ZingTruyen.Info

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chương 40: Lăng xê

VTHY2K4

Cũng may hai gã cảnh sát không theo đuổi thần tượng cũng không hay chú ý tin bát quái, Trần Trản trước làm nhiều chuyện xấu cũng là do bên khu cảnh sát nhân dân bắt được, nếu không đây lại là một cọc tin tức lớn.

Liếc mắt nhìn Lâm Trì Ngang một cái, duỗi tay muốn vỗ nhẹ lên vai đối phương một cái, lại bị lạnh nhạt tránh đi.

Trần Trản cũng không thèm để ý, mỉm cười nói: "Cải tạo cho tốt."

Trở lại xe cầm lấy mấy cành hoa đưa cho cảnh sát: "Vất vả."

Thấy Lâm Trì Ngang bị áo đi, Ân Vinh Lan lắc lắc đầu, quay mặt qua định cùng Trần Trản nói chuyện, thình lình thấy đối phương mở bút ghi âm. Mí mắt không khỏi nhảy lên, giống như lơ đãng nói: "Thì ra cậu đã dùng rồi."

Trần Trản nhàn nhạt đáp: "Tôi đã tra trên official website, giá cả không thấp, sớm phát huy giá trị của nó."

Bán hoa đến hơn mười một giờ, nhìn người đi trên đường phố giảm bớt rõ ràng, Trần Trản nhún nhún vai: "Sợ là sẽ đón năm mới trên xe."

Ân Vinh Lan chạy đến dưới chân cầu vượt, tìm một nơi dừng xe, chỉ chỉ phía trên: "Đi lên nhìn xem."

Trần Trản gật gật đầu.

Ước chừng còn mười phút nữa là không giờ, đã có thể mơ hồ nhìn thấy pháo hoa nở rộ trên bầu trời.

Ánh mắt Trần Trản vừa động, dừng lại tại nơi đó.

Ân Vinh Lan nhìn ra ý tứ của cậu: "Năm nay thành phố phân khi, hướng bên kia chính là khu Thủy Tỉnh, có thể bắn pháo hoa."

Trần Trản như suy tư gì: "Xem ra Lâm Trì Ngang đúng thật là không gặp may mắn."

Chỉ cách một khu, lại bị bắt vào cục.

Ân Vinh Lan lựa chọn cầu này cũng có tính toán rõ ràng, bên cạnh chính là đài phát thanh nổi tiếng. Trên đài đang đếm ngược, theo từng con số giảm bớt, Trần Trản dần dần nheo mắt lại, không giờ đã đến trong nháy mắt, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hoan hô.

Những người đang đi trên đường theo bản năng dừng chưa ngẩng đầu.

"Tân niên vui vẻ." Giọng Ân Vinh Lan thầm vang lên bên tay.

Trần Trản cười cười: "Tân niên vui vẻ."

Về đến nhà đã là rạng sáng, Trần Trản trước đây có mở một cuộc rút thăm trúng thưởng, đem danh sách sửa lại xong. Mới vừa ngủ được khoảng bốn tiếng, bên ngoài đã truyền đến một trận âm thanh bùm bùm.

Ở trên giường giống như xác chết vùng dậy, Trần Trản đỡ trán, không phải là cấm đốt pháo sao?"

Chung cư cũ cách âm không tốt, không biết chó nhà ai bị kinh động, điên cuồng kêu to.

Loại tình huống này không có khả năng ngủ nướng.

Trần Trản cắn răng rời ổ chăn, đi ra ngoài hỏi một ông chủ cửa hàng muốn một chồng đơn hàng chuẩn bị năm sau phát tặng quà. Tiện đường đi chợ thương mậu mua không ít kim chỉ màu sắc rực rỡ.

Đi nhanh đến một cửa hàng nhỏ, gặp phải một bg hoảng loạn chạy đến, đâm vào người cậu.

Trần Trản nhíu mày, hơi đỡ đối phương lại.

Vừa rồi trong nháy mắt kia, tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng người này là đột nhiên tăng tốc chạy đến.

"Trần Trản." Cùng với âm thanh kinh hỉ, cô gái kia đứng vững lại, kêu một tiếng.

Trần Trản nhìn nàng, có vài phần quen mắt.

"Không nhớ rõ sao?" Cô gái kia tựa như quen thuộc mà nắm chặt cánh tay cậu: "Tôi là Trần Như, chúng ta đã quay phim cùng nhau."

Trần Trản nhớ lại khi ở đoàn phim hình như cũng gặp một người giống vậy, trong trí nhớ cô ta thường hay đi cùng với nữ chính. Nghĩ rằng vật họp theo loài, liền cũng không có ý định tiếp cận.

Lễ phép mà nói một câu: "Thật trùng hợp."

Tay áo Trần Như không biết tại sao lại ướt đẫm hơn phân nửa, ở trong gió lạnh kết một tầng sương. Cô ta lôi kéo Trần Trản, Trần Trản tất nhiên là có cảm giác được.

Không dấu vết rút tay lại: "Thời tiết lạnh, sớm về nhà một chút."

Người bình thường đều sẽ mời về nhà ngồi trong chốc lát, Trần Như lại không đoán được cậu sẽ phản ứng như vậy, miễn cưỡng nở nụ cười: "Có thể phiền cậu đưa tôi về hay không."

Trần Trản nhướng mày.

Trần Như cúi đầu, vành mắt hơi đỏ lên: "Gặp một người fans rất điên cuồng, lúc tránh né té ngã một cái, hiện tại tôi vẫn đang rất sợ hãi."

"Xác định là fans?" Trần Trản hơi nghi hoặc nói: "Fans của tuyến mười tám trước giờ đều rất ôn nhu."

"..."

Lời cậu nói là thật, sắc mặt cô ta có chút khó coi, cắn răng nói: "Đại khái là tư tưởng có vấn đề."

Tuy rằng có nhiều điểm đáng ngờ, Trần Trản vẫn chấp nhận. Nếu như một cô gái thật sự bị theo đuôi, chuyện này cũng không thể đùa được.

Trần Như rất hay nói, dọc đường đệ không ngừng nói chuyện, không biết có phải vì bản thân có chiều cao kém hơn hay không mỗi khi nói chuyện đều cố tình ghé sát vào, ngửa đầu nhìn Trần Trản.

"Chung một họ, nói không chừng trước đây chúng ta có cùng một tổ tiên."

Trần Trản cười mà không nói.

Trần Như tự nói rằng nhà cô cách đó không xa, nhưng ước chừng đã đi gần bốn mươi phút rồi.

Đưa cô ta lên lầu, Trần Trản uyển chuyển từ chối vào nhà uống trà, xoay người rời đi.

Nơi này không có trạm xe công cộng, lại không muốn kêu taxi, Trần Trản đành phải đi dọc theo con đường cũ trở về. Cậu mặc quần áo rất dày, nhưng khi về đến này vẫn không khỏi rùng mình vài cái, uống một ly nước ấm nhưng vẫn chưa hòa hoãn lại được.

Chờ đến khi tay không còn cứng đơ, mới lấy kim chỉ ra sắp xếp lại.

Lẩm bẩm câu kim trong tay từ mẫu, cúi đầu cẩn thận thêu từng đường kim mũi chỉ. Thành phẩm hơn ba giờ sau mới hoàn thành, Trần Trản giãn gân cốt ra, thập phần vừa lòng.

Gõ cửa nhà ông lão đối diện, nhướng mày trưng bày bức tranh thêu trên tay: "Như thế nào?"

Sắc mặt ông lão biến hóa vài lần, mới mỉm cười một lần nữa: "Thật độc đáo. Đây là đang thêu… Cửa vào hào môn sâu như biển?"

Trần Trản bình tĩnh sửa lại: "Hân hoan tương kiến."

Nói rồi đem bức tranh thêu chồn chúc tết gà gỡ xuống, thay mới. Ông lão thấy vậy khóe miệng run rẩy, này không bằng mua một câu cầu phúc tự dán lên.

Sau khi hoàn thành, Trần Trản vỗ vỗ tay, làm bộ dáng đại công cáo thành.

Chưa kịp thưởng thức, thân thể hơi lảo đảo, ông lão thấy thế nhíu mày, ông lão thấy thế nhíu mày: "Không thoải mái?"

Trần Trản ấn ấn giữa mày: "Khả năng bởi vì tối hôm qua ngủ không tốt."

Nói xong, đầu càng đau. Xua xua tay trở về nhà mình, thời điểm ngã xuống giường, sờ sờ trán, hơi hơi nóng lên.

"Hệ thống, giúp ta lấy một cái khăn lông."

Được đáp lại đây không phải là công năng của hệ thống, đấu tranh tư tưởng một lát, cuối cùng uống hai viên thuốc hạ sốt, quyết định nếu ngủ một giấc không khởi sắc thì sẽ đi bệnh viện.

Nhưng cái Tết Âm Lịch không toại nguyện cho Trần Trản. Giống như suy đoán trước đây của cậu, vật họp theo loài.

Trần Như không phải ngẫu nhiên gặp được Trần Trản, cái gọi là fans thì lại càng vô lý. Sau khi web drama kết thúc, nhiệt độ của cô liền xuống dốc không phanh. Khi ở đoàn phim, cố sức lấy lòng nữ chính, vốn định diễn một màn tỷ muội tình thâm. Ai ngờ Tiêu Đồng lại bị sự kiện đại ngôn phá hoại danh tiếng, tâm tư toàn bộ uổng phí.

Trong đoàn phim, hiện giờ lưu lượng cao nhất chính là Trần Trản, nếu có thể để cậu ta lăng xê một lần, không lo không nổi.

"Trương ca, ảnh chụp thế nào?" Nói một câu, khóe miệng hơi nhét lên, gọi một cuộc điện thoại.

"Còn được. Chọn mấy người chỉnh sửa một chút, cô trước tiên hãy tìm một người viết bản thảo đi."

Trần Như tắt điện thoại, bắt đầu liên lạc người khác. Hết thấy chuẩn bị tốt, tiêu tiền mua hotsearch.

Tiêu đề rất đặc sắc: <Trần Trản cùng nữ tử thần bí trở về tổ ấm tình yêu>. Tuy không thả ra toàn bộ tin tức, nhưng từ hình ảnh nhìn ra manh mối, bảo đảm dân mạng có thể tìm ra lai lịch của cô.

Vì ngày này, cô ta đã chuẩn bị kế hoạch cùng đoàn đội rất lâu, mua hot search còn cố tình tạo điểm nhấn, tin rằng qua một đêm, lượng người đọc sẽ tăng vọt

Tết thường thiếu dưa ăn, cư dân mạng liền nhanh chóng biểu hiện hứng thú, bắt đầu thảo luận sôi nổi.

"Ai lợi hại như vậy, chẳng lẽ còn mị lực hơn Khương Dĩnh?"

"Trần Trản đã có người yêu, tôi cư nhiên lại cô đơn?"

"Siêu cấp tò mò cậu ta đối xử với bạn gái là bộ dạng gì?"

Trần Như ngồi bên máy tính, vừa lòng nhìn nhiệt độ không ngừng tăng. Dự tính qua nửa giờ, thân phận của cô sẽ được phơi ra.

Vừa nhận được lời mời đến cửa, tia áy náy cùng chột dạ trong lòng cũng dần tiêu tán. Trần Như tâm tình sung sướng khui một chai champagne, đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đêm, tuy nói là cô tính kế Trần Trản, nhưng nếu người kia thức thời, làm một hiệp ước tình yêu, thì sẽ là song toàn thắng.

.

Tết Âm Lịch không phải ai cũng có thể đoàn viên.

Lúc này Ân Vinh Lan đang ở công ty phát lì xì cho cấp dưới. Cũng có không ít người giành trực ca tết, tiền lương cao là thứ nhất, ngoài ra là không muốn gặp họ hàng.

Cơ bản cũng không có gì gắp, mọi người đều trong trạng thái thả lỏng, ngẫu nhiên bàn về việc gia đình, Trần Trản trong lúc tự nhiên được nhắc đến.

"Cho nên nói nam nhân a, trước đây yêu Khương Dĩnh đến chết đi sống lại, vừa qua đầu liền thay lòng đổi dạ."

Đồng nghiệp ra sức ra hiệu cho cô, công nhân ý thức được mình nói sai, vội vàng sửa lời: "Đương nhiên, tổng tài tuyệt đối không phải là người như vậy."

Ân Vinh Lan không để ý, lại nghĩ về phương diện khác. Anh biết rõ Trần Trản tạm thời không muốn yêu đương, hiển nhiên là bị tính kế.

Tâm tư vừa động, có lẽ có thể nếm thử tư vị dùng thân phận bằng hữu danh chính ngôn thuận xử lý việc này.

Khác vài lần trước đây, anh chủ động gọi cho Trần Trản.

Đầu kia rất lâu không có người nghe. Điện vài lần rốt cuộc cũng có một âm thanh vô lực phát lên 'uy'

Ân Vinh Lan nhẹ nhàng nhíu mày: "Cậu ở đâu?" Dừng lại một chút sau lại hỏi: "Đang làm gì?"

Trần Trản: "Nhà. Đang tự hầm chính mình."

"...."

Trần Trản: "Được rồi. Có chút sốt."

Ân Vinh Lan thở dài: "Tôi sẽ qua ngay."

Dứt lời trực tiếp ngắt điện thoại.

Trên đường thông thoáng, tăng vận tốc chạy, đến nơi nhanh hơn bình thường phân nửa thời gian.

Vị bệnh nhân này khiến người ta lo lắng không giống như trong tưởng tượng suy yếu, trừ sắc mặt phiếm hồng, ngoài ra nhìn không ra bị bệnh.

Trần Trản mở cửa xong trở về giường, chỉ chỉ bàn: "Anh tự lấy nói đi."

Ân Vinh Lan đo nhiệt độ cho cậu trước,ko tính là rất cao.

Trần Trản cũng cảm giác thể lực dần hồi phục, biết được có thể tránh vận mệnh truyền nước biển.

"Tại sao lại đột nhiên gọi tôi?"

Ân Vinh Lan nhìn cậu chăm chú, sau một lúc lâu cười cười nói: "Khách quen của toàn soạn."

Trần Trản giật mình, sờ soạng trong chăn tìm điện thoại.

Chờ cậu lướt weibo chốt lát, Ân Vinh Lan hỏi: "Có cần tôi hỗ trợ xử lý?"

Trần Trản lắc đầu: "Cô ta tự mua dây buộc mình."

Vừa nói vừa đưa điện thoại qua, Ân Vinh Lan nhìn, nhưng thảo luận ăn dưa lúc đầu biến mất, ngược là là một tràng bôi đen.

[Troy: Mười hai giờ! Còn không đăng chương! Đừng để cho tôi biết nữ nhân nào câu dẫn Trần Trản, làm cậu ta không ra chương!]

[Thổ Cẩu Chi Vương: Hồng nhan họa thủy, đêm giao thừa cũng chưa từng ngừng đăng chương, kết quả hôm nay lại không đăng!]

[Trương Ngạo Thiên: Nữ nhân này rõ ràng là thấy Trần Trản phát đạt, mới đạp đi lên, trước đây lúc cậu ta bị nghìn người chỉ trỏ sao không thấy ai ra nhận bạn gái!]

[ljh: Tỷ tỷ không cho phép ngươi yêu đương! Tình yêu có thể giúp đăng chương mới sao… Là không thể!]

Sau khi nhìn bình luận, ánh mắt Ân Vinh Lan bỗng nhiên tối sầm… Quan hệ của anh và Trần Trản mới vừa hòa hoãn, nếu đối phương hiện tại yêu đương, hai người nói không chừng lại càng lúc càng xa.

Đúng lúc này, cấp dưới cố tình gọi đến hỏi có cần đem việc này áp xuống jo.

Ân Vinh Lan đứng lên, đi đến cửa thấp giọng nói: "Quạt gió thêm củi."

Cấp dưới chần chờ: "Ý ngài là… Tùy ý để mọi người chống đối Trần Trản yêu đương?"

"Cậu ta hiện tại đang chú trọng phát triển sự nghiệp." Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói.

Ngắt điện thoại sau đó vào nhà, Trần Trản tựa vào đầu giường, đầu hơi nghiêng, không biết đã ngủ lúc nào rồi.

Ân Vinh Lan kéo ghế ra ngồi bên cạnh cậu, cảm thấy đối phương lúc an tĩnh và lúc bình thường như hai người, hô hấp phập phồng mang theo chút thiếu niên ngây ngô.

Cười cười lắc đầu, ngược lại bình luận một câu lấy sự nghiệp làm trọng.

Chờ anh ngâm một cái khăn ấm đi đến, bình luận cư nhiên đã có mấy nghìn. Còn nhận được một thông báo: Diễn đàn sự nghiệp của Trần Trản, số liệu 152XXXXXX.

Ân Vinh Lan hơi trầm ngâm, vẫn chấp nhận vào diễn đàn.

Diễn đàn năm trăm người thật mau đã đầy.

Đàn chủ tuyên bố một thông cáo: Chặt đứt số đào hoa của Trần Trản! Hết thầy vì chương mới!!!

Phía dưới có một loạt thành viên tán đồng.

Ân Vinh Lan nghĩ nghĩ, cũng phát một cái ký hiệu đồng tình.

---------
Lời tác giả:

Sau này, Trần Trản cũng Ân Vinh Lan công khai yêu đương:

Đàn chủ: Nội bộ chúng ta cư nhiên lại có gian tế.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info