cảm thấy nếu như trong lúc vô tình làm ra chuyện gì ngu xuẩn, không thể nói tới việc cứu vớt nữa.

Đại bộ phận thời gian của Trần Trản đều nghĩ đến việc làm giàu, chưa từng chú ý xem ánh mắt người bên cạnh biến hóa nhiều lần.

<Sám Hối Lục> kết thúc, lượng từ nói về ảnh hậu cũng không đạt tới chỉ tiêu nhận lợi nhuận, doanh số bùa hộ mệnh cũng không bằng trước. Nguồn thu nhập hiển nhiên giảm bớt.

Ân Vinh Lan vẫn luôn vô ý thức mà lưu ý biểu tình của cậu, không khó suy đoán cậu đang nghĩ gì, việc nào ra việc đó nói: "Thương nhân mua bán sẽ có lúc ảm đạm có lúc thịnh vượng."

Trần Trản trầm ngâm một lát, cúi đầu tìm người đã gửi tin nhắn cho cậu gần đây nhất.

Có lời nói rằng những người nổi tiếng trên mạng xã hội đều là người một nhà.

Trần Trản lướt một vòng, tìm thấy một người có danh tiếng tương đối tốt. Đối phương kinh doanh một tài khoản xã giao gọi là 'Phỏng vấn bí mật', chủ yếu phỏng vấn người đang nổi gần đây, tổng kết lại nguyên nhân thành công của họ.

Lập tức lan rộng khắp nơi, sức thu hút rất lớn, được một bộ phận người quan nghênh.

Đợi đến chỗ đèn giao thông, Trần Trản liền nói ý tưởng này cho anh.

Ân Vinh Lan gật đầu: "Đối với cách duy trì tần suất lộ diện như vậy cũng tốt."

Sau khi trở về, Trần Trản liên hệ phỏng vấn, người nói chuyện với cậu là một nữ minh tinh, nghe được yêu cầu hợp tác còn rất kinh hỉ, bảo cậu hẹn thời gian.

Trần Trản nghĩ nghĩ: "Ngày mai cũng được."

Đối phương tương đối tích cực, sáng sớm hôm sau đã đến trước cửa.

Người tới chủ động vươn tay: "Ngưỡng mộ đại danh, tôi họ Trương, rất vui có thể phỏng vấn cậu."

Trần Trản liền gọi cô là Trương lão sư.

Trương lão sư giới thiệu đơn giản phong cách của mình: "Có hai loại hình thức, một là phát trực tiếp, hai là để hậu kỳ cắt ghép biên tập thành một video ngắn để phát." Do dự một chút: "Phát trực tiếp thì tốt hơn, nhưng thời gian dài dễ làm người xem nhàm chán."

Trần Trản chọn phát trực tiếp, video ngắn đôi khi cần cắt cảnh, phát trực tiếp tất nhiên sẽ chân thật hơn.

Trương lão sư mở điện thoại lên, dựa theo phương thức như thường là chào hỏi khán giả trước, sau đó di chuyển màn ảnh, bất ngờ thu hình Trần Trản, hơi mang tia nghịch ngợm nói: "Hôm nay chủ đề của chúng ta là 'nghịch tập nhân sinh'."

Nháy mắt đã có người đầu tiên tặng thưởng, Trương lão sư đem màn ảnh nhắm vào Trần Trản.

Hai bên cơ hồ một hỏi một đáp, Trần Trản không rảnh lo khu bình luận đang nói gì, sau khi giới thiệu xong chỗ ở lớn bằng nắm tay, bắt đầu hướng ra ngoài.

Cậu hiểu rất rõ thế nào là bảo trì nhìn tượng, cầm một xấp tư liệu thật dày, mang đồ vốn có thể đọc ở nhà đến thư viện.

Trên đường, mặt đất đọng đầy tuyết, cùng với âm thanh sột soạt, Trương lão sư hỏi: "Bí quyết thành công của cậu là gì?"

Trần Trản dừng bước chân lại, sâu xa nói: "Cơ hội đều do người tạo ra."

[Trinh Thám Chi Vương: Cái đáp án này… Không có gì mới mẻ.]

[Tóc của Maria: Không biết tại sao, thời điểm cậu ta nói những lời này, tôi lại có loại cảm giác da đầu tê dại.]

….

Đi thư viện ít nhất phải mất bảy tám phút, không đẻ người xem nhàm chán, Trương lão sư đầy ý cười: "Có thể cho các bạn trong phòng trực tiếp một phúc lợi nhỏ, thuật lại một đoạn <Sám Hối Lục> được không?"

Cái này là đề nghị trong tâm khảm của người xem, sôi nổi tặng thưởng.

Trần Trản hơi suy tư sau đó mở miệng: "Chuyện xưa phát sinh lúc tôi vừa mới theo đuổi Khương Dĩnh không lâu…"

Hai người bọn họ đều thích vận động bên ngoài.

Nhà gái chưa thành danh, không cần quá mức kiêng dè.

Thừa dịp Lâm Trì Ngang đi mua đồ, tôi cố ý giả vờ rơi xuống nước, mực nước của hồ nhân tạo cũng không quá sâu, cô ấy quên mình nhảy xuống cứu tôi.

Như thấy được một mỹ nhân ngư đang bơi đến, tôi giả vờ bất tỉnh.

Liên tục làm vài động tác hồi sức tim nhưng thất bại, như tôi mong đợi, cô ấy do dự không biết nên hô hấp nhân tạo hay không?

Trong lúc lòng đang tràn đầy vui mừng, vào lúc này Lâm Trì Ngang lại đến, sốt ruột nói: "Tôi đến rồi."

Sét đánh giữa trời quang, tôi nhất thời không khống chế được, duỗi tay đẩy hắn ra, hung hăng nói: "Tôi tới trước, tới sau thì lăn đi xếp hàng đi!"

Trương lão sư như bị ma tính của câu chuyện xưa làm ngơ ngẩn, Trần Trản ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía trước: "Tới rồi."

[Trương Tương Tư: Tốt xấu cũng phải nói xong! Tôi còn thiếu điểm lưu lượng này sao?]

Khu bình luận thập phần bùng nổ, Trần Trản làm như không thấy, duy trì hình tượng học bá bước vào thư viện, tìm một nơi có ánh sáng tốt.

Bên trong thực an tĩnh, Trương lão sư đứng ở cửa, cách một khoảng để quay Trần Trản.

Trần Trản cúi đầu nhìn văn kiện, như đang nghiêm túc tập trung.

Cởi áo dày cộm bên ngoài ra, bên trong chỉ mặc một cái áo lông màu nhạt, dưới ánh mặt trời như có một ánh sáng lấp lánh bao quanh cơ thể.

[Trường Tương Tư: Mẹ ơi! Yêu rồi!]

[U Linh Tiểu Thất: Tôi là một người đến bài tập còn chưa làm xong, thế mà lại đi xem người khác học tập.]

[Long Lân Truyền Thuyết: OMG! Tôi đang ở thư viện này!]

Bởi vì Trần Trản luôn vùi đầu đọc, Trương lão sư không tiện quấy rầy, đành phải đi khắp nơi, dẫn người xem đi tham quan khu vực vừa xây thêm của thư viện.

Ước chừng nửa giờ, Trần Trản xoa xoa giữa mày để giảm bớt mệt mỏi cho mắt, Trương lão sư vội vàng vẫy tay, truyền đạt ý bảo có thể rời đi.

Trần Trản đứng dậy, khi cậu đi ra, Trương lão sư nhẹ nhàng thở ra nói: "Xem ra học tập đúng giờ chính là bí quyết thành công của cậu."

Trần Trản lắc đầu: "Vẫn là câu nói kia, cơ hội là do người tạo ra."

Hôm nay thời tiết không được tốt, âm u, mắt thấy không lâu nữa sẽ đến thời gian ăn trưa, Trần Trản liền bảo ở gần đây có một nhà hàng không tệ.

Tuy rằng càng hy vọng có thể quay được cảnh xuống bếp của cậu, nhưng Trương lão sư cũng không dám cứng nhắc yêu cầu, gật gật đầu. Khi xuyên qua một ngõ nhỏ, đồng tử Trần Trản co rụt lại, tầm mắt dừng lại ở hình ảnh một người đi trên đường nhỏ phía đối diện.

Đôi khi cảm ứng giữa người với người rất khó có thể hình dung.

Người nọ ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trong mắt người nọ hiện lên chút hoảng hốt, cất bước bỏ chạy.

Trần Trản đêm tập tài liệu và bình giữ ấm ném qua, Trương lão sư hoảng hốt tiếp được, đôi chân miễng cưỡng đứng vững. Nhìn lại liền thấy Trần Trản đã chạy xa hơn mười mét.

Máy ảnh đột nhiên rung lắc, dù là cô hay khán giả đều làm ra biểu cảm không tên.

Một màn truy đuổi trên đường dọa người ta phải nép sát một bên.

Khoảng thời gian trước rèn luyện cũng không uổng, đuổi đến một giao lộ, cắt đứt ý tưởng vượt đèn đỏ để chạy đến bên phía kia đường của đối phương. Dùng sức nắm cánh tay của đối phương, ấn đối phương lên một cây cột bên đường ngăn đối phương giãy giụa.

Chờ lúc người qua đường nhịn không được vây xem, Trần Trản nhìn thấy một người trẻ tuổi cầm điện thoại muốn quay lại, nói: "Báo cảnh sát."

Người nọ sửng sốt, không biết nội tình vẫn vội vàng gọi 110.

Đồ vật từ trên trời rơi xuống làm Trương lão sư vẫn chưa phản ứng lại, khi chuẩn bị đuổi theo, tập tài liệu kẹp trên tay bị trượt xuống, vài tờ bị rơi ra.

Trương lão sư vội vàng khom lưng sắp lại.

Khi chuẩn bị đem giấy kẹp lại, cả người ngay ra như phỗng.

Làm gì có tư liệu học tập mà là công bố truy nã tội phạm của cảnh sát mấy năm qua, mặt trên treo giải thưởng mà liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Khu bình luận đang yên tĩnh lại đột ngột bùng nổ:

[Tóc của Maria: Thần linh ơi, cơ hội luôn là do người tạo ra!]

[Trường tương tư: Thật đáng sợ.]

[Tiểu Bạch Thái: Chỉ có tôi chú ý đến tiền thưởng truy nã thấp nhất cũng tận mười vạn sao?]

[Long Lân Truyền Thuyết: Không thể tin được chỉ cần có người đi trên đường là có mười vạn, nói không chừng là đã nhìn nhầm rồi? Có khi đây chỉ là nhầm lẫn thôi!]

Hiện thực đã định là ly kỳ hơn cả chuyện xưa. Chờ Trương lão sư một đường vừa đi vừa hỏi thăm, cuối cùng cũng tìm được Trần Trản ở sở cảnh sát gần đó, bởi vì đâu là khu vực đặt biệt nên không cho phép quay chụp, cô phải nhẫn tâm làm lơ của fan đang điên cuồng kêu gào, tắt phát trực tiếp trước.

Một vị cảnh sát lớn tuổi chụp bả vai Trần Trản: "Nhờ có cậu, người trẻ tuổi có đôi mắt thật tinh."

Trần Trản: "Đều là nghĩa vụ một của công dân."

Hai câu thoại đủ để chứng minh không bắt sai người.

Cho đến khi rời cục cảnh sát, Trương lão sư vẫn không thể tưởng tượng được. Cứng đờ phát trực tiếp một lần nữa, nháy mắt một lượng lớn người xem đổ vào.

"Vừa ks xảy ra một tình huống bất ngờ," Trương lão sư nuốt nước bọt, quay mặt qua hỏi: "Với tình huống này, cậu có cảm tưởng gì muốn nói với fan không?"

"Trùng hợp thôi." Trần Trản tâm bình khí hòa nói: "Hy vọng mọi người có thể kiêng định học tập và làm việc, không cần gửi hy vọng vào những cơ hội khó xảy ra. Trên đường gặp người tình nghi trước tiên hãy báo cảnh sát, đảm bảo an toàn bản thân."

"..."

Trương lão sư không cần thông qua màn ảnh nên thấy rõ biểu tình trên mặt của cậu. Căn cứ theo quan sát, mặc dù đây là lời nói thật, nhưng liên tưởng đến sự tình vừa phát sinh, cô liền cảm thấy yết hầu như có cái gì ngăn lại.

Không còn lời gì để nói.

Đại bộ phận người đang xem cũng có ý nghĩ giống cô, ngoài trừ một dãy dấu ba chấm thì chính là các nhãn dán.

Phỏng vấn kết thúc trong im lặng.

Một hồi lăn lộn thì sắc trời cũng đã tối, Trần Trản chào tạm biệt rồi xoay người về hướng tiểu khu. Đi ngang qua tiệm thuốc liền đi vào mua thuốc dán và thuốc trị trật khớp.

Khi về đến thì thấy Ân Vinh Lan đang dựa vào cửa.

Trần Trản cảm thấy kinh ngạc, đi qua nói: "Sao lại đến vào lúc trễ như vậy?"

Ân Vinh Lan nhìn cậu một cái, ánh mắt dừng lại trên bao thuốc: "Tới gặp công dân ưu tú Trần tiên sinh."

Trần Trản thong dong giải thích: "Bất quá chỉ là ngoài ý muốn."

Không lâu trước đây cậu từng lên mạng tìm tư liệu, nhìn đến khu tin tức liền nhất thời hứng khởi, liền tải một vài bức ảnh về.

Ân Vinh Lan nhẹ nhàng thở dài, thấy cậu không có việc gì nên cũng nhẹ lòng, ngược lại cười như không cười: "Có biết tiêu đề hot search là gì hay không?"

Sắc mặt Trần Trản cứng đờ, sau lại như đinh đóng cột nói: "Tôi không muốn biết."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info