ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 43: Tính toán đường khác

VTHY2K4

Khi cảnh cáo hệ thống, cơ thể Trần Trản hơi run một chút.

Điều này giống như cơn gió nhẹ thổi qua, làm vở kịch tranh đoạt giữa hai người đồng thời dừng lại.

Ân Vinh Lan buông tay ra trước, đứng thẳng lại, nhẹ câu mày, dùng tư thế người trên cao nhìn Lâm Trì Ngang: "Anh đang làm gì?"

Vừa ăn cướp vừa la làng… Lâm Trì Ngang tức đến bật cười.

Động tĩnh lớn như vậy, Trần Trản muốn tiếp tục giả ngủ cũng không được, ánh mắt vì sương mù trở nên sâu thẳm.

Mặt Ân Vinh Lan không biểu cảm, bình tĩnh cầm áo ngoài của Trần Trản: "Vật cá nhân đừng để quá xa, dễ làm người ta tơ tưởng."

Ánh mắt Trần Trản phức tạp, nói anh ta lật ngược trái phải cũng không đúng, Lâm Trì Ngang quả thật là có chủ ý nhìn lén. Chỉ là trong giọng nói lại đem mình trở thành người vô tội.

Cả ba người đều im lặng không nhắc tới việc vừa mới xảy ra, Lâm Trì Ngang đi hồ nước bên cạnh, Ân Vinh Lan không xuống nước, ngồi một bên nói chuyện cũng Trần Trản.

"Bút ghi âm đâu?"

"Hết pin rồi."

Hơi nước tùy ý trôi nổi trong không trung, tóc mái trên trán Trần Trản bị ướt, làm cậu trông như thiếu niên. Cuốn sổ một lần nữa trở về trong tay, ghi ghi chép chép, như là một cậu bé nghiêm túc ghi nhật ký.

Đáng tiếc trường hợp này trong mắt người khác lại chỉ tồn tại hàn ý.

Lâm Trì Ngang ở lại không bao lâu, mặc áo tắm vào rồi đi ra ngoài.

Bóng đêm lại càng thâm trầm, một vài người du khách cũng lục đục rời đi.

Ân Vinh Lan đưa khăn lông cho cậu, nhân tiện nhắc tới: "Đừng nháo đến lớn chuyện."

Trần Trản nghe ra ý trong lời nói: "Tôi nghe nói Lâm gia có rất nhiều sản nghiệp."

Ân Vinh Lan gật gật đầu, ánh mắt lướt qua sợi tóc hơi vểnh lên của cậu, cười cười nói: "Nếu muốn nói chuyện hợp tác, sẽ là một lựa chọn tốt."

Trong thời gian Trần Trản an tĩnh suy nghĩ, Ân Vinh Lan chậm rãi phân tích: "Tựa như đại ngôn lần này, cậu đặt biệt chạy đi Thác Hải một chuyến, cuối cùng xưởng cũng chỉ ký hợp đồng ba tháng."

Buông quyển sổ xuống, Trần Trản gật gật đầu: "Bên công ty nhìn trúng độ nổi của tôi, nhưng tính ra nếu như doanh số ba tháng sau cao, cũng không ngoại trừ được việc họ sẽ tìm một minh tinh khác để tăng mức độ nổi tiếng của nhãn hiệu."

Ân Vinh Lan có ý không quan tâm đến quyển sổ trong tay đối phương, mỗi lần nhìn đều sẽ có khí lạnh dâng lên từ sau lưng: "Nếu có thể cũng Lâm gia hợp tác, sẽ giảm rất nhiều nỗi lo về sau."

Trần Trản như suy tư gì đó.

Nguyên thân đã sớm đem chỉ số hảo cảm xuống âm, trừ phi Lâm Trì Ngang là thánh nhân chuyển thế mới có thể không so đo chuyện trước đây mà hợp tác với cậu.

Ân Vinh Lan cũng biết khó khăn trong đó, nhìn cậu một cái: "Muốn suy xét đến công ty tôi hay không?"

Trần Trản không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, nghiêm mặt nói: "Cự tuyệt việc giúp đỡ người nghèo."

Ân Vinh Lan sửng sốt cười ra tiếng.

Ngâm suối nước nóng lâu cũng không tốt, Trần Trản lau nước trên người, chào hỏi chuẩn bị về phòng.

Cửa phòng là loại cửa kéo nhỏ, đầu gỗ phát ra động tĩnh làm cho người ta không cảm thấy an toàn, Trần Trản đầy bàn nhỏ vào sát cửa: "Ba nghìn điểm tẩy trắng."

Hệ thống ấp úng, cuối cùng vẫn đưa cho cậu. Sau đó không nói lời nào nữa.

Trần Trản được thanh tĩnh, dựa vào tường suy nghĩ đến việc hợp tác cùng Lâm gia.

Hôm sau thức dậy sớm, ra cửa mua chút trái cây, gặp Lâm Trì Ngang liền đưa cho hắn một trái. Đáng tiếc hắn lại không nhận, ngược lại bình tĩnh nói: "Tôi đã đọc <Công chúa Bạch Tuyết> rồi."

"..."

Xem ra khả năng thực hiện 'Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu'* là không lớn.

Diện tích của trấn không lớn, nổi danh nhất là suối nước nóng, hôm qua Trần Trản đến du ngoạn cơ bản đầu đã trải nghiệm qua, đi dạo một vòng sau khi dùng bữa sáng liền bắt đầu viết truyện ---

Lâm Trì Ngang bị bắt cóc.

Tôi tận mắt có người kéo hắn vào trong xe, trong lúc khẩn trương vẫn không báo cảnh sát.

Đây là một cơ hội.

Nếu có thể đơn thân độc mã cứu hắn, nữ thần liền sẽ nhận ra ai mới là anh hùng, ai là người chỉ tô vàng nạm ngọc bên ngoài nhưng bên trong chỉ là bông gòn.

Một đường lặng lẽ đuổi theo, cuối cùng phát hiện bọn họ giấu người trong một căn nhà trệt hẻo lánh.

Bọn bắt cóc tổng cộng có ba người, trước đó đã lên kế hoạch tỉ mỉ. Bọn họ tính thời gian rất thích hợp, bởi vì Khương Dĩnh là nhân vật công chúng, khi Lâm Trì Ngang đi hẹn hò sẽ không mang bảo tiêu theo.

Sau khi quan sát một lúc, quyết định sẽ phân chia đánh.

Tay chân Lâm Trì Ngang bị trói rất chặt, bọn bắt cóc chụp hai bức ảnh. 

"Thời gian trò chuyện nhất định phải ngắn," đầu lĩnh bọn bắt cóc nói: "Cho bốn mươi phút, tiền không tới chỗ, lập tức giết con tin."

"Thời gian có phải quá ngắn hay không?"

Đầu lĩnh bọn bắt cóc hiển nhiên rất có kinh nghiệm: "Không thể, nếu kéo dài sẽ có thời gian cho cảnh sát chuẩn bị."

Cũng may đây là nhà vệ sinh, đầu lĩnh của bọn bắt cóc không bao lâu đã ra đây để giải quyết, nhân lúc hắn ta chưa chuẩn bị, tôi vững vàng đạp một cước.

Bắt giặc bắt vua trước!

Kéo tên đầu lĩnh đi ra ngoài, nghe được động tĩnh người tới liền hùng hồn quát: "Đem người thả, nếu không tôi giết hắn!"

Hai bọn bắt cóc còn lại liếc nhìn nhau, một người hung tợn nói: "Nếu hắn bị giết, tiền chuộc chúng ta chia đôi."

Nói xong đồng thời vọt tới.

Tôi nắm chặt góc áo, cất bước bỏ chạy.

Ngoài cửa liền đụng phải một người: "Hảo hán tha mạng."

Vừa ngẩng đầu, không chỉ một người, mà là một loạt. Thân thể bọn họ trông khỏe mạnh, gấp đôi người khác.

Ngoài dự đoán, tôi chỉ bị hạn chế hành động, còn bọn bắt cóc theo sau tôi bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Lâm Trì Ngang được người đỡ ra, kinh ngạc mà kêu lên một tiếng 'ba'

Được hỏi làm sao tìm đến được, ba Lâm bình tĩnh trả lời: "GPS."

Lâm Trì Ngang theo bản năng nhìn về phía đồng hồ, sau khi hiểu liền mở vỏ ra, từ bên trong lấy ra một con chip.

Ba Lâm mặt vô biểu tình: "Đây là bạn gái con lắp vào."

Lâm Trì Ngang sửng sốt, sau lại phát hiện trong giày da cũng có một cái.

Ba Lâm lại tiếp tục bình tĩnh nói: "Đây là bà nội gắn, bởi vì con thường không mang theo bảo tiêu, hành sự tùy ý." Dừng một chút mới nói: "Còn ta gắn vào cúc áo."

Không khí xung quanh phảng phất đông lại.

Lúc này một bảo tiêu chạy tới nói phát hiện một tên bắt cóc bị đánh ngất kế nhà vệ sinh.

Tôi nhân cơ hội phủ sạch quan hệ, tỏ ra là tới cứu người.

Tuy rằng trong quá trình vẫn luôn cầu nguyện bọn bắt cóc có thể vô tình làm hắn không thể giao hợp được.

"Lên xe." Ba Lâm kéo cửa phụ ra.

Tôi giật mình, ngồi vào ghế phụ.

Lâm Trì Ngang đại khái cũng không có ý tứ phản ứng lại chuyện gắn định vị, chậm rãi đi đến một chiếc xe khác.

Đi ngang qua tiệm thuốc, ba Lâm đi xuống mua một bình xịt khử trùng và băng dán cá nhân, xử lý miệng vết thương nhỏ trên tay của tôi: "Hai ngày tới cố gắng đừng dính nước."

Tôi im lặng một chút, thấp giọng nói: "Ngài và Lâm Trì Ngang một chút cũng không giống."

Nghĩ đến hình ảnh đối phương thế mà mua thuốc cho mình, lại liên tưởng đến Lâm Trì Ngang đã từng mang đến nhục nhã cho tôi, hốc mắt tôi hơi nóng: "Tôi sẽ quét mã chi trả lại cho ngài."

Sau khi đăng chương, Trần Trản đứng dậy hoạt động ngân cốt một chút, tiếp tục đi ngâm suối nước nóng.

Mơ mơ màng màng nghỉ ngơi một lúc, tạo một acc phụ: Fan club Lâm baba.

Còn cố tình lập thêm một nhóm weibo.

Tính cách của ba Lâm rất dễ dàng hấp dẫn hảo cảm mọi người: Vẻ ngoài ổn, nhất là có quyền thế, mà lại tích cực làm việc thiện.

Trần Trản liên hệ cô gái thủy quân trong buổi họp mặt lần trước, nhờ cô thêm một cái bình luận tượng trưng trên weibo.

Không cần cố tình marketing, ba Lâm vừa xuất hiện trong tầm mắt công chúng liền nhận được lời khen không dứt miệng…'ba ba quốc dân', 'hận không sinh sớm hai mươi năm', và các loại tân bốc đa dạng.

Trần Trản viết một đoạn bản thảo ca ngợi, dùng acc phụ đăng lên, fan club Lâm ba ba nhất thời có không ít chú ý.

Sau khi trải đường xong, gửi cho Vương Thành một tin nhắn, hy vọng cấp dưới của hắn có thể hỗ trợ chia sẻ.

Acc phụ nháy mắt đã có hơn một vạn người theo dõi.

Nhìn lại thời gian, đã quá hai tiếng, chương mới của Trần Trản có ít nhất hai nghìn chữ, giữa những hàng chữ đã đắp nặn hình tượng ba Lâm tương đối trầm ổn.

Hết thảy mọi chuyện Lâm Trì Ngang cũng không biết được, mục đích hắn tới đây là để cầu hôn, dốc lòng chuẩn bị nhưng đến thời khắc mấu chốt lại có chút lùi bước.

Kết quả của một lần chần chờ, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, khi lấy lại tinh thần đã ngồi trên máy bay để trở về.

Trần Trản vốn dĩ sẽ đi cùng chuyến với hắn, nhưng bởi vì quyết định cũng trở về với Ân Vinh Lan nên xuất phát trễ một ngày.

Trước khi tham gia buổi họp lớp, tuy rằng biết câu trả lời của đối phương, Ân Vinh Lan vẫn hỏi: "Muốn đi cùng không, thuận tiện có thể làm quen những người này."

Trần Trản xua tay cự tuyệt, nhưng cũng không phải vì lòng tự trọng hư vô gì đó: "Nếu ai cũng mang bạn theo, thì buổi họp lớp sẽ không giữ được bản chất." Dứt lời nhún nhún vai: "Loại tụ hội này muốn danh chính ngôn thuận chỉ có người nhà."

Ân Vinh Lan cười cười lắc đầu: "Có chút đạo lý."

Khó có được thời gian du lịch, Trần Trản luân phiên giữa ngâm suối nước nóng và gõ chữ.

Cho dù là <Sám Hối Lục>, hay là bộ hãm hại ảnh hậu, thì nhân vật bên trong đều được xây dựng khoa trương lẫn hài hước.

Ba Lâm lên sân khấu, cơ hồ là thu hút rất nhiều người, khu bình luận kêu gào muốn tác giả có thể viết nhiều về ông.

Chờ bọn họ trở lại thành phố Y, ở sân bay còn gặp phải fan muốn thêm đất diễn cho ba Lâm.

Ân Vinh Lan nhìn cậu: "Nhân khí cao như vậy?"

"Đương nhiên." Trần Trản giải thích: "Dù sao cũng là người bình thường duy nhất xuất hiện trong suốt mấy chục vạn chữ."

Kịch bản chính là một nâng một giẫm, đối lập với Lâm Trì Ngang, ba Lâm nháy mắt liền có nhân khí quay quanh.

"..."

……..

Vì dỗ trưởng bối vui vẻ, khi mang đồ lưu niệm về, Khương Dĩnh liền chủ động nhắc đến việc ba Lâm đang có rất nhiều fan trên mạng.

Ban đầu ba Lâm không thèm để ý, nói: "Đây không phải quá hồ nháo sao."

Nuối tối trước khi đi ngủ lại mang kính lướt điện thoại: "Trang web Nam cái gì?"

Mẹ Lâm thở dài: "Trang web Nam Cực Tinh."

Ba Lâm vào tìm tòi một chút, xem xong cảm giác tiểu thuyết cũng không có điểm quá xuất sắc, chỉ là đơn thuần tả thực pha lẫn chút hài hước.

Mẹ Lâm đưa cho ông xem những bình luận trên mạng.

Người nịnh nọt ba Lâm rất nhiều, nhưng không nói trắng ra giống như trên mạng, vẫn là lần đầu thấy.

Cảm thấy rất mới mẻ.

Hiểu con không ai bằng cha mẹ, nhưng đôi lúc cũng sẽ ngược lại.

Vào bữa ăn ngày hôm sau, Lâm Trì Ngang không dấu vết nhắc nhở ông đừng chọn lầm phe.

"Người trẻ tuổi cũng có lúc làm sai," Âm thanh ba Lâm càng bĩnh tĩnh: "Không cần có quá nhiều thành kiến."

Mẹ Lâm lúc nào cũng tri thức ưu nhã: "Ta xem bình luận rất nhiều người muốn điện ảnh hóa <Sám Hối Lục>."

Ba Lâm bình tĩnh nói: "Lợi nhuận sẽ rất lớn."

Lâm Trì Ngang dừng động đũa.

Ba Lâm thuận miệng nhắc tới: "Biên tâp do tác giả đảm nhiệm, diễn viên từ nhân vật nguyên bản diễn, cả đội hình đều không cần tuyên truyền gì."

Nghe xong Lâm Trì Ngang giật mình thất thần ước chừng vài giây, khi nói chuyện mặt mày đều trở nên lạnh băng: "Tính ra có lợi nhuận gấp trăm vạn lần con cũng sẽ không tham gia."

Để cho hắn diễn <Sám Hối Lục> chẳng khác nào công khai xử tội!

--------------------

*Trích: Đề Tam Nghĩa tháp - Lỗ Tấn.

Đại ý: Gặp nhau mỉm cười xóa hết ân oán.

--------------------
Lời tác giả:

Trần Trản: Con đường Lâm Trì Ngang này bị phá hỏng thì còn có thể khen ngợi ba của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info