ZingTruyen.Com

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 42: Suối nước nóng

VTHY2K4

Trần Trản không biết, sau sự kiện fan cuồng, cuộc đời cậu hiện tại lại xuất hiện thêm một fan độc duy.

Ngày đầu tiên của năm mới, thương gia kia gửi đến cho cậu loại sản phẩm muốn cậu làm đại ngôn. Lần liên lạc trước, ông chủ lớn chỉ nói chuyện vài câu, chân chính nhận được, Trần Trản mà biết được phong cách độc đáo trong miệng đối phương là ý gì.

Hiện nay nhiều nhãn hiệu đồ trang điểm ưa dùng vẻ bề ngoài để hấp dẫn khách hàng, thủ đoạn marketing cũng có một phong cách riêng.

Sản phẩm này cũng không ngoại lệ.

Tạo hình lọ nước hoa tương đối độc đáo, hương vị khi dùng cũng không phải là hương thơm truyền thống, ngược lại mang theo mùi vị bùn đất chua xót.

Căn cứ vào cách nói của xưởng, đây là hương vị núi lửa, bên trong chứa đựng một chút bùn núi lửa, ý ví von là lữ nhân cô độc.

Là một người ngoài nghề, Trần Trản không thể lý giải loại thẩm mỹ độc đáo này. Thú vị chính là lúc cậu chọn một nhãn hiệu nước hoa cùng loại nhưng thuộc nhãn hiệu khác, tìm mấy ông lão thường tụ lại đánh Thái Cực trong tiểu khu, các ông lão đều nhất trí rằng mùi bùn núi lửa kia dễ ngửi hơn.

Khác với những nhãn hàng khác muốn bàn việc hợp tác, sau khi xem xong danh sách thành phần, Trần Trản cuối cùng vẫn quyết định hợp tác.

Hợp đồng chỉ có ba tháng, ông chủ biểu hiện rõ rằng sẽ nhìn vào doanh số để quyết định có tiếp tục gia hạn hợp đồng hay không. Bất quá hắn ta cũng rất có tình người, hứa rằng sẽ cho Trần Trản cảm thụ một chút nơi sản xuất để hiểu biết thêm về sản phẩm, ý chính là cung cấp thêm một lần tắm suối nước nóng miễn phí.

Trần Trản rất có hứng thú với homestay bên ngoài suối nước nóng nên vẫn không từ chối.

Trước khi đi, nghĩ một lúc vẫn quyết định nhắn cho Ân Vinh Lan địa chỉ nơi mình đến.

Rất mau người đó đã gọi lại: "Ngày nào xuất phát?"

Trần Trản: "Đầu giờ chiều."

Đầu bên kia mơ hồ có âm thanh cười khẽ: "Nói không chừng là có thể gặp nhau."

Động tác thu dọn hành lý của Trần Trản dừng lại, chờ đối phương nói hết.

"Bạn đại học hội tụ."

Trần Trản không nhẹ không nặng 'a' một tiếng, tựa hồ hơi nghi hoặc.

"Ông chủ mà cậu hợp tác chính là bạn đại học của tôi." Ân Vinh Lan giải thích: "Suối nước nóng đó rất có danh tiếng, mỗi năm có không ít người nghe danh mà đến."

Trần Trản dùng sườn mặt kẹp điện thoại lại, tiếp tục dọn quần áo: "Nếu vậy đi cùng nhau cũng tốt."

Ân Vinh Lan trêu ghẹo: "Tôi có thể làm nhiếp ảnh gia cho cậu."

Trần Trản cười nhẹ: "Được."

Sau khi kết thúc trò chuyện, Ân Vinh Lan nhìn lịch, bạn bè hội tụ vào mùng năm, mà Trần Trản lại xuất phát vào mùng hai.

Cấp dưới đứng một bên chờ báo cáo công việc, thử thăm dò nói: "Nghe bên Trường Sinh nói thời gian hợp tác với Trần Trản lần này không dài. Ngài cũng Vương tổng là bạn bè cũ, kỳ thật có thể hỏi thăm một chút."

"Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, giao tình không phải dùng vào việc này." Ân Vinh Lan lắc đầu: "Tôi tin vào năng lực của cậu ta."

Cấp dưới than thở trong lòng, quả nhiên là một cấp trên công tư phân minh.

Ân Vinh Lan hơi nghiêng người, nhìn lá sen trồng bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Bùn lầy cũng có thể khai hoa."

Chẳng sợ hoàn cảnh khắc nghiệt, Trần Trản là người sẽ tự tạo cơ hội, can thiệp quá nhiều ngược lại sẽ làm nhục cậu ta.

.

Ngày xuất phát thời tiết tương đối tốt, đảm bảo không làm chậm trễ thời gian đăng chương, trong suốt thời gian bay, Trần Trản cơ bản không chợp mắt, chuyên tâm gõ chữ.

Sau khi đến nơi, nhân viên trong xưởng đã đến sân bay chờ sẵn, lái xe chở cậu đến một trấn nhỏ gọi là Nhàn Khách. Đây là một khu mới khai phá gần đây, thương nghiệp hóa không nhiều, còn tương đối giữ được hình thái nguyên sinh.

Thế giới này thường có những tiểu nhân đáng sợ, đem hành lý dọn vào phòng, Trần Trản uyển chuyển từ chối người khác đi cùng, một mình đi xung quanh.

Đi ngang qua một cửa hàng, vậy mà gặp được Lâm Trì Ngang cùng Khương Dĩnh.

Bọn họ ăn mặc thoải mái,đội nón rộng vành che lấp gương mặt, như một cặp đôi tình lữ bình thường.

Trần Trản đang phân vân không biết có nên qua chào hỏi hay không, Khương Dĩnh đã thấy cậu trước. Hơi sát vào tai Lâm Trì Ngang nói gì đó, khi hắn nhìn qua mày đều nhăn lại.

"Thật trùng hợp." Trần Trản đến gần cười cười.

Lâm Trì Ngang thở dài: "Âm hồn không tan."

Sắc mặt Trần Trản không đổi, chỉ nói ba chữ: "Được ra rồi?"

Lâm Trì Ngang theo bản năng nghĩ đến đêm giao thừa phải vào cục cảnh sát mấy ngày, nhấp nhấp miệng.

Như không ý thức được bầu không khí không đúng, Trần Trản chỉ chỉ vào tiệm cơm nhỏ phía trước: "Muốn cùng ăn một bữa không? Tôi mời."

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Trì Ngang lạnh nhạt nói: "Được."

Trần Trản và Khương Dĩnh đồng thời sửng sốt, đại khái là không nghĩ đến hắn sẽ đồng ý.

Thực đơn phong phú, giá cả so với bên ngoài thì đắt hơn một chút.

Trần Trản tùy ý chọn vài món ăn đặc sắc, chờ cơm lên, Khương Dĩnh bị mấy món đồ lưu niệm bên ngoài hấp dẫn, đi qua xem.

Lúc này Lâm Trì Ngang hạ giọng nói: "Tôi tới đây là để cầu hôn, hy vọng cậu sẽ không quấy nhiễu."

Vào thẳng vấn đề, làm ánh mắt Trần Trản hơi động: "Không phải đã sớm đính hôn rồi hay sao?"

Lâm Trì Ngang: "Việc này sẽ càng thêm chính thức."

Vốn dĩ đốt pháo hoa vào đêm giao thừa là để diễn tập, kết quả mới đốt vài cái đã bị bắt đi cải tạo.

Trần Trản nhướng mày: "Chúc anh thành công."

Vết xe đổ kia làm nhân sinh Lâm Trì Ngang vốn xuôi nước biến thành ngược dòng. Việc này làm cho hắn không thể không đề phòng, dùng ánh mắt đánh giá kỹ người đối diện, rực hồ có vài phần đáng tin.

Trần Trản uống nước, không chút để ý mà đảm bảo: "Tôi chỉ đơn thuần là nhận được lời mời của xưởng, sẽ không cố tình gây chuyện."

Hai bên trò chuyện không bao lâu, Khương Dĩnh đã chọn xong một món đồ thủ công, quay lại đây.

Muốn hoàn toàn đường ai nấy đi rất khó, trấn trên người dân ở không nhiều lắm, nơi xưởng cung cấp là tốt nhất, Lâm Trì Ngang bọn họ tất nhiên cũng ở khu này.

Trần Trản rất có mắt nhìn, thời gian kế tiếp cơ bản có thể tránh được đều tránh, không quấy rầy thế giới tình yêu của hai người.

Mùa đông ở nơi này cũng không biểu hiện rõ ràng lắm, nhiệt độ cũng gần với mùa thu ở thành phố Y. Trần Trản đang mua đồ ăn vặt chuẩn bị mang về làm bữa khuya.

Mới vừa về đến, tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Nghe." Đi dạo một ngày, âm thanh có chút mệt mỏi trong bóng đêm hiện thêm vài phần ôn hòa.

Ân Vinh Lan: "Đang làm gì?"

Trần Trản: "Trên đường."

Ân Vinh Lan cười nói: "Không ngại đoán xem tôi đang làm gì chứ?"

Trần Trản: "Đang đứng ở phía sau tôi, tay để trong túi, trên mặt treo ý cười, chờ tôi xoay người."

"..."

Trần Trản: "Nghe âm thanh, xem bóng dáng, người bình thường đều đoán ra."

Dứt lời, ngắt điện thoại xoay người, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Không phải mùng bốn mới đến sao?"

Đại khái trầm mặc khoảng ba bốn giây, Ân Vinh Lan bất đắc dĩ nói: "Sửa lại lịch trình."

Trong lời nói cũng không rõ nguyên nhân.

Trần Trản cũng không truy vấn đến cùng, đi qua giúp anh kéo rương hành ký, vừa đi vừa kể lại việc Lâm Trì Ngang và Khương Dĩnh cũng ở đây.

Ân Vinh Lan: "Cậu và hắn ta dường như có một duyên phận đặc biệt nào đó."

Nghe vậy Trần Trản lơ đãng nhăn mày, có lẽ bởi vì trong quyển sách này mang thân phận nam chính và nam thứ, đích thực rất dễ gặp Lâm Trì Ngang.

Hàn huyên vài câu, Trần Trản trở lại phòng thay quần áo, chuẩn bị đi suối nước nóng.

[Hệ thống: Đổi lịch trình, cố ý chọn một phòng bên cạnh cậu, chứng minh anh ta đối với cậu có ý tứ.]

Trần Trản không dao động, chậm rãi pha ly trà: "Lý do đơn giản, không hề logic."

[Hệ thống: Ở phòng sát bên không phải người thứ ba thì chính là yêu thầm.]

Trần Trản thổi thổi trà nóng, thong dong nói: "Chiếu theo cách nói của ngươi, hàng xóm trên toàn thế giới đều không đơn thuần."

[Hệ thống: Tôi từng đi theo nhiều ký chủ, gặp qua việc đời. Không tin có thể thử một lần.]

Bị phỏng đầu lưỡi, Trần Trản nhẹ nhàng 'a' một tiếng, đặt ly xuống.

[Hệ thống: Khi ngâm suối nước nóng cậu thử giả ngủ, tôi đảm bảo anh ta sẽ trộm hôn cậu.

Trần Trản kín đáo thở dài, không khỏi hoài niệm những hệ thống trước, hiện tại hệ thống này nói quá nhiều.

[Hệ thống: Không ngại đánh cược, nếu cậu thua về sau phải nghe lời tôi, ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ.]

Ánh mắt lười nhác trở nên sắc bén, suy đoán đây mới chính là dụng ý thật sự của nó. Trần Trản nhìn chăm chú một hướng, chậm rãi nói: "Nếu ta thắng..."

[Hệ thống: 3000 điểm tẩy trắng.]

Đồ đưa tới cửa, không cần phải cự tuyệt, Trần Trản động lòng: "Được."

Một hồ nước có thể chứa bốn năm người, hiện tại đã khuya, chung quan cũng không còn ai. Trần Trản chọn một hồ riêng tư, ngâm mình xuống nước, chậm rãi thích ứng với độ ấm.

[Hệ thống: Anh ta sắp tới.]

Chung quanh một mảng mờ mịt, Trần Trản dần dần nhắm mắt lại.

Ánh trăng làm làn da cậu có một tầng ánh sáng nhàn nhạt, ngẩng cổ để lộ ra hầu kết yếu ớt, giờ phút này mặt nước gợn khuếch lên những tầng gợn sóng tinh tế, cả người có vẻ thần bí lại yên tĩnh.

[Hệ thống: Vẻ ngoài chẳng phân biệt được giới tính, bộ dáng này bất luận kẻ nào nhìn cũng sẽ động tâm.]

Thời điểm nhắm mắt lại, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, Trần Trản thật sự có phần buồn ngủ.

Tiếng bước chân rất nhỏ làm cậu lấy lại được tinh thần, khi cho rằng Ân Vinh Lan sẽ xuống nước, đối phương lại dường như dừng lại cách đó mười mét.

[Hệ thống: Động tâm! Rối rắm! Khẳng định là muốn hôn.]

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cái gì cũng chưa phát sinh.

Trần Trản cảm thấy buồn bực, dù là không nổi lên tâm tư gì, Ân Vinh Lan cũng nên chủ động nói với cậu vài câu mới đúng.

Khoảng năm phút sau, Trần Trản hỏi: "Anh ta đang làm gì?"

Hệ thống trầm mặc.

Trần Trản lại hỏi lần nữa.

[Hệ thống: Không lâu trước, anh ta thấy được áo ngoài của ký chủ đang đặt một bên.]

Trần Trản khó có được khoảnh khắc không sáng suốt, việc này liên quan gì đến áo ngoài? Bên trong cũng chỉ có điện thoại là đáng giá.

[Hệ thống: Trong túi để lộ ra một quyển vở nhỏ. Anh ta cong lưng, hơi do dự, mãi cho đến hiện tại, cũng ở đó nhìn chằm chằm.]

Trần Trản gật gù với tin tình báo.

[Hệ thống: Lâm Trì Ngang tới! Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, môi Lâm Trì Ngang giật giật, giống như đang muốn nói gì đó, sau đó cũng thấy được quyển vở.]

[Hệ thống: Sau khi trầm mặc Lâm Trì Ngang liền cất bước tới, ngồi xổm một bên, cũng nhìn chằm chằm.... A! Bọn họ liếc mắt nhìn đối phương.]

[Hệ thống: Lâm Trì Ngang khoa tay múa chân một chút, ám chỉ một người canh giữ, một người đến xem! Ân Vinh Lan cự tuyệt hắn.]

"..."

[Hệ thống: Ôi! Trời ơi! Ân Vinh Lan dao động, ngón tay thon dài đặt trên quyển vở, chần chờ không biết có nên mở ra không.]

Âm thanh giàu tình cảm phập phồng lên xuống, đầu Trần Trản ẩn ẩn đau.

[Hệ thống: Khó tưởng tượng được, thật là khó thể tưởng tượng được, thì ra cậu có cởi hết đứng trước mặt anh ta, anh ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn cậu một cái.]

Hiện thực tàn khốc trước mắt, Trần Trản không nhịn được nheo mắt.

[Hệ thống: Mở ra! Anh ta mở ra! Nhưng chỉ mở được khoảng một góc ba mươi độ liền khép lại. Lâm Trì Ngang tựa hồ chờ không kịp, muốn trực tiếp mở ra!]

[Hệ thống: Vì một quyển sổ nhỏ, hai bên đấu tranh kịp liệt...]

Thật sự là không nghe tiếp được nữa, Trần Trản thấp giọng quát lớn: "...Câm miệng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com